I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Khoảng Lặng
ứ nghĩ rằng đây là sinh nhật thứ hai mươi của cháu, và thời thiếu niên đã lùi lại đằng sau mãi mãi.” Cuộn người trên tấm thảm trải trước lò sưởi với mèo Mốc trong lòng, Anne than thở với dì Jamesina đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế yêu thích. Họ chỉ có một mình trong phòng khách. Stella và Priscilla tham dự một buổi họp còn Phil đang ở trên lầu chải chuốt chuẩn bị đi dự tiệc.
“Ta nghĩ cháu đang cảm thấy nuối tiếc lắm,” dì Jamesina nói. “Thời thiếu niên là một phần hết sức tốt đẹp của cuộc đời. Ta vui vì mình chẳng bao giờ phải rời khỏi thời niên thiếu cả.”
Anne phá lên cười.
“Dì sẽ không bao giờ như vậy đâu. Dì vẫn luôn mười tám dẫu tuổi thật là một trăm. Đúng vậy, cháu đang nuối tiếc, và có chút bất mãn nữa. Cô Stacy nói với cháu hồi lâu lắm rồi rằng khi cháu hai mươi, tính cách cháu sẽ được định hình, vĩnh viễn. Cháu không thấy tính cách cháu đủ tốt. Nó đầy khuyết điểm ra đấy.”
“Mọi người cũng thế thôi,” dì Jamesina vui vẻ khuyên nhủ. “Tính tình ta thủng cả trăm chỗ đấy chứ. Cô Stacy của cháu có lẽ muốn nói rằng khi cháu hai mươi, tính cách cháu sẽ vĩnh viễn nghiêng về một hướng nào đó, và sẽ tiếp tục phát triển theo hướng ấy. Đừng quá lo lắng như vậy, Anne ạ. Làm đúng bổn phận của cháu với Chúa, người xung quanh cùng chính bản thân cháu, và cứ tận hưởng cuộc sống đi. Đó là triết lý sống của ta và nó luôn luôn đúng. Đêm nay Phil đi đâu vậy?”
“Cậu ấy đi dự vũ hội, và cậu ấy mặc một chiếc váy tuyệt vời, váy lụa màu vàng kem với đăng ten mỏng tanh như mạng nhện. Rất hợp với sắc nâu của cậu ấy.”
“Hình như từ ‘lụa’ và ‘đăng ten’ chứa đầy ma thuật, phải vậy không?” dì Jamesina hỏi. “Chỉ nghe đến chúng thôi cũng làm ta cảm thấy như đang nhún nhảy theo điệu nhạc rồi. Và còn lụa màu vàng nữa chứ. Nó khiến ta nghĩ tới chiếc váy làm từ nắng trời. Ta luôn muốn mặc một chiếc váy lụa vàng, nhưng hết mẹ rồi đến chồng ta không đồng ý. Việc đầu tiên ta sẽ làm khi đến thiên đàng là kiếm một chiếc váy lụa vàng.”
Giữa tràng cười lanh lảnh của Anne, Phil xuống lầu kéo theo làn váy bập bềnh như mây trời và ngắm nghía mình trong tấm gương bầu dục dài trên tường.
“Một tấm gương biết tôn vẻ đẹp của chủ nhân sẽ làm thế giới này dễ thương hẳn ra,” cô nói. “Chiếc gương trong phòng tớ rõ ràng làm tớ trông xanh xao quá đi mất. Tớ trông có được không hở Anne?”
“Thế cậu có thực sự biết là mình đẹp đến nhường nào không Phil?” Anne hỏi với lòng ngưỡng mộ chân thành.
“Đương nhiên là tớ biết chứ. Nếu không thì gương và các chàng trai dùng để làm gì? Ý tớ không phải là hỏi chuyện đó. Có thứ gì còn thò ra ngoài không? Váy của tớ thẳng thớm chưa? Và đóa hồng này hạ xuống một chút thì sẽ đẹp hơn chứ? Tớ e là mình cài nó quá cao - nó sẽ làm cho tớ trông cứ lệch sang một bên. Nhưng tớ ghét có cái gì cứ cọ cọ vào lỗ tai.”
“Mọi thứ đều đâu vào đó, và lúm đồng tiền ở phía Tây Nam của cậu thật đáng yêu.”
“Anne, có một điều đặc biệt tớ thích ở cậu - cậu hết sức rộng lượng. Chẳng có một tí ti ghen tỵ nào trong cậu cả.”
“Tại sao cô nàng phải ganh tỵ chứ?” dì Jamesina hỏi. “Có lẽ cô nàng không dễ nhìn như cháu, nhưng cái mũi của cô nàng thì hơn xa cháu.”
“Cháu biết điều đó mà,” Phil thừa nhận.
“Cái mũi luôn luôn là niềm an ủi to lớn cho cháu,” Anne thú nhận.
“Và tớ thích nhìn tóc của cậu lòa xòa trên trán, Anne ạ. Và cái lọn tóc bé xíu kia, lúc nào trông cũng như sắp rũ xuống, nhưng chẳng bao giờ rũ xuống ấy, nhìn ngon mắt quá đi. Nhưng nói đến mũi, đó là nỗi lo lắng đáng sợ của tớ. Tớ biết khi tớ bốn mươi nó sẽ mọc kiểu Byrne cho coi. Cậu nghĩ khi bốn mươi tớ sẽ thế nào hở Anne?”
“Sẽ là một quý bà lớn tuổi đứng đắn đoan trang,” Anne trêu.
“Không đời nào,” Phil kêu lên rồi thoải mái ngồi xuống chờ anh chàng hộ tống tới. “Joseph, con quái vật lòe loẹt kia, đừng có nhảy vào lòng ta nghe chưa. Ta sẽ không đi khiêu vũ với chiếc váy đầy lông mèo đâu. Không, Anne ạ, tớ sẽ không có vẻ đứng đắn đoan trang đâu. Nhưng chắc chắn là tớ sẽ lập gia đình.”
“Với Alec hay Alonzo?” Anne hỏi.
“Một trong hai người ấy, tớ nghĩ thế,” Phil thở dài, “nếu tớ có thể quyết định là lấy ai.”
“Lựa chọn có gì khó khăn chứ,” dì Jamesina trách móc.
“Dì ơi, cháu sinh ra làm kiếp bập bênh, và chẳng có gì có thể giúp cháu không bị dao động cả.”
“Cháu cần phải chín chắn hơn, Philippa ạ.”
“Chín chắn được là tốt nhất, tất nhiên rồi,” Philippa đồng ý, “nhưng như vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều trò vui. Còn chuyện của Alec và Alonzo, nếu biết họ dì sẽ hiểu tại sao chọn một trong hai lại khó khăn đến thế. Họ dễ thương y hệt như nhau.”
“Thế thì chọn ai đó dễ thương hơn họ đi vậy,” dì Jamesina gợi ý. “Có anh chàng năm tư mê tít cháu đấy - Will Leslie thì phải. Anh chàng có đôi mắt to dịu dàng đáng yêu.”
“Chúng quá to và quá dịu dàng - giống như một con bò cái ấy,” Phil tàn nhẫn bình phẩm.
“Thế cháu nghĩ gì về George Parker?”
“Chẳng có gì đáng nghĩ về anh ta ngoại trừ anh ta lúc nào cũng có vẻ như vừa được ủi phẳng và hồ bột.”
“Còn Marr Holworthy nữa. Cháu chẳng thể tìm ra khuyết điểm nào ở anh ta cả.”
“Đúng vậy, anh chàng sẽ trúng tuyển nếu không nghèo như thế. Cháu phải kết hôn với một người giàu có, dì Jamesina ạ. Giàu - và đẹp trai nữa - là phẩm chất không thể thiếu. Cháu sẽ lấy Gilbert Blythe nếu anh chàng giàu có.” “Ôi, vậy sao?” Anne gặng hỏi có phần hơi ác ý.
“Mình chẳng thích ý tưởng đó một chút nào, mặc dù mình thì chẳng cần Gilbert, ôi, không,” Phil chọc ghẹo. “Nhưng chúng ta đừng nói những chuyện chán phèo này nữa. Chắc một ngày nào đó cháu cũng phải lấy chồng thôi, nhưng cháu sẽ trì hoãn cái ngày khủng khiếp ấy càng lâu càng tốt.”
“Cháu đừng kết hôn với bất kỳ người nào cháu không yêu, Phil ạ, nói tóm lại là thế,” dì Jamesina khuyên.
“‘Ôi, trái tim yêu đương theo kiểu cũ, Nay đã lỗi mốt lắm lắm rồi.’”
Phil ngâm nga với giọng mỉa mai. “Xe tới rồi. Cháu bay đây - tạm biệt hai cục cưng lỗi thời nhé.”
Khi Phil đã đi, dì Jamesina nghiêm túc nhìn sang Anne.
“Con bé xinh xắn, ngọt ngào và tốt bụng, nhưng cháu có nghĩ con bé có bị chập mạch không hở Anne?”
“Ôi, cháu nghĩ đầu óc Phil vẫn ổn dì ơi,” Anne cười trộm. “Chỉ là cách nói chuyện của cậu ấy thôi.” Dì Jamesina lắc đầu.
“Ừ, ta hy vọng như vậy, Anne ạ. Ta thực tình hy vọng như vậy, vì ta thương con bé. Nhưng ta chẳng thể hiểu nổi con bé - con bé ấy vượt quá trình độ của ta rồi. Nó chẳng giống như bất kỳ cô gái nào ta biết, hoặc bất kỳ cô gái nào như ta thuở xưa.”
“Thế dì đã từng là bao nhiêu cô gái khác nhau rồi hở dì Jimsie?”
“Cả nửa tá đấy, cưng ạ.”
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward