Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 237
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
úc Kimoto Sara gọi điện thoại di động, Tsukuru đang giết thời gian bằng cách phân loại các thứ giấy tờ chất đống trên mặt bàn, vứt đi những gì không cần thiết, sắp xếp lại chỗ văn phòng phẩm tồn đọng trong ngăn kéo. Hôm đó là thứ Năm, năm ngày sau lần gặp Sara trước đó.
“Tôi nói chuyện với cậu bây giờ được không?”
“Được chứ,” Tsukuru đáp. “Chẳng mấy khi có một ngày thư thả như hôm nay.”
“Tốt quá,” nàng nói. “Hôm nay tôi muốn gặp cậu, một chút thôi, có được không? Sau bảy giờ tôi có hẹn đi ăn tối, nhưng trước đấy thì tôi rảnh. Cậu đến được Ginza thì hay quá.”
Tsukuru nhìn đồng hồ. “Khoảng năm rưỡi tôi có thể diến Ginza. Cô cho tôi biết địa điểm nhé.”
Nàng đọc cho gã tên quán cà phê nằm gần ngã tư khu phố bốn, Tsukuru cũng biết chỗ này.
Năm giờ kém, gã thu dọn công việc, rời khỏi công ty, lên tuyến Marunouchi ở ga Shinjuku và tới Ginza. Thật khéo là gã lại đang thắt chiếc cà vạt màu xanh mà Sara tặng bữa trước.
Sara đã đến từ trước, đang uống cà phê và đợi gã. Nhìn thấy chiếc cà vạt Tsukuru đang thắt, nàng cười. Mỗi khi cười hai khoé môi nàng tạo thành hai đường khía duyên dáng. Cô phục vụ bàn đi đến, gã cũng gọi cà phê. Quán cà phê đông nghẹt người đợi nhau sau giờ tan tầm.
“Xin lỗi vì bắt cậu phải đi quá xa.” Sara nói.
“Thi thoảng đến Ginza cũng hay.” Tsukuru đáp. “Kể mà có thể ăn tối cùng nhau thì tốt biết mấy”
Sara bặm môi, thở dài. “Giá mà được thế, chết nỗi hôm nay tôi lại có hẹn đi ăn tối với khách hàng. Có một vị tai to mặt lớn từ Pháp sang, nên phải mời tới chiêu đãi ở một nhà hàng Kaiseki12. Thần kinh cứ phải căng ra, tôi rất ngại những chuyện thế này.”
Quả thật, hôm nay trang phục của nàng cầu kỳ hơn bình thường. Nàng vận chiếc áo vest màu cà phê may rất khéo, hạt kim cương nhỏ nằm ngay chiếc ghim gài trên cổ áo sáng long lánh. Chân váy nàng mặc khá ngắn, bên dưới là đôi tất chân cùng màu áo có những hoạ tiết bé li ti.
Sara mở chiếc túi da bóng màu nâu đỏ đặt trên đùi, lấy ra một cái phong bì trắng khá to, có mấy tờ giấy in gấp gọn ở bên trong. Sau đó, nàng đóng túi xách, làm phát ra một tiếng kêu, một tiếng kêu thanh thoát dễ khiến mọi người xiung quanh phải bất giác quay lại nhìn.
“Tôi đã tìm được tình hình cùng với thông tin mới nhất về nơi ở của bốn người bạn cậu, đúng như lời hứa hôm trước.”
Tsukuru tỏ ra kinh ngạc. “Nhưng, còn chưa hết một tuần cơ mà.”
“Tôi vốn dĩ là người nhanh nhẹn trong công việc. Chỉ cần nắm được yếu lĩnh thì chẳng cần mất quá nhiều công sức.”
“Tôi thì chẳng thể nào làm được thế.”
“Mỗi người đều có một thế mạnh riêng, chẳng hạn như tôi thì không thể làm ra những ga tàu.”
“Và cả bản vẽ thiết kế nữa chứ.”
Nàng mỉm cười. “Cho dù sống đến hai trăm năm tuổi, tôi cũng không làm được việc đó.”
“Vậy là cô đã biết chỗ ở của bốn người đó?” Tsukuru hỏi.
“Theo một nghĩa nào đó,” nàng trả lời.
“Cô đã biết theo một nghĩa nào đó.” Tsukuru nhẩm lại. Câu nói ấy mang một âm hưởng thật lạ lùng. “Như thế nghĩa là sao?”
Nàng nhấp một ngụm cà phê, đặt tách trở lại đĩa lót. Rồi như để tạo một khoảng dừng, nàng kiểm tra lớp sơn móng tay. Móng tay nàng được sơn màu nâu đỏ, rất đẹp, giống như túi xách (tuy có nhạt hơn chút xíu). Tsukuru nghĩ, gã dám đánh cược một tháng lương để nói rằng đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Hãy để tôi kể một cách tuần tự, không thì tôi sẽ không nói được cho rõ ngọn ngành.” Sara nói.
Tsukuru gật đầu. “Chắc chắn rồi. Cô hãy kể theo cách sao cho thuận tiện nhất.
Sara diễn giải vắn tắt về phương pháp điều tra. Trước tiên, nàng khai thác qua internet. Vận dụng mọi phương tiện tra cứu có thể như Facebook, Google, Twitter nhằm lần theo dấu vết cuộc đời của bốn người bọn họ. Bằng cách đó, nàng đã có trong tay những thông tin cơ bản về tình hình hiện tại của Xanh và Đỏ. Việc thu thập thông tin về họ không quá khó. Ngược lại, họ còn chủ động công khai những thông tin về mình – mà phần lớn là những thông tin về công việc kinh doanh của họ.
“Ngẫm ra thấy thật lạ lùng.” Sara nói. “Cậu không nghĩ vậy sao? Về cơ bản, chúng ta đang sống trong một thời đại dửng dưng, nhưng đồng thời cũng bị bao bọc bởi một khối lượng thông tin khổng lồ về những con người khác. Nếu muốn, bất cứ thông tin nào chúng ta cũng có thể dễ dàng lấy được những thông tin như thế. Dẫu vậy, chúng ta thật sự gần như chẳng biết gì về mọi người.”
“Một phân tích đầy tính triết lý rất phù hợp với cách ăn mặc tuyệt vời của cô hôm nay.” Tsukuru nói.
“Cảm ơn.” Sara nói, rồi mỉm cười.
Việc tra cứu về Đen không đơn giản đến vậy. Bởi khác với trường hợp của Đỏ và Xanh, cô không có nhu cầu phải công khai các thông tin về bản thân vì công việc. Dẫu vậy, tuy chật vật, Sara vẫn tìm ra được dấu vết của Đen trên những trang web liên quan đến khoa Mỹ nghệ Đại học Nghệ thuật tỉnh Aichi.
Khoa Mỹ nghệ Đại học Nghệ thuật tỉnh Aichi? Không thể nào, chắc chắn cô đã vào khoa Văn học Anh của trường Đại học nữ sinh tư thục ở Nagoya. Song Tsukuru không dám cắt ngang lời Sara, gã chỉ đánh một dấu hỏi trong đầu mình.
“Dù sao thì thông tin về cô ấy cũng rất ít ỏi.” Sara nói. “Vì thế tôi đã thử gọi điện thoại đến nhà bố mẹ Đen, nói dối là bạn học hồi cấp ba của cô ấy. Tôi bảo mình đang làm biên tập cho tờ tạp chí thuộc ban liên lạc của trường, nên đề nghị họ cung cấp thông tin về chỗ ở hiện tại của cô ấy. Mẹ cô ấy thật là một người tốt bụng, nên đã nói cho tôi biết rất nhiều điều.”
“Chắc chắn đó là do cách nói chuyện khéo léo của cô.” Tsukuru nói.
“Hoặc có thể là như vậy.” Sara khiêm tốn đáp lại.
Cô phục vụ tiến đến, định rót thêm cà phê vào tách của Sara, song nàng đưa tay từ chối. Cô phục vụ đi rồi, nàng mới lại lên tiếng.
“Còn về Trắng, việc thu thập thông tin vừa khó, lại vừa dễ. Tôi không thể tìm được thông tin cá nhân của cô ấy, nhưng thay vào đó, một bài báo cũng đã cung cấp một số thông tin cần thiết.”
“Bài báo?” Tsukuru hỏi lại.
Sara cắn môi. “Đây là một chuyện rất khó nói. Vì thế như tôi đã đề nghị, hãy để tôi kể một cách tuần tự.”
“Tôi xin lỗi.” Tsukuru nói.
“Điều trước nhất mà tôi muốn biết là cậu đã sẵn sàng đối diện với họ hay chưa. Ngay cả khi những sự thật cậu biết sau đây bao gồm một số điều chẳng dễ chịu gì, có thể khiến cậu ước rằng mình chưa từng biết.”
Tsukuru gật đầu. “Tôi không đoán được là chuyện gì, nhưng tôi sẽ gặp lại bốn người đó. Tôi đã quyết tâm rồi.”
Sara chăm chú nhìn gương mặt Tsukuru một lúc lâu. Sau đó cất tiếng.
“Đen, tức Kurono Eri hiện đang sinh sống tại Phần Lan. Cô ấy hầu như không về Nhật Bản.”
“Phần Lan?”
“Cô ấy sống cùng người chồng Phần Lan và hai cô con gái nhỏ ở Helsinki. Vì thế, nếu muốn gặp cô ấy thì có vẻ như cậu sẽ phải sang tận bên đó.”
Trong đầu Tsukuru hiện lên một tấm bản đồ khái lược của Châu Âu. Rồi gã nói: “Ngẫm ra, cho tới giờ hầu như tôi chẳng mấy khi đi du lịch, số ngày nghỉ phép cũng đang tồn nhiều, nên có được một dịp để đi xem xét tình hình đường sắt Bắc Âu kể cũng không tồi.”
Sara mỉm cười. “Tôi đã viết sẵn địa chỉ căn hộ và số điện thoại ở Helsinki của cô ấy cho cậu. Còn vì sao cô ấy lại lấy chồng Phần Lan và sống ở Helsinki thì cậu hãy tự mình tìm hiểu hoặc hỏi trực tiếp cô ấy.”
“Cảm ơn cô. Chỉ cần biết địa chỉ và số điện thoại là đủ.”
“Nếu cậu định đi Phần Lan, tôi nghĩ mình có thể giúp cậu chuẩn bị.”
“Bởi vì cô là dân chuyên nghiệp.”
“Hơn nữa lại rất có năng lực và thành thạo.”
“Hẳn nhiên là như vậy.” Tsukuru nói.
Sara mở trang tin tiếp theo. “Xanh, tức Oumi Yoshio hiện đang làm nhân viên bán hàng tại một đại lý uỷ quyền của Lexus trong trung tâm thành phố Nagoya. Nghe nói cậu ta rất có năng lực, thời gian gần đây luôn đứng trong top đầu ngành giải thưởng về doanh số. Tuy còn ít tuổi, song đã đảm nhiệm đến vị trí trưởng bộ phận bán hàng.”
“Lexus,” Tsukuru nhẩm lại cái tên đó với chính mình.
Gã thử tưởng tượng ra hình ảnh Xanh khoác trên mình bộ vest lịch lãm đang tươi cười giới thiệu với khách hàng về cảm giác của bề mặt ghế được phủ da thật, độ dày của lớp sơn trên chiếc sedan hạng sang trong một showroom sáng choang. Nhưng hình ảnh đó không dễ dàng hiện lên, mà thay vào đó là hình ảnh Xanh mặc bộ đồng phục bóng bầu dục bằng vải jersy, người nhễ nhại mồ hôi, tu trà lúa mạch thẳng từ ấm đun, thản nhiên đánh bay một lúc hai suất ăn.
“Cậu bất ngờ?”
“Một cảm giác hơi kỳ lạ,” Tsukuru đáp. “Nhưng nghe chuyện này, tôi chợt nghĩ cũng có thể con người của Xanh vốn dĩ hợp với công việc bán hàng. Về cơ bản, tính cách của cậu ta thẳng thắn, nên dù không phải kẻ khéo miệng, song lại đem đến cho mọi người một cảm giác tin cậy tự nhiên. Cậu ta không làm được những việc tỉ mỉ, nhưng nếu nhìn dài hạn, biết đâu như thế lại tốt hơn.”
“Và tôi nghe nói Lexus là một nhãn hiệu xe hơi đáng tin cậy và xuất sắc.”
“Nếu quả thật cậu ta là một nhân viên bán hàng xuất sắc cỡ đó, biết đâu khi vừa gặp mặt, tôi đã bị cậu ta thuyết phục và mua ngay một chiếc Lexus.”
Sara cười. “Biết đâu đấy.”
Tsukuru nhớ ra rằng cha gã không bao giờ đi loại xe nào khác ngoài Mercrdes-Benz cỡ lớn. Một cách chính xác, cứ ba năm thì ông lại thay sang chiếc xe mới cùng hạng. Nói đúng hơn thì cứ ba năm một lần, đại lý sẽ mang đến mẫu xe mới nhất được trang bị đầy đủ để đổi cho ông, dù không yêu cầu. Chiếc xe luôn bóng lộn không một vết xước. Ông chưa bao giờ tự mình lái những chiếc xe đó, luôn luôn có một tài xế. Cửa kính được phủ màu xám đậm để không thể nhìn vào bên trong, vành xe sáng loáng tựa như đồng tiền bạc vừa mới đúc xong, cánh cửa khi đóng phát ra một âm thanh chắc nịch không thua gì két sắt ngân hàng, còn bên trong xe thì đúng là một mật thất. Mỗi lần ngồi vào hàng ghế sau, gã luôn có cảm giác như bị cách ly rất xa khỏi thế giới hỗn tạp. Từ hồi nhỏ, Tsukuru chưa bao giờ thích ngồi lên những chiếc xe đó, chúng quá im ắng. Cái mà gã thích vẫn luôn là những nhà ga và những con tàu chật kín người huyên náo.
“Cậu ta làm việc cho một đại lý uỷ quyền của Toyota trong suốt quảng thời gian kể từ lúc ra trường, tuy nhiên khi hãng này bắt tay vào gây dựng thương hiệu Lexus ở trong nước năm 2005, do thành tích bán hàng xuất sắc nên cậu ta được chọn để đưa sang bộ phận đó. Vĩnh biệt Corolla, xin chào Lexus.” Sara nói, rồi một lần nữa liếc nhanh mắt kiểm tra lớp sơn móng tay bên bàn tay trái. “Cho nên việc cậu gặp được Xanh là không khó, chỉ cần đi tới showroom, cậu ta luôn ở đó.”
“Tôi hiểu.” Tsukuru đáp lại.
Sara mở trang tiếp theo.
“Còn Đỏ, tức Akamatsu Kei, lại có một cuộc đời khá sóng gió. Cậu ta tốt nghiệp khoa Kinh tế trường Đại học Nagoya với thành tích xuất sắc, rồi may mắn được vào làm trong một ngân hàng tầm cỡ, hay còn gọi là megabank. Nhưng không hiểu sao sau ba năm, cậu ta thôi việc ở đó, chuyển sang làm cho một công ty tài chính hạng trung. Một công ty địa phương ở Nagoya, nói một cách ngắn gọn thì công ty này chuyên cung cấp những gói vay tiêu dùng khá tai tiếng. Một sự thay đổi bất ngờ, tuy nhiên sau hai năm rưỡi cậu ta lại bỏ nơi đó, lần này cậu ta gom được một số vốn không rõ từ đâu, và bắt tay vào gây dựng công việc kinh doanh kết hợp giữa hình thức đào tạo thay đổi nhận thức nhóm lớn và trung tâm đào tạo nhân lực doanh nghiệp, cậu ta gọi nó là Hội thảo Kinh doanh Sáng tạo. Vào thời buổi hiện nay, công việc đó đạt được những thành công đáng kinh ngạc, nhờ thế mà cậu ta thuê được văn phòng trong một cao ốc nằm ngay giữa trung tâm thành phố Nagoya và sử dụng khá nhiều nhân viên. Nếu muốn tìm hiểu chi tiết về công việc kinh doanh đó, cậu có thể tra cứu dễ dàng trên internet. Tên công ty là BEYOND. Có cái gì đó rất newage đúng không?
“Hội thảo Kinh doanh Sáng tạo?”
“Tên gọi thì mới, song cơ bản không khác mấy so với hình thức đào tạo thay đổi nhận thức nhóm lớn.” Sara nói. “Tóm lại là một khoá tẩy não cấp tốc nhằm đào tạo ra các chiến binh doanh nghiệp13. Họ sử dụng sổ tay hướng dẫn thay cho kinh thánh, hứa hẹn về những cơ hội thăng tiến và thu nhập cao thay cho giác ngộ và thiên đường. Một kiểu tôn giáo mới trong thời đại của chủ nghĩa thực dụng. Song ở đây không có các yếu tố siêu việt giống như tôn giáo, mà mọi thứ đều được lý thuyết hoá, lượng hoá một cách cụ thể, rất rõ ràng, dễ hiểu. Nhờ đó, cũng có không ít người được khích lệ theo hướng tích cực. Song về cơ bản, nó không khác gì một sự tiêm nhiễm có tính thôi miên của một hệ thống tư duy cơ hội. Rất khéo léo, họ chỉ tập hợp những lý thuyết và con số phục vụ cho mục đích của mình. Song hiện nay công ty của cậu ta được đánh giá rất cao nên đã có nhiều doanh nghiệp địa phương ký hợp đồng với nó. Xem trên trang web thấy họ bày ra vô số những chương trình tân kỳ và hấp dẫn, từ huấn luyện tập thể theo kiểu trại lính dành cho nhân viên mới, cho đến các khoá học mùa hè nhằm mục đích đào tạo lại tổ chức tại các khách sạn nghỉ mát hạng sang dành cho nhân viên cốt cán, rồi tiệc trưa doanh nhân sang trọng dành cho quản lý cao cấp. Ít ra thì hình thức đóng gói rất đẹp mắt. Họ nhấn mạnh rằng sẽ đào tạo một cách triệt để cho nhân viên trẻ về tác phong ứng xử, cách nói năng theo đúng chuẩn mực xã hội. Cá nhân tôi chỉ muốn tránh thật xa những thứ như thế, nhưng có lẽ các doanh nghiệp thì hài lòng. Cậu đã tạm hình dung ra công việc kinh doanh đó rồi chứ?”
“Nhìn chung thì tôi hiểu.” Tsukuru đáp. “Nhưng để gây dựng một công việc kinh doanh, hẳn là cần một lượng vốn nhất định. Số vốn ấy Đỏ lấy ở đâu ra? Cha cậu ta là giảng viên đại học, một người khá cứng nhắc. Theo tôi biết, nhà cậu ta không quá dư dật về mặt kinh tế, nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu ta không thể dám đầu tư cho một công việc kinh doanh mạo hiểm như thế.”
“Điều đó là một bí ẩn phải không.” Sara nói. “Nhưng thôi, cứ tạm coi là như vậy. Từ hồi cấp ba, cậu Akamatsu này có bộc lộ tố chất gì của một lãnh đạo tinh thần không?”
Tsukuru lắc đầu. “Không, cậu ta thuộc loại thích trầm cứu, tính cách ôn hoà, khách quan, tư duy nhanh, khả năng hiểu vấn đề sâu sắc, có thể trổ tài hùng biện khi cần thiết. Tuy nhiên, cậu ta luôn tránh để lộ ra ngoài những khả năng ấy. Nói thế này có vẻ hơi quá đáng, nhưng cậu ta thuộc loại lùi một bước để lập mưu. Tôi chịu không hình dung ra nổi việc cậu ta có thể lớn tiếng hô hào để thay đổi nhận thức hay khích lệ người khác.”
“Con người có thể thay đổi.” Sara nói.
“Tất nhiên.” Gã nói. “Con người có thể thay đổi. Vả lại, không biết chừng tuy có vẻ chơi thân và sẵn sàng thổ lộ hết gan ruột với nhau, song chúng tôi thật sự chẳng biết gì về những điểm quan trọng của nhau.”
Sara nhìn gương mặt Tsukuru hồi lâu. Rồi cất tiếng: “Tóm lại, cả hai người đó đều đang làm việc trong trung tâm thành phố Nagoya. Kể từ lúc sinh ra, cả hai, về cơ bản, đều chưa từng rời khỏi thành phố đó nửa bước. Học hành cũng chỉ ở Nagoya, công việc cũng vẫn là Nagoya. Có cái gì thật giống với “Thế giới đã mất” của Conan Doyle. Này, Nagoya là một nơi dễ sống đến vậy sao?”
Tsukuru không sao trả lời được câu hỏi của nàng. Gã chỉ cảm thấy thật khó tả. Nếu mọi chuyện khác đi một chút thôi, thì rất có thể cuộc đời gã cũng sẽ y như vậy, không rời khỏi Nagoya nửa bước và chẳng bao giờ cảm thấy nghi ngờ về điều ấy.
Sara tạm ngừng câu chuyện ở đó, gấp mấy tờ giấy lại, cất vào phong bì, đặt lên bàn, uống nước trong ly, sau đó mới lại lên tiếng.
“Và về nhân vật cuối cùng: Trắng, tức Shironne Yuzuki, thật tiếc là cô ấy không có địa chỉ cư trú.”
“Không có địa chỉ cư trú.” Tsukuru lẩm bẩm trong miệng.
Đó cũng lại là một cách diễn đạt lạ lùng. Nếu bảo rằng không biết địa chỉ cư trú, nghe sao chẳng tự nhiên. Gã suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó. Phải chăng cô ấy mất tích? Không lẽ nào lại là người vô gia cư.
“Thật đau lòng, nhưng cô ấy không còn ở trên thế giới này nữa.” Sara nói.
“Không còn ở trên thế giới này?”
Không hiểu sao, nhưng hình ảnh Trắng đang cưỡi tàu con thoi phiêu du trong vũ trụ bỗng thoáng hiện lên trong đầu Tsukuru.
Sara nói: “Cô ấy mất sáu năm trước, vậy nên không có địa chỉ cư trú, chỉ có ngôi mộ ở ngoại vi thành phố Nagoya. Tôi vô cùng đau lòng khi phải báo cho cậu tin này.”
Suốt một lúc lâu Tsukuru không thốt nổi thành lời. Sức lực rút dần khỏi cơ thể gã, giống như nước đang trào ra từ một lỗ thủng nhỏ trên chiếc túi. Mọi âm thanh huyên náo xung quanh vụt trở nên xa xăm, duy chỉ có giọng nói của Sara là còn lùng bùng lọt được vào tai gã, nhưng cũng chỉ là một tiếng vọng xa xôi, vô nghĩa, giống như tiếng nói ở dưới đáy bể. Gã lấy hết sức bình sinh nhổm người dậy và nhô đầu lên khỏi mặt nước. Rồi cuối cùng tai gã cũng bắt đầu nghe được, các âm thanh bắt đầu hơi có nghĩa. Và Sara thì đang nói với gã:
“… Trong tài liệu này tôi không đề cập đến các chi tiết, chẳng hạn như cô ấy đã chết như thế nào. Vì tôi nghĩ cậu nên tự tìm hiểu theo cách riêng của mình thì hơn, ngay cả khi việc đó cần rất nhiều thời gian.”
Tsukuru gật đầu như người máy.
Sáu năm trước? Sáu năm trước, nghĩa là hồi ấy cô ấy ba mươi tuổ, mới có ba mươi tuổi. Tsukuru cố tưởng tượng ra hình ảnh của Trắng hồi ba mươi tuổi, nhưng không thành. Thứ duy nhất hiện lên trong đầu gã là hình ảnh hồi cô ấy mười sáu hay mười bảy. Điều đó khiến gã vô cùng đau đớn. Trời ơi! Mình thậm chí đã chẳng thể lớn thêm tuổi nào cùng cô ấy.
Sara vươn người qua bàn, khẽ khàng đặt tay nàng lên gã, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp. Tsukuru thấy sung sướng với sự tiếp xúc thân mật ấy và rất biết ơn nàng, song đồng thời cũng cảm thấy như đó là một sự kiện thuộc về một hệ thống hoàn toàn khác, chẳng qua chỉ tình cờ xảy ra cùng thời điểm mà thôi.
“Xin lỗi cậu. Không ngờ kết cục lại ra thế này…,” Sara nói. “Nhưng dù thế nào, đây cũng là chuyện mà rồi tới một lúc nào đó, sẽ có ai đó phải nói với cậu.”
“Tôi biết chứ,” Tsukuru nói. Hiển nhiên là gã thừa hiểu chuyện này. Chỉ có điều, gã cần có thêm một chút thời gian để tâm lý có thể bắt kịp thực tế chứ chẳng phải lỗi tại ai.
“Tôi phải đi rồi.” Nàng nhìn đồng hồ, nói. Rồi đưa chiếc phong bì cho gã. “Tài liệu về bốn người bạn của cậu tôi đều đã in ra đây. Tuy nhiên, chỉ là những thông tin tối thiểu. Vì tôi nghĩ rằng, việc quan trọng nhất với cậu là phải gặp mặt và nói chuyện với họ. Chắc chắn lúc đó, mọi thông tin cụ thể sẽ được làm sáng tỏ.”
“Cảm ơn cô rất nhiều.” Tsukuru nói. Phải mất một lúc gã mới tìm được lời thích hợp để thốt ra. “Tôi sẽ tin sớm có kết quả thông báo cho cô.”
“Tôi chờ liên lạc của cậu. Nếu tôi có thể làm được gì cho cậu, cậu đừng ngại nói ra.”
Tsukuru cảm ơn nàng lần nữa.
Hai người rời quán, rồi chia tay nhau trên phố. Tsukuru đứng nơi đầu phố dõi theo bóng dáng Sara trong bộ vest hè màu cà phê nhạt đang vẫy tay và biến mất dần vào dòng người. Nếu được, gã muốn ở cùng nàng thêm chút nữa, gã muốn hai người có thời gian để thong thả trò chuyện. Nhưng tất nhiên, nàng còn có cuộc sống của nàng. Và chẳng cần phải nói, hầu hết những thứ thuộc về cuộc đời nàng đều đang diễn ra ở một nơi mà gã không hề biết, được hình thành nên bởi những yếu tố chẳng liên quan gì tới gã.
Chiếc phong bì nhận từ tay Sara đang nằm trong túi áo khoác. Quãng đời sau đó của bốn người bạn đã được tóm lược súc tích và gấp lại ngay ngắn ở bên trong. Một trong số họ không còn tồn tại ở nơi này. Cô ấy đã thành ra một nắm tro trắng. Những suy nghĩ của cô ấy, những quan điểm của cô ấy, những cảm giác của cô ấy, những hy vọng và ước mơ của cô ấy – mọi thứ như thể đều đã biến mất, không một dấu vết. Thứ còn sót lại chỉ là những ký ức về cô ấy. Mái tóc đen, suôn dài; những ngón tay thanh thoát đặt trên phím đàn; hai bắp chân thon trắng (nhưng biểu cảm một cách lạ lùng) và nhẵn nhịn như món đồ sứ; bản “Le Mal du Pays” của Franz Liszt mà cô ấy chơi; lớp lông mu ẩm ướt và hai nụ hoa săn cứng. Sai rồi, đó đâu phải ký ức. Đó là – không được, hãy thôi nghĩ về điều này.
Sau đây mình sẽ đi đâu, Tsukuru tựa vào cột đèn đường suy nghĩ. Kim đồng hồ đeo tay đang chỉ bảy giờ kém. Bầu trời vẫn còn tỏ, nhưng những ô cửa sồ trưng bày nối tiếp nhau trên phố đang mỗi lúc một sáng hơn như mời gọi mọi người. Thời gian vẫn sớm, lại chẳng có việc gì cần làm vào lúc này. Gã chưa muốn về nhà, gã không muốn một mình đơn độc ở một nơi yên tĩnh. Nếu muốn, gã có thể đi đến bất cứ nơi nào gã thích, hầu như mọi chỗ. Nhưng thực tế gã lại không thể nghĩ ra một địa điểm nào cụ thể để đi.
Những lúc thế này giá mà mình uống được rượu, gã chợt nghĩ. Nếu là một người đàn ông bình thường, có lẽ gã đã vào một quán rượu đâu đó để tìm men say. Nhưng thể tạng gã không cho phép dung nạp quá một lượng cồn nhất định. Thứ mà rượu bia đem lại cho gã không phải sự sắc bén của cảm giác, cũng không phải sự lãng quên trong khoan khoái, mà chỉ là một trận nhức đầu vào sáng hôm sau.
Vậy, mình nên đi đâu?
Rốt cuộc, chỉ có một nơi để đến.
Gã bước dọc theo đại lộ để tới ga Tokyo. Gã tiến vào trong ga qua cửa soát vé mạn Yaesu, ngồi xuống một chiếc ghế băng trên đường ke tuyến Yamanote. Thế rồi trong hơn một giờ đồng hồ, gã ngồi đó ngắm nhìn những đoàn tàu màu xanh cốm gần như cứ mỗi phút một chuyến, lao đến, nhả ra vô số người, sau đó lại cuống cuồng nuốt chửng vô số người rồi lao đi. Suốt quãng thời gian đó, gã không nghĩ gì, chỉ vô thức phóng mắt theo cảnh tượng ấy. Cảnh tượng ấy không làm vơi bớt nỗi đau trong lòng gã. Nhưng, sự lặp lại của nó vẫn cuốn hút gã như thường lệ, ít ra cũng làm tê liệt cảm thức về thời gian.
Những con người chẳng rõ từ đâu không ngừng tuôn đến, tự giác xếp thành hàng ngay ngắn, rồi trật tự bước lên tàu để được chở đến một nơi nào đó. Tsukuru bao giờ cũng thấy xúc động khi nghĩ rằng có ngần ấy con người đang thật sự tồn tại trên thế giới này. Và gã cũng thấy xúc động y như vậy khi nghĩ rằng có ngần ấy toa xe điện màu xanh cốm tồn tại trên thế giới này, Ngần ấy con người, được vận chuyển bởi ngần ấy toa xe một cách có hệ thống, cứ như không. Ngần ấy con người, ai ai cũng có nơi chốn đi về. Gã cảm thấy điều đó chẳng khác nào một kỳ tích.
Khi mà con sóng của giờ cao điểm đã rút đi, Tsukuru chậm rãi đứng dậy, bước lên một con tàu vừa xịch đến và trở về nhà. Nỗi đau trong lòng vẫn ở đó. Nhưng bên cạnh nỗi đau, gã còn có việc phải làm.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương