A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Voi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:55:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Bắt Cóc
ấy hôm nay, sáng nào nó cũng đón xe buýt cùng Jen đến trường, nhà Jen là khu biệt thự mới xây, từ trạm xe buýt có con đường đi thẳng là sẽ thấy,Jen mời nó rảnh thì qua nhà cô chơi! Jen cũng đi xe buýt vì cô thích tự do, còn nó thì bị ông bố bắt ép!hajzzz. Vào trường, tin đồn nó đổ tương lên người hot girl của trường lan nhanh chóng! Ai cũng bàn tán!trời ơi!đề tài quá chi là hấp dẫn mà!để ta nghe ngóng chút coi
-ây da!con cóc ghẻ của trường hỗn láo quá mày ơi!dám làm thế với chị Yến!chán sống rồi...!
-tao thật tức giùm chị Yến!nhẫn nhịn quá mức!chỉ lỡ tay làm ướt nước trên người nó có chút xíu hà!mà nó cả gan đổ tương lên người chị!hờ ơi..
-ờ..đúng đó!
và cứ thế đi đến đâu cũng nghe tụi nó lôi ra bằm hết! Nó không nói gì, mỉn cười lẳng lặng đi, Jen thì tức lắm cơ "sao mà nó cứ cười hoài, chẳng phải nổi tiếng quậy lắm sao?" Jen suy nghĩ nhưng chả thèm nói, có nói nó cũng có quan tâm đâu!bước vào lớp, giật mình khi trên bàn nó có một hộp quà to đùng!nó chỉ nhết môi, nhìn xung quanh là biết thôi,tụi con gái đứng cười khúc khít..Jen oang oang cái miệng chạy lại xuýt xoa
-woa!ai tặng cậu hộp quà to đùng vậy?hí hí...cho tớ mở ra nha!
-ờ..mở ra đi!-nó cười
jen mở hộp quà ra...bên trong là 1 hộp quà nhỏ hơn, Jen hơi ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn tiếp tục mở ra,lại một hộp quà giống vậy nhưng nhỏ hơn nữa,Jen vẫn cười và tiếp tục mở ra, lại tiếp tục một hộp quà nhỏ hơn nữa, Jen vẫn hăng sai, cuối cùng cũng tới hộp quà nhỏ khoảng gang tay!jen cười tươi
-hehe...mở ra nha!-Jen giơ hộp quà lên
Nó cười cười, gật đầu. Tụi con gái thì đứng cùng con Thảo không hài lòng khi người mở là Jen, nên con Thảo nói
-Jen à!quà của chàng náo đó tặng Ngọc thì cậu nên đưa Ngọc mở đi!
jen nhìn nó, nó nói
-nếu ai đó tặng tôi thì tôi muốn cho ai mở thì quyền của tôi!mở đi jen
jen cười tươi, rồi từ từ mở ra...ánh mắt của nó lúc đó nhìn gian lắm!jen mở ra và
-Á....á...má ơi!!!!-Jen quăng hộp quà xuống đất,chạy lại ôm cách cửa, nó thì cười ngặt ngão, nó biết thế nào cũng vậy mà!jen là công chúa tất nhiên là phải sợ rùi! Nó cầm hộp quà lên,cười nói lớn cho tụi kia nghe
-con rắn dễ thương mà Jen???ây da...tớ thích lắm!phải cảm ơn người tặng mới đc!-nó cầm con rắn lên, ngắm nghía,mấy đứa con trai thì cười to, tụi con gái thì bỏ ra ngoài, Jen sợ xanh mặt
-thấy...mà...ghê!..
con thảo chạy đi nói Yến, chính xác là con Yến bày trò này!tưởng nó sợ ai dè đâu..thật là! Con Yến tức tối
-gọi thằng Gấu cho tao!kêu tụi nó chuẩn bị đi!
-dạ chị!-con Thảo đáp rồi lui ra bấm bấm gọi gọi
Còn nó,trời ơi!nghĩ sao bày cái trò cũ rích này hù nó à?xưa quá rồi!hồi đó nó bắt rắn rít hù dọa ông thầy dám thị nữa kìa!vào học,Jen ngồi im ru luôn, vẫn còn sợ mà!nó thì cười suốt!à!nhắc mới nhớ sáng giờ không thấy Hoàng Tú đến lớp!hình như hôm nay nghĩ học thì phải, bỗng dưng nó thấy lo lo...
giờ ra về, điện thoại Jen khẽ rung, là Kelvin
-em nghe!
-e rảnh không?chúng ta đi ăn nhé??lâu rồi không mời e!hihi..(Kelvin vẫn chưa biết Jenny là bạn của B.ngọc)
-vâng!đc!đc..ơ..nhưng..-quay qua nhìn B.Ngọc,thấy vậy nó liền nói
-cậu có chuyện cứ đi đi!không cần lo ình đâu!hihi..
-vậy nghe!a rước e nhé!-nói rồi Kelvin cúp máy!
nói tới Kelvin mới nhớ!ông chuyển qua dạy khối 12 nên hôk thấy nữa!mà hình hình như hết tuần sau là ổng nghỉ rồi!(thầy pester là bạn của ổng vì có công chuyện đột xuất nên nhờ ổng dạy thế)ổng còn phải vào công ty phụ giúp Baba nữa chứ!
Nó ngồi trong lớp, còn Jen thì chạy ra cổng để hẹn hò mất rồi! Hajzzz...nó đứng dậy bước ra về,bỗng nhiên một tên nhảy ra túm miệng nó bằng thuốc mê!nó định cho tên đó 1 cước như đã ngất xỉu..mở mắt ra...đập vào mắt nó là một nơi cũ kĩ,tối om..chỉ thấy mập mờ ánh sáng nhờ chiếc cửa sổ..nó bị trói ngồi trên chiếc ghế gỗ
-sao?tỉnh rồi à!-giọng nói phát ra,không ai khác là con Yến, theo sau nó là Vy,Thảo,và mấy đứa nhìn rất đậm chất du côn
-hừ...lại một chiêu cũ rích!mau thả tao ra!-nó nhết môi,giọng phát ra khá lạnh
-mày ngon lắm con!có muốn tao cho nhan sắc mày đi đời không hả?-vừa nói nhỏ Yến vừa tiến lại đưa cái dao bén lên mặt nó
-hừm..nếu mày muốn chết sớm thì cứ làm!tao thề là nếu mày đụng vô tao dù chỉ cọng tóc thì đố ****** có còn nhận ra mày hay không nữa-giọng nó đều đều khiến người nghe không khỏi rùng mình
-mày đừng có hù tao?một con nhỏ như mày thì làm gì đc tao hả?-cô Thảo hét lên, gầm gừ nói
-không tin mày cứ thử!-vẫn giọng rất bình tĩnh
-mày!ngon lắm con!tao sẽ ày nếm mùi, lâu nay tao nhịn đủ rồi!giờ mày phải trả gấp mười!
-vậy à?tại mày muốn nhịn chứ tao cố bảo mày nhịn đâu?mà mày trả mười lận à?thế tao phải trả gắp trăm lần thôi!
-tụi bây!đánh nó cho tao!-vừa dứt lời thì tụi con Thảo Vy xông vào,hết tát, rồi đá, nó chỉ nhắm mắt mặc kệ. Vẫn không hả dạ khi nó không hề kêu lên một tiếng!
-mày!hừ..tao sẽ cho trên khuôn mặt mày vài vết sẹo nhe con!-con Yến kê dao vào mặt nó!nó không nói gì,cũng chẳng vùng vẫy, mặt cho vết dao cứ vào mặt nó, rỉ máu...
-dừng lại!!-cánh cửa bị mở toang!người bước vào không ai khác chính là hắn, Hoàng Tú, hắn chạy lại đỡ nó,cởi trói-mấy người làm gì vậy hả?-hắn hét lên và dìu nó dứng dậy
-tụi e chỉ định dạy dỗ nó một bài học thôi!-con Yến nói,mặt vờ hối hận
-hừ...-hắn dìu nó quay đi! Hắn đưa nó tới bệnh viện,nó tựa khi nào đã ngất, chỉ thấy bóng dáng hắn,hắn cưu nó kìa,tự nhiên trong lòng có cảm giác lạ dâng lên!khó hiểu...hắn hôm nay đi thăm mẹ với bố hắn,hôm nay là ngày dỗ của mẹ hắn. Tự nhiên lúc về hắn lại ngừng xe trước cổng, muốn nhìn thấy bóng dáng của ai kia...nhưng chờ mãi chẳng thấy ra?"hay ngủ quên trong lớp?nhưng thằng nhóc Jen hôm nay sao không đi cùng nó?lúc nãy thấy thằng Jen lên BMW mà không thấy nó!kì lạ.."lúc hs ra về hết hắn mới mở cửa xe bước vào trường, bỗng nhiên nhìn thấy ba lô nó nằm trên hành lang,cảm giác bất an hắn vội chạy đi tìm nó,tự nhiên hắn lại lo đến cuống cuồng,và khi bắt gặp cảnh tượng nó như thế hắn chỉ muốn đâm ỗi đứa nó một nhác mà thôi!nó ngất trong lúc hắn đưa tới bệnh viện càng làm cho hắn lo lắng hơn.."heo ngốc đừng làm tôi lo chứ!.."nó tỉnh dậy..là màu trắng..
-chắc đây là bệnh viện rồi!-nó khẽ ngồi dậy
-ớ...này...cậu chưa tỉnh hẳn đâu!-Jen bước vào,vội lạy đỡ nó.nó ôm chầm lấy Jen
-jen ơi!tới sợ bóng tối lắm,huhu...tới sợ máu lắm!huhu..
-ngoan nào!đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa!bây giờ thì hết rồi!-Jen vỗ vỗ lưng nó an ủi!
-a2! Hoàng Tú!-ngoài cửa bước vào 2 a chàng, nó khẽ gọi
-e khỏe chưa?-a nó hỏi
-a không thấy sao còn hỏi!-Jen lập tức xen vào
-hỳ!thì hỏi cho biết!
-2 người quen nhau à?-nó ngơ ngác nhìn Jen và a nó thân mật
-là người yêu của nhau sao không thân mật cho đc!-hắn nãy giờ mới lên tiếng
-hả??thiệt à?-ngạc nhiên nhưng vui lắm!-2 người quen nhau như vậy mà không cho e hay!ghét ghê!-nó chu miệng,trông rất đáng yêu
-hihi..giờ thì biết rồi đó!-Jen nói rồi cười
-cảm ơn cậu nha Hoàng Tú!-nó quay sang mỉn cười với hắn, tự nhiên mặt hắn khẽ ửng đỏ!
-không cần phải khách sáo đâu!-hắn nói rồi quay đi-tôi có việc rồi tôi đi trước đây!
-tạm biệt nhe!-nó cười tươi vẫy tay chào hắn, hắn vội bước ra ngoài mặt đỏ như cà chua vậy!
Nhưng nhanh chóng hắn bước xuống bãi xe và ra về..trên đường về,mặt vẫn còn đỏ..không biết tại sao nữa, chỉ biết tim mình đập rất nhanh...
Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi - Voi