"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 236
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
iều đó xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học. Từ sau mùa hé ấy, cuộc đời Tazaki Tsukuru đã biến thành một thứ có tính chất khác trước. Tựa như sống núi sắc nhọn và dựng đứng đã làm cho thảm thực vật ở hai phía hoàn toàn bị phân hoá.
Như mọi lần, khi trường đại học vừa bước vào kỳ nghỉ, gã liền gói ghém đồ đạc (cũng chẳng có gì nhiều) và lên tàu Shinkansen. Về đến nhà mình ở Nagoya, nghỉ ngơi chốc lát, gã liền gọi điện ngay đến nhà bốn người bạn. Nhưng gã không liên lạc được với bất cứ ai. Nghe nói cả bốn đều đang đi ra ngoài. Chắc hẳn họ đang đi đâu đó cùng nhau. Qua người nhà, những người đã trực tiếp nghe máy, gã để lại lời nhắn cho các bạn, sau đó một mình ra phố và đi dạo, vào rạp chiếu phim trên một con phố sầm uất, xem một bộ phim mà gã thật lòng chẳng muốn xem chỉ để giết thời gian. Sau đó gã trở về nhà, ăn bữa tối cùng gia đình, rồi gọi lại một lần nữa cho bốn người bạn. Vẫn chưa ai về.
Gã thử gọi lại một lần nữa vào buổi trưa ngày hôm sau, nhưng kết quả vẫn vậy, tất cả đều không có nhà. Gã tiếp tục để lại lời nhắn. Rằng nếu họ về, bảo họ hãy gọi điện lại cho gã. Hiểu rồi, tôi sẽ nói lại như thế, người nhà nghe máy đáp. Tuy nhiên, có một thứ gì trong âm sắc của những giọng nói đó khiến Tsukuru thấy lấn cấn trong lòng. Ngày đầu tiên gã không để ý, nhưng gã cảm thấy trong những giọng nói ấy có ấn tượng gì đó khang khác với mọi lần. Không hiểu sao, nhưng dường như họ đang tránh nói chuyện một cách thân mật với gã. Gã có cảm giác như thể họ đang muốn kết thúc cuộc gọi càng sớm càng tốt. Nhất là giọng nói của chị gái Trắng, nghe cộc lốc khác thường. Tsukuru khá hợp với cô gái hơn mình hai tuổi ấy (mặc dù không nổi trội như em gái, nhưng cũng là một cô gái xinh đẹp), bình thường khi gọi cho Trắng, nếu có cơ hội gã sẽ nhân thể trao đổi vài câu bông đùa nhẹ nhàng với người chị. Ít nhất thì hai người cũng thường trao đổi những lời chào hỏi thân mật. Vậy mà lần này, chị ta lại vội vàng ngắt máy. Sau khi gọi điện đến nhà bốn người bạn, Tsukuru cảm thấy như mình là kẻ đang mang một loại mầm bệnh ác tính và hiếm gặp.
Hẳn là đã có chuyện gì đó, Tsukuru tự nhủ. Trong lúc gã không ở đây, đã có chuyện gì đó xảy ra khiến bọn họ bắt đầu giữ khoảng cách với gã. Một chuyện gì đó không đúng, không hay. Nhưng đó là chuyện gì, hoặc có thể là chuyện gì, chẳng có manh mối nào cho gã đoán ra dù đã suy nghĩ nát óc.
Trong ngực gả có một cảm giác như vừa nuốt nhầm phải một cục gì đó. Muốn nôn ra không được, mà tiêu hóa cũng chẳng xong. Ngày hôm đó, gả không ra khỏi nhà một bước để chờ điện thoại gọi đến. Gã không thể tập trung tinh thần vào bất cứ việc gì. Gã đã nhắn nhủ nhiều lần với người nhà của bốn người bạn là mình đã về Nagoya. Nếu là mọi khi thì gã đã ngay lập tức nhận được điện thoại gọi đến, và đang được nghe những giọng nói đầy háo hức. Nhưng, chuông điện thoại vẫn một mực gỉữ im lặng.
Chiều muộn, Tsukuru nghĩ hay là mình thử gọi thêm một lần nữa. Nhưng nghĩ lại, gã đành thôi. Rất có thể, tất cả bọn họ thực sự vẫn đang ở nhà. Nhưng vì không muốn nghe máy nên lấy lý do là vắng nhà mà thôi. Rất có thể họ đã yêu cầu người nhà rằng: “Nếu Tsukuru gọi đến thì bảo là không có nhà.” Chính bởi lẽ đó nên những người thân trực tiếp nghe điện mới để lộ ra những âm sắc khó xử đến thế trong giọng nói.
Tại sao?
Gã không hình dung ra lý do. Lần góp mặt đông đủ gần đây nhất của nhóm là vào đợt nghỉ dài ngày hồi tháng Năm. Hôm Tsukuru lên tàu để trở lại Tokyo, bốn người đã ra tận ga tiễn gã. Sau đó, tất cả cùng hướng về phía cửa sổ tàu, vẫy tay tạm biệt gã hăng hái hơn mức cần thiết. Cứ như thể tiễn đưa một người lính xuất chinh đi miền biên ải xa xôi.
Sau đó, từ Tokyo, Tsukuru có biên cho Xanh một vài lá thư. Phần vì Trắng không thạo máy tính nên bọn họ vẫn thường ngày trao đổi tin tức cho nhau qua thư giấy, và Xanh đứng ra nhận nhiệm vụ làm đầu mối liên lạc. Chỉ cần gửi thư cho cậu ta, lá thư ấy sẽ được chuyển tới tay các thành viên khác. Như vậy, sẽ tiết kiệm được công sức khi không phải viết tới bốn lá thư có cùng nội dung để gửi tới từng người. Gã chủ yếu viết về cuộc sống trên Tokyo. Rằng gã nhìn thấy những gì, có những trải nghiệm ra sao và cảm thấy như thế nào ở đó. Dù nhìn thấy gì, dù làm việc gì, gã luôn nghĩ giá mà có cả bọn họ ở đây cùng mình thì vui biết mấy. Gã thực sự cảm thấy thế. Ngoài những chuyện ấy ra, gã chẳng viết thêm điều gì đặc biệt.
Bốn người kia cũng có đôi ba bận cùng viết một lá thư chung cho Tsukuru, trong thư không thấy họ viết gì tiêu cực. Chỉ là thông báo tường tận về những việc họ đang làm ở Nagoya. Dường như mọi người đều rất toại nguyện với cuộc sống sinh viên tại thành phố mà mình sinh ra và lớn lên. Xanh mua một chiếc Honda Accord cũ (trên băng ghế sau có một vết bẩn trông như bãi nước đái chó), và họ đã leo lên đó để tới tận hồ Biwa chơi. Đó là một chiếc xe mà năm người có thể ngồi thoải mái (với điều kiện không có ai béo quá). Thật tiếc là Tsukuru đã không có mặt. Cuối thư họ viết, bọn tớ rất mong gặp lại cậu vào mùa hè. Trong mắt Tsukuru, có vẻ những lời lẽ đó được viết ra một cách rất chân thành.
Đêm đó gã không ngủ nổi. Thần kinh bị kích thích, vô vàn ý nghĩ xuất hiện rồi biến mất trong đầu gã. Song rốt cuộc, tất cả đều chỉ là một ý nghĩ mang những hình dạng khác nhau. Giống như kẻ mất phương hướng, Tsukuru thật ra chỉ đang quay mòng mòng quanh một vị trí. Khi chợt nhận ra, gã thấy mình đã quay về điểm ban đầu tự khi nào. Chẳng mấy chốc, tựa như một con vít bị toét đầu, tư duy của gã cuối cùng đã chẳng thể tiến lên hay lùi lại được nữa.
Gã thao thức trên giường cho đến bốn giờ sáng. Sau đó thì thiếp đi một chút, rồi lại tỉnh dậy lúc hơn sáu giờ. Gã chẳng muốn ăn. Mặc dù đã uống một ly nước cam, nhưng gã vẫn thấy hơi buồn nôn. Mọi người trong nhà lo lắng khi thấy Tsukuru đột nhiên bỏ ăn, song gã bảo không việc gì. Chỉ là do dạ dày hơi mệt mỏi một chút mà thôi.
Và ngày hôm đó, Tsukuru cũng vẫn ở nhà. Gã nằm trước cái điện thoại và đọc sách. Hoặc đang cố để đọc sách. Quá trưa, gã lại thử gọi điện đến nhà bốn người bạn. Gã thấy miễn cưỡng, nhưng không thế cứ ôm mãi cái cảm giác vô lý này mà chờ điện thoại.
Kết quả vẫn vậy. Người nhà nghe máy thông báo với Tsukuru rằng họ không có nhà với một giọng hoặc cụt lủn, hoặc áy náy, hoặc quá mức trung tính. Tsukuru nói lởi cảm ơn ngắn gọn, nhưng lễ độ, rồi cúp máy. Lần này gã không để lại lời nhắn. Có lẽ cũng giống như việc gã không thể chịu đựng nổi khi tình trạng này cứ mãi tiếp diễn, chắc chắn bọn họ cũng không thể nào chịu đựng nổi việc hằng ngày cứ phải giả bộ như vắng nhà. Chí ít thì người nhà có nhiệm vụ nghe máy sẽ mất kiên nhẫn. Tsukuru phỏng đoán như vậy. Và nếu gã tiếp tục gọi điện thì nhất định sẽ sớm có kết quả.
Đúng như dự đoán, qua tám giờ tối, Xanh gọi điện tới.
“Xin lỗi, nhưng tao không muốn mày gọi điện cho bất cứ ai nữa.” Xanh nói. Không mào đầu. Không “chào”, hay “khỏe không?”, hay “lâu rồi không gặp”. Hai chữ “xin lỗi” mở đầu là lời xã giao duy nhất mà cậu ta nói ra.
Tsukuru nín thở, lặp lại câu nói của đầu dây bên kia trong đầu và suy nghĩ rất nhanh. Gã muốn nắm bắt cái tình cảm hàm chứa trong giọng nói ấy. Nhưng, nó không gì hơn là một thông cáo được xướng lên cho có vẻ. Chẳng hở ra một kẽ nào cho tình cảm xen vào.
“Nếu mọi người yêu cầu tao không gọi điện nữa thì tất nhiên tao sẽ không gọi nữa.” Tsukuru đáp. Lời nói phát ra theo một cách gần như tự động. Gã định nói bằng một giọng hết sức bình tĩnh, nhưng trong tai gã, đó không phải giọng nói của mình, mà nghe như của một người xa lạ. Như thể giọng nói của một ai đó sống ở một thành phố xa xôi mà gã chưa một lần gặp mặt (và có lẽ cũng sẽ không bao giờ gặp mặt).
“Mong mày làm thế,” Xanh nói.
“Tao không có ý định gây khó chịu cho người khác.” Tsukuru nói.
Xanh phát ra một âm thanh không rõ là tiếng thở dài hay một tiếng rên rỉ đồng ý.
“Chỉ có điều, nếu được, tao muốn biết lý do tại sao chuyện này lại như vậy.” Tsukuru nói.
“Việc này không thể từ miệng tao nói ra được.” Xanh đáp.
“Vậy thì từ miệng ai có thể nói ra được?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Một sự im lặng như bức tường đá dày. Có tiếng khịt mũi nhẹ. Tsukuru tưởng tượng ra cái mũi tẹt, dày thịt của Xanh và chờ đợi.
“Mày tự nghĩ đi rồi sẽ hiểu thôi mà.” Cuối cùng, Xanh cũng cất tiếng.
Trong giây lát, Tsukuru không thể nói được gì. Cậu ta đang nói gì thế nhỉ? Tự nghĩ ư? Mình còn có thể nghĩ được gì hơn nữa? Nếu phải nghĩ điều gì sâu xa hơn thế này, chắc mình sẽ không còn là mình nữa.
“Rất tiếc là chuyện lại thành ra thế này.” Xanh nói.
“Đó là suy nghĩ của cả nhóm sao?”
“Phải. Tất cả đều cảm thấy tiếc.”
“Vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Tsukuru hỏi.
“Hãy tự hỏi mình di.” Xanh đáp. Gã thoảng thấy trong giọng nói ấy sự run rẩy của niềm đau xót và giận dữ. Nhưng chỉ trong chớp mắt. Điện thoại đã ngắt trước khi Tsukuru kịp nghĩ ra điều cần phải nói.
“Cậu ta chỉ nói với cậu có thế thôi sao?” Sara hỏi.
“Một cuộc trao đổi tối giản, rất ngắn ngủi. Không thể hiện chính xác hơn được nữa.” Tsukuru đáp.
Hai người đang ngồi đối diện nhau và trò chuyện qua chiếc bàn nhỏ trong quán bar.
“Sau đó, cậu còn có cơ hội nào để nói về việc này với cậu ta, hoặc với ai trong số ba người còn lại không?” Sara hỏi.
Tsukuru lắc đầu. “Không, từ dạo ấy tôi không nói chuyện gì với ai nữa.”
Sara nheo mắt nhìn Tsukuru. Như thể đang kiểm chứng một cảnh tượng trái ngược với logic vật lý.
“Không với một ai?”
“Không gặp ai, cũng không nói chuyện với ai.”
Sara nói: “Cậu không muốn biết lý do tại sao mình lại đột ngột bị gạt ra khỏi nhóm ư?”
“Biết nói thế nào nhỉ, với tôi khi đó, mọi chuyện muốn ra sao cũng được. Cánh cửa đã đóng sầm ngay trước mũi, người ta không cho tôi vào bên trong. Cũng không cho côi biết lý do. Nhưng nếu đó là yêu cầu của cả nhóm, tôi nghĩ mình còn cách nào khác hơn là đành chấp nhận đâu.”
“Không thể hiểu nổi.” Sara nói như thể nàng thật sự không hiểu. “Không biết chừng điều đó xảy ra do một sự hiểu lầm. Về phần mình, cậu cũng đâu có tìm thấy manh mối gì, đúng không? Cậu không thấy đáng tiếc sao? Về chuyện cậu có thể đã đánh mất những người bạn đáng giá chỉ bởi những hiểu lầm vặt vãnh. Về chuyện cậu đã không sửa chữa những hiểu lầm đáng ra có thể sữa chữa được nếu cố gắng.”
Ly mojito đã rỗng không. Nàng ra hiệu cho nhân viên pha chế và gọi một ly vang đỏ. Sau một hồi cân nhắc giữa một vài lựa chọn, nàng quyết định kêu loại Cabernet Sauvignon của vùng thung lũng Napa. Ly highball của Tsukuru vẫn còn một nửa. Đá tan, quanh thành ly lấm tấm những hạt nước, miếng lót cốc thấm nước đã trương lên.
Tsukuru nói: “Lần đầu tiên trong đời tôi bị người ta đoạn tuyệt một cách quả quyết đến vậy. Hơn nữa, đó lại là bốn người bạn thân mà tôi tin cậy nhất trên đời và thân thiết như một phần cơ thể mình. Tôi đã hứng chịu một cú sốc quá lớn trước khi có thể nói đến việc đi tìm nguyên nhân, hay sửa chữa những hiểu lầm, tới nỗi không thể gượng dậy nổi. Tôi có cảm giác một thứ gì đó đã đứt phựt ở trong mình.”
Ly vang được đặt lên bàn, đĩa hạt được đổi sang đĩa mới. Sau khỉ nhân viên pha chế lui ra, Sara mới mở miệng.
“Mặc dù chưa từng trải qua những điều như vậy, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra nỗi khổ sở mà cậu cảm nhận lúc đó. Tất nhiên, tôi cũng hiểu cậu không thể gượng dậy ngay được. Thế nhưng, sau một thời gian, khi cú sốc ban đầu đã dịu bớt, đáng lẽ cậu đã có thể làm một điều gì đó chứ? Bởi lẽ, làm sao cậu có thể bỏ mặc tình trạng vô lý như thế được. Vả lại, nếu để vậy, lòng cậu cũng chẳng thể nào yên.”
Tsukuru khẽ lắc đầu. “Sáng hôm sau, tôi lấy đại một lý do để giải thích với gia đình rồi lên thẳng Shinkansen quay trở lại Tokyo. Mặc kệ tất cả, tôi không muốn ở lại Nagoya thêm một ngày nào nữa. Tôi không thể suy nghĩ được điều gì khác ngoài việc rời bỏ Nagoya.”
“Nếu là cậu thì tôi sẽ ở lại đó, truy tìm nguyên nhân cho tới khi sáng tỏ mọi nhẽ mới thôi”. Sara nói.
“Tôi không mạnh mẽ được như thế”. Tsukuru nói.
“Cậu không muốn biết chân tướng sự việc sao?”
Tsukuru vừa ngắm hai tay mình đang đặt trên mặt bàn vừa thận trọng lựa chọn từ ngữ. “Sau khi rạch ròi nguyên nhân, rồi thì sự thật nào sẽ phơi bày ra ánh sáng, tôi nghĩ mình sợ phải chứng kiến điều đó. Chân tướng dù có thế nào, tôi cũng không nghĩ rằng nó sẽ là sự cứu rỗi cho tôi. Tôi không hiểu vì sao, nhưng đó gần như một niềm tin vậy.”
“Đến bây giờ, niềm tin ấy vẫn còn?”
“Tôi không biết nữa.” Tsukuru nói. “Nhưng lúc ấy thì có.”
“Vì thế nên cậu đã quay lại Tokyo, nhốt mình trong phòng, nhắm mắt, che tai.”
“Nói ngắn gọn thì là như thế.”
Sara với tay đặt lên bàn tay Tsukuru đang để trên bàn. “Tội nghiệp cậu Tazaki Tsukuru.” Nàng nói. Cảm giác từ lòng bàn tay mềm mại ấy chậm rãi truyền khắp cơ thể gã. Một lát sau, nàng bỏ tay ra, đưa ly vang lên miệng.
“Kể từ đó, những khi nào cần thiết lắm tôi mới về Nagoya.” Tsukuru nói. “Những lần có việc phải về quê, tôi cố gắng không ra khỏi nhà và lập tức trở lại Tokyo khi xong việc. Mẹ và các chị tôi lo lắng, căn vặn tôi xem có chuyện gì, nhưng tôi không một lời giải thích. Những chuyện như thế làm sao có thể nói ra.”
“Cậu có biết bốn người kia đang ở đâu, làm gì không?” “Không, tôi không biết gì hết. Bởi vì chẳng ai bảo cho tôi, vả lại, thú thật, tôi cũng không muốn biết.”
Nàng xoay xoay chiếc ly khiến cho chỗ rượu vang sóng sánh rồi ngắm nhìn làn sóng đó hồi lâu. Hồ như đang ngắm nhìn số mệnh của một ai đó. Đoạn, nàng cất tiếng.
“Tôi rất lấy làm lạ về điều này. Nghĩa là, sự việc xảy ra hồi ấy đã gây một cú sốc lớn trong lòng cậu, và ở một mức độ nhất định, đã viết lại cuộc đời cậu. Phải vậy không?”
Tsukuru hơi gật đầu. “Tôi nghĩ, xét trên nhiều nghĩa, mình đã trở thành một con người hơi khác so với trước khi chuyện đó xảy ra.”
“Ví dụ như trên ý nghĩa nào?”
“Ví dụ, có lẽ trong đa số trường hợp, tôi cảm thấy mình là một kẻ vô giá trị, chán ngắt đối với người khác. Hoặc ngay cả với chính bản thản mình.”
Sara chăm chú nhìn vào mắt gã hồi lâu. Sau đó, nàng nói với một giọng chân thành: “Cậu không phải một kẻ vô giá trị, cũng không phải một kẻ chán ngắt.”
“Cảm ơn.” Tsukuru nói. Rồi ấn nhẹ đầu ngón tay lên thái dương. “Nhưng đó là vấn đề trong đầu tôi.”
“Tôi vẫn chưa hiểu.” Sara nói. “Vết thương khi ấy vẫn ở trong đầu cậu, hoặc trong tim, hoặc cả hai. Có lẽ là khá rõ rệt. Vậy mà suốt mười lăm hay mười sáu năm nay, cậu không hề có ý định đi tìm cái lý do khiến cho mình gặp phải chuyện đó.”
“Không phải tôi không muốn biết sự thật. Nhưng đã đến lúc này, tôi cảm thấy thà quên phắt những chuyện đó đi còn hơn. Chuyện xảy ra quá lâu rồi, vả lại tôi cũng đã dìm nó xuống tận đáy sâu.”
Sara mím chặt đôi môi mỏng một lúc, rồi nói: “Việc đó sẽ nguy hiểm đấy.”
“Nguy hiểm,” Tsukuru nói, “như thế nào?”
“Dù cậu đã khéo léo che giấu ký ức ở một nơi nào đó, dù cậu dã nhấn nó chìm nghỉm xuống đáy sâu, nhưng cậu không thể xóa bỏ được lịch sử do nó tạo ra.” Sara nhìn thẳng vào mắt gã, nói. “Riêng điều này thì cậu nên nhớ. Không thể xoá bỏ cũng như làm lại lịch sử. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc giết chết chính cái thực thể là cậu.”
“Tại sao lại nói chuyện này ra nhỉ?” Tsukuru nửa như tự nói với chính mình. Nhưng với một giọng vui vẻ. “Tôi chưa bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai, và cũng chưa từng có ý định ấy.”
Sara hơi mỉm cười. “Chẳng phải vì cậu cảm thấy cần phải nói ra với một ai đó sao. Và sự thôi thúc ấy mạnh hơn cậu tưởng.”
Mùa hè năm ấy, sau khi trở lại Tokyo từ Nagoya, Tsukuru bị xâm chiếm bởi một cảm giác khó tả tựa hồ toàn bộ cấu trúc cơ thể đang được thay mới. Màu sắc của những sự vật quen thuộc trước đây dần hiện lên thành những tông màu khác, như được bao phủ bởi một loại kính lọc đặc biệt. Gã bắt đầu nghe thấy những âm thanh trước đây chưa từng nghe thấy, và không còn nghe được những âm thanh gã từng nghe rõ mồn một. Mỗi lần muốn cử động cơ thể, gã nhận thấy mọi cử động đều vô cùng khó khăn. Như thể tính chất của trọng lực xung quanh mình đang dần biến đổi.
Trong suốt năm tháng trời kể từ lúc trở lại Tokyo, Tsukuru luôn sống trước ngưỡng cửa của cái chết. Gã tạo dựng cho mình một chốn nương thân nhỏ hẹp bên miệng hố đen ngòm không đáy và trải qua cuộc sống cô độc ở đó. Một chốn nương thân cheo leo, hiểm nghèo đến nỗi chỉ cần trở mình là có thể rơi thẳng xuống vực thẳm hư vô. Nhưng gã không thấy sợ. Gã chỉ nghĩ, rơi xuống hố thật là một việc dễ dàng làm sao.
Xung quanh gã là một vùng đất chỉ toàn nền đá trải xa đến ngút mắt. Không một giọt nước, không một cọng cỏ. Không màu sắc, không có ánh sáng theo đúng nghĩa. Mặt trời không, trăng sao cũng không. Có lẽ, phương hướng cũng không nốt. Chỉ có bóng tà bí ẩn và màn đêm khôn cùng đổi vai cho nhau sau mỗi cữ thời gian nhất định. Đó là giới hạn cùng cực đối với những loài có tri giác. Song đồng thời, cũng là một nơi màu mỡ. Vào thời khắc của bóng tà, lũ chim với những chiếc mỏ nhọn như mũi dao sẽ tìm đến và róc thịt gã không thương tiếc. Nhưng khi màn đêm bao phủ mặt đất, lũ chim biến đi đâu mất, cũng là lúc nơi chốn ấy sẽ âm thầm trám đầy khoảng trống sinh ra trong thể xác gã bằng những vật chất thay thế.
Dù cho những vật chất thay thế mới đó là gì thì Tsukuru cũng không thể biết được nội hàm, cũng như không có quyền chấp nhận hay chối bỏ chúng. Chúng như một bầy những cái bóng trú ngụ trong cơ thể gã, và đẻ ra hàng lô hàng lốc những quả trứng bóng. Chẳng mấy chốc, màn đêm tan đi và bóng tà trở lại, lũ chim một lần nữa xuất hiện, hung bạo rỉa thịt gã.
Những lúc như thế, gã vừa là mình, vừa không phải là mình. Vừa là Tazaki Tsukuru, vừa không phải Tazaki Tsukuru. Khi cảm thấy cơn đau không thể chịu nổi, gã sẽ rời bỏ thân xác. Thế rồi từ cái nơi không đau đớn cách xa đó một chút, gã sẽ quan sát Tazaki Tsukuru đang chịu đựng nỗi đau. Nếu tập trung ý thức một cách mãnh liệt, điều đó không phải là không thể.
Cảm giác đó đến giờ vẫn sống dậy trong gã mỗi khi có cơ hội. Cảm giác rời bỏ bản thân. Cám giác ngắm nhìn nỗi đau của chính mình như thể đang ngắm nhìn nỗi đau của kẻ khác.
Sau khi rời quán bar, Tsukuru một lần nữa rủ Sara đi ăn. Mình ăn cái gì đó đơn giản ở quanh đây nhé? Pizza chẳng hạn. Tôi vẫn chưa muốn ăn, Sara đáp. Vậy hay là đến nhà tôi đi. Tsukuru mời.
“Xin lỗi cậu, hôm nay tôi không có tâm trạng đó.” Tuy có vẻ ngần ngại, nhưng nàng vẫn dứt khoát nói ra điều đó.
“Tại vì tôi đã kể một câu chuyện chắn ngắt chăng?” Tsukuru hỏi.
Nàng thở dài khe khẽ. “Không phải vậy. Chỉ có điều, tôi muốn suy nghĩ một chút. Về nhiều điều. Bởi thế, nếu được, tôi muốn về nhà luôn lúc này.”
“Được rồi.” Tsukuru nói. “Thật tốt vì được gặp lại và trò chuyện cùng cô. Giá như có một đề tài vui vẻ hơn thì tốt biết bao.”
Nàng mím chặt môi hồi lâu. Đoạn cất tiếng như vừa quyết định điều gì. “Này, cậu sẽ lại rủ tôi chứ? Tất nhiên nếu cậu thấy tiện.”
“Tất nhiên tôi sẽ rủ. Nếu điều đó không làm phiền cô.”
“Tôi thì chẳng phiền gì cả.”
“Tốt quá.” Tsukuru nói. “Tôi sẽ gửi mail.”
Hai người chia tay nhau ở lối vào ga tàu điện ngầm. Nàng đi lên bằng thang cuốn về phía tuyến Yamanote, gã đi xuống theo thang bộ về phía tuyến Hibiya, mỗi người sẽ trở về chỗ ở của mình trong lúc chìm đắm trong những tâm tư riêng.
Sara đang nghĩ gì, tất nhiên Tsukuru không biết được. Và Tsukuru cũng không thể nói ra suy nghĩ của mình vào lúc đó cho Sara biết. Có những thứ không thể tiết lộ cho ai khác trong bất cứ hoàn cảnh nào. Những ý nghĩ trong đầu Tazaki Tsukuru trên con tàu trở về nhà chính là những thứ thuộc loại đó.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương