Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Sunflower
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 405 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:31:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: DệT HậN Thiên Thu
ãy nghĩ tới người mà bạn căm hận nhất. Bạn sẽ làm gì???
Đập tan nát những thứ có thể? No! Là một tiểu thư đoan trang, cô không thể!
Mắng gấu bông và tưởng tưởng như đó là hắn? No! Là một tiểu thư có học thức, cô không thể!
Hay sai người tẩn cho hắn một trận? No! No! No!!! Là một tiểu thư khuê các, cô không thể!
Mà cách Dương Chi Ngọc chọn chính là…đem mặt mũi hắn dán hẳn lên tấm thảm dậm chân. Hắc! Vậy thì mỗi lần bước vào phòng đều có thể đường đường chính chính giẫm lên bản mặt xấu xa của hắn rồi!!!
Người đàn ông xấu xa ấy tên là Lâm Tịch.
Không khó để tìm thấy ảnh của hắn. Thông thường là trên báo chí, chẳng hạn như tờ NEW DAY uy tín có đăng tin gần đây nhất, Lâm Tịch lại đầu tư vào thị trường chứng khoán. Hoặc tờ H.O.T có đăng tin tức cách đây một tháng bạn hắn tổ chức bữa tiệc hoành tráng để chúc mừng hắn đại công cáo thành thâm nhập thị trường mới…v.v…
Tuy nhiên, đối với Dương Chi Ngọc thì cô không hứng thú là mấy. Tất nhiên, là khi hắn và cô, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng bây giờ thì không hề nha!!!
Dương Chi Ngọc mắt long lanh giận dữ siết tờ báo NEW DAY, căm phẫn nhớ đến lần xem mắt cách đây hai tháng…
***************Sunflower
“Chào em!!!”
Một người đàn ông áo quần bảnh bao, mặt mũi đàng hoàng không sứt mẻ cất giọng trầm trầm.
“Hi!” Cô gật đầu chào. Vuốt lại chiếc váy xòe màu xanh lam của mình.
“Tôi là Lâm Tịch!”
“Tôi là Dương Chi Ngọc!”
“Sở trường của anh là gì???” Cô hỏi.
“Tôi không có sở trường…” Hắn nói, cô gật gù ra vẻ thấu hiểu nhưng trong lòng thầm mắng: Con mèo đòi trèo cây cau!
“Tôi cũng không có sở đoản!” Hắn thêm một câu. Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, gì mà tự tin thế???
“Xem ra…anh hình như rất tự tin với bản lĩnh của mình!”
“Cảm ơn!”
“Hờ hờ!!!”
“Sở trường của cô là gì?”
Đôi mắt tinh ranh của cô lóe lên một tia gian xảo. Thời cơ tới rồi đấy!
“Ưm…Không gì nhiều. Chỉ là…một vài chiêu võ hạng xoàng như là…Karate, Taekwondo, kiếm đạo Nhật với Judo thôi à!!! Hihi!!!”
“…”
Không biết là người thứ mấy nữa! Há há!! Vẫn là Dương Chi Ngọc cô cao tay nhất!!!
“Ờ! Học nhiều như thế à???... Hèn gì ba vòng như một, lép kẹp như tấm ván.”
Cô hóa đá. >___
“Anh nhắc lại cho tôi nghe xem!!!” Mặt cô tối sầm như là đêm ba mươi. Cái tên khốn nạn này…
“Chưa nghe rõ ư? Tôi nói cô ba vòng như một, lép kẹp như tấm ván. Ngực thì phẳng còn hơn cả tôi nữa!!! Chưa hết, eo thì thô như là khúc bánh mì khô, cả người tong teo như là que củi, vòng ba nhìn tệ như là phụ nữ 90 cân. Có quỷ mới thèm. Hứ!”
Á!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong lòng cô vang lên một trận khủng hoảng. Tên này, hắn, hắn, hắn…Oaoaoa…
Lâm Tịch cố tình hét to lên, mọi người trong quán nhìn họ chằm chằm, nhất là cô. Một số người còn che miệng cười khúc khích. Hắn thì thỏa mãn vì đã hạ bệ được cô tiểu thư kiêu ngạo, tự tin vào bản thân, ếch ngồi đáy giếng này! Thật là không biết trời cao đất rộng mà!!!
“Anh! Anh dám nói tôi như vậy ư??? Cái đồ đầu gỗ, óc heo! Bản thân anh tưởng mình hoàn mĩ lắm sao?! Kiêu căng phách lối, mặt thì lúc nào cũng song song với bầu trời, hạng người không biết điều. Chưa hết, môi thì mỏng tang như tấm giấy cùn chứng tỏ là hạng hào hoa phong lưu. Mắt hí đến mức muốn sập luôn, chứng tỏ là người không đứng đắn. Chưa hết, nhà anh bộ nghèo lắm hay sao hả??? Nút áo không đủ dùng à?! Tội ghê ha. Chỉ cài nổi nút thứ ba thôi à! Là hạng người dâm dê không có đạo đức, hiếp đáp con gái nhà lành!!!!!!”
Dương Chi Ngọc nóng nảy, không cần biết đến cái gì là hình tượng dịu dàng, mỏng manh của mình mà gào gào thét thét. Miệng quát lia lịa, nhằm thẳng mặt hắn mà dạy bảo một trận.
Lần này tới lượt Lâm Tịch câm lặng.
Oh-My-God!!!!!! Con nhỏ Dương Chi Ngọc này, nó dám, dám,…
Lâm Tịch lần này không biết là thứ n của lần n nào nữa, đi xem mắt bao nhiêu lần, các cô gái đều bị cách nói chuyện xem trời bằng vung của anh dọa chạy biến. Lần gần đây nhất là cô nàng mưu mô, gian xảo, Nhã Vi. Cô ta đúng là thứ mặt dày như mặt lộ, bị anh nói nặng nói nhẹ, vớt lên đạp xuống mấy lần mà vẫn bướng bỉnh. Còn muốn “tạo hứng” cho anh. Thật là nhàm chán muốn chết!!!
Bây giờ lại xuất hiện một cô gái nhà giàu chảnh chọe kiêu căng, dám hùng hổ đứng trước mặt mắng nhiếc anh. Hết muốn sống rồi ư???
Đúng là tức chết!!!! Dám chê bai ngoại hình chim sa cá lặn của Dương Chi Ngọc cô ư??? Sao không đi tự tử đi!!!!!
“Cô chủ nhỏ!” Dì Vân-người làm thân thuộc nhất của cô lên tiếng.
“Có chuyện gì ạ?!”
“Dạ…Bên dưới có người nói muốn gặp cô ạ!”
“Là ai? Nam hay nữ ạ???” Cô thắc mắc. Là ai đến nhỉ??? Là Như Ý sao??? Không thể nào, nó đang vui vẻ dạo mát bên Paris rồi. Tâm tình đâu mà về đây còn ghé nhà cô nữa. Never!
“Dạ! Là nam ạ!!!”
“Ừm! Tôi xuống liền đây!”
**************Sunflower
“Sao lại là anh hả??? Tên khốn này!!!”
Dương Chi Ngọc vừa nhìn thấy gương mặt làm cô hận hết kiếp này thì la toáng lên. Lâm Tịch đang ung dung xem tạp chí, nghe tiếng hét chói tai liền quay đầu lại thì thấy bóng dáng của cô gái kiêu ngạo bữa trước liền độc miệng mở lời:
“Hét cái gì mà hét?! Tôi không có cướp sắc của cô đâu mà hét. Thứ như cô tôi nuốt không trôi!”
“Dì Vân!!! Mau tiễn tên khốn này ra nghĩa địa cho tôi. Nếu hắn cố chấp, lập tức lấy chổi quét hắn đi!!! Không cần khách sáo với hạng người bỉ ổi, không có lòng tự trọng này!!!”
Dương Chi Ngọc tức tối hét lên, ra lệnh cho dì Vân.
“Ơ...Dạ! Cậu đây là...bà chủ dặn đến ạ!!!...”
“CÁI GÌ??? Mẹ tôi á?!!!..Tên điên kia, anh uy hiếp gì mẹ tôi vậy hả? Hả???”
“Sao? Có gì dính líu đến tôi kia chứ?! Là do hai nhà chúng ta đều có người ế hết, nên thấy xứng đôi vừa lứa. Haizzz...Tôi chính là người thảm hại nhất, sắp tới dù muốn hay không cũng phải cưới cái con người chanh chua, đanh đá như cô!!!”
Lâm Tịch vừa nói vừa siết tay thành quyền.
“Anh tức tối gì chứ? Vậy anh từ chối đi!!! Từ chối là xong chứ gì! Hứ!!!”
“Haizz...Người khôn nói với người ngu bực mình!” Anh chỉ thêm một câu rồi tiếp tục đọc tạp chí. Dương Chi Ngọc tức giận vô cùng, mặt đỏ phừng phừng, giậm chân đùng đùng đi lên lầu.
***********Sunflower
Quán Bar Spring...
“Dương Chi Ngọc!!! Bà đừng để bụng tên đó nữa. Giận quá sẽ rất mau già lắm a!”
Lam Khê ngồi bên cạnh, hét lớn át tiếng nhạc xập xình. Tuy nhiên, gương mặt của Chi Ngọc vẫn u ám như ban đầu.
“Hừ! Bà không phải tôi...Tất nhiên nói nghe dễ dãi thế rồi!”
“Cưới thì cưới! Đâu nhất thiết phải yêu nhau!!!Chưa hết, mỗi lúc bà ngứa tay thì cứ lôi hắn ta ra mà đập! Lợi quá còn gì!!!”
“LAM KHÊ!!!!”
“A!!!!”
...
“Ô hô! Xem nhân vật nào xuất hiện ở đây này!!!” Một giọng nói nghe như sấm rền vang lên từ trên đỉnh đầu. Cô tức tối quay người lại xem ai chán sống thì...
“Lâm-Tịch!!!!!!! Tại sao anh ở cái chốn này chứ hả???”
Cô tức tối gào lên. Tên này là hồn ma phương nào, vì sao cứ nhè cô hiếp đáp kia chứ???
“Why??? Tại sao tôi lại không ở đây được??? Hay là...cô đang ghen???” Vế sau chót hắn ghé người vào tai cô thì thào, dáng vẻ thực không khác mấy tên lưu manh trêu hoa ghẹo nguyệt là mấy.
Bốp!!!
Cái thụi cho anh một đấm ngay ngực. Cô mắng:
“Cái đầu heo nhà anh! Đừng có mà ăn dưa bở nhé!!!”
“Cô dám đánh tôi sao??? Hử???” Lâm Tịch tức giận tóm lấy cổ tay cô. Ánh mắt đầy uy hiếp. Một vài người trong Bar cũng nhìn họ với ánh mắt tò mò.
“Có gì mà không dám chứ??? Thậm chí...tôi còn có thể làm thế này nữa nè!!!”
Dương Chi Ngọc sử dụng một đòn Judo cực đẹp đem hắn từ phía sau ném thẳng lên ghế sofa trước mặt. Lam Khê đứng bên cạnh thấy thiên hạ chưa loạn nên còn reo hò cổ vũ thêm. Lúc này thì không khí trong Bar đang sôi lên sùng sục. Ai nấy đều xúm lại reo hò xem kịch vui. Mà tất nhiên, kẻ mất mặt nhất chính là Lâm Tịch anh rồi!!!
Mẹ kiếp! Cô gái này dám đánh anh. Thích chết!
Anh đứng bật dậy, cô giơ chân không chút khách khí đạp một phát ngay ngực anh. Người nào đó không phòng bị liền ngã nhào lên sofa lần nữa. Lam Khê cười ha ha ra chiều thích thú với việc Dương Chi Ngọc hành hạ Lâm Tịch.
“Sao thế hả??? Sáng mắt ra chưa??? Còn muốn cưới tôi hay là không??? Hử???” Cô bắt chước dáng vẻ lưu manh của hắn, hét lên.
Mọi người trong quán “Ồ!” lên một tiếng thật dài. Hóa ra cô nàng xinh đẹp điêu ngoa này bị ép cưới. Thật là bạo lực quá đi!!!
“Cô! Hừ!!! Nếu cô không thích, tôi càng phải cưới cô về sau đó hành cho cô sống dở chết dở luôn!!!”
“Anh!!! Tên khốn kiếp!”
Dương Chi Ngọc không kiềm nổi cơn giận liền đem rượu trên bàn xối vào mặt hắn. Sau đó tức tối ôm túi xách chạy ra khỏi quán. Lam Khê đứng ngẩn ra 5s rồi cũng chạy theo. Tất nhiên là cô ấy không quên quay đầu lại làm mặt quỷ với anh rồi!
Tên Kia Đừng Tưởng Bở Tên Kia Đừng Tưởng Bở - Sunflower