Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 224 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1061 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 05:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 41: Động Tâm Sau Khi Buông Tay
ham, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi”, Cố Nghê Y vội vàng kéo áo hắn lại, trên gương mặt nước mắt rơi như mưa, lộ ra vẻ cực kì chật vật, loại biểu tình thương tâm muốn chết, lúc này lại làm cho Mục Nham cảm giác thực giả dối, nhìn cô ta, hắn lại nghĩ đến một người phụ nữ khác, người phụ nữ cũng từng khóc như vậy, nhưng chưa từng cầu xin hắn. Lúc này hắn mới biết được, người phụ nữ ấy, rốt cuộc đã yêu thương hắn biết bao nhiêu, nhưng đến cuối cùng, cô cũng đã cho hắn tất cả những gì hắn muốn, đó chính là tự do…
Nhắm chặt hai mắt lại, hắn biết chính mình vì sao vẫn giữ lại căn phòng kia, vì sao từ sau khi kết hôn, hắn lại không muốn chạm vào người đàn bà này, chính là Cố Nghê Y, thì ra, bản thân mình không chịu thừa nhận, nhưng trái tim của hắn đã thừa nhận từ lâu rồi. Hắn đã yêu thương người con gái ấy, yêu sự dịu dàng của cô, sự chăm sóc của cô, cả sự cẩn thận tỉ mỉ nữa.
Cô ấy đã khiến hắn có cảm giác gia đình, nhưng đều vì hắn ngu xuẩn nên cuối cùng đã đánh mất đi tất cả. Chính là, một mái ấm mà hắn vẫn chờ mong.
Diệp An An, vợ trước của hắn.
Giật phắt cánh tay của Cố Nghê Y ra, hắn bước đi về phía trước, không hề quay đầu lại, đi được vài bước hắn đột nhiên dừng lại, “tôi sẽ cho luật sư đem đơn thỏa thuận ly hôn đã ký rồi cho cô, còn có tốt nhất cô nên nhanh chóng dọn sạch khỏi biệt thự của tôi đi”.
Nơi đó hắn không muốn bị bất cứ kẻ nào đến quấy rầy mình nữa.
Cố Nghê Y vừa nghe xong đã hoàn toàn suy sụp mà ngồi phịch xuống đất, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, cô ta đã không còn gì nữa, Mục Nham sẽ không tha thứ cho cô ta thêm lần nào nữa.
Tất cả những gì cô ta có được đều mất hết.
Chờ Mục Nham đi rồi, từ bên kia một người đàn ông đi ra, đôi mắt tím của anh ta có chút lãnh đạm nhìn chằm chằm hết thảy nơi này, sau đó liền xoay người rời đi. Mặc kệ có bê bối đến cỡ nào, tất cả đều không liên quan gì đến anh. Một người thì không thể có con, một người thì đi nuôi con người khác, anh và Mục Nham, có tính là đồng bệnh tương liên hay không?!!
*đồng bệnh tương liên: hai người có cùng hoàn cảnh.
Thật đúng là châm chọc quá rồi.
Bước chân thật nhanh, một lúc lâu sau, anh lại xoay người lại, nhìn về phía ngược lại. Đang đứng ở ngoài cửa bệnh, anh nhìn xuyên qua lớp cửa thủy tinh, Diệp An An ngồi ở trên giường bệnh, vẫn đang nhìn đứa trẻ con đó. Bởi vì góc độ anh đang nhìn nên anh chỉ thấy được nắm tay nho nhỏ của đứa bé, trắngnõn béo mập, vô cùng đáng yêu.
Nhìn thật lâu, trong mắt anh như có thêm một loại cảm xúc đặc biệt, phức tạp hơn trước kia. Mãi cho đến một lúc lâu sau, anh mới chính thức xoay người rời đi, anh không quan tâm cô có phải đã có con rồi hay không, động tâm chẳng qua là nhất thời mà thôi, anh vốn là một người đàn ông không hoàn chỉnh, sao có thể đi đòi hỏi người khác, huống chi, cô có đứa nhỏ rồi cũng tốt. Có điều, anh rất để tâm đến chuyện cô rốt cuộc có còn yêu người đàn ông kia không, cô có đang bất hạnh hay không?
Diệp An An đột nhiên quay đầu lại, luôn có cảm giác có người đang nhìn mình. Cô mở cánh cửa ra, thế nhưng bên ngoài lại không có một bóng người.
Đi trở về bên giường, cô vuốt ve cái trán con trai, đã không còn nóng nữa rồi.
Hạ mắt xuống, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy đôi mở ra, ánh mắt màu tím trong suốt tinh tường, bên trong giống như có nước sóng sánh, trong chớp mắt sẽ rơi xuống vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm lúc này có chút trong suốt.
“Mẹ, ôm một cái”, Diệp Tiểu An vươn cánh tay nhỏ bé, hiển nhiên là có chút vô lực, nó chính là ủy khuất mà mím chặt cánh môi lại, trán còn nhăn lại.
Nước biển theo đường mạch máu cực kì nhỏ chảy vào thân thể của thằng bé thực đều đặn, lại khiến Diệp An An đau lòng vô cùng, thân thể Diệp Tiểu An từ nhỏ rất khỏe mạnh, cho tới bây giờ cũng chưa từng mắc phải bệnh nặng gì quá. Lần này thật đúng là hù chết cô. Vì như thế này nên sau này cô nhất định phải chăm sóc Tiểu An thật tốt mới được.
“Tiểu An, đừng cử động”, cô đè bàn tay của con lại, nhẹ nhàng vỗ về thân thể của nó, “Tiểu An không nên cử động nữa, lát nữa mẹ sẽ ôm con được không?”.
Bàn tay của Diệp Tiểu An nắm chặt lấy ngón tay của mẹ, dường như đã hiểu được ý của mẹ mà có lẽ cũng vì quá mệt mỏi nên không lâu liền chìm vào giấc ngủ. Hàng mi cong trên gương mặt của thằng bé, trông giống như một con búp bê thủy tinh vậy, đụng nhẹ vào liền vỡ tan.
________________
Mục Khả Tâm đã qua được thời kì nguy hiểm, nhưng từ ngày đầu tiên con bé nhập viện đến giờ, Mục Nham chưa từng đến thăm nó. Hắn không biết phải đối mặt với đứa con gái này như thế nào, yêu thương sao? Yêu thương nó, cho nó tất cả, là bởi vì đó là con gái hắn, nhưng bây giờ đã không còn chút quan hệ huyết thống nữa thì toàn bộ cũng chỉ là màn âm mưu, vậy thì sao hắn có thể trở lại như cũ được.
Mà ngày đầu tiên Mục Khả Tâm tỉnh lại liền khóc nháo đòi cha, thế nhưng mọi người chỉ có thể cho nó chút đồng cảm, hoặc là bất lực. Trong tiềm thức của Mục Khả Tâm, nó cũng mơ hồ nhận ra được mẹ không thích mình, còn cha của nó, ngay giờ cũng đã không thích nó.
____________
Ở trong cùng bệnh viện này, Diệp Tiểu An bình phục rất nhanh, thân thể thằng bé vốn rất tốt, hiện tại đang rất vui vẻ, ngồi không yên được nữa. Tuy rằng, nó vẫn không biết cha mình là ai nhưng so với Mục Khả Tâm thì thằng bé chắc chắn hạnh phúc hơn, bởi vì nó có một người mẹ hết lòng yêu thương, chăm lo cho nó tất cả——- Diệp An An.
“Tiểu An, chúng ta về nhà thôi, sắp được gặp bà rồi”, bà trong miệng cô chính là dì Lí, trong suốt quãng thời gian lớn lên của Diệp Tiểu An, ngoại trừ mẹ là An An ra còn có dì Lí là mỗi ngày thằng bé đều gặp, cũng là người thân thiết nhất của nó.
“Được rồi, đừng nhảy nữa, Diệp Tiểu An, về nhà nào”, Diệp An An một tay đem con trai bế lên, Diệp Tiểu An còn ở trên cổ mẹ cọ cọ, đầu tựa lên vai cô, còn hai cánh tay thì ôm chặt lấy cổ của cô.
Diệp An An đem đồ đạc của Tiểu An thu dọn vào, mà thằng bé này thì đang giữ lấy cái cổ mình nên cô làm có chút không tiện, cô bước ra khỏi bên ngoài, Lí Hướng Đông cũng vừa vặn đi tới.
“Chú…”, Diệp Tiểu An vươn tay ra, cười đến tít cả mắt.
“Đến đây nào, Tiểu An, để chú ôm một cái”, Lí Hướng Đông đón lấy Tiểu An. Mặc dù mới bệnh dậy nhưng tinh thần cục cưng vẫn rất tốt.
“An An, mẹ tôi bận chút việc nên tôi đến đón hai người, đi thôi”, anh ta một tay ôm lấy Diệp Tiểu An, rồi đi đón một chiếc taxi, ba người cùng nhau đi lên.
Lúc này bọn họ giống như một nhà ba người, vợ chồng ân ái, còn có cục cưng đáng yêu, cho dùbọn họ biết rằng không phải, nhưng trong mắt người có ý để ý thì đúng là như vậy.
Tỷ như, người đàn ông đang ngồi trên xe đằng xa kia.
“Lái xe”, thanh âm của người đàn ông lạnh như băng không chút độ ấm, trong đôi mắt tím khép hờ mơ hồ có chút ảm đạm, anh cũng không biết chính mình tại sao lại đến nơi này, nếu biết sẽ nhìn thấy cảnh khi nãy anh còn lựa chọn tới đây sao? Anh chưa bao giờ phải lừa mình dối người, thế nhưng, bây giờ cũng bắt đầu học được điều này.
Chính là, người ta một nhà ba người, còn anh ở trong này nhìn, quả thực không khác gì một tên ngốc.
Xe khởi động, rất nhanh rời khỏi nơi này, anh nghĩ, có lẽ anh nên buông tay. Cũng mới có vài ngày thôi, nhưng sao lại giống như đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Có điều, mặc kệ là động tâm bao nhiêu, anh biết chính mình nên buông tay rồi.
_____________
Đừnggggggg……….. anh…..
Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Hạ Nhiễm Tuyết