We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - “Anh Ấy Cứ Tới Chơi Tới Chơi”
a ngày sau Anne từ trường về nhà và thấy Janet đang khóc. Nước mắt và Janet dường như chẳng hề có chút liên hệ gì với nhau nên Anne thực sự phát hoảng lên.
“Ôi, chuyện gì vậy?” cô kêu lên lo lắng.
“Chị... chị hôm nay đã bốn mươi tuổi rồi,” Janet nức nở.
“Ôi, hôm qua chị cũng gần bốn mươi mà đâu bị đau đớn gì đâu,” Anne an ủi và cố gắng nhịn cười.
“Nhưng... nhưng,” Janet nấc mạnh, “John Douglas sẽ không bao giờ hỏi cưới chị.”
“Ôi, ông ấy sẽ hỏi thôi mà,” Anne lắp bắp. “Chị phải cho ông ấy thời gian, Janet ạ.”
“Thời gian!” Janet kêu lên với vẻ khinh miệt không diễn tả được. “Anh ấy đã có hai mươi năm trời rồi. Anh ấy cần bao nhiêu thời gian nữa đây?”
“Chị nói là John Douglas đã theo đuổi chị suốt hai mươi năm rồi sao?”
“Đúng vậy. Và anh ấy chẳng bao giờ đề cập gì đến chuyện cưới xin với chị. Và giờ thì chị không tin rằng anh ấy sẽ hỏi cưới chị nữa. Chị chưa bao giờ hé răng với bất cứ ai về chuyện này, nhưng chắc là cuối cùng chị phải kể với ai đó, không thì chị điên mất. John Douglas bắt đầu đến chơi với chị hai mươi năm về trước, trước khi mẹ chị qua đời. Ừ, anh ấy cứ tới chơi tới chơi, và sau một quãng thời gian, chị bắt đầu khâu chăn mền và những món tương tự; nhưng anh ấy chẳng bao giờ đề cập đến chuyện cưới xin, chỉ tới chơi tới chơi hoài. Chị chẳng làm được gì cả. Mẹ chị mất khi bọn chị đi lại với nhau được tám năm. Chị nghĩ rằng lúc ấy anh ấy sẽ cầu hôn, vì thấy chị chỉ còn một mình trên thế gian này. Anh ấy rất tử tế và cảm thông, làm tất cả những gì có thể làm cho chị, nhưng anh ấy chẳng bao giờ cầu hôn. Và chuyện cứ diễn ra như thế từ đó tới giờ. Mọi người đổ lỗi cho chị về chuyện này. Họ nói chị không chịu kết hôn với anh ấy, vì mẹ anh ấy quá ốm yếu và chị không muốn mất thời gian chăm sóc bà ấy. Trời ạ, chị khao khát được chăm sóc mẹ của John! Nhưng chị cứ mặc cho họ nghĩ như vậy. Chị thà để họ trách chị còn hơn là thương hại chị! Thật mất mặt khủng khiếp khi John chẳng chịu cầu hôn. Và vì sao anh ấy lại như thế? Với chị, chỉ cần biết lý do của anh ấy thôi thì chị sẽ chẳng phiền đến thế đâu.”
“Có lẽ mẹ ông ấy không muốn con mình kết hôn,” Anne gợi ý.
“Ồ, bà ấy muốn chứ. Bà ấy nói đi nói lại với chị rằng bà ấy rất muốn John ổn định gia đình trước khi bà ấy ra đi. Bà ấy luôn khéo léo nhắc nhở John - em cũng chính tai nghe thấy ngày hôm trước đấy thôi. Lúc ấy chị ước chị chui xuống đất được.”
“Điều này thật ngoài sức tưởng tượng của em,” Anne bất lực nói. Cô nghĩ đến Ludovic Speed. Nhưng hai trường hợp này không giống nhau. John Douglas không phải là loại người như Ludovic.
“Chị nên mạnh mẽ hơn một chút, Janet ạ,” cô kiên quyết khuyên. “Tại sao chị không từ chối dây dưa với ông ta từ sớm đi cho rồi?”
“Chị không làm thế được,” Janet tội nghiệp buồn bã đáp. “Em biết mà, Anne, chị lúc nào cũng rất mến John. Anh ấy cứ đến như thế thôi cũng tốt, bởi chị chẳng bao giờ cần có ai khác ngoài anh ấy, vì vậy chẳng có gì quan trọng đâu.”
“Nhưng làm thế có thể ép ông ta thổ lộ với chị như một người đàn ông thực thụ,” Anne nói đốc vào.
Janet lắc đầu.
“Không, chị nghĩ là không đâu. Dù sao thì chị cũng không dám thử, vì sợ anh ấy nghĩ là chị thực sự muốn vậy và bỏ đi luôn. Chị biết chị là một kẻ hèn nhát, nhưng đó là cảm nhận của chị. Và chị không thể làm khác được.”
“Ôi, chị có thể làm khác mà, Janet. Vẫn chưa quá muộn đâu. Phải kiên quyết vào. Để cho tay đàn ông ấy biết chị không thể chịu đựng nổi thái độ lấp la lấp lửng của ông ta hơn được nữa. Em sẽ giúp chị.”
“Chị không biết nữa,” Janet tuyệt vọng kêu lên. “Chị không biết liệu mình đủ gan làm việc đó không. Chuyện đã lửng lửng lơ lơ lâu lắm rồi. Nhưng chị sẽ suy nghĩ kỹ lại.”
Anne cảm thấy rất thất vọng về John Douglas. Cô đã rất mến ông ta, và cô không hề tưởng tượng nổi rằng ông ta lại là người chơi trò đuổi bắt lấp lửng với tình cảm của một người phụ nữ suốt hai mươi năm trời. Chắc chắn ông ta cần được dạy cho một bài học, và Anne cay cú nghĩ rằng mình sẽ rất vui khi được nhìn thấy cảnh đó. Vì vậy lúc họ đi đến buổi họp cầu nguyện vào đêm hôm sau, cô rất vui khi Janet nói rằng mình quyết tâm sẽ “gan dạ” hơn.
“Chị sẽ cho John Douglas thấy là mình không đáng bị tiếp tục giẫm đạp lên như thế.”
“Chị làm vậy là hoàn toàn đúng,” Anne ủng hộ.
Khi buổi họp cầu nguyện chấm dứt, John Douglas bước đến với lời đề nghị thường lệ. Janet lộ vẻ run rẩy nhưng kiên quyết.
“Không, cảm ơn,” cô lạnh lùng đáp. “Tôi biết đường về nhà khá rõ. Hẳn là thế bởi tôi đã đi trên đó suốt bốn mươi năm ròng rồi. Cho nên chẳng dám phiền ông đâu, ông Douglas ạ.”
Anne quan sát John Douglas; và, dưới ánh trăng lộng lẫy, cô lại nhìn thấy vẻ đau đớn tột độ của kẻ bị tra tấn.
Không nói lại lời nào, ông quay người và rảo bước bỏ đi.
“Dừng lại! Dừng lại!” Anne gọi rối rít đằng sau, không để ý gì đến vẻ sững sờ của những người xung quanh. “Ông Douglas, dừng lại! Làm ơn quay lại.”
John Douglas dừng bước, nhưng ông không quay lại. Anne chạy như bay tới, nắm lấy tay ông và gần như kéo ông quay lại với Janet.
“Ông phải quay lại,” cô van vỉ. “Đó chỉ là một hiểu lầm thôi, ông Douglas - tất cả là lỗi của tôi. Tôi ép Janet làm như vậy. Chị ấy không muốn đâu - nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, phải không Janet?”
Không nói lời nào Janet khoác lấy cánh tay ông và bước đi. Anne ngoan ngoãn theo họ về nhà và lẻn vào qua cửa sau.
“Ôi, em đúng là một lựa chọn tuyệt vời để ủng hộ chị,” Janet mỉa mai.
“Em chẳng làm khác được, Janet ạ,” Anne ân hận đáp. “Em chỉ cảm thấy như thể mình đang tận mắt chứng kiến một vụ giết người vậy. Em phải đuổi theo ông ấy.”
“Ôi, chị rất vui khi em làm vậy. Khi chị thấy John Douglas bỏ đi trên con đường ấy, chị cảm thấy như thể mọi mảnh vụn của niềm vui và hạnh phúc còn sót lại trong đời cũng rời đi theo anh ấy luôn. Đó là một cảm giác thật khủng khiếp.”
“Thế ông ấy có hỏi vì sao chị lại cư xử như vậy không?” Anne hỏi.
“Không, anh ấy chẳng nhắc một tiếng nào về chuyện ấy,” Jane buồn bã đáp.
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward