Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Gilbert Thổ Lộ
ôm nay là một ngày buồn tẻ chán ngắt,” Phil vừa ngáp vừa vươn người lười biếng trên ghế xô pha, nơi cô vừa xua đuổi hai chú mèo hết sức căm phẫn.
Anne ngẩng lên khỏi quyển Tàng thư hội Pickwick. Giờ kỳ thi mùa xuân đã trôi qua, cô tự thưởng cho mình những tác phẩm của Dickens.
“Đúng là một ngày chán ngán cho chúng ta,” cô trầm ngâm, “nhưng với một số người khác, có thể là một ngày tuyệt vời. Ai đó đã hạnh phúc điên cuồng trong ngày hôm nay. Có lẽ một chiến tích anh hùng đã xảy ra ở nơi nào đó - hoặc một bài thơ tuyệt vời được viết nên - hoặc một vĩ nhân sinh ra đời. Và vài ba trái tim tan vỡ, Phil ạ.”
“Tại sao cậu lại làm hỏng suy nghĩ hay ho của mình bằng cách kéo theo cái câu cuối cùng ấy hở cưng?” Phil càu nhàu. “Tớ không thích nghĩ tới trái tim tan vỡ - hoặc bất cứ điều khó chịu gì khác.”
“Thế cậu nghĩ rằng mình có thể lảng tránh những điều khó chịu trong suốt cuộc đời hở Phil?”
“Ôi chao, không đâu. Chẳng phải tớ đang đối đầu với bọn chúng ngay bây giờ hay sao? Cậu sẽ không xem Alec và Alonzo là dễ chịu, khi bọn họ cứ quấy rầy cuộc đời tớ thế này chứ?”
“Cậu chẳng bao giờ nghiêm túc với bất cứ chuyện gì cả, Phil à.”
“Tại sao tớ phải nghiêm túc chứ? Quá đủ người như thế rồi. Thế giới cần những người như tớ, Anne ạ, để giúp nó cảm thấy vui vẻ một chút. Thế giới này sẽ là một nơi khủng khiếp nếu tất cả mọi người đều hàn lâm, đứng đắn và nghiêm túc đến chết người. Nhiệm vụ của tớ, như Josiah Allen từng nói, là ‘để hấp dẫn và quyến rũ’. Thú nhận đi. Chẳng phải cuộc sống ở Nhà Patty đã tươi sáng và dễ chịu hơn trong mùa đông vừa qua nhờ tớ lên dây cót cho mọi người sao?”
“Ừ, quả thật là vậy,” Anne thừa nhận.
“Và tất cả các cậu đều yêu tớ - thậm chí cả dì Jamesina nữa, dù dì nghĩ là tớ bị chập mạch. Vậy thì tại sao tớ phải thử sống khác đi chứ? Ôi cưng ơi, tớ buồn ngủ quá. Tớ chong mắt đến một giờ sáng đêm qua để đọc cho xong một câu chuyện ma bi thảm. Tớ nằm đọc trên giường, và sau khi đọc xong, cậu nghĩ tớ dám ló đầu ra khỏi giường để tắt đèn không? Không! May mà Stella về nhà trễ, nếu không cái đèn ấy sẽ cháy sáng rực cho đến sáng. Khi nghe tiếng Stella tớ bèn gọi ngay, giải thích tình trạng khó khăn của mình, và nhờ cậu ấy tắt đèn. Nếu thò đầu ra thì tớ biết sẽ có cái gì đó tóm lấy chân khi tớ quay trở lại giường. Nhân tiện, Anne ạ, dì Jamesina đã quyết định làm gì mùa hè này chưa?”
“Rồi, dì ấy sẽ ở lại đây. Tớ biết dì làm vậy vì đám mèo may mắn nhà này, mặc dù dì nói dọn dẹp nhà mình thì quá phiền phức mà dì ấy lại ghét đi thăm viếng.”
“Cậu đang đọc gì vậy?”
“Pickwick.”
“Đó là quyển sách luôn luôn làm cho tớ cảm thấy đói,” Phil nói. “Có rất nhiều món ăn ngon trong ấy. Các nhân vật lúc nào cũng đang thưởng thức món giăm bông, trứng và rượu pha sữa. Mỗi khi đọc Pickwick xong, tớ lại đi lục lọi chạn bếp. Nhắc mới nhớ là tớ đang đói meo đây. Có thứ gì ngon lành trong kho thực phẩm không hở Nữ hoàng Anne?”
“Tớ có làm một cái bánh chanh hồi sáng. Cậu cứ cắt một miếng đi.”
Phil chạy ù vào kho thực phẩm và Anne rảo bước đi dạo trong vườn cây cùng với Mốc. Đó là một buổi chiều xuân sớm ẩm ướt và ngập tràn mùi thơm. Tuyết chưa tan hết trong công viên; một lớp tuyết mỏng xám xịt vẫn còn nằm dưới hàng thông ven đường cảng, được che chắn khỏi ánh mặt trời tháng Tư. Nó làm con đường dọc bến cảng trở nên lầy lội và khiến trời chiều se lạnh. Nhưng cỏ đã mọc xanh um ở những góc khuất, và Gilbert đã tìm thấy vài cụm dương mai yếu ớt ngọt ngào trong một góc khuất đâu đó. Anh đi qua lối công viên, tay cầm đầy hoa dương mai.
Anne đang ngồi trên tảng đá lớn màu xám nơi vườn cây, ngắm nhìn nhành bạch dương trơ trọi nghiêng nghiêng duyên dáng như một bài thơ giữa ánh hoàng hôn đỏ nhạt. Cô đang xây dựng một tòa lâu đài trên mây - một tòa nhà tuyệt vời với sân ngập nắng và hành lang trang nghiêm ngất ngây mùi nước hoa Ả Rập, nơi cô vừa là chủ nhân vừa là nữ hoàng trị vì. Cô cau mày khi thấy Gilbert băng qua vườn cây. Dạo gần đây, cô luôn tìm được cách không ở một mình bên Gilbert. Nhưng giờ thì anh đã tóm được cô; và thậm chí Mốc cũng bỏ rơi cô.
Gilbert ngồi xuống tảng đá bên cạnh cô và đưa cho cô bó hoa dương mai.
“Chúng có nhắc cậu nhớ tới quê nhà và những cuộc dã ngoại thời học trò của chúng ta không hở Anne?” Anne cầm lấy và dụi mặt vào bó hoa.
“Giờ tớ đang ở ngay trong cánh đồng hoang của ông Silas Sloane,” cô háo hức thốt lên.
“Tớ nghĩ vài ngày nữa cậu sẽ thực sự có mặt ở đó thôi mà?”
“Không đâu, còn hai tuần nữa. Tớ sẽ ghé thăm Phil ở Bolingbroke trước khi về nhà. Cậu sẽ có mặt ở Avonlea trước tớ cho coi.”
“Không, mùa hè này tớ sẽ không về Avonlea đâu, Anne ạ. Tớ tìm được việc ở văn phòng tờ Tin tức hằng ngày và tớ sẽ bắt đầu làm việc.”
“Ôi,” Anne đáp lại mơ hồ. Cô tự hỏi cả mùa hè dài ở Avonlea sẽ thế nào nếu không có Gilbert. Dường như cô không mấy thích viễn cảnh ấy lắm. “Ôi chao,” cô kết luận nhạt phèo, “tốt cho cậu, hẳn thế rồi.”
“Ừ, tớ rất trông mong vào công việc này. Nó sẽ giúp tớ học tiếp sang năm.”
“Cậu đừng làm việc quá sức,” Anne nói mà chẳng rõ là mình đang nói gì. Cô ước ao một cách tuyệt vọng rằng Phil sẽ đi ra vườn. “Cậu đã học hành hết sức chăm chỉ cả mùa đông rồi. Buổi tối nay thú vị quá phải không? Cậu biết không, hôm nay tớ tìm thấy một cụm hoa violet trắng dưới gốc cái cây vặn vẹo đằng kia. Tớ cảm thấy như thể đã khám phá một mỏ vàng vậy.”
“Cậu lúc nào cũng tìm thấy các mỏ vàng,” Gilbert đáp, cũng lơ đãng không kém.
“Chúng ta hãy đi tìm xem có còn nữa hay không,” Anne hăm hở đề nghị. “Tớ sẽ gọi Phil và...”
“Giờ hãy khoan quan tâm đến Phil và hoa violet, Anne ạ,” Gilbert lặng lẽ nói, giữ chặt lấy tay cô khiến cô chẳng có cách nào giật ra. “Anh muốn nói với em một chuyện.”
“Ôi, đừng nói mà,” Anne van vỉ. “Đừng... làm ơn mà, Gilbert.”
“Anh phải nói. Không thể để mọi chuyện dở dang thế này mãi được. Anne, anh yêu em. Em biết mà. Anh... anh không thể nói anh yêu em dường nào. Em có đồng ý làm vợ anh trong tương lai không?”
“Em... tớ không thể,” Anne lắp bắp đau đớn. “Ôi, Gilbert... anh... cậu làm hỏng mọi thứ rồi.”
“Em không thích anh sao?” Sau một khoảng lặng đáng sợ, Gilbert lên tiếng hỏi, Anne cúi đầu không dám nhìn lên.
“Không... không phải theo cách cậu nghĩ. Tớ mến cậu vô cùng nhiều như một người bạn. Nhưng tớ không yêu cậu, Gilbert ạ.”
“Nhưng em không thể cho anh hy vọng rằng một ngày nào đó, em sẽ…?”
“Không, tớ không thể,” Anne kêu lên tuyệt vọng.
“Tớ không bao giờ, không bao giờ có thể yêu cậu - theo cách đó - Gilbert ạ. Cậu đừng bao giờ nhắc lại chuyện này với tớ nữa.”
Một khoảng lặng khác dài và đáng sợ đến mức cuối cùng Anne phải ngẩng đầu lên. Khuôn mặt và kể cả môi Gilbert đều trắng bệch. Và đôi mắt của anh - nhưng Anne rùng mình và nhìn ra chỗ khác. Chẳng có gì lãng mạn ở đây cả. Chẳng lẽ mọi lời cầu hôn nếu không kỳ cục thì sẽ... khủng khiếp như vậy sao? Liệu cô có thể nào quên được khuôn mặt Gilbert lúc này không?
“Có ai khác sao?” cuối cùng anh hạ giọng hỏi.
“Không... không có ai cả,” Anne vội giải thích. “Tớ không quan tâm tới bất kỳ ai theo kiểu như thế - và tớ mến cậu hơn bất kỳ người nào khác trên thế giới này, Gilbert ạ. Và bọn mình phải... bọn mình phải tiếp tục là bạn bè, Gilbert ạ.”
Gilbert cười nhạt cay đắng.
“Bạn bè! Tình bạn của em không thể thỏa mãn được tôi, Anne ạ. Tôi muốn tình yêu của em - mà em lại bảo rằng tôi chẳng bao giờ có được.”
“Tớ xin lỗi. Tha thứ cho tớ, Gilbert,” Anne chỉ có thể nói như vậy. Ôi, bài diễn văn khéo léo đầy cảm kích mà cô từng tưởng tượng ra để từ chối các chàng trai theo đuổi, giờ nó ở đâu rồi?
Gilbert nhẹ nhàng buông tay cô ra.
“Chẳng có gì phải tha thứ cả. Đã có lúc tôi nghĩ rằng em để ý đến tôi. Chẳng qua là tôi tự dối mình thôi. Tạm biệt, Anne.”
Anne quay trở về phòng, ngồi lên bệ cửa sổ dưới tàng thông và òa khóc cay đắng. Cô cảm thấy như thể một thứ gì đó vô cùng quý giá đã rời khỏi cuộc sống của mình. Đương nhiên đó là tình bạn của Gilbert rồi. Ôi, tại sao cô phải mất nó trong hoàn cảnh này chứ?
“Có chuyện gì vậy hả cưng?” Phil bước vào phòng trong ánh trăng lờ nhờ.
Anne không trả lời. Vào lúc này, cô ước gì Phil ở cách đây một ngàn dặm.
“Chắc cậu vừa từ chối Gilbert Blythe chứ gì. Cậu là một con ngốc, Anne Shirley!”
“Thế cậu nghĩ từ chối kết hôn với một người đàn ông mà tớ không yêu là ngốc nghếch à?” Anne bị buộc phải đốp chát lại một cách lạnh lùng.
“Cậu nhìn tình yêu mà không biết đó là tình yêu. Cậu tưởng tượng ra thứ cậu gọi là tình yêu, và cậu cứ hy vọng tình yêu đời thực trông giống y như thế. Thế đấy, đó là câu triết lý đầu tiên trong đời tớ. Chẳng biết làm sao mà tớ nghĩ ra câu đó được nhỉ?”
“Phil,” Anne van vỉ, “hãy đi đi và để tớ một mình một lát. Thế giới của tớ đã vỡ tan tành rồi. Tớ muốn tái tạo nó.”
“Mà không có chút bóng dáng nào của Gilbert trong đó ư?” Phil hỏi rồi bỏ đi.
Một thế giới không có chút bóng dáng nào của Gilbert! Anne buồn rầu lặp lại. Thế giới ấy chẳng phải sẽ hết sức cô đơn và hoang vắng hay sao? Ôi, tất cả là lỗi của Gilbert. Anh đã làm hỏng tình bạn đẹp đẽ của họ. Giờ thì cô đành phải học cách sống không có nó mà thôi.
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward