Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
ào Tháo hùng mạnh, đuổi đánh Viên Thuật
Chiêu hiền nạp sĩ
Nghe Giả Hủ nói thế, các tướng ở Lương Châu liền nghe theo, lập tức cùng nhau cử binh đánh vào Trường An. Triều đình sai Từ Vinh, Hồ Chẩn dẫn quân chống trả, kết quả Từ Vinh chiến tử, Hồ Chẩn lại chạy theo giặc. Lã Bố tổ chức quân Tịnh Châu hai lần nghênh chiến đối trận, nhưng vì quân ít không địch được, phải cúp đuôi chạy về.
Đến tháng 6 năm Sơ Bình thứ ba (năm 192), chỉ hai tháng sau khi diệt trừ Đổng Trác, thành Trường An đã bị thất thủ. Thái thường khanh Chủng Phất, Thái bộc Lỗ Húc, Đại hồng lô Châu Hoán, Thành môn hiệu úy Thôi Liệt, Việt kỵ hiệu úy Vương Kỳ đều chết trận, quan dân chống giặc hy sinh đến hơn vạn người. Những người trù hoạch việc hành thích Đổng Trác là Tư đồ Vương Doãn, Tư lệ hiệu úy Hoàng Uyển đều bị hại chết, Bộc xạ Sĩ Tôn Thụy nhân khéo léo xử sự nên miễn cưỡng thoát được kiếp nạn. Sau khi quân Tây Lương vào thành lại lần nữa cướp đoạt tài vật trong cung và ở dân gian, đem châu báu từng bị Đổng Trác cướp đoạt khi xưa chia nhau. Lý Thôi tự phong làm Xa kỵ tướng quân, Quách Dĩ làm Hậu tướng quân, Phàn Trù làm Hữu tướng quân, Trương Tế làm Trấn đông tướng quân. Trường An lại trầm luân dưới vó sắt quân Tây Lương, khác xưa là đám Lý Thôi, Quách Dĩ chỉ quan tâm đến tiền của và quân đội, chứ không bận tâm đến chính sự, lấy Giả Hủ làm Thượng thư xử lý triều chính. Thế nhưng bọn chúng còn thô lỗ tàn bạo hơn cả Đổng Trác, coi mạng người chẳng khác gì cỏ rác!
Truyền rằng, hôm thành bị phá, Lã Bố dẫn thủ hạ cố đánh được đến cửa Thanh Tỏa của hoàng cung, gọi Vương Doãn mau mau trốn chạy. Nhưng Vương Doãn cố chấp không chạy, kêu to rằng:
— Nhờ sự linh thiêng của xã tắc, mà an định được quốc gia, đó là điều mong muốn của ta. Còn nếu không được, sẽ đem mình vào chỗ chết. Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, chỉ biết dựa vào ta, khi gặp nạn lại cẩu thả tránh né, ta không nhẫn tâm thế được. Hãy cố nhờ vả các vị ở Quan Đông, lưu tâm gắng sức vì quốc gia.
Lã Bố thấy ông ta không đi, đành tự cướp đường mà chạy trốn.
Tư đồ Vương Doãn trước lúc chết còn ngóng trông chư vị ở Quan Đông, hy vọng họ có thể hồi tâm chuyển ý cần vương cứu giá. Nhưng ông ta đâu biết rằng, năm xưa các vị mục thú ở Quan Đông từng khảng khái thề nguyền, nhưng nay họ đã quên triều đình rồi, ai nấy đều giữ đất mưu tính cơ nghiệp bá vương riêng...
Trong lúc Vương Doãn tuẫn táng thân mình vì triều đình đại Hán, Tào Tháo lại đang chìm đắm trong niềm hy vọng. Ông chống tay lên mép tường nhỏ trên thành Bộc Dương, cúi nhìn đội quân của mình đang diễu võ dương oai phía dưới, niềm vui sướng trong lòng không thể nói hết thành lời. Sau khi mất đi cánh tay đắc lực Bào Tín, Tào Tháo cố nén thương đau, sắp đặt lại chiến lược dẹp loạn, đích thân dẫn binh mã, dựa theo địa thế mà lập trận phục binh, tìm hiểu kỹ càng đặc tính của quân khởi nghĩa nông dân là ngày cày ruộng, đêm nghỉ ngơi, nên ngày đêm phát động hội chiến, cuối cùng đã đánh lui được toàn bộ quân Khăn Vàng. Sau đó, Tào Tháo tiếp tục dẫn quân đuổi về phía đông, chia ra sai các bộ quân của Tào Nhân, Nhạc Tiến, Vu Cấm đuổi theo truy giết không tha, giành lại đất đai bị mất của Nhậm Thành. Sau rốt cuối năm đó đã đánh tan quân khởi nghĩa Khăn Vàng, số nghĩa quân quy hàng lên đến hơn ba mươi vạn, trong đó lại lựa lấy những nam đinh tinh nhuệ biên chế thành quân Thanh Châu. Trong khi dẹp loạn, Tào Tháo cũng bắt được hơn trăm vạn lưu dân nam nữ, có được đám ấy cấy trồng sản xuất, vấn đề quân lương cũng không cần lo lắng nữa.
Hôm nay là ngày đặc biệt, cánh quân trực thuộc của Tào Tháo, quân mã thu nạp của Bào Tín, quân Thanh Châu vừa biên chế, cùng hương dũng của hào cường họ Lý cùng tụ tập dưới thành Bộc Dương thệ sư diễn võ. Thái thú các quận không còn ai dám coi thường sự uy nghiêm của Tào Tháo nữa, ai nấy lũ lượt dẫn theo binh mã tới, cùng tham dự thịnh điển này. Bên cạnh Tào Tháo, các quan viên châu quận cung kính đứng hầu hai bên, từng giờ từng khắc chờ đợi Tào Tháo sai khiến.
Không còn nghi ngờ gì nữa, toàn bộ Duyện Châu đã bị thực lực hùng hậu của Tào Tháo chinh phục. Ông đã trở thành nhân vật có cánh tay sắt tiếp theo sau Lưu Yên, Viên Thuật, Viên Thiệu, Công Tôn Toản độc bá một phương. Ngay cả Viên Thiệu cũng phải thừa nhận, vội sai người mang “chiếu thư” đến, chính thức nhận mệnh cho Tào Tháo làm Thứ sử Duyện Châu.
Đúng khoảnh khắc này, trông thấy quân binh dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh thay đổi đội hình và thế trận, Tào Tháo vô cùng hài lòng, trên mặt luôn nở nụ cười tươi. Ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra xa, nơi tận cùng ánh mắt chạm tới được vẫn là địa bàn của mình: từng khoảnh từng khoảnh ruộng, từng dãy từng dãy núi non, cảm giác sung sướng được ra lệnh cho một phương dường không gì có thể sánh được. Trước đây khi còn canh giữ cửa thành phía bắc Lạc Dương, Tào Tháo chưa bao giờ liệu rằng có ngày mình có thể lớn mạnh đến thế.
— Uy của sứ quân thực là chấn động bốn bể vậy!
— Có binh lực như vậy còn lo gì bọn Viên Thuật, Công Tôn nữa!
— Tại hạ nguyện ra công khuyển mã!
— Tào sứ quân thực là bậc bề tôi xã tắc vậy.
— Đó chẳng phải là vinh quang của một mình sứ quân, mà cũng là vinh quang của chúng tôi, vinh quang của bách tính Duyện Châu vậy!
...
Những lời ca tụng cứ vấn vít bên tai, Tào Tháo quay đầu lại nhìn một lượt, là những quan viên cũ trong châu phủ: Lý Phong, Tiết Lan, Hứa Tỷ, Vương Khải. Nói thì nghe hay lắm, nhưng họ có thực sự tâm phục không? Tào Tháo liền thử thăm dò:
— Chư vị, ta định ngày tới sẽ dẫn quân Duyện Châu đánh lấy hai châu Thanh, Từ, mở mang vùng đất phía đông, các vị thấy thế nào?
Bọn Tuân Úc, Hí Chí Tài, Trần Cung đứng bên cạnh đều nhìn nhau cười, họ quá hiểu tâm tư Tào Tháo, ông nói ngày tới tiến quân chỉ là giả, thừa cơ chỉ lộc vi mã(*) mới là thật.
— Chúng tôi xin nghe theo ý tướng quân! - Đám quan viên kia nào ai dám nói không.
Bỗng có giọng nói thấp trầm cất lên khác hẳn mọi người:
— Muôn vàn không thể làm thế!
Mọi người đều giật mình, nhìn quanh xem người nói là ai, hóa ra là Biệt giá Tất Thầm. Đám quan viên kia chưa được Tào Tháo tín nhiệm, sợ Tất Thầm dám vuốt râu hùm liên lụy đến mình, vội thi nhau chỉ trích làm mất hứng thú. Tất Thầm vẫn chẳng thèm để tâm, chỉ sang sảng nói:
— Ý muốn tiến quân của tướng quân thực quá vội vàng. Một là Duyện Châu mới yên nội loạn, dân sinh điêu đứng chưa thể dụng binh. Hai là đội quân Thanh Châu còn chưa được huấn luyện tinh nhuệ, nếu trang bị đơn giản ra trận tất gặp địch sẽ tan vỡ. Còn thứ ba là... - Ông ta thấy ánh mắt sắc lạnh của Tào Tháo đang chăm chăm nhìn mình, liền không dám nói tiếp nữa.
Con người ta muôn hình muôn vẻ, nhưng lúc này chỉ ai to gan mới dám chọc vào tổ ong bầu, Vạn Tiềm đứng bên thấy Tất Thầm không dám nói nữa, liền cất giọng lớn tiếp lời:
— Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, sứ quân nói mình nhờ vào triều đình, lấy điều trung lương để tự khoe, vậy sao có thể đoạt đất của người, xâm phạm địa phận châu khác?
Hai câu này thật thái quá, tựa như đã lột trần tư tâm của Tào Tháo, những người có mặt ai cũng cúi đầu thật thấp, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tào Tháo nhìn thẳng vào hai người kia, nghiêm nghị hỏi lại:
— Đó là cách nhìn nhận của hai ông ư?
— Vâng. - Vạn Tiềm không hề chối cãi vái một vái dài, Tất Thầm tuy thấy sợ nhưng cũng gật gật đầu.
— Ha ha ha... - Tào Tháo bỗng chuyển giận làm vui, - Nói hay lắm! Nói hay lắm!
Trừ ba người bọn Tuân Úc, còn lại mọi người đều ngây ra, không biết có phải Tào Tháo cố tình nói thế không?
Tào Tháo quay sang Vạn Tiềm, Tất Thầm thi lễ:
— Hai vị thực đúng là lời vàng ý ngọc, Tào mỗ vô cùng cảm tạ. - Rồi ông quay sang nhìn mọi người đang đứng ngây, - Cơ nghiệp ở Duyện Châu mới lập, phía nam có Viên Thuật, phía đông có Công Tôn, đều không thể địch được trong chốc lát. Sao ta có thể đi đánh đất Thanh Từ vào lúc này? Tháo ta không thích mọi người đều thuận tòng theo, mà cần mọi người đã biết thì cứ nói, đã nói thì nói hết. Như vậy mới có thể sửa trị được Duyện Châu cho tốt. Bởi đó chẳng phải chỉ là sự nghiệp của Tào mỗ, mà cũng là công danh của liệt vị đại nhân, càng là nỗi an nguy của cả thiên hạ! Mong chư vị hãy suy xét cho kỹ... Từ Đà, ngươi nhớ chuyện này, sau khi về, hãy lấy gấm lụa của riêng trong nhà ta ban tặng cho hai ông Vạn, Tất.
Vạn Tiềm, Tất Thầm đã toát mồ hôi lạnh, giờ thì không dám từ chối ân huệ ấy nữa, cúi mình vái tạ. Còn mấy kẻ một mực thuận tòng khi nãy đều trông thật khó coi. Tào Tháo cũng ngại khi làm mất mặt bọn họ, đưa tay kéo Lý Phong nói:
— Thúc Tiết, lần này bình định Khăn Vàng, Lý gia các ông đã dốc nhiều sức lực, thực sự đã làm lợi cho bách tính Duyện Châu. Nếu người người đều có thể thành tâm thành ý, đồng chu cộng tế, mọi việc trong thiên hạ sẽ chẳng gì khó! - Lúc nói câu này, ánh mắt Tào Tháo tự nhiên đưa nhìn một lượt về phía Hứa Tỷ, Vương Khải.
Cả ba người đều mỉm cười hân hoan, nhưng trong lòng vẫn tức tối bất bình. Hứa Tỷ, Vương Khải là bộ tướng cũ của Lưu Đại, Tào Tháo vừa đến Duyện Châu liền thăng hai người lên làm Trung lang tướng, nhưng binh quyền thực tế lại bị đoạt bớt. Lý Phong với tộc huynh Lý Càn quan điểm trước sau xung đột, không cam tâm đem của nhà biến thành của chùa cho Tào Tháo. Bọn họ đều cho rằng Tào Tháo chẳng qua vờ vịt diễn trò, không thể hoàn toàn tin tưởng.
Lúc ấy, binh mã ngoài thành thao luyện đã xong, tất cả binh lính giơ cao tinh kỳ đao thương, hô vang bảo vệ Duyện Châu, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, âm vang rúng động đất trời. Tào Tháo bỏ mũ đâu mâu, hướng về phía binh lính hô hào một lượt, rồi quay lại bảo:
— Được rồi, thứ nên xem chúng ta đã xem rồi, mọi người hãy về ai làm việc nấy. Lát nữa, chúng ta sẽ đến dịch quán cùng yến ẩm với các vị Thái thú và thuộc quan. Ta còn có việc quan trọng phải làm, ta đi trước vậy.
Từ Đà cười nhắc nhở:
— Hôm nay chư vị quận tướng đại nhân đều đến, ngài còn có chuyện gì cần làm ư? Hay là gặp mặt mọi người trước ạ.
— Ông không biết đâu, Bào Tín từng tiến cử với ta một người tên Mao Giới, ta đã sai Trình Lập, Ngụy Chủng mang hậu lễ đến mời, vời ông ấy ra làm tòng sự. Có lẽ ông ta cũng đến rồi, ta phải mau chóng tới gặp đã. - Vừa nói Tào Tháo vừa tươi cười quay sang nhìn Hí Chí Tài, - Chí Tài huynh, Lã lãm có câu “Thánh vương chẳng buộc người khác phải theo về, mà chỉ lo làm sao để người ta theo về”, không sai chứ?
— Hụ, hụ... - Hí Chí Tài ho mấy tiếng, mới chậm rãi nói, - Tướng quân xem một biết mười, chút kiến thức cỏn con ấy của tại hạ sao múa may được gì... Hụ, hụ...
— Ta cũng là múa rìu qua mắt thợ thôi... Hình như ông đã ho hơn một tháng rồi, nhất định phải chú ý sức khỏe. - Tào Tháo vỗ vỗ vai ông ta, rồi dẫn Từ Đà xuống thành.
— Xin tiễn sứ quân. - Bọn Lý Phong, Tiết Lan lũ lượt quay ra vái chào tiễn chân, nhưng trong lòng lại rất căm ghét: “Từ khi Tào Mạnh Đức vào Bộc Dương ngày càng trọng dụng những người của mình, tự ý nhận mệnh Hạ Hầu Đôn làm Đông Quận Thái thú, cho Ngụy Chủng làm hiếu liêm, mời Trình Lập ra giúp sức. Tuân Úc, Hí Chí Tài xử lý việc châu. Trần Cung, Nhạc Tiến, Vu Cấm chia nhau nắm quân, đến công văn qua lại cũng đều do Từ Đà nắm hết. Nay lại chẳng cần hỏi lý do, tìm Mao Giới đến, cứ thế này, chỗ đứng của đám chúng ta sẽ ở đâu? Lẽ nào lại cam lòng tình nguyện làm phó cho người ta?”
Tào Tháo thì chẳng có thời gian suy nghĩ những chuyện ấy, rời khỏi thành lập tức phi ngựa về phủ. Suốt nửa năm chinh chiến ấy, điều canh cánh trong lòng ông chính là cái chết của Bào Tín. Để lấp đầy nỗi tiếc nuối ấy, Tào Tháo đã cho đón người nhà Bào Tín đến Bộc Dương, nuôi nấng con của Bào Tín là Bào Thiệu, Bào Huân, đãi ngộ với chúng như với Tào Chân. Sau đó, Tào Tháo lại nhớ đến việc trước lúc chết Bào Tín từng tiến cử Mao Giới ở Trần Lưu, liền vội sai hai người là Ngụy Chủng, Trình Lập mang hậu lễ đến vời, còn chưa thấy mặt đã nhận mệnh cho Mao Giới làm chức Trị trung tòng sự.
Người ta thường nói, trăm nghe không bằng một thấy, nhưng Mao Giới này lại là trăm thấy chẳng bằng một nghe. Khi Trình Lập, Ngụy Chủng đang hồ hởi dẫn ông ta vào, Tào Tháo mới nhìn qua đã thấy hối hận. Mao Giới tuổi chưa tới bốn mươi, thân cao cũng tới bảy thước, mình mặc áo vải thô, sắc mặt vàng vọt, mũi khoằm môi mỏng, đôi mày thưa thớt thấy rõ quầng mắt, chòm râu vừa ngắn vừa vàng. Đôi mắt được coi là tuệ nhãn kia lại khá to, nhưng là cặp mắt cá chết u ám không sáng sủa gì, trống rỗng vô thần, lại còn hai bọng mắt to trũng xuống, nói quá lên chút thì là, sắp trũng xuống tận cằm!
Dung mạo Tào Tháo cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng lại khá khắt khe với người khác. Trông thấy tướng mạo của Mao Giới như vậy, trong lòng đã thấy chán ghét, nhưng vẫn khách sáo đứng dậy nói:
— Nghe tin Mao tiên sinh đến, thất lễ không ra đón tiếp từ xa, mong thứ tội cho.
— Không dám, không dám. - Mao Giới giọng nói ồm ồm, âm mũi rất nặng, nghe như tiếng chuông vỡ.
— Xin mời ngồi.
Mao Giới điềm nhiên ngồi xuống, nghiêm trang ngay ngắn cụp cặp mắt cá chết xuống, không nói câu nào. Theo lý mà nói, nếu đã đồng ý nhận lời vời ra của Thứ sử, dù có là người lão luyện đến đâu cũng phải khách sáo một chút. Thế mà người này, đến những câu giao tiếp bình thường cũng chẳng chịu nói, cứ im lặng ngồi đó, khiến bầu không khí nhất thời trở nên vắng lặng.
Trình Lập thấy vậy, vội tìm câu mở lời:
— Hiếu Tiên huynh, mọi người đều nói huynh có tuệ nhãn, ta thấy ta cũng chẳng kém. Khi xưa, mấy lần Lưu Công Sơn muốn vời ta, ta đều không đến. Nhưng vừa thấy Tào huyện lệnh, ta đã lập tức bằng lòng để ngài sai bảo, huynh nói xem ta như vậy là có tuệ nhãn không?
Mao Giới vân vê hai bên ria mép, cười không nói gì.
Không khí lạnh nhạt như vậy khiến Tào Tháo chẳng hứng thú chút nào, chẳng biết người kia có bản lĩnh gì mà ỷ tài ngạo mạn đến thế? Tào Tháo bèn cố tình hỏi:
— Mao tiên sinh, Bào Tín từng tiến cử ngài với ta, còn nói ngài từng đến dưới trướng Lưu Cảnh Thăng, Viên Công Lộ, nhưng đều không vừa lòng, dám hỏi chí nguyện của tiên sinh thế nào?
— Tại hạ xưa nay chưa từng nghĩ đến chí nguyện gì. - Mao Giới khẽ nhướng mi mắt, đưa đôi mắt cá chết nhìn sang Tào Tháo, - Nay nếu nói đến chí nguyện ấy... thì đó là nhất tâm nhất ý làm tốt những việc mà thượng ty giao phó cho mình.
Thế sao gọi là chí nguyện được, làm tốt sự vụ được giao là việc của tiểu lại thông thường, hao tổn bao nhiêu khí lực, lẽ nào lại vời đến một tay tiểu lại? Tào Tháo đã không còn khách khí nữa:
— Hẳn tiên sinh quá ư khiêm nhượng, nếu ta tùy tiện giao phó công việc, liệu ngài có thể làm được tốt không?
— Tại hạ sẽ cố gắng mà làm.
— Được, nay ta giao việc này cho ngài... Dám hỏi tiên sinh, tại hạ thân ở Duyện Châu bốn bề chiến loạn, sao mới có thể làm nên bá nghiệp? - Tào Tháo cố ý làm khó ông ta.
Chỉ thấy Mao Giới chậm rãi đứng dậy, nói năng từ tốn:
— Nay thiên hạ chia cắt, hoàng đế rời đô, bách tính bỏ nghiệp, đói kém lưu vong, quan phủ không đủ dự trữ qua năm, bách tính không được vững vàng yên ổn, khó có thể giữ được lâu. Nay Viên Thiệu, Lưu Biểu tuy có sĩ dân đông mạnh, nhưng đều không biết lo xa, chưa có được nền móng chắc chắn. Phàm kẻ có quân nghĩa sẽ thắng, giữ địa vị để tích của cải, nên phụng mệnh thiên tử mà thảo phạt kẻ không thần phục, chỉnh đốn canh nông để tích lũy lương thảo quân tư, như thế nghiệp bá vương có thể thành vậy.
Phụng mệnh thiên tử mà thảo phạt kẻ không thần phục, chỉnh đốn canh nông để tích lũy lương thảo quân tư! Nghe thấy những câu chí lý như vậy, Tào Tháo vô cùng kinh ngạc, lập tức đứng dậy vái tạ:
— Một lời của tiên sinh mà như được đại khai nhãn giới, chỉ điểm bến mê, hạ quan khi nãy thật không phải, mong tiên sinh chớ để bụng.
— Không dám, không dám! - Mao Giới vội đưa tay đỡ lại.
— Mời ngồi, mời ngồi.
Mao Giới lại ngồi xuống, vẫn điềm nhiên ngay ngắn ngồi thẳng, cụp đôi mắt cá chết xuống, không khí lại lạnh lẽo như trước. Tào Tháo cảm thấy người này rất thú vị, vốn là người đầu óc cứng nhắc không thích nói chuyện, cả bụng đầy học vấn nhưng không giỏi thổ lộ, vội chủ động hỏi:
— Người ta nói tiên sinh có tuệ nhãn, không biết là ý gì?
Mao Giới khẽ gật gật đầu:
— Tại hạ là hàn sĩ, sao dám nói có tuệ nhãn gì? Thực ra chỉ là bằng hữu khen lầm vậy. Nhưng tại hạ đi qua nhiều nơi, có chút tâm đắc về việc tuyển nhậm quan lại hoàn toàn là thật.
— Mong được nghe kỹ lưỡng.
— Thiên hạ đại Hán trầm luân như ngày nay, tuy là Đổng tặc bạo ngược, nhưng nguồn gốc mầm họa đã từ lâu rồi. Hoạn quan chủ chính, ngoại thích lộng quyền, những quan lại được tuyển dụng phần lớn không có thực tài. Kẻ làm quan phải lấy đạo đức để chấn chỉnh thói đời, kẻ làm lại phải đem tài cán mà xử lý việc dân. Hai điểm ấy nếu xử trí không thỏa đáng, sẽ chẳng thể khiến bách tính quy tâm. Xét những quan chức mà Lương Ký, Vương Phủ nhậm dụng đều là những kẻ xiểm nịnh, rồi lại cho đám quan ấy tuyển lựa chức lại, tất nhiên cũng là bọn ô lại, khốc lại. Suốt thời gian dài đại Hán dùng những kẻ bất kham như vậy, há có thể không xảy ra loạn Khăn Vàng sao? - Mao Giới ngưng giây lát, lại nói, - Chúng ta lấy đó làm gương, thận trọng hành sự. Nay tướng quân đã thống lĩnh mọi việc ở Duyện Châu, bước tiếp theo nên khảo kỹ quan lại. Đầu tiên xem xuất thân môn đệ, xem xem tử đệ thế gia có dựa quyền thế mà không theo phép nước lừa gạt dân chúng hay không, xem xem xuất thân bần hàn có tham ô hối lộ hay không. Giữ lại người tốt, loại bỏ kẻ xấu, đó mới chỉ là bước đầu.
Tào Tháo liên tục gật đầu tán thưởng.
— Sau đó, lại xét đến năng lực. Có thể xem qua giấy tờ công việc, khảo sát lần nữa những quan viên còn giữ lại, xem có xử lý thỏa đáng sự vụ hay không, có sai sót gì lớn hay không. Tất nhiên, người ta đâu phải thánh hiền, ai chẳng từng mắc lỗi, nên phải xem sai sót khi làm việc nhiều hay ít, sai sót có đáng hay không. Chọn người tốt hoặc để đề bạt, hoặc để thường nhậm, còn người kém hoặc biếm trích, hoặc dời đổi. - Mao Giới mở to đôi mắt cá chết, giọng mũi rè rè lại tiếp tục, - Bước tiếp theo, tướng quân phải rất lưu tâm, quan sát kỹ lưỡng ngôn hành của quan lại, từ số những người làm việc ổn thỏa ấy lại đánh giá lần nữa, chọn lấy những người tốt nhất. Rồi nhìn xem họ có dựa vào lý lẽ luận cứ xác đáng để thẩm xét thế cục sự vụ hay không, có kiến thức thực sự hay không, có thẳng thắn tranh luận hay không. Từ số đó lại chọn ra, để tuyển lựa vào những vị trí quan trọng sẵn sàng dự bị cho tướng quân, tùy theo công việc nhiều ít thế lực lớn nhỏ, lấy những kẻ đó đề bạt bổ khuyết, sau lại tìm kiếm những nhân tài mới. Cứ theo đó làm, những quan viên xứng đáng với chức vụ có mãi không hết, việc dân xử lý ổn thỏa, dụng binh sẽ không còn phải lo gì.
— Ôi chao! - Ngụy Chủng liên tục giơ ngón tay cái tán thưởng, - Tiên sinh thực không hổ với hai chữ “tuệ nhãn”. Ta thấy nếu làm chân tòng sự cỏn con ở châu thực phí tài, ngài có thể đảm đương được chức tuyển bộ Thượng thư ấy chứ!
Tào Tháo không ngăn được cảm thán:
— Nếu năm xưa tiên sinh thay Lương Hộc làm tuyển bộ Thượng thư, ta há lại chỉ làm chân huyện úy nhỏ ở phía bắc thành Lạc Dương.
— Câu của tướng quân sai rồi. - Mao Giới lại lắc đầu nói, - Tuyển dụng quan lại, quý ở kiến thức tư cách, dù người có năng lực đến đâu cũng cần từng trải công việc, tích lũy kinh nghiệm. Nếu tại hạ đảm đương chức vụ của Lương Hộc khi xưa, e ngay đến chức Lạc Dương bắc bộ úy tướng quân cũng không được làm, mà phải tìm một huyện nhỏ rèn luyện vài năm, rồi xem chính tích thế nào mới nói chuyện tiếp được.
— Ha ha ha... Hiếu Tiên huynh đúng là trực ngôn không kiêng nể gì! - Tào Tháo thầm khen ngợi, lúc này nghe giọng oang oang của ông ta tựa hồ tiếng chuông lớn vang rền, không còn giống tiếng chuông vỡ nữa, - Ta thấy huynh không khuất phục quyền uy, giữ phép công mà làm, có phong phạm của cổ nhân. Vậy mời huynh thay ta khảo tuyển quan lại, nắm vững cửa ải này.
— Dạ. - Mao Giới không khiêm nhượng, cũng chẳng dùng hư lễ.
Trình Lập cười nói:
— Ta thấy không còn sớm nữa, tướng quân không thể chậm trễ với các vị quận tướng được. Hôm nay xin tạm nói đến đây, chúng ta hãy dẫn Hiếu Tiên huynh đến nha, nhân tiện đem quan y, ấn tín cho huynh ấy. Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nữa sẽ đưa gia quyến đến. Tướng quân cũng mau thay áo, bên quán dịch có lẽ đã chuẩn bị xong cả rồi.
— Được, vậy hôm khác chúng ta lại nói chuyện. - Tào Tháo vô cùng cung kính tiễn Mao Giới ra cửa, rồi mới quay vào hậu đường thay y phục.
Bộ lễ phục mới bằng gấm cắt may tinh tế, được ái thiếp Hoàn nhi và nương tử Tần thị mặc giúp, thực là vừa ý hợp lòng. Tào Tháo càng cảm thấy thần thái bay bổng, tự tay cầm chiếc lược nhỏ, chải chuốt bộ râu, vừa chỉnh sửa vừa ngân nga mấy câu hát.
Biện thị ưỡn cái bụng to đứng tựa một bên, không nhịn được cười bảo:
— Hôm nay chàng đắc ý quá nhỉ, phải chăng vừa được ăn mật ong, sắp đẹp như tiên trên trời rồi.
— Đương nhiên, Duyện Châu đại định, binh cường mã tráng, lại được thêm một vị hiền sĩ. - Tào Tháo lắc lư đầu nói, - Lần trước ta nghe lời Tuân Úc, giành lấy uy vọng ở Duyện Châu, củng cố nơi xung yếu của Trung Nguyên. Bước tiếp theo, ta thấy phải làm theo lời Hiếu Tiên, phụng mệnh thiên tử mà thảo phạt kẻ không thần phục, chỉnh đốn canh nông để tích lũy lương thảo quân tư!
Biện thị không hiểu biết nhiều đến thế, chỉ nói:
— Đó đều là việc của đại nam nhân các chàng.
— Nửa tháng nữa là sinh rồi, phu nhân lại phải vất vả. - Tào Tháo bước lại gần bên, sờ sờ vào bụng nàng, - Nàng nói xem, là con trai hay con gái?
— Nô gia muốn có một đứa nha đầu, đã sinh hai tên tiểu tử rồi mà.
— Ta vẫn mong con trai. Người ta chả nói Văn Vương có trăm trai đó thôi. - Tào Tháo làm bộ nghịch ngợm.
— Chỉ bận sinh con còn lo được việc gì nữa, chàng đừng có không biết xấu hổ thế. - Biện thị vừa cười vừa đấm thùm thụp vào ngực Tào Tháo.
— Phụng mệnh thiên tử mà thảo phạt kẻ không thần phục, chỉnh đốn canh nông để tích lũy lương thảo quân tư... - Tào Tháo lẩm bẩm nói, - Nếu nàng lại sinh con trai, ta sẽ đặt tên nó là Tào Thực.
— Tất cả theo ý chàng. - Biện thị mỉm cười nói.
Tào Tháo lại sờ sờ vào bụng Biện thị, rồi mới cười ha hả đi ra.
Gieo mầm tai họa
Dịch quán Bộc Dương ở ngoài thành mười dặm đang là nơi đồn trú đội ngũ binh mã của Thái thú các quận dẫn đến, tham gia duyệt binh với Tào Tháo. Bọn họ ai nấy giữ ít thế lực, ban đầu vốn chẳng coi vị Thứ sử từ trên trời rơi xuống ấy ra gì, nhưng sau khi Tào Tháo đại phá Khăn Vàng, thu nạp thêm ba mươi vạn nghĩa quân, nếu vẫn không ngoan ngoãn nghe theo thì coi như tự chuốc lấy họa. Cho nên nghe tin Tào Tháo tuần duyệt binh mã, ai nấy vội dẫn theo một ít quân mã đến để tỏ ý thành tâm quy thuận.
Trần Lưu Thái thú Trương Mạc, Thái Sơn Thái thú Ứng Thiệu, Đông Bình Thái thú Từ Hấp, Sơn Dương Thái thú Mao Huy, Tế Âm Thái thú Ngô Tư nhìn tửu yến bày lên, nhưng không ai dám vào tiệc, lũ lượt dẫn thuộc quan khoanh tay đứng ngoài dịch quán, cung kính đợi Tào Tháo đến. Chờ gần nửa canh giờ, mới thấy tinh kỳ rợp trời, bộc tòng chật đất, vị đại Thứ sử cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn, bên trái có Lâu Dị, bên phải có Vương Tất, hai tay đại hán hộ vệ sát bên, sau lưng có Tào Thuần đốc suất hai trăm Hổ báo quân kỵ theo sát, ai nấy đội mũ mặc giáp, khoác bào thắt đai, tay cầm đao thương uy phong lẫm liệt. Đây là bày tiệc hay thị uy vậy?
Tào Tháo cũng rất khách khí, xuống ngựa vái chào một vòng. Kỳ thực trong đám đó chỉ có Trương Mạc là thân với ông, nhưng dù là ai, cũng đều là quan cao hai trăm thạch, mang danh nghĩa mệnh quan triều đình đại Hán, vẫn phải không thân giả thân, không gần giả gần hàn huyên đôi câu.
Thuộc hạ các quận đã có bọn Vạn Tiềm, Tuân Úc tiếp đãi, Tào Tháo luôn thường trực nụ cười trên mặt cầm tay các vị Quận thú đi vào chính đường dịch quán, chợt thấy đã có người nhồm nhoàm ngồi ăn từ bao giờ - đó là Trương Siêu, đệ đệ của Trương Mạc.
Trương Siêu vốn là Thái thú Quảng Lăng - thuộc hạt Từ Châu, vốn không nên ở lại Duyện Châu. Nhưng từ khi hắn cùng tới Toan Táo cử binh đến nay, nội bộ bùng phát mâu thuẫn. Quận Quảng Lăng có gia tộc Trần thị, là hậu duệ của Thái úy Trần Cầu. Trước đây, Bái Quốc tướng Trần Khuê và nhi tử là Trần Đăng, cùng huynh đệ trong tộc là Trần Vũ, Trần Tông đều được bách tính địa phương yêu mến. Sau đó Thứ sử Từ Châu là Đào Khiêm sai thuộc hạ Triệu Dục đến Tây Kinh dò xét, Đổng Trác trong lúc cao hứng đã ban cho Triệu Dục làm Quảng Lăng Thái thú.
Vậy là gia tộc Trần thị chiếm cứ quận huyện, Triệu Dục nhận mệnh triều đình, bọn họ có chúa có tôi, đẩy Trương Siêu vào đường không có chỗ quay về, chỉ còn cách dẫn theo binh mã đồn trú ở Trần Lưu, ở lại bên cạnh huynh trưởng. Đáng giận hơn là, cánh tay đắc lực của Trương Siêu là Tang Hồng nhận mệnh làm sứ giả đến chỗ Lưu Ngu, nửa đường lại bị Viên Thiệu giữ lại, trao làm chức Thứ sử Thanh Châu hữu danh vô thực, dẫn bộ quân đối địch với Điền Khải. Trông thấy người khác đều có công trạng, trong lòng Trương Siêu rất buồn, chẳng đợi mọi người vào tiệc liền ăn trước.
Ai nấy đều nhã nhặn lịch sự, duy thấy Trương Siêu chẳng để ý lễ nghi, cứ ngồi ở đó, tất cả không khỏi chau mày. Trương Mạc thấy huynh đệ mình thất lễ mặt mũi đỏ bừng, vội quát:
— Mạnh Cao, ngươi thật thất lễ, mau thỉnh tội Tào sứ quân đi!
Tào Tháo liền ngăn lại:
— Huynh đệ trong nhà, không ngại ngần là coi trọng ta rồi.
Nói nghe thì hay, nhưng Tào Tháo vốn rất không ưa Trương Siêu. Năm xưa hội minh ở huyện Toan Táo, Trương Siêu không đồng lòng với Trương Mạc, giữ quân không tiến cùng bọn Lưu Đại, Kiều Mạo, Viên Di. Tào Tháo đã mấy lần muốn trách, nhưng ngại Trương Mạc mà chưa nổi nóng. Hôm nay thấy Trương Siêu lại dám làm vậy, Tào Tháo liền ngăn Trương Mạc, nửa đùa nửa thật nói:
— Mạnh Cao huynh đệ đường hoàng ngồi đây, khiến ta tưởng là vị Quận thú nào chứ.
Con người Trương Siêu vốn quen huênh hoang, chắp tay nói:
— Mạnh Đức huynh, tiểu đệ là Quảng Lăng Thái thú, đến đây dự tiệc. - Tào Tháo mời mọi người vào tiệc, lại dửng dưng cười bảo. - Ta tưởng Mạnh Cao hiền đệ đã dẹp yên Quảng Lăng, mở mang cơ đồ rồi! Không ngờ lại để người ta bức đến độ không có nhà mà về nữa.
Sắc mặt Trương Siêu từ trắng chuyển thành đỏ, nhưng cố nén, rồi lại tươi tỉnh như thường:
— Tiểu đệ thật bất tài, lưu lạc đến nỗi tả tơi thế này, xin Mạnh Đức huynh lượng thứ.
— Ngu huynh chỉ đùa thế thôi, chớ có để tâm. - Tào Tháo nghe hắn chịu nói nhịn như thế cũng lấy làm vừa ý, mà không biết rằng câu nói đùa ấy đã gieo mầm họa lớn cho mình!
Mọi người thấy vừa vào khách đường đã có một con sóng nhỏ, vội ai nấy nâng chén chúc nhau, làm tan đi bầu không khí không vui ấy. Tào Tháo cảm tạ mọi người đã đến, lần lượt kính rượu từng người, lúc đến bên Ứng Thiệu, Tào Tháo đặc ý cầm tay ông ta nói:
— Từ lâu đã nghe Trọng Viễn huynh bác học đa tài, sau này xin được thỉnh giáo nhiều.
— Không dám, không dám. Sứ quân với tại hạ còn có ơn cứu mạng, tại hạ đâu dám không tận lực?
— Chuyện đã qua, không cần nói lại. - Tào Tháo xua tay, - Chẳng hay gần đây Trọng Viễn huynh có soạn được điển chương đại tác gì không?
Nói đến chuyện trước tác, Ứng Thiệu thấy rất hứng thú, vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
— Nay Tây kinh hai lần thất thủ, triều đình đổ nát, kỷ cương không còn. Tại hạ có ý soạn một bộ Hán quan nghi, không biết chừng ngày sau khi thiên tử về đông, cần lập lại lễ pháp, có thể nó sẽ có chỗ dùng.
“Ông nghĩ có xa quá không?” Tào Tháo tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn nâng chén thật cao:
— Quả là đại học vấn, đại học vấn! Tháo khó mà mong sánh được, xin mời huynh trưởng!
Kính rượu hết một vòng, Tào Tháo quay lại chỗ mình, bỗng nhớ đến một việc, nghiêng người ghé sang chỗ Trương Mạc nói thầm:
— Mạnh Trác huynh, huynh có gì đắc tội với Viên Bản Sơ không?
Trương Mạc giật mình, úp úp mở mở nói:
— Hai tháng trước, ông ta gửi thư đến Trần Lưu, lời lẽ kiêu ngạo ngông cuồng. Ta thấy ông ta lên mặt ra lệnh, khinh người quá đáng, liền gửi thư trách cứ phản bác lại ông ta một phen.
Tào Tháo gật gật đầu nói:
— Thế thì đúng rồi... Nghe nói ở Bàn Hà, ông ta lấy Khúc Nghĩa làm tiên phong đại phá Công Tôn Toản, nay đã có chỗ dựa chắc, nói năng cũng không lễ độ như ngày trước nữa. Lúc Viên Thiệu hạ chiếu thư sách mệnh ta làm Duyện Châu Thứ sử, đã dặn ta phải làm một việc.
— Việc gì vậy?
Tào Tháo ghé vào tai Trương Mạc nói nhỏ:
— Viên Thiệu bảo ta giết huynh.
Trương Mạc kinh hoàng run rẩy, chén rượu trong tay rơi cả xuống đất.
— Mạnh Trác huynh, huynh sợ gì chứ? - Tào Tháo vẫn cười tươi, - Ta đã lập tức phản bác lại rồi. Chúng ta là chỗ thâm giao, sau này ta xuất chinh còn phải đem thê tử nhờ cậy huynh đấy! Viên Bản Sơ cũng thật vô nghĩa, khi xưa huynh cũng thân thiết với huynh đệ ông ta, là chỗ giao tình bao năm, thế mà chỉ vì huynh nói ông ta mấy câu liền đòi giết, người như thế thực là... - Tào Tháo cảm thấy mình đã nói nhiều, không nên nói thêm những câu gây thị phi thế nữa, liền ngưng lại.
Trương Mạc nén nỗi lo sợ, gượng cười nói:
— Vậy phải đa tạ Mạnh Đức rồi.
Lúc này Tào Tháo dường bị thắng lợi làm đầu óc u mê, Trương Mạc với ông vốn chẳng phân biệt trong ngoài, nay Tào Tháo nhất thời nhiều lời thốt ra chuyện này, Trương Mạc liền cảm thấy bất an. Theo đó quan hệ giữa hai người chẳng những không kéo gần lại được, mà trái ngược đã vô tình xuất hiện một hố sâu ngăn cách. Tào Tháo vẫn hồn nhiên không biết, cứ tự nhiên nói ra:
— Hôm qua vừa nghe được tin, Tôn Văn Đài chiến tử rồi.
Trương Mạc lắc lắc đầu:
— Tôn Văn Đài cũng là một tướng giỏi, thật đáng tiếc.
— Bộ hạ của Lưu Biểu là Hoàng Tổ bày mưu dụ địch, dùng ám tiễn phục kích bắn chết ông ta. - Tào Tháo nói chuyện vẻ dương dương đắc ý, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, - Ông ta chết rồi, có lẽ Viên Thuật sẽ không còn ý định đánh xuống phía nam nữa, chưa biết chừng sẽ phải quay đầu chạy lên phía bắc. Ra khỏi Dự Châu đánh lên Hà Bắc tất phải qua Duyện Châu, đặc biệt đất Trần Lưu chỗ huynh càng là nơi xung yếu. Mạnh Trác huynh phải lưu tâm hơn mới được.
— Được. - Trương Mạc thuận miệng đáp lời, nhưng không nói gì thêm.
Đúng lúc ấy, Từ Đà bỗng chạy vào nói:
— Khải bẩm sứ quân, bên ngoài có bốn người Thanh Châu đến, nói là chỗ quen biết cũ của ngài, muốn được bái kiến.
— Ồ? Vậy để ta ra xem sao, xin các vị thứ lỗi. - Tào Tháo thi lễ đứng lên, Lâu Dị, Vương Tất đang đứng hầu sợ có kẻ hành thích, cũng vội theo ra.
Tào Tháo ra ngoài sảnh đường vừa nhìn, hóa ra toàn là người quen, mấy vị huyện lệnh thuộc hạt khi mình còn làm Tế Nam tướng: Trương Kinh, Lưu Diên, Vũ Châu, Hầu Thanh, tất cả đều mặc áo xanh khăn lụa, khoác theo tay nải. Trước đây, Tào Tháo làm chức Tế Nam tướng đã tâu miễn chức tham quan, sau đó cho các vị quan thanh liêm đến nhận mệnh, hôm nay thấy họ đến đây thì vô cùng vui mừng:
— Chư vị huyện lệnh đại nhân, hóa ra là các ngài!
— Bái kiến tướng quốc đại nhân. - Bốn người quỳ xuống thi lễ, miệng vẫn gọi theo quan chức cũ của Tào Tháo.
— Mau đứng dậy cả đi! - Tào Tháo cười đến mỏi cả miệng. - Xem bộ dạng có phải là các ngài đến đây theo ta không? Hoan nghênh, hoan nghênh!
Trương Kinh ngượng ngùng nói:
— Giặc Khăn Vàng ở Thanh Châu bạo ngược, Công Tôn Toản lại sai quân cát cứ, mấy người bọn tại hạ bất tài, thực không thể giữ đất an dân, để mất thành trì, không nơi trú ngụ. Nghe nói ngài đã an định Duyện Châu, chiêu hiền nạp sĩ, nên đặc ý đến đây đi theo.
— Được được được, các ông đều là đồng liêu với ta thuở trước, lẽ nào lại không lưu giữ? Từ nay về sau còn phải nhờ các ông giúp đỡ, sửa sang lại trị nơi này. - Lúc này Tào Tháo không tiện nói nhiều, liền bảo Từ Đà mau chóng đưa bọn họ về thành sắp đặt, còn mình quay vào chính đường tiếp tục tiếp đãi các vị quận thú.
— Chuyện gì vậy? - Trương Mạc tuy thân thiết với Tào Tháo, nhưng nay biết mặt chẳng hay lòng, cũng sợ Tào Tháo bày Hồng Môn yến(*) nên vội hỏi ngay.
— Không có gì, là mấy thuộc hạ cũ đến xin theo. - Tào Tháo thấy ông ta vẫn có vẻ gò bó, liền tự tay rót đầy cho ông ấy chén, rồi lại khách khí mời tất cả mọi người.
Chẳng biết Trần Cung đã lẳng lặng đi vào từ lúc nào. Ông ta lén đến giữa chỗ Tào Tháo và Trương Mạc, nói nhỏ:
— Nhị vị đại nhân, vừa mới được tin quân báo. Lưu Biểu sau khi phá được Tôn Kiên, liền sai quân tiến về phía đông cắt đứt đường quân lương của Viên Thuật. Viên Thuật xuống phía nam không được, có ý tiến lên phía bắc, đã phái bộ tướng Lưu Tường liên kết với quân Hung Nô của Ư Phu La, xem ra sẽ đi qua Duyện Châu của chúng ta để lên Hà Bắc đánh Viên Thiệu.
— Đến hay lắm, hắn muốn giúp Công Tôn Toản đấy. - Tào Tháo nheo nheo mắt, - Ta với Viên Công Lộ sớm muộn cũng phải đánh nhau, nếu hắn đến đây ta sẽ đón tiếp đầy đủ, đánh cho hắn không kịp trở tay.
Trần Cung lại nói thêm:
— Vì chuyện này mà Viên Công Lộ đã tổn hao không ít tâm tư, Công Tôn Toản lệnh cho Đan Kinh trú quân ở Bình Nguyên. Đào Khiêm ở Từ Châu cũng đã có hành động, quân của hắn dường muốn tiến vào địa bàn chúng ta.
— Ồ? Đó là muốn tạo một vòng vây lớn quanh Viên Thiệu! - Tào Tháo rót đầy một chén rượu, - Được thôi, Đào Khiêm cũng can dự vào, lại thêm một kẻ địch nữa.
— Vật vô dụng thì có nhiều bao nhiêu vẫn là vật vô dụng! - Trần Cung cười nói.
— Nói hay lắm! Hãy viết thư cho Viên Thiệu, chúng ta liên hợp, trước tiên phá Công Tôn Toản, Đào Khiêm. Sau đó ta sẽ rút về, chơi với Viên Công Lộ một phen ra trò.
Trương Mạc nói chen vào:
— Việc này không phải chuyện thường, hay là trước tiên...
— Huynh an tâm đi, dù ta có lên bắc trước, xuống nam sau cũng không lỡ mất mấy ngày đâu. Tóm lại tuyệt không thể cho Viên Thuật mượn đường. - Tào Tháo rất kiên quyết. - Mạnh Trác huynh, các nhà cát cứ sở dĩ không thể tạo nên thế lực được, là vì bọn họ giao hảo với người ở xa, đánh lại người ở gần, kẻ này tiêu hao người kia lớn mạnh. Nhưng chúng ta không như vậy, Duyện Châu, Ký Châu như răng với môi, ta với Viên Thiệu dựa lưng vào nhau mà cùng chống giặc, sao có thể để người khác làm tổn thương bằng hữu sau lưng mình?
Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong lòng Trương Mạc vô cùng lo lắng: “Ông với ta là bằng hữu, ông với Viên Thiệu cũng là bằng hữu. Nay bằng hữu muốn ông giết bằng hữu, ông sẽ phải đắc tội với ai đây? So với ta thì thế lực của Viên Thiệu lớn mạnh hơn nhiều...”
Tào Tháo chẳng để ý xem lời mình nói có chỗ nào chưa thỏa đáng không, quay người bảo Trần Cung:
— Ông mau cùng Tuân Úc, Chí Tài, Trình Lập, Ngụy Chủng hồi phủ thương nghị việc xuất binh, lại bảo Từ Đà thảo bức thư gửi cho Viên Thiệu. Đợi tan tiệc, ta cùng Vạn Tiềm, Tất Thầm lập tức về ngay. Tối nay chúng ta phải bàn bạc cho xong đối sách. - Vừa nói Tào Tháo vừa nhướng mày, - Mạnh Trác huynh, huynh cũng đến bàn bạc luôn nhé.
Trương Mạc không dám nhận lời:
— Trong quận ta còn có chút việc, quay về bình tĩnh chờ điều khiển là được rồi.
Tào Tháo nghe ông ta nói vậy, trong lòng thấy không được vui, nhưng cũng chẳng nói gì. Tào Tháo thấy Trần Cung vẫn chưa đi, liền trách hỏi:
— Công Đài sao còn chưa mau đi?
— Dạ. - Trần Cung chắp tay thi lễ, nhưng vẫn chưa có ý định đi, - Vẫn còn một chuyện nữa... đó là... đó là...
— Cứ nói! - Tào Tháo lừ mắt nhìn ông ta, - Sao cứ ấp a ấp úng thế?
Trần Cung nói nhỏ:
— Trường An vừa sai Kim Thượng ở Kinh Triệu ra làm... ra làm Duyện Châu Thứ sử. Hiện ông ta dẫn theo tùy tòng đã tới địa giới Duyện Châu.
Không có danh phận chính thức, đó là điểm yếu của Tào Tháo. Ông làm chức Thứ sử Duyện Châu là do Viên Thiệu nhận mệnh. Nhưng Kim Thượng kia là được chiếu thư của hoàng đế từ Tây kinh đến, nếu so ra thì Tào Tháo danh bất chính, ngôn bất thuận. Tào Tháo cầm chén rượu dốc cạn, rồi lau miệng nói:
— Sai người ra đón mà ngăn lại, đuổi hắn đi cho ta!
— Thế không được... - Trần Cung chau mày. - Kim Thượng, Kim Nguyên Hưu là chí sĩ ở Kinh Triệu, nổi tiếng hiền nhân. Ngài có thể để ông ta đến đây nói chuyện được không, mọi người cùng cử đại sự, hẳn ông ta cũng sẽ không...
— Hồ đồ! - Tào Tháo trừng mắt nhìn ông ta. - Sau khi hắn đến đây rồi, vứt ta đi đâu? Sai người đuổi hắn đi!
— Dạ. - Trần Cung lấy làm khó xử, bởi tiếng tăm của Kim Nguyên Hưu rất lớn. Ông ta cùng Vi Phủ Hưu, Đệ Ngũ Văn Hưu được gọi chung là Kinh Triệu tam Hưu, thực sự là nhân tài, đuổi thẳng người ta đi sẽ ảnh hưởng không tốt, liền cứ nói bừa, - Nếu ông ta không chịu đi?
Tào Tháo sốt ruột quá, cầm chén rượu ném luôn xuống mặt án:
— Thế thì giết hắn!
Câu ấy vừa quát, tất cả mọi người có mặt đều sợ run người. Bọn họ đều không phải thuộc hạ trực tiếp của Tào Tháo, đến đây vốn đã vô cùng lo lắng, nghe thấy ông ta quát như vậy cứ ngỡ đây là Hồng Môn yến, lũ lượt rời khỏi chỗ, rất lâu sau không thấy động tĩnh gì mới run rẩy ngồi xuống.
Lần thứ hai Trần Cung trông thấy bộ mặt hung tàn của Tào Tháo, vẫn thấy kinh hãi trong lòng, vội vâng vâng dạ dạ đi ra. Trương Mạc nghe thấy rõ màn đối thoại này, sắc mặt đã xám xịt như gà cắt tiết...
Ba lần đuổi Viên Thuật
Triều đình Tây kinh để tránh Trung Nguyên hỗn loạn, tôn Mã Mật Đê lên làm Thái phó, nhờ ông ta cùng Thái bộc Triệu Kỳ cầm cờ tiết mao của thiên tử đến chỗ Viên Thiệu, Viên Thuật hòa giải.
Trước tình hình đã thay đổi, mọi người đều muốn gây dựng quan hệ với Tây kinh. Vì thế lần này họ không bị giết như Hồ Mẫu Ban trước đó, mà được tiếp đón vô cùng long trọng. Tuy vậy lại chẳng có tác dụng gì cho việc hòa giải cả.
Đến mùa xuân năm Sơ Bình thứ tư (năm 193), cùng với việc Viên Thuật dẫn quân lên phía bắc, một cuộc hỗn chiến quy mô lớn ở Trung Nguyên được mở màn. Hậu tướng quân, Nam Dương Thái thú Viên Thuật, phái Tôn Kiên xuống phía nam lấy Kinh Châu. Ban đầu chiến sự liên tục thắng lợi, nhưng Tôn Kiên sơ ý không đề phòng nên bị bộ hạ của Lưu Biểu là Giang Hạ Thái thú Hoàng Tổ lập mưu, phục kích giết chết ở núi Hiện Thủ, huyện Tương Dương, Nam Quận, khi ấy mới ba mươi bảy tuổi. Sau khi Tôn Kiên chết, Lưu Biểu đã cắt đứt đường vận lương từ Kinh Châu đến Dự Châu, khiến kế hoạch chiếm lĩnh toàn bộ Kinh Châu của Viên Thuật thất bại hoàn toàn. Viên Thuật không xuống được phía nam liền chuyển hướng lên phía bắc, thu nạp Kim Thượng - Thứ sử Duyện Châu - bị Tào Tháo đuổi đi, đem đại quân tiến vào đóng ở huyện Phong Khâu, quận Trần Lưu, đồng thời câu kết với dư đảng quân Hắc Sơn cùng thiền vu lưu vong Ư Phu La cùng mưu tính chiếm Duyện Châu, tiến tới liên hợp với Công Tôn Toản, hình thành thế nam bắc giáp kích đánh Viên Thiệu.
Tào Tháo từng đồng ý với Viên Thiệu, sẽ khiến Duyện Châu trở thành phòng tuyến thứ hai bảo vệ Hà Bắc, đến nay quả nhiên ứng nghiệm. Để ngăn việc Viên Thuật xâm phạm Hà Bắc, hơn nữa cũng là để bảo đảm an toàn cho Duyện Châu của mình, Tào Tháo đã phối hợp với Viên Thiệu nhanh chóng đánh tan liên quân Công Tôn Toản và Đào Khiêm phía đông, sau đó tức tốc quay về phía tây, chặn đứng đội quân tiên phong của Viên Thuật do Lưu Tường chỉ huy.
Bộ quân của Lưu Tường vốn chỉ có mấy ngàn người, từ xa xôi đến đây nên tướng sĩ đều mệt mỏi, thấy quân Tào có thể quay về tiếp ứng nhanh thế, quân tâm liền bị dao động. Còn chưa giao chiến quân của Lưu Tường đã cảm thấy không chống nổi. Chúng ở phía nam nên chưa từng thấy cách bày trận nào dùng nhiều kỵ binh như vậy, càng không có kinh nghiệm đối kháng với quân địch mạnh ở một địa bàn rộng lớn thế này. Những tay cung tiễn đi đầu còn chưa kịp lắp tên, quân Tào đã xông tới trước mặt. Thấy cả đoàn người rợp đất, vung trường thương sáng loáng, hừng hực khí thế xông tới, chẳng còn kẻ nào có can đảm bắn cung nữa? Có người còn vứt cả cung tên quay đầu bỏ chạy, một người chạy thì trăm người chạy, chẳng biết tên nào còn vạ miệng, kêu to một câu:
— Chạy mau, không mất mạng đến nơi... - Âm thanh ấy sắc nhọn kinh người khiến những kẻ ở phía sau chẳng biết có chuyện gì, còn chưa trông thấy kẻ địch đã vô duyên vô cớ trốn chạy theo luôn.
Hai chân người sao nhanh bằng bốn chân ngựa, đội kỵ binh dẫn đầu của Nhạc Tiến, Vu Cấm, Tào Nhân đã xông vào trận, hàng loạt quân của Viên Thuật lập tức bị chém gục. Đội quân mấy ngàn người chỉ hòng trốn chạy, đã chẳng có trận thế gì, lại thêm không quen địa bàn, khó phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, người của mình tự rối loạn giẫm đạp lên nhau...
Tào Tháo đã liệu việc sẽ như vậy, đích thân dẫn đội quân Thanh Châu, bám sát ngay sau tiền đội xông tới. Quân địch cũng trốn chạy thật nhanh, đến bóng dáng cũng không thấy đâu nữa. Biện Bỉnh ở ngay sau Tào Tháo, càng xông lên càng thấy buồn cười, không ngăn được buột miệng nói:
— Tại hạ theo tướng quân đánh không biết bao nhiêu trận, nhưng chưa từng thấy kẻ địch nào không chống đỡ nổi chút nào thế này. Thật là đám vô dụng, tại hạ thấy cứ để tiền đội của bọn Nhạc Tiến đánh là đủ rồi, căn bản không cần đại quân phải ra tay!
— Nhiều chuyện! Ngươi hiểu gì chứ, đây chỉ là đám tiểu địch đi trước. Ta đánh Lưu Tường, Viên Thuật tất sẽ đến cứu, còn chưa tới lúc đông vui đâu.
Quả nhiên, giây lát sau tiếng trống nổi lên như sấm, khắp đồng khắp núi quân địch tức thì xông ra, trông bộ dạng thanh thế còn hơn cả quân Tào, nhưng lại có đủ kiểu phục sắc.
— Hay lắm, hay lắm! - Tào Tháo không sợ mà lấy làm vui, - Truyền lệnh, đại quân cùng tiến lên, đuổi theo Lưu Tường mà đánh cho ta, những quân địch khác không cần để ý đến.
Quân Thanh Châu đều xuất thân nông dân, chưa được trường kỳ huấn luyện, sức chiến đấu thực ra không mạnh. Nhưng nay quân lệnh đã rõ ràng, chỉ cần nhắm thẳng sau chân ngựa của tiền đội mà xông lên đánh là được, việc đơn giản thế còn không làm được ư?
Trong chốc lát, Tào quân đã hiên ngang xông vào giữa đội ngũ đông đảo của quân địch. Đám giặc ấy không chỉ có quân trực thuộc của Viên Thuật mà còn cả quân của Ư Phu La, rồi đám tạp quân của Hắc Sơn, sức chiến đấu có mạnh có yếu, trận thế vốn không đồng bộ, kéo đến bao vây lẻ tẻ lại không được điều khiển thống nhất. Lưu Tường là bộ hạ của Viên Thuật, đương nhiên sẽ trốn chạy đến trận của Viên Thuật, Tào quân tự nhiên xông thẳng đến trước chỗ quân chủ lực của Viên quân. Viên quân thấy cánh tiên phong của mình đã thua, có ý định lui chạy. Quân Hắc Sơn bao vây tả hữu chẳng qua chỉ reo hò theo, chẳng tên nào có lòng liều mình vì Viên Thuật. Ư Phu La từng bị thua Tào Tháo, bày trận ở mãi xa xa phía sau Viên Thuật, chỉ nhăm nhăm mong ngư ông đắc lợi.
Khung cảnh náo nhiệt hẳn lên, quân Hắc Sơn tan tác, sức chiến đấu yếu ớt, mừng một nỗi quân Tào không xông đến phía mình, còn cứ tròn mắt nhìn bọn họ chạy qua, bản thân căn bản không dám ra sức, cùng lắm cũng chỉ dám cầm đao thương đứng bên chống đỡ vài chiêu. Viên quân tan vỡ, đám quân phía trước chỉ biết chạy trốn, khiến đại đội phía sau cũng loạn cả lên. Quân Hung Nô phía cuối cũng chẳng biết làm sao, chúng là kỵ binh, nhưng lại bố trí sau cùng, muốn giúp thì phải giẫm lên Viên quân trước. Kẻ thì muốn được giúp, kẻ lại cứ mặc kệ, kẻ muốn giúp cũng không giúp nổi, cuối cùng mấy vạn đại quân trở thành một nắm cát rời rạc.
Lúc này Tào quân sĩ khí phấn chấn, Nhạc Tiến đang xông xáo đầu tiên, thấy quân địch vừa bị đánh đã rối loạn trốn chạy, liền cứ nhằm chỗ đông giặc xông tới. Quân Thanh Châu phía sau chỉ việc theo tiền đội mà tiến. Tào quân như một con rồng lớn, tung hoành ngang dọc trong trận. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, rừng đao thương sáng lóa, Viên quân bị tấn công chạy tán loạn khắp nơi, chỉ biết để mặc Tào quân thả sức chém giết. Từ đầu quân Hắc Sơn đã chẳng phân biệt được địch với ta, kẻ chạy sang đông, kẻ trốn sang tây, tiếng gào thét, tiếng van xin, tiếng khóc cha kêu mẹ rúng động một góc trời, giẫm đạp lên nhau mà chết vô số, đầu lâu bị chém văng khắp nơi, xác chết trên mặt đất bị giẫm nát như bùn, khắp nơi đều là vũng máu thâm đen. Viên Thuật dẫn theo một toán cướp đường mà trốn chạy về phía thành Phong Khâu. Ư Phù La đã mất dạng từ lâu, hắn thấy tình thế không ổn sợ sẽ tổn hại đến người của mình, liền không thèm chào Viên Thuật một tiếng, lẳng lặng dẫn kỵ binh chuồn thẳng...
Trận đại chiến này Tào quân mới đánh chưa đầy canh giờ, nhưng xác giặc đã ngổn ngang, mắt nhìn chẳng thấy hết. Nhưng thực ra hầu hết không phải do bọn họ giết mà là quân địch tự giẫm đạp lên nhau, ngộ sát mà chết. Biện Bỉnh nắm việc quân trang thiết bị, thấy quân giới giáp trụ quăng khắp nơi, thấy lần này đúng là thu hoạch lớn, vội hạ lệnh thu nhặt. Tào Tháo xua tay bảo:
— Đồ chẳng chạy đi đâu được, lúc này không thể để đám giặc chạy trốn kia tụ tập lại với nhau được, mau chóng bao vây thành Phong Khâu!
Đại quân chạy đến Phong Khâu như nước triều dâng. Viên Thuật sợ đến vỡ mật, đại bại một trận mà số chạy trốn đã quá nửa, huyện thành nhỏ xíu này há có thể cố thủ được? Không đợi quân Tào kịp vây thành, Viên Thuật đã mở cửa phía nam dẫn quân chạy luôn, tất cả lương thảo doanh trướng đều bỏ lại, cuống cuồng trốn khỏi thành Phong Khâu.
Tào Tháo vung kiếm:
— Quân lệnh bất biến, tiếp tục đuổi theo!
Đánh trận cốt ở sĩ khí, chỉ cần mất sĩ khí, sẽ không thể đánh nổi nữa. Kẻ trốn chạy, càng chạy càng mất khí thế, kẻ truy đuổi, càng đuổi càng hừng hực. Tào quân nườm nượp đuổi theo đám bại quân không tha. Viên Thuật hốt hoảng chạy vào huyện Tương Ấp, không kịp đợi quân mã vào hết đã đóng cửa thành, rồi tức tốc lập phòng tuyến sẵn sàng trên phố để đợi đánh. Viên Thuật bị truy kích đến ù đầu chóng mặt, lên thành trông ra - Tào Tháo đã lại sắp vây thành! Chỉ còn cách lần nữa bỏ thành mà chạy, lần này rất nhiều tàn binh đã ở lại đầu hàng.
Từ xa Tào Tháo trông thấy Viên binh chạy, ngẩng đầu lên thấy mặt trời đã ngả về tây, liệu rằng Viên Thuật không thuộc địa hình, không thể trốn trong đêm được, vội hạ lệnh:
— Đuổi tiếp cho ta!
Việc đến nước này, chẳng thể gọi là đánh trận được nữa mà bảo là chơi đùa chắc đúng hơn. Mấy vạn người hắng giọng, vừa kêu vừa chửi vừa đùa cợt, căn bản đã quên hết mệt nhọc, nhằm thẳng phía Viên Thuật bỏ trốn mà đuổi theo. Viên Thuật trong lòng vô cùng hối hận, đến chính hắn cũng không rõ vì sao lại muốn lên phía bắc, trông thấy gần mười vạn quân mà nay chỉ còn mấy ngàn, cũng chẳng bận tâm là mình đang ở chỗ nào, chỉ một mực nhằm phía Dự Châu mà chạy. Chớp mắt trời đã chuyển muộn, chỉ có tòa thành cổ hoang tàn thấp thoáng ẩn hiện trong đám mây chiều, không thuộc địa hình, chẳng còn lựa chọn nào khác, Viên Thuật đành cố chạy vào trong ấy, đội binh vừa vào, lập tức đóng chặt cửa thành, chỉ cần ai còn cử động được đều lên hết thành chống địch. Tào Tháo đuổi đến khi trời đã tối, quân sĩ cũng đã thấm mệt, không thể tiếp tục đánh thành, mới lập tức hạ lệnh vây thành hạ trại.
Người khác thì không nói, nhưng Nhạc Tiến đang hừng hực khí thế, chẳng còn đầu óc đâu mà nghe quân pháp nữa, xông vào đại trướng kêu to:
— Xin tướng quân hãy để mạt tướng công thành!
— Văn Khiêm à Văn Khiêm, sửa cái tính nóng vội của ngươi đi. - Tào Tháo vuốt râu cười. - Thành này là thành cổ Thái Thọ, dường đã hoang phế từ lâu. Nhưng Viên Thuật nay như con thú quẫn, nếu đấu thì chỉ còn cách chống trả. Nếu lúc này ngươi công thành, hắn ta há lại không liều mạng với ngươi? Huống chi trời đã tối, bọn chúng ở trên, chúng ta ở dưới, giết tám trăm giặc sợ rằng phải tổn mất một ngàn quân ta, chúng ta sẽ là người chịu thiệt.
Khi ấy Vu Cấm bước vào thưa:
— Bẩm báo tướng quân, binh mã bản bộ đồn trú đã xong, xin chờ ngài sai bảo.
— Rất tốt. - Tào Tháo gật gật đầu vẻ bằng lòng.
Trong lòng Nhạc Tiến thấy không vui: “Vu Văn Tắc này thật gian xảo, rõ ràng là ta đã lập xong doanh trại trước, thế mà hắn cậy giỏi ăn nói lại được khen thưởng...” Còn chưa kịp nghĩ thêm gì khác, lại nghe Tào Tháo truyền lệnh mới xuống.
— Vương Tất, đem bản đồ nơi này đến đây... Bây giờ, đại quân của chúng ta hãy đào hầm nấu cơm, ăn xong chia quân làm ba đội. Hai người các ngươi là đội thứ nhất, Tào Nhân, Tào Hồng là đội thứ hai, Hạ Hầu Uyên, Đinh Phỉ là đội thứ ba. - Tào Tháo vừa nói vừa chỉ vào tấm bản đồ Vương Tất mới trải ra, sau khi xem xét, mặt lộ vẻ vui mừng bảo, - Cách đây ba dặm có ngòi Thư Dương, thành Thái Thọ bị hư hại nghiêm trọng, chúng ta sẽ dẫn nước đổ vào đó! Các ngươi hãy thay ta truyền lệnh, đội thứ nhất đào từ giờ Tuất đến giờ Hợi, đội thứ hai đào từ giờ Tí đến giờ Sửu, đội thứ ba đào từ giờ Dần đến giờ Mão, tranh thủ lúc không đào kênh thì hãy ngủ nghỉ, trong vòng một đêm kế này có thể thành.
— Nếu bọn chúng đánh úp thì sao? - Nhạc Tiến tranh hỏi trước.
— Tuyệt đối không thể. - Tào Tháo mỉm cười. - Nếu bị người ta đuổi cả ngày trời, ngươi còn dám ra nữa không? E là chân bọn chúng cũng đã nhũn hết rồi, không đi nổi nữa đâu! Đêm nay, ta liệu rằng bọn chúng cũng không ngủ nổi, phải lên thành cố chống chọi. Ngày mai chúng ta lại vây khốn cho chúng sợ mà chết. Nghe lệnh ta, mau mau bố trí việc đào kênh.
— Tuân mệnh! - Hai người vui vẻ lĩnh mệnh đi ra.
Quân Viên Thuật khổ sở chịu đựng nỗi sợ hãi qua một đêm, chúng ngả ngốn trên thành lâu không dám chợp mắt, đến khi trời sáng mới phát hiện dưới thành nước đã ngập đến đến bắp chân. Tòa thành hoang tàn phơi mưa giãi gió căn bản không thể đứng vững, Viên Thuật nghiến răng giậm chân, đành cầm đầu sĩ tốt dẫn quân đột phá vòng vây, xông pha đến độ bùn nước bê bết, giáp lệch mũ nghiêng, mới cố đột phá ra được khỏi doanh trại quân Tào, sau rốt chỉ còn lại hơn trăm quân kỵ đi theo. Còn đám lính bộ binh kia đã bị nước vây khốn không biết làm sao, đành theo tướng chỉ huy là Hàn Hạo đều đầu hàng.
Tào Tháo vẫn không tha, tiếp tục hạ lệnh truy đuổi. Hạ Hầu Đôn vốn là đệ nhị thống soái, thực không chịu nổi nữa bảo:
— Mạnh Đức, ta thấy thôi được rồi đấy, đã ra khỏi địa giới Duyện Châu, chỉ vì giết hơn trăm tên đó, hà tất phải vất vả đoàn quân tiếp tục truy đuổi?
— Viên Công Lộ không phải kẻ không biết dụng binh. - Tào Tháo thở dài. - Trước đây từng nghe hắn có học binh pháp. Năm xưa hưng binh đánh vào cửa khuyết chính hắn là người ra tay đầu tiên, quân thảo tặc từ khi giải tán đến nay thế lực lớn mạnh nhất cũng là hắn. Lần này do hắn đứng chân chưa vững, lại dùng người bất minh, ta phải nhân cơ hội này cho hắn một lời giáo huấn mãi mãi, để hắn không còn dám phạm tới ta nữa.
— Vậy được, tất cả nghe theo mệnh lệnh của ngài. - Nói xong, Hạ Hầu Đôn quay đầu nhìn thành Thái Thọ đã ngập trong nước. - Nước có thể hại người cũng có thể giúp người. Đến khi nào có thời cơ, ta nhất định sẽ đắp đập Thái Thọ ở đây, để lấy nước tưới cho đồng ruộng, để tòa cổ thành này lại có hơi người.
Tào Tháo gật đầu tán thưởng:
— Người ta nói kẻ nhân từ không nắm việc quân, nhưng Hạ Hầu Nguyên Nhượng huynh lại ngoại lệ, thực là ra thì làm tướng võ, vào thì làm tướng văn vậy!
Hai người không dừng bước thêm nữa, chỉnh đốn quân mã, lập tức nhổ trại, tiếp tục truy đuổi Viên Thuật...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3