In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 109
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40 - Sách Khải Huyền
ia đình Irving trở lại Nhà Vọng trong dịp hè, và Anne ở chơi ba tuần vui vẻ nơi đó vào tháng Bảy. Cô Lavendar vẫn không thay đổi; Charlotta Đệ Tứ giờ đã là một quý cô trẻ tuổi trưởng thành, nhưng cô bé vẫn rất chân thành ngưỡng mộ Anne.
“Suy đi tính lại, thưa cô Shirley, cháu chẳng thấy bất kỳ ai ở Boston sánh bằng cô,” cô bé thẳng thắn tuyên bố.
Paul cũng gần như là người lớn rồi. Cậu bé mười sáu tuổi, những lọn tóc hạt dẻ của cậu đã được thay thế bởi mái tóc nâu cắt sát, và cậu quan tâm đến bóng đá hơn là các nàng tiên. Nhưng mối dây liên hệ giữa cậu và cô giáo cũ vẫn gắn bó như xưa. Tri âm tri kỷ không bị ảnh hưởng bởi năm tháng đổi thay.
Anne trở lại Chái Nhà Xanh vào một buổi tối tháng Bảy ẩm ướt, ảm đạm, và khắc nghiệt. Một trong những cơn bão mùa hè khốc liệt thường hay quét ngang qua vùng vịnh hiện đang hoành hành ngoài biển. Khi Anne bước vào nhà, những giọt mưa đầu tiên tạt mạnh vào cửa kính.
“Có phải Paul đưa cháu về không?” bà Marilla hỏi. “Sao cháu không bảo thằng bé nghỉ lại qua đêm. Tối nay thời tiết tệ lắm.”
“Cậu bé sẽ về tới Nhà Vọng trước khi mưa bắt đầu nặng hạt, cháu nghĩ thế. Dù sao, cậu bé cũng muốn về nhà tối nay. Chao ôi, cháu đã có một chuyến đi chơi tuyệt vời nhưng cháu rất vui khi được gặp lại mọi người thân yêu trong nhà. ‘Ở Đông hay ở Tây, ao nhà vẫn nhất.’ Davy, dạo gần đây cháu lớn tướng lên đấy nhỉ?”
“Cháu đã cao lên hẳn ba phân kể từ khi cô đi nhé,” Davy tự hào thông báo. “Giờ cháu cao bằng Milty Boulter rồi. Cháu vui quá xá. Giờ nó phải dứt trò huênh hoang là mình cao hơn rồi. Này cô Anne, cô có biết chuyện Gilbert Blythe sắp chết không?” Anne sững ra im lặng và bất động, nhìn chằm chằm Davy. Khuôn mặt cô tái nhợt đến mức bà Marilla nghĩ cô sắp ngất xỉu.
“Davy, giữ mồm giữ miệng nào,” bà Rachel giận dữ mắng. “Anne, đừng như thế - đừng làm vẻ mặt như thế! Chúng tôi không định cho cháu biết một cách đột ngột như vậy.”
“Thật - vậy - sao?” Anne hỏi với giọng như không phải của mình.
“Gilbert bệnh rất nặng,” bà Lynde trầm trọng kể. “Cậu ta bị sốt thương hàn ngay sau khi cháu đi Nhà Vọng. Cháu không nghe tin đó sao?”
“Không,” giọng xa lạ ấy trả lời.
“Ngay từ đầu đó đã là một ca khá nặng. Bác sĩ nói cậu ta yếu quá rồi. Họ mời một y tá chuyên nghiệp và làm mọi điều có thể. Đừng như thế mà Anne. Còn sống thì còn hy vọng.”
“Ông Harrison ghé qua hồi chiều và nói rằng anh ấy chẳng còn hy vọng gì cả,” Davy nhắc lại.
Bà Marilla, với vẻ già nua, rã rời và mệt mỏi, đứng dậy và dứt khoát tống cổ Davy ra khỏi bếp.
“Ô, đừng như thế, bé thân yêu,” bà Rachel kêu lên, âu yếm khoác đôi tay già nua quanh cô gái mặt tái nhợt. “Tôi vẫn chưa hết hy vọng, thực sự là vẫn chưa hết mà. Cậu ấy vốn khỏe như voi, nhà Blythe là vậy mà, thế đấy.”
Anne nhẹ nhàng gỡ tay bà Lynde ra, thẫn thờ đi băng qua gian bếp, xuyên qua hành lang, lên cầu thang vào phòng mình. Bên cửa sổ, cô quỳ xuống, nhìn chăm chăm ra ngoài nhưng chẳng thấy được gì. Trời tối om. Mưa xối xả xuống cánh đồng sũng nước. Rừng Ma Ám lồng lộng tiếng rên rỉ của những thân cây vặn vẹo trong cơn bão, bầu không khí hổn hển với tiếng sóng dữ ầm ầm ngoài bãi biển đằng xa. Và Gilbert đang hấp hối!
Đời ai cũng có một chương sách Khải huyền, như chương cuối trong Kinh Thánh. Lời mặc khải đến với Anne vào cái đêm chua chát ấy, khi cô khắc khoải thức chờ đợi suốt thời gian bão táp và bóng tối. Cô yêu Gilbert - vẫn luôn yêu anh từ trước đến giờ! Giờ cô đã biết điều đó. Cô biết rằng mình chẳng thể vứt bỏ anh khỏi đời mà không phải quằn quại đau đớn, cũng như cô chẳng thể cắt bỏ bàn tay phải của mình vậy. Và cô nhận ra điều này quá muộn - quá muộn thậm chí không có cả niềm an ủi cay đắng khi được ở cạnh anh cho đến giây phút cuối cùng. Nếu cô không mù quáng như vậy - không ngu ngốc như vậy - cô đã có quyền được ở bên cạnh anh bây giờ rồi. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết chuyện cô yêu anh - anh sẽ rời khỏi cuộc đời này, nghĩ rằng cô chẳng hề quan tâm đến mình. Ôi, những năm tháng đen tối trống vắng dài dằng dặc trước mặt! Cô không thể trải qua chúng được - cô không thể! Cô sụm người bên cửa sổ, và ước ao, lần đầu tiên trong quãng đời trẻ trung vô tư lự, rằng mình có thể cũng chết đi theo anh. Nếu Gilbert bỏ cô mà đi, không có lời nào, dấu hiệu nào hay lời nhắn nào, cô không thể sống tiếp được. Chẳng thứ gì đáng giá khi không có anh. Cô thuộc về anh và anh thuộc về cô. Trong giây phút đau đớn đến cực điểm, cô không nghi ngờ gì về điều đó. Anh không yêu Christine Stuart - chưa bao giờ yêu Christine Stuart. Ôi, cô thật ngốc nghếch khi không nhận ra bản chất mối dây liên hệ giữa cô và Gilbert - khi nghĩ rằng cảm giác thú vị được tâng bốc khi ở với Roy Gardner là tình yêu. Và bây giờ cô phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình như trả giá cho một tội ác.
Bà Lynde và bà Marilla rón rén đến bên cửa phòng cô trước khi đi ngủ, thầm lặng lắc đầu nhìn nhau, rồi rời đi. Cơn bão hoành hành suốt đêm, nhưng khi bình minh đến nó cũng kịp chấm dứt. Anne thấy một luồng sáng thần tiên lóe lên khỏi diềm bóng tối. Chẳng bao lâu sau, đỉnh đồi phía Đông đã được viền một đường lửa đỏ rực như hồng ngọc. Những đám mây cuộn mình thành những mảng trắng mềm mại mênh mang nơi chân trời; bầu trời xanh lấp lánh ánh bạc. Thế giới chìm đắm trong tĩnh lặng.
Anne đứng dậy và lẻn xuống lầu. Làn gió sau cơn mưa tươi mát thổi vào khuôn mặt tái nhợt của cô khi cô bước ra sân và làm dịu đi đôi mắt nóng rực khô lệ. Một tiếng huýt sáo vui nhộn ngân nga ngoài đường. Ngay sau đó Pacifique Buote xuất hiện.
Bao sức lực của Anne chợt rời bỏ cô. Nếu không níu lấy một nhành liễu sà thấp, chắc cô đã ngã quỵ. Pacifique làm thuê cho George Fletcher, láng giềng nhà Blythe. Bà Fletcher là dì của Gilbert. Pacifique sẽ biết liệu... liệu... Pacifique sẽ biết điều gì cần biết.
Pacifique rảo bước ung dung trên con đường đất đỏ, miệng huýt sáo. Anh ta không nhìn thấy Anne. Cô cố gọi anh ta ba lần nhưng thất bại. Anh ta gần như đi khuất hẳn trước khi cô kịp run rẩy cất tiếng gọi, “Pacifique!”
Pacifique quay lại với một nụ cười tươi rói và lời chúc buổi sáng tốt lành.
“Pacifique,” Anne thì thào, “anh có ghé qua nhà George Fletcher hồi sáng phải không?”
“Đương nhiên,” Pacifique vui vẻ đáp. “Tối qua tui nhận được tin ba tui bị bệnh. Bão lớn quá tui không thể đi ngay được, nên sáng sớm nay tui mới lên đường. Tui đi đường tắt xiên qua rừng.”
“Thế anh có biết sáng nay tình hình Gilbert Blythe thế nào không?” Nỗi tuyệt vọng buộc Anne phải hỏi thẳng. Thà biết được tin tệ hại nhất còn hơn chịu đựng cảnh hồi hộp lửng lơ khủng khiếp này.
“Cậu ta khỏe hơn rồi,” Pacifique đáp. “Tối qua cậu ta đã vượt qua giai đoạn tệ hại nhất. Bác sĩ nói giờ thì cậu ta sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Nhưng cũng suýt chết đấy! Cậu chàng này tự giết mình ở đại học mà. Ôi, tui phải đi nhanh thôi. Ông già nhà tui chắc đang chờ tui dữ lắm.” Pacifique tiếp tục huýt sáo và bước đi. Anne nhìn theo anh ta, trong đôi mắt cô, niềm vui đã nhấn chìm bao khắc khoải bồn chồn đêm tối. Anh ta là một thanh niên gầy gò, ăn mặc luộm thuộm và rất xấu trai. Nhưng trong mắt cô, anh ta đẹp như người loan báo tin mừng trên đồi núi[24]. Suốt cuộc đời này, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tròn rám nắng tóc đen của Pacifique, Anne luôn bùi ngùi nhớ lại giây phút anh ta đem lại niềm vui sướng khôn ngần cho cô sau giây phút bàng hoàng tang tóc.
[24]. Cựu ước, sách Isaiah 52:7: “Ðẹp thay trên đồi núi, bước chân người loan báo tin mừng, công bố bình an, người loan tin hạnh phúc, công bố ơn cứu độ.”
Thật lâu sau khi tiếng huýt sáo vui tươi của Pacifique đã nhạt đi thành điệu nhạc ngân nga rồi chìm trong sự tĩnh mịch của những cây phong trên đường Tình Nhân, Anne vẫn đứng dưới hàng liễu, nếm vị ngọt gắt của cuộc đời khi nỗi đe dọa khủng khiếp đã rời đi. Buổi sáng là một tách trà đong đầy sương mờ mê hoặc. Ở một góc gần đó là cụm hoa hồng mới nở ngỡ ngàng, lóng lánh sương sớm. Trên tàng cây cổ thụ, chim chóc ca hát líu lo với giai điệu hết sức phù hợp với tâm trạng của cô bây giờ. Một câu từ một chương sách hết sức cổ xưa, chân thật và tuyệt vời dâng lên nơi đôi môi cô:
“Nước mắt ngậm ngùi suốt đêm, nhưng niềm vui bước đến vào sáng sớm.”[25]
[25]. Cựu ước, sách Thánh vịnh 30:5.
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward