Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 237
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
uối cùng, Haida cũng rời bỏ Tsukuru vào tháng Hai của năm sau, sau tám tháng hai người quen nhau. Và lần này, cậu ta không bao giờ còn trở lại.
Vừa thi hết năm và nghe công bố kết quả xong, Haida lập tức trở về quê ở Akita. Nhưng chắc là em sẽ xuống ngay thôi, cậu ta bảo như thế với Tsukuru. Mùa đông Akita lạnh khủng khiếp, nên ở nhà hai tuần liền thì có mà ngán đến cổ, ởTokyo thoải mái hơn, cậu ta nói. Nhưng em còn phải phụ giúp việc dọn tuyết cho gia đình, thành thử không về không được. Tuy nhiên, hai tuần trôi qua, rồi ba tuần trôi qua, vậy mà người bạn kém tuổi ấy vẫn chưa trở lại Tokyo, cũng không một lần liên lạc.
Ban đầu, Tsukuru không mấy để tâm, chắc tại ở quê dễ chịu hơn cậu ta tưởng, hoặc có thể tuyết rơi nhiều hơn mọi năm. Trung tuần tháng Ba, bản thân Tsukuru cũng sẽ về Nagoya chừng ba hôm. Gã không muốn, nhưng không thể lờ tịt chuyện về quê được. Dĩ nhiên, ở Nagoya thì không cần phải dọn tuyết, song mẹ gã cứ liên tục gọi điện lên Tokyo. Nào là, trường đã nghỉ rồi mà sao không về nhà. “Con đang có đề tài quan trọng phải hoàn thành nốt trong kỳ nghỉ.” Tsukuru nói dối. Nhưng hai, ba hôm thì vẫn về được chứ sao, mẹ gã không chịu lùi bước. Chị gái gã cũng gọi điện đến bảo, mẹ ở nhà buồn và nhớ cậu, cậu nên về với mẹ ít bữa. Thôi được rồi, em sẽ về, gã đáp.
Suốt quãng thời gian trở lại Nagoya, trừ những lúc phải dắt chó đến công viên gần nhà để đi dạo vào chập tối, còn thì gã tuyệt đối không đi ra ngoài vì gã sợ phải chạm mặt ai đó trong số bốn người bạn ngày xưa. Đặc biệt, kể từ khi mơ thấy mình làm tình với Trắng và Đen mỗi lần mộng tinh, Tsukuru gần như không còn can đảm để giáp mặt với hai người con gái bằng xương bằng thịt ấy nữa, bởi việc mơ thấy họ như thế cũng giống như việc đã cưỡng hiếp họ trong tưởng tượng. Dù biết rằng, những giấc mơ ấy không liên quan gì tới ý chí của gã, vả lại họ sẽ chẳng cách nào biết được gã đã mơ thấy những gì. Hoặc có thể, chỉ cần thoáng thấy bộ mặt Tsukuru, họ sẽ lập tức thấu tỏ mọi điều diễn ta trong những giấc mộng của gã, và có thể họ sẽ lên án gay gắt những ảo tưởng dơ bẩn và tuỳ tiện ấy.
Gã luôn cố gắn kiềm chế thủ dâm. Không phải vì cảm giác tội lỗi đối với bản thân hành vi ấy, mà cảm giác tội lỗi nằm ở chỗ, gã không thể ngăn mình nghĩ đến Trắng và Đen mỗi lần làm thế. Dù cho gã có cố hình dung ra điều gì khác, thì họ vẫn cứ chui vào trong tưởng tượng của gã. Chỉ có điều, vì tránh thủ dâm, nên hễ có dịp là gã lại mộng tinh, và gần như không có ngoại lệ, Trắng và Đen sẽ xuất hiện. Kết cục chẳng do gã cố tình tạo ra. Tất nhiên, đó chẳng qua chỉ là biện bạch, song đối với gã, sự biện bạch theo nghĩa nói tránh ấy lại mang một ý nghĩa không nhỏ.
Nội dung những giấc mơ hầu như giống nhau. Tuy mỗi lần, bối cảnh, rồi một vài chi tiết nhỏ trong các hành vi sẽ khác đi đôi chút, song cách triển khai thì không hề thay đổi: hai người con gái trần truồng quấn lấy gã, họ dùng tay và môi mơn trớn khắp người gã, kích thích bộ phận sinh dục gã, và cuối cùng là giao hợp. Thế rồi, người mà Tsukuru xuất tinh vào khi kết thúc bao giờ cũng là Trắng. Cho dù đang làm tình cuồng nhiệt với Đen, song bước vào giai đoạn cuối, lúc nhận ra, gã thấy hai người đã trao đổi với nhau và gã sẽ phóng tinh vào trong cơ thể Trắng. Gã bắt đầu mơ thấy những giấc mơ cùng một mô típ như thế từ khi bị gạt ra khỏi nhóm vào mùa hè năm thứ hai đại học và không còn cơ hội gặp hai cô gái đó nữa. Nghĩa là, kể từ lúc Tsukuru quyết tâm quên đi bốn con người đó bằng mọi giá. Gã không nhớ là gã từng có những giấc mơ tương tự như thế từ trước đấy. Tất nhiên Tsukuru không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Đó cũng là một trong số những vấn đề được cất kín trong cái ngăn kéo “chưa xác định” trong chiếc tủ ý thức của gã.
Tsukuru trở lại, mang theo một cảm giác hụt dẫng mơ hồ, nhưng vẫn không có liên lạc từ Haida. Cả bể bơi lẫn thư viện đều không thấy bóng dáng cậu ta. Mấy lần gã thử gọi điện đến ký túc xá, song đều nhận được câu trả lời là Haida đi vắng. Ngẫm lại, hoá ra gã không hề biết địa chỉ cũng như số điện thoại ở quê nhà Haida. Thấm thoắt đã hết kỳ nghỉ xuân, niên khoá mới lại bắt đầu, gã đã thành sinh viên năm thứ tư. Anh đào nở, chẳng mấy chốc đã tàn, vậy mà vẫn không thấy liên lạc từ người bạn kém tuổi ấy.
Gã quyết định tìm đến ký túc xá nơi Haida đang sống. Người quản lý nói với gã rằng, ngay khi năm học trước vừa kết thúc, Haida đã nộp đơn xin ra khỏi ký túc xá và thu dọn toàn bộ hành lý mang đi rồi. Nghe đến đó, Tsukuru nín lặng. Người quản lý không biết bất cứ điều gì về lý do cậu ta rời ký túc xá cũng như nơi mới chuyển đến. Hoặc, ông ta đã khẳng định mình chẳng biết bất cứ điều gì.
Gã lên văn phòng trường, tra cứu trong hồ sơ quản lý sinh viên mới biết Haida đã nộp đơn xin nghỉ học. Người ta không nói cho gã lý do vì sao Haida nghỉ học bởi đó là thông tin cá nhân. Chỉ biết rằng Haida đã tận tay nộp đơn xin nghỉ học và đơn xin ra khỏi ký túc xá có đóng dấu cá nhân ngay khi kỳ thi cuối năm kết thúc. Tại thời điểm đó, hằng ngày cậu ta vẫn gặp mặt Tsukuru, cùng nhau bơi ở bể, rồi cuối tuần lại đến ngủ ở nhà Tsukuru và hàn huyên cho tới tận khuya. Vậy mà cậu ta giấu kín chuyện xin nghỉ học với Tsukuru. Cậu ta vẫn tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra và chỉ thông báo với gã rằng: “Em sẽ về Akita khoảng hai tuần rồi lại xuống.” Thế rồi, cậu ta cứ thế mà biến mất ngay trước tầm mắt Tsukuru.
Có lẽ mình sẽ không gặp lại Haida, Tsukuru nghĩ vậy. Chàng trai đó, với một quyết định không thể lay chuyển, đã lẳng lặng biến khỏi tầm mắt mình. Đó không phải là một sự tình cờ, hẳn là cậu ta có lý do rõ ràng để phải làm như thế. Dù lý do đó là gì, thì chắc chắn cậu ta sẽ không trở lại đây nữa. Trực giác ấy của Tsukuru đã đúng. Ít ra thì trong suốt thời gian gã còn ở trường, cậu ta đã không nhập học trở lại, cũng không hề liên lạc.
Thật lạ lùng, lúc đó Tsukuru chợt nghĩ, Haida đang lặp lại số phận giống như cha mình. Nghỉ học ở trường, đi biệt tích, cũng vào cái độ tuổi xấp xỉ hai mươi. Tựa như cậu ta đang giẫm lên vết chân của cha mình. Hoặc phải chăng, câu chuyện đó là một hư cấu do chính Haida dựng lên? Phải chăng cậu ta mượn hình ảnh cha mình để nói điều gì đó về bản thân?
Tuy nhiên, không hiểu sao sự biệt tăm của Haida lần này lại không gây cho Tsukuru nỗi hoang mang sâu sắc như lần trước. Gã cũng không có cảm giác khổ sở vì bị bỏ rơi, xa lánh, mà ngược lại, việc mất đi Haida khiến gã bắt đầu bị một thứ cảm giác tĩnh tại chi phối, một sự tĩnh tại trung tính kỳ lạ. Không rõ tại sao, song gã thậm chí còn cảm thấy như Haida đã nhận lấy một phần tội lỗi và những dơ bẩn của mình, và chính vì vậy mà cậu ta phải đi đến một nơi rất xa.
Tất nhiên là Tsukuru thấy buồn vì không còn Haida, một kết cục đáng tiếc. Haida là một trong số thực sự ít những người bạn đáng trân trọng mà gã tìm thấy. Tuy nhiên, có lẽ đó là một kết cục không tránh khỏi. Những gì Haida bỏ lại là chiếc máy xay loại nhỏ, túi nhân cà phê còn một nửa, (bộ ba đĩa LP) “Những năm tháng hành hương”“ của Liszt do Lazar Berman trình bày, và ký ức về cặp mắt trong veo thăm thẳm đến khó tả của cậu ta, chỉ vỏn vẹn có thế.
Tháng Năm năm đó, tức là một tháng sau khi biết việc Haida rời trường, Tsukuru lần đầu tiên có quan hệ tình dục với một cô gái bằng xương bằng thịt. Khi ấy gã đã hai mươi mốt tuổi, hai mươi mốt tuổi và sáu tháng. Bước vào năm học mới, nhân kết hợp với mục đích thực tập, gã nhận một công việc làm thêm liên quan đến vẽ kỹ thuật tại một văn phòng thiết kế trong thành phố. Đó là một cô gái độc thân hơn gã bốn tuổi, cô làm công việc hành chính và gã quen cô ở đó. Người nhỏ, tóc dài, tai to và đôi chân nom rất đẹp. Gã có ấn tượng như toàn bộ cơ thể cô đã bị làm cho ngưng kết đến độ đậm đặc. Khuôn mặt phải nói là dễ thương thì đúng hơn là xinh đẹp Mỗi lần nói đùa, cô lại cười để lộ hàm răng trắng ưa nhìn. Ngay từ dạo Tsukuru mới bắt đầu công việc tại văn phòng đó, cô đã luôn tỏ ra tốt bụng. Gã cảm thấy sự yêu mến, trên phương diện cá nhân, cô dành cho mình. Có lẽ do lớn lên cùng hai người chị gái nên gã luôn biết cách tỏ ra thoải mái khi ở trước mặt những người phụ nữ hơn tuổi. Cô bằng đúng tuổi chị gái thứ hai của gã.
Tsukuru tìm được cơ hội mời cô đi ăn, rồi rủ về phòng mình, và sau đó rủ cô lên giường. Cô không từ chối lời mời nào, cũng gần như không chần chừ. Đó là trải nghiệm đầu tiên của Tsukuru, mặc dầu vậy mọi thứ đều suôn sẻ. Từ đầu tới cuối, gã không hề tỏ ra bối rối hay bị động. Nhờ thế mà hình như cô tưởng rằng, Tsukuru có một vốn kinh nghiệm tình dục dày dặn hơn nhiều so với độ tuổi của gã, mặc dù trên thực tế, gã mới chỉ làm tình với phụ nữ trong mơ.
Tsukuru tất nhiên cũng quý mến cô. Cô hấp dẫn và lanh lợi. Tuy không thể tìm thấy một sự kích thích trí tuệ giống như Haida đã tạo cho gã, song cô là người có tính cách vui tươi, chân thật, giàu trí tò mò, nên nói chuyện với cô rất vui. Cô cũng khá chủ động trong chuyện tình dục. Lên giường với cô, gã học được nhiều điều về cơ thể phụ nữ.
Cô không giỏi việc bếp núc cho lắm, nhưng thích dọn dẹp, lau chùi, nên căn hộ của Tsukuru lúc nào cũng sạch bóng. Rèm cửa, drap giường, vỏ gối, khăn tắm, thảm chùi chân, buồng tắm, mọi thứ đều luôn được thay mới tinh tươm. Cô đã đem đến không ít màu sắc và sinh khí cho cuộc sống của Tsukuru kể từ sau khi Haida bỏ đi. Nhưng Tsukuru chủ động tìm đến chuyện xác thịt với người phụ nữ hơn tuổi ấy không phải xuất phát từ niềm say mê, hay từ lòng yêu mến gã dành cho cô, và cũng không phải để quên đi nỗi cô đơn mỗi ngày. Gã làm thế vì muốn chứng tỏ rằng, mình không phải một kẻ đồng tính, mình có thể phóng tinh vào bên trong một người phụ nữ bằng xương bằng thịt chứ không phải chỉ trong mơ. Điều đó – có lẽ bản thân Tsukuru không nhận thấy – mới là mục đích chính của gã.
Và mục đích ấy đã đạt được.
Cuối tuần, cô tới chỗ Tsukuru và ngủ lại, giống như Haida vẫn làm thế chỉ mới ít bữa trước. Rồi hai người lên giường, dành nhiều thời gian để yêu nhau. Cũng có lần họ làm tình liên tục cho tới rạng sáng. Trong lúc làm tình, gã cố gắng để chỉ nghĩ đến cô và cơ thể cô. Gã tập trung ý thức vào công việc đó, ngắt công tắc của trí tưởng tượng, gạt bỏ tất cả những gì không hiện hữu tại nơi đây – cơ thể trần truồng của Trắng và Đen, cùng đôi môi của Haida – đến một nơi thật xa. Cô uống thuốc tránh thai hằng ngày, vì vậy gã có thể yên tâm xuất tinh vào bên trong cô. Cô cũng thích thú với việc làm tình cùng gã và có vẻ mãn nguyện. Mỗi lần đạt cực khoái, miệng cô lại phái ra những tiếng kêu kỳ lạ. Vậy là không sao, mình hoàn toàn bình thường, Tsukuru tự nhủ. Nhờ thế, gã không còn mộng tinh nữa.
Mối quan hệ ấy kéo dài tám tháng, thế rồi họ chia tay nhau ngay trước thời điểm gã ra trường, với sự ưng thuận của cả hai. Khi ấy, gã đã quyết định vào làm trong công ty đường sắt và thôi việc ở chỗ làm thêm. Cô quan hệ với Tsukuru trong khi đã có người yêu biết nhau từ thời thơ ấu ở quên nhà Niigata (thông tin được công khai ngay từ đầu), cô và anh ta sẽ chính thức kết hôn vào tháng Tư. Cô bỏ văn phòng thiết kế về sống ở thành phố Sanjo nơi chồng sắp cưới đang làm việc. “Vì thế nên em không thể gặp anh được nữa”, vào một ngày kia cô nói như thế với Tsukuru ở trên giường.
“Anh ấy là một người rất tốt.” Cô nói, trong lúc đặt tay lên ngực gã. “Em nghĩ anh ấy sẽ là người chồng phù hợp với em.”
“Rất tiếc là không còn được gặp em như thế này nữa, nhưng có lẽ cũng nên chúc mừng em.” Tsukuru đáp.
“Cám ơn anh,” cô nói. Sau đó tiếp tục như thể chua thêm một dòng ghi chú bằng cỡ chữ nhỏ ở mép trang giấy: “Nhưng biết đâu lại có cơ hội được gặp anh trong nay mai.”
“Nếu thế thì thật là tốt,” Tsukuru nói. Tuy nhiên, gã không cắt nghĩa được dòng ghi chú ấy. Gã chỉ bất chợt nảy ra một câu hỏi trong đầu: khi làm tình với chồng sắp cưới, phải chăng miệng cô cũng phát ra những tiếng kêu giống vậy? Sau đó hai người còn làm tình thêm một lần nữa.
Việc gã tiếc vì không được gặp cô mỗi tuần là có thật. Để tránh những giấc mộng tinh sống động cũng như để sống được trong thì hiện tại, gã cần có một bạn tình cố định. Mặc dầu vậy, việc kết hôn của cô lại là dịp tốt đối với Tsukuru, bởi tình cảm của gã dành cho cô không có gì nhiều hơn ngoài sự quý mến nhẹ nhàng và những ham muốn xác thịt của tuổi trẻ. Và cũng vì chính vào lúc ấy, Tsukuru lại đang sắp bước lên một nấc thang mới của cuộc đời.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương