Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 236
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
sukuru trở về nhà mình ở Tokyo vào bảy giờ tối cuối cùng ngày sau khi gặp Đỏ. Gã bỏ đồ ra khỏi túi xách, cho quần áo đang mặc vào trong máy giặt, tắm một trận để tráng sạch mồ hôi. Sau đó, gã gọi vào điện thoại di động của Sara. Có tiếng trả lời tự động của hộp thư thoại, gã đành để lại lời nhắn, thông báo về việc mình vừa trở về từ Nagoya và bảo nàng hãy liên lạc lại với gã khi nào có thể.
Gã thức và đợi đến hơn mười một giờ, nhưng không có điện thoại gọi đến. Gã nhận được liên lạc của nàng vào giữa giờ nghỉ trưa của ngày hôm sau, tức thứ Ba, lúc đó gã đang ăn trưa trong căng tin của công ty.
“Thế nào, việc ở Nagoya có thuận lợi không?” Sara hỏi.
Gã đứng dậy khỏi chỗ, đi ra một nơi yên tĩnh ở hành lang. Sau đó thông báo ngắn gọn về việc mình đã tìm đến showroom của Lexus, văn phòng của Đỏ, rồi đã gặp và nói chuyện với cả hai người vào hôm Chủ nhật và thứ Hai.
“May là tôi đã nói chuyện được với cả hai người. Nhờ thế mà vỡ ra được nhiều chuyện.” Tsukuru nói.
“Vậy thì tốt quá.” Sara nói. “Không lại thành ra công cốc.”
“Nếu cô không bận tâm, tôi muốn chúng ta gặp nhau ở đâu đó và thong thả nói chuyện.”
“Cậu chờ chút nhé. Để tôi xem lại lịch.”
Nàng mất khoảng mười lăm giây để kiểm tra lịch làm việc. Trong lúc đó, Tsukuru ngắm nhìn khu phố Shinjuku trải rộng bên ngoài cửa sổ, bầu trời bị bao phủ bởi một lớp mây dày, chừng như sắp mưa.
“Tối ngày kia thì tôi rảnh. Kế hoạch của cậu thế nào?” Sara nói.
“Tôi ngày kia cũng được. Mình sẽ cùng đi ăn gì đó.” Tsukuru đáp. Gã không cần phải lật giở từng trang sổ tay, vì trong hầu hết các buổi tối, kế hoạch của gã đều trống trơn.
Hai người quyết định địa điểm gặp nhau, rồi kết thúc cuộc nói chuyện. Sau khi tắt điện thoại di động, gã cảm giác như trong lồng ngực đang mắc một dị vật, cảm giác như một phần thức ăn chưa tiêu hóa hết. Gã không có cảm giác ấy lúc chưa nói chuyện với Sara, chắc chắn là thế. Nhưng, cảm giác ấy có ý nghĩa gì, mà thực ra nó có ý nghĩa hay không có ý nghĩa thì gã không sao xác định được.
Gã thử tái hiện lại cuộc nói chuyện với Sara một cách chính xác nhất có thể. Nội dung câu chuyện, ấn tượng trong giọng nói của nàng, cách nàng ngắt câu… gã không nghĩ có điều gì khác lạ so với mọi lần. Gã cất điện thoại vào trong túi, trở về bàn định bụng ăn nốt suất cơm trưa. Nhưng đến lúc ấy, gã không còn cảm giác thèm ăn nữa.
o O o
Buổi chiều hôm đó và ngày hôm sau, Tsukuru đem theo phụ tá là một nhân viên vừa chân ướt chân ráo vào công ty đi kiểm tra thực địa tại một vài nhà ga cần lắp đặt thang máy mới. Gã nhờ người phụ tá đo đạc xem thực tế hiện trường có khớp với bản vẽ nhà ga đang lưu giữ tại trụ sở công ty hay không, sau đó xác nhận lại từng chỗ một. Thường thì sẽ có sai số, hoặc sự vênh nhau không ngờ tới giữa bản vẽ và hiện trạng. Có thể nêu ra một số lý do dẫn đến tình trạng này, song quan trọng hơn cả trước khi bắt tay vào công việc là khi đã triển khai thi công mới phát hiện ra sự vênh nhau hoặc sai số lớn thì không thể cứu vãn được nữa. Chẳng khác nào một đội quân chiến đấu sử dụng một tấm bản đồ đầy rẫy sai sót để đổ bộ lên đảo.
Sau khi đã kiểm tra xong mọi chỗ, gã sẽ chụm đầu cùng trưởng ga xem xét hàng loạt các vấn đề phát sinh trong qua trình cải tạo. Việc lắp đặt thang máy sẽ làm thay đổi hình dạng mặt bằng nhà ga, và khi hình dạng mặt bằng thay đổi thì hướng tuyến di chuyển của hành khách cũng sẽ khác đi. Về mặt kết cấu, cần phải đáp ứng được sự thay đổi đó một cách tốt nhất. Tất nhiên, an toàn cho hành khách là tiêu chí ưu tiên hàng đầu, song cũng cần đảm bảo luồng tuyến di chuyển cần thiết cho các hoạt động của nhân viên nhà ga. Tổng hợp các yếu tố đó, quyết định phương án cải tạo và cụ thể hóa bằng bản vẽ trên thực tế chính là nhiệm vụ của Tsukuru. Thật là một công việc nặng nhọc, nhưng hệ trọng và liên quan tới tính mạng con người. Tsukuru tiến hành công việc đó một cách dẻo dai, nhẫn nại. Vạch ra các vấn đề, lên danh sách những việc cần làm, tỉ mỉ giải quyết từng nội dung một là công việc mà gã vốn rất thạo. Một mặt, gã còn phải truyền dạy lại quy trình công việc cho nhân viên trẻ còn non kinh nghiệm không qua thực tế. Cậu thanh niên vừa tốt nghiệp bộ môn Khoa học công nghệ của trường Waseda có cái tên Sakamoto tuy kiệm lời đến phát sợ, khuôn mặt dài, không bao giờ cười, nhưng tiếp thu nhanh, biết lắng nghe những lời nói thẳng. Cách cậu ta thực hiện việc đo đạc cũng rất tốt. Chàng trai này chắc sẽ được việc, Tsukuru nghĩ.
Gã cùng với trưởng ga của một ga dừng chờ cho tàu tốc hành đặc biệt dành ra chừng một tiếng để xem xét chi tiết kế hoạch thi công cải tạo. Bàn bạc xong thì đã đến giờ nghỉ trưa, nên gã nhờ đặt cơm hộp rồi ăn cùng nhau trong phòng trưởng ga. Sau đó vừa uống trà vừa chuyện vãn. Trưởng ga là một người đàn ông trung niên béo tốt trông rất dễ mến, ông ta kể cho gã nghe rất nhiều giai thoại thú vị về nhà ga. Tsukuru thích được đi xuống hiện trường để nghe những câu chuyện như thế. Cuối cùng, đề tài chuyển sang đồ thất lạc. Nào là trên tàu, rồi dưới nhà ga có biết bao nhiêu đồ bị bỏ quên, trong số ấy có biết bao những thứ lạ lùng, kỳ quặc, di cốt, tóc giả, chân giả, bản thảo tiểu thuyết (có đọc thử một chút nhưng chán chết), chiếc sơ mi dính đầy máu được cất trong hộp và bao gói đẹp đẽ, rắn lục còn sống, một tập ảnh màu cỡ chừng bốn mươi bức chụp toàn bộ phận sinh dục nữ, một cái mỏ xịn và to…
“Trong số ấy có những thứ chẳng biết phải xử lý thế nào.” Ông ta nói. “Tôi quen một ông trưởng ga, ông này được người ta mang đến cho một cái túi xách Boston bị bỏ quên đựng một thai nhi đã chết, may mà tôi chưa gặp phải trường hợp nào như thế. Nhưng ở một nhà ga khác mà hồi trước tôi cũng làm trưởng ga, đã có lần người ta đưa đến cho tôi hai ngón tay ngâm phoóc môn.”
“Thế thì ghê chết nhỉ.” Tsukuru nói.
“Ừ, ghê thật chứ còn gì. Trong chiếc túi vải đẹp đẽ là một cái bình giống như chai mayonnaise nhỏ, hai ngón tay bé tí nổi lềnh bềnh trong dung dịch, trông giống như ngón tay của trẻ con bị cắt lìa khỏi gốc. Tất nhiên tôi đã gọi điện báo cảnh sát vì biết đâu có liên quan đến một vụ phạm tội. Thế rồi cảnh sát đến ngay lập tức và mang chúng đi.”
Trưởng ga uống trà.
“Sau đó một tuần lễ, vị cảnh sát lần trước đến lấy ngón tay lại tìm tới, và yêu cầu cậu nhân viên phát hiện ra chúng trong khu vệ sinh của nhà ga kể lại chi tiết sự việc lúc ấy một lần nữa. Tôi cũng có mặt ở đó. Theo lời vị cảnh sát, hai ngón tay trong bình không phải của trẻ con. Kết quả giám định trong phòng thí nghiệm cho biết đó là ngón tay người lớn. Chúng bé bởi là ngón tay thứ sáu. Vị cảnh sát cho hay, đôi khi cũng có những người sinh ra với ngón tay thứ sáu. Hầu hết các bậc cha mẹ không thích con mình dị dạng, nên thường cắt bỏ ngay từ lúc sơ sinh. Nhưng cũng có những người vẫn giữ lại cho đến lúc lớn. Và nghe nói, những ngón tay bị phẫu thuật cắt bỏ và ngâm vào phoóc môn để bảo quản ấy là ngón tay thứ sáu được giữ lại cho đến tận lúc lớn của một người trưởng thành. Theo suy đoán, chủ nhân của chúng là một nam giới tuổi từ hai nhăm đến ba nhăm, nhưng không xác định được đã bao lâu trôi qua kể từ lúc cắt bỏ. Cũng không tưởng tượng ra được chúng bị bỏ quên, hoặc vứt lại trong nhà ga vì lí do gì. Nhưng vị cảnh sát nói, đó ít có khả năng là một vụ phạm tội. Rốt cuộc, cảnh sát vẫn giữ chúng kể từ khi được bàn giao. Cũng không thấy hành khách nào làm đơn trình báo về việc để quên ngón tay ở đâu đó. Có lẽ, chúng vẫn đang được cất trong kho của cảnh sát.”
“Khó hiểu thật đấy.” Tsukuru nói. “Đã mất công giữ lại ngón tay thứ sáu cho đến tận lúc lớn, sao bỗng nhiên lại cắt bỏ đi nhỉ.”
“Phải, đúng là đầy bí ấn. Sau đó, vì nổi trí tò mò nên tôi đã thử tìm hiểu về ngón tay thứ sáu. Hiện tượng này thường được gọi là dị tật thừa ngón, có rất nhiều người nổi tiếng cũng mắc dị tật thừa ngón. Không rõ thực hư thế nào, nhưng có lời chứng nói rằng Toyotomi Hideyoshi18 mang hai ngón cái trên một bàn tay. Ngoài ra còn nhiều trường hợp khác nữa, có cả các nghệ sĩ piano trứ danh, rồi nhà văn, họa sĩ, cầu thủ bóng chày. Còn các nhân vật hư cấu, như tiến sĩ Lecter trong “Sự im lặng của bầy cừu” cũng có sáu ngón tay. Sáu ngón hoàn toàn không phải trường hợp cá biệt, thậm chí trên thực tế loại gien này mang tính trội. Tuy có sự khác nhau tùy mỗi chủng tộc, nhưng người ta nói trên thế giới nhìn chung cứ năm trăm người thì có một người sinh ra với bàn tay sáu ngón. Tuy nhiên, như lúc nãy tôi đã nói, chúng thường bị cắt bỏ theo ý nguyện của cha mẹ trước khi đứa bé lên độ một – độ tuổi mà chức năng của ngón tay được định hình, thế nên rất ít có cơ hội được nhìn thấy chúng trên thực tế. Trước khi phát hiện ra những ngón tay bị bỏ quên đó, bản thân tôi cũng chưa từng nghe đến ngón tay thứ sáu.
Tsukuru nói: “Nhưng thật khó hiểu. Nếu như sáu ngón tay là gien trội, thì tại sao những người có sáu ngón không nhiều hơn?”
Trưởng ga nghiêng đầu: “Chà, tại sao nhỉ? Câu hỏi khó như thế thì tôi chịu thôi.”
Sakamoto, lúc đó đang ăn cơm cùng hai người, đột nhiên mở miệng, rón rén như đang dịch chuyển một hòn đá nặng chặn mất cửa hang: “Em còn nhỏ tuổi, đáng lẽ không được phép xen vào, nhưng cho em tham gia một vài câu được không ạ?”
“Được chứ.” Tsukuru ngạc nhiên nói. Vì Sakamoto không phải mẫu thanh niên chủ động phát biểu ý kiến trước mặt người khác. “Cậu nói gì cũng được.”
“Có lẽ do âm hưởng của từ ‘tính trội’ mà phần lớn mọi người trong xã hội thường hay hiểu nhầm. Khi nói một khuynh hướng di truyền nào đó có tính trội thì không có nghĩa là nó sẽ nhân rộng vô hạn định trong sinh giới.” Sakamoto nói. “Trong số các chứng bệnh được coi là hiếm, có không ít trường hợp là do di truyền trội của gien, nhưng nếu hỏi các chứng bệnh đó có phổ biến rộng rãi không, thì câu trả lời là không. Thật may mắn, trong hầu hết các trường hợp, chúng bị chặn đứng ở một số lượng hữu hạn và chỉ dừng lại là chứng bệnh hiếm. Bởi lẽ xét cho cùng, di truyền trội chẳng qua chỉ là một trong các yếu tố khiến cho khuynh hướng trở nên phổ biến. Ngoài ra còn có các yếu tố khác, chẳng hạn như loại nào thích ứng tốt hơn thì tồn tại, hay đào thải tự nhiên. Đây chỉ là suy luận cá nhân của em, nhưng có lẽ sáu ngón về mặt số lượng là quá nhiều đối với con người. Em nghĩ, chung quy lại, năm ngón là số lượng cần và đủ, hay nói cách khác là hiệu quả nhất để lao động. Phải chăng vì vậy mà mặc dù là di truyền trội, song thực tế sáu ngón chỉ dừng lại ở mức thiểu số tuyệt đối. Nghĩa là, quy luật đào thải tự nhiên đã áp đảo yếu tố di truyền trội.”
Nói liền một hơi xong, Sakamoto lại rút vào im lặng.
“Hiểu rồi.” Tsukuru nói. “Tớ có cảm giác nó cũng giống như quá trình mà đơn vị tính toán của thế giới được cơ bản thống nhất từ hệ đếm cơ số mười hai sang hệ đếm cơ số mười.”
“Nói như vậy thì cũng có thể là nó tương ứng với các con số sáu ngón và năm ngón.” Sakamoto nói.
“Nhưng mà này, sao cậu am hiểu chuyện này thế?” Tsukuru hỏi Sakamoto.
“Ở trường đại học, em có theo mấy giờ giảng về di truyền học vì cá nhân em cũng thích lĩnh vực này.” Sakamoto đỏ bừng má trả lời.
Trưởng ga cười khoái chí. “Hóa ra những bài giảng về di truyền học vẫn còn có ích kể cả sau khi đã vào công ty đường sắt. Học đúng là chẳng bao giờ thừa.”
Tsukuru nói với trưởng ga. “Nhưng tôi nghĩ, nếu có sáu ngón tay thì chắc các nghệ sĩ piano phải coi đó là báu vật chứ nhỉ.”
“Có vẻ không hẳn vậy.” Trưởng ga đáp. “Theo lời kể của những nghệ sĩ piano có sáu ngón, ngón tay thừa ra chẳng những vô dụng mà còn gây vưỡng víu. Đúng như cậu Sakamoto vừa nói, những công việc đòi hỏi phải dùng đến cả sáu ngón tay một cách linh hoạt hơi quá sức với con ngườ, vì vậy mà năm ngón là vừa đủ chăng.”
“Vậy thì lợi ích của việc có sáu ngón nằm ở đâu?”
Trưởng ga trả lời: “Theo chỗ tôi tìm hiểu, có thuyết cho rằng ở châu Âu thời trung cổ, những người sáu ngón bị quy là pháp sư hoặc phù thủy và bị thiêu sống, cũng có chuyện kể rằng, tại các quốc gia thời thập tự quân, tất cả những người sáu ngón đều bị đem giết, không hiểu thật giả thế nào. Hơn nữa, người ta kể ở Borneo, những đứa trẻ sinh ra có sáu ngón sẽ mặc nhiên trở thành thầy mo. Tất nhiên, những thứ như thế có lẽ không thể gọi là lợi ích.”
“Thầy mo?” Tsukuru nhắc lại.
“Tất nhiên chỉ là chuyện ở Borneo thôi.”
Tới đó thì vừa hết giờ nghỉ trưa, và câu chuyện cũng chấm dứt. Tsukuru cảm ơn trưởng ga vì đã mời cơm rồi đứng lên và cùng Sakamoto trở về trụ sở.
Về đến công ty, trong lúc ghi chú một vài điều cần thiết vào bản vẽ, Tsukuru chợt nảy ra một ý nghĩ. Về câu chuyện của cha Haida mà gã nghe hồi trước, cái túi vải mà người nghệ sĩ piano nhạc Jazz lưu trú dài ngày tại quán trọ suối nước nóng trên núi ở tỉnh Oita đã đặt trên mặt đàn trước khi biểu diễn – có khi nào đó là hai ngón thừa ra trên bàn tay phải và tay trái được ngâm trong phoóc môn của ông ta? Vì một lý do nào đó, sau khi trưởng thành ông ta mới phẫu thuật cắt bỏ, rồi cho chúng vào trong lọ và mang theo mình. Thế rồi trước khi chơi piano, ông ta lại đặt chúng lên mặt đàn, giống như một thứ bùa hộ mệnh.
Tất nhiên đó chỉ là suy diễn của Tsukuru, chẳng có căn cứ nào. Và sự kiện đó xảy ra – đấy là giả sử nó có thật – đã hơn bốn mươi năm về trước. Nhưng càng nghĩ càng thấy, đó là mảnh ghép thuyết phục nhất giúp lấp đầy khoảng trống trong câu chuyện của Haida. Gã ngồi trước bàn vẽ với cây bút chì trên tay, mải mê suy nghĩ về điều đó cho đến tận cuối giờ chiều.
Ngày hôm sau, Tsukuru gặp Sara ở Hiroo. Hai người vào một quán Pháp nhỏ nằm ở mãi tít sâu trong khu dân cư (Sara biết rất nhiều quán ăn nhỏ nằm trong những xó xỉnh khắp Tokyo), vừa dùng bữa Tsukuru vừa kể về quá trình gặp lại hai người bạn cũ cùng với nội dung cuộc trò chuyện ở Nahoya. Tuy chỉ kể tóm tắt, nhưng cũng mất khá nhiều thời gian, mặc dầu vậy Sara vẫn chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng nàng lại xen ngang bằng một vài câu hỏi.
“Trắng nói với mọi người rằng đã bị cậu pha thuốc và cưỡng hiếp khi ngủ lại nhà cậu ở Tokyo à?”
“Chuyện là như thế.”
“Cô ấy đã miêu tả sự việc ấy một cách chi tiết và rất thật trước mặt mọi người. Mặc dù tính cách cô ấy rụt rè, và luôn tránh nhắc tới đề tài tình dục.”
“Xanh đã nói như vậy.”
“Và cô ấy cho rằng cậu có hai bộ mặt.”
“Cô ấy nói tôi 'còn có một bộ mặt chìm không thể tưởng tượng nổi đằng sau bộ mặt bên ngoài.”
Sara chau mày suy nghĩ hồi lâu.
“Này, cậu không đoán ra chút đầu mối gì từ điều đó sao? Chẳng hạn như đã có một khoảnh khắc xuất hiện sự thân mật đặc biệt nào đó giữa cậu và cô ấy.”
Tsukuru lắc đầu. “Không, tôi nghĩ là chưa bao giờ. Bởi vì tôi luôn ý thức để tránh chuyện đó.”
“Luôn ý thức?”
“Nghĩa là cố gắng để không coi cô ấy như một người khác giới. Vì vậy tôi luôn cố để không tạo ra những cơ hội chỉ có hai người với nhau.”
Sara lim dim mắt và nghiêng đầu hồi lâu. “Cậu có nghĩ là những người khác trong nhóm cũng luôn đề phòng giống như cậu không? Nghĩa là, đám con trai cố gắng để không ý thức về đám con gái như những người khác giới, và ngược lại.”
“Những người khác hồi đó nghĩ gì, lẽ dĩ nhiên là tôi không thể nắm bắt được đến tận nội tâm của họ. Nhưng như tôi từng nói trước đây, việc không đưa quan hệ nam nữ vào trong nhóm luôn là nguyên tắc bất thành văn của chúng tôi. Điều đó thì rất rõ ràng.”
“Nhưng cậu không cho rằng điều đó rất thiếu tự nhiên sao? Con trai con gái ở độ tuổi ấy, khi đã chơi thân và thường xuyên ở cạnh nhau thì tất yếu sẽ nảy sinh những tò mò giới tính chứ?”
“Tâm trạng muốn có bạn gái để được hẹn hò tay đôi như mọi người bình thường thì tôi cũng có. Tất nhiên, tôi cũng hứng thú với chuyên tình dục như những người khác. Tôi có thể lựa chọn việc tìm một người bạn gái ở bên ngoài nhóm. Nhưng với tôi khi ấy, nhóm năm người có ý nghĩa lớn lao hơn hết thảy. Tôi hầu như không thể nghĩ đến việc tách ra để làm điều gì đó.”
“Vì ở đó có một sự hài hòa tuyệt đối?”
Tsukuru gật đầu. “Ở cùng nhóm, tôi có cảm giác như mình là một phần không thể thiếu. Một thứ cảm giác đặc biệt không thể có được ở bất cứ nơi nào khác.”
Sara nói: “Vì thế mà các cậu buộc phải chôn chặt những tò mò giới tính vào một chỗ. Để duy trì và không làm rối loạn sự hài hòa của năm người, để không phá vỡ vòng tròn hoàn hảo đó.”
“Có thể đã có những sự gượng gạo, nếu nhìn lại. Nhưng hồi ấy chúng tôi thấy điều đó là hoàn toàn tự nhiên. Chúng tôi mới mười mấy tuổi, mọi thứ đều là những trải nghiệm mới mẻ. Chúng tôi không thể nhìn bao quát cái hoàn cảnh mà mình được đặt vào bằng một con mắt khách quan.”
“Nghĩa là, ở một góc độ nào đó, các cậu đã bị nhốt chặt trong sự hoàn hảo của cái vòng tròn ấy. Có thể hiểu như thế được không?”
Tsukuru thử suy nghĩ về điều này. “Ở một góc độ nào đó, có thể là như vậy. Nhưng chúng tôi đã tự nguyện để bị nhốt vào trong đó. Ngay cả bây giờ, tôi cũng vẫn không hề hối tiếc.”
“Thật là thú vị.” Sara nói.
Tình tiết Đỏ gặp Trắng ở Hamamatsu nửa năm trước khi cô bị giết cũng thu hút sự chú ý của Sara.
“Tuy trường hợp có hơi khác nhau, nhưng chuyện đó khiến tôi nhớ đến một người bạn cùng lớp hồi cấp ba. Cô ấy xinh gái, dáng đẹp, con nhà giàu, từng có thời gian dài sống ở nước ngoài, nói được cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, thành tích học tập luôn ở top đầu. Cô ấy làm gì cũng gây được sự chú ý, được mọi người nuông chiều và là đối tượng ngưỡng mộ của bọn khóa dưới. Điều đó thật đáng ấn tượng, bởi vì trường chúng tôi là trường nữ tư thục.”
Tsukuru gật đầu.
“Sau đó cô ấy vào trường Đại học nữ Thánh Tâm(19), đến giữa chừng thì sang du học tại một trường đại học của Pháp trong vòng hai năm. Hai năm sau cô ấy về nước, chúng tôi tình cờ có cơ hội gặp lại, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô ấy sau bao năm, tôi đã không thể thốt lên lời. Cô ấy, biết nói sao nhỉ, trông như bị phai màu. Tựa như suốt một thời gian dài dãi dầu dưới ánh nắng gắt đã khiến cho màu sắc tổng thể bị bợt đi hết. Vẻ bề ngoài hầu như không khác trước, vẫn xinh xắn, dáng người vẫn đẹp, chỉ có điều, trông mờ nhạt hơn. Thậm chí, nó khiến tôi chỉ chực cầm lấy cái điều khiển ti vi để chỉnh cho màu đậm lên thêm mấy nấc. Đó là một trải nghiệm khá kỳ lạ, về việc con người lại có thể nhạt đi rõ ràng đến thế theo năm tháng.”
Nàng dừng bữa, chờ thực đơn tráng miệng được mang tới.
“Tôi với cô ấy không thân thiết, nhưng vì có vài người bạn chung nên thỉnh thoảng vẫn gặp nhau ở đâu đó. Và mỗi lần gặp mặt, tôi lại thấy cô ấy nhạt màu thêm một chút. Thế rồi đến một độ, trong con mắt mọi người, cô ấy không còn đặc biệt xinh đẹp và chẳng có gì lôi cuốn nữa. Đầu óc dường như đã bớt đi thông minh đi nhiều. Câu chuyện đã trở nên tẻ nhạt, những ý kiến đưa ra quá ư tầm thường. Cô ấy lập gia đình năm hai mươi bảy tuổi, ông chồng là một cán bộ thuộc tầng lớp tinh hoa trong một cơ quan chính phủ nào đó mà thoạt nhìn đã biết là một gã đàn ông hời hợt, nhàm chán. Tuy vậy, bản thân cô ấy lại không hiểu rằng mình đã hết xinh đẹp, hết hấp dẫn và chẳng còn thu hút được ai, thành thử cô ấy tiếp tục cư xử như thể vẫn còn là nữ hoàng của ngày xưa. Thật nặng nề khi phải chứng kiến điều đó.”
Sau khi nhận thực đơn tráng miệng từ tay người phục vụ, Sara chăm chú xem xét. Quyết định xong, nàng gấp thực đơn lại, đặt lên bàn.
“Bạn bè dần dần tránh xa cô ấy, bởi vì ai cũng đau lòng khi thấy cô ấy như thế. Không, chính xác ra thì không phải đau lòng, mà cảm thấy sợ hãi khi nhìn sang cô ấy. Một nỗi sợ hãi mà dù ít hay nhiều người phụ nữ nào cũng có. Đó là nỗi sợ hãi khi nghĩ rằng, có thể mình đang bị mọi người cười thầm hoặc xa lánh vì lối cư xử vẫn giống như thời kỳ đẹp đẽ nhất của người con gái, mặc dù nó đã đi qua mà mình không nhận thấy, hoặc không chịu chấp nhận. Trong trường hợp của mình, cô ấy đã vượt qua đỉnh dốc sớm hơn những người khác, chỉ đơn giản là như vậy. Toàn bộ tư chất của cô ấy đã bung nở vào độ tuổi thiếu nữ giống như khu vườn xuân, nên khi giai đoạn đó qua đi, mọi thứ bỗng úa tàn nhanh chóng.”
Người bồi bàn tóc bạc đi tới, Sara gọi soufflé chanh. Tsukuru không khỏi khâm phục về việc nàng vẫn duy trì được một vóc dáng yêu kiều mặc dù chẳng bao giờ bỏ qua món tráng miệng.
“Biết đâu cậu có thể nghe được nhiều chuyện về Trắng hơn nữa từ Đen.” Sara lên tiếng. “Mặc dù nhóm năm người đã từng là một cộng đồng hoàn hảo và hài hòa, thì chắc chắn vẫn có những vấn đề chỉ con gái mới chia sẻ được cùng nhau, giống như Xanh đã nói. Và những câu chuyện như thế chẳng bao giờ lọt ra khỏi thế giới của bọn con gái. Có thể chúng tôi rất nhiều chuyện. Nhưng với một số bí mật, chúng tôi sẽ giữ kín. Nhất là với bọn con trai.”
Nàng đưa ánh mắt về phía người phục vụ đứng ở đằng xa một lúc lâu. Dường như nàng thấy hối tiếc về việc đã gọi soufflé chanh. Có lẽ cần phải đổi sang món khác. Nhưng rồi nàng nghĩ lại, đưa ánh mắt trở về phía Tsukuru đang ngồi đối diện.
“Giữa ba cậu con trai không có những chuyện tâm tình như vậy sao?”
“Tôi nghĩ là không có.” Tsukuru đáp.
“Vậy các cậu thường nói những chuyện gì?” Sara hỏi.
Hồi đó, bọn mình thường nói những chuyện gì nhỉ? Tsukuru suy nghĩ một lúc. Nhưng gã không thể nhớ ra nội dung của những câu chuyện. Trong khi rõ ràng là họ đã từng trò chuyện với nhau rất lâu, sôi nổi và dốc hết ruột gan…
“Tôi không nhớ nổi.” Tsukuru trả lời.
“Thật là lạ.” Sara nói. Rồi mỉm cười.
“Sang tháng tới, công việc hiện giờ tôi phụ trách sẽ thư thả hơn.” Tsukuru nói. “Chừng nào mọi thứ hòm hòm, tôi định sẽ đi Phần Lan. Tôi cũng đã trao đổi qua với cấp trên nên chắc việc xin nghỉ phép không có vấn đề gì.”
“Tôi có thể giúp cậu lên chương trình cho chuyến đi khi nào xác định được cụ thể ngày giờ. Chẳng hạn như đặt vé máy bay, hoặc khách sạn.”
“Cảm ơn cô.” Tsukuru nói.
Nàng cầm chiếc cốc thủy tinh, uống một ngụm nước. Sau đó lấy ngón tay miết lên miệng cốc.
“Hồi cấp ba của cô như thế nào?” Tsukuru hỏi.
“Tôi là một con bé không nổi bật cho lắm. Tôi tham gia câu lạc bộ bóng ném. Không xinh đẹp, thành tích học tập cũng không có gì đáng khen ngợi.”
“Không phải cô đang khiêm tốn đấy chứ?”
Nàng cười và lắc đầu. “Khiêm tốn có lẽ là một phẩm chất tuyệt vời, nhưng không hợp với tôi. Nói thật, tôi là một đứa chẳng có chút gì nổi bật. Tôi nghĩ mình không hợp với cái hệ thống được gọi là trường học cho lắm. Tôi chưa bao giờ được các thầy cô cưng chiều, cũng chưa từng được các em khóa dưới ngưỡng mộ. Không có lấy một người bạn trai dẫu chỉ là hình bóng, thành ra tôi cứ bị đám mụn trứng cá dai như đỉa hành hạ. Tôi cũng có toàn bộ số CD của nhóm “Wham!”. Tôi mặc mấy thứ đồ lót nhàm chán bằng vải cotton trắng mẹ mua cho. Dẫu vậy, tôi cũng có vài người bạn tốt, khoảng hai người. Tuy không được như cái cộng đồng mật thiết của năm người các cậu, song cũng là những người bạn thân để có thể thổ lộ tâm tình. Không chừng nhờ vậy mà tôi đã may mắn vượt qua được những ngày tháng nhạt nhòa của tuổi thiếu nữ.”
“Cô vẫn gặp những người bạn đó chứ?”
Nàng gật đầu. “Phải, cho đến bây giờ chúng tôi vẫn là những người bạn tốt. Hai người kia đều đã lập gia đình và có con, nên chúng tôi không thể gặp nhau thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi ăn cùng nhau và tán gẫu chừng ba tiếng liền không nghỉ. Nói thế nào nhỉ, tồng tộc kể với nhau hàng đống chuyện.”
Người phục vụ mang soufflé chanh và cà phê espresso tới đặt trên bàn. Nàng ăn rất nhiệt tình, có vẻ như soufflé là một lựa chọn đúng đắn. Tsukuru hết nhìn nàng trong dáng vẻ ấy lại nhìn hơi nước nóng bốc lên từ ly cà phê espresso.
“Bây giờ cậu có người bạn nào không?” Sara hỏi.
“Tôi nghĩ không có ai có thể được gọi là bạn.”
Đối với Tsukuru, chỉ có bốn người bạn ở Nagoya mới đáng được gọi là bạn bè thật sự. Và sau đó, tuy ngắn ngủi, song Haida cũng gần như thế, ngoài ra chẳng còn ai.
“Không có bạn, cậu không buồn sao?”
“Như thế nào nhỉ, tôi không biết.” Tsukuru đáp. “Giả dụ là có đi chăng nữa, tôi cũng không nghĩ mình sẽ kể tồng tộc mọi chuyện.”
Sara cười. “Ở một mức độ nhất định, điều đó là cần thiết đối với phụ nữ. Tất nhiên, tâm sự, bộc bạch chẳng qua chỉ là một phần của cái chức năng được gọi là bạn.”
“Hẳn là như vậy.”
“Mà này, cậu dùng một miếng soufflé chanh không? Ngon lắm đấy.”
“Không, cô có thể ăn nốt miếng cuối cùng.”
Sara ăn nốt chỗ soufflé còn lại với vẻ trân trọng, đặt dĩa xuống, lấy khăn lau mép cẩn thận sau đó suy nghĩ một chút. Lát sau, nàng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Tsukuru từ bên kia bàn.
“Tsukuru này, sau đây tôi có thể đến nhà cậu được không?”
“Được chứ.” Tsukuru nói. Rồi giơ tay gọi người phục vụ thanh toán.
“Câu lạc bộ bóng ném?” Tsukuru hỏi.
“Tôi không muốn nói chuyện đó.” Sara đáp.
Hai người quấn lấy nhau trong căn hộ của Tsukuru. Tsukuru sung sướng vì Sara đã cho gã thêm một cơ hội để được làm tình với nàng lần nữa. Hai người vuốt ve cơ thể nhau trên ghế xô pha, sau đó lên giường. Nàng mặc đồ lót ren màu đen bên trong chiếc váy liền thân xanh bạc hà.
“Cái này cũng là của mẹ mua cho à?” Tsukuru hỏi.
“Vớ vẩn nào.” Sara nói rồi cười. “Tự tôi mua đấy. Tất nhiên là vậy rồi.”
“Cũng chẳng thấy mụn trứng cá ở đâu cả.”
“Chứ còn sao nữa.”
Nàng với tay, dịu dàng nắm lấy dương vật đã cương cứng của Tsukuru.
Nhưng chỉ ít phút sau, khi chuẩn bị đưa vào trong nàng, nó đã mất đi độ cứng cần thiết. Lần đầu tiên trong đời gã trải qua điều này. Nó khiến gã cảm thấy bối rối, hoang mang. Xung quanh bỗng im bặt một cách kỳ lạ. Sâu trong màng nhĩ tĩnh lặng như tờ, gã nghe thấy tiếng nhịp tim khô khốc.
“Không được để tâm đến nó.” Sara vừa vuốt ve lưng gã vừa bảo. “Hãy cứ ôm tôi thật chặt. Vì chỉ cần như thế là đủ. Đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Tôi không hiểu.” Tsukuru nói. “Rõ ràng là dạo này tôi chỉ toàn nghĩ đến giây phút được ôm cô…”
“Có thể bởi cậu đã mong mỏi quá. Thật vui khi thấy cậu nghĩ về tôi nhiều như thế.”
Sau đó, hai người vẫn nằm ôm nhau trong tư thế trần truồng trên giường, họ tiếp tục vuốt ve một hồi lâu, nhưng Tsukuru không thể lấy lại độ cứng cần thiết. Cuối cùng, đã đến lúc nàng phải ra về. Hai người im lặng mặc quần áo, Tsukuru tiễn nàng ra tới ga. Vừa bước đi, gã vừa xin lỗi vì sự việc đã diễn ra không suôn sẻ.
“Chuyện đó đâu có gì, thật đấy. Cho nên cậu đừng bận tâm.” Sara dịu dàng nói. Rồi nắm lấy tay gã. Bàn tay nàng nhỏ nhắn, ấm áp.
Gã thấy cần phải nói điều gì đó, nhưng không sao bật ra thành lời. Nên đành để yên và lắng nghe cảm giác nơi bàn tay Sara.
“Có khi vì cậu đang bối rối chăng.” Sara nói. “Trở về Nagoya, được gặp và nói chuyện với những người bạn cũ đã xa cách lâu ngày. thế rồi biết bao nhiêu chuyện bỗng nhiên trở nên sáng tỏ, có lẽ điều đó đã khiến tinh thần cậu rối loạn. Có lẽ nó dữ dội hơn cậu cảm nhận được.”
Quả là có sự rối loạn ấy thật. Cánh cửa đóng chặt bấy lâu bỗng mở ra để cho quá nhiều những sự thật mà trước đây gã cố tình ngoảnh mặt đi ùa vào cùng một lúc, những sự thật hoàn toàn không thể lường được. Chúng vẫn chưa tìm thấy thứ tự và vị trí trú ngụ bên trong gã.
Sara nó “Có một cái gì đó khiến cậu cảm thấy chưa thỏa đáng vẫn đang tắc nghẽn bên trong cậu, làm cho dòng chảy tự nhiên vốn có bị chặn lại. Mặc dù mơ hồ, nhưng tôi cảm thấy thế.”
Tsukuru suy nghĩ về điều nàng vừa nói. “Nghĩa là những vướng mắc trong lòng tôi vẫn chưa được giải đáp hoàn toàn trong chuyến đi Nagoya vừa rồi. Ý cô là vậy?”
“Đúng thế. Tôi có cảm giác ấy. Tuy xét cho cùng, đó chỉ là cảm giác của tôi mà thôi.” Sara nói. Sau đó lại suy nghĩ một lát với vẻ mặt đăm chiêu, rồi nói như để bổ sung: “Biết đâu chính nhờ một vài sự thật được làm sáng tỏ lần này mà khoảng trống còn sót lại càng có ý nghĩa to lớn hơn.”
Tsukuru thở dài. “Có lẽ nào tôi đã mở phải cái nắp không nên mở.”
“Có thể tạm thời thì là như vậy.” Nàng nói. “Có thể chỉ là sự dao động nhất thời rồi sẽ lại trở về như cũ. Nhưng ít ra thì cậu đã cất được bước đầu tiên về phía trước cùng với mong muốn giải quyết sự việc. Đó là điều quan trọng hơn cả. Nếu cứ tiếp tục tiến lên, tôi tin cậu sẽ tìm thấy mảnh ghép đúng giúp lấp đầy khoảng trống.”
“Nhưng có thể sẽ phải mất rất nhiều thời gian cho việc đó.”
Sara siết chặt tay Tsukuru. Gã không ngờ lực siết lại mạnh đến thế.
“Tsukuru ạ, đâu có gì phải vội. Cậu cứ thong thả cũng được mà. Điều tôi muốn biết nhất là sau này cậu có ý định gắn bó lâu dài với tôi hay không.”
“Có chứ. Tôi muốn được ở bên cô.”
“Thật không?”
“Tôi không nói dối.” Tsukuru quả quyết nói.
“Vậy thì không sao. Vẫn còn thời gian, vì tôi có thể chờ. Vả lại, bản thân tôi cũng có một vài chuyện cần phải giải quyết cho xong.”
“Chuyện cần phải giải quyết cho xong?”
Sara không trả lời, mà nở một nụ cười đầy bí ẩn. Sau đó nói:
“Cậu hãy sang Phần Lan gặp Đen càng sớm càng tốt. Và hãy cởi lòng mình ra, nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Chắc chắn cô ấy sẽ cho cậu biết điều gì đó quan trọng, điều gì đó rất quan trọng. Tôi có linh cảm như vậy.”
Trong lúc đi bộ từ ga về căn hộ chung cư, đầu óc Tsukuru cứ quẩn quanh với những ý nghĩ vô định. Có một cảm giác kỳ lạ như thể dòng chảy thời gian đã rẽ ngoặt sang phải hoặc sang trái ở đâu đó. Gã nghĩ về Trắng, nghĩ về Haida, nghĩ về Sara. Quá khứ và hiện tại, ký ức và cảm xúc luôn song hành trôi đi với cùng một sức nặng.
Có lẽ trong con người mình đang ẩn chứa thứ gì đó méo mó, lệch lạc, Tsukuru nghĩ thầm. Có lẽ đúng như Trắng đã nói, mình có một bộ mặt chìm không thể tưởng tượng nổi đằng sau bộ mặt bên ngoài. Giống như một nửa mặt trăng luôn ẩn sau bóng tối. Có lẽ mình đã thật sự cưỡng hiếp Trắng ở một nơi nào đó khác, trong một chiều không gian khác, và đã rạch một đường sâu hoắm trong tâm hồn cô ấy mà mình không nhận ra, một cách đê hèn và thô bạo. Và có thể đến một ngày, cái phần chìm tối tăm ấy sẽ lấn át cái phần nổi bên ngoài, rồi nuốt chửng nó. Gã suýt nữa thì bước sang đường trong lúc đèn tín hiệu vẫn đang màu đỏ, thành thử phải hứng chịu một tràng mắng xối xả từ người lái xe taxi vừa đạp phanh dúi dụi.
Về tới phòng, thay sang bộ pyjama và lên giường thì đồng hồ đã chỉ sang mười hai giờ kém. Đến lúc ấy, Tsukuru mới nhận thấy cơn cương cứng đã trở lại như vừa chợt nhớ ra. Đó là một cơn cương cứng hoàn hảo – rắn đanh và kiên cố như một hòn đá, tới mức chính gã cũng không tin nổi nó lại cứng đến mức ấy. Thật là mỉa mai. Gã buông một tiếng thở dài sườn sượt, bật điện phòng, lấy từ trong tủ ra một chai Cutty Sark(20) và rót vào cái ly nhỏ. Sau đó gã mở sách. Khoảng một giờ hơn, trời bỗng đổ mưa. Thỉnh thoảng gió lại mạnh lên như lốc, những hạt mưa lớn quất ngang vào cửa kính.
Mình bị buộc tội cưỡng hiếp Trắng trên chiếc giường này, trong căn phòng này. Tsukuru bất giác nghĩ đến điều đó. Mình đã pha thuốc vào rượu, làm cho cơ thể cô ấy tê liệt, rồi cởi quần áo và cưỡng bức cô ấy. Cô ấy vẫn còn trinh nên cảm thấy đau dữ dội và ra máu. Thế rồi sự việc ấy đã trở thành dấu mốc khiến mọi thứ thay đổi. Đó là chuyện xảy ra mười sáu năm về trước.
Trong lúc vừa nghe tiếng mưa quất vào cửa sổ vừa đuổi theo những ý nghĩ như vậy, gần dần cảm thấy toàn bộ căn phòng như biến thành một không gian mà tính chất đã không còn giống như mọi khi. Tựa như chính bản thân căn phòng đang mang một ý thức. Ở trong đó, gã càng lúc càng không thể phân được đâu là sự thật, đâu không phải là sự thật. Trong một pha của sự thật, gã hoàn toàn không động đến Trắng. Nhưng ở một pha khác của sự thật, gã đã làm hại cô một cách đê hèn. Hiện giờ mình đang thuộc về pha nào? Càng nghĩ, Tsukuru càng thấy mù mờ.
Rốt cuộc, cho đến tận hai rưỡi sáng, gã không thể nào ngủ được.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương