Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thu Trâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:31:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Đến Lúc Phải Buông Tay.
ắn tung tăng cầm bịch ngô nướng đi ra ngoài cửa hàng. Ngó ngang ngó dọc chẳng thấy ai, hắn bắt đầu loạn.
Nó lại đi đâu rồi? Không biết đường mà cứ chạy lung tung là sao?
Hắn nhìn xuống đất rồi phát hiện cái điện thoại cùng bức ảnh của nó. Hắn nhặt lên rồi nghe thấy tiếng "keng" cùng vệt sáng lóe lên nổi bật trên mặt đất.
Chiếc nhẫn bạc? Vân Nhi?
Siết chặt chiếc nhẫn bạc trong tay, hắn nói:
- Tốt nhất cô trả người cho tôi rồi biến đi. Nếu không cô chết chắc.
Trong nhà kho cũ cách thành phố Đà Lạt không xa, một cô gái mặc váy màu trắng từ từ tỉnh dậy.
Ai da, đau đầu quá. Đây là đâu?
Nó nhìn xung quanh rồi nhớ lại mọi chuyện. Bắt cóc, đúng rồi, nó đã bị bắt cóc.
Khẽ cử động tay, chân, nó phát hiện mình bị trói chặt ở dưới đất. Lại đưa mắt nhìn quanh nhà kho một lần nữa, nó phát hiện có một cái cửa sổ không cao gần đó.
Từ từ, trước hết phải cởi trói đã rồi mới hành động được.
Bỗng ở góc phòng có một cái gì lóe sáng dưới ánh trăng. Nó xê dịch lại gần rồi nắm lấy mảnh thủy tinh cắt dây trói.
Cửa nhà kho đó khẽ mở, một cô gái bước vào.
Nó nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là Vân Nhi.
Cô ta làm gì ở đây? Cô ta đã bắt cóc mình ư?
Cô ta tiến lại gần, nắm chặt cằm nó rồi gằn giọng:
- Chị muốn đấu lại tôi? Đừng mơ.
Nó khẽ thở dài rồi lên tiếng:
- Tôi ngồi thế này mỏi quá. Cô cho tôi dịch ra giữa phòng được không?
Không biết nó đề nghị như vậy có khiến cô ta tức không chứ? Không khéo nó lại bị giết bỏ xác ở đây thì khổ.
Nào ngờ, cô ta kéo nó ra giữa phòng, còn ngồi quanh chân trước mặt nó nữa chứ.
- Tự nhiên cô bắt tôi làm gì?
Nó lên tiếng trước phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong nhà kho.
- Muốn nói chuyện.
- Bộ cô hẹn tôi quanh minh chúnh đại không được à mà lại làm như thế này? - Nó trợn tròn mắt hỏi cô ấy.
- Không thích. Nói chuyện như thế này tôi mới tìm được cảm hứng.
Cảm hứng cái đầu nhà cô. Tôi bị bắt như thế này lấy đâu ra cảm hứng nói chuyện với cô đây.
- Muốn nói gì nói nhanh đi. Tôi còn phải về nữa.
- Ai cho cô về? Khi nào giải quyết xong thì mới được về, nghe chưa?
Nó gật gật đầu. Nó tự nghĩ rõ ràng mình lớn tuổi hơn con bé này mà, sao nó làm như nó là chị hai mình không bằng vậy.
- Tôi muốn cô rời xa anh Nam.
Cô ta không vòng vo, vào thẳng chủ đề chính.
- Không thích. - Nó nhanh chóng trả lời. - Tôi có một thắc mắc.
- Cô nói đi.
- Sao tự nhiên cô thích Nam?
- Không phải thích mà là yêu.
- Ừ thì yêu. Tại sao vậy?
Cô ấy không chút suy nghĩ gì mà trả lời luôn.
- Cô còn nhớ lần đầu tiên tôi vào trường chứ? Lúc đó khai giảng mà tôi đi học muộn, chính anh ấy là người đã giúp tôi vào lại không bị mắng.
- Cái ánh mắt của anh ấy lạ lắm. Nó vừa lạnh lại vừa mang cảm giác an toàn nữa. Từ đấy tôi thích anh Nam.
- Hằng ngày, anh ấy có mặt ở đâu thì có tôi ở đó. Tôi làm giúp anh ấy mọi việc, anh cũng chỉ cảm ơn, chẳng nở nụ cười hay có thái độ gì khác.
- Mọi chuyện chỉ khác khi giữa học kì I, chị quay trở lại trường. Chị đứng đầu trong mọi hoạt động, chị là người mà ai cũng ngưỡng mộ, chị còn là bạn thân nhất của anh ấy nữa.
- Tôi dự liệu sẽ tỏ tình với anh ấy, bỏ qua lời can ngăn của tất cả các bạn bè. Chị biết lúc đó anh ấy nói thế nào chứ? Anh ấy nói rằng: "Cô cái gì cũng có đủ, chỉ là cô không phải cô ấy."
Nó ngồi yên lặng lắng nghe những dòng tâm sự của Vân Nhi. Thì ra, cô ta cũng chỉ như mọi cô gái khác, vì tình yêu có thể bất chấp mọi thứ.
Đầu học kì I lớp 8, nó đi cùng với ba mẹ sang Pháp có việc nên giữa học kì, nó mới quay lại trường. Chẳng ngờ được rằng, khi nó đi lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Giờ trong nhà kho rộng lớn này, chẳng còn tình địch hay kẻ thù, chỉ còn lại sự đồng cảm.
Cô ấy không xấu mà chỉ dựa dẫm quá nhiều vào cái thứ vô tri vô giác gọi là "ĐƠN PHƯƠNG" thôi.
Nó khẽ nói:
- Cô thật sự yêu anh ấy à?
- Ừ.
- Mặc dù anh ấy chẳng coi cô ra gì hết à? Mặc dù trong lòng anh ta chỉ có tôi?
Cô ấy im lặng, suy nghĩ. Đúng vậy, cô ấy đã lún quá sâu vào cái tình yêu gọi là "đơn phương" này rồi.
Buông tay? Có lẽ đã đến lúc rồi?
- Chị nghĩ rằng tôi nên từ bỏ?
- Tôi chẳng thể khuyên được gì cho cô cả. Mọi chuyện là ở cô quyết định hết thôi.
Cô ấy suy nghi một lúc rồi nói với nó:
- Đơn phương 2 năm, có lẽ đến lúc buông tay rồi. Tôi sẽ từ bỏ anh ấy nhưng chị nên nhớ rằng, một khi chị đã buông tay, tôi sẽ đến và chúng ta sẽ gặp lại. Lúc đó tôi sẽ không buông tay anh ấy ra nữa.
- Cô không sao chứ?
Nó hỏi khi thấy Vân Nhi có hai hàng nước mắt trên má.
- Không sao. Tôi cũng chẳng phải người phụ nữ máu lạnh. Tôi sẽ hết lòng khi yêu, tận tụy khi còn tình cảm. Chỉ là tôi thực hiện quá giỏi phương châm "cầm lên được thì đặt xuống được" thôi.
Cô ấy cởi trói cho nó, để nó lại một mình, từ từ tiến ra cửa nhà kho rồi như thể quên điều gì đó, quay lại nói:
- Dù gì cũng xin lỗi chị vì chuyện đã làm. Tôi buông tay không phải vì chị hay anh Nam, tôi buông tay vì trong trái tim anh ấy không có chỗ cho tôi. Tôi thà đóng vai phụ trong chính cuộc sống của anh chị cũng không bao giờ hóa vai ác.
Cô ta nở nụ cười từ tận trái tim rồi đi.
- Cô cười nhiều vào. Trông cô cười rất đẹp đấy.
Nó nói với theo.
Sau khi thoát khỏi cái nhà kho bụi bặm đấy, nó chạy như bay về khách sạn. Thấy hắn đứng ở cửa chờ mình, trong lòng nó dâng lên một nỗi xúc động.
Nó tiến tới ôm chặt hắn. Hắn ngạc nhiên xoay mặt nó lên rồi hỏi:
- Mày đi đâu vậy? Tao lo cho mày lắm đấy? Có phải do Vân Nhi không? Tao đã cảnh cáo cô ta rồi mà.
Nó ngước mắt nhìn hắn. Cảm giác xúc động len lỏi trong tim mình.
- Mày nói đi. Có phải là Vân Nhi không?
Nó không trả lời, chỉ ôm chặt hắn, vùi đầu sâu vào lồng ngực to rộng tìm kiếm một cảm giác an toàn vậy.
Tao Yêu Mày, Bạn Thân Tao Yêu Mày, Bạn Thân - Thu Trâm