There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 - Tình Yêu Lấp Đầy Khoảng Cách Thời Gian
hiều nay cậu đi ngao du đâu đó với tớ trong rừng tháng Chín hay ‘trên đồi ngào ngạt hương thơm’ [26], như thuở trước nhé,” Gilbert rủ rê, anh đột ngột xuất hiện ở góc hàng hiên. “Chúng mình ghé thăm khu vườn của Hester Gray thử xem.”
[26]. Thơ Isaac Watts.
Anne, ngồi trên thềm đá với một mớ xanh nhạt mỏng mảnh bồng bềnh trong lòng, ngẩng đầu lên sững sờ.
“Ôi, giá như tớ đi được,” cô chậm rãi đáp, “nhưng tớ thực sự không rảnh, Gilbert ạ. Chiều nay tớ phải đi dự đám cưới của Alice Penhallow, cậu biết mà. Tớ phải sửa sang chiếc váy này một chút, khi sửa xong thì đến lúc tớ phải đi chuẩn bị dự tiệc rồi. Tớ rất lấy làm tiếc. Tớ muốn đi lắm.”
“Ôi dào, thế cậu có thể đi vào chiều mai không?” Gilbert hỏi với vẻ không mấy thất vọng.
“Được chứ, tớ nghĩ thế.”
“Trong trường hợp đó, tớ sẽ về nhà ngay để thu xếp vài ba chuyện lẽ ra phải làm vào ngày mai. Vậy là tối nay Alice Penhallow sẽ kết hôn. Cậu dự đến ba đám cưới trong một mùa hè, Anne ạ - đám cưới của Phil, Alice và Jane. Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho Jane vì không mời tớ đến đám cưới.”
“Cậu thực sự không thể trách cậu ấy khi nhớ tới số khách mời đông đảo của họ hàng nhà Andrews. Căn nhà hầu như không có đủ chỗ cho tất cả mọi người nữa là. Tớ được mời là nhờ vào tình bạn lâu năm với Jane thôi - ít nhất đó là lý do của Jane. Tớ cho rằng động cơ của bà Harmon là cho tớ chứng kiến vẻ huy hoàng tột đỉnh của Jane.”
“Có phải cậu ấy đeo nhiều kim cương đến mức cậu không nhìn thấy được Jane bên dưới không?” Anne phá lên cười.
“Cậu ấy rõ ràng là đeo không ít rồi. Với tất cả các viên kim cương, xa tanh trắng, ren, đăng ten, hoa hồng và hoa cam, cô nàng Jane nghiêm nghị bé nhỏ gần như bị đè bẹp. Nhưng cậu ấy đã rất hạnh phúc, anh Inglis cũng thế - và bà Harmon cũng vậy.”
“Đó có phải là bộ váy cậu định mặc đêm nay không?” Gilbert nhìn xuống đống lùng phùng xếp nếp đăng ten trên tay cô.
“Ừ. Đẹp không? Và tớ sẽ cài hoa sao trên tóc. Mùa hè này rừng Ma Ám đầy nhóc hoa sao.”
Gilbert chợt tưởng tượng ra cảnh Anne khoác bộ váy màu xanh non, lộ cánh tay trần và cần cổ cao trong sáng, những đóa hoa sao trắng muốt lấp lánh trên búi tóc đỏ sẫm. Cảnh tượng ấy khiến anh như nghẹn thở. Nhưng anh nhẹ nhàng quay đi.
“Ừ, mai tớ sẽ tới. Hy vọng tối nay cậu sẽ đi chơi thật vui.”
Anne nhìn theo khi anh rảo bước rời đi, rồi cô thở dài. Gilbert cư xử thân thiện với cô - rất thân thiện - quá mức thân thiện. Sau khi khỏi bệnh, anh rất thường ghé thăm Chái Nhà Xanh, và một chút gì đó của tình bạn lâu năm đã quay trở lại. Nhưng Anne không còn cảm thấy hài lòng với nó nữa. Đóa hồng tình yêu khiến bông hoa tình bạn trở nên nhạt nhòa và thiếu hương thơm. Và Anne một lần nữa bắt đầu nghi ngờ rằng giờ Gilbert chỉ còn lại mỗi tình bạn với cô. Trong ánh sáng bình thường của một ngày tầm thường, sự tin chắc rạng ngời vào buổi sáng đầy hạnh phúc đó bắt đầu nhạt nhòa đi. Cô bị ám ảnh bởi nỗi lo sợ khủng khiếp rằng chẳng còn cơ hội để sửa chữa sai lầm của cô nữa. Rất có khả năng cuối cùng thì Christine mới là người mà Gilbert yêu. Có lẽ anh thậm chí đã đính hôn với cô ta. Anne từng cố gắng đẩy tất cả những mong mỏi nhộn nhạo ấy ra khỏi trái tim, và buộc mình chấp nhận một tương lai nơi công việc và tham vọng sẽ thế chỗ cho tình yêu. Với nghề dạy học cô có thể trở thành một con người có ích, dẫu chưa hẳn là cao quý, những bản thảo nho nhỏ của cô bắt đầu đạt được nhiều thành công nơi phòng làm việc của vài ba nhà biên tập, có vẻ là điềm tốt cho những giấc mơ văn học vừa chớm nở của cô. Nhưng... nhưng... Anne cầm chiếc váy màu xanh lá lên và thở dài một lần nữa.
Chiều hôm sau, khi Gilbert đến nơi, anh thấy Anne đang chờ sẵn, tươi mát như bình minh và đỏm dáng như ánh sao, sau một đêm náo nhiệt tưng bừng. Cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây - không phải chiếc váy đi dự đám cưới, đó là một chiếc váy cũ mà Gilbert từng khen xuýt xoa tại một buổi tiệc ở Redmond. Màu xanh lá cây ấy làm nổi bật mái tóc rực rỡ đa sắc điệu, đôi mắt xám lấp lánh và làn da mịn màng như hoa diên vĩ của cô. Gilbert liếc sang cô khi họ đi dọc theo một con đường rừng âm u, và nghĩ rằng cô chưa bao giờ đáng yêu đến vậy. Anne thỉnh thoảng cũng lại liếc sang Gilbert, nghĩ bụng anh đã trưởng thành biết bao kể từ sau cơn bệnh. Dường như anh đã bỏ lại thời niên thiếu đằng sau mãi mãi.
Ngày hôm đó rất đẹp và cảnh bên đường thật tuyệt vời. Anne có chút tiếc nuối khi họ đã đến khu vườn của Hester Gray, và ngồi xuống trên băng ghế cũ. Nhưng khu vườn cũng rất đẹp - y hệt như chuyến Dã Ngoại Tuyệt Vời thuở xưa cũ, khi Diana, Jane, Priscilla và cô tìm thấy nó. Lúc ấy nó thực đáng yêu với hoa thủy tiên và hoa violet; giờ đây khóm cúc hoàng anh đã thắp sáng những ngọn đuốc yểu điệu nơi góc vườn điểm xuyết những đóa cúc tây xanh lơ. Tiếng suối gọi róc rách vẫn mê hoặc như thuở nào, vẳng lại từ thung lũng bạch dương băng qua cánh rừng; tiếng biển cả thì thào lẫn trong bầu không khí ngọt lịm; ngoài kia là những cánh đồng được viền quanh bởi dãy hàng rào xám bạc màu nắng thời gian, và những đám mây thu tỏa bóng vắt vẻo trên những ngọn đồi dài dằng dặc, gió Tây thổi lại kéo theo những giấc mơ xưa.
“Tớ nghĩ,” Anne khẽ khàng, “‘vùng đất nơi ước mơ thành hiện thực’ nằm ở lớp sương mù xanh lam đằng kia, bên ngoài thung lũng bé xíu ấy.”
“Thế cậu có giấc mơ nào chưa thành hiện thực không hở Anne?” Gilbert hỏi.
Có chút gì đó trong giọng điệu của anh - chút gì đó mà cô chưa được nghe lại kể từ buổi chiều đầy dằn vặt nơi khu vườn ăn trái ở Nhà Patty - khiến tim Anne thổn thức dồn dập. Nhưng cô chỉ đáp lại một cách vui tươi.
“Đương nhiên rồi. Ai chẳng thế. Nếu mọi giấc mơ đều thành hiện thực cả thì chẳng có gì hay ho cả. Nếu không có gì để mà mơ ước nữa thì thà chết còn hay hơn. Mùi hương mặt trời chiều đang chiết xuất từ cúc tây và dương xỉ thật thơm ngọt quá. Tớ ước gì ta có thể vừa ngửi thấy vừa nhìn thấy mùi hương. Tớ chắc chắn rằng chúng sẽ rất mỹ lệ.”
Gilbert không để bị đánh trống lảng đi như vậy.
“Tớ có một giấc mơ,” anh chậm rãi nói. “Tớ cứ cứng đầu mơ mộng giấc mơ ấy, dẫu nhiều lúc tớ cứ ngỡ nó chẳng thể nào thành hiện thực. Tớ mơ về một ngôi nhà với bếp lửa đỏ hồng ấm cúng, một chú mèo và một chú chó, bước chân bạn bè rộn rã - và em! ”
Anne muốn lên tiếng nhưng cô chẳng thể tìm thấy từ ngữ nào. Hạnh phúc vỡ òa trong cô như một làn sóng. Nó gần như khiến cô khiếp hãi.
“Anh từng hỏi em hai năm về trước, Anne ạ. Nếu hôm nay anh hỏi em lần nữa, em sẽ cho anh câu trả lời khác chứ?”
Anne vẫn không thể thốt nên lời. Nhưng cô ngước mắt lên, đôi mắt sáng bừng với niềm hạnh phúc của bao nhiêu thế hệ đã qua, và đăm đăm nhìn vào mắt anh một thoáng. Anh chẳng cần câu trả lời nào khác nữa.
Họ tha thẩn trong khu vườn hoang cho đến lúc ánh chiều chạng vạng, ngọt ngào chẳng kém buổi hoàng hôn ở vườn Địa Đàng, rón rén đến bên. Có rất nhiều điều để kể, để ôn lại - những điều đã nói, đã làm, đã nghe, đã nghĩ, đã cảm nhận và đã hiểu lầm.
“Em cứ ngỡ anh yêu Christine Stuart,” Anne nói một cách trách móc như thể cô chẳng hề cho anh vô số lý do để tin rằng cô yêu Roy Gardner.
Gilbert cười bẽn lẽn.
“Christine đã đính hôn với ai đó ở quê nhà từ trước rồi. Anh biết chuyện đó, và cô ấy biết là anh biết. Khi anh trai cô ấy tốt nghiệp, cậu ta bảo anh là em gái mình sắp đến Kingsport vào mùa đông tới để học nhạc, và nhờ anh để ý một chút, bởi cô ấy chẳng quen ai và sẽ rất cô đơn. Thế là anh giúp cô ấy. Và rồi anh mến Christine vì chính tính cách của cô ấy. Cô ấy là một trong những cô gái dễ thương nhất mà anh đã từng biết. Anh biết đám bạn đại học đồn đãi rằng bọn anh yêu nhau. Anh chẳng quan tâm. Quãng thời gian ấy, chẳng gì có ý nghĩa với anh cả, sau khi em nói là chẳng bao giờ có thể yêu anh, Anne ạ. Không có ai khác cả - với anh chẳng thể có ai khác ngoại trừ em. Anh đã yêu em kể từ ngày em đập tấm bảng lên đầu anh trong giờ học.”
“Em chẳng hiểu vì sao anh có thể mãi yêu em khi em cứ là một con ngốc như thế,” Anne than thở.
“Ừ thì anh đã cố gắng dừng lại,” Gilbert thẳng thắn đáp, “không phải vì anh nghĩ về em như em nói, nhưng vì anh chắc chắn rằng mình chẳng còn cơ hội nào sau khi Gardner xuất hiện. Nhưng anh không dừng được - và anh cũng chẳng thể diễn đạt được cảm nhận của mình trong hai năm ròng rã vừa qua, tin chắc rằng em sẽ cưới anh ta, và tuần nào cũng nghe vài ba tay nhiều chuyện bảo rằng em sắp công bố tin tức đính hôn. Anh hoàn toàn tin vào điều đó cho đến một ngày may mắn nọ khi ngồi dậy sau cơn sốt. Anh nhận được một lá thư từ Phil Gordon - giờ thì đã là Phil Blake - trong thư, cậu ấy bảo rằng thực ra chẳng có gì xảy ra giữa em và Roy, và khuyên anh nên ‘thử lại’. Ôi chao, bác sĩ đã rất ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh chóng của anh sau đó.”
Anne phá lên cười - rồi rùng mình.
“Em không bao giờ quên được cái đêm mà em tưởng anh đang hấp hối, Gilbert ạ. Ôi, em biết - khi đó em đã vỡ lẽ ra - và em nghĩ rằng đã quá muộn.”
“Nhưng không phải vậy mà, em yêu. Ôi, Anne, giây phút này đã đủ bù đắp lại tất cả rồi, chẳng phải vậy sao? Chúng ta hãy quyết tâm giữ gìn vẻ đẹp hoàn hảo của ngày thiêng liêng này trong cả cuộc đời, bởi món quà quý giá mà nó mang lại cho chúng ta.”
“Hôm nay là ngày mà hạnh phúc của chúng ta ra đời,” Anne khẽ khàng tiếp. “Em luôn luôn yêu mến khu vườn cũ này của Hester Gray, và giờ nó càng trở nên thân thương hơn bao giờ hết.”
“Nhưng anh phải xin em đợi một thời gian dài, Anne ạ,” Gilbert buồn bã nói. “Khóa học y của anh kéo dài đến tận ba năm. Và ngay cả khi đó, sẽ không có trang sức kim cương lấp lánh và lâu đài lát đá cẩm thạch đâu.” Anne phá lên cười.
“Em chẳng cần trang sức lẫn lâu đài. Em chỉ cần anh thôi. Anh thấy không, em cũng không biết xấu hổ chẳng kém gì Phil. Trang sức và lâu đài cẩm thạch nói chung thì tuyệt thật, nhưng không có chúng thì càng có nhiều ‘khoảng trống cho trí tưởng tượng’ mà. Còn chuyện chờ đợi thì chẳng quan trọng gì đâu. Chúng mình sẽ luôn hạnh phúc, chờ đợi và phấn đấu vì nhau - và mơ mộng nữa. Ôi, giờ thì những giấc mơ sẽ ngọt ngào biết mấy.”
Gilbert kéo cô lại gần và hôn cô. Sau đó họ đi về nhà trong ánh chiều tà như vua và hoàng hậu vừa bước lên ngai vàng của vương quốc tình yêu, dọc theo lối đi quanh co, những đóa hoa ngọt ngào nhất nở rộ, và ngoài kia nơi cánh đồng mờ ảo, gió của hy vọng và kỷ niệm reo vui.
-Hết-
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward