A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiển Lục
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 111
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2052 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 07:05:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Toàn Thành Khủng Hoảng
rích Tinh các
Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp, Trác Tình nằm ở trên giường, không biết tâm tình hiện tại của chính mình nên dùng cái gì đến hình dung!
Bên giường, Lâu Tịch Nhan nhẹ nhàng thổi thìa thuốc, xác định không nóng, mới ôn nhu đưa đến bên miệng nàng,ánh mắt sủng ái nhìn nàng, lúc này độc dược cũng muốn uống đi! Trác Tình trong lòng khóc thét một tiếng, vẫn là hé miệng đem kia một thìa thuốc đông y nuốt xuống.
Nàng biết Lâu Tịch Nhan là đối nàng tốt mới từng thìa từng thìa uy nàng uống dược, hơn nữa thuốc này hắn nói lag do ngự y tận lực điều chế, sẽ không đắng, thế nhưng Trác Tình uống quen thuốc tây vẫn là muốn phát điên, mặc dù nàng rất muốn tiếp tục hưởng thụ hắn dốc lòng uy dược, thế nhưng thuốc này thật sự là khó uống! Lúc Lâu Tịch Nhan lần nữa đem thìa đưa tới trước mặt nàng, Trác Tình trực tiếp nhận lấy bát thuốc trong tay hắn, một ngụm uống cạn!
Mặc dù có chút nóng, cũng rất đắng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn! Trác Tình sau khi uống hết hai cốc nước lớn rốt cục đem cảm giác buồn nôn áp xuống, Lâu Tịch Nhan bộ dáng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn nàng, Trác Tình giả vờ không phát hiện hỏi:”Chàng gần đây không phải bề bộn nhiều việc sao? Sao lại rảnh rỗi cả ngày ở nhà?”
Nàng ở nhà nằm ba bốn ngày, mặc dù hắn không phải luôn luôn bồi ở bên cạnh nàng, thế nhưng nàng một ngày ba bốn lần uống thuốc hắn đều có mặt, không cho nàng có cơ hội đổ thuốc.
Lâu Tịch Nhan đem bát thuốc nhận lấy đặt ở trên bàn trà, qua loa trả lời:“Nghỉ bệnh.”
Nghỉ bệnh? Trác Tình buồn cười nhưng cũng không lại truy vấn, mà là vô cùng hào hứng hỏi:”Nghe nói chàng ngày đó ở ngự hoa viên đại chiến Đông Tây thái hậu? Thật đáng tiếc, không thể thấy bộ dạng nổi giận của chàng.”
Tịch Vũ mấy ngày nay qua xem nàng, mặt mày hớn hở nói tất cả đều là Lâu Tịch Nhan ngày đó có bao nhiêu anh dũng, cỡ nào suất, khoa trương giống như chính là cuộc chiến quần ma dường như, mặc dù nàng đối Lâu Tịch Vũ nói không dám quá tin, thế nhưng đại khái cũng biết, ngày đó Tịch Nhan nhất định là tức giận, hơn nữa tức giận không nhỏ.
Lâu Tịch Nhan có chút dở khóc dở cười:”Nàng muốn nhìn?”
Trác Tình thật đúng là gật đầu, cười to nói:”Chỉ cần không phải đối ta, ta còn rất có hứng thú.”Ai bảo Lâu Tịch Vũ nói đặc sắc như vậy! Khiến nàng hiếu kỳ không thôi.
Lâu Tịch Nhan trực tiếp phớt lờ lời nàng, chính là kéo chăn mỏng giúp nàng đắp hảo, ôn nhu nói:”Nằm xuống ngủ tiếp đi.”
Đã là giữa hè, nàng thật sự không có yếu ớt như thế! Trác Tình vừa lắc đầu, vừa đem chăn kéo sang bên cạnh trả lời:”Đều đã mấy ngày, ta chính mình cũng biết chút y thuật, thân thể không có phản ứng gì khác thường, hẳn là không có lưu lại di chứng gì, chàng yên tâm.”
Nàng mấy ngay nay rất phối hợp trị liệu, đơn giản là chính nàng cũng biết, chìm vào nước rất dễ gây ra các chứng viêm phế quản. viêm phổi, thế nhưng hiện tại đã nhiều ngày như vậy, nàng nghĩ trạng huống thân thể của mình đã ổn định, nàng cũng không muốn lại ở trên giường!
Trán nàng xác thực toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Lâu Tịch Nhan cũng không lại miễn cưỡng nàng:”Mấy ngày này thái hậu hạ chỉ tuyên nàng vào cung, nàng cũng không cẩn để ý.”
Trác Tình nhẹ nhướng mi, cười nói:”Kia không tính kháng chỉ bất tuân?”
“Trước thành thân nàng đều có trọng bệnh trong người, không xuống giường được, tự nhiên không thể vào cung.” Lâu Tịch Nhan cố gắng nhấn mạnh hai chữ “Trọng bệnh”.
Trác Tình hiểu rõ cười:” Biết rồi.” Nàng tự nhiên là không muốn tiến cung, chuyện lần này nàng nếu tái kiến hai lão thái bà kia, thái độ phỏng chừng rất khó ung dung như trước, không gặp là tốt nhất.
Nghĩ đến Lâu Tịch Vũ cùng nàng nói, lúc nàng rơi xuống nước, Thanh Phong khóc đến con mắt đều sưng lên, Trác Tình vội nói:”Chàng có thể hay không cấp Thanh Phong báo tin nói ta tốt, ta sợ nàng lo lắng.” Mặc dù nàng đối Thanh Phong cũng không có tình tỷ muội, thế nhưng Thanh Phong đối nàng xác thực là thật tâm đối đãi, nàng vẫn là cảm động, nếu nàng chiếm lấy thân thể này, như vậy nàng cũng thử đem Thanh Phong trở thành thân nhân của mình đi.
“Yên tâm, ta đã cho người báo tin cho nàng ta.” Ngày đó hoa sen trì một mảnh hỗn loạn, hắn cũng vô cùng sốt ruột, thế nhưng hận ý trong mắt Thanh Phong, hắn nhưng không có quên, hắn có một loại cảm giác nữ tử này tuyệt đối không tình nguyện bị người khi dễ,ở trong địa phương kia, tính cách nàng như vậy, nếu không phải nàng đem người khác dẫm nát dưới chân, chính là nàng bị thương tích đầy mình, hai loại tình huống này cũng không phải là chuyện tốt.
Trác Tình cũng không biết tâm tư của Lâu Tịch Nhan, mà hiện tại nàng quan tâm là vấn đề kia:”Tra được ai muốn giết ta sao?”
Lâu Tịch Nhan ngẩn ra: “Nàng biết?” Vẫn cho rằng nàng không biết bơi, sau khi rơi xuống nước liền bị vây vào trạng thái mơ hồ. thì ra nàng biết.
Trác Tình gật đầu, nghĩ đến trận vật lộn ngày đó ở trong nước, mặt nàng cũng trở nên có chút lãnh ngạnh:”Kỳ thật ta biết bơi, lúc rơi xuống cũng thấy cọc gõ, căn bản không phải do nhiều năm không tu sửa tạo thành sụy sụp, hơn nữa ta là bị người ấn vào trong nước mới bị chìm xuống, những cái này cũng đủ để ta phán định đây là một hồi mưu sát. Ta cho rằng hung thủ chính là nàng ta thế nhưng không có chứng cứ.”
“Hiện tại còn không thể khẳng định có phải nàng ta hay không, bất quá chuyện này ta sẽ không bỏ qua, nàng nghỉ ngơi thật tốt, không cần lại lo lắng.” Nghe được nàng nói bị người ta ấn vào trong nước, Lâu Tịch Nhan tim lần nữa co rút đau đớn, nàng lúc đó cỡ nào sợ hãi cùng bất lực! Đem Trác Tình nhẹ ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về lưng nàng, hắn là đang an ủi nàng, đồng thời cũng là đang an ủi chính mình, hắn thậm chí không dám tưởng tượng, ngày đó hắn nếu như không đi ngự hoa viên, lại không có Mặc Bạch ở bên người, hậu quả sẽ thế nào, hắn nghĩ vĩnh viễn mất đi nàng, tay không tự giác từ từ buộc chặt, hiện tại chỉ có nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng mới có thể khiến trái tim hắn bình ổn.
Bỗng nhiên bị Lâu Tịch Nhan ôm vào trong ngực, Trác Tình đầu tiên là sửng sốt, lúc cảm thụ được tay hắn càng buộc chặt, nàng biết hắn còn đang vì nàng mà đau lòng.Mặt khẽ dựa vào vai hắn, Trác Tình vươn tay gắt gao ôm chặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:”Ta không sao, thật sự.”
Thanh âm mềm nhẹ trấn an lòng hắn, hắn mong muốn luôn như vậy đem nàng hộ vào trong ngực, thế nhưng không có khả năng. Ngón tay khẽ quấn quanh sợi tóc nàng, Lâu Tịch Nhan trầm thấp thanh âm than nhẹ vang lên:”Sau này để Mặc Bạch âm thầm bảo hộ nàng, được không?”
“Không được.” Trác Tình đột nhiên ngồi thẳng thân thể, lập tức từ chối.
Lâu Tịch Nhan biết nàng thích tự do, không muốn bị người quản thúc, thế nhưng không nghĩ nàng kiên quyết như thế, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, Lâu Tịch Nhan nhẹ dỗ dành giải thích nói:”Hắn sẽ không gây trở ngại ngăn cản nàng làm bất cứ chuyện gì, đi bất luận nơi nào, chỉ là bảo vệ nàng an toàn.”
Trác Tình mỉm cười trả lời:”Ta không phải có ý này, hắn là thiếp thân thị vệ của chàng, có hắn bảo vệ chàng an toàn ta tương đối yên tâm, chàng thân là thừa tướng, bên người nguy hiểm so với ta nhiều hơn, nếu chàng lo lắng cho ta thì tìm người khác đến bảo hộ ta là được.”
Lâu Tịch Nhan đối nàng quan tâm cùng thương yêu, nàng biết, thế nhưng nàng cũng không phải búp bê sứ, chạm nhẹ sẽ vỡ, chuyện ở hoa sen trì, là nàng sơ suất, thân là người hiện đại nàng còn không có chuyển biến tư duy, không thể hiểu rõ nữ nhân hậu cung suy nghĩ cái gì, thế nhưng hiện tại nàng đã biết, phải thời khắc nhiều lưu cái tâm nhãn. ( chắc nói là nên chú ý nhiều hơn)
“Tình nhi, lần trước như vậy kinh hách, một lần là đủ rồi, ta chịu không nổi lần thứ hai, ta bên người còn có rất nhiều người bảo vệ, bình thường cũng không dùng đến Mặc Bạch, ta không thể mỗi thời khắc đều bồi ở bên người nàng, thế nhưng sẽ luôn luôn lo lắng cho nàng, Mặc Bạch đi theo bên cạnh nàng, ta mới có thể yên tâm, đáp ứng ta, được không?”
Tay hoàn ở trên lưng nàng lại buộc chặt, hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, Trác Tình có thể cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập của hắn, Trác Tình muốn nói lời cự tuyệt liền nuốt xuống, mỉm cười trả lời:“Được.”
Hắn thật sự rất gầy, không có vóc người to lớn, thế nhưng nàng cảm thấy rất an tâm. Nhẹ nhắm mắt lại hưởng thụ ôm ấp của hắn, Trác Tình bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mở mắt ra nói:”Ta có một yêu cầu rất quan trọng!”
Lâu Tịch Nhan hơi giật mình hỏi:”Cái gì?”
“Kia kiểu dáng giá y cùng mũ phượng có thể do ta định đoạt không?” Ngày đó nàng chỉ mặc ba tầng váy cũng đã sắp không thở nổi, Lâu Tịch Vũ nói, giá y hoàng thất là bảy tầng, bọn họ Lâu gia mặc dù không thể so với hoàng thất..ít nhất cũng muốn sáu tầng, kia không phải là lăn qua lăn lại chết nàng sao!
“Là chuyện này?” Lâu Tịch Nhan dở khóc dở cười.
“Ừ.” Trác Tình nghiêm túc gật đầu, chuyện này đối với ngày nàng kết hôn mà nói vô cùng trọng yếu!
Lâu Tịch Nhan bật cười, lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng, cười nói:”Phu nhân nói thế nào liền như thế!”
Trong khuê phòng tinh xảo hoa mỹ, vốn hẳn là hương thơm lượn lờ, tiếc là tràn ngập trong phòng chính là mùi máu tươi nồng đậm, vết máu trên mặt đất còn không có hoàn toàn khô cạn, đệm giường màu hồng nhạt bị máu xâm nhiễm một mảng đỏ tươi, nữ tử trên giường quần áo bị cởi ra, trên da thịt trơn bóng không có bất luận cái gì vết thương, tỉ mỉ kiểm tra mới có thể thấy bên trái sườn ngực có một đường màu đỏ tinh tế, khẽ vạch da ra mới phát hiện chỗ đó có một vết đao lớn ba tấc, vết đao vô cùng hoàn chỉnh, vừa nhỏ vừa mỏng, máu chính là dọc theo chỗ này chảy ra, lúc này đã khô cạn.
Đan Ngự Lam dùng sức đè xuống ngực trái, rõ ràng lõm xuống nói rõ rằng cỗ thi thể này như trước thiếu trái tim.
Hung thủ hạ đao vị trí phi thường tinh chuẩn, người chết trên người không có vết tích bị trói lại, cũng không có vết thương giãy dụa, hai mắt trợn tròn, miệng khẽ nhếch, khuôn mặt biểu tình cực kỳ hoảng sợ, nàng không có bị đánh ngất, vì sao không giãy dụa, biểu tình như vậy, là trông thấy chuyện gì kinh khủng chứ?!
Sau khi kiểm tra qua các cửa, Lữ Tấn giữa đôi lông may không tự giác nhíu lại, đi tới phía sau Đan Ngự Lam thấp giọng nói:”Đại nhân, cánh cửa không bị hỏng, cũng không có lưu lại dấu vết gì.”
Nhìn thoáng qua thi thể trên giường, Lữ Tấn lắc đầu than thở:”Trừ ngực trái, nơi khác trên thân thể không có bất luận vết thương nào, cửa phòng cũng là khóa chặt, thi thể duy nhất thiếu tim, thủ pháp cùng hai vụ án trước gần như là giống nhau như đúc. Này đã là vụ án trích tâm lần thứ ba trong gần hai tháng, hơn nữa người chết tất cả đều là thế gia tiểu thư, danh gia vọng tộc, lần này cư nhiên là An Ninh quận chúa.”
Bên cạnh một nam tử cao gầy hai tay hoàn ngực, trên gương mặt trẻ tuổi lộ vẻ buồn bực, thấp giọng mắng:” Lễ mừng sắp tới rồi, cư nhiên phát sinh án tử như vậy, nhưng lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, ta xem, này án tử không phá được, hoàng thượng cũng muốn bão nổi.”
Hắn vừa dứt lời, một nha dịch chạy tới, ở ngoài cửa dừng lại, vội la lên:”Đại nhân! Hoàng thượng khẩu dụ tuyên ngài lập tức vào cung.”
Lữ Tấn trừng mắt nhìn nam tử, mồm miệng không cân nhắc, hiện tại tốt rồi, đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi mà!
Trình Hàng bĩu môi,hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai biết vừa khéo như thế! Cẩn thận nhìn về phía Đan Ngự Lam, sắc mặt hắn nhưng thật ra không có gì biến hóa, Trình Hàng âm thầm bội phục, đại nhân không hổ là đại nhân!
Lữ Tấn, Trình Hàng xem như là đệ tử hắn một tay mang ra, Lữ Tấn tâm tư kín đáo, thái độ làm người ổn trọng, khám nghiệm tử thi cũng đã có chút bản lĩnh, mà Trình Hàng thường ngày mặc dù có chút lười nhác,tinh lực cũng rất là tràn đầy, làm việc gì cũng chấp nhất đến cùng, đem bọn họ gọi về, cũng là bởi vì này án tử thật sự khó giải quyết!
“Lữ Tấn, Trình Hàng, ở đây trước giao cho các ngươi.” Lấy kinh nghiệm cùng năng lực của bọn họ, hẳn là không có vấn đề.
“Dạ.”
Cởi ra bao tay, Đan Ngự Lam đi nhanh ra cửa, Lữ Tấn cùng Trình Hàng liếc mắt nhìn nhau, đều có chút vì hắn lo lắng.
………. …………. ………… …………..
Bên trong ngự thư phòng, Yến Hoằng Thiêm ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, sắc mặt âm trầm đáng sợ, bọn nô tài cúi đầu đều nhanh chạm đất rồi, thở mạnh cũng không dám, Đan Ngự Lam đi vào ngự thư phòng, chính là muốn biết hôm nay hoàng thượng tuyên hắn vì chuyện gì.
“Tham kiến hoàng thượng.”
Qủa nhiên, Đan Ngự Lam còn chưa nói xong, Yến Hoằng Thiêm cũng không bảo hắn bình thân, thanh âm lãnh ngạnh (lạnh lùng cứng rắn) trực tiếp hỏi:” Trích tâm án khi nào có thể phá?”
Đan Ngự Lam do dự một chút, chỉ có thể theo sự thật trả lời:”Thần không biết.”
“Hỗn trướng!” Rống giận kèm theo hai bản tấu chương màu đỏ ném tới dưới chân Đan Ngự Lam, Yến Hoằng Thiêm vỗ bàn đứng lên chỉ vào Đan Ngự Lam tức giận nói:”Nếu là lại qua mấy ngày, văn võ bá quan đều đau xót do mất nữ nhi, đau buồn thành bệnh, tất cả đều không vào triều, không cần xử lý công vụ! Lễ mừng sắp tới rồi, kinh thành cư nhiên phát sinh loại án tử này, nháo đến lòng người hoảng sợ, bộ mặt Khung Nhạc để ở đâu?” Thanh âm nổi giận vang vọng trong ngự thư phòng, tất cả thái giam cung nữ đều đồng loạt quỳ xuống.
Đan Ngự Lam cúi đầu mà đứng, đối mặt với quở trách đổ ập xuống, hắn không có gì có thể biện giải, đã hai tháng, bọn họ cư nhiên không có tìm được đầu mối có ích nào, hung thủ còn đang tiếp tục hành động, thân là đề hình ti là hắn thất trách.
Hắn muốn chính là cách giải quyết án tử này, im lặng là hắn không muốn thấy nhất, giận dữ ngồi xuống, Yến Hoằng Thiêm không hề nhìn về phía Đan Ngự Lam, lạnh giọng nói:”Trẫm cho ngươi thời gian một tháng, vô luận ngươi dùng phương pháp gì, bổ nhiệm người nào, nhất định phải phá án tử này, trong vòng một tháng nếu phá không được án tử này, vậy đề hình ti này ngươi cũng không cần làm nữa, tự giải ô sa (mũ quan), ngồi tù ba năm!”
“Thần lĩnh chỉ.” Không có bất luận cái gì do dự hoặc là biện bạch, Đan Ngự Lam thản nhiên lĩnh chỉ.
Thái độ của hắn khiến Yến Hoằng Thiêm lửa giận thoáng cái vơi bớt một ít, cũng không lại làm khó hắn, huy phất tay, không kiên nhẫn nói:”Lui ra đi.”
Đan Ngự Lam xoay người ly khai, sắc mặt cũng là ngưng trọng hơn bao giờ hết.
………….. ……………. …………….
Ở trên giường nằm đã nhiều ngày, Trác Tình rốt cục có thể xuống giường đi lại một chút, trước đây mỗi sáng sớm, Lâu Tịch Vũ sẽ đến bồi nàng tâm sự, nói một chút chuyện kiểu dáng của lễ phục cùng mũ phượng, hôm nay đã buổi chiều vẫn là không thấy bóng dáng nàng ta, nhàn rỗi không có việc gì, Trác Tình quyết định đi qua xem nàng.
Mới đi ra khỏi Lãm Nguyệt lâu, liền thấy Cảnh Táp cùng hai mươi mấy thị vệ đang nói gì đó, chỉ chốc lát, bọn họ liền chia làm hai tổ, hướng hai phương hướng đi đến, xem ra giống như là đang tuần tra.
Thế nhưng phủ thừa tướng từ trước đến giờ chưa từng có thị vệ tuần tra? Hiếu kỳ tiến lên, Trác Tình hỏi:”Cảnh Táp, bọn họ làm gì vậy?”
Thiệp cưới đã phát ra,hôn sự của Trác Tình cùng Lâu Tịch Nhan ở trong kinh thành đã thành chuyện xôn xao, Trác Tình là tướng phủ nữ chủ nhân không còn hoài nghi, Cảnh Táp đối với vị tân nữ chủ nhân này không nói là thích cũng không chán ghét, chẳng qua nếu nàng đã là thê tử chủ tử, thái độ Cảnh Táp cũng có vẻ càng cung kính:”Phu nhân, lễ mừng sắp đến, đến lúc đó kinh thành nhiều người hỗn tạp, chủ tử lo lắng đến an toàn của tướng phủ.”
Có chút không quá quen với sự chuyển biến của Cảnh Táp, Trác Tình ngượng ngùng cười, trả lời:”Được rồi, ta đã biết, vậy ngươi mau đi đi.”
Quan niệm tôn ti cổ đại nàng nhất thời không thể thích ứng, liền ngay cả Tiết Nhàn Tâm luôn tìm nàng gây phiền phức, trong khoảng thời gian này cũng đối nàng đặc biệt tốt, mỗi lần thấy nàng đều kêu Linh nhi Linh nhi không dứt, khiến nàng nổi một thân da gà.
Một đường hướng đình viện Lâu Tịch Vũ đi đến, Trác Tình phát hiện không chỉ mới vừa rồi nhìn đến hai đội thị vệ, trong phủ bỗng nhiên có rất nhiều thị vệ tuần tra, nàng tổng cảm thấy có chút là lạ.
Vào viện Lâu Tịch Vũ, Tố nhi nha hoàn của nàng ta lập tức tiến lên, Trác Tình đối nàng làm một động tác chớ lên tiếng,bởi vì nàng thấy Lâu Tịch Vũ đang ngồi ở trong lương đình, thừ ra nhìn chằm chằm một hướng, nghĩ trêu chọc nàng, Trác Tình đi tới bên cạnh nàng, bỗng nhiên cười ra tiếng nói:”Nghĩ ai đâu? Ngốc thành như vậy!”
Lâu Tịch Vũ bộ dáng xác thực bị nàng dọa sợ, bất quá nàng cũng không như bình thường mắng trở lại, mà là nâng lên má, trong mắt cư nhiên còn có chút lệ quang nhàn nhạt.
Tiểu nha đầu không thích hợp, Trác Tình đi đến bên người nàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:”Làm sao vậy?”
“Ta ngày hôm nay mới biết được, An Ninh quận chúa buổi tối hôm trước cư nhiên bị người giết chết! Bị chết còn thảm như vậy! Khi còn bé chúng ta thường ngày cùng nhau chơi đùa, tháng trước ta còn ở bố trang (cửa hàng vải, tơ lụa) gặp qua nàng, thật không ngờ ……” Lần trước lúc gặp mặt nàng còn nói sẽ tặng nàng ta một cái khăn tay tơ tằm xinh đẹp, sáng nay bảo Tố nhi đưa qua, nhưng trở về lại nghe đến kết quả như vậy, nhớ tới hai người thường xuyên cùng nhau chơi đùa, Lâu Tịch Vũ nhịn không được khóc lên.
Trước một khắc còn cùng một chỗ mơ mộng về tương lai, sau một khắc cũng đã âm dương cách biệt, càng bi thương là nàng chính là chết oan chết uổng, loại sinh ly tử biệt này, nàng thấy rõ nhiều lắm.Bản thân không quá am hiểu an ủi người khác, Trác Tình chỉ có thể vỗ nhẹ bả vai nàng, an ủi nói:”Ngươi không nên quá đau buồn, cảnh sát….nha môn sẽ tìm ra người giết nàng, sẽ không để nàng chết không minh bạch.”
Hấp hấp mũi, Lâu Tịch Vũ nhỏ giọng nỉ non:”Ai biết có phải người làm hay không chứ?”
“Ngươi nói cái gì?” Trác Tình cho rằng mình nghe lầm.
Lâu Tịch Vũ tiếp nhận khăn tay Tố nhi đưa qua, vừa lau nước mắt vừa mang theo vài phần sợ hãi thấp giọng nói:”Hiện tại trong kinh thành lòng người hoảng sợ, nhất là thế gia quý tộc, danh môn, phàm là trong nhà có tiểu thư đều lo lắng sẽ gặp bất trắc, nghe nói có ba bốn tiểu thư đã bị sát hại, lúc được phát hiện đều là ở trên giường của chính mình, tràn đầy giường cùng mặt đất tất cả đều là máu, trên người cũng không có bất luận vết thương nào, duy nhất là trái tim đã không còn?”
“Cái gì?” Trác Tình nhíu mày, không có bất luận vết thương nào trái tim cũng không thấy, điều này làm sao có thể, chính là hung thủ kỹ thuật khâu rất tốt hay là Lâu Tịch Vũ nghe tin vỉa hè, bất quá..ít nhất…có thể khẳng định là trong kinh thành xẩy ra mấy vụ án giết người mà chủ yếu nhắm vào thiên kim thế gia quý tộc, hung thủ thủ đoạn tàn nhẫn, rất có thể chính là án liên hoàn giết người.
Thảo nào phủ thừa tướng bỗng nhiên đề phòng sâm nghiêm như vậy, Tịch Vũ cũng đang nằm trong phạm vi bị hung thủ tập kích.
Thế nhưng này hung thủ là chỉ nhắm vào thiên kim thế gia hay là nói các nàng trên người vừa khéo có điểm gì đó tương đồng nên gợi ra động cơ giết người của hung thủ?!
Trác Tình vẫn đang suy tư, Lâu Tịch Vũ bỗng nhiên tới gần nàng, ở bên tai nàng vô cùng thần bí nhỏ giọng nói:”Tất cả các tiểu thư chết đi, trái tim đều không thấy. Cái khác không nói thế nhưng vương phủ thủ vệ sâm nghiêm như thế, thị vệ cũng không có phát hiện bất luận ra cái gì khác thường, An Ninh quận chúa chỉ bị mất tim, chết ở trong phòng mình, bên ngoài đều đồn rằng không phải người làm, mà là ma quỷ chuyên môn ăn tim người.”
Trác Tình xì mũi khinh thường:”Hoang đường, cái gọi là ma quỷ giết người, chẳng qua là thủ pháp giết người của hung thủ tàn nhẫn có chút kỳ lạ, làm cho lòng người sợ hãi, lại bởi vì nhất thời tìm không được hung thủ, lòng người càng sợ hãi bịa đặt ra mà thôi.”
Trác Tình vẻ mặt khinh thường, Lâu Tịch Vũ rụt rụt vai, nhỏ giọng hỏi:”Ngươi không sợ?” Mặc dù nàng cũng không quá tin tưởng cái gì ma quỷ, thế nhưng khi nghe được vẫn là thật đáng sợ! Trên người không có vết thương nào, nhưng lại mất tim, này còn chưa đủ làm cho người ta sợ sao?!
“Sợ cái gì?” Trác Tình bật cười, trêu đùa nói:”Nếu như ngươi nói chính là ma quỷ, ta đây sẽ không sợ, trời đất có chính khí.”
Mày liễu khẽ nhếch,giữa đôi mắt xẹt qua một tia sắc bén, Trác Tình lạnh giọng nói:”Nếu như ngươi nói chính là hung thủ, ta thật có hứng thú muốn biết cái này trích tâm rốt cuộc là dùng loại thủ pháp nào!” Có thể hoàn mỹ lấy đi trái tim như thế, người này nếu không phải là sát thủ chính là một gã thầy thuốc.
Lâu Tịch Vũ sợ hãi nuốt nước bọt, hướng bên cạnh ngồi xuống, nàng bỗng nhiên nghĩ, này tẩu tử có chút kỳ quái, loại chuyện đáng sợ này nàng nhưng một bộ dáng hăng hái bừng bừng…..
Tẩy Oan Tập Lục Tẩy Oan Tập Lục - Thiển Lục