Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
ược Viên Thiệu tín nhiệm, đã có đất dừng chân
Thiên thời tương trợ
Mùa đông năm Sơ Bình thứ hai (năm 191), một chuyện bất ngờ nảy sinh mà quần hùng không thể ngờ được. Do chiến tranh địa phương và các thế lực cát cứ áp bức lâu dài, dân chúng khổ sở không sao chịu nổi, đã lần nữa dẫn đến những cuộc khởi nghĩa nông dân quy mô lớn nổ ra, nối tiếp khởi nghĩa Khăn Vàng trước đó.
Thanh Châu Thứ sử Tiêu Hòa thực còn nhu nhược bất tài hơn Hàn Phức. Ông ta ngồi trấn thành Lâm Truy, nhưng không đủ năng lực và can đảm cầm quân chiến đấu, hằng ngày chỉ biết cầu đảo thần linh phù trợ. Lại sợ quân Hắc Sơn ở Ký Châu nhân lúc sông Hoàng Hà đóng băng đánh sang, hợp với giặc Khăn Vàng ở Thanh Châu, bèn sai người làm hãm băng hoàn(*), rốt cuộc lại khiến thuộc hạ ly gián, binh mã tan tác. Sau cùng Tiêu Hòa mắc bệnh chết trong nỗi sợ hãi, Thanh Châu rơi vào cục diện như rắn mất đầu, dư đảng Khăn Vàng nhân đó chấn hưng khí thế, tập kích thành trì, đánh phá địa phương, tụ tập ba mươi vạn quân vượt Hoàng Hà lên phía bắc, dự định hội hợp với quân Hắc Sơn.
Giặc Khăn Vàng, quân Hắc Sơn, quân Bạch Ba ở Thanh Châu đều có thực lực mạnh, nếu ba cánh quân này liên hợp thành một, sẽ khiến một vùng lưu vực sông Hoàng Hà rơi vào tình trạng không thể vãn hồi. Trước sự uy hiếp lớn từ bách tính, các lực lượng cát cứ địa phương phải tạm thời thỏa hiệp, cùng nhau chiến đấu trấn áp quân khởi nghĩa. Công Tôn Toản dẫn ba vạn quân kỵ tinh nhuệ đi xuống phía nam, đại phá giặc Khăn Vàng ở Đông Quang, rồi lại truy kích đến bên bờ Hoàng Hà, chém giết được ba vạn quân khởi nghĩa, bắt sống được bảy vạn người.
Sau khi quân Khăn Vàng ở Thanh Châu vượt sông lên phía bắc thất bại đã chuyển hướng về phía tây, xâm phạm Duyện Châu. Thời điểm này các quận ở Duyện Châu đều không mấy khả quan, Trần Lưu, Đông Quận bị các bộ quân Khăn Vàng của Vu Độc, Bạch Nhiễu, Mục Cố hơn mười vạn tên xâm phạm quấy nhiễu, trực tiếp uy hiếp đến hậu phương của Ký Châu. Chỉ cần hai cánh quân Khăn Vàng này hợp lại, Viên Thiệu sẽ vĩnh viễn không được yên. Trong những ngày này, Tào Tháo luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của Viên Thiệu. Tuy Xa kỵ tướng quân cố giữ vẻ trang trọng nghiêm cẩn, nhưng trong ánh mắt nét mặt cũng dần lộ rõ sự lo phiền - ông ta đang mang tâm bệnh, phải trừ bỏ quân khởi nghĩa nhất là quân khởi nghĩa ở Duyện Châu!
Hí Chí Tài đề nghị Tào Tháo, lấy danh nghĩa là bằng hữu cũ mời Viên Thiệu sang doanh mình uống rượu, phải giải quyết việc này trên bàn tiệc...
— Mạnh Đức, xin mời! - Viên Thiệu dường đã bỏ hết những lễ nghi quan cách, tối nay ông ta đã cạn liền hơn chục chén, bây giờ lại đổi khách làm chủ rót rượu cho Tào Tháo.
Tào Tháo cung kính nâng chén, nhưng chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Đã uống nhiều rồi, y sợ mình uống thêm nữa không cẩn thận sẽ thốt ra những lời không nên nói.
— Duyện Châu tuyệt không thể để mất. - Viên Thiệu lại uống một hớp cạn chén rượu. Ông ta vốn là tử đệ thế gia tính cách thâm trầm, uống rượu kiểu này là rất hiếm thấy, - Việc ta cần làm hiện giờ là đánh bại Công Tôn Toản thống nhất Hà Bắc. Nếu trong lúc ta đánh nhau với Công Tôn Toản, giặc Khăn Vàng từ sau lưng lại đâm lén một đao, ngu huynh ta coi như đi đời.
Ngu huynh... đã lâu rồi không nghe Viên Thiệu xưng hô như vậy, chỉ quen nghe “bản tướng quân” thôi. Được rồi, vì câu “ngu huynh” này của Viên Thiệu, ta cũng phải nói mấy lời hay ho mới được... Nghĩ đến đó, Tào Tháo lại nhấp một ngụm rượu, rồi từ tốn nói:
— Bản Sơ huynh, tiểu đệ có mấy câu thực lòng muốn nói với huynh.
— Xem đệ nói kìa, tình hình hiện tại đã thế này, hai huynh đệ ta còn không thể dốc hết tâm tư nữa sao? - Tối nay quả nhiên Viên Thiệu khác hẳn bình thường, còn trêu cợt lườm Tào Tháo.
Tào Tháo nhìn quanh đại trướng trống không: Ngoài y và Viên Thiệu đang ngồi đối diện nhau thì chẳng có bất kỳ ai khác. Viên Thiệu một mình đến doanh uống rượu, xem ra ông ta thực sự muốn dốc hết tâm can. Nhớ năm xưa khi toàn tộc ta liên lụy tới vụ án của Tống hậu, lần thứ hai về kinh làm quan, chẳng phải ta cũng từng đi tìm ông ấy dốc bầu tâm sự sao? Khi đó ông ấy có chân tâm chân ý với ta không? Thôi được, chuyện xưa không so đo nữa, tối nay hãy nói chuyện tối nay thôi...
— Bản Sơ, dù ai đề nghị huynh tiến đánh chỗ nào, huynh cũng phải thận trọng. - Tào Tháo hít một hơi dài, - Đánh phía đông lấy Thanh Châu cũng được, tiến về tây lấy Tịnh Châu cũng được, bắc phạt Công Tôn Toản cũng mặc, tạm thời không nên lo nghĩ đến.
— Ồ? - Viên Bản Sơ hơi bất ngờ, - Vì sao?
— Bởi Ký Châu của huynh vẫn chưa ổn lắm đâu. - Lần này Tào Tháo đã dốc cạn chén rượu, - Suy cho cùng giặc Hắc Sơn vẫn là đại họa trong lòng huynh.
— Bọn vô tích sự ấy thì làm được gì? - Trong lòng Viên Thiệu hiểu rõ, nhưng vẫn cố ý vờ nói vậy.
— Bọn chúng tuy không làm được gì nhưng cũng đủ để làm hỏng việc của huynh! Huynh chắc rõ hơn đệ, hôm huynh đuổi Hàn Phức, Đổng Trác đã nhận mệnh một người tên Hồ Thọ đảm nhận chức Ký Châu mục, kẻ đó hiện đang ở trong đám quân Hắc Sơn. Nếu có ngày bọn chúng nhân khi huynh giao chiến với Công Tôn Toản, ngầm tập kích Ký Châu, cướp mấy tòa thành trì, sau đó đưa Hồ Thọ vào, vậy huynh lo mặt trước hay lo mặt sau đây?
Viên Thiệu không biết làm sao, đưa tay xoa xoa lên má.
— Cho nên, quân Hắc Sơn nhất định phải đánh, hơn nữa còn phải đánh bại, đánh cho chúng tan rã không còn gọi là đội quân nữa. Thứ nhất là để củng cố vị trí của huynh, hai là để thu nạp dân phu bách tính, giúp huynh có dân cư đông đúc, có lương thảo tích lũy. Đệ nghĩ chỉ dăm ba năm có thể có thay đổi lớn. - Tào Tháo tươi cười nhìn Viên Thiệu.
— Trong vòng dăm ba năm... - Viên Thiệu bỗng lộ rõ vẻ thương cảm, - Ngu huynh đã quá tuổi bất hoặc(*) rồi, còn được mấy lần dăm ba năm nữa? Tóc mai cũng đã bắt đầu chuyển bạc. Nhưng... - Viên Thiệu ngừng lại giây lát, - Ta sẽ suy nghĩ về ý của đệ.
Tào Tháo đứng dậy rót đầy chén rượu cho Viên Thiệu:
— Bản Sơ, có những chuyện muốn gấp cũng không được.
— Vậy sao đệ còn đề nghị Châu Ngu đi đánh Dự Châu? - Viên Thiệu cầm chén rượu vừa rót đầy uống cạn, - Châu Nhân Minh còn lâu mới là đối thủ của Tôn Kiên, nếu chẳng phải huynh đệ Châu thị và Lưu Biểu ở Kinh Châu, Dương Châu giúp đỡ chống địch, hắn đã bị Tôn Kiên đánh tan rồi.
— Huynh phải tìm cách bảo Nhân Minh tiếp tục kiên trì, dù có không đánh được Dự Châu cũng phải đánh.
— Ồ?
— Không cầu có công, chỉ cầu không mắc lỗi. - Tào Tháo nói vẻ ẩn ý, - Nếu Tôn Kiên chiếm được Dự Châu, tất sẽ có kẻ đánh thẳng vào Duyện Châu, đến lúc ấy chúng ta sẽ hỏng hẳn.
— Có kẻ? Ha ha ha... - Viên Thiệu ngửa mặt lên trời cười lớn, chén rượu vừa rót tung tóe hết cả, - Đệ cứ nói thẳng là Viên Công Lộ cho rồi.
— Huynh dám nói, chứ đệ không dám, kẻ sơ không thể ly gián người thân! - Tào Tháo lẩm bẩm nói.
— Ha ha ha... Huynh đệ tốt của ta... đệ đệ... ha ha ha... - Viên Thiệu cười, cười mãi. Nước mắt chợt trào ra nơi khóe mắt, - Từ nhỏ đến lớn, bất cứ cái gì ta cũng nhường hắn. Hắn cướp con quay của ta, ta cũng nhường hắn. Hắn đòi ngồi tiệc cỗ chính đuổi ta ngồi tiệc cỗ cuối ta cũng nhường hắn. Hắn đòi làm Hổ bôn Trung lang tướng, ta cũng muối mặt đi xin Hà Tiến! Biết làm sao được, hắn là do bà chính thất sinh ra, còn ta là con tiểu thiếp, có thể nhịn được ta đều đã nhịn. Nhưng đến lúc này, hắn...
— Bản Sơ, huynh say rồi! - Tào Tháo chau mày.
— Không, ta chỉ thấy hơi buồn thôi... Nhưng ta không hối hận, vì ta không nợ hắn. - Viên Thiệu xoa xoa mặt, - Điều gì ta cũng có thể nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn được việc hắn nói ta không phải người của Viên gia, hắn không thể sỉ nhục mẫu thân ta!
Mẫu thân... Thứ tình cảm quấn quýt khiến họ trở thành bằng hữu lại trỗi dậy. Mười tám năm trước, trong đám tang của Hồ Quảng, hai người bọn họ đàm luận quốc sự, tâm tình với nhau, khi đó đều là thanh niên phong lưu tiêu sái, con quan cửu khanh... Nhưng nay đã không còn như trước, triều đình chẳng còn, quê hương cũng mất, hai trái tim tự do tự tại khi ấy cũng đã tan nát. Giờ chỉ còn hai kẻ trung niên râu đã đốm bạc, hai tướng quân tay đã nhuốm đầy máu đỏ...
Trầm ngâm hồi lâu, Viên Thiệu đã tỉnh táo hơn nhiều, bảo:
— Công Tôn Toản đã sai đệ đệ là Công Tôn Việt dẫn quân tương trợ Tôn Kiên, chỗ Châu Nhân Minh sẽ càng khó đánh.
— Sao cơ?
— Lưu Bá An có một con trai là Lưu Hòa, nhận chức thị trung trong triều, hắn ngầm trốn khỏi Trường An, định rằng đến U Châu xin phụ thân dẫn quân cứu giá...
Tào Tháo cười nhăn nhó:
— Cha con Lưu Ngu dù có tâm cũng chẳng có lực để làm. Bản thân còn bị Công Tôn Toản bức tử đến nơi, sao để tâm được đến hoàng thượng nữa?
— Đệ nghe ta nói xong đã. - Viên Thiệu xua tay ra hiệu cho Tào Tháo chú ý nghe, - Lưu Hòa trốn khỏi Trường An, nhưng không qua nổi Hà Nam, đành tìm đường vòng qua Nam Dương, kết quả bị Công Lộ bắt lại. Hắn viết cho Lưu Bá An một phong thư, nói con trai ông ta đang ở chỗ mình, hai bên cùng cử binh cần vương. Lưu Ngu không còn cách nào, liền phái mấy ngàn quân binh tới chỗ hắn. Kết quả Công Tôn Toản lệnh cho đệ đệ là Công Tôn Việt cũng dẫn quân đi, ngầm câu kết với Công Lộ thu nạp hết quân của Lưu Ngu. Hiện đội quân ấy đang từ Nam Dương tiến lên, đã hội hợp với quân Tôn Kiên, cùng tử chiến với Châu Nhân Minh rồi!
— Bắt giữ nhi tử người ta, thực là vô sỉ. - Khi ấy Tào Tháo đã chẳng còn để ý đến quan hệ huynh đệ giữa Viên Thiệu và Viên Thuật nữa.
— Nay Công Tôn Toản đã kết minh với Công Lộ, Tôn Kiên lại là vũ khí giết người của hắn! - Viên Thiệu thở dài, - Còn chúng ta thì sao? Lưu Ngu ở U Châu quá nhu nhược, xem ra sớm muộn cũng bị Công Tôn Toản nuốt sống. Lưu Biểu ở Kinh Châu lại quá xa, chỉ có thể hạn chế Công Lộ từ phía sau, hơn nữa ông ta ở Kinh Châu cũng chưa ổn định. Vốn có thể nhờ Trương Mạc hoặc Bào Tín chia quân đến Dự Châu giúp chúng ta chống đỡ, nhưng... đám giặc Khăn Vàng đáng ghét kia, đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch! Vì sao bọn chúng lại không xuống phía nam gây rối?
Tào Tháo thấy rượu uống cũng đã đủ, nên bàn vào việc chính, vội hỏi dò:
— Bản Sơ, huynh cho rằng chiến sự ở các quận Duyện Châu sẽ ra sao?
— Không lạc quan lắm, - Viên Thiệu chép chép miệng, - Trương Mạc ở Trần Lưu quá nhu, Trương Siêu lại quá cương, huynh đệ họ lo chính sự trị dân còn được, chứ dụng binh đánh trận thì không ổn. Còn Vương Quăng ở Đông Quận, nghĩ đến đã bực, co cụm về Đông Vũ Dương như con rùa rụt cổ, không dám đánh trận với giặc. Thực chẳng hiểu tại sao trước kia Lưu Đại lại chọn hắn ta! - Đông Quận Thái thú vốn là Kiều Mạo, nhưng khi đóng quân ở huyện Toan Táo, Duyện Châu Thứ sử Lưu Đại vì cướp đoạt lương thảo đã giết ông ta, tự lập thân tín là Vương Quăng lên làm Đông Quận Thái thú, người này thực không làm nổi chức ấy.
Tào Tháo cố kìm nén tâm trí đang căng thẳng, dường buột miệng nói:
— Đệ sẽ đi Đông Quận giết giặc, có được không?
Viên Thiệu tựa hồ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tào Tháo. Giây phút ấy, tim Tào Tháo như ngừng đập...
— Cũng được. - Dừng lại hồi lâu, Viên Thiệu mới gật đầu.
Tào Tháo thở phào một hơi, nguyện vọng chờ đợi suốt thời gian dài cuối cùng đã có thể thực hiện rồi!
— Nhưng... - Viên Thiệu dường lại có điều nghi vấn, - Mạnh Đức đệ rời khỏi Hà Bắc, ta sẽ mất đi một cánh tay.
— Bản Sơ huynh, lần này tiểu đệ đi không chỉ có một việc là dẹp giặc Khăn Vàng. - Tào Tháo sợ Viên Thiệu sẽ đổi ý, vội đem những lời đã suy nghĩ ngày đêm ra trình bày, - Đệ nghĩ thế này không biết đúng không... Lưu Đại kia chẳng cần biểu tấu mà tự lập Vương Quăng làm Đông Quận Thái thú, hình như có ý độc chiếm Duyện Châu.
Viên Thiệu nghe Tào Tháo nói vậy, lập tức lộ rõ vẻ hồ nghi:
— Lưu Công Sơn chắc không có ý đó chứ?
— Ông ta độc chiếm Duyện Châu còn tốt đấy. Nếu ông ta bị Viên Thuật lôi kéo, phía nam Hoàng Hà từ bạn thành thù, huynh trưởng tất sẽ họa vô đơn chí. Đã vậy, chi bằng để đệ đi đánh Khăn Vàng ở Đông Quận. Đợi sau khi bình định, phía đông liên kết với Trương Mạc, phía tây hòa hợp với Bào Tín, ba người chúng đệ hợp lực bảo vệ Duyện Châu. - Tào Tháo lại định rót rượu cho Viên Thiệu, nhưng thấy vẫn còn hơn nửa chén, nên lại đặt xuống, - Từ Dự Châu đánh lên Ký Châu phía bắc, tất phải qua Duyện Châu. Nếu chẳng may Châu Ngu chiến bại, Dự Châu mất hẳn, đường lên mạn bắc bị Viên Thuật, Tôn Kiên mở thông... Vậy đệ sẽ hợp lực cùng Trương Mạc, Bào Tín, ngăn chúng ở ngoài Duyện Châu, lập thành dải bình phong cho huynh trưởng! Ngăn cách hoàn toàn vùng Hà Bắc, huynh trưởng sẽ có thể chuyên tâm đối phó với giặc Hắc Sơn và Công Tôn Toản.
— Hay... Hay... Cách này hay lắm! - Viên Thiệu đứng bật dậy, vòng qua bàn, nắm chặt cánh tay Tào Tháo, - Trương Mạc trị dân, đệ đến trị quân, Bào Tín thiện chiến, ba người các đệ mỗi người giữ một quận, liên thủ chiếm Hoàng Hà, vậy còn lo sợ gì Viên Thuật, Tôn Kiên nữa! Ha ha ha... - Lần này Viên Thiệu thực sự là cười vang vui sướng.
Tào Tháo nhìn Viên Thiệu cười, không dám nói thêm câu nào, bởi y quá hiểu tính cách Viên Thiệu. Chỉ cần mình có chút xíu hành động khoa trương nào, sẽ lập tức bị nhìn thấu ngay. Nên Tào Tháo chỉ cúi đầu uống rượu, cố tỏ vẻ buồn rầu. Viên Thiệu thấy Tào Tháo chau mày, bất giác liền hỏi:
— Đệ lại có chuyện gì buồn?
— Ài... Tuy đây là cách của đệ, nhưng đệ cũng không dám chắc mười phần. Năm xưa bình định phản tặc ở Uyển Thành, đệ đã tận mắt chứng kiến sự dũng mãnh của Tôn Kiên, đó đúng là kình địch vậy! - Tào Tháo vừa nói, vừa cố ý lắc đầu lè lưỡi.
— Sao đệ không tin tưởng mình thế? Việc Đông Quận, Duyện Châu, không đệ thì ai làm được?
Rõ ràng việc Tào Tháo xin Viên Thiệu, nhưng giờ đây lại trở thành việc Viên Thiệu yêu cầu Tào Tháo.
— Tiểu đệ... cố gắng làm vậy! - Tào Tháo đứng dậy thi lễ.
Viên Thiệu mỉm cười gật gật đầu:
— Thế này đi, lâu nay ta đã chẳng thuận mắt với tên Vương Quăng kia, nay ta nhận mệnh cho đệ tiếp nhận chức Đông Quận Thái thú!
— Ơ!? - Công việc thuận lợi đến mức ngay bản thân Tào Tháo cũng không dám nghĩ tới.
Ý Tào Tháo là sau khi đến Đông Quận bình định Khăn Vàng, sẽ quay lại trừ Vương Quăng. Nay được câu này của Viên Thiệu, Tào Tháo đã danh chính ngôn thuận bớt được bao nhiêu việc.
— Chỉ cần đệ chặn đứng được Công Lộ và Tôn Kiên, đệ sẽ có công đầu trong việc bình định Hà Bắc của ta! - Viên Thiệu bước mấy bước trong đại trướng, - Ngày sau ngu huynh đắc chí, nhất định sẽ không để đệ thiệt thòi.
— Đa tạ tướng quân đã vun vén! - Lúc nào gọi Viên Thiệu là huynh trưởng, lúc nào gọi Viên Thiệu là tướng quân, Tào Tháo đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Viên Thiệu kéo y ngồi xuống, rót đầy chén cho cả hai:
— Chúng ta cùng cạn!
Tào Tháo hào sảng làm theo như lời.
— Ngu huynh cho đệ xem cái này. - Vừa nói, Viên Thiệu vừa cởi chiếc túi da ở bên hông, lôi ra một ấn đồng vuông, khắc hình hổ, - Hai năm nay, ta biểu tấu quan viên đều dựa vào cái này đấy.
Tào Tháo đã thấy rõ ràng, trên mặt ấn có khắc tám chữ triện: “Chiếu thư nhất phong, Kháng Hương hầu ấn”. Khi Viên Thiệu trốn khỏi kinh sư, đã được Châu Bí ngầm du thuyết bảo vệ và được Đổng Trác nhận mệnh làm Bột Hải Thái thú, phong tước Kháng Hương hầu. Nhân đó, Viên Thiệu khắc chiếc ấn này dùng để huy động quần hùng thống lĩnh nghĩa quân. Trong hai năm nay, không biết đã có bao nhiêu Thái thú, huyện lệnh, tướng quân, Đô úy được sách phong là đều nhờ vào chiếc ấn này. Tào Tháo chợt thấy không lạnh mà run, chức Phấn Vũ tướng quân của mình hiện giờ, chẳng phải cũng nhờ chiếc ấn này mà có ư?
— Khi Đổng Trác vào kinh, ta còn nhớ đệ từng nói, những ngày tháng trị thiên hạ bằng phù tiết ấn tín kết thúc rồi. - Viên Thiệu lại chủ động rót đầy chén rượu cho hai người, - Nhưng chiếc ấn này của ta vẫn còn tác dụng đấy chứ... chí ít ở Ký Châu, Duyện Châu còn dùng được, đó là nhờ nỗ lực của chúng ta.
Tào Tháo cũng cười nói:
— Đúng vậy... một chiếc ấn thật ghê gớm! - Câu cảm thán ấy ý vị thật sâu xa.
— Chớ vội, ở đây còn một ấn nữa. - Viên Thiệu lại lôi từ trong túi da ra một ấn khác, nhưng lần này là ấn ngọc - ấn đó mỗi chiều bốn tấc, trắng muốt không tì vết, lóng lánh thấu quang, tỏa sáng rực rỡ, có điều vẫn chưa được khắc chạm. Viên Thiệu đặt nó lên lòng bàn tay cầm chơi, dường cái ấn ấy còn quan trọng hơn cả sinh mệnh mình, - Mạnh Đức, chúng ta sẽ làm chiếc ấn này có công dụng, đệ thấy thế nào?
Tào Tháo cười không đáp, cơn phẫn nộ trong lòng đã lên đến cực điểm: “Nói trắng ra ông với tên đệ đệ chẳng còn liêm sỉ của ông cũng cùng một giuộc thôi, thậm chí ông còn mưu mô hơn, thủ đoạn hơn. Hắn lấy ngọc tỷ truyền quốc của đại Hán, còn ông lại muốn làm một cái khác, chẳng qua đều muốn làm hoàng đế đây mà! Khi xưa trước mặt Đổng Trác thì vâng vâng dạ dạ, chẳng dám làm gì, vậy mà còn có mặt mũi tác oai tác quái ở đây. Ông muốn làm hoàng đế ta cũng không phản đối, cũng chẳng đố kỵ, nhưng có tài giỏi hãy đánh đến Trường An, giết kẻ đã sỉ nhục ông, đường đường chính chính ra dáng ông lớn đi nào! Chứ mang bộ dạng này, Tào Mạnh Đức ta há lại chịu khuất phục dưới trướng, chịu cho ông sai khiến?”
Hôm nay Viên Thiệu đã uống quá say, ông ta cất hai chiếc ấn đi, không đợi Tào Tháo khuyên mời, cứ tự rót uống hết chén này đến chén khác, trên mặt luôn nở nụ cười. Tào Tháo nhìn khuôn mặt từ trắng đang chuyển sang đỏ của Viên Thiệu, khuôn mặt ngày thường nghiêm trang thế, mà lúc này nó lại bỉ lậu như thế, buồn cười như thế, khiến người ta căm ghét như thế!
— Ha ha ha...
Hai tiếng cười hòa vào nhau.
Viên Thiệu cười, Tào Tháo cũng cười, nhưng nguyên nhân để cười lại hoàn toàn khác nhau. Viên Thiệu uống rượu, Tào Tháo cũng uống rượu, nhưng cảm giác khi rượu vào cổ tuyệt nhiên không giống nhau. Nhưng khi người ta đã say lại đều như nhau cả, vứt bỏ hết mọi thứ ngụy trang cho mình, tất cả đều giống nhau!
— Tướng quân, cũng... - Một thân binh của Viên Thiệu vén rèm, thấy hai vị tướng quân bộ dạng say mèm, chẳng biết phải làm sao, - Cũng không còn sớm, tướng quân nên về doanh rồi ạ.
— Về... về đi ngủ. - Viên Thiệu ngất ngưởng đứng dậy, - Hôm nay thật... thật hứng thú!
— Hứng thú, hứng thú! - Tào Tháo vẫn nằm vật ở đó giơ tay vẫy vẫy.
Tên thân binh kia lại gọi thêm người, cả hai cùng đỡ Viên Thiệu lảo đảo ra khỏi đại trướng của Tào Tháo. Lúc Viên Thiệu sắp đi còn kêu:
— Mạnh Đức, thiên hạ này cần phải chỉnh đốn lại cho tốt đấy...
Bọn họ vừa đi khỏi, Hạ Hầu Đôn và Hí Chí Tài vội xông vào. Hạ Hầu Đôn vỗ vỗ vai Tào Tháo, cười nói:
— Mạnh Đức, có thể chuốc cho hắn thành ra bộ dạng thế, đúng là có riêng ngài!
— Thiên hạ này cần phải chỉnh đốn lại cho tốt rồi... - Tào Tháo say đến hai mắt lờ đờ, - Hừ! Đúng là cần phải chỉnh đốn lại cho tốt, nhưng hầu hết những kẻ tự cho mình là đúng đều nghĩ như vậy.
Hí Chí Tài lấy hết sức lay Tào Tháo:
— Đại sự đã xong chưa?!
— Ông ta nhận mệnh cho ta làm Đông Quận Thái thú... Mẹ kiếp ai thèm chứ! - Tào Tháo chửi xong câu ấy, lại nằm vật xuống giường.
Hí Chí Tài thở phào:
— Tốt, có mảnh đất cắm dùi rồi! Chúng ta ra thôi, để ông ấy ngủ cho yên tĩnh.
Lúc hai người rón rén đi khỏi đại trướng, tiếng ngáy của Tào Tháo đã vang lên. Hạ Hầu Đôn liên tục giơ ngón cái tán thưởng:
— Hí tiên sinh thật lợi hại, lại nghĩ ra việc mời Viên Thiệu đến uống rượu, đúng là có tác dụng.
Hí Chí Tài vân vê ria mép, cười hờ hờ:
— Ông không biết đấy thôi, xưa nay không biết bao nhiêu đại sự trong thiên hạ đều được quyết định khi uống rượu vậy.
— Viên Bản Sơ tứ thế Tam công xưa nay cẩn thận đoan trang, hôm nay cũng uống đến say khướt như thế.
— Ôi trời... - Hí Chí Tài lắc lắc đầu, - Ngày mai họ lại như bình thường ấy mà, cung cung kính kính nho nhã lễ độ, cả hai đều vậy.
— Nếu đã đều vậy, sao ông không giúp Viên Thiệu, mà riêng giúp Mạnh Đức chỗ ta? - Hạ Hầu Đôn thuận miệng đùa một câu.
— Ông thực muốn biết không? - Hí Chí Tài dừng bước, ngửa mặt lên nhìn trời, - Lã lãm có câu “Cõi đời ngày nay đục vô cùng, nỗi khổ của dân đen, không thể làm tăng thêm nữa”. Hai người tuy không khác nhau mấy, nhưng thiên hạ cần một người hiểu rõ nỗi thống khổ của lê dân hơn.
Hạ Hầu Đôn ngạc nhiên.
— Nguyên Nhượng, tối nay ông cũng làm ta say rồi, câu nói khi nãy coi như quên đi nhé.
Hí Chí Tài cúi đầu nói:
— Việc binh không có thế cục bất biến, như nước không có hình dạng cụ thể. Chúng ta mới đi được bước đầu tiên, sau này ra sao, ta cũng không thể dự liệu, còn phải xem chủ trương của chính tướng quân. Tốt nhất ông hãy mau truyền lệnh thu dọn quân trang, đợi chiếu thư của Viên Thiệu đến, chúng ta lập tức khởi trình. Bọn Điền Phong, Thư Thụ, Quách Đồ rất có kiến thức, để lâu e sẽ sinh biến.
— Ta biết rồi. - Hạ Hầu Đôn cũng cảm thán nói, - Nếu không có chuyện giặc Khăn Vàng lại nổi lên, chúng ta làm gì có cơ hội? Đó là thiên thời tương trợ, thực là may mắn vô cùng!
Đó là bữa rượu cuối cùng Tào Tháo và Viên Thiệu cùng uống với nhau. Ba ngày sau, Tào Tháo rời khỏi Hà Bắc, đi đến Duyện Châu đảm nhiệm chức Đông Quận Thái thú, chính thức có mảnh đất riêng.
Đứng chân ở Đông Quận
Tháng Giêng năm Sơ Bình thứ ba (năm 192), Tào Tháo đến Duyện Châu. Bất ngờ là Tào Tháo không đi thẳng đến Đông Vũ Dương để hoàn thành thủ tục gặp gỡ Vương Quăng mà lại dẫn quân hướng đi vào địa giới huyện Đốn Khâu.
— Tướng quân không đi Đông Vũ Dương để đóng giữ, mà đến đây làm gì? - Nhậm Tuấn nhìn cửa thành Đốn Khâu đang đóng chặt, liền quay sang hỏi Tào Tháo.
— Ta muốn nhân lúc địch chưa ổn định, đánh tan đám giặc Khăn Vàng trước đã. - Tào Tháo vẻ mặt thản nhiên, - Đã đến Đông Quận, cũng phải ra dáng một Thái thú chứ. Nếu không đánh tan giặc trước, sao có thể được lòng sĩ nhân trăm họ ở Đông Quận?
— Tướng quân không cần miễn cưỡng, chúng ta từ Ngụy Quận vượt sông đến đây, dọc đường ngựa chạy vất vả, quân sĩ mệt mỏi, lại thêm lương thảo sắp hết, trận này không dễ đánh đâu. Huống hồ... - Nhậm Tuấn ngoảnh lại nhìn lên Đốn Khâu thành, vẻ mặt lo lắng, - Huống hồ tướng quân còn chưa đến Đông Vũ Dương trao nhận ấn tín, đại quyền ở Đông Quận vẫn còn trong tay Vương Quăng, các huyện không thể cung cấp lương thảo, nếu cứ thế lòng người sẽ tan mất.
Nào hay Tào Tháo nghe xong mấy lời trung ngôn ấy thì ha hả cười vang. Chẳng phải chỉ mình Tào Tháo cười, ngay cả Lâu Dị, Hí Chí Tài và Biện Bỉnh đang kiểm đếm quân trang cách đó không xa cũng cười theo. Nhậm Tuấn thầm lấy làm lạ:
— Mọi người cười gì vậy? Có gì đáng cười ư?
Tào Tháo thấy Nhậm Tuấn có vẻ sốt ruột, bèn cố nói vẻ huyền bí:
— Bá Đạt, ta dẫn quân tới đây, một là để đánh giặc cho gần, hai là để lấy thêm lương thảo.
— Thành Đốn Khâu bốn cửa đóng chặt để phòng giặc cướp. Hiện ngài còn chưa danh chính ngôn thuận, sao mở được cổng thành? Nói gì đến việc có người nộp lương?
— Ta tự có cách. - Tào Tháo chắp tay sau lưng, quay người lại, - A Bỉnh, lại đây.
Biện Bỉnh cười hì hì tiến lại gần:
— Tỷ phu, đệ biết thế nào huynh cũng gọi đệ.
— Ở đây chỉ có ta, đệ, và Lâu Dị có khả năng mở cửa thành, ta thân là thống soái không thể đi, Lâu Dị lại đang sắp đặt doanh trướng, chỉ có đệ đi được thôi. - Trướng trung quân còn chưa dựng xong, Tào Tháo bèn tìm trong đống đồ đạc Vương Tất đang bê lấy ra một cây lệnh tiễn, - Biện Bỉnh nghe đây, ta mệnh cho ngươi dẫn theo ba trăm tên tiểu hiệu, đến trước thành Đốn Khâu, hướng lên trên thành đồng thanh hô to: “Tào Mạnh Đức đến đây xin lương thực bách tính ở Đốn Khâu.” Nhất định phải khiến người ở trong mở cổng thành. Nếu làm không xong, lập tức xử theo quân pháp!
— Chuyện vặt này, tỷ phu hà tất phải làm nghiêm trọng như vậy. - Biện Bỉnh đưa tay nhận lấy lệnh tiễn.
Tào Tháo nghiêm mặt:
— Chỗ này là quân doanh, không có tỷ phu của ngươi đâu!
— Rõ. - Biện Bỉnh rụt cổ, - Tuân lệnh tướng quân.
Nhậm Tuấn ngạc nhiên nhìn Biện Bỉnh đi ra, thấy Tào Tháo vẫn bình thản làm như chẳng có chuyện gì, nên không tiện nói thêm gì, lặng lẽ đi ra. Từ khi ông ta theo Tào Tháo đến nay luôn quản việc quân lương, lúc này đang chỉ huy quân sĩ sắp xếp lương thực mà trong lòng thấp thỏm không yên. Từng xe lương đang dần trống trơn, đồ ăn đã sắp cạn, e là chỉ ngày mai sẽ hoàn toàn hết lương, nếu không đến Đông Vũ Dương ngay sẽ không kịp nữa. Nhậm Tuấn càng nghĩ càng thấy việc gấp lắm rồi, quay lại định khuyên Tào Tháo thêm, chợt nghe tiếng hò hét ồn ào.
Chỉ thấy cửa thành Đốn Khâu mở rộng, ngoài Biện Bỉnh dẫn theo quân, phía sau còn cả đám đông dân chúng như cơn sóng ào ào xô lại! Đám dân ấy dắt già bế trẻ chạy lại, giỏ cơm bình nước cầm sẵn trên tay. Có kẻ là nông dân mặc áo vải thô, có người là hương thân ăn mặc lụa là, thậm chí cả nha dịch trong huyện nha, lại có mấy chục hương dũng hộ thành tay cầm gậy gộc.
Tào Tháo bỏ mũ soái khôi xuống, ra đứng ngoài doanh môn, đã nghe thấy dân chúng đồng thanh hô lớn:
— Tào huyện lệnh về rồi... Tào huyện lệnh về rồi...
Thuở trước, Tào Tháo khi mới bước vào đường sĩ hoạn, làm chức Lạc Dương bắc bộ úy, vì những việc như đánh chết thúc phụ của hoàng môn Kiển Thạc, xúc phạm đám quyền thần, nên bị dời đi làm huyện lệnh Đốn Khâu. Trong thời gian tại nhậm, Tào Tháo đã đánh đổ cường hào, tạo phúc bách tính, rất được người dân ngưỡng vọng. Mười lăm năm sau, hôm nay Tào Tháo quay lại Đốn Khâu, công đức năm xưa lòng dân còn nhớ, bách tính nhận ơn huệ ấy, nào ai không đến đón mừng tiếp đãi?
Giây lát, tiếng người ầm ĩ, tất cả mọi người dồn hết cả lại, vây chặt Tào Tháo, kêu gào đủ kiểu.
— Tào đại nhân, ngài có khỏe không?
— Con mau nhìn kìa, đó là Tào đại nhân mà ông thường kể cho nghe đấy...
— Huyện lệnh đại nhân, ngài còn nhận ra con không? Con là Vương Nhị đây!
— Nếu không có ngài, nhi tử của con đã bị bắt đi lính rồi.
— Ngài đã cứu mạng cả nhà con!
...
— Mọi người nhường đường nào, nhường đường nào! - Khi đó một người trung niên, mình vận áo đen, đội mũ võ biền chen lại trước mặt.
Tào Tháo vừa trông thấy khuôn mặt thần khí tinh tường ấy, lập tức nhận ra, vội chắp tay:
— Từ công tào, lâu nay ông vẫn mạnh giỏi chứ?
Người ấy chính là công tào huyện Đốn Khâu - Từ Đà, ông ta thấy Tào Tháo vẫn nhận ra mình thì vô cùng vui mừng, thao thao bất tuyệt:
— Tào huyện... Tào quận tướng, không ngờ xa cách ngần ấy năm, ngài vẫn có thể về đây. Nhớ năm xưa ngài chí hướng cao viễn, anh khí tràn trề, đoán án như thần, yêu dân như con. Lúc ngài rời nhậm sở, lê dân bách tính chẳng ai không níu giữ, nam nữ trẻ già rơi lệ tiễn đưa như mất phụ mẫu, lúc ấy thực là...
— Từ công tào, ngài với ta là chỗ quen biết cũ, hà tất phải nói những câu khách sáo ấy? - Tào Tháo nghe ông ta khen ngợi nịnh nọt thì rất không thích. Trước đây khi làm Đốn Khâu lệnh, quan hệ giữa Từ Đà với Tào Tháo cũng không tốt lắm, thậm chí còn có khi tranh cãi nhau.
Từ Đà sợ giật bắn mình, năm xưa khi ông ta làm huyện lệnh bản thân mình đã đắc tội không ít, nay đã làm Thái thú, còn dẫn theo nhiều quân thế này, càng không dám đắc tội, vội quay đầu gọi:
— Lại đây! Mọi người khiêng đồ tới đây... Đại nhân, ngài nhìn xem đây là cái gì?
Tào Tháo không nhìn thì thôi, nhìn thấy rồi nước mắt trực trào. Hóa ra đó là đôi gậy ngũ sắc mình dùng chấp pháp thuở xưa. Đến nay chúng đều đã bong tróc loang lổ, màu sắc dường khó mà nhận ra được nữa.
Năm ấy, Tào Tháo và Lâu Dị vác đôi đại côn này từ Lạc Dương xa xôi ngàn dặm đến Đốn Khâu, dùng nó để trên đánh cường hào, dưới đánh đạo tặc, cai quản huyện nhỏ đến mức đêm không phải đóng cửa. Giờ nghĩ lại, năm ấy mình đã ghét điều ác như cừu thù, chính khí lẫm liệt biết nhường nào. Nhưng nay trải qua thói đời nóng lạnh, vào sinh ra tử, tính cách bản thân đã bị bào mòn thay đổi rồi, đâu còn sánh được với sự ngay thẳng quật cường khi xưa nữa...
— Đại nhân, từ sau khi ngài đi, đôi côn này đã thành bảo bối trấn huyện Đốn Khâu này! - Từ Đà nhắm mắt nói mò, chứ thực ra sau khi Tào Tháo đi, đôi côn này đã bị ném vào sân sau nha môn, dãi gió dầm mưa, có bận thiếu chút nữa còn sai nha dịch lấy đem làm róng cửa. Nay nghe Tào Tháo đến đây, mới lôi từ trong bụi cỏ gai ra.
Tào Tháo thấy dân chúng ồn ào náo nhiệt, thực không muốn để mọi người nhìn thấy mình đau lòng, vội nói:
— Từ công tào, ta mới đến bản quận, lại có công việc muốn hỏi. Ông hãy sắp xếp xong xuôi ở đây rồi đến chỗ ta bàn việc.
Từ Đà sướng muốn nhảy dựng lên, hắn xuất thân hàn vi, hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa được thăng quan, luôn chỉ giữ chân tiểu lại không có gì đáng kể. Nay nhờ có đôi gậy gỗ này mà được ôm chân Tào Tháo, vội quỳ sụp xuống tạ ơn.
— Đứng dậy đi, nay chiến sự chưa thôi, an nguy của mọi người là quan trọng nhất, mau dẫn bách tính trở về, khẩn cấp giữ chặt thành trì.
Từ Đà đứng dậy mỉm cười nói:
— Mọi người đều đến đón đại nhân, tại hạ không nói nổi đâu.
Thái độ của ông ta rất hợp với tâm ý thích thể diện của Tào Tháo, Tào Tháo vội cất giọng nói lớn:
— Chư vị hương thân, xin hãy yên lặng, mọi người đều ngồi cả xuống.
Quả nhiên dân chúng nghe lời Tào Tháo, một người nói cho mười người, mười người truyền tới trăm người, chớp mắt tất cả đều ngồi xuống. Tào Tháo bước lên một cỗ viên xa, nói lớn:
— Tại hạ rời Đốn Khâu đã mười lăm năm, có thể nói hình thế thiên hạ đã biến đổi nhiều. Nay hoàng thượng bôn ba, địa phương cát cứ, khắp nơi đều đang chiến loạn, quân mã của ta hiện đang tới dẹp giặc ở Thanh Châu, xin đa tạ chư vị đã đem lương thực đến cho. Bây giờ xin nhờ Từ công tào dẫn mọi người mau chóng quay về, giữ chặt thành trì, không được để bọn giặc được đà lấn tới. Hiện ta đã là Đông Quận Thái thú, sau này sẽ còn nhiều cơ hội về Đốn Khâu, mọi người ai nấy hãy bảo trọng, đợi đến khi đánh trận xong, ta sẽ hạ lệnh miễn thuế dịch cho bản huyện. Nay chính lệnh ở Tây kinh không tới được, chuyện miễn thuế ta nói là được!
Oa... Câu ấy vừa dứt, dân chúng òa lên, càng thêm vui mừng hoan hỉ. Từ Đà khuyên giải rất lâu, đám đông cuối cùng mới lẻ tẻ giải tán, có người còn lưu luyến không rời, túm bằng được áo Tào Tháo nói mấy câu mới chịu về. Dẫu sao cũng là thời chiến loạn, Tào Tháo sợ quân xích hầu của Khăn Vàng xâm nhập, vội lệnh cho huynh đệ Hạ Hầu canh phòng cẩn mật, còn mình thì tìm cách qua quýt với dân chúng rồi bảo họ nhanh chóng quay về. Dù vậy, cũng phải mất nửa canh giờ mới tạm yên.
Đến khi mọi người hầu như đã đi hết, Tào Tháo mới phát hiện còn mấy chục hương dũng lặng lẽ sắp hàng đứng yên một bên:
— Các ngươi không về thành canh giữ ư?
— Không về đâu ạ! - Tên cầm đầu lắc lắc đầu bước lại gần, - Trốn trong thành mà giữ sao đáng mặt anh hùng hảo hán? Tiểu nhân dẫn theo đám huynh đệ này xin được theo tướng quân, sau này sẽ cùng ngài đánh trận ạ.
Tào Tháo suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Tên này mới hơn hai mươi tuổi, ăn mặc lối hương dũng, mạnh khỏe nhanh nhẹn, nhưng mình cao chưa đầy năm thước, còn thấp hơn cả mình. Khuôn mặt đen nhỏ béo tròn, mắt nhỏ mũi nhỏ, miệng rộng râu ngắn, ngũ quan đều dồn về một chỗ, chân đi còn hơi vòng kiềng. Người như thế cũng có thể đánh nhau sao?”
Tên ấy dường bị người ta nói móc quen rồi, cất giọng nói lớn:
— Tào đại nhân chớ thấy vẻ ngoài tiểu nhân thấp bé, tiểu nhân có thể làm tướng lĩnh binh đánh giặc đấy. - Giọng hắn rất lớn, khiến người ta ong cả tai.
Làm tướng lĩnh binh đánh giặc, khẩu khí thật lớn. Nếu hắn đã dám nói thế, chắc chắn có tài nghệ chi đây. Tào Tháo không chậm trễ, cười nói:
— Vị tiểu huynh đệ này, tên họ là gì?
— Tại hạ là Nhạc Tiến, từ Vệ Quốc đến.
Tào Tháo mới nghe nói là người Vệ Quốc, vội khách khí bảo:
— Là hương dân của bậc thánh nhân, bản quan thất lễ rồi.
Vệ Quốc vốn tên Vệ Huyện, cũng là thuộc huyện của Đông Quận, nhưng đó là một trong hai công quốc riêng có của thiên hạ đại Hán. Từ khi Quang Vũ trung hưng đến nay, tôn thất đều được phong vương quốc, tương đương một quận. Duy chỉ hoàng đệ của Hiếu Hoàn là Bột Hải vương Lưu Lý từng bị biếm làm Anh Đào vương, xuất hiện một huyện vương quốc có một không hai. Phàm các bề tôi lập công lớn sẽ được phong hầu quốc, tương đương một huyện, chứ không có cấp nào là công quốc. Dù là Tam công hay Thái phó cũng chỉ là phong hầu mà thôi. Quang Vũ đế Lưu Tú yêu chuộng nho học, lòng mộ thánh hiền, để tỏ lòng tôn sùng Cơ Đán và Khổng Tử, nên vào năm Kiến Vũ thứ mười ba (năm 37) phong cho hậu duệ nhà Chu là Cơ Thường làm Vệ công, hậu duệ của Ân Thương là Khổng An làm Tống công, cha truyền con nối tập ấm không thay đổi, ai nấy đều được lập công quốc, tiếp đãi như thượng khách của nhà Hán, từ đó mới có hai huyện công quốc Vệ, Tống.
Tào Tháo xưa nay sùng bái Chu công Cơ Đán, nghe nói Nhạc Tiến là người Vệ Quốc, lập tức tỏ vẻ thân thiện.
Nhạc Tiến chắp tay nói:
— Không dám, không dám! Tại hạ bất quá là kẻ thô thiển, chỉ muốn được theo tướng quân lập công danh thôi!
Tào Tháo thấy hắn nói năng thẳng thắn, cũng không tiện làm cụt hứng, nhưng trông bộ dạng hắn thực không có gì đáng để tin tưởng cả, chỉ mỉm cười nói:
— Nếu đã vậy, các ngươi hãy về chỗ Hạ Hầu tư mã trong trướng ta để chờ lệnh!
Người đó dường không vui lắm, nhưng cũng dẫn người đến bái yết Hạ Hầu Đôn.
Tào Tháo về đến trướng mình, thấy Tào Hồng được sai đi tuần tra tin tức đã trở về. Hóa ra bộ quân Khăn Vàng ở Thanh Châu là Vu Độc đã chiếm dải núi non phía tây Vũ Dương. Do Vương Quăng nhu nhược bất tài, Vu Độc đã dẫn mấy vạn quân mã bao vây huyện Vũ Dương, bắt đầu công thành.
— Nếu chiến sự đã có biến, đợi ăn cơm xong, sẽ truyền lệnh tiến quân! - Tào Tháo dặn dò.
Tào Hồng mừng rỡ lắm nói:
— Ở chỗ Viên Thiệu dưỡng nhàn lâu rồi, tay đệ ngứa ngáy quá, đến Đông Vũ Dương đánh giặc, thoải mái xả thịt lũ khốn kiếp!
— Sai rồi! - Tào Tháo chỉ chỉ tay vào Tào Hồng, - Không đánh Đông Vũ Dương, chúng ta đánh đồn trại của Vu Độc.
— Sao cơ? - Tào Hồng tròn mắt nhìn, - Mạnh Đức huynh bụng dạ thật hẹp hòi, họ Vương kia cố nhiên chẳng là thá gì với lũ khốn ấy, chúng ta không thể thấy chết không cứu chứ!
Tào Tháo có vẻ không vui:
— Tử Liêm ngươi nghe đây, chỗ này là quân doanh, phải có lễ nghi trên dưới, không thể tùy tiện ăn nói tục tĩu. Từ sau chỉ được gọi ta là tướng quân, quận tướng, không cho phép gọi huynh đệ, hay tên tự. Nếu còn lần sau, quân pháp bất dung.
Hí Chí Tài thấy Tào Mạnh Đức đã nổi trận lôi đình, sau này tất sẽ nghiêm mặt với mọi người đây.
— Tướng quân, tại hạ có câu này. - Nhậm Tuấn là người ngoài, nên thường ngày cũng nghiêm túc hơn so với người khác, - Vũ Dương là trị sở Đông Quận, một khi bị vây hãm cả quận đều rối loạn, lòng dân khó yên được, mạt tướng cho rằng trước tiên phải giải vây Vũ Dương.
— Bá Đạt không cần sốt ruột, ta quyết định công phá đồn trại của chúng, chính là kế vây Ngụy cứu Triệu. Ngày xưa Tôn Tẫn cứu Triệu mà đánh Ngụy, Cảnh Yểm muốn đi Tây An mà đánh Lâm Truy trước. Chúng ta đánh đồn của giặc, giặc lại nghe chúng ta đánh sang tây tất sẽ về cứu, Vũ Dương tự khắc được giải vây. Nếu bọn chúng không về cứu, chúng ta cũng không thiệt gì. Doanh trại của Khăn Vàng dễ đánh, trong khi thành Vũ Dương kiên cố, chúng ta phá hủy cơ sở của chúng. Còn Vu Độc cũng chẳng thể công nổi thành Vũ Dương. - Nói xong, Tào Tháo quay sang nhìn Hí Chí Tài, - Hí tiên sinh, kế ấy của ta thế nào?
Hí Chí Tài liên tục gật đầu, không có ý kiến gì khác.
— Bá Đạt, lương thảo còn thiếu không? - Tào Tháo cười hỏi Nhậm Tuấn.
Nhậm Tuấn đỏ mặt:
— Tại hạ không biết ngài từng là huyện lệnh ở đây. Lương thực do bách tính mang tặng, chẳng những có lương khô, mà còn cả bánh mì với thịt, hiện đã đủ dùng trong năm ngày.
— Hơ, đâu cần phải dùng đến năm ngày? Hai ngày là đủ. - Tào Tháo đang rất phấn chấn, - Mọi người cũng mau dùng bữa, chiều nay sẽ dẫn quân đánh thẳng vào sào huyệt giặc.
Quả như dự tính của Tào Tháo, khi quân mã trên đường tiến đến trại quân Khăn Vàng, liền có quân xích hầu bẩm báo, Vu Độc liền bỏ vây Vũ Dương, dẫn quân về cứu. Tào Tháo tinh thần phấn chấn, lệnh cho binh mã hỏa tốc tiến quân. Doanh trại của Vu Độc tuy dựng trên núi non, nhưng chúng không biết cách tận dụng địa hình, nắm nơi hiểm yếu, thêm nữa quân Khăn Vàng phần lớn có gia thuộc cùng theo, nên quân Tào chưa mất mảy may sức lực đã san bằng doanh trại, bắt được tù binh, quân giới rất nhiều. Nhưng ngay sau đó, đại quân của Vu Độc đã nhanh chóng đánh đến nơi.
Trận chiến này không cần Tào Tháo đích thân ra trận, Tào Tháo được thân binh bảo vệ ngồi trên đỉnh núi, tả hữu có Lâu Dị, Vương Tất đứng bên hộ vệ, ở trên cao nhìn xuống quan sát cục diện trận chiến. Tên Vu Độc là tướng hung hãn của quân Khăn Vàng, hắn tuy có mấy vạn quân nhưng là đám quân ô hợp vũ khí thô sơ, không thể so được với ba ngàn quân thiện chiến của Tào Tháo. Nhất là khi đồn trại đã thất thủ, lòng quân đã dao động, chỉ có mấy ngàn nông phu do Vu Độc dẫn theo dám liều mạng xông lên.
Lâu Dị trông cảnh tượng giằng co không thắng nổi ở dưới, nóng ruột giậm chân:
— Tướng quân, để tại hạ xuống giết chúng.
— Đứng im! Ngươi hiện là hộ vệ của ta, bảo vệ tướng quân mới là nhiệm vụ của ngươi. Nếu ngươi đi rồi, lại có người từ đường mòn lên núi ám sát ta thì làm thế nào? Cứ ngoan ngoãn chờ đợi đi!
— Rõ. - Lâu Dị lại cúi đầu.
— Trận này ta đã nắm chắc, chỉ cần tiếp tục đánh lát nữa, một khi đội quân dẫn đầu do Vu Độc chỉ huy rối loạn, là coi như dễ dàng rồi. - Tào Tháo thấy không cho Lâu Dị xuống núi, làm hắn không còn tập trung gì nữa, lại nhắc nhở, - Ngươi chú ý chút đi!
— Rõ. - Lâu Dị vội đứng nghiêm lại.
— Hiện giờ, chúng ta có đất một quận, nhất thiết phải làm cho tử tế. Ngươi cần học cách để làm đội trưởng đội thân binh, ta cũng phải học cách để làm thống soái một quận, chúng ta đều phải làm lại từ...
Bỗng Tào Tháo chăm chú quan sát, chỉ thấy quân mình trận thế rối loạn. Tào Tháo không có mặt ở dưới, Hạ Hầu Đôn là thống soái trực tiếp chỉ huy, đội quân của ông ta ở cuối cùng. Nhưng từ trong trận doanh của ông ta, lại có toán quân mấy chục người xông ra, toán quân ấy chẳng quan tâm đến hình thế trận chiến, chen qua trận doanh của Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên ở phía trước, toàn đội xông xáo khắp nơi, cuối cùng tiến sát tới đội quân của Vu Độc. - Chuyện gì thế này... là tên lùn kia!
Đó chính là Nhạc Tiến với vóc dáng thấp nhỏ, hắn đã dẫn mấy chục hương dũng từ sau chen lên trước. Nhạc Tiến đi chân đất, chân bước vòng kiềng, tay cầm hai cây đao lớn mà hương dũng vẫn dùng, múa tít, xông xáo ngang dọc trong đội hình của Vu Độc như đi vào chỗ không người.
Chớp mắt, Nhạc Tiến đã giết giặc đến mức máu nhuộm đỏ người, quân địch gặp phải lũ lượt tháo lui như tránh mãnh hổ. Nhạc Tiến dẫn người xông vào như vậy, khiến cục diện đang giằng co lập tức thay đổi, đội quân Khăn Vàng như bị dao sắc cắm vào! Quân mã của Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên phía sau thanh thế phấn chấn hẳn, ai nấy xông xáo tiến lên.
— Thắng rồi!? - Tào Tháo nhìn đám quân Khăn Vàng chạy tán loạn, - Nhạc Tiến ở Vệ Quốc mới giỏi làm sao!
Trận ấy quân Khăn Vàng đã thua tơi tả, số người bị quân Tào bắt giết lên đến hàng vạn, mọi người tan tác chim muông, không còn tập kết lại thành đội ngũ được nữa. Thủ lĩnh quân Khăn Vàng là Vu Độc không dám ở lại, hỏa tốc trốn lên phía bắc, vượt Hoàng Hà chạy theo quân Hắc Sơn.
Các bộ quân vui mừng hớn hở kiểm đếm lại quân trang, tài vật thu được, còn Tào Tháo dẫn theo thân binh đi qua doanh trại, từ xa đã trông thấy Nhạc Tiến ngồi bên gốc cây lớn thở hổn hển, vội nhanh chân bước tới:
— Nhạc Tiến, ta thấy ngươi rồi, đất cũ của Chu công chẳng những sinh ra các nho sĩ mà còn cả những dũng sĩ như ngươi đấy!
Nhạc Tiến lau vết máu trên mặt, nhếch miệng nói:
— Trận này đánh không được hết sức, nếu tại hạ có ngựa cưỡi, có trường mâu đánh, Vu Độc kia sẽ không chạy nổi!
— Hay lắm! - Tào Tháo gật đầu, - Ta sẽ cho ngươi ngựa, cho ngươi thương, để đi làm phó tướng cho Tào Tử Liêm.
Nào hay Nhạc Tiến vẫn cứng cổ, nói sang sảng:
— Tại hạ không muốn làm phó tướng người khác, tại hạ đến đây để lập công danh! Nếu ngài cho tại hạ về Vệ Quốc một chuyến, tại hạ sẽ lập tức dẫn đến cho ngài hơn ngàn người, tại hạ muốn tự mình cầm quân.
Lâu Dị, Vương Tất sợ giật bắn mình, gã kia cũng thật ngông cuồng, chỉ là tên lính bình thường, mới đánh thắng một trận đã đòi tự cầm quân. Nhưng Tào Tháo lại chẳng so đo, chỉ bảo:
— Ngươi có biết, trong quân không được nói chơi chứ?
— Tại hạ không nói khoác đâu.
— Được. Nếu ngươi có thể dẫn tới đây một ngàn quân, ta sẽ nhận mệnh cho ngươi làm biệt bộ tư mã, tự nắm giữ đội quân ấy.
— Đa tạ đại nhân.
— Khoan đã. - Tào Tháo giơ tay ngăn lại, - Nếu ngươi không dẫn được số quân ấy đến đây...
— Tại hạ xin chịu chém! - Nhạc Tiến mạnh mẽ đứng vụt dậy.
— Ha ha ha... Được lắm! - Tào Tháo ngửa mặt cười lớn, lập tức cởi chiến bào của mình khoác lên cho Nhạc Tiến, - Sau này đánh trận không được đi chân không. Chân là gốc rễ của con người, phải chú ý bảo vệ. Giờ ta mệnh cho ngươi làm biệt bộ tư mã, ngươi cứ an tâm về dẫn đội ngũ của mình đến đây.
Nhạc Tiến giật mình:
— Việc này...
— Dùng người chớ nghi, nghi thì chớ dùng. Tráng sĩ không cần chối từ. - Tào Tháo mỉm cười nói.
Nhạc Tiến đứng ngây hồi lâu, rồi bỗng quỳ sụp xuống đất:
— Tại hạ dù gan óc lầy đất cũng sẽ báo đáp ơn tri ngộ của tướng quân.
— Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm. - Tào Tháo vuốt râu cười nói.
Sau khi đốt trại của giặc Khăn Vàng, Tào Tháo ca khúc khải hoàn, mang theo quân tư khí giới thu được và áp giải tù binh tiến thẳng đến thành Vũ Dương. Cách thành tới hai mươi dặm, bỗng có mấy kỵ mã chạy nhanh đến. Người đi đầu trông thấy cờ hiệu, lập tức liên lạc với quân xích hầu, và được dẫn đến trước ngựa Tào Tháo.
— Ngươi là ai? - Tào Tháo gò cương ngựa hỏi.
— Tại hạ là Đông Quận tòng sự Trần Cung, phụng mệnh Quận thú tiền nhiệm đến dâng ấn thụ. - Nói xong hắn cởi tay nải đeo bên mình xuống, đem đại ấn Quận thú dâng lên.
Tào Tháo cười nhạt một hồi:
— Đại nhân của ngươi cũng thật khách khí, ta còn cách Vũ Dương những hai mươi dặm, chưa đệ trình chiếu lệnh của Xa kỵ tướng quân.
Trần Cung nuốt nghẹn, cúi đầu nói:
— Vương quận tướng nghe nói đại nhân đại phá Khăn Vàng, rất đỗi khâm phục, tự thấy không có mặt mũi nào gặp gỡ, mới bảo tại hạ ra đón đợi dâng ấn. Hiện ông ấy đã dẫn người nhà rời khỏi thành Vũ Dương rồi.
— Ông ta cũng thật cơ trí. - Tào Tháo đưa mắt ra hiệu cho Hí Chí Tài nhận lấy ấn thụ, - Vương Quăng đã cai quản Đông Quận thành ra thế này, Khăn Vàng đến lại không dám xuất chiến. Nếu bản quan luận tội, phải sai quân đuổi theo, mà giết chết rồi.
Chẳng riêng Trần Cung mà tất cả có mặt đều giật nảy mình.
— Nhưng... - Tào Tháo thu lại câu nói của mình, - Một khi ông ta đã bỏ trốn rồi thì thôi vậy.
— Tướng quân thật khoan hồng đại lượng. - Trần Cung lau mồ hôi.
— Trần Cung, ngươi hãy về trước báo các quan viên trong quận. Đông Quận gặp nạn là tội của riêng Vương Quăng, tất cả quan viên tòng sự tiếp tục đảm nhiệm nguyên chức, không truy cứu một ai.
— Ồ? Ngài thật khoan hồng đại lượng. - Nếu từ “khoan hồng đại lượng” vừa nãy của Trần Cung là từ khách sáo, thì “khoan hồng đại lượng” lần này là từ thực lòng. Mỗi triều thiên tử một triều tôi, mỗi một quan viên một lượt người, Trần Cung thấy bên cạnh Tào Tháo có biết bao thân tùy, lại giữ nguyên không đổi các quan lại cũ ở Đông Quận, khí chất như vậy thực là hiếm có.
Tào Tháo đổi mặt cười bảo:
— Trần đại nhân hãy đứng dậy. Sau này các việc trong quận, cần nhờ ông chỉ giáo nhiều. Ta còn phải dẫn quân đi tiếp, chúng ta ai nấy tự đi vậy. - Trần Cung không dám trái ý, chắp tay đứng yên, đưa mắt nhìn theo Tào Tháo và các thân tùy cưỡi ngựa đi khỏi.
Đi cách xa rồi, Tào Tháo mới quay sang nhìn Hí Chí Tài:
— Hí tiên sinh, ta mời ông đảm đương chức tòng sự của bản quận.
Hí Chí Tài thấy Tào Tháo nói từ “mời”, chứ không phải “nhận mệnh”, cảm thấy vô cùng bất an, vội từ chối:
— Tại hạ xuất thân buôn bán, không nên làm bẩn chốn miếu đường, xin được gửi thân trong phủ tướng quân ngài làm chân mạc liêu thôi.
— Được. - Tào Tháo chẳng cố cưỡng cầu, lại nói, - Còn một chuyện nữa phiền Hí tiên sinh làm, viết cho Viên Bản Sơ một phong thư, nói ông ta biết Khăn Vàng ở Đông Quận đã dẹp yên được rồi.
— Dạ.
Tào Tháo quay đầu dặn:
— Ngưỡng vọng uy lớn của Xa kỵ tướng quân, nhờ được hô ứng của chư tướng Hà Bắc... nhớ ghi nhiều những câu như thế.
— Ngài an tâm, nhất định sẽ nắn nót lời hay ý đẹp.
— Chúng ta phải để Xa kỵ tướng quân đang ngồi trấn ở Hà Bắc an lòng, việc gì ta cũng phải nghe ông ấy. Làm ông ấy an tâm, ta mới thuận lợi tạo được một dải bình phong ở Duyện Châu. - Trên mặt Tào Tháo lộ rõ vẻ khinh miệt.
Hí Chí Tài lắc lắc đầu nói:
— Lã lãm có câu: “Tồn vong an nguy, chớ cầu ở ngoài, mà phải tự biết lấy.” Viên Thiệu tuy giỏi giang biết tài, nhưng không sáng suốt tự biết.
— Nhưng hiện ta vẫn cần một lòng với Viên Bản Sơ. Kẻ địch quá nhiều rồi. - Tào Tháo lắc đầu vẻ cam chịu.
Hí Chí tài lại nói:
— Giặc Khăn Vàng nổi dậy lần này, khiến mấy nhà vui mừng, mấy nhà lo lắng! Viên Bản Sơ có lẽ là kẻ bị thương tổn nghiêm trọng nhất, còn Viên Công Lộ là tên được lợi nhất.
— Không đúng! - Biện Bỉnh nói chen vào, - Được lợi lớn nhất là tỷ... tướng quân ngài! - Hắn không dám lại gọi là tỷ phu, vội đổi cách xưng hô.
— Được lợi? Xảy ra loạn lớn thế này, thiên hạ chẳng ai được lợi cả. - Tào Tháo tuy nói năng đường hoàng nghiêm trang như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Biện Bỉnh nghĩ tới việc thu được những tài vật quân trang, nói:
— Tướng quân, những thứ chúng ta thu được...
— Đến Vũ Dương rồi hãy nói, nhưng trước tiên phải chia một ít cho bách tính ở Đốn Khâu. Ta phải trả nợ ân tình của họ. - Tào Tháo nhún vai, thả lỏng cơ thể, - Cũng như ta phải trả nợ ân tình với Viên Bản Sơ vậy.
— Tất cả xin theo lời dặn dò của tỷ... tướng quân. - Biện Bỉnh nói chậm lại, - Hôm nay chúng ta đến Vũ Dương, xử lý các việc trong quận, có thể cho quân lính nghỉ ngơi được không ạ?
— Không nghỉ được, chỉ ngủ đêm nay thôi, sáng mai tiếp tục tiến đến Trần Lưu.
— Đi Trần Lưu?
— Chúng ta còn phải giúp Trương Mạnh Trác bình định quận Trần Lưu. - Tào Tháo cử động cái cổ mỏi cứng, - Nay Đông Quận đã yên, nên cổ vũ chí khí dẹp nốt loạn ở Trần Lưu. Ta nghe nói, Ư Phu La từ sau khi phản lại Viên Thiệu đã cướp bóc khắp nơi, nay đã đánh cướp đến Duyện Châu, đối phó với người Hung Nô cần phải cẩn thận hơn.
— Tỷ... tướng quân, - Biện Bỉnh lại bận nữa vội vàng đổi cách gọi, - Nếu đến Trần Lưu đánh giặc, chi bằng nhân cơ hội đưa tỷ... đưa phu nhân và nhi tử tướng quân cùng theo.
— Đúng! - Tào Tháo vỗ vỗ trán, - Từ lúc Chương nhi sinh ra đến giờ ta còn chưa được thấy mặt.
Biện Bỉnh cười nói:
— Cung chúc tướng quân phụ tử đoàn viên.
Tào Tháo lừ mắt lườm hắn, không bằng lòng nói:
— Càng nghe càng thấy không ra sao, tiểu tử ngươi mắc bệnh gì vậy! Há không thể gọi ta được một tiếng tỷ phu?
— Tại hạ... đệ... đệ sai rồi. - Biện Bỉnh lắc lắc đầu, cúi mặt thầm lẩm bẩm: “Không biết tính khí gì nữa? Mỗi lúc lại thay một kiểu, đúng là khó hầu!”
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3