When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Misachan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 44 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:45:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ưới sân trường…
Ân-bờ-li-vờ-bồ!!!!!!
-Rain á? - Nó trợn mắt nhìn cái người cao cao, to to, đẹp đẹp, tóc hơi rối, bay bay trong gió đang đứng kế bên thầy Lâm. Thầy có vẻ đang giới thiệu Rain cho lớp 11/1. Vậy là cái tin Rain chuyển đến trường nó là thật, mà lại là lớp chọn cơ đấy. À thì, cũng chẳng bất ngờ vụ lớp chọn mấy, Rain vốn có đầu óc của một thiên tài mà. Nhưng thiên tài thì làm gì ở cái trường bèo nhèo này chứ? Trình độ cậu ấy thì phải….ý nó là những trường dành cho thiên tài ấy. Không phải câu ấy định giám sát nó chứ? Ô-mai-gốt!!!!!
Coi kìa, coi kìa, coi bọn con gái lớp 11/1 kìa. Mắt trái tim mà miệng thì chảy dãi rõ mồng một thế kia. Ôi giào, lũ mê trai trắng trợn. Có thích thì cũng để trong lòng thôi chớ (như nó nè, có bao giờ nó tỏ rõ cái sự mê trai trên mặt đâu).
Đột nhiên thầy Lâm nhìn sang Wind, làm nó giật mình, đáp trả ánh nhìn đó bằng một nụ cười tươi rói. Mà nhìn mặt thầy Lâm trông có vẻ như không biết gì thế kìa, nó đoán có lẽ thầy Khoa chưa gọi đến. Rồi nó phát hiện, hình như không chỉ một mình thầy nhìn nó, mà còn có cả Rain lẫn những người khác. Ái chà, trốn thôi….trước khi có tiếng chuông điện thoại vang lên….!
“Ringgggggg….!!!!”
Tiếng chuông điện thoại đơn giản như một tiếng chuông báo động giờ “hành hình” của Wind đã đến. Đôi chân nhanh nhẹn đang len lén chuồn đi thì chợt khựng lại. Phen này không trốn được rồi. Huhu. Sao lại canh đúng lúc thế này!!!!
-Lê Minh Tuyết? – Thầy Lâm lên tiếng gọi. Wind đứng yên đó, định sẽ nhất quyết không quay đầu lại. Nó tiếp tục bước thẳng, vờ không nghe thấy.
-Tôi cho em 5 giây, không quay lại thì đừng trách tôi. – Đe doạ luôn, hừ. Thầy to gan lắm, dám đe doạ em cơ đấy. Quay lại thì quay lại. Sợ nhau à?
-Dạ thầy, có gì không ạ? – Nó bình tĩnh hỏi, khẽ liếc qua Rain đang nhìn nó chằm chằm, tự hỏi đang có chuyện gì xảy ra với nó.
-Em định trốn phạt như thường lệ đấy à? – Thầy Lâm bước từ từ tới gần Wind. Thầy cao, dáng chuẩn, với độ tuổi ngoài 40 như thầy thì có thể nói, thấy rất là đẹp trai. Khuôn mặt chữ điền phúc hậu, đôi lông mày dày, tóc được chải rất gọn gàng, ừm, thầy cũng có mắt thẩm mĩ đấy!
-Ahaha, như thường lệ là sao thầy? – Nó cười ngây ngô.
-Em tưởng tôi không biết à? Cứ mỗi lần bị phạt chạy dưới sân là em lại trốn vào trong căn tin. Bị phạt mà trông toải mái ghê lắm! Tôi quan sát em lâu rồi, mấy thầy cô khác hiền quá, nên không nói gì em cả. Còn tôi, tôi không nghĩ là tôi hiền như họ đâu!
Em biết là thầy không hiền chứ, bởi vậy lòng em đang kêu gào thảm thiết đây này. Mà em gây sự chú ý vậy sao? Chậc, căn tin đã trở thành nơi không thể ẩn nấu được nữa rồi.
-Chạy đi, 60 vòng! – Thầy Lâm bắt đầu lôi cái đồng hồ bấm giờ cữ kĩ ra.
-50 mà thầy! – Nó gân cổ lên cãi.
-60. Thêm 10 vòng của tôi vì tội bị phạt mà còn dám vào căn tin.
-Thầy…!!!!
-Thêm 10 vòng nữa cái tội còn chần chừ ở đây để tôi cứ phải nhìn cái kiểu tóc búi cao không ưa nổi của em!!!
Trời đất ơi, cái lý do gì vô lý quá vậy? Tóc nó búi cao át mẻ, có ảnh hưởng gì đâu trời! Học sinh lớp ổng cũng búi tóc mà, trời đất ơi! Thầy đẹp trai mà sao thầy kì cục quá vậy?
Cả lớp 11/1 cười khúc khích làm nó quê chết được, Rain cũng nhếch mép cười nhạo nó luôn kìa. Hừ! Thầy nhớ đấy, thù này không trả, con nít nó khinh. Hãy nhớ lấy tên em, thầy sẽ hối hậnnnnn >”. -Này, ăn cơm đi rồi mới được ăn kem. – Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng làm nó giật thót. Wind quay lại, là Rain. Nó thở phào nhẹ nhõm. Thật là, nó vốn sợ ma mà, sao lại thậm thụt sau lưng như thế, rớt tim như chơi ấy chứ.
-Tao thích thế đó, hứ! – Wind đanh đá nói. Nó nhìn Rain từ trên xuống dưới. Trong bộ đồng phục của trường Lam Kha, công nhận…như hoàng tử ý, thảo nào bọn con gái 11/1 nhìn mà chảy dãi thế kia. Rain đang đóng cửa ngăn đá lại, rồi xuống ngăn dưới lục lọi gì đó.
-Mày muốn ăn gì? – Rain hỏi.
-Hả?
-Tao hỏi mày ăn gì, tao nấu! – Rain nói chậm rãi, tay đẩy đẩy hộp sôcôla sát vào trong.
-Gì cũng được… - Nó đáp. Rain lẩm bẩm gì đó rồi lôi ra một cái hộp đựng thịt gà ướp. Nó nuốt nước miếng cáu ực, rồi quay sang nhìn Rain – Mày biết nấu ăn hả?
Rain không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy nồi niêu xoong chảo ra làm việc. Wind cứ đứng đơ ra đó, nó không biết phải làm gì cả. Mấy vụ nấu nướng nó có biết gì đâu, toàn là trông cậy vào mẹ (híc). Hay là đi lên phòng khách ngồi, nhưng mà…ba mẹ người ta nhờ nó sang chăm sóc, chứ đâu phải ở đây để được…chăm sóc.
-Ừm…để tao giúp mày nha? – Nó ngập ngừng nói và lập tức bị từ chối.
-Thôi, mày ngồi yên một chỗ cho tao nhờ. Mày có biết nhiệt tình nhưng, ờm, không được thông minh sẽ trở thành phá hoại không? – Miệng nói nhưng tay chân vẫn linh hoạt băm băm, thái thái liên tục, thiệt là đáng khâm phục! Wind chán nản, lên phòng khách, bật ti vi, ngoan ngoãn ngồi yên thật. Nó cũng chẳng thể làm gì hơn, chậc, nó đâu có giỏi nữ công gia chánh như nhiều đứa con gái khác. Hừ…! Có cảm giác như bị coi thường ý…
Vài phút sau…
Trên bàn, mấy dĩa đồ ăn bốc mùi thơm phức, màu sắc không chê vào đâu được, mới nhìn sơ thôi mà đã thèm rồi. Nào gà, nào rau, nào canh…đủ món ăn chơi, thích quá đi mất! Đợi Rain bưng dĩa cuối cùng lên, nó mới bắt đầu cầm đũa, rồi xới cơm.
-Mày thành Dang-Can-Cút hồi nào vậy Rain? – Nó liếm mép. – Mấy món này cứ như mấy món tao thấy trên tivi ấy. Trông phát thèm lên được!
-E hèm, mày ăn đi. Mấy món này, tao làm hoài mà. Hồi ở ký túc xá bên bển, cũng tự mình nấu ăn đấy thôi. – Rain gãi gãi mũi, tự nhiên thấy vui vui. Cũng lâu rồi mới được Wind khen mà. Hai bên má tự nhiên đo đỏ, trông cậu đáng yêu ghê cơ…!
-Ưm…ngon quá! Từ nay, mày chính thức là Rên-Can-Cút của tao, riêng tao nhá! Sau này mà có mướn osin, tao sẽ mướn mày, trả lương cao, bao ăn ở luôn. Háhá – Wind vừa nếm xong món đầu, vừa nhai, vừa nói lia lịa. Trông nó lúc này, chả giống một đứa con gái tí nào hết á. Quần áo chưa thay, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt như mặt mèo, thậm chí nó còn chưa rửa tay nữa (khiếp), tham ăn đến nỗi, cơm dính ngay trên má. Ôi trời, nói thật chứ kiểu này không ế mới lạ. Ai mà dám cưới con đười ươi này về chứ?
-Wind…Wind à…
-Hửm? – Vẫn ăn lấy ăn để. Chậc, nó trở thành con ma đói từ khi nào vậy nhỉ?
-Wind…ng…ngừng ăn tí đã…!
Lúc này, nó mới ngước khuôn mặt tham ăn lên nhìn Rain. Rain đang nhìn nó bằng đôi mắt đen huyền đó. Nhưng mà, vẻ mặt của cậu không được…vui thì phải.
-Ao ậy? (Sao vậy) – Wind hỏi khi trong miệng nó là cả đống thức ăn.
-Mày…e hèm, mày ăn từ từ…không có ai giành ăn với mày đâu…! – Rain tế nhị.
-À, ờ…hèhè… - Nhận ra tính xấu của mình, nó từ từ dừng lại, nhai cho hết đống đồ ăn trong miệng. – X..xin lỗi nha, tao vô ý quá…! Ừm, mày…ăn đi. Không khéo là hết đồ ăn đó.
Ôi trời, sao nó có thể ngốc vậy chứ? Hừ, do ăn uống theo cái cách tuỳ tiện của bọn đàn em quen rồi mà nó lại quên mất mình đang ngồi trước mặt Rain – người từng chúa ghét việc ăn uống sỗ sàng như vậy? Wind quyết định buông đũa xuống, dù nó rất là muốnnnnnnnn ăn nữa. Còn Rain, thấy vậy cũng không nói gì, cậu chỉ ra hiệu cho Wind lại gần, rồi đột nhiên hôn lên má làm nó giật cả mình. Wind đẩy Rain ra, lấy tay che phần má bị hôn.
-M…mày làm gì vậy hả? Trời đánh tránh bữa ăn, đừng có thả dê lúc này chứ?
-… - Bị đẩy ngã nhào xuống đất, Rain thở dài, đứng lên. Thật ra thì cậu chỉ muốn lấy hột cơm trên mặt nó ra thôi, ai dè không biết nghĩ thế nào mà tiện thể hôn luôn một cái. Thế cũng hay, cái khuôn mặt đỏ ửng của nó mỗi lúc bị hôn dễ thương phải biết. Rain cười thầm.
Bữa ăn lại diễn ra như thường. Nắng chói chang, dạo gần đây trời cứ nắng nóng thế này mãi, thật khiến con người ta khó chịu. Những tia nắng chắc lại trốn học để xuống nhân gian nhảy múa, quậy phá nữa rồi. Ven đường, những hàng cây già cũng trở nên mệt mỏi trước cái nắng oi bức, dáng đứng uể oải, liêu xiêu. Đến cả cỏ dại cũng chẳng muốn tranh giành lãnh thổ nữa…
Hừ! Ngoài kia nóng vì nắng, trong nhà này cũng nóng…nhưng vì một lý do khác, và tính hình lúc này, chẳng khác nào đang ở châu Phi cả….!
Tao Yêu Mày, Thằng Điên À Tao Yêu Mày, Thằng Điên À - Misachan