Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 109
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Người Yêu Không Được Chào Đón Và Người Bạn Được Hoan Nghênh
ọc kỳ thứ hai ở Redmond trôi qua nhanh chẳng kém học kỳ đầu, đúng như Philippa hay nói: “bay vèo như viên đạn”. Anne tha hồ tận hưởng mọi mặt của cuộc sống sinh viên: ganh đua cùng tiến giữa các lớp, kết bạn và vun đắp thêm cho tình bạn, những trò thách đố giao lưu vui vẻ, hoạt động trong những hội đoàn mà cô là thành viên, mở rộng tầm hiểu biết và sở thích. Cô học hành chăm chỉ vì quyết tâm giành bằng được học bổng văn chương Thorburn. Nếu được học bổng này, cô có thể học tiếp năm sau ở Redmond mà không phải động vào khoản tiền dành dụm ít ỏi của bà Marilla, điều mà Anne quyết không bao giờ làm.
Gilbert cũng đang tích cực theo đuổi học bổng, nhưng anh vẫn có khá nhiều thời gian để đến chơi nhà số ba mươi tám đường St. John. Anh tháp tùng Anne đến hầu hết mọi buổi hội họp ở trường, và cô biết hội ngồi lê đôi mách ở Redmond vẫn coi hai người là một cặp. Cô tức điên lên nhưng chẳng làm được gì, cô không thể lờ đi một người bạn cũ như Gilbert, nhất là khi anh đột ngột trở nên thông thái và cẩn trọng vì bị mối nguy hiểm cận kề sát gót đe dọa: có không ít chàng trai Redmond sẵn sàng chiếm lấy chỗ anh bên cạnh cô sinh viên tóc đỏ thon thả có đôi mắt xám hớp hồn như ánh sao đêm. Những người theo đuổi Anne không đông như những nạn nhân tự nguyện dưới gót giày chinh phục của Philippa suốt năm nhất, nhưng cũng có một cậu năm nhất gầy lêu nghêu đầu óc thông thái, một chàng năm hai thấp bé vui vẻ cùng một anh năm ba cao to bác học luôn sẵn sàng đến thăm số ba mươi tám đường St. John để thảo luận những vấn đề học thuật lẫn các chủ đề khác nhẹ nhàng hơn với Anne trong căn phòng khách chất đầy đệm ghế. Gilbert chẳng ưa ai trong số đó nên cư xử cực kỳ thận trọng, tránh không biểu lộ cảm xúc thực sự của mình đối với Anne vào những lúc không phù hợp, cương quyết không cho bọn họ vượt qua mình. Đối với cô, anh lại trở thành cậu bạn chơi cùng thuở còn ở Avonlea, và chỉ thế thôi cũng dư sức chống lại những chàng trai si tình khờ khạo đang tìm cách cạnh tranh với anh. Với tư cách một người bạn, Anne công nhận thực lòng là chẳng ai hợp với cô như Gilbert, cô luôn tự nhủ rằng mình rất vui sướng vì anh chàng đã bỏ qua mọi ý nghĩ vớ vẩn, dẫu cô cũng tốn khá nhiều thời gian tự hỏi vì sao.
Chỉ có một sự cố khó chịu diễn ra trong mùa đông đó. Một đêm nọ, Charlie Sloane, ngồi thẳng đứng trên cái nệm yêu quý nhất của cô Ada, đã hỏi Anne xem cô có muốn “trở thành bà Charlie Sloane một ngày nào đó” hay không. Tiếp theo nỗ lực cầu hôn thông qua em gái của Billy Andrews, câu hỏi của cậu chàng không đến mức gây sốc cho tính đa cảm lãng mạn của Anne như lẽ ra đã phải thế, nhưng dù sao cũng khiến cô vỡ mộng đến thót cả tim. Cô cũng cảm thấy tức giận, vì tự thấy mình chưa bao giờ khuyến khích Charlie chút xíu nào để cậu chàng ảo tưởng như thế. Nhưng có thể trông đợi gì ở một tay họ Sloane đây? bà Lynde hẳn sẽ thốt lên một cách đầy khinh miệt như thế. Mọi thái độ, giọng nói, dáng điệu, từ ngữ của Charlie đều đậm vẻ nhà Sloane đến chết đi được. Anh ta đang ban tặng một vinh dự lớn lao, không có chút nghi ngờ gì về chuyện đó. Và khi Anne, tỏ ra hoàn toàn dửng dưng trước vinh dự này, từ chối anh chàng, một cách tế nhị và cảm thông hết mức có thể, vì ngay cả một người họ Sloane cũng có lòng tự ái không thể quá sức xúc phạm, cái tính nhà Sloane vẫn có cách biểu lộ ra ngoài thêm nữa. Rõ ràng là Charlie không chấp nhận bị từ chối như những chàng trai theo đuổi trong tưởng tượng của Anne. Thay vào đó, anh chàng phát khùng lên, và không ngại bày tỏ ra ngoài; anh chàng nói vài ba câu khá cay nghiệt, Anne nổi cơn tam bành và phản pháo lại bằng một bài diễn văn ngắn gay gắt, sắc sảo đủ để cắt xuyên qua lớp vỏ bọc đặc trưng nhà Sloane của Charlie, thủng cả ruột gan anh chàng; anh chàng tóm lấy mũ rồi chạy vụt ra khỏi nhà, mặt đỏ bừng; Anne chạy ào lên cầu thang, hai lần vấp ngã bởi mấy tấm đệm của cô Ada, quăng mình lên giường nức nở vì nhục nhã và tức giận. Làm sao mà cô lại hạ thấp mình đi tranh cãi với một người họ Sloane cơ chứ? Chẳng lẽ có điều gì mà Charlie Sloane lại có đủ sức làm cô tức giận hay sao? Ôi, đúng là mất giá quá đi, tệ hơn việc trở thành tình địch của Nettie Blewett nữa!
“Ước gì mình chẳng bao giờ phải nhìn mặt cái tên đáng ghét ấy nữa,” cô nức nở hậm hực với chiếc gối.
Cô không thể tránh gặp mặt anh chàng, nhưng anh chàng Charlie tức tối tìm cách cho hai người không bao giờ ở quá gần nhau. Những chiếc đệm của cô Ada từ đó được an toàn tránh khỏi sự hủy diệt của anh chàng, và mỗi khi gặp Anne trên đường hay trên hành lang Redmond, điệu chào của anh chàng lạnh lùng đến tột độ. Quan hệ giữa hai bạn học cũ cứ căng thẳng như thế suốt gần cả năm trời! Rồi Charlie chuyển mớ tình cảm héo úa của mình sang cho một cô nàng năm hai thấp bé tròn trịa hồng hào mắt xanh mũi hếch biết đánh giá đúng giá trị đáng có của mớ tình cảm đấy, nhờ vậy anh ta tha thứ cho Anne và chịu hạ cố đối xử lịch sự lại với cô bằng thái độ trịch thượng, quyết tâm muốn cho cô thấy cô đã mất đi một người theo đuổi xuất sắc thế nào.
Một ngày nọ, Anne hấp tấp chạy vào phòng Priscilla vẻ vui sướng.
“Đọc đi,” cô kêu lên, ném một lá thư cho Priscilla. “Thư của Stella, cậu ấy sẽ đến Redmond vào năm sau, và cậu nghĩ sao về lời đề nghị của cậu ấy? Tớ nghĩ nó hoàn hảo tuyệt vời, nếu chúng ta có thể thực hiện. Cậu nghĩ chúng ta làm được không hả Pris?”
“Tớ sẽ trả lời cho cậu sau khi đọc thư xong,” Priscilla quăng quyển từ điển tiếng Hy Lạp qua một bên rồi cầm lấy lá thư của Stella. Stella Maynard là một trong những người bạn thân của họ ở Học viện Queen và đi dạy học ngay sau khi tốt nghiệp.
“Nhưng tớ sắp bỏ dạy rồi, Anne yêu quý,” cô viết, “để đi học đại học vào năm sau. Vì đã học năm thứ ba ở Queen nên tớ có thể vào thẳng năm hai ở Redmond. Tớ chán dạy học ở một trường làng hẻo lánh rồi. Một ngày nào đó tớ sẽ viết một luận án về ‘Những thử thách của một cô giáo làng’. Nó sẽ là một mẩu chủ nghĩa hiện thực xát muối vào lòng người đọc đấy. Dường như ai cũng đinh ninh rằng chúng ta toàn ngồi mát ăn bát vàng, chẳng làm gì ngoài ngửa tay nhận tiền lương hằng quý. Bài viết của tớ sẽ mở mắt cho thiên hạ. Ôi chao, nếu một tuần trôi qua mà không có ai đó bảo là tớ có việc nhàn hạ lương cao, tớ sẽ đặt may áo trắng chuẩn bị lên trời ‘ngay tắp lự’[12]. ‘Ôi chao, cô kiếm tiền dễ thế,’ một vài kẻ nộp thuế nói với tớ vẻ trịch thượng. ‘Cô chỉ cần ngồi đó nghe tụi nhỏ đọc bài thôi.’ Ban đầu thì tớ còn thông thái từng nói, nó chả cứng đầu bằng một nửa ảo tưởng. Thế nên tớ chỉ mỉm cười kiêu ngạo trong sự im lặng hùng hồn. Ôi chao, trường tớ có tới chín lớp khác nhau, tớ phải dạy mỗi thứ một chút, từ nghiên cứu nội tạng của giun đến thám hiểm hệ mặt trời. Học trò nhỏ nhất của tớ bốn tuổi, mẹ cu cậu gửi cu cậu đến trường để đỡ ‘vướng chân vướng tay’, còn học trò lớn nhất thì hai mươi tuổi, anh chàng ‘đột nhiên ngộ ra’ đi học lấy kiến thức thì dễ dàng hơn là đi cày ruộng. Trong nỗ lực điên cuồng để nhồi sọ đủ thể loại kiến thức sáu tiếng mỗi ngày, tớ chẳng lấy làm lạ khi bọn nhóc cảm thấy như thằng bé được dẫn đi xem chiếu phim quay tay. ‘Con phải xem hình kế tiếp mới biết được hình chót là hình gì,’ nó phàn nàn. Chính tớ còn cảm thấy vậy nữa là.
[12]. Vào đầu thế kỷ 19, William Miller tiên đoán Đức Kitô sẽ trở lại và ngày tận thế sẽ đến vào năm 1843, thu hút lượng người tin theo có khi đến 500000. Giai thoại đàm tiếu đương thời kể họ mặc áo trùm trắng trèo lên đỉnh núi, đợi Kitô đưa mình bay lên trời.
“Còn những lá thư mà tớ nhận được nữa chứ, Anne ơi là Anne! Mẹ của Tommy viết cho tớ nói là Tommy không tiếp thu môn số học nhanh như bà muốn. Cậu bé chỉ mới biết mấy phép rút gọn đơn giản, trong khi Johnny Johnson đã học đến phân số rồi, mà Johnny thì chẳng thông minh bằng một nửa Tommy, bà ấy chẳng hiểu nổi nữa. Và ba Susy thì muốn biết vì sao Susy không thể viết nổi lá thư mà không sai chính tả quá nửa, dì của Dick thì muốn tớ đổi chỗ cho cu cậu, bởi vì nhóc Brown ngồi cạnh hư hỏng và toàn dạy cu cậu nói bậy.
“Còn về mặt tài chính, thôi, tớ không nói chuyện này nữa. Các vị thần mong muốn hủy diệt ai thì trước hết cứ biến họ thành cô giáo làng đi!
“Phù, sau khi trút bầu tâm sự, tớ cảm thấy khá hơn rồi. Nói cho cùng thì tớ sống cũng khá vui vẻ trong suốt hai năm vừa qua. Nhưng tớ sắp tới Redmond rồi.
“Và bây giờ, Anne ạ, tớ có một kế hoạch nhỏ. Cậu biết tớ ghét ở nhà trọ thế nào rồi đấy. Tớ ở trọ bốn năm rồi và ngán đến tận cổ. Tớ không muốn phải chịu đựng thêm ba năm nữa.
“Này, tại sao tớ, cậu và Priscilla không chung tiền với nhau thuê hẳn một căn nhà nhỏ nằm đâu đó ở Kingsport? Như thế còn rẻ tiền hơn nữa. Đương nhiên, chúng ta cần một bà quản gia, và tớ thì có sẵn một người đây. Cậu có nghe tớ nhắc tới dì Jamesina chưa? Dì ấy là người dì dễ thương nhất trên đời, dù cái tên thì hơi khó chịu một tẹo. Dì ấy đâu có quyết định được tên của mình! Dì ấy bị đặt tên là Jamesina vì ba dì ấy tên James bị đắm tàu một tháng trước khi dì ấy ra đời. Tớ lúc nào cũng gọi dì ấy là dì Jimsie. Chuyện là, cô con gái duy nhất của dì vừa kết hôn và đi truyền đạo ở nước ngoài. Dì Jamesina ở một mình trong căn nhà to đùng và cô đơn khủng khiếp. Dì ấy sẽ tới Kingsport coi sóc nhà cửa cho chúng ta nếu chúng ta muốn, và tớ biết chắc là các cậu sẽ yêu dì ấy thôi. Càng nghĩ tớ càng thấy thích kế hoạch này. Chúng ta sẽ có những khoảng thời gian vừa tự do vừa thoải mái.
“Này, nếu cậu và Priscilla đồng ý, vì các cậu đang ở đó, có lẽ các cậu nên đi vòng vòng xem thử coi có căn nhà phù hợp nào trong mùa xuân này không? Như vậy sẽ tốt hơn là đợi đến mùa thu. Nếu các cậu tìm được nhà có sẵn đồ đạc thì quá tốt, nhưng nếu không, chúng ta có thể gom góp được vài món đồ đạc từ nhà mình và từ gác xép nhà người quen. Dù sao chăng nữa, các cậu cứ quyết định sớm đi rồi viết thư cho tớ, để dì Jamesina biết kế hoạch năm tới.”
“Tớ nghĩ đó là một ý kiến hay đấy,” Priscilla nói.
“Tớ cũng vậy,” Anne hớn hở đồng ý. “Đúng là nhà trọ hiện giờ của chúng ta khá tốt, nhưng nói cho cùng, nhà trọ chẳng phải là nhà. Cho nên chúng ta hãy đi tìm nhà ngay đi, trước đợt thi cử sắp tới.”
“Tớ e là rất khó tìm một căn nhà thực sự phù hợp,” Priscilla cảnh cáo. “Đừng đặt mục tiêu cao quá, Anne ạ. Nhà tốt ở khu tốt có lẽ sẽ đắt quá tầm tay của chúng ta. Rất có thể chúng ta phải hài lòng với một căn nhà nhỏ xíu tồi tàn ở con đường vô danh cùng với chủ nhân vô danh và những người hàng xóm vô danh. Chỉ có cách chịu khó trang hoàng phòng ốc bên trong để bù cho bề ngoài khủng khiếp thôi.”
Thế là hai người họ đi tìm nhà, nhưng tìm được ngôi nhà như ý hóa ra còn khó hơn mức mà Priscilla sợ hãi tiên đoán hồi đầu nữa. Nhà thì nhiều vô kể, có đồ đạc lẫn không có đồ đạc, nhưng căn thì quá to, căn thì quá nhỏ, chỗ này thì quá mắc, chỗ kia thì quá xa Redmond. Kỳ thi bắt đầu rồi kết thúc, tuần cuối cùng của học kỳ đã đến, thế mà “ngôi nhà mơ ước” của họ, như Anne hay gọi, vẫn là một lâu đài trên mây.
“Chúng ta đành bó tay chờ đến mùa thu thôi, tớ e là thế,” Priscilla mệt mỏi thốt lên khi họ đi dạo xuyên qua công viên vào một ngày tuyệt vời tháng Tư, gió nhẹ trời xanh ngắt, bến cảng sóng sánh lấp lánh dưới lớp sương mù ánh bạc lờ lững trôi. “Chúng ta sẽ tìm được một mái nhà che thân thôi, nếu không thì luôn luôn có nhà trọ chờ sẵn mà.”
“Dù sao thì bây giờ tớ chẳng thèm bận tâm về nó đâu, không thể làm hỏng buổi chiều đẹp đẽ này được,” Anne vui sướng ngắm nghía xung quanh. Bầu không khí tươi mới se lạnh thoảng mùi nhựa thông, bầu trời phía trên trong veo xanh ngắt, tựa như chiếc cốc hạnh phúc khổng lồ dốc ngược. “Hôm nay mùa xuân đang reo vang trong máu tớ, và nét quyến rũ của tháng Tư tràn đầy trong không khí. Pris ơi, tớ đang nhìn thấy những ảo ảnh và mơ thấy những giấc mơ. Đó là vì gió từ hướng Tây thổi đến đấy. Tớ thích gió Tây lắm. Nó hát lên bài ca của niềm vui và hy vọng, có phải thế không? Mỗi khi gió Đông thổi, tớ luôn nghĩ tới tiếng mưa buồn bã nhỏ giọt trên mái chớp và những ngọn sóng buồn nơi bãi biển xám xịt. Khi già đi, tớ sẽ bị đau khớp mỗi khi gió thổi từ hướng Đông mất.”
“Và chẳng phải dễ chịu lắm sao khi chúng ta lần đầu tiên vứt bỏ áo lông cùng quần áo mùa đông và ung dung đi dạo trong trang phục mùa xuân thế này?” Priscilla cười vang. “Cậu có cảm thấy mình như được lột xác không?”
“Mọi thứ đều lột xác vào mùa xuân,” Anne nói. “Các mùa xuân cũng luôn mới tinh tươm cả đấy thôi. Không có mùa xuân nào là giống mùa xuân nào. Nó luôn có gì đó riêng biệt để tạo nên nét ngọt ngào đặc trưng. Quanh cái hồ nhỏ xíu kia, nhìn xem cỏ xanh chưa kìa, và những nụ liễu căng mọng nữa chứ.”
“Và kỳ thi đã tới và đã trôi qua - ngày hội trường sắp đến rồi, thứ Tư tuần sau. Ngày này tuần sau chúng ta có mặt ở nhà rồi.”
“Tớ hạnh phúc lắm,” Anne mơ màng thốt lên. “Có quá nhiều chuyện tớ muốn làm. Tớ muốn ngồi trên bậc thềm sau nhà, cảm nhận làn gió mát thổi qua cánh đồng của ông Harrison. Tớ muốn lùng kiếm dương xỉ trong rừng Ma Ám và hái hoa violet trong thung lũng Tím. Cậu có nhớ ngày dã ngoại hoàng kim của chúng ta không, Priscilla? Tớ muốn nghe dàn đồng ca ếch và tiếng thì thào của hàng bạch dương. Nhưng tớ cũng đã học được cách yêu Kingsport và tớ mừng là mùa thu tới tớ sẽ tiếp tục học ở đây. Nếu không giành được học bổng Thorburn tớ không tin là tớ đi học tiếp được. Tớ không thể cầm dù chỉ một đồng trong khoản tiền dành dụm nhỏ nhoi của Marilla.”
“Ước gì bọn mình tìm được một căn nhà!” Priscilla thở dài. “Nhìn xung quanh Kingsport đi, Anne, nhà chỗ này, nhà chỗ nọ, nhưng chẳng có căn nào cho chúng ta.”
“Thôi mà, Pris. ‘Điều tốt đẹp nhất còn chưa tới.’ Như người La Mã cổ, chúng ta sẽ tìm được hoặc xây nên một căn nhà thôi. Trong một ngày như thế này, không có từ ‘thất bại’ trong quyển từ điển chói lọi của tớ.”
Bọn họ thơ thẩn trong công viên cho đến lúc chiều tà, đắm mình trong cảnh huyền diệu huy hoàng rực rỡ của mùa xuân, và họ đi theo lối cũ về nhà, dọc theo đại lộ Spofford, nơi họ có thể thỏa lòng ngắm nghía Nhà Patty.
“Tớ cảm thấy như có thứ gì bí ẩn sắp sửa diễn ra ngay bây giờ, ‘ngón tay cái của tớ đang giật giật đây’,” Anne nói khi họ leo lên dốc. “Đó là một cảm giác dễ thương như trong truyện cổ tích ấy. Ôi, ôi, ôi! Priscilla Grant, nhìn đằng kia và nói với tớ đó là thực chứ không phải tớ đang ảo giác đi?”
Priscilla nhìn theo hướng Anne chỉ. Ngón tay cái và đôi mắt Anne đã không đánh lừa cô. Phía trước cổng vòm Nhà Patty đung đưa một tấm biển nhỏ bé khiêm tốn. Tấm biển viết: “Cho thuê, đủ đồ đạc. Liên hệ bên trong.”
“Priscilla,” Anne thì thầm, “cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể thuê Nhà Patty không?”
“Không, không đời nào,” Priscilla quả quyết. “Điều quá tốt không thể thành hiện thực. Chuyện cổ tích không xảy ra nơi đời thường đâu. Tớ chẳng hy vọng đâu, Anne. Sự thất vọng sẽ quá khủng khiếp so với sức chịu đựng của tớ. Chắc chắn là họ sẽ đòi nhiều tiền hơn khả năng chi trả của chúng ta. Đừng quên, nó nằm trên đại lộ Spofford nhé.”
“Dù sao thì chúng ta cũng phải hỏi cho biết,” Anne cương quyết. “Giờ mà gõ cửa thì đã quá trễ, nhưng mai chúng ta sẽ quay lại. Ôi, Pris, giá chúng ta có thể thuê nơi ở đáng yêu này! Tớ luôn cảm thấy vận may của tớ gắn liền với Nhà Patty, kể từ khi tớ nhìn thấy nó lần đầu tiên.”
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward