Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 109
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37 - Cử Nhân Chính Thức
ớ ước gì được chết quách đi, hoặc ước gì bây giờ là tối mai,” Phil rên rỉ.
“Nếu cậu sống đủ lâu thì cả hai điều ước này đều sẽ trở thành sự thật,” Anne bình tĩnh khuyên nhủ.
“Cậu thì quá dễ dàng thanh thản rồi. Cậu là trùm môn triết học. Tớ thì không - và cứ nghĩ đến bài thi khủng khiếp ngày mai là tớ run bần bật. Nếu tớ thi rớt thì Jo sẽ nói gì?”
“Cậu sẽ không rớt đâu mà lo. Thế hôm nay cậu làm bài môn tiếng Hy Lạp thế nào?”
“Tớ chẳng biết. Có thể đó là một bài luận tốt, có thể nó đủ khủng khiếp để Homer bật dậy khỏi mồ. Tớ đã đọc thuộc lòng và nhai như cháo nội dung ghi trong vở, cho đến khi tớ chẳng có khả năng đưa ra một ý kiến riêng về bất cứ chuyện gì nữa. Phil bé bỏng sẽ cảm thấy hạnh phúc biết bao khi tất cả các cuộc khảo tra tấn này trôi qua.”
“Khảo tra tấn? Tớ chưa bao giờ nghe thấy từ này.”
“Ôi chao, tớ không có quyền chế tạo từ ngữ như mọi người khác vẫn làm hay sao?” Phil vặn lại.
“Từ ngữ không phải được chế tạo - chúng từ từ lớn lên,” Anne không đồng ý.
“Chẳng quan trọng - tớ bắt đầu đánh hơi thấy chân trời yên bình khi không bị guồng quay thi cử đe dọa rồi. Các cô nàng ơi, các cậu có nhận ra - có thể nhận ra rằng cuộc sống Redmond của chúng ta sắp kết thúc rồi không?”
“Tớ không thể,” Anne buồn bã đáp. “Dường như chỉ mới hôm qua Pris và tớ còn đang cô đơn giữa đám đông sinh viên năm nhất tại Redmond. Mà bây giờ chúng ta đã là sinh viên năm cuối trước kỳ thi cuối cùng rồi.”
“‘Các sinh viên năm cuối tài giỏi, khôn ngoan, và đáng tôn kính’,[22]” Phil trích dẫn. “Cậu có cho rằng chúng mình thực sự khôn ngoan hơn tí chút so với khi mới đến Redmond không?”
[22]. Nhại lời Othello trong kịch Shakespeare.
“Cháu thì không hành động theo kiểu khôn ngoan hơn thật,” dì Jamesina chỉ trích.
“Ôi, dì Jimsie ơi, chẳng phải nhìn chung, chúng cháu đã là những cô gái khá ngoan ngoãn sao, nhất là trong ba mùa đông ròng rã được dì chăn dắt?” Phil van vỉ.
“Các cháu là bốn cô gái đáng yêu nhất, ngọt ngào nhất, ngoan ngoãn nhất từng cùng nhau đi qua trường đại học,” dì Jamesina đồng ý, dì chẳng bao giờ tiết kiệm lời khen khi không cần thiết cả.
“Nhưng ta nghi ngờ rằng các cháu vẫn chưa có đầy đủ lý trí đâu. Điều đó là đương nhiên thôi. Kinh nghiệm rèn luyện lý trí mà. Các cháu không thể học nó trong một khóa học ở đại học được. Các cháu đã đi học đại học bốn năm mà ta thì không có cơ hội đó, nhưng ta biết nhiều hơn hẳn các cháu, thưa các quý cô trẻ tuổi.”
“‘Có rất nhiều điều không theo quy tắc. Có hàng đống kiến thức không nhặt được ở đại học. Có vô số điều không bao giờ học được ở trường.’” Stella trích dẫn.
“Thế các cháu có học được điều gì tại Redmond ngoại trừ những ngôn ngữ chết, hình học và những thứ vô ích tương tự không?” dì Jamesina hỏi.
“Ồ, có chứ. Cháu nghĩ là chúng cháu học được nhiều thứ lắm, dì ạ,” Anne phản đối.
“Chúng cháu học được chân lý mà giáo sư Woodleigh dạy vào giờ Yêu Tri thức cuối cùng,” Phil tiếp. “Thầy nói, ‘Hài hước là gia vị thơm tho nhất trong các bữa tiệc cuộc sống. Cười mỉa vào những sai sót của các bạn nhưng hãy học hỏi từ chúng, cười nhạo trước khó khăn của các bạn nhưng rút ra sức mạnh từ chúng, đùa cợt những khó khăn của các bạn nhưng phải khắc phục được chúng.’ Chân lý đó có đáng học tập không hở dì Jimsie?”
“Đáng, đáng lắm, cưng à. Khi học được cách cười cợt những chuyện nên cười, và không cười vào mũi những điều không nên cười, các cháu đã có được trí khôn ngoan và sự hiểu biết.”
“Thế cậu rút ra được những gì từ những khóa học Redmond hở Anne?” Priscilla thì thầm hỏi riêng.
“Tớ nghĩ,” Anne chậm rãi đáp, “rằng tớ thực sự đã học được cách nhìn mỗi trở ngại nho nhỏ như một trò đùa và mỗi trở ngại khổng lồ như một chiến thắng sắp đến gần. Tóm lại, tớ nghĩ rằng đó là những gì Redmond đã dạy tớ.”
“Tớ sẽ phải trích dẫn lại lời khác của giáo sư Woodleigh để diễn tả những gì Redmond đem lại cho tớ,” Priscilla tiếp. “Cậu nhớ thầy nói gì trong bài phát biểu không, ‘Có rất nhiều thứ trên thế giới này dành cho tất cả chúng ta, chỉ cần chúng ta có mắt để nhìn thấy, có trái tim để yêu thương, và có bàn tay để thu thập - có rất nhiều điều đáng quý ở đàn ông và đàn bà, trong nghệ thuật và trong văn học, và ở khắp mọi nơi quanh ta, chúng ta phải biết ơn Chúa vì những điều đó.’ Tớ nghĩ Redmond đã giúp tớ hiểu được điều đó phần nào, Anne ạ.”
“Dựa vào những điều các cháu nói,” dì Jamesina nhận xét, “tóm tắt cơ bản là những kiến thức có thể học được - nếu các cháu đủ tháo vát bẩm sinh - trong bốn năm tại trường đại học cũng bằng với hai mươi năm vốn sống mà cuộc đời có thể dạy cho các cháu. Chà, điều đó khẳng định giá trị của việc học cao đối với ta. Đó là vấn đề trước giờ ta luôn nghi ngờ.”
“Nhưng còn những người không tháo vát bẩm sinh thì sao hở dì Jimsie?”
“Những kẻ không tháo vát bẩm sinh thì chẳng bao giờ học được gì,” dì Jamesina vặn lại, “kể cả tại trường đại học lẫn trong cuộc sống. Cho dù có sống đến một trăm tuổi, họ cũng chẳng biết được gì nhiều hơn so với lúc mới sinh ra. Đó là nỗi bất hạnh chứ không phải là lỗi của bọn họ, những kẻ đáng thương làm sao. Nhưng những người có chút ít tháo vát phải cảm ơn Chúa về điều đó.”
“Thế dì có thể vui lòng định nghĩa cho bọn cháu biết tháo vát là gì không hở dì Jimsie?” Phil hỏi.
“Không, ta không định nghĩa đâu, cô gái trẻ ạ. Bất kỳ ai có được sự tháo vát đều biết rõ nó là gì, và kẻ không tháo vát thì chẳng hiểu được nó đâu. Vì vậy, không cần định nghĩa làm gì.”
Những ngày bận rộn trôi nhanh và kỳ thi đã chấm dứt. Anne đạt điểm danh dự xuất sắc trong môn văn chương. Priscilla đạt danh dự trong văn học Hy La, và Phil đạt danh dự trong môn toán học. Stella đạt kết quả khả quan trong tất cả các môn. Sau đó là đến lễ tốt nghiệp.
“Đây là thời điểm mà ngày xưa tớ sẽ gọi là giây phút khởi đầu của một kỷ nguyên mới trong cuộc đời,” Anne nói khi nhấc bó hoa violet Roy tặng ra khỏi hộp và nhìn chúng vẻ trầm tư. Cô định cầm chúng theo, tất nhiên rồi, nhưng đôi mắt cô lại lướt qua một cái hộp khác đặt trên bàn. Trong đó để đầy hoa huệ chuông, tươi tắn và thơm ngát như những đóa hoa nở rộ trong vườn Chái Nhà Xanh khi tháng Sáu ghé thăm Avonlea. Tấm thiệp của Gilbert Blythe nằm ngay bên cạnh.
Anne tự hỏi vì sao Gilbert lại gửi hoa tặng mình vào lễ tốt nghiệp. Cô rất ít khi gặp anh trong mùa đông vừa qua. Anh chỉ đến chơi Nhà Patty vào một tối thứ Sáu duy nhất kể từ dịp lễ Giáng sinh, và họ hiếm khi gặp nhau ở nơi khác. Cô biết anh học tập rất chăm chỉ, nhắm vào giải danh dự cao nhất và giải thưởng Cooper, vì vậy anh rất ít tham gia các hoạt động xã hội ở Redmond. Mùa đông của Anne thì lại rất vui vẻ về mặt xã giao. Cô thường xuyên gặp nhà Gardner; cô và Dorothy rất thân nhau; giới sinh viên cho rằng sẽ sớm nhận được tin cô đính hôn với Roy.
Anne cũng chờ đợi điều đó. Nhưng ngay trước khi rời Nhà Patty đến lễ tốt nghiệp, cô quẳng bó hoa violet của Roy sang một bên và ôm bó huệ chuông của Gilbert thay vào đó. Cô chẳng hiểu được vì sao mình lại làm vậy. Có lẽ vì những ngày kỷ niệm cùng những giấc mơ xưa ở Avonlea trở nên rất gần gũi với cô trong giây phút đạt thành tham vọng dài ấp ủ của mình. Cô và Gilbert đã có lần cùng tưởng tượng ra ngày hạnh phúc khi họ đội mũ và mặc áo choàng tốt nghiệp nhận bằng Cử nhân văn chương. Ngày tuyệt vời ấy đã đến và bó hoa violet của Roy không có chỗ trong đó. Chỉ có bó hoa của người bạn lâu năm mới thực sự gắn bó với thành quả của những hy vọng nở hoa thời xưa cũ mà anh từng chia sẻ với cô.
Suốt nhiều năm liền, ngày hôm nay đã vẫy gọi và lôi cuốn cô, nhưng khi nó đến thì ký ức mãnh liệt vĩnh hằng duy nhất còn đọng lại nơi cô không phải là khoảnh khắc nghẹt thở khi vị hiệu trưởng trang nghiêm của Redmond đội mũ, cấp bằng và tuyên bố cô trở thành Cử nhân Văn chương; không phải là ánh mắt Gilbert lóe lên khi nhìn thấy bó hoa huệ, cũng không phải cái nhìn đau lòng hoang mang của Roy khi anh đi lướt qua cô trên khán đài. Cũng không phải lời chúc mừng mà Aline Gardner hạ cố hé môi, hay lời chia vui nồng nhiệt bốc đồng của Dorothy. Đó là một nỗi đau kỳ lạ không nguyên do làm hỏng cả ngày mà cô trông đợi bấy nay, để lại nơi cô vị cay đắng tuy nhạt nhòa nhưng mãi vấn vít không nguôi.
Các sinh viên Nhân văn tốt nghiệp đã tổ chức một buổi vũ hội ăn mừng vào đêm hôm đó. Khi Anne ăn diện cho buổi vũ hội, cô quẳng chuỗi ngọc trai thường đeo qua một bên và lục trong rương tìm chiếc hộp nhỏ được gửi đến Chái Nhà Xanh vào ngày Giáng sinh. Đó là một sợi dây chuyền vàng thật mịn với mặt là một trái tim sứ màu hồng bé xíu. Tấm thiệp đi kèm viết, “Những lời chúc tốt đẹp nhất từ người bạn cũ của cậu, Gilbert.” Anne bật cười khi trái tim sứ ấy gợi nhớ ký ức của cái ngày định mệnh khi Gilbert gọi cô là “Cà rốt” và rồi cố tìm cách làm lành với một cây kẹo mút hình trái tim hồng. Cô chu đáo viết thư cảm ơn anh nhưng chẳng bao giờ đeo món trang sức ấy. Đêm nay, cô đeo nó quanh chiếc cổ trắng muốt với nụ cười mơ màng.
Cô và Phil cùng nhau đi bộ đến Redmond. Anne bước đi trong im lặng; Phil huyên thuyên đủ chuyện trên đời. Đột nhiên cô nói:
“Hôm nay tớ nghe nói chuyện Gilbert Blythe đính hôn với Christine Stuart sẽ được công bố ngay sau lễ tốt nghiệp. Cậu có biết gì về chuyện này không?”
“Không,” Anne đáp.
“Tớ cho rằng đúng thế đấy,” Phil thản nhiên nói.
Anne không đáp lại. Trong bóng tối, cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên. Cô thò tay vào trong cổ áo nắm lấy sợi dây chuyền vàng. Xoắn mạnh một cái là nó đã đứt rời. Anne nhét sợi dây chuyền đứt làm đôi vào túi.
Bàn tay cô run lẩy bẩy và đôi mắt cô nhức nhối.
Nhưng cô là cô gái vui vẻ nhất trong đám người chơi bời vui vẻ đêm đó, và trả lời thẳng thừng với Gilbert rằng mình không còn điệu nhảy nào trống khi anh đến mời cô nhảy một bản. Sau đó, khi ngồi cạnh các cô bạn trước lò sưởi tro tàn ở Nhà Patty, loại bỏ hơi lạnh mùa xuân khỏi làn da mịn như xa tanh, chẳng ai huyên thuyên vô tâm vô tính như cô về những sự kiện diễn ra trong ngày.
“Tối nay Moody Spurgeon MacPherson đến chơi sau khi các cháu đi,” dì Jamesina kể, dì đã ngồi đợi để giữ lửa trong lò sưởi. “Cậu ta chẳng hay biết gì về buổi dạ hội tốt nghiệp. Cậu trai đó nên ngủ với một băng cao su quanh đầu để sửa cho đôi tai của mình không bị thò ra. Một chàng trai của ta từng làm vậy và nó giúp cải thiện nhan sắc đáng kể cho anh chàng đấy. Chính ta đề nghị anh chàng làm thế, anh chàng cũng nghe theo nhưng chẳng bao giờ chịu tha thứ cho ta vì điều đó.”
“Moody Spurgeon là anh chàng rất nghiêm túc,” Priscilla ngáp dài. “Cậu ấy quan tâm đến những vấn đề quan trọng hơn hai lỗ tai của mình nhiều. Cậu ấy sẽ trở thành mục sư, dì biết đấy.”
“À, ta cho rằng Chúa cũng không nhìn tai người ta mà chọn đâu,” dì Jamesina nghiêm túc gật đầu, bỏ qua không thêm bất cứ lời chỉ trích nào về Moody Spurgeon. Dì Jamesina luôn tôn trọng giới tu sĩ, kể cả trong trường hợp một mục sư chưa tốt nghiệp.
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward