People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Nhuệ
Thể loại: Trung Hoa
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3505 / 60
Cập nhật: 2021-10-27 16:46:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đại ban sơn.
ạm nói về Nhị Lang Thần Dương Tiễn muốn mượn núi làm giàu, ông ta vẫn không hết hy vọng, ông ta lái một đám mây, bay nhanh ra khỏi Nam Thiên Môn, tranh thủ đến Thái Hành sơn trước.
Ông ta gõ gõ vào bức tường đá, lớn tiếng quát lên: “sơn thần ở đâu?”
Sơn thần núi Thái Hành lên tiếng xuất hiện.
Ông ta nói một cách phấp phổng lo sợ: “kính bái thiên thần.”
“Không phải vẫn còn một ông nữa sao?” Dương Tiễn làm điệu làm bộ nói, “sao vẫn chưa chịu ra, hay là muốn ta đính thân đi đến vậy?”
Nghe Nhị Lang Thần nói lời nói trách móc, sơn thần núi Vương Phòng cũng lo lắng chạy ra.
Dương Tiễn liền giả bộ nói:
“Ta là đến báo cho các ngươi một tin, Ngọc Đế đã quyết định đem các ngươi dọn đi.”
“ Chúng tôi không dám không dọn, không dám không dọn…..”
“ Chúng tôi lập tức dọn đi, lập tức dọn đi…...”
Hai sơn thần cuống quýt quỳ ở trên đất, dập đầu liên tục.
“Đồ ngốc, sao có thể nói dọn là dọn?” Dương Tiễn mặt lộ vẽ điêu ngoa.
Sơn thần núi Thái Hành ngó sơn thần núi Vương Phòng một cái, sơn thần núi Vương Phòng ngó sơn thần núi Thái Hành một cái, hai người không biết trong hồ lô của Nhị Lang thần này rốt cuộc là đang bán thuốc gì?
“Nói như vậy, nói dọn không dọn sao?”
“Không nói dọn lại dọn sao?”
Hai sơn thần ghé tai nói nhỏ, thì thì thầm thầm. Họ cùng nhau bàn bạc cả buổi cũng chưa thương lượng ra được đầu đuôi sự việc. Sơn thần núi Thái Hành liền cười nịnh nói với Dương Tiễn một cách lấy lòng: “thế này vậy, rốt cuộc là dọn hay không dọn, ông nói ra cách, chúng tôi đều nghe theo ông vậy.”
Nhị Lang Thần liền đến gần bên tai của 2 sơn thần: “ta cho các ngươi ý này, như thế như thế, dọn này dọn này…..”
Lại nói về Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng, sau khi được Ngọc Đế đồng ý, lái mây đến trước hai ngọn núi Thái Hành và núi Vương Phòng, chuẩn bị dọn núi.
Họ đồng thanh niệm thần chú:
chang zhang chang zhang chang zhang zhang,
zhang chang zhang chang zhang chang chang
“Hô la la____” quả nhiên đã biến thành 2 người khổng lồ, hai ngọn núi bên mình họ, thoáng chốc đã biến thành 2 cục đá to.
Tiểu Thánh cõng núi Thái Hành.
Tiểu Năng cõng núi Vương Phòng.
Hai bạn nhỏ vừa muốn đi, bổng nhiên 2 vị sơn thần như 2 trẻ nhỏ đột nhiên nhảy ra.
Nói họ nhảy ra đây, trên thực tế, cũng chính là nói__Họ từ trên lưng của hai người khổng lồ này nhảy đến trên lông mày của hai người khổng lồ này.
Tiểu Thánh và Tiểu Năng giật mình một cái.
Sơn thần núi Thái Hành nói ở bên tai trái của Tiểu Thánh: “chờ một chút, chờ một chút!”
Sơn thần núi Vương Phòng nói ở bên tai phải của Tiểu Năng: “thảo luận điều kiện!”
Hai bạn nhỏ liền biến trở lại hình dáng ban đầu.
Tiếp theo là đàm phán.
Sơn thần núi Thái Hành thò ra 3 ngón tay một cách run run: “tôi ở đây đã 3 đời rồi, không thể nói dọn là dọn….”
Sơn thần núi Vương Phòng không biết từ đâu đem đến một cái bàn tính nhỏ, đang làm bộ gõ lách cách lách cách: “dọn sớm hay dọn muộn, phải để xem phí di dời cho bao nhiêu…..”
Nói cái gì vậy? Giúp ông dời núi còn phải ra phí di dời sao? Bó tay, hai bạn nhỏ đành phải lên Lăng Tiêu Điện lần nữa, để hồi báo cho Ngọc Đế.
Nhị Lang thần Dương Tiễn vội vàng dứt ra bay trở về, lại hướng về Ngọc Đế nêu ý kiến: “việc phí di dời, thần nghĩ cũng là hợp tình hợp lý…”
Ngọc đế chẳng muốn để ý những chuyện vặt cỏn con, liền để cho thị thần bê đến một chậu nguyên bảo, nói một cách ỉu xìu: “Nhị Lang Thần, thì do ngươi đem phí di dời đi phát vậy.”
Dương Tiễn mặt mày rạng rỡ, đỡ lấy chậu nguyên bảo, lái mây mà đi.
Hai sơn thần nhìn thấy Dương Tiễn đưa nguyên bảo đến, chào hỏi một cách mừng rỡ, cám ơn lẫn nhau: “đa tạ thiên thần chiếu cố!”
“Có điều!” Dương Tiễn một tay vén vạt áo, một tay từ trong chậu nguyên bảo của hai sơn thần đang bê, đẩy ra một nữa nguyên bảo, “còn phải giao thuế thu nhập mỗi người, còn phải trừ đi phí môi giới, phí giải quyết, phí mồm mép, phí mòn đế giầy của ta…..”
Hai sơn thần trố mắt đờ ra.
Dương Tiễn tiếp theo thay đổi giọng nói, cười típ mắt nói: “đừng có lo, chỉ cần các ngươi hợp tác tốt, vẫn còn kiếm được tiền đấy….”
Tinh thần của hai vị sơn thần thoáng chốc lại tăng vọt lên.
“Có phải là đem tiền này gởi vào ngân hàng Thiên Cung, để tiền sinh con sinh cháu không?” Sơn thần núi Vương Phòng hé mắt nói.
“Ông nói hợp tác, có phải là___chúng ta kết hội lại cùng nhau, đem hai ngọn núi này bán đi không?” Sơn thần núi Thái Hành nghĩ càng tuyệt vời.
Đầu của họ lại chụm vào nhau. Chỉ nghe Dương Tiễn nói nhỏ: “để nghĩ cách kiếm nhiều tiền, trước tiên phải nghĩ cách đối phó hai thằng quỷ nhỏ đó….”
Một hôm, Ngọc Đế tâm huyết đến triều, triệu tập Tiểu Thánh và Tiểu Năng đến, hỏi về việc di dời núi.
“Phí di dời đã phát rồi, hai cái hộ đinh đó đã dời rồi chưa?”
“Chúng tôi sẽ đi làm công tác thuyết phục.” Tiểu Thánh nói.
Dương Tiễn ở một bên nhăn mặt.
Họ nhanh chóng chạy về hạ giới.
Đến cửa nhà Ngu Công, không kịp uống một hớp nước, Tiểu Thánh và Tiểu Năng đã đi tìm hai vị sơn thần.
Tiểu Thánh nói: “phí di dời đã do Nhị Lang Thần Dương Tiễn phát cho các ngươi rồi, chúng tôi đến để thay các người dọn nhà đây, các người muốn dọn đến đâu đây? Các người nói đi.”
Hai vị sơn thần từ lâu đã cùng Nhị Lang Thần Dương Tiễn bàn bạc xong, hai tên ba phải có lẽ đang giở trò.
Sơn thần núi Thái Hành không tập trung: “vừa dọn vừa nghĩ vậy.”
Sơn thần núi Vương Phòng uể oải: “ở đâu thích hợp ở đó dựng nhà.”
Tiểu Năng nhìn Tiểu Thánh một cái, ý nói___làm sau đây?
Tiểu Thánh cũng không có ý gì, quay đầu nhìn Tiểu Năng một cái, ý là___để xem cách làm thôi!
Thế thì dời vậy!
Cả hai lại niệm thần chú, biến thành người khổng lồ cõng núi mà đi.
Trước tiên đi về phương bắc…..
Đi, đi đi, giữa lúc vô tình, đi đến một nơi đất bao la. Tiểu Thánh và Tiểu Năng đặt núi Thái Hành và núi Vương Phòng xuống. Nói ra cũng lạ, vừa đặt xuống, thì thấy đỉnh của hai ngọn núi này bổng nhiên chất đầy tuyết….
“Ở đây quá,… quá,… quá……” Sơn thần núi Thái Hành răng đang đánh nhau, “quá” cả buổi khó khăn lắm mới nói ra nữa câu nói còn lại: “quá, quá, lạnh!”
Sơn thần núi Vương Phòng không biết là thật, hay là giả, ông ta đang oán trách nói một cách run lẩy bẩy: “tôi có bệnh viêm khí quản…viêm khớp….viêm phổi…ôi ôi ôi…..”
Lại hướng về phương nam đi…..
Sơn thần núi Thái Hành và sơn thần núi Vương Phòng chui vào sơn động, hai người bạn già lại nói đùa một cách vu vơ:
“Đây xem như là du lịch miễn phí.”
“Hoặc gọi là đi công tác do nhà nước đài thọ.”
“Lão ngồi ở đây, oi bức không chịu nổi, cần gây khó cho hai tiểu tử này nóng lòng!”
“Đúng vậy, không chơi không không chơi, chân trời góc biển đều đi qua, đây mới không quản là sơn thần.”
Tiểu Thánh và Tiểu Năng lưng cõng núi to đi, đã có chút tốn sức rồi.
Cả hai mồ hôi nhễ nhại.
Tiểu Thánh nói với Tiểu Năng: “dọn đến đây vậy, chúng ta cũng cần nghĩ chân rồi.”
Tiểu Năng nói một cách thật thà: “chỉ là không biết có trúng ý họ không?”
Mặt trời chói chang trên bầu trời, xa xa nhìn không thấy mây. Hai sơn thần lại giọng điệu cũ, cất lời oán trách.
Sơn thần núi Thái Hành kêu lên như bị bỏng vậy:
“Ây da, ây da, ở đây quả là lò lửa, các người muốn đem xương già ta đến đây làm bánh nướng phải không?”
Sơn thần núi Vương Phòng thì nhảy lên như bị rận cắn vậy:
“Vừa rồi lạnh thế đó, bây giờ nóng thế này, sao chịu nổi đây! Nếu so với lạnh, tôi càng sợ nóng hơn, trời vừa nóng, tôi đã khắp người nổi sẩy, nổi nhọt…..”
Bạn thấy đấy, làm thế nào cho tốt đây? Tiểu Thánh, Tiểu Năng phát rầu rồi.
Tây Du Hài Hước Tây Du Hài Hước - Chu Nhuệ Tây Du Hài Hước