Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36 - Nhà Gardner Đến Thăm
ây là một lá thư dán con tem Ấn Độ gửi dì, dì Jimsie ạ,” Phil nói. “Có ba lá của Stella, hai của Pris, và một lá thư dày cộm tuyệt vời Jo gửi cho tớ. Chẳng có gì cho cậu cả, Anne ạ, ngoại trừ một lá thư quảng cáo.”
Không ai để ý thấy vẻ mặt hồi hộp của Anne khi đón lá thư mỏng dính mà Phil thờ ơ quẳng sang. Nhưng vài phút sau đó Phil ngẩng lên và nhìn thấy một cô nàng Anne hoàn toàn thay đổi.
“Cưng à, chuyện gì hay ho xảy ra thế?”
“Tạp chí Bạn trẻ đã chấp nhận một bản thảo ngắn tớ gửi hồi hai tuần trước,” Anne đáp, cố gắng hết sức giữ giọng thản nhiên như thể cô quá quen với việc nhận thư chấp nhận bản thảo, nhưng không mấy thành công.
“Anne Shirley! Thật là vinh dự quá! Viết về cái gì vậy? Khi nào được xuất bản? Họ có trả tiền cho cậu không?”
“Có; họ gửi một tấm séc mười đô la, và ông biên tập viết rằng muốn tớ gửi thêm nữa. Quý ông thân mến, ông sẽ sớm nhận được thôi. Đó là một bản phác thảo cũ tớ tìm thấy trong hòm. Tớ viết lại và gửi đi - nhưng tớ chẳng bao giờ thực sự nghĩ rằng nó được chấp nhận bởi vì nó không có cốt truyện gì cả,” Anne nhớ lại những kinh nghiệm cay đắng của truyện ngắn Averil chuộc lỗi.
“Thế cậu sẽ làm gì với số tiền mười đô la ấy hở Anne? Tất cả bọn mình hãy lên phố và nhậu một trận say sưa nhé,” Phil đề nghị.
“Tớ sẽ tiêu phung phí số tiền đó cho một buổi liên hoan kiểu điên cuồng nhắng nhít nào đấy,” Anne vui vẻ tuyên bố. “Dù sao chăng nữa nó không phải là đồng tiền bẩn thỉu - như tấm séc tớ nhận từ cái công ty Bột Nở Đáng Tin Cậy khủng khiếp đấy. Tớ tiêu nó vào khoản quần áo cần thiết và ghét cay ghét đắng mỗi khi phải mặc chúng.”
“Cứ nghĩ đến chuyện có một tác gia thực thụ đang sống ở Nhà Patty,” Priscilla kêu lên.
“Đó là một trách nhiệm rất lớn đấy,” dì Jamesina long trọng nói.
“Quả thật là vậy,” Pris đồng ý với giọng trang trọng chẳng kém. “Tác gia là những tay khó chơi. Chúng ta chẳng biết được khi nào họ phát khùng lên và như thế nào. Anne có thể sẽ dùng chúng ta làm hình mẫu đấy.”
“Ý ta muốn nói là việc viết lách cho báo chí vốn là một trách nhiệm rất lớn,” dì Jamesina nghiêm túc giải thích, “và ta hy vọng Anne nhận ra điều đó. Con gái ta vẫn hay viết lách trước khi đi nước ngoài, nhưng giờ thì nó đã tập trung vào những việc cao quý hơn. Nó bảo phương châm của nó là ‘không bao giờ viết những gì khiến ta mất mặt khi được đọc lên ở tang lễ của chính mình.’ Tốt nhất cháu hãy luôn nhớ đến phương châm đó, Anne ạ, nếu cháu chọn con đường văn chương. Tuy nhiên, cũng phải nói thêm là,” dì Jamesina có chút bối rối tiếp, “Elizabeth luôn luôn phá lên cười mỗi khi nói câu đó. Lúc nào nó cũng cười cợt khiến ta chẳng hiểu vì sao nó có thể đi đến quyết định trở thành nhà truyền giáo. Ta tạ ơn Chúa vì nó lựa chọn như vậy - ta từng cầu nguyện để nó có thể làm được như thế - nhưng... ta ước gì nó cứ ở nhà thôi.”
Sau đó dì Jamesina tự hỏi vì sao mấy cô gái phù phiếm này lại phá lên cười.
Đôi mắt Anne sáng rỡ trong suốt ngày hôm đó; tham vọng văn chương nhú mầm nở hoa trong óc cô; niềm phấn khởi ấy đi cùng cô suốt buổi đi chơi do Jennie Cooper tổ chức, và ngay cả khi nhìn thấy Gilbert và Christine đi bộ phía trước cô và Roy, hào quang của những hy vọng sáng như sao trời kia cũng không hề mờ đi. Tuy nhiên, cô cũng không hoàn toàn thoát ly hiện thực đến mức không chú ý thấy dáng đi bộ của Christine chẳng có chút duyên dáng nào.
“Nhưng mình cho rằng Gilbert chỉ nhìn vào khuôn mặt của cô nàng thôi. Đàn ông là thế,” Anne nghĩ bụng đầy khinh miệt.
“Thế chiều thứ Bảy này em có ở nhà không?” Roy hỏi.
“Có.”
“Mẹ và hai em gái của anh sẽ đến thăm em,” Roy hạ giọng.
Có gì đó lướt qua Anne, có thể coi đó là nỗi phấn khích, nhưng khó có thể coi đó là nỗi phấn khích tích cực. Cô chưa bao giờ gặp bất kỳ ai trong gia đình Roy; cô nhận ra hàm ý đằng sau lời đề nghị của anh; và sự kiện ấy dường như hoàn toàn dứt khoát khiến cô lạnh người.
“Em sẽ rất vui được tiếp họ,” cô nói ngay và sau đó tự hỏi liệu mình có thực sự vui mừng hay không. Đương nhiên là cô nên vui rồi. Nhưng đó chẳng phải sẽ là một thử thách ghê gớm hay sao? Lời đồn chắt lọc đã cho Anne biết thái độ nhà Gardner về ‘tình yêu cuồng dại’ của con và anh của họ. Roy hẳn phải nỗ lực lắm mới có được chuyến viếng thăm này. Anne biết cô sẽ được cân nhắc đánh giá lần này. Từ thực tế rằng họ đã đồng ý đến thăm, cô hiểu, dẫu vừa ý hay không, họ đã coi cô có khả năng là một thành viên tương lai của gia tộc.
“Mình sẽ chỉ là chính mình thôi. Mình sẽ không cố gây ấn tượng tốt,” Anne cao ngạo tự nhủ. Nhưng cô băn khoăn không biết nên mặc chiếc váy nào vào chiều thứ Bảy, và liệu kiểu tóc bới cao có hợp với cô hơn kiểu cũ không, cuối cùng, cô chẳng tận hưởng buổi đi bộ được nữa. Đến tối, cô đã quyết định rằng vào thứ Bảy cô sẽ mặc chiếc váy the màu nâu, nhưng sẽ bới tóc thấp.
Chiều thứ Sáu hôm đó, chẳng cô gái nào có giờ học ở Redmond. Stella tận dụng thời gian để viết bài cho hội Yêu Tri thức, cô ngồi trên bàn ở góc phòng khách với các tờ giấy ghi chú và bản thảo vứt đầy xung quanh. Stella luôn luôn tuyên bố rằng cô chẳng bao giờ viết được gì trừ phi viết xong tờ nào là ném ngay tờ đó xuống đất. Anne, trong chiếc áo flanen và váy vải xéc, tóc có phần rối bời sau chuyến đi lộng gió về nhà, đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà, dùng một chạc xương đòn trêu chọc mèo Sarah. Joseph và Mốc đều nằm cuộn trong lòng cô. Mùi hương mận sực nức cả căn nhà, vì Priscilla đang nấu nướng trong bếp. Bây giờ cô vừa bước vào phòng, người phủ kín trong một chiếc tạp dề khổng lồ, mũi lấm lem bột, và khoe với dì Jamesina chiếc bánh sô cô la mà cô vừa mới phết kem lên.
Vào đúng thời điểm tốt đẹp ấy, có tiếng gõ cửa. Chẳng ai quan tâm đến tiếng gõ cửa trừ Phil, cô bật dậy ra mở cửa, cứ tưởng cậu bé giao hàng đem tới chiếc mũ mới mua hồi sáng. Trên bậc cửa là bà Gardner và hai cô con gái đang đứng.
Anne bằng cách nào đó cũng lúi húi đứng dậy được, hất hai chú mèo bất bình ra khỏi người, máy móc chuyển chạc xương từ tay phải sang tay trái. Priscilla, phải băng qua phòng khác mới chui vào bếp được, nhất thời bối rối chẳng biết làm sao, cô vội vã nhét chiếc bánh sô cô la vào dưới nệm ghế xô pha bên góc lò sưởi và chạy vụt lên lầu. Stella luống cuống thu dọn đống bản thảo. Chỉ có dì Jamesina và Phil vẫn giữ được vẻ thản nhiên. Nhờ vào họ, tất cả mọi người mau chóng được ngồi xuống một cách thoải mái, kể cả Anne. Priscilla xuống lầu, không còn tạp dề lẫn vết bột nơi mũi, Stella dọn dẹp góc học tập ngăn nắp và Phil cứu vãn tình hình bằng chuỗi chuyện tầm phào không dứt.
Bà Gardner cao gầy và đẹp đẽ, vận quần áo sang trọng, vẻ lịch thiệp có phần hơi gượng gạo. Aline Gardner là một phiên bản trẻ của mẹ, trừ đi vẻ lịch thiệp. Cô cố tỏ ra dễ thương nhưng chỉ thành công ở mức kiêu căng và kẻ cả. Dorothy Gardner mảnh dẻ, vui tính và có vẻ nghịch ngợm như con trai. Anne biết cô là cô em gái yêu quý nhất của Roy và tỏ vẻ nồng nhiệt với cô. Cô sẽ trông giống hệt Roy nếu có đôi mắt đen mơ màng thay vì đôi mắt nâu lục nhạt tinh nghịch. Nhờ vào cô và Phil, chuyến viếng thăm diễn ra hết sức thuận lợi, ngoại trừ bầu không khí có chút căng thẳng và hai sự cố khá rủi ro. Mốc và Joseph bị bỏ rơi, bắt đầu trò chơi đuổi bắt và nhảy bổ vào hõm vải lụa trên lòng bà Gardner rồi lại phóng ra ngoài trong trò chơi hoang dã của mình. Bà Gardner nâng kính cầm tay lên và nhìn theo dáng phóng như bay của chúng như thể chưa bao giờ nhìn thấy mèo lần nào, và Anne, cố nuốt tiếng cười bối rối, vội xin lỗi rối rít.
“Cô thích mèo à?” bà Gardner hỏi với một giọng điệu thoáng có vẻ sửng sốt một cách khoan dung.
Anne, mặc dù rất thương Mốc, chẳng mấy ưa lũ mèo nói chung, nhưng giọng điệu của bà Gardner làm cô khó chịu. Chẳng hiểu vì sao, cô liên tưởng tới chuyện bà John Blythe mê mèo đến mức bà nuôi tới mức tối đa mà chồng bà có thể chấp nhận được mới thôi.
“Chúng là giống vật đáng yêu, phải thế không ạ?” cô tinh quái hỏi lại.
“Ta chẳng bao giờ ưa được mèo,” bà Gardner lạnh lùng tuyên bố.
“Em thương chúng lắm,” Dorothy xen vào. “Chúng vừa dễ thương vừa ích kỷ. Chó thì quá tốt và quên mình. Chúng làm em cảm thấy khó chịu. Nhưng mèo là bản sao đẹp đẽ của con người.”
“Chị có hai con chó sứ dễ thương quá. Tôi có thể nhìn kỹ chúng không?” Aline băng qua phòng đi về phía lò sưởi và do đó trở thành nguyên nhân vô thức của sự cố thứ nhì. Nhấc Magog lên, cô ngồi bẹp lên tấm đệm mà Priscilla giấu cái bánh kem sô cô la bên dưới. Priscilla và Anne trao đổi những ánh mắt tuyệt vọng nhưng chẳng thể làm gì được. Cô nàng Aline nghiêm ngắn tiếp tục ngồi trên tấm đệm và thảo luận về các loại chó sứ cho đến lúc cáo từ.
Dorothy nán lại một chút để siết chặt tay Anne và hấp tấp thì thầm.
“Em biết là chị và em sẽ hợp với nhau lắm. Ôi, anh Roy đã kể với em mọi điều về chị. Em là người duy nhất trong gia đình mà anh ấy có thể nói chuyện, anh trai đáng thương - chẳng ai có thể tâm sự với mẹ và Aline nổi, chị biết mà. Các chị ở đây thật là sung sướng quá! Chị sẽ cho em đến chơi thường xuyên và tham gia những trò vui của các chị nhé?”
“Cứ đến chơi thoải mái như em muốn,” Anne chân thành đáp, tạ ơn Chúa vì ít nhất cô có thể thích một trong các cô em gái của Roy. Cô không bao giờ ưa nổi Aline, chắc chắn là thế; và Aline sẽ không bao giờ mến cô, mặc dù cô có thể thu phục được bà Gardner. Nhìn chung, Anne thở dài nhẹ nhõm khi thử thách đã trôi qua.
“‘Giá như là từ buồn bã nhất mà con người có thể thốt lên’.”[21]
[21]. Trích từ bài thơ “Maud Muller” của nhà thơ Mỹ John Greenleaf Whittier.
Priscilla trích dẫn đầy bi thảm trong lúc nhấc đệm ghế lên. “Cái bánh giờ là thứ mà người ta hay gọi là thất bại bẹp gí đây. Và cái đệm chắc cũng hết đường cứu chữa rồi. Đừng bao giờ bảo tớ là thứ Sáu không xui xẻo nữa nhé.”
“Bất cứ ai nhắn lời sẽ đến chơi vào ngày thứ Bảy thì không nên đến vào ngày thứ Sáu mới phải,” dì Jamesina tuyên bố.
“Cháu nghiêng về giả thiết đó là lỗi của Roy,” Phil nói. “Cậu trai ấy không nên chịu trách nhiệm về những điều mình nói, khi đang mê mẩn bên Anne. Thế Anne ở đâu rồi?”
Anne đã đi lên lầu. Cô cảm thấy như muốn òa lên khóc. Nhưng cô buộc mình phá lên cười. Mèo Mốc và Joseph quá sức hư hỏng! Và Dorothy thật đáng yêu.
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward