Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 236
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ắp hết tháng Năm, Tsukuru xin nghỉ phép liền một mạch cho đến cuối tuần và về nhà cha mẹ ở Nagoya ba ngày. Vừa đúng vào dịp giỗ bố, nên xét theo nhiều nghĩa, khoảng thời gian ấy rất thích hợp để gã về quê.
Sau khi cha gã mất, vợ chồng người chị cả sống cùng với mẹ gã trong ngôi nhà rộng thênh thang đó, tuy nhiên căn phòng mà Tsukuru sử dụng trước đây vẫn được để nguyên, không ai động đến, nên gã có thể ngủ lại đây. Giường, bàn và kệ sách, tất cả vẫn y nguyên như hồi gã còn học cấp ba. Những cuốn sách gã đọc ngày xưa vẫn nằm trên kệ, những đồ dùng học sinh và vở vẫn còn trong ngăn kéo.
Sau ngày đầu tiên làm lễ ở chùa và ăn cỗ cùng họ hàng, chuyện vãn một hồi với gia đình xong, gã sẽ được tự do từ hôm sau. Tsukuru quyết định tìm gặp Xanh trước tiên. Chủ nhật các công ty thông thường sẽ nghỉ, nhưng showroom xe hơi thì vẫn làm việc. Gặp ai, gã cũng sẽ không hẹn trước, mà đến một cách bất ngờ. Đó là phương châm gã xác định từ trước. Không cho đối phương kịp chuẩn bị tâm lý, để có thể cảm nhận ngay tại chỗ, những phản ứng chân thật nhất. Còn nếu không gặp được, hoặc bị từ chối, thì đành chấp nhận vậy, khi đó sẽ tính tiếp.
Showroom của hãng xe Lexus nằm tại một góc yên tĩnh gần thành Nagoya. Những chiếc Lexus cáu cạnh muôn màu muôn vẻ, từ dòng thể thao hai cửa cho đến dòng truyền động bốn bánh đang xếp hàng bóng lộn trong không gian mênh mông phía sau lớp kính. Bước vào trong, gã ngửi thấy một mùi đặc trưng của những chiếc xe mới, thứ mùi pha trộn giữa mùi lốp, nhựa tổng hợp và da mới.
Tsukuru đến bàn lễ tân hỏi cô gái trẻ đang ngồi đó. Tóc cô ta búi cao theo một lối trang nhã, để lộ ra làn gáy trắng mảnh mai. Trong chiếc lọ trên bàn, bó thược dược đang trổ những đoá hoa lớn màu hồng và trắng.
“Tôi muốn gặp anh Oumi,” gã nói.
Cô ta đáp lại gã bằng một nụ cười thanh tú, chừng mực rất ăn nhập với một showroom sáng sủa, sạch sẽ. Môi được tô màu tự nhiên, hàm răng đều tăm tắp. “Vâng. Oumi phải không ạ. Tôi có thể biết tên quý khách được không ạ.”
“Tôi là Tazaki.” Tsukuru đáp.
“Ngài Ta-sa-ki. Hôm nay, chúng tôi có được ngài hẹn trước không ạ?”
Gã cố tình không đính chính một lỗi sai nho nhỏ trong cách đọc tên mình, như thế lại hay.
“À chưa, tôi chưa đặt hẹn.”
“Tôi hiểu rồi. Xin ngài đợi một chút.” Cô gái bấm số máy lẻ và đợi khoảng năm giây, rồi cất tiếng. “Anh Oumi, có một vị khách là ngài Tasaki đến đây tìm gặp. Vâng, đúng vậy. Ngài Takasi.”
Gã không nghe được đầu bên kia nói gì, nhưng gã thấy một vài lần cô ta đáp lại bằng những tiếng vâng dạ ngắn. Cuối cùng, cô ta nói: “Vâng, tôi hiểu.”
Cô ta gác máy, ngước về phía Tsukuru rồi cất tiếng: “Thưa ngài Tasaki, anh Oumi hiện đang vướng chút công chuyện chưa thể xong ngay. Chúng tôi thành thật xin lỗi, mong ngài đợi ở đây một lát được không ạ? Anh Oumi nói rằng chắc sẽ không đến mười phút thưa ngài.”
Cách nói năng trôi chảy chứng tỏ rằng cô gái được huấn luyện rất bài bản. Lối dùng kính ngữ cũng không sai, nghe ra có vẻ như cô ta thật sự áy náy khi bắt khách phải chờ đợi. Đào tạo căn bản lắm. Hay đó là tố chất sẵn có?
“Không sao đâu. Vì tôi cũng không vội.” Tsukuru nói.
Trong lúc gã mải mê ngắm nhìn tờ catalog của dòng sedan mới thì cà phê được mang ra. Trên chiếc cốc màu kem có hình biểu tượng Lexus. Tsukuru cảm ơn cô gái, sau đó uống cà phê. Cà phê rất ngon, mùi hương tươi mới, độ nóng cũng vừa đủ.
Mặc vest và đi giày da thật là một lựa chọn chính xác, Tsukuru tự nhủ. Tsukuru không hiểu trang phục của những người tới mua Lexus bình thường ra sao. Tuy nhiên, nếu đánh bộ áo phông Polo với quần bò và giày thể thao thì không khéo sẽ bị xem thường. Gã bất chợt nghĩ tới điều này ngay trước khi ra khỏi nhà nên đã thay sang đồ vest và thắt cà vạt cho chắc chắn.
Trong khoảng mười lăm phút chờ đợi, Tsukuru đã thuộc lòng hết các mọi dòng xe Lexus đang bán. Nhờ đó gã nhận ra rằng các dòng xe Lexus không dùng lối gọi tên như “Collora” hay “Crown”, nên chỉ có thể nhớ được bằng số hiệu. Giống như Mercedes hay BMW, hoặc, giống như các bản giao hưởng của Brahams.
Lát sau, có một người đàn ông cao lớn băng qua showroom đi về phía gã, khổ người cũng khuềnh khoàng. Mặc dù sở hữu một thân hình to con, nhưng các động tác lại rất nhanh nhẹn. Anh ta sải những bước dài, ngụ ý với xung quanh rằng mình đang di chuyển trong không gian một cách khá vội vã. Đó đích thị là Xanh. Ấn tượng hầu như chẳng khác xưa ngay cả khi nhìn từ xa, chỉ có cơ thể là phình ra trông thấy, giống như nhân khẩu tăng lên thì phải cơi thêm phòng ốc vậy. Tsukuru đặt lại quyển catalog xuống mặt bàn, đứng lên khỏi xô pha để nghênh đón.
“Xin lỗi đã bắt quý khách phải đợi. Tôi là Oumi.”
Xanh dừng lại trước mặt Tsukuru, hơi hạ thấp đầu. Cái cơ thể to lớn ấy được bao bọc bởi một bộ vest không một nếp nhàu. Một bộ vest sang trọng được may bằng chất vải nhẹ, pha giữa màu xanh lơ và màu xám. Nếu xét theo vóc người thì đây chắc chắn là đồ thửa. Sơ mi xám nhạt phối cùng cà vạt xám sẫm, một lối ăn mặc kín kẽ. Không thể tìm thấy mối dây liên hệ nào với cậu ta hồi còn là học sinh cấp ba. Duy chỉ có mái tóc vẫn ngắn, đó là kiểu tóc của cầu thủ bóng bầu dục và làn da vẫn đen giòn vì rám nắng.
Thế rồi nét mặt của Xanh có chút thay đổi khi nhìn vào Tsukuru, một thoáng bối rối hiện lên trong đôi mắt. Dường như cậu ta vừa đọc được một điều gì quen thuộc trên gương mặt Tsukuru, nhưng không thể nhớ ra đó là cái gì. Vẫn không thốt thành lời, cậu ta nở một nụ cười, và chờ đợi Tsukuru nói ra điều gì đó.
“Lâu quá rồi còn gì.” Tsukuru cất tiếng.
Nghe thấy giọng nói ấy, cảm giác ngờ ngợ bao phủ gương mặt Xanh đột nhiên tan biến, chỉ có giọng nói là không thay đổi.
“Tsukuru đấy ư.” Cậu ta nheo mắt nói.
Tsukuru gật đầu. “Xin lỗi vì đã đường đột tới thẳng chỗ làm của cậu, nhưng mình nghĩ như thế là tốt nhất.”
Xanh rướn vai hít một hơi thật đầy, rồi từ từ thở ra, sau đó ngắm nghía khắp cơ thể Tsukuru như để kiểm tra. Cậu ta chậm rãi đưa ánh mắt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên.
“Trông mày khác quá.” Xanh nói đầy vẻ thán phục. “Nếu gặp nhau ngoài phố, chắc tao không nhận ra.”
“Còn cậu thì chẳng thay đổi gì.”
Xanh hơi nhệch cái miệng rộng. “Đâu có. Tao tăng cân lên nhiều, bụng cũng phệ ra rồi, không còn chạy nhanh được nữa. Độ này tao chỉ chơi golf mỗi tháng một lần, mục đích chính là tiếp khách.”
Có một khoảng lặng trong giây lát.
“Mà này, không phải mày đến để mua xe đấy chứ?” Xanh hỏi như để xác nhận.
“Rất xin lỗi, vì mình đến không phải để mua xe. Nếu có thể, mình muốn nói chuyện riêng với cậu, chỉ một loáng thôi cũng được.”
Xanh hơi chau mày. Cậu ta đang phân vân chưa biết phải làm sao. Từ ngày xưa, cậu ta là kiểu người mà mọi ý nghĩ ở trong đầu đều thể hiện ra ngoài nét mặt.
“Hôm nay thì tao kẹt quá. Chốc nữa có việc phải ra ngoài, buổi chiều lại họp hành.”
“Cậu xem lúc nào thì tiện. Mình sẽ thu xếp theo kế hoạch của cậu. Mình về Nagoya lần này vì việc đó.”
Xanh rà soát lại các kế hoạch trong đầu. Rồi đưa mắt lên chiếc đồng hồ treo tường. Kim đồng hồ chỉ mười một rưỡi. Cậu ta lấy ngón tay gãi chỏm mũi sồn sột, sau đó cất tiếng như đã quyết định: “Tao hiểu rồi. Mười hai giờ tao nghỉ trưa. Ba mươi phút chắc là đủ để ta nói chuyện. Ra khỏi đây, rẽ trái, đi bộ một đoạn, sẽ thấy quán cà phê Starbucks. Đợi tao ở đó.”
Xanh xuất hiện ở Starbucks lúc mười hai giờ kém năm phút.
“Ở đây hơi ồn ào. Mình mua đồ uống rồi tới chỗ nào đó yên tĩnh hơn đi.” Xanh nói. Rồi cậu ta mua một suất capuchino và bánh mì scone cho mình. Tsukuru mua một chai nước khoáng. Sau đó hai người đi bộ tới công viên gần đó, tìm một chiếc ghế trống và ngồi xuống cạnh nhau.
Trời mây nhẹ, không thấy một khoảng xanh nào, nhưng không có vẻ gì là sẽ mưa và cũng không có gió. Những cành liễu kết dày lá xanh rủ xuống sát đất, bất động như đang đắm mình vào suy tư. Thoảng hoặc, có một chú chim nhỏ bay vút lên, cành liễu khẽ lao xao như một tâm trạng rối bời, rồi chẳng bao lâu lại trở về tĩnh lặng.
“Có thể điện thoại sẽ đổ chuông trong lúc nói chuyện, có gì mày thông cảm. Tao đang có mấy việc phải giải quyết.” Xanh nói.
“Không sao. Mình biết cậu đang rất bận.”
“Điện thoại di động quá thuận tiện, nên thành ra bất tiện.” Xanh nói. “À mà mày đã có gia đình chưa?”
“Chưa. Vẫn một mình thôi.”
“Tao cưới vợ được sáu năm, đã có một thằng con trai ba tuổi. Còn đứa nữa thì nằm trong bụng vợ, đang lớn lên từng ngày, dự kiến sinh vào tháng Chín. Nghe nói là con gái,”
Tsukuru gật đầu. “Cuộc đời cậu thật suôn sẻ.”
“Suôn sẻ hay không thì còn chưa biết, nhưng ít ra thì cũng đang vững bước tiến lên. Hay nói cách khác là không thể lùi lại được nữa.” Xanh nói rồi cười. “Thế còn mày sao rồi?”
“Cũng không có gì quá tệ.” Tsukuru rút một tấm danh thiếp từ trong ví, đưa cho Xanh. Xanh cầm lầy, rồi đọc to thành tiếng.
“Công ty đường sắt ***. Phòng công trình, bộ phận cơ sở hạ tầng.”
“Công việc của mình chủ yếu là xây dựng và duy tu nhà ga.” Tsukuru nói.
“Từ xưa mày đã thích ga tàu rồi mà.” Xanh nói đầy vẻ thán phục. Sau đó nhấp một ngụm capuchino. “Thế là rốt cuộc mày cũng làm được cái công việc mày thích.”
“Là nhân viên quèn, nên chẳng phải lúc nào cũng được làm những gì mình thích. Có rất nhiều những việc chán mớ.”
“Ở đâu mà chẳng vậy. Chừng nào còn đi làm thuê, chừng ấy còn phải chịu vô khối chuyện chán mớ.” Xanh nói. Rổi khẽ lắc đầu mấy lần, tựa như đang nhớ lại một vài trải nghiệm chán mớ.
“Lexus bán tốt không?”
“Không tệ. Đây là Nagoya, quê hương của Toyota mà. Riêng xe Toyota thì chẳng cần làm gì cũng bán chạy, nhưng đối thủ lần này của bọn tao không phải là Nissan hay Honda, mà mục tiêu là biến tầng lớp đang đi những dòng xe sang nhập ngoại như Mercedes hay BMW thành chủ nhân của Lexus. Vì thế nên Toyota mới cần tạo dựng một thương hiệu chủ lực. Có thể phải mất nhiều thời gian, nhưng tao tin tưởng sẽ thành công.”
“Chúng ta không có lựa chọn nào tên là bại trận.”
Vẻ mặt Xanh thoáng tỏ ra khó hiểu, nhưng rồi lập tức giãn ra. “À, cái vụ thi đấu bóng bầu dục. Mày vẫn còn nhớ những chuyện tầm phào ấy à.”
“Cậu rất biết cách khích lệ sĩ khí.”
“Ờ, nhưng bọn tao toàn thua. Dẫu sao thì ở ngoài đời, công việc làm ăn lại diễn ra thuận lợi theo một cách khác. Tất nhiên tình hình kinh tế không được tốt cho lắm. Nhưng những người nhiều tiền thì vẫn nhiều tiền. Thật là lạ.”
Tsukuru im lặng gật đầu. Xanh nói tiếp:
“Bản thân tao không đi gì ngoài Lexus. Một chiếc xe xuất sắc, êm ru, mà lại chẳng bao giờ hỏng hóc. Tao đã chạy đến vận tốc hai trăm cây số giờ trên đường thử, vậy mà tay lái chẳng lắc tẹo nào, phanh cũng chắc nịch. Thật đáng nể. Không gì bằng việc khuyên người khác dùng thứ mà mình cảm thấy ưng ý. Dù có khéo miệng đến đâu, cũng khó lòng bán được cho người khác cái mà bản thân mình không thể chấp nhận.”
Tsukuru đồng ý với điều đó.
Xanh nhìn thẳng vào mặt Tsukuru. “Này, cách nói chuyện của tao có giống một nhân viên bán hàng không?”
“Không, mình không nghĩ thế.” Tsukuru đáp. Gã hiểu rằng, Xanh đang nói thật những suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, dù thế nào, gã biết chắc hồi cấp ba Xanh không có cách nói chuyện như thế.
“Mày có lái xe không?” Xanh hỏi.
“Mình biết lái, nhưng không có xe. Sống ở Tokyo thì chỉ cần tàu điện, xe buýt và taxi là đủ, nên bình thường mình đi bằng xe đạp. Chừng nào thật cần kíp thì thuê xe theo giờ. Đó là điểm khác biệt so với Nagoya.”
“Ừ, như thế thì nhàn nhã hơn, mà cũng đỡ tốn kém.” Xanh nói. Sau đó buông một tiếng thở dài khe khẽ. “Không nhất thiết cứ phải có ô tô. À mà này, cuộc sống ở Tokyo thế nào, có hài lòng không?”
“Mình có công việc, vả lại cũng sống khá lâu trên đó rồi nên đã phần nào quen với thuỷ thổ. Với lại, cũng không có nơi nào khác để đi. Chỉ bởi lẽ đó thôi, chứ không hẳn vì yêu thích.”
Sau đó, hai người chìm vào im lặng. Một phụ nữ trung niên dắt hai con chó giống Border Collie đi ngang qua mặt họ. Một vài người chạy bộ đang chạy về phía toà thành.
“Mày bảo có chuyện cần nói phải không?” Xanh cất tiếng như đang trò chuyện với ai đó ở rất xa.
“Kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học, mình có về Nagoya và nói chuyện với cậu qua điện thoại.” Tsukuru bắt đầu. “Lúc đó cậu bảo với mình rằng, các cậu không muốn gặp mặt mình nữa, và từ nay đừng có gọi điện cho các cậu. Cậu cũng bảo đó là sự nhất trí của cả bốn người. Cậu còn nhớ chứ?”
“Tất nhiên tao vẫn nhớ.”
“Mình muốn biết lý do.” Tsukuru nói.
“Sao đến giờ, mày lại bỗng dưng hỏi về chuyện đó?” Xanh hỏi với vẻ hơi bất ngờ.
“Ừ, phải đợi đến tận bây giờ. Lúc đó, mình không thể hỏi cậu câu hỏi ấy. Mình đã quá choáng váng khi nghe cậu nói thế, cũng phần vì sợ biết cái lý do khiến mình bị gạt phắt ra như vậy. Thời điểm đó, mình có cảm giác sẽ chẳng gượng dậy nổi nếu biết được lý do. Vì thế, mình đã quyết định sẽ quên hết, chẳng cần biết tại sao. Mình tin rằng, thời gian trôi đi thì rồi vết thương trong lòng sẽ được chữa lành.”
Xanh bấu những miếng bánh nhỏ, cho vào mồm, chậm rãi nhai, rồi đẩy chúng trôi xuống cổ bằng capuchino. Tsukuru nói tiếp:
“Thế rồi mười sáu năm đã trôi qua, nhưng vết thương ngày ấy có vẻ cẫn còn nguyên trong lòng mình, và dường như nó vẫn đang rỉ máu. Dạo gần đây, có một sự kiện nho nhỏ đã khiến mình nhận ra điều này, một sự kiện có ý nghĩa khá quan trọng đối với mình. Bởi vậy mình mới phải về tận Nagoya để gặp cậu. Việc đường đột thế này có thể đã làm khó cho cậu.”
Xanh ngắm nhìn hồi lâu những cành liễu đang nặng nề rũ xuống. Cuối cùng, cậu ta nói: “Mày không đoán ra được lý do đó sao?”
“Mình đã suy nghĩ về lý do đó suốt mười sáu năm nay nhưng vẫn không thể đoán ra.”
Xanh nheo mắt đầy phân vân, rồi lấy tay gãi chỏm mũi. Đó là thói quen mỗi khi cậu ta phải tập trung suy nghĩ. “Lúc đó, khi tao vừa nói xong, mày liền bảo ‘Tao hiểu rồi’, và cứ thế cúp máy. Mày không hề phản đối, cũng không hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện. Vì thế, nên đương nhiên, về phần mình, tao cho rằng mày đã tự đoán ra điều gì đó.”
“Khi bị tổn thương sâu sắc, người ta đâu thể tìm được từ ngữ.” Tsukuru nói.
Xanh không phản ứng trước câu nói ấy, cậu ta véo một miếng bánh mì ném về phía lũ chim bồ câu. Lũ bồ câu xúm lại trong nháy mắt. Hành động đó của cậu ta có vẻ như một thói quen. Có lẽ cậu ta thường tới đây một mình vào giờ nghỉ trưa và chia một phần bữa trưa của mình cho lũ chim.
“Vậy rốt cuộc lý do đó là gì?” Tsukuru hỏi.
“Mày không biết thật sao?”
“Ừ, mình thật sự không biết gì.”
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động cất lên một bản nhạc chuông vui nhộn. Xanh lấy điện thoại từ trong túi áo vest, liếc mắt kiểm tra tên người gọi đến qua màn hình, nhấn phím với vẻ mặt không chút cảm xúc rồi cất trở lại vào trong túi. Gã nhớ là đã từng nghe giai điệu ấy ở đâu đó rồi. Một bản nhạc pop xa xưa, có lẽ nó đã rất thịnh hành từ trước khi gã ra đời. Đã từng nghe vài lần, nhưng gã không nhớ ra tên bản nhạc.
“Nếu là công việc, cậu cứ giải quyết cho xong đi rồi tiếp tục cũng được.” Tsukuru nói.
Xanh lắc đầu. “Không sao. Không phải sự vụ gì quan trọng, để sau vẫn kịp.”
Tsukuru tu một ngụm nước suối từ chai nhựa, tưới đẫm tới tận cuống họng. “Tại sao hồi ấy mình lại bị gạt ra khỏi nhóm?”
Xanh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cất tiếng: “Mày nói rằng hoàn toàn không có đầu mối nào để đoán ra, biết nói thế nào nhỉ, tức là, mày cho rằng mày chưa từng có quan hệ tình dục với Trắng?”
Miệng Tsukuru tạo thành một hình thù không có nghĩa. “Quan hệ tình dục? Không thể nào.”
“Trắng bảo đã bị mày cưỡng hiếp.” Xanh nói với một vẻ khó khăn. “Rằng bị ép phải quan hệ tình dục.”
Tsukkuru định nói điều gì đó nhưng không thốt nên lời. Gã vừa uống nước, nhưng sao cuống họng đã khô rát.
Xanh nói: “Khi ấy, tao không tin là mày lại làm thế. Tao chắc Đen và Đỏ cũng nghĩ vậy. Xét về mọi mặt, mày không thuộc loại ép uổng người khác phải làm cái điều mà họ không thích. Đặc biệt, mày không phải loại người ưa bạo lực. Tao rất rõ điều đó. Nhưng từ đầu chí cuối Trắng tỏ ra hết sức nghiêm túc, cậu ấy dằn vặt lắm. Trắng nói rằng mày có hai bộ mặt, rằng mày còn có một bộ mặt chìm không thể tưởng tượng nổi đằng sau bộ mặt bên ngoài. Nghe vậy, bọn tao chẳng còn biết nói sao.”
Tsukuru cắn chặt môi một lúc sâu. Sau đó cất tiếng: “Trắng có miêu tả việc bị cưỡng hiếp thế nào không?”
“À, có đấy, khá chân thật và chi tiết. Nếu được, tao đã chẳng muốn nghe câu chuyện đó. Thật tình, nghe chuyện đó, ngay đến tao cũng cảm thấy cay đắng. Vừa cay đắng, vừa đau lòng. Không, có lẽ là bị tổn thương thì đúng hơn. Nói tóm lại, cậu ấy bỗng trở nên quá mức đa cảm. Cậu ấy thường xuyên bị mất kiểm soát bởi những cơn thịnh nộ hết sức dữ dội, tới mức run bắn người và biến đổi cả diện mạo. Theo lời kể của Trắng, cậu ấy lên Tokyo một mình để nghe buổi hoà nhạc của một nghệ sĩ dương cầm trứ danh người nước ngoài, sau đó xin ngủ nhờ trong căn hộ của mày ở Jiyugaoka. Cậu ấy muốn để ra số tiền nghỉ trọ nên tuy ngủ lại nhà mày song vẫn nói với bố mẹ là sẽ ở khách sạn. Trắng nói mặc dù chỉ có hai người, một nam, một nữ ở với nhau qua đêm nhưng cậu ấy vẫn yên tâm vì đó là mày. Nhưng đến nửa đêm thì bị mày cưỡng bức một cách thô bạo. Cậu ấy chống cự nhưng không có tác dụng vì toàn thân đã tê liệt. Mặc dù chỉ uống một chút rượu trước lúc đi ngủ, nhưng có thể đã bị mày pha thứ thuốc gì đó vào trong rượu. Câu chuyện là như thế.”
Tsukuru lắc đầu. “Làm gì có chuyện ngủ lại kia chứ, Trắng còn chưa một lần đến nhà mình ở Tokyo.”
Xanh hơi nhún đôi vai to bè. Rồi quay sang phía bên kia với vẻ mặt như vừa ăn phải món gì đắng ngắt. Rồi nói: “Về phần mình, tao chẳng có cách nào khác là tin lời Trắng. Cậu ấy bảo mình vẫn còn trinh. Cậu ấy bảo có cảm giác đau dữ dội và chảy máu khi bị mày cưỡng bức. Tao không tìm thấy bất cứ lý do nào khiến một người rụt rè như Trắng lại phải cố tình dựng lên một câu chuyện sống sượng đến vậy.”
Tsukuru không quay sang, nói: “Nhưng, cứ giả sử là như thế, tại sao các cậu không trực tiếp xác nhận với mình? Dù thế nào các cậu cũng nên cho mình một cơ hội bào chữa chứ không phải theo một phiên toà vắng mặt như thế.”
Xanh thở dài. “Mày nói đúng, đấy là nếu bây giờ nghĩ lại. Đáng lẽ việc đầu tiên bọn tao cần làm là bình tĩnh và lắng nghe lời giải thích của mày dù có thế nào. Nhưng lúc ấy thì bọn tao không thể. Hoàn cảnh không cho phép bọn tao làm như vậy. Trắng vô cùng kích động và điên loạn. Nếu cứ để mặc cậu ấy đấy thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thế nên trước tiên, bọn tao phải làm cho cậu ấy nguôi ngoai để dẹp yên cái tình cảnh rối bời ấy đi. Bọn tao cũng đâu có tin một trăm phần trăm vào câu chuyện của Trắng. Thú thực, không phải không có những điểm đáng ngờ. Nhưng nói thế không có nghĩa đó hoàn toàn là chuyện hư cấu. Cậu ấy đã nói rõ ra đến thế thì hẳn là trong đó cũng ẩn chứa một phần nào sự thật. Tao nghĩ vậy.”
“Và thế là, không cần lý lẽ, các cậu cứ loại mình ra cái đã.”
“Tsukuru này, về phần mình, bọn tao cũng choáng váng và rối bời lắm chứ, thậm chí là tổn thương nữa. Bọn tao chẳng biết phải tin ai. Trong tình thế ấy, Đen đã đứng về phía Trắng. Nói ra không phải để biện bạch, nhưng Đỏ và tao đã bị áp đảo, hay đúng hơn là buộc phải tuân theo.”
Tsukuru thở dài nói: “Tin hay không tuỳ cậu, nhưng mình chưa bao giờ cưỡng hiếp Trắng, cũng chưa từng có quan hệ tình dục với cô ấy. Cũng không hề có ý niệm nào về việc mình đã làm cái gì gần giống như thế.”
Xanh gật đầu, song không nói gì. Dù cậu ta tin vào cái gì, hay không tin vào cái gì, thì thời gian trôi qua cũng đã quá lâu rồi, Tsukuru nghĩ, đối với cả ba người kia, và đối với cả Tsukuru.
Tiếng chuông điện thoại của Xanh vang lên một lần nữa. Sau khi kiểm tra tên người gọi, Xanh quay sang nói với Tsukuru.
“Xin lỗi. Tao ra nghe máy chút được không?”
“Được chứ.” Tsukuru đáp.
Xanh cầm điện thoại di động, đứng dậy khỏi ghế đá và nói chuyện ở cách đó một quãng. Qua điệu bộ và nét mặt, gã đoán rằng đó là một cuộc thương thảo với khách hàng.
Tsukuru chợt nhớ ra tên của bản nhạc chuông ấy, “Viva Las Vegas!” của Elvis Presley. Nhưng dù tưởng tượng thế nào, cũng không thể nghĩ rằng nó lại phù hợp để lấy làm nhạc chuông cho điện thoại của một nhân viên bán hàng cự phách của Lexus. Mỗi sự vật đều thiếu vằng chút ít mùi vị của hiện thực.
Lát sau, Xanh quay trở về chỗ, và ngồi xuống ghế đá bên cạnh gã.
“Xin lỗi.” Cậu ta nói. ‘Tao giải quyết xong rồi.”
Tsikuru nói: “Tại sao Trắng lại kể ra một câu chuyện nhảm nhí như vậy chứ? Và tại sao mục tiêu lại là mình?”
“Ừm, tao chịu.” Xanh nói, rồi uể oải lắc đầu mấy cái. “Thật không phải với mày, nhưng cả hồi ấy lẫn bây giờ, tao đều không hiểu chuyện đó rốt cuộc là thế nào.”
Cái gì là sự thật? Phải tin vào cái gì? Trong Xanh bắt đầu xuất hiện nỗi hoang mang, nó khiến cậu ta rối trí. Và cậu ta vẫn chưa quen với việc bị làm cho rối trí. Chỉ khi hành động cùng những đồng đội cố định, giá trị thật sự của cậu ta mới được phát huy hết mức.
“Có lẽ Đen là người nắm rõ nội tình nhất.” Xanh nói. “Lúc ấy tao đã có cảm giác rằng, có một vài sự thật mà bọn tao không được biết. Cái đó chắc mày hiểu, về những chuyện như thế, phụ nữ thường dễ thổ lộ với nhau hơn.”
“Đen bây giờ đang sống ở Phần lan.” Tsukuru nói.
“Tao biết. Thỉnh thoảng cậu ấy vẫn gửi bưu ảnh cho tao.” Xanh nói.
Sau đó, hai người lại chìm vào im lặng. Một nhóm ba nữ sinh trung học trong bộ đồng phục đang băng qua công viên. Ba cô gái vung vẩy tà váy ngắn một cách vui vẻ và cười rất to trong lúc đi ngang qua chiếc ghế đá họ đang ngồi. Các cô nom vẫn như những đứa trẻ, tất trắng cùng giày lười đen, vẻ mặt vẫn hồn nhiên. Cảm giác thật kỳ lạ khi nghĩ rằng, mới đấy thôi mình cũng đang ở vào độ tuổi ấy.
“Tsukuru này, nom mày khác đi nhiều lắm.” Xanh nói.
“Mười sáu năm trời không gặp, làm gì mà chẳng khác?”
“Không, không chỉ là năm tháng. Lúc ban đầu, tao không thể nhận ra đấy là mày. Tất nhiên, nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra thôi. Nói sao nhỉ, mày gầy đi, dáng vẻ phong trần, nhanh nhẹn. Gò má cao lên, mắt trũng xuống và sắc sảo. Ngày trước, trông mày bầu bĩnh, điệu bộ đủng đỉnh hơn.”
Tsukuru không thể nói cho cậu ta biết rằng, đó là kết quả của gần nửa năm dằn vặt về cái chết, về việc huỷ hoại chính mình, và chuỗi ngày ấy đã làm biến đổi phần lớn tâm hồn và thể xác gã.
Kể ra những chuyện như thế cũng chẳng giúp cậu ta hiểu được phân nửa cái tâm trạng cận kề miệng vực lúc ấy. Nếu đã vậy thì tốt nhất chẳng nên nói ra làm gì. Tsukuru im lặng, chờ cậu ta tiếp tục câu chuyện.
Xanh nói: “Hồi ấy, ở trong nhóm bọn mình, mày lúc nào cũng đóng vai một cậu chàng điển trai, dễ mến, sạch sẽ, gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề, cư xử đúng mực. Biết chào hỏi lễ phép, không nói những chuyện tầm phào. Không hút thuốc, cũng hầu như không uống rượu, không đi muộn. Này, mày biết không? Mẹ bọn tao đều là fan cùa mày đấy.”
“Mẹ?” Tsukuru ngạc nhiên thốt lên. Gã hầu như chẳng còn nhớ một chút gì về các bà mẹ của họ. “Hơn nữa, cả ngày trước lẫn bây giờ, mình đâu có điển trai. Một bề ngoài tẻ nhạt, không có cá tính.”
Xanh lại hơi nhún đôi vai to bè. “Nhưng chí ít thì trong đám bọn mình, mày là thằng ngon trai nhất. Ví như khuôn mặt tao, bảo là có cá tính, ừ thì có cá tính, nhưng chẳng khác nào con khỉ đột; còn Đỏ thì nhìn từ góc độ nào cũng rõ là một cậu tú tài đeo kính như vẽ ở trong tranh. Cái mà tao muốn nói là, trong cái nhóm ấy, bọn mình đã hoàn thành tốt vai trò của mỗi đứa. Tất nhiên, ý tao là chỉ trong quãng thời gian nhóm còn tồn tại.”
“Cậu muốn nói chúng ta đều ý thức được cái vai trò mà mình đảm nhận.”
“Không, có lẽ bọn mình không ý thức được rõ ràng đến thế. Nhưng, chẳng phải tất cả đều lờ mờ nhận thấy còn gì? Về việc mình được phân công vị trí nào ở trong nhóm ấy.” Xanh nói. “Tao là một vận động viên thể thao ruột để ngoài da, Đỏ là một trí thức đầu óc mẫn tiệp, Trắng là một thiếu nữ yêu kiều, Đen là một cây hài đầy ứng biến. Còn mày, một cậu chàng đẹp trai con nhà gia giáo.”
Tsukuru ngẫm nghĩ về điều này. “Từ ngày xưa, mình luôn cảm thấy mình giống như một con người trống rỗng, thiếu màu sắc và cá tính. Có lẽ, đó chính là vai trò của mình trong nhóm: sự trống rỗng.”
Xnah tỏ vẽ khó hiểu. “Tao không hiểu lắm. Sự trống rỗng thì giữ vai trò như thế nào?”
“Một cái bình rỗng, một hậu cảnh không màu. Không có khiếm khuyết gì cụ thể, cũng không có chỗ nào đặc biệt nổi trội. Có thể khi ấy, nhóm cần một dạng tồn tại như vậy.”
Xanh lắc đầu. “Không, mày không hề trống rỗng. Chẳng ai nghĩ vậy hết. Mày, nói thế nào nhỉ, đã giúp tất cả những người khác cảm thấy bình tâm.”
“Giúp mọi người cảm thấy bình tâm?” Tsukuru ngạc nhiên hỏi lại. “Giống như những giai điệu phát trong thang máy?”
“Không, không phải theo cách đó. Rất khó giải thích nhưng có cái gì như thể chỉ cần mày ở đó thì cả bọn sẽ được là chính mình một cách hết sức tự nhiên. Mày không nhiều lời, nhưng sống với hai bàn chân bám chắc trên mặt đất, điều đó tạo cho cả nhóm một cảm giác vững vàng thầm lặng, giống như cái neo tàu. Từ khi không còn mày, bọn tao mới thật sự cảm nhận được điều này. Có lẽ vì vậy mà từ khi không còn mày, bọn tao bỗng trở nên tản mác.”
Tsukuru không tìm được lời nào, đành im lặng.
“Tsukuru này, bọn mình theo một nghĩa nào đó, đã từng là sự kết hợp hoàn hảo. Giống như năm ngón tay vậy.” Xanh đưa bàn tay phải lên, xoè rộng những ngón tay mập mạp. “Ngay cả bây giờ tao vẫn nghĩ thế. Năm người bọn mình, một cách tự nhiên, đã bổ sung những chỗ thiếu sót của nhau. Mỗi người đã góp chung vào những gì xuất sắc nhất của mình và chia sẻ cho nhau mà không hề luyến tiếc. Có lẽ trong cuộc đời của bọn mình, những điều như thế sẽ không xảy đến một lần nữa. Giờ đây, tao đã có gia đình. Tao yêu gia đình mình, chắc chắn. Nhưng thành thật mà nói, ngay cả đối với gia đình, tao cũng không thể có được cái cảm xúc thuần khiết và tự nhiên như hồi ấy.”
Tsukuru im lặng. Xanh bóp bẹp cái túi giấy đã chẳng còn gì bên trong, vo nó thành một quả bóng cứng, xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay to bè.
“Tsukuru này, tao tin mày.” Xanh nói. “Tao tin mày đã không làm gì Trắng. Nghĩ kỹ ra, điều ấy quá hiển nhiên. Mày chẳng có lý do gì để làm thế cả.”
Trong lúc Tsukuru còn đang mải suy nghĩ xem nên đáp lại như thế nào thì tiếng nhạc chuông lại vang lên trong túi áo Xanh, “Viva Las Vegas!”. Xanh kiểm tra tên người gọi, rồi cất điện thoại vào túi áo.
“Xin lỗi mày, bây giờ tao phải quay lại chỗ làm và tiếp tục miệt mài bán xe đây. Đi cùng tao một đoạn tới showroom nhé.”
Hai người sánh vai nhau bước đi trên phố trong im lặng hồi lâu.
Tsukuru là người cất tiếng trước. “Này cậu, sao lại chọn bài ‘Viva Las Vegas!’ làm nhạc chuông thế?”
Xanh cười. “Mày đã xem bộ phim ấy bao giờ chưa?”
“Mình xem trên tivi đã từ lâu lắm rồi, trong chương trình đêm khuya, tuy không xem hết từ đầu đến cuối.”
“Một bộ phim dở ẹc đúng không?”
Tsukuru nở một nụ cười trung lập.
Xanh nói: “Ba năm trước, tao được mời tới dự hội nghị đại lý Lexus toàn nước Mỹ tổ chức tại Las Vegas trên danh nghĩa một nhân viên bán hàng đạt thành tích xuất sắc. Gọi là hội nghị cho oai, chứ nói thẳng ra là một chuyến du lịch tưởng thưởng. Sau khi chương trình hội họp ban ngày kết thúc, đến phần tiếp theo là bài bạc và rượu. Ở cái thành phố ấy, giai điệu “Viva Las Vegas!” được phát lên mọi lúc mọi nơi kiểu như một ca khúc chủ đề. Một lần tao thắng lớn trong trò roulette, giai điệu ấy lại được xướng lên như một bản nhạc nền. Sau lần ấy, bài hát này đã trở thành lá bùa may mắn của tao.”
“Ra là vậy.”
“Chẳng những thế, nó còn rất hữu dụng trong công việc làm ăn. Các khách hàng lớn tuổi thường tỏ ra ngạc nhiên mỗi lần giai điệu này cất lên giữa lúc đang nói chuyện. Họ bảo, sao còn trẻ mà lại chọn một ca khúc xa xưa như thế làm nhạc chuông. Nhờ thế, cậu chuyện trở nên rôm rả hơn. Lẽ dĩ nhiên, “Viva Las Vegas!” không phải siêu phẩm huyền thoại của Elvis, ông ấy còn có nhiều ca khúc ăn khách nổi tiếng hơn. Nhưng ca khúc này có cái gì đó, kiểu như một yếu tố bất ngờ, khiến người ta trở nên cởi mở một cách kỳ lạ. Hay có thể nói, nó khiến người ta bất giác mỉm cười. Tao không biết tại sao, nhưng cảm giác là như vậy. Mày đã bao giờ tới Las Vegas chưa?”
“Chưa,” Tsukuru đáp. “Mình còn chưa một lần ra nước ngoài, nhưng mình định tới đây sẽ đi Phần Lan.”
Xanh có vẻ ngạc nhiên. Cậu ta vừa đi vừa chăm chú nhìn gương mặt Tsukuru.
“Ừ, như thế cũng hay. Tao cũng muốn đi nếu có thể đi được, vì tao chưa gặp lại Đen kể từ lần cuối trò chuyện trong đám cưới cậu ấy. Giờ tao mới nói, thật ra hồi ấy tao thích Đen.” Xanh nói, và vẫn nhìn về phía trước, tiến lên một vài bước. “Nhưng giờ đây tao đã có một đứa con rưỡi, và một công việc bận rộn, ôm một cục nợ mua nhà, hằng ngày phải dắt chó đi dạo, chẳng thể nào mà sang tận Phần Lan. Nếu gặp Đen thì chuyển lời chào giúp tao.”
“Mình sẽ chuyển.” Tsukuru nói. “Nhưng trước đấy, mình định sẽ tới gặp Đỏ.”
“Ờ,” Xanh đáp, rồi biểu lộ một vẻ mặt khó nắm bắt, cơ mặt có những cử động kỳ lạ. “Dạo này tao hầu như không gặp nó.”
“Sao thế?”
“Mày có biết nó hồi này làm gì không?”
“Có biết sơ sơ.”
“Nhưng mà thôi, chuyện đó có lẽ chẳng nên nói ra ở đây. Tao không muốn gieo định kiến vào đầu mày trước khi gặp nó. Tao chỉ có thể nói là tao không cách nào ưa nổi cái việc nó đang làm, cũng vì lẽ đó mà tao không mấy khi chạm mặt nó nữa. Rất tiếc.”
Tsukuru im lặng, dấn bước để bắt kịp sải chân rất dài của Xanh.
“Không phải tao nghi ngờ gì về nhân cách của nó, tao chỉ đặt nghi vấn về việc nó đang làm. Có gì đó không đúng.” Xanh nói như để cho chính mình nghe. “Không, cũng không hẳn là nghi vấn. Chỉ đơn giản là tao không quen với cách nghĩ đó thôi. Nói gì thì nói, bây giờ nó đã là một nhân vật khá tiếng tăm ở cái thành phố này. Nó xuất hiện ở khắp nơi, nào là tivi, nào là báo, nào là tạp chí trong hình tượng một doanh nhân khởi nghiệp tài ba. Nghe đâu, nó trở thành một trong những “Người đàn ông độc thân lứa tuổi ba mươi thành công nhất’ của một tờ tạp chí dành cho phụ nữ nào đó.”
“Người đàn ông độc thân lứa tuổi ba mươi thành công nhất?” Tsukuru nhắc lại.
“Thật là một bước tiến bất ngờ phải không.” Xanh nói đầy vẻ thán phục. “Chẳng thể tưởng tượng được nó lại lên một tờ tạp chí dành cho phụ nữ.”
“Mà này, Trắng mất vì nguyên nhân gì vậy?” Tsukuru chuyển đề tài.
Xanh đột nhiên dừng lại giữa phố, ngừng mọi cử động khựng lại như một bức điêu khắc. Những người đi phía sau suýt chút nữa thì va vào cậu ta. Cậu ta nhìn vào mặt Tsukuru từ chính diện.
“Hượm chút đã. Mày thật sự không biết Trắng chết như thế nào sao?”
“Làm sao mình biết được. Mới tuần trước thôi mình còn chưa biết cô ấy đã chết, vì chẳng ai báo cho mình cả.”
“Mày không đọc báo à?”
“Thường thì chỉ liếc qua. Nhưng mình chưa đọc thấy bài báo nào liên hệ tới chuyện đó. Không biết đã xảy ra điều gì, nhưng chắc là các báo ở Tokyo không đưa tin rầm rộ.”
“Mọi người trong gia đình cũng không biết gì về chuyện đó sao?”
Tsukuru lắc đầu.
Xanh như vừa trải qua một cú sốc, chẳng nói gì, quay về phía trước và lại bắt đầu sải bước thật nhanh. Tsukuru cũng bước theo sau. Được một lát, Xanh mới cất tiếng
“Tốt nghiệp đại học âm nhạc xong, Trắng dạy đàn dương cầm ở nhà một thời gian, nhưng ít lâu sau thì rời nhà và chuyển đến sống một mình trong thành phố Hamamatsu. Sau đó chừng hai năm, Trắng được tìm thấy trong tư thế bị siết cổ chết tại căn hộ chung cư. Người phát hiện ra là mẹ Trắn, bà đến để xem xét tình hình vì nóng ruột do không liên lạc được với Trắng. Mẹ cậu ấy vẫn chưa gượng dậy được sau cú sốc. Cho đến giờ vẫn chưa biết kẻ nào là hung thủ.”
Tsukuru nín thở. Siết cổ?
Xanh nói tiếp: “Trắng được phát hiện đã chết vào ngày mười tháng Năm sáu năm về trước. Hồi ấy, cả bọn đã hầu như không còn qua lại với nhau, thành ra tao cũng chẳng biết nhiều lắm về cuộc sống của Trắng ở Hamamatsu. Tao thậm chí còn không biết tại sao cậu ấy lại tới Hamamatsu. Lúc được tìm thấy, cậu ấy đã chết được ba ngày. Ba ngày liền bị bỏ mặc như thế trên sàn bếp, chẳng ai để ý.”
Xanh vừa đi vừa tiếp tục.
“Tao cũng tới dự đám tang cử hành ở Nagoya, không sao kìm được nước mắt. Tao có cảm gíac như một phần cơ thể mình đã chết và biến thành cát bụi vậy. Nhưng như tao vừa nói, tại thời điểm ấy, thực chất thì nhóm đã mỗi người một ngả. Tất cả đều trưởng thành, ai nấy có cuộc sống riêng, nên âu cũng là việc không thể cưỡng. Tất cả đều không còn là những học sinh trung học ngây thơ nữa. Mặc dầu vậy, tao vẫn không khỏi đau lòng khi phải chứng kiến cái đã từng mang một ý nghĩa lớn lao trước đây đang dần phai nhạt và biến mất. Dù thế nào, bọn mình cũng đã cùng nhau sống qua một quãng đời sôi động, và cùng nhau trưởng thành…”
Mỗi lần lấy hơi, phổi Tsukuru lại đau như bị bỏng. Gã không thốt được lời nào, cảm giác như lưỡi bị phồng lên, líu lại và bít kín khoang miệng.
Giai điệu “Viva Las Vega!” của chiếc điện thoại di động lại vang lên lần nữa. Lần này thì Xanh bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục bước đi. Cái giai điệu lạc lõng ấy cứ gióng lên vui nhộn liên hồi trong túi áo cậu ta, rồi cuối cùng cũng ngưng bặt.
Đi đến trước lối vào showroom, Xanh đưa bàn tay to lớn của mình ra nắm lấy tay Tsukuru, một cái siết tay rất mạnh. “Thật tốt vì được gặp lại mày,” cậu ta nhìn thẳng vào mắt Tsukuru, nói. Nhìn thẳng vào mắt người đối điện khi trò chuyện, và bắt tay thật chặt, vẫn chẳng hề khác xưa.
“Xin lỗi đã quấy rầy công việc của cậu.” Tsukuru mãi mới cất được tiếng.
“Có gì đâu. Bao giờ có thời gian, tao muốn được ngồi với mày lâu hơn. Tao có cảm giác bọn mình còn nhiều chuyện cần phải nói. Chừng nào về lại Nagoya, nhớ báo trước cho tao.”
“Nhất định rồi. Sẽ gặp lại nhau sớm thôi.” Tsukuru nói. “Mà nhân tiện, cậu còn nhớ bản nhạc ngày xưa Trắng thường chơi bằng cây dương cầm không? Một bản nhạc êm ả dài chừng năm, sáu phút có tên là ‘Le Mal du Pays.’
Xanh nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu. “Nếu được nghe giai điệu, tao sẽ nhớ ra, chứ nói với tao tên bản nhạc thì cũng bằng không. Vì tao không thạo nhạc cổ điển lắm. Có chuyện gì à?”
“Không, chỉ là bất chợt nhớ đến thôi.” Tsukuru đáp. “Một câu hỏi cuối cùng. Lexus nghĩa là gì?”
Xanh bật cười. “Mọi người cũng hay hỏi thế, nhưng nó hoàn toàn chẳng mang ý nghĩa gì, chỉ đơn giản là một từ tự tạo. Một đại lý quảng cáo ở New York đã tạo ra nó theo đơn đặt hàng của Toyota. Theo yêu cầu, đó phải là một từ nghe sao có vẻ cực kỳ sang trọng, tưởng như có nghĩa và nghe thật kêu. Cuộc đời quả là lạ lùng. Trong khi ở chỗ này, có người chỉ biết cặm cụi dựng lên những ga tàu, thì đằng kia lại có kẻ kiếm bẫm nhờ phịa ra những ngôn từ hào nhoáng.”
“Cái đó được gọi chung là ‘sự tinh vi hoá các ngành kinh tế.’ Dòng chảy thời đại mà.” Tsukuru nói.
Gương mặt Xanh nở một nụ cười rạng rỡ. “Phải cùng nhau cố gắng để đừng bị tụt hậu trong dòng chảy đó.”
Thế rồi hai người chia tay nhau. Xanh vừa lấy điện thoại từ trong túi ra vừa bước vào showroom.
Có thể mình sẽ không gặp lại Xanh lần nữa, vừa chờ đèn tín hiệu ở ngã tư Tsukuru vừa nghĩ. Khoảng thời gian ba mươi phút có thể là ngắn ngủi đối với hai người bạn cũ sau mười sáu năm hội ngộ, chắc chắn còn nhiều chuyện chưa nói hết. Nhưng đồng thời, Tsukuru cũng cảm thấy giữa hai người đã gần như chẳng còn gì quan trọng cần nói với nhau thêm nữa.
Sau đó, Tskuru bắt taxi, đi đến thư viện, hỏi mượn phụ bản rút gọn của những số báo sáu năm về trước.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương