If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 236
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ai ngày còn lại, Tsukuru dành thời gian để đi lang thang trên các con phố Helsinki. Thi thoảng có những trận mưa nhỏ, nhưng không đến mức đáng ngại. Gã vừa đi bộ vừa suy nghĩ về nhiều chuyện. Có rất nhiều chuyện cần phải nghĩ. Gã muốn sắp xếp lại mọi cảm xúc trước khi quay về Tokyo. Khi đã đi mỏi chân, hoặc đã nghĩ mệt óc, gã vào quán cà phê, uống cà phê và ăn sandwich. Có một lúc gã bị lạc đường và không biết mình đang ở đâu, nhưng gã chẳng buồn để ý. Thành phố không quá lớn, vả lại tàu điện mặt đất chạy đến mọi nơi. Việc mất phương hướng, theo một nghĩa nào đó, thậm chí còn khiến gã cảm thấy khoan khoái. Buổi chiều ngày cuối cùng, gã tới nhà ga trung tâm Helsinki, ngồi xuống ghế, chẳng làm gì khác ngoài việc ngắm nhìn những chuyến tàu đến rồi đi cho đến hết thời gian.
Từ nhà ga, gã gọi cho Olga bằng diện thoại di dộng để cảm ơn. Gã đã tìm được nhà Haatainen và Eri đã ngạc nhiên khi thấy gã đúng như mong đợi, và Hameenlinna là một thành phố tuyệt đẹp. Tốt quá, thật tuyệt, Olga nói. Cô có vẻ thực lòng mừng cho gã. Nếu được, tôi muốn mời cô đi đâu đó ăn tối để cảm ơn, Tsukuru ngỏ lời. Tôi rất vui khi được anh mời, nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ tôi nên tôi sẽ về nhà ăn cơm cùng cha mẹ, Olga đáp, nhờ anh chuyển lời chào tới Sara. Tôi sẽ chuyển lời, cảm ơn cô rất nhiều, Tsukuru nói.
Chiều xuống, Tsukuru ăn món cá và uống nửa ly vang Chablis ở một nhà hàng gần cảng do Olga gợi ý. Rồi gã nghĩ về gia đình Haatainen, chắc hẳn giờ này bốn người bọn họ cũng đang ngồi quây quần bên bàn ăn. Gió còn thổi trên mặt hồ không nhỉ? Lúc này, Eri đang nghĩ gì ở đó? Cảm giác ấm áp từ hơi thở của cô vẫn còn vương trên vành tai gã.
Gã về đến Tokyo vào sáng thứ Bảy. Dọn dẹp xong hành lý trong chiếc túi du lịch, gã thong thả ngâm mình vào bồn tắm, lười nhác tận hưởng nốt quãng thời gian còn lại của một ngày. Vừa về gã đã nghĩ ngay đến việc gọi điện cho Sara. Thực tế thì gã đã nhấc ống nghe lên và bấm số, nhưng rồi cuối cùng lại gác ống nghe xuống. Lúc này gã cần chút thời gian để sắp xếp lại mọi thứ trong lòng. Một chuyến đi ngắn, nhưng đã có quá nhiều thứ diễn ra. Lúc này đây, gã còn chưa quen hẳn với cảm giác rằng mình đang ở giữa Tokyo. Cứ ngỡ như chỉ vừa mới đó, gã còn đang lắng nghe tiếng gió trong suốt bên bờ hồ ở vùng ngoại ô Hameenlinna. Cho dù nội dung thông báo với Sara là gì thì gã cũng cần phải chắt lọc từ ngữ cho việc đó.
Gã giặt quần áo, liếc qua mấy tờ báo còn tồn lại, ra phố mua thực phẩm trước khi trời sẩm tối, nhưng gã không có cảm giác thèm ăn. Chắc là do chênh lệch múi giờ, nên trời vẫn sáng mà gã đã buồn ngủ, tám rưỡi gã nằm lăn ra giường và cứ thế thiếp đi, nhưng đến gần nửa đêm thì tỉnh giấc. Gã định đọc phần tiếp theo của cuốn sách đang đọc dở trên máy bay, nhưng đầu óc không hoạt động. Thế là gã đi dọn phòng. Gã lại lên giường và chìm vào giấc ngủ trước lúc bình minh, khi tỉnh dậy thì đã xế trưa ngày Chủ nhật. Có vẻ sẽ là một ngày nóng nực. Gã bật điều hòa không khí, pha rồi uống cà phê, ăn một lát bánh mì nướng pho mai.
Tắm gội xong, gã thử gọi điện đến nhà Sara. Nhưng máy đang đặt ở chế độ trả lời tự động. Có đoạn thông báo: “Hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp”. Gã hơi phân vân, nhưng rồi dập máy mà không nói gì. Kim đồng hồ treo tường đang chỉ một giờ chiều. Gã toan gọi vào di động của nàng, nhưng rồi lại đổi ý.
Có lẽ nàng đang ăn trưa nhân ngày nghỉ cùng với người yêu. Vẫn còn sớm để lên giường và làm tình vào giờ này. Gã nhớ lại hình ảnh người đàn ông trung niên đã nắm tay và đi bộ cùng Sara trên đại lộ Omotesando. Hình ảnh ấy chẳng chịu rời khỏi tâm trí cho dù gã đã bằng mọi cách xua nó đi. Trong lúc ngồi trên xô pha và mông lung suy nghĩ về điều đó, gã có cảm giác như bị một cây kim nhọn đâm vào sau lưng. Một cây kim mảnh tới mức không thể nhìn thấy được. Một cơn đau thoáng qua, và không chảy máu. Có lẽ thế. Nhưng dù sao, nỗi đau vẫn là nỗi đau.
Gã lên xe đạp tới phòng tập, bơi với cự ly như thường lệ. Khắp người vẫn còn cảm giác tê dại khó tả, gã tưởng như thỉnh thoảng mình lại thiếp đi trong lúc bơi. Tất nhiên, không thể vừa ngủ vừa bơi trên thực tế. Chỉ là gã có cảm giác như vậy. Dù sao, trong lúc bơi, cơ thể gã chuyển sang trạng thái gần như lái tự động, thành ra không cần phải nghĩ đến Sara cũng như người đàn ông kia nữa. Gã cảm thấy biết ơn về điều đó.
Gã ngủ trưa khoảng nửa giờ sau khi từ bể bơi về. Một giấc ngủ đặc quánh không mộng mị, như thể đã đoạn tuyệt với ý thức. Sau đó, gã là thêm vài chiếc sơ mi và khăn tay, rồi nấu bữa tối. Gã nướng cá hồi cùng rau thơm trong lò, vắt ít chanh và ăn cùng sa lát khoai tây. Gã cũng nấu cả canh miso đậu phụ với hành lá, chỉ uống nửa lon bia lạnh và xem chương trình tin tức buổi chiều trên ti vi. Sau đó, gã ngồi đọc sách trên xô pha.
Buổi tối, gã nhận được điện thoại của Sara gọi đến vào lúc chín giờ kém.
“Cậu không bị mệt vì chênh lệch múi giờ chứ?” Sara hỏi.
“Ngủ nghê hơi thất thường, nhưng sức khỏe thì không sao.” Tsukuru đáp.
“Nói chuyện bây giờ được không? Cậu buồn ngủ chưa?”
“Cũng khá buồn ngủ, nhưng tôi định cố thức thêm khoảng một tiếng nữa rồi lên giường. Vì ngày mai phải đi làm rồi, mà ở công ty thì không được ngủ trưa.”
“Tôi cũng nghĩ như thế thì hơn.” Sara nói. “Này, có phải cậu gọi tới nhà tôi lúc một giờ chiều nay không? Tôi cứ quên không kiểm tra điện thoại, mãi vừa rồi mới để ý đến.”
“Là tôi đấy.”
“Lúc ấy tôi đang đi mua đồ ở gần nhà.”
“Ừ.” Tsukuru nói.
“Nhưng sao cậu không để lại lời nhắn.”
“Tôi không thích để lại lời nhắn vào hộp thư trả lời tự động. Lúc nào cũng căng thẳng và không nói được thành lời.”
“Có thể là vậy, nhưng ít ra cậu cũng nói được tên mình chứ?”
“Phải. Dù gì thì tôi cũng nên nhắn lại tên mình.”
Nàng ngừng lại một lát. “Cậu biết không, tôi đã rất lo lắng cho cậu đấy. Rằng không biết chuyến đi có thuận lợi không. Giá mà cậu nhắn lại cho tôi đôi lời có phải hơn không.”
“Đúng là tôi không phải. Đáng ra tôi nên làm như vậỵ.” Tsukuru xin lỗi. “À mà cô đã làm gì trong ngày hôm nay?”
“Giặt giũ và mua đồ. Nấu cơm, lau dọn bếp và bồn rửa mặt. Đôi khi tôi cũng cần có một ngày nghỉ giản dị như thế.” Cô nói, rồi im lặng một lát. “Thế việc ở Phần Lan đã giải quyết ổn thỏa chưa?”
“Tôi đã gặp được Đen.” Tsukuru nói. “Chúng tôi nói chuyện riêng với nhau khá lâu. Olga đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Thế thì may quá. Olga là một cô gái tốt bụng đúng không?”
“Rất tốt bụng.” Gã kể rằng đã tự mình lái xe từ Helsinki tới tận một bờ hồ tuyệt đẹp cách đó chừng một tiếng rưỡi để gặp Eri (Đen). Cô đang nghỉ hè với chồng, hai con gái nhỏ và một chú chó trong ngôi nhà gỗ của họ tại đây. Hằng ngày, cô cùng chồng làm gốm ở một xưởng nhỏ gần nhà.
“Trông cô ấy hạnh phúc lắm. Có lẽ cô ấy hợp với cuộc sống ở Phần Lan.” Tsukuru nói. Đấy là không tính những đêm mùa đông dài tăm tối – nhưng gã không nói ra miệng điều này.
“Cậu có nghĩ việc sang tận Phần Lan để gặp cô ấy là xứng đáng không?” Sara hỏi.
“Có, tôi nghĩ là xứng đáng. Có những điều phải gặp mặt nhau mới nói được ra. Nhờ thế mà nhiều điều đã được làm sáng tỏ. Không phải tất cả đều được giải đáp một cách thỏa đáng, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Đối với tâm lý của tôi thì đúng hơn.”
“Tốt quá. Tôi rất vui khi nghe thấy điều này.”
Có một khoảng lặng ngắn. Một khoảng lặng đầy hàm ý, như thể để đo hướng gió. Sau đó Sara cất tiếng.
“Tsukuru này, tôi cảm thấy giọng cậu hơi khác với mọi ngày, có phải tôi nhầm không?”
“Tôi không biết. Giọng tôi khác chắc là do đang mệt. Vì đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay lâu đến thế.”
“Không phải là có vấn đề gì đấy chứ?”
“Chẳng có vấn đề gì đâu. Có nhiều chuyện tôi phải kể cho cô nghe, nhưng sợ nói ra sẽ không đủ thời gian. Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau vào một hôm nào đó, để tôi thong thả nói chuyện từ đầu sẽ tốt hơn.”
“Phải đấy. Chúng ta sẽ gặp nhau. Nhưng dù thế nào, thật tốt khi chuyến đi Phần Lan của cậu không vô ích.”
“Đó là nhờ có cô. Cảm ơn cô rất nhiều.”
“Có gì đâu.”
Lại một khoảng lặng ngắn. Tsukuru chăm chú lắng tai nghe. Cái hàm ý trong đó vẫn chưa được giải tỏa.
“Tôi có một việc muốn hỏi.” Tsukuru quyết định nói ra. “Đáng lẽ tôi không nên động đến điều này, nhưng tôi có cảm giác sẽ tốt hơn nếu thành thật với tình cảm của chính mình.”
“Không sao đâu.” Sara nói. “Tất nhiên, tôi cũng nghĩ là nên thành thật với tình cảm của chính mình. Cậu cứ hỏi đi.”
“Thật khó nói, nhưng tôi cảm thấy hình như cô đang có người đàn ông nào đó khác, ngoài tôi. Điều này từ lâu đã khiến lòng tôi vướng bận.”
Sara im lặng một lát. “Cảm thấy?” Nàng nói. “Nghĩa là, cậu chỉ lờ mờ có cảm giác như vậy?”
“Đúng thế. Chỉ lờ mờ có cảm giác như vậy thôi.” Tsukuru đáp. “Nhưng như tôi đã từng nói, tôi vốn không phải kiểu người có linh cảm tốt lắm. Về cơ bản, đầu óc tôi được sinh ra để làm những đồ vật hữu hình, đúng như tên tôi vậy, vì thế nên cấu tạo khá đơn giản. Tôi không hiểu được cơ chế tâm lý phức tạp của người khác. Mà thực ra, nhân nói đến chuyện đó, hình như tôi cũng không hiểu hết ngay cả cơ chế tâm lý của chính mình. Tôi thường phạm sai lầm với những vấn đề khó nắm bắt như thế. Thành ra tôi luôn cố tránh để đầu óc mình tư duy cái gì rối rắm. Nhưng chuyện này từ lâu đã khiến lòng tôi vướng bận. Bởi vậy tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu hỏi cô một cách trực tiếp và thẳng thắn, thay vì cứ suy nghĩ lung tung ở trong lòng.”
“Tôi hiểu.” Sara nói.
“Vậy là cô có người khác phải không?”
Nàng im lặng.
Tsukuru nói. “Tôi mong cô hiểu cho rằng, tôi không định nọ kia về chuyện này, ngay cả khi đó đúng là sự thật. Có thể đó là điều tôi không nên nói ra. Cô không có nghĩa vụ đối với tôi, cũng như tôi chẳng có quyền đòi hỏi cô. Chỉ đơn giản là tôi muốn biết, rằng điều mình đang cảm thấy có nhầm lẫn hay không.”
Sara buông tiếng thở dài. “Tôi muốn cậu dừng nhắc tới những từ như nghĩa vụ hay quyền lợi được không. Nghe giống như chúng ta đang tranh luận về vấn đề sửa đổi hiến pháp vậy.”
“Tôi hiểu.” Tsukuru nói. “Tôi biết cách diễn đạt của mình không được rõ ràng. Nhưng, như tôi vừa nói, tôi là một người khá đơn giản. Chừng nào vẫn còn giữ trong lòng cảm giác này, chắc tôi khó mà tiếp tục được mọi chuyện.”
Sara im lặng một lát. Gã có thể tưởng tượng ra nàng đang mím chặt môi trước ống nghe.
Lát sau, nàng khẽ khàng lên tiếng. “Cậu chẳng phải người đơn giản chút nào. Cậu chỉ tưởng vậy thôi.”
“Nếu cô nói vậy, thì có thể là như vậy. Về chuyện đó, tôi cũng không hiểu lắm. Nhưng chắc chắn là một lối sống đơn giản phù hợp với tính cách của tôi hơn. Nhất là trong những mối quan hệ con người, tôi đã không ít lần bị tổn thương. Vì thế, nếu được, tôi không muốn chịu cái cảm giác ấy thêm lần nào nữa.”
“Tôi hiểu.” Sara nói. “Vì cậu đã thẳng thắn, nên tôi cũng muốn thẳng thắn với cậu. Nhưng trước đó, tôi muốn xin cậu một chút thời gian có được không?”
“Bao lâu?”
“Xem nào, chừng ba ngày. Hôm nay là Chủ nhật, tôi nghĩ có thể nói chuyện vào thứ Tư. Tôi tin rằng sẽ giải đáp được câu hỏi của cậu. Tối thứ Tư cậu có rỗi không?”
“Tối thứ Tư tôi rỗi.” Tsukuru đáp. Không cần giở sổ tay để kiểm tra làm gì. Gã chẳng bao giờ có dự định gì sau khi mặt trời khuất bóng.
“Hôm đó mình đi ăn với nhau nhé. Và nói với nhau nhiều chuyện, thật thẳng thắn. Được không?”
“Được chứ.” Tsukuru nói.
Rồi hai người dập máy.
Tối hôm đó, Tsukuru gặp một giấc mơ dài và kỳ dị. Gã ngồi trước đàn piano, đang chơi một bản sonate. Đó là một chiếc dương cầm ba chân khổng lồ và mới tinh, các phím trắng trắng toát, các phím đen đen nháy. Trong tổng phổ khổ lớn đang rải rộng trên giá đỡ, một cô gái trong bộ đầm đen bó sát bằng chất liệu mờ đang đứng bên cạnh, thoăn thoắt lật giở các trang trong bản tổng phổ cho gã, bằng những ngón tay dài trắng muốt, nhịp giở vô cùng chuẩn xác. Tóc cô đen mướt và dài đến ngang hông. Ở nơi đó, dường như tất cả mọi thứ đều được tạo nên bởi tông màu trắng và đen. Gã chẳng thấy màu sắc nào khác nữa.
Gã không biết đó là bản sonate cho piano do ai soạn. Tuy nhiên, đó là một bản nhạc đồ sộ. Tổng phổ dày cộp như niên giám điện thoại. Bản ký âm được phủ kín bởi những nốt nhạc, và đen kịt theo đúng nghĩa đen. Đó là một bản nhạc khó, có cấu trúc phức tạp, đòi hỏi kỹ thuật diễn tấu ở trình độ cao. Hơn nữa, đó lại là bản nhạc mới tinh đối với gã. Dẫu vậy, vừa liếc qua bản ký âm, Tsukuru đã ngay lập tức nắm bắt được hình thù và chuyển thành âm thanh cái thế giới được diễn tả trong đó, giống như hình dung ra những đối tượng lập thể từ một bản thiết kế rối rắm. Gã được ban cho cái năng lực đặc biệt ấy. Và mười đầu ngón tay được tôi luyện của gã lướt khắp bàn phím như một cơn gió lốc. Một trải nghiệm thật sự tuyệt vời, tới mức như tối tăm mặt mũi. Cái trải nghiệm mà ở đó gã có thể giải mã trong chớp mắt và chuẩn xác hơn bất kỳ ai cả một đại dương đầy ngộn những ám hiệu rối tinh, rồi lập tức ban cho chúng những hình thù chính xác.
Trong lúc vô thức biểu diễn thứ âm nhạc ấy, cơ thể gã bỗng bị một linh cảm giống như tia sét của buổi chiều hè sắc nhọn xuyên thấu. Đó là thứ âm nhạc mang một cấu trúc đồ sộ đòi hỏi những kỹ thuật bậc thầy, đồng thời cũng đẹp trọn vẹn và đầy nội tâm. Nó diễn tả hình dạng hành vi sống của con người một cách tuyệt đối chân thực, tinh tế và lập thể. Đó là một thứ hình dạng quan trọng của thế giới, chỉ có thể diễn tả thông qua âm nhạc. Gã cảm thấy tự hào vì có thể trình bày thứ âm nhạc ấy bằng chính đôi tay của mình, một niềm sung sướng mãnh liệt làm sống lưng gã run lên.
Nhưng tiếc thay, hình như các khán giả trước mặt gã lại không nghĩ thế. Họ ngọ nguậy cơ thể một cách khó chịu và có vẻ như đang rất chán ngán, bực bội. Tiếng ghế dịch chuyển và tiếng ho hắng của họ vọng tới tai gã. Cái quái gì vậy, mọi người chẳng hiểu gì về giá trị của thứ âm nhạc này!
Gã đang biểu diễn ở một nơi giống như đại khán phòng trong cung đình. Sàn được lát bằng đá hoa cương nhẵn thín, trần rất cao, chính giữa là cửa sổ trần lấy sáng. Mọi người đang ngồi trên những chiếc ghế trang nhã và nghe nhạc. Có lẽ vào khoảng năm mươi người, những bậc quý phái, ăn diện chỉnh tề, và có lẽ họ cũng là những con người có học. Nhưng tiếc thay, họ lại không có khả năng cảm thụ được bản chất siêu việt của thứ âm nhạc này.
Cùng với thời gian, tiếng động do mọi người tạo ra mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc một chói tai hơn. Chẳng mấy chốc, chúng thậm chí lấn át cả tiếng nhạc mà không gì ngăn nổi. Rồi cuối cùng, chính tai gã cũng hầu như không còn nghe thấy tiếng nhạc mình đang chơi. Thứ gã nghe thấy chỉ là những tạp âm và tiếng ho và lời càu nhàu được khuếch đại, cường điệu đến mức xấu xí. Mặc cho điều đó, mắt gã vẫn tiếp tục đọc tổng phổ như liếm lấy từng nốt nhạc, ngón tay gã vẫn tiếp tục lướt đi mạnh mẽ trên những phím đàn như ma nhập.
Thế rồi trong một khoảnh khắc, gã chợt nhận ra, bàn tay cô gái trong bộ váy đen đang giở tổng phổ có sáu ngón, ngón thứ sáu có kích cỡ gần bằng ngón út. Gã nín thở, ngực run lên bần bật. Gã muốn ngẩng lên để nhìn mặt cô gái đứng cạnh mình. Đó là một cô gái như thế nào? Có phải cô gái mà gã biết? Nhưng gã không thể dời mắt khỏi tổng phổ dù chỉ một tích tắc cho tới lúc hết chương, dẫu cho những người đang nghe thứ âm nhạc ấy chẳng còn lại một ai.
Đến đó thì Tsukuru tỉnh giấc. Mặt số màu xanh lục trên chiếc đồng hồ chạy điện đặt đầu giường đang chỉ hai giờ ba mươi lăm phút. Toàn thân vã mồ hôi, tim vẫn vang lên những nhịp khô khốc. Gã ra khỏi gường, cởi bộ pyjama, lấy khăn mặt lau người, thay sang áo phông và quần boxer mới, ngồi xuống xô pha trong phòng khách. Rồi gã nghĩ đến Sara trong bóng tối. Gã hối hận về tất cả những lời đã nói với nàng trong cuộc điện thoại ban nãy. Đáng lẽ không được phép để hở ra chuyện ấy.
Gã muốn gọi ngay cho Sara và rút lại toàn bộ những lời đã nói. Nhưng không thể gọi cho ai đó khi đã gần ba giờ sáng, vả lại mong người khác quên đi những điều mình vừa nói có lẽ là bất khả. Không khéo cứ thế này thì mình sẽ mất nàng, Tsukuru thầm nghĩ.
Sau đó gã nghĩ đến Eri. Eri Kurono Haatainen, bà mẹ của hai cô con gái nhỏ. Gã nghĩ đến hồ nước xanh trải rộng đằng sau những rặng bạch dương, gã nghĩ đến tiếng lịch kịch của con thuyền nhỏ va vào bờ kè, những món đồ gốm có hoa văn tuyệt đẹp, tiếng líu lo của bầy chim nhỏ, tiếng sủa của con chó. Rồi “Những năm hành hương” được diễn tấu tròn trịa bởi Alfred Brendel. Cảm giác bầu vú Eri áp nhẹ vào người gã. Hơi thở ấm áp, và gò má ướt nước mắt. Những khả năng đã vĩnh viễn mất đi, và quãng thời gian không thể trở lại.
Có một lúc, hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn, không nói gì hồi lâu, cũng không buồn tìm kiếm những lời lẽ, chỉ lắng tai nghe tiếng hót của con chim nhỏ ngoài cửa sổ. Tiếng hót ấy mang một giai điệu kỳ lạ và độc đáo. Những giai điệu giống nhau ấy được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong rừng cây.
“Chim mẹ dạy đàn con hót bằng cách ấy.” Eri nói, rồi mỉm cười. “Trước khi tới đây, mình không hề biết là lũ chim lại phải học hót từng tiếng một như thế đâu.”
Cuộc đời tựa như một bản tổng phổ phức tạp, Tsukuru thầm nghĩ. Nó ngập tràn những nốt móc kép và nốt móc ba, cùng vô số những ký hiệu kỳ dị và những ghi chú không rõ nghĩa. Đọc sao cho đúng đã là một việc vô cùng khó, thế rồi dù cho đã đọc đúng, thậm chí đã chuyển thành những âm thanh chính xác, thì ý nghĩa được gửi gắm trong đó cũng chưa chắc đã được người ta hiểu và đánh giá đúng, và cũng chưa chắc đã khiến người ta hạnh phúc. Tại sao sự mưu sinh của con người lại phải rối rắm đến vậy?
“Cậu phải giành được Sara, cậu cần cô ấy. Dù cho tình huống nào cũng không được vuột mất cô ấy. Mình nghĩ vậy.” Eri nói. “Ở cậu chẳng thiếu điều gì. Hãy tự tin và can đảm lên. Đó là tất cả những thứ cậu cần.”
Và đừng để bị lũ người lùn xấu xa bắt mất.
Gã nghĩ đến Sara, nghĩ đến việc có thể nàng đang được ôm ấp bởi cánh tay trần của ai đó. Không, chẳng phải ai đó. Gã đã tận mắt nhìn thấy nhân vật ấy. Lúc đó, vẻ mặt Sara thật hạnh phúc. Nàng đã cười hết cỡ để lộ cả hàm răng rất đẹp. Trong bóng tối, gã nhắm mắt lại, đưa đầu ngòn tay lên ấn vào hai bên thái dương. Gã nghĩ mình sẽ không thể sống tiếp nếu cứ giữ mãi tâm trạng này, ngay cả khi chỉ phải đợi ba ngày nữa.
Tsukuru nhấc ống nghe, bấm số điện thoại của Sara. Kim đồng hồ sắp chỉ sang bốn giờ. Sau mười hai hồi chuông thì Sara nghe máy.
“Tôi thật sự xin lỗi vì gọi cho cô vào giờ này.” Tsukuru nói. “Nhưng tôi có chuyện nhất định phải nói.”
“Giờ này là giờ nào?”
“Gần bốn giờ sáng rồi.”
“Ôi trời, tôi còn không biết là lại có cái giờ ấy trên thực tế đấy.” Sara nói. Dường như ý thức của nàng chưa trở lại hẳn. “Thế có ai chết à?”
“Chẳng ai chết cả.” Tsukuru nói. “Chưa ai chết cả. Nhưng tôi có chuyện phải nói với cô trong đêm nay.”
“Chuyện gì thế?”
“Tôi thật sự thích cô, vì vậy tôi thực lòng muốn có cô.”
Bên kia đầu dây có tiếng sột soạt như đang tìm kiếm gì đó. Lát sau nàng khẽ hắng giọng, rồi phát ra một âm thanh như tiếng thở nẫu lòng.
“Nói chuyện lúc này không sao chứ?” Tsukuru hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Sara đáp. “Mới gần bốn giờ sáng thôi mà. Cậu có thể nói bất cứ điều gì mình thích, chẳng lo tai vách mạch rừng. Tinh mơ thế này, mọi người đều đang say giấc.”
“Tôi thực lòng thích cô, vì vậy tôi muốn có cô.” Tsukuru nhắc lại.
“Đó là điều cậu phải gọi điện vào lúc bốn giờ sáng để nói với tôi đấy à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu đang uống rượu?”
“Không, tôi hoàn toàn tỉnh táo.”
“Vậy à.” Sara nói. “Dân kỹ thuật cũng có thể bốc đồng đến thế sao?”
“Giống như làm nhà ga thôi.”
“Giống như thế nào?”
“Rất đơn giản. Nếu không có nhà ga thì tàu không thể dừng ở đó. Việc tôi cần làm trước tiên là tưởng tượng ra trong đầu một nhà ga như thế, rồi phác cho nó những màu sắc và hình dạng cụ thể. Cứ làm như thế đã, nếu có gì đó chưa hoàn chỉnh thì sửa lại sau cũng được. Và tôi thì đã quen với công việc ấy rồi.”
“Vì cậu là một kỹ sư xuất sắc.”
“Tôi mong là như thế.”
“Và cậu đã thức đến tận tờ mờ sáng, miệt mài, không ngừng nghỉ để làm một nhà ga dành riêng cho tôi?”
“Đúng thế đấy.” Tsukuru nói. “Vì tôi thích cô thật lòng, nên tôi muốn có cô.”
“Tôi cũng rất thích cậu. Mỗi lần gặp nhau là mỗi lần tôi bị hấp dẫn thêm một chút.” Sara nói, rồi cô ngừng lại giây lát, như để cách dòng cho hai đoạn văn. “Nhưng lúc này mới gần bốn giờ sáng, đến lũ chim cũng còn chưa thức giấc. Mà đầu óc tôi cũng chưa thể nói là đã hoàn toàn tỉnh táo. Vì thế cậu có thể đợi tôi thêm ba ngày được không?”
“Được rồi. Nhưng tôi chỉ đợi được ba ngày thôi.” Tsukuru nói. “Có lẽ đó là giới hạn. Thế nên tôi mới phải gọi cho cô vào giờ này.”
“Ba ngày là đủ mà, Tsukuru. Tôi sẽ đảm bảo tiến độ. Chúng ta sẽ gặp nhau vào chiều thứ Tư.”
“Xin lỗi vì đã đánh thức cô.”
“Không sao. Thật tốt vì được biết thêm rằng, thời gian vẫn trôi vào bốn giờ sáng. Bên ngoài trời đã rạng chưa nhỉ?”
“Chưa đâu. Nhưng chỉ lát nữa là sáng thôi. Lũ chim cũng sắp sửa hót bây giờ.”
“Con chim nào dậy sớm sẽ bắt được nhiều sâu.”
“Theo lý thuyết thì thế.”
“Nhưng có lẽ tôi sẽ không thể chờ để xem kết quả.”
“Chúc ngủ ngon.” Tsukuru nói.
“Tsukuru này.” Sara nói.
“Sao cơ?”
“Chúc ngủ ngon.” Sara nói. “Hãy cứ yên tâm mà ngủ.”
Rồi cuộc gọi chấm dứt.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương