Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Con Đường Dẫn Tới Sa Ngã
avy và Dora đã sẵn sàng đến trường học giáo lý.
Hôm nay hai đứa sẽ tự đi, một chuyện rất ư hiếm thấy, vì chẳng lúc nào bà Lynde không tới lớp giáo lý ngồi cùng. Nhưng sáng nay bà Lynde vừa bị trẹo chân đi cà nhắc, đành phải ở nhà rồi. Hai đứa cũng sẽ là thành viên duy nhất của Chái Nhà Xanh đến lễ nhà thờ, vì Anne đã đi từ tối hôm trước tới Carmody để cả ngày hôm nay viếng thăm bè bạn, còn Marilla lại lên cơn đau đầu như mọi khi.
Davy chậm rì rì đi xuống dưới nhà. Dora đang đứng đợi cậu nơi hành lang, đã được bà Lynde sửa soạn tươm tất. Davy thì tự lo lấy thân. Túi cậu có một xu để quyên góp cho lớp giáo lý, và năm xu cho quỹ nhà thờ; một tay cầm Kinh Thánh, một tay cầm bài học Kinh Thánh hằng quý; cậu đã thuộc như cháo bài học thuộc lòng, câu ghi nhớ và câu hỏi giáo lý. Chẳng phải cậu đã học chúng, dưới ách áp bức, trong nhà bếp của bà Lynde, suốt buổi chiều Chủ nhật tuần trước sao? Do vậy, tâm trí của Davy lẽ ra phải rất an nhàn thoải mái mới phải. Nhưng thực tế thì, mặc cho Kinh Thánh và câu hỏi giáo lý, lòng cậu vẫn sục sôi như một con sói đói.
Bà Lynde cà nhắc lết ra khỏi bếp khi cậu đến trước mặt Dora.
“Cháu tắm rửa sạch sẽ chưa?” bà nghiêm khắc hỏi.
“Rồi ạ - tất cả những chỗ thò ra ngoài,” Davy trả lời mặt sưng mày sỉa.
Bà Rachel thở dài. Bà nghi ngờ về độ sạch của cổ và tai Davy. Nhưng bà biết nếu mình đòi kiểm tra đến nơi đến chốn thì hẳn là Davy sẽ co giò chạy mất, mà hôm nay bà thì không thể đuổi theo kịp nó.
“Ừ, nhớ cư xử cho đàng hoàng nhé,” bà dặn dò. “Không giẫm chân vào bụi bẩn. Không ngừng trước hàng hiên để nói chuyện với mấy đứa trẻ con khác. Không xoay người nhấp nhổm trên ghế. Đừng quên các câu ghi nhớ. Đừng làm mất tiền quyên góp hay quên bỏ vào thùng. Không xì xầm lúc cầu nguyện, và đừng quên phải tập trung lắng nghe bài giảng.”
Davy không thèm đáp trả. Cậu hùng hục đi ra đường, Dora líu ríu theo sau. Nhưng linh hồn cậu bên trong vẫn sôi sục căm thù. Davy đã chịu đựng, hoặc nghĩ rằng mình phải chịu đựng, không ít khổ cực dưới bàn tay và cái lưỡi của bà Rachel Lynde kể từ khi bà tới sống ở Chái Nhà Xanh, bởi bà Lynde không thể sống với bất kỳ ai, dù họ chín hay chín mươi tuổi, mà không cố tìm cách uốn nắn họ theo khuôn phép. Và chỉ mới buổi chiều hôm trước thôi, bà đã can thiệp để bà Marrilla không cho phép Davy đi câu cá với nhà Timothy Cotton. Davy hiện vẫn còn sôi máu vì chuyện này.
Ngay sau khi ra đến đường, Davy dừng lại làm mặt nhăn nhó biến dạng một cách quái dị khủng khiếp đến nỗi Dora sợ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ kéo thẳng mặt ra như cũ được, dẫu cô bé thừa biết tài năng của anh trai trong trò này.
“Chết tiệt,” Davy rít lên.
“Ôi, Davy, đừng chửi thề,” Dora há hốc miệng sững sờ.
“‘Chết tiệt’ không phải là chửi thề - không hẳn thế. Có là chửi thề thật thì anh cũng chẳng quan tâm,” Davy phản pháo vẻ bất cần.
“Ôi, nếu anh phải nói những lời khủng khiếp ấy thì cũng phải tránh ngày Chủ nhật đi chứ,” Dora van vỉ.
Davy vẫn chưa thấy có gì đáng hối hận, nhưng từ tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn cậu cảm thấy rằng, có lẽ, mình đã đi hơi quá xa.
“Anh sẽ phát minh ra một từ chửi thề của riêng mình,” cậu tuyên bố.
“Thiên Chúa sẽ trừng phạt anh nếu anh làm thế,” Dora nghiêm mặt.
“Vậy thì anh cho rằng Thiên Chúa là một lão già cổ lỗ sĩ,” Davy bật lại. “Ngài không biết rằng là người thì phải có cách nào đó để diễn tả cảm xúc của mình chứ?”
“Davy!!!” Dora kêu lên. Cô bé gần như nghĩ Davy sắp bị sét đánh chết ngay tại chỗ. Nhưng không có gì xảy ra cả.
“Dù sao, anh sẽ không chấp nhận bị bà Lynde quản giáo nữa,” Davy lắp bắp. “Cô Anne và bà Marilla có quyền la mắng anh, nhưng bà ta thì không đời nào. Anh sẽ làm tất tần tật mọi chuyện mà bà ta không cho anh làm. Em cứ xem thì biết.”
Trong sự im lặng cố ý đến nghiệt ngã, khiến Dora lặng người dõi theo anh trai, sợ đến phát khiếp, Davy bước ra rìa cỏ xanh lề đường, chân lún đến tận mắt cá vào lớp bụi mịn hậu quả của bốn tuần liền trời không nhỏ một giọt mưa nào, rồi hùng hục đi dọc theo con đường, cố ý kéo lê bàn chân cho đến khi toàn thân cậu bị một đám mây bụi mù mịt bao bọc.
“Đó mới là khởi đầu thôi,” cậu tuyên bố vẻ đắc thắng. “Và anh sẽ dừng lại trước hiên và nói chuyện với bất kỳ ai ở đó chịu mở miệng. Anh sẽ uốn éo nhấp nhổm trên ghế, thì thầm nói chuyện, và tuyên bố mình không thuộc các câu ghi nhớ. Và anh sẽ vứt bỏ cả hai đồng tiền quyên góp ngay bây giờ.”
Thế là Davy ném tung hai đồng tiền qua hàng rào nhà ông Barry với niềm hứng thú cao độ.
“Satan làm anh ra nông nỗi này,” Dora trách móc.
“Không phải hắn,” Davy kêu lên căm phẫn. “Anh tự nghĩ ra đấy chứ. Và anh đã nghĩ ra điều khác để làm nữa. Anh sẽ không đi nhà thờ và trường giáo lý nữa đâu. Anh sẽ đi lên chơi với mấy đứa nhà Cotton. Tối qua tụi nó nói với anh rằng hôm nay sẽ không đi đến trường, vì mẹ tụi nó đi vắng và chẳng ai ép buộc tụi nó cả. Đi chung đi, Dora, chúng ta sẽ vui lắm cho mà xem.”
“Em không muốn đi,” Dora phản đối.
“Em phải đi,” Davy tuyên bố. “Nếu em không đi anh sẽ mách bà Marilla rằng Frank Bell hôn em ở trường thứ Hai tuần rồi.”
“Em có cố ý đâu. Em đâu ngờ là nó làm vậy,” Dora kêu lên, mặt đỏ bừng.
“À, em có tát nó hay làm ra vẻ tức giận tí tẹo nào đâu,” Davy vặn lại. “Anh sẽ mách cả chuyện đó nữa, nếu em không đi chơi cùng. Chúng ta đi đường tắt băng qua cánh đồng này thôi.”
“Em sợ bò,” Dora đáng thương phản đối, nghĩ là mình đã tìm được lối thoát.
“Cái kiểu sợ bò của em thật vô lý,” Davy chế giễu.
“Tại sao phải sợ, chúng nhỏ tuổi hơn em nữa.”
“Chúng lớn hơn,” Dora giải thích.
“Chúng sẽ không động vào em đâu. Nào, đi thôi. Thật tuyệt quá đi mất. Khi lớn lên anh sẽ không thèm đi nhà thờ. Anh tin là tự mình cũng tìm được đường lên thiên đàng.”
“Anh sẽ phải đi tới nơi khác nếu không cư xử đúng đắn vào ngày Chủ nhật,” Dora buồn bã đi theo anh trai dù chẳng muốn chút nào.
Nhưng Davy không sợ - vẫn chưa sợ. Địa ngục còn xa lắm, mà niềm vui thích của chuyến đi câu cá với đám trẻ nhà Cotton lại rất gần. Cậu ước gì Dora gan dạ hơn chút xíu. Cô bé hở chút lại ngoái đầu lại như sắp òa lên khóc, mà vậy thì còn vui gì nữa. Dù sao thì đám con gái toàn là đồ vô tích sự. Lần này thì Davy không chửi thề “chết tiệt” nữa, dẫu là trong ý nghĩ. Cậu không cảm thấy có lỗi - vẫn chưa - vì đã nói câu đó ra miệng, nhưng có lẽ không nên xúc phạm các đấng quyền lực vô hình quá nhiều lần trong một ngày.
Đám nhóc nhà Cotton đang chơi ở sân sau, chào đón sự xuất hiện của Davy bằng những tiếng hò reo nhiệt tình.
Chỉ có Pete, Tommy, Adolphus và Mirabel Cotton ở nhà. Mẹ và các chị gái chúng đi vắng. Dora ít nhất cũng cảm thấy an ủi khi thấy Mirabel có mặt. Cô bé sợ chỉ có một mình giữa một bầy con trai. Mirabel cũng gần tệ như một thằng bé - nó ồn ào rám nắng và liều lĩnh. Nhưng ít nhất nó cũng mặc váy.
“Chúng tớ đến đi câu cá đây,” Davy tuyên bố.
“Hoan hô,” đám trẻ nhà Cotton gào lên. Lập tức cả bọn đổ xô đi đào giun, Mirabel dẫn đầu cầm một hộp thiếc. Dora ước gì có thể ngồi xuống mà òa lên khóc. Ôi, giá như thằng Frank Bell đáng ghét đừng có hôn cô! Vậy thì cô bé đã có thể bất chấp Davy và đi học trường giáo lý yêu quý của mình.
Đương nhiên, đám nhóc không dám đi câu ở ao, vì những người đi nhà thờ có thể nhìn thấy. Chúng đành phải đi đến con suối trong rừng phía sau nhà Cotton. Nhưng suối đó đầy cá hồi, và cả đám đã có một buổi sáng hết sức thú vị - ít nhất thì đám trẻ nhà Cotton chắc chắn là tận hưởng rất đã chuyến đi câu, và Davy dường như cũng rất vui vẻ. Vẫn chưa bất cần mọi sự, cậu cất giày và tất của mình đi và mượn áo khoác của Tommy Cotton. Ăn mặc như thế thì bùn, đầm lầy và cây bụi chẳng có gì đáng sợ cả. Dora thực sự vô cùng khốn khổ và bề ngoài của cô bé cho thấy điều đó. Cô bé lẽo đẽo theo sau cuộc hành trình của đám bạn từ cái hồ này sang cái hồ khác, tay siết chặt Kinh thánh và bài học hàng quý, tâm hồn cay đắng nghĩ tới lớp học thân thương mà lẽ ra cô đang được tham dự và lắng nghe cô giáo yêu quý. Thay vào đó, giờ đây cô bé lang thang trong rừng với đám nhóc Cotton gần như man rợ, cố gắng giữ sạch đôi bốt và tránh cho chiếc váy trắng đẹp không bị rách và vấy bẩn. Mirabel đề nghị cho mượn tạp dề nhưng Dora đã cao ngạo từ chối.
Đám cá hồi cắn câu nhiều như mọi ngày Chủ nhật khác. Trong một giờ đám nhóc tội lỗi đã câu đủ số cá mong muốn, thế là chúng kéo về nhà, khiến Dora thở phào nhẹ nhõm. Cô bé ngồi ngay ngắn trên cái chuồng gà ngoài sân trong khi đám trẻ om sòm chơi trò đuổi bắt; rồi cả bọn trèo lên nóc chuồng lợn khắc tên mình lên xà ngang. Chuồng gà mái bằng và đống rơm bên dưới giúp Davy nghĩ ra một trò mới. Đám trẻ dành cả nửa giờ hớn hở leo lên mái chuồng rồi trượt xuống đống rơm giữa những tiếng hò reo và la hét.
Nhưng mọi trò vui, dẫu là bất chính, cũng đến lúc phải kết thúc. Khi tiếng bánh xe lạo xạo vang lên trên cây cầu băng qua ao ra hiệu mọi người đang đi nhà thờ về, Davy biết hai đứa phải quay về nhà. Cậu cởi phăng áo khoác của Tommy, mặc vào trang phục hợp pháp của mình và ngoảnh mặt khỏi xâu cá hồi câu được với một tiếng thở dài não nề. Đừng hòng mơ đến chuyện xách cá về nhà.
“Ôi chao, chơi đã đời quá đi mất, phải không?” cậu ngang ngạnh hỏi khi hai đứa đi xuống đồi.
“Em thì không,” Dora thẳng thừng đáp trả. “Và em không tin anh vui vẻ thực sự, thế đấy,” cô bé nói thêm với một thoáng sáng suốt bất ngờ.
“Anh vui chứ,” Davy kêu lên nhưng với giọng khá là miễn cưỡng. “Em không vui cũng phải thôi - cứ ngồi yên ở đó như một - như một con la.”
“Em chẳng đời nào thèm chơi với đám trẻ nhà Cotton,” Dora đáp với giọng trịch thượng.
“Đám nhà Cotton chơi được lắm,” Davy bật lại. “Và tụi nó sống vui vẻ hơn mình nhiều. Tụi nó muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói trước mặt mọi người. Kể từ giờ, anh cũng sẽ làm y như vậy.”
“Có rất nhiều điều anh sẽ không dám nói trước mặt mọi người,” Dora quả quyết.
“Không, không hề.”
“Có chứ. Liệu anh,” Dora trịnh trọng hỏi, “liệu anh có dám nói chữ ‘mèo đực’ trước mặt mục sư không?”
Đây đúng là một cú nốc ao. Davy không ngờ bị hỏi một ví dụ cụ thể về chuyện tự do ngôn luận như vậy. Nhưng trước mặt Dora thì không cần giả vờ kiên định làm gì.
“Đương nhiên là không rồi,” cậu xịu mặt thừa nhận. “‘Mèo đực’ không phải là một từ thiêng. Dù sao thì anh sẽ chẳng bao giờ nhắc tới loại động vật đó trước mặt mục sư.”
“Nhưng nếu anh phải làm vậy thì sao?” Dora truy đến cùng.
“Anh sẽ gọi nó là mèo con trai,” Davy đáp.
“Em nghĩ gọi là ‘quý ông mèo’ thì lịch sự hơn,” Dora trầm ngâm.
“Em cũng biết nghĩ á!” Davy bật lại với vẻ khinh thường ra mặt.
Davy đang cảm thấy không thoải mái, mặc dù cậu thà chết chứ không thừa nhận với Dora. Bây giờ khi niềm vui sướng bốc đồng trốn học đã trôi đi, lương tâm cậu bắt đầu cắn rứt. Nói cho cùng, có lẽ đi học trường giáo lý và đến nhà thờ mới là phải lẽ. Bà Lynde khá độc đoán; nhưng tủ bếp của bà luôn có sẵn một hộp bánh quy và bà không hề keo kiệt tí nào. Tại thời điểm khá là không phù hợp này, Davy nhớ ra chuyện mình làm rách cái quần đi học tuần trước, bà Lynde đã vá lại rất khéo mà không hề mách bà Marilla.
Nhưng ly tội lỗi của Davy vẫn chưa đầy hẳn. Cậu sắp phát hiện ra cần phạm thêm tội lỗi để che đậy tội lỗi mình đã phạm. Hôm đó hai đứa ăn trưa với bà Lynde và câu đầu tiên bà hỏi Davy là:
“Cả lớp cháu đều đến trường giáo lý ngày hôm nay chứ?”
“Dạ,” Davy nuốt nước bọt. “Tất cả - trừ một đứa.”
“Thế cháu có đọc câu ghi nhớ và câu hỏi giáo lý không?”
“Dạ có.”
“Thế cháu có quyên tiền không?”
“Dạ có.”
“Thế bà Malcolm MacPherson có đi nhà thờ không?”
“Cháu không biết.” Câu trả lời này, ít nhất, là sự thật, Davy đáng thương nghĩ bụng.
“Thế có thông báo họp mặt hội từ thiện tuần tới không?”
“Dạ có.” - câu trả lời run run.
“Còn hội họp cầu nguyện thì sao?”
“Cháu... cháu không biết.”
“Cháu phải biết chứ. Cháu phải chăm chú lắng nghe các thông báo mới đúng. Ông Harvey chọn giảng về đoạn nào trong Kinh thánh?”
Davy hốt hoảng hớp một hớp nước và nuốt vội cùng với lời kháng nghị cuối cùng của lương tâm. Cậu liến thoắng đọc một câu ghi nhớ cũ học từ mấy tuần trước. May mắn thay bà Lynde ngừng đặt câu hỏi ở đây; nhưng Davy chẳng thấy bữa ăn trưa có gì ngon lành nữa.
Cậu chỉ có thể nuốt nổi một phần bánh pudding.
“Chuyện gì xảy ra với cháu vậy?” bà Lynde có lý do để ngạc nhiên. “Cháu mệt sao?”
“Không mà,” Davy lí nhí.
“Nhìn cháu xanh xao đấy. Cháu nên tránh phơi nắng chiều nay,” bà Lynde trách.
“Anh có biết đã nói dối bà Lynde bao nhiêu lần rồi không?” Dora hỏi đầy trách móc ngay sau khi hai đứa bé ở một mình với nhau sau bữa trưa.
Davy, bị dằn vặt đến tuyệt vọng, bật lại đầy quyết liệt.
“Anh không biết và cũng không quan tâm,” cậu nói. “Em im đi, Dora Keith.”
Sau đó Davy đáng thương tự giấu mình trong góc khuất đằng sau đống củi để ngẫm nghĩ về con đường dẫn đến sự sa ngã của mình.
Chái Nhà Xanh đã chìm trong bóng tối và tĩnh lặng khi Anne về đến nhà. Cô lập tức trèo lên giường vì đã rất mệt mỏi và buồn ngủ. Có vài cuộc vui tổ chức ở Avonlea vào tuần đó đều kết thúc khá trễ. Anne đã nửa tỉnh nửa mê trước khi đầu kịp chạm vào gối; nhưng ngay lúc ấy cửa phòng cô mở ra nhẹ nhàng và một giọng van vỉ gọi tên cô, “Cô Anne ơi.”
Anne ngồi dậy ngái ngủ.
“Davy, là cháu sao? Có chuyện gì vậy?” Một bóng trắng lướt qua sàn và nhảy lên giường.
“Cô Anne ơi,” Davy nức nở choàng tay qua cổ cô. “Cháu mừng khủng khiếp khi cô về nhà. Cháu không thể đi ngủ được cho đến khi nói được với ai đó.”
“Nói chuyện gì nào?”
“Chuyện cháu đau khổ thế nào.”
“Tại sao cháu lại đau khổ vậy, bé cưng?”
“Vì hôm nay cháu hư lắm, cô Anne ơi. Ôi, cháu hư khủng khiếp - chưa bao giờ cháu hư như thế.”
“Cháu làm gì nào?”
“Ôi, cháu không dám nói với cô. Cô sẽ không bao giờ thương cháu nữa, cô Anne ơi. Đêm nay cháu không cầu nguyện được. Cháu không thể kể với Chúa những gì cháu đã làm. Cháu xấu hổ không dám cho Người biết.”
“Nhưng dù sao thì Người cũng biết mà, Davy.”
“Dora cũng nói thế. Nhưng cháu nghĩ có thể lúc đó Người không kịp để ý. Dù sao, cháu vẫn muốn kể cho cô nghe trước.”
“Cháu đã làm những gì nào?”
Giờ thì mọi chuyện tuôn ra tất tần tật.
“Cháu trốn học trường giáo lý - và đi câu cá với bọn trẻ nhà Cotton - và nói xạo rất nhiều với bà Lynde - ôi! Ít nhất nửa tá lời nói xạo - và... và... cháu... cháu chửi thề, cô Anne ơi - chỉ là một từ khá gần với chửi thề - và cháu nói xấu Chúa.”
Tiếp đến là im lặng. Davy không hiểu thế là thế nào. Liệu cô Anne có quá sốc đến mức không thèm nói chuyện với cậu nữa không?
“Cô Anne ơi, cô sẽ phạt cháu thế nào?” cậu thì thầm.
“Không gì cả, bé cưng. Cháu đã bị trừng phạt rồi, cô nghĩ thế.”
“Không, chưa mà. Chả ai làm gì cháu cả.”
“Cháu đã hết sức buồn bã kể từ khi làm sai, phải không?”
“Chứ còn gì nữa!” Davy nhấn mạnh.
“Đấy là lương tâm của cháu trừng phạt cháu đấy, Davy.”
“Lương tâm là gì? Cháu muốn biết.”
“Nó là một thứ trong người cháu, Davy à, luôn luôn nhắc nhở cháu mỗi khi cháu làm sai và làm cho cháu khó chịu nếu cháu cứ tiếp tục phạm lỗi. Cháu không để ý thấy vậy sao?”
“Có, nhưng cháu không biết đó là lương tâm. Ước gì cháu không có lương tâm nhỉ. Cháu sẽ tha hồ mà chơi cho sướng. Lương tâm của cháu ở đâu vậy hở cô Anne? Cháu muốn biết. Trong dạ dày cháu à?”
“Không, nó nằm trong tâm hồn của cháu,” nhờ bóng tối, Anne vẫn giữ được vẻ nghiêm túc cần có trong những trường hợp quan trọng thế này.
“Cháu nghĩ là cháu không tống khứ nó đi được rồi,” Davy thở dài. “Cô sẽ mách bà Marilla và bà Lynde phải không cô Anne?”
“Không, bé cưng à, cô sẽ không kể với bất cứ ai đâu. Cháu hối hận vì đã không nghe lời rồi, phải không?”
“Chứ còn gì nữa!”
“Và cháu sẽ không bao giờ hư như vậy nữa nhé.”
“Không, nhưng...” Davy thận trọng nói thêm, “cháu có thể hư theo kiểu khác.”
“Cháu sẽ không nói những từ xấu, trốn học ngày Chủ nhật, hoặc nói dối để trốn tội nữa chứ?”
“Không đâu. Chẳng đáng giá chút nào,” Davy đáp.
“Ừ, Davy, chỉ cần nói với Chúa rằng cháu rất hối hận và xin Người tha thứ cho cháu là xong.”
“Thế cô có tha thứ cho cháu không hở cô Anne?”
“Có chứ, bé cưng.”
“Vậy thì,” Davy vui sướng thốt lên, “cháu chẳng quan tâm chuyện Chúa có tha thứ cho cháu hay không nữa.”
“Davy!”
“Ôi - cháu sẽ xin Người - cháu sẽ xin Người,” Davy vội nói, trèo ra khỏi giường, qua giọng của Anne, cậu nghĩ mình đã nói điều gì đó rất khủng khiếp. “Cháu không ngại cầu xin Người đâu, cô Anne ạ. Xin Chúa, con hối hận khủng khiếp vì đã hư vào ngày hôm nay và con sẽ cố gắng để luôn luôn ngoan ngoãn vào ngày Chủ nhật và xin vui lòng tha thứ cho con. Được chưa cô Anne.”
“Ừ, bây giờ thì chạy nhanh đi ngủ như một cậu bé ngoan đi.”
“Được rồi. Này, cháu không còn cảm thấy đau khổ nữa đâu. Cháu cảm thấy rất vui. Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Anne trượt xuống gối với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Ôi, cô buồn ngủ đến nhường nào! Chỉ một giây sau đó...
“Cô Anne ơi!” Davy đã trở lại bên cạnh giường cô.
Anne cố mở mắt ra.
“Lại gì nữa hả bé cưng?” cô hỏi, cố gắng tránh không để lộ sự bực bội.
“Cô Anne ơi, cô có để ý thấy ông Harrison nhổ nước bọt giỏi thế nào không? Cô nghĩ nếu cháu tập luyện chăm chỉ, cháu có thể nhổ nước bọt như ông ấy được không?” Anne ngồi dậy.
“Davy Keith,” cô nói, “đi thẳng vào giường và đừng để cô bắt gặp cháu ló đầu ra khỏi giường lần nào nữa trong tối nay! Đi nào, ngay lập tức!”
Davy vội rời đi không dám cãi lệnh cô.
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward