Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
ấy lui để tiến, vừa nhẫn vừa đợi
Trương Lương nước Ngụy
Mùa đông năm đầu niên hiệu Sơ Bình (năm 190), để dễ dàng điều khiển các lộ binh mã, Xa kỵ tướng quân Viên Thiệu đã không nghe lời khuyên của Tào Tháo, cuối cùng lấy câu “triều đình non yếu, bị Đổng Trác bức, xa cách ải quan, không biết còn mất”, soạn ra một bản khuyến tiến biểu(*), sai sứ mang đến U châu, mời Đại tư mã kiêm lĩnh U Châu mục là Lưu Ngu tự lập làm vua.
Nào hay, Lưu Ngu vừa thấy tờ biểu đã nổi trận lôi đình, trách rằng:
— Nay thiên hạ đại loạn, chúa thượng phải bôn ba. Ta chịu ơn sâu, hận nỗi chưa thể rửa nhục cho nước, đáng ra các ông ai nấy giữ châu quận, nên cùng dốc sức tận tâm vì vương thất, thế mà sao lại tạo mưu phản nghịch, lấy tà ngộ bôi bẩn lẫn nhau! - Rồi từ chối không nhận khuyến tiến.
Ký Châu Thứ sử Hàn Phức lại thay đổi, mời Lưu Ngu nhận chức Thượng thư sự, thừa chế phong bái(*), điều khiển quần hùng. Lần này Lưu Ngu không những không nghe, còn giết sạch sứ giả được phái đến. Đang lúc Viên Thiệu nghĩ kế khuyến tiến Lưu Ngu lần thứ ba, thì Hậu tướng quân, lĩnh Nam Dương Thái thú Viên Thuật gửi một phong thư tới Hà Nội:
Thánh chúa thông tuệ, có khí chất của Chu Thành vương. Giặc Trác nhân lúc nguy loạn, uy bức bá quan, đó là vận hạn của đại Hán vậy. Loạn chưa dẹp được, lại muốn khuấy lên. Rằng chúa thượng ngày nay “không thuộc huyết thống”, há chẳng phải bịa đặt ư? Từ tiên nhân đến nay, nhiều đời nối tiếp, lấy trung nghĩa làm đầu. Thái phó nhân từ trắc ẩn, tuy biết giặc Trác tất sẽ làm hại, nhưng lấy tín giữ nghĩa, không nỡ bỏ đi. Gia môn đều bị diệt tuyệt, người tử vong kẻ lưu lạc, may nhờ được xa gần tương trợ, sao không nhân lúc này, trên thảo quốc tặc, dưới rửa thù nhà, mà lại mưu tính ở đó, đâu phải điều ta muốn nghe. Còn nói, “gia thất bị giết, chỉ biết ngoảnh về bắc”. Việc đó do Trác làm, há là quốc gia ư? Mệnh vua cũng như mệnh trời, mệnh trời không thể oán hận. Huống chi đây đâu phải mệnh vua! Một tấm lòng son, chỉ chí ở việc diệt Trác, ngoài ra không biết gì khác.
Nay Viên Thuật giữ đất Nam Dương, thanh thế rất lớn. Hắn không thừa nhận tân hoàng đế, tất sẽ có cả đám cũng phản đối theo. Nếu Lưu Ngu không thể thay mặt triều đình điều khiển quần hùng, kế hoạch lập ông ta lên làm vua chỉ còn cách bỏ đi. Hiềm khích giữa huynh đệ Viên Thiệu, Viên Thuật cũng nảy sinh từ đó.
Sau khi khuyến tiến Lưu Ngu thất bại, Hàn Phức càng sợ Viên Thiệu sẽ làm lớn, công nhiên cắt giảm lương thảo, khiến lương thảo dự trữ của nghĩa quân cáo cấp liên tục. Dự Châu Thứ sử Khổng Trụ một mình ngồi trấn Dĩnh Xuyên, cô lập không người giúp đỡ, lại bị đoạt mất danh hiệu, buồn đau mà mắc bệnh chết. Đổng Trác nghe tin, liền đột phá vòng vây xâm phạm Dự Châu, bắt được Dĩnh Xuyên Thái thú Lý Mân, Dự Châu tòng sự Lý Diên, rồi đem hai người phanh thây. Đám binh mã nghĩa quân bị bắt đều lấy vải tẩm mỡ lợn quấn vào người, rồi châm lửa đốt thành những ngọn “đèn người”.
Đúng lúc ấy, một đội quân thảo nghịch khác cũng bất ngờ nổi lên. Trường Sa Thái thú Tôn Kiên được sự giúp đỡ của Viên Thuật dẫn quân tiến lên phía bắc, đại phá bộ quân Tây Lương của Hồ Chẩn ở ấp Dương Nhân, chém đầu đô đốc Hoa Hùng tại trận, rồi tiến vào công phá Thái Cốc quan, chỉ cách nơi Đổng Trác ngồi trấn chín, mười dặm.
Đổng Trác thấy vùng Hà Nam hiểm yếu đã bị công phá, liền sai binh sĩ khai quật lăng tẩm đế vương các đời, trộm bảo vật trong mộ chạy đến Trường An, và sai bộ hạ là Đổng Việt đóng đồn ở Mẫn Trì, Đoàn Ôi đồn trú ở Hoa Âm, Ngưu Phụ đóng đồn ở An Ấp, hình thành thế bảo vệ Quan Trung. Tôn Kiên dẫn quân đến Lạc Dương, không thấy tăm hơi quân Đổng Trác đâu, chỉ thấy vùng Lạc Dương tan hoang đổ nát, trong vòng mấy trăm dặm không một bóng người. Đường xa muôn dặm không đủ lương ăn, nên chẳng dám tiến tiếp về phía tây, đành sai quân lấp lại những lăng tẩm mà Đổng Trác đã đào bới, rồi lui quân. Sau khi đến Trường An, Đổng Trác tự xưng Thái sư, giả truyền chiếu chỉ cho Tả tướng quân Hoàng Phủ Tung đang trấn ở Lương Châu mau chóng về triều. Hoàng Phủ Tung ngu trung, không muốn gánh tội kháng chiếu, đến Trường An lập tức bị giáng làm Thành môn hiệu úy, mất hết binh quyền. Ở mặt khác, quân Bạch Ba cướp bóc ở Hà Đông một phen rồi cũng chuyển hướng hoạt động sang phía đông.
Không lâu sau, Duyện Châu Thứ sử Lưu Đại và Đông Quận Thái thú Kiều Mạo đang đồn trú ở Toan Táo vì tranh lương cũng phát sinh mâu thuẫn. Lưu Đại bất ngờ dẫn quân tập kích, giết chết Kiều Mạo. Sau khi cướp lương thảo quân trang, lại tự ý nhận mệnh cho thân tín là Vương Quăng làm Đông Quận Thái thú. Các bộ quân ở Toan Táo đua nhau giải tán, ai về địa bàn người nấy. Viên Thiệu cũng vì chuyện lương thảo nguy cấp mà chuyển sang đóng quân ở Diên Tân để lấy lương. Đến đây, tháng Tư năm Sơ Bình thứ hai (năm 191), cuộc chiến thảo phạt Đổng Trác oanh liệt nhưng lại đầu voi đuôi chuột đã tuyên cáo hoàn toàn thất bại!
Năm xưa, khi Đổng Trác mới vào Lạc Dương, nghĩa quân nổi lên ở phía đông, những kẻ sĩ hào kiệt phong vân tụ hội, các vị mục thú từ ngàn dặm kéo đến. Nhưng kết quả của hội minh lại là ai nấy đều giữ lòng riêng, không nghĩ đến chuyện tiến quân. Quả thực quyền lực là thứ có thể làm thay đổi tâm chí người ta, vừa tỉnh cơn mê các ngài mục thú mới nhận ra tình hình không tệ như mình tưởng, bản thân có đất, có binh, có lương, lại không bị sự trói buộc của hoàng đế, không bị chính lệnh ước thúc từ cấp trên, như thế có gì là không hay?
Thiên hạ loạn thì cứ loạn, liên minh giải tán thì cứ giải tán, triều đình cũng theo đó mà đi đâu thì đi! Mọi người đều quẳng gánh nặng đạo nghĩa, đi cát cứ thành trì địa phương, đi thôn tính lật đổ lẫn nhau, kiếm tìm sự sinh tồn và mộng tưởng của riêng mình...
Trên danh nghĩa Tào Tháo đã quy thuộc Viên Thiệu, một khi liên minh tan rã, tất nhiên cũng nên theo Viên Thiệu mà hành động. Không còn cách nào khác, Tào Tháo đành theo quân Bột Hải lui về phía đông, tạm lập trại ven Hoàng Hà. Suốt dọc đường đi, Hàn Phức lại càng thắt chặt lương thảo hơn, đội quân của Viên Thiệu sắp lâm nguy tới nơi.
Viên Thiệu đành phải chiêu tập tướng sĩ toàn doanh thương lượng hướng đi tiếp theo.
— Xin tướng quân đoạt Ký Châu để an lòng quân sĩ! - Bàng Kỷ chắp tay nói đầu tiên, thấy rõ vẻ phẫn nộ, - Nay Hàn Phức cắt lương thảo quân ta, nếu cứ tình trạng này, e sĩ tốt sẽ ly tán. Việc trước mắt là đoạt lấy Ký Châu tự bảo vệ mình, sau đó mới nghĩ đến việc khác.
Viên Thiệu trước sau vẫn giữ nụ cười, từ tốn nói:
— Nguyên Đồ nói vậy cũng có chút thái quá.
— Tướng quân cử binh vì điều gì? - Bàng Kỷ tự hỏi lại tự trả lời, - Vì bình định chiến loạn, phục hưng thiên hạ cho đại Hán. Vậy mà Hàn Văn Tiết giữ lòng đố kỵ, cắt đứt lương thảo, đó là ngăn trở đại nghĩa vậy!
Viên Thiệu quét mắt nhìn mọi người trong trướng, lắc đầu than bảo:
— Ta với Hàn Văn Tiết cùng nhau cử binh, thảo phạt Đổng tặc, nay sao đành lòng vì việc lương thảo mà đoạt đất của hắn?
— Tướng quân sai rồi. Ký Châu đâu phải đất của Hàn Phức, đó là đất của đại Hán. - Bàng Kỷ thi lễ vẻ rất khoa trương, nói, - Tướng quân khoan hậu nhân từ cố nhiên là may mắn cho chúng tôi, may mắn cho thiên hạ. Nhưng làm đại sự mà ngửa trông tư cấp của người khác, nếu không nắm lấy một châu, không lấy gì để bảo toàn được!
Tào Tháo lặng nhìn bọn họ kẻ hỏi người đáp, trong lòng cảm khái hồi lâu: “Nay bất luận làm gì cũng phải lôi đại nghĩa ra làm cờ hiệu, vung vẩy điên đảo biểu diễn một thôi. Rõ ràng Viên Bản Sơ muốn đoạt Ký Châu từ lâu, có ý chiếm đất của người cứ đi mà chiếm là xong, sao phải bày lắm trò giả dối như thế? Bàng Nguyên Đồ cũng thật giỏi thuận theo ý người, có gì mau nói ra đi...” Tào Tháo cứ nghĩ mãi rồi chợt cảm thấy mọi thứ trước mắt như đảo lộn. Hôm qua y nhận được thư từ Trần Lưu gửi đến, Biện thị lại sinh hạ cho y một đứa con trai, vui mừng suốt đêm không ngủ, cùng uống rượu thỏa thích với huynh đệ Hạ Hầu, nên lúc này rất buồn ngủ, cố lấy tinh thần mở căng mắt ra, kìm nén để không phải ngáp dài.
— Mạnh Đức... Mạnh Đức... - Viên Thiệu gọi liền hai câu.
— Ồ? - Tào Tháo choàng tỉnh, vội chớp chớp mắt để đuổi cơn buồn ngủ, - Tướng quân có điều chi dặn dò?
— Mạnh Đức thấy việc Ký Châu nên làm thế nào?
Trong lòng Tào Tháo đã chán ngấy, nhưng vẫn phải giả bộ nghiêm trang nói:
— Mạt tướng cho rằng lời của Nguyên Đồ chí phải, chiếm Ký châu là việc không thể đừng được, hợp tình hợp lý, không tổn đại nghĩa, tướng quân bất tất phải lo nhiều.
Viên Thiệu vừa ý gật gật đầu, lại hỏi:
— Cảnh Minh, ông nói xem?
Trương Đạo vội chắp tay:
— Tại hạ cũng tán đồng, vì thảo tặc mà lấy đất, chẳng phải chuyện bất nghĩa.
— Tử Viễn, ông có tán đồng việc đoạt Ký Châu không?
Hứa Du cũng theo ý đưa ra câu trả lời khẳng định...
Viên Thiệu bao giờ cũng vậy, làm bất cứ việc gì đều cho những bộ hạ thân tín thể hiện thái độ trước, nhằm để mọi sự danh chính ngôn thuận, mũ áo đường hoàng. Nói cho văn vẻ đó gọi là rộng thu ý kiến, khiêm tốn lắng nghe, nói thô tục một chút đó là ngụy tạo giả bộ. Tào Tháo rất không ưa tác phong này của Viên Thiệu, nhưng cũng đôi khi phải thầm bội phục Viên Thiệu mưu sâu tính kỹ, hơn nữa mỗi khi Viên Thiệu thực hiện chiêu bài này Tào Tháo luôn phối hợp tích cực, dẫu sao nay mình vẫn gửi thân dưới dậu người ta.
Hỏi liền năm sáu người, ai nấy đều tỏ ý tán thành, cuối cùng Viên Thiệu cũng lộ rõ bộ mặt thực, hỏi Bàng Kỷ:
— Tuy đoạt Ký Châu không phải không thể, nhưng Ký Châu binh lính mạnh tợn, trong khi quân ta thiếu đói, nếu đánh không thắng, coi như Bột Hải cũng chẳng thể giữ được, sẽ không có chỗ dung thân. Nguyên Đồ có diệu kế gì chăng?
— Tại hạ có kế này có thể đảm bảo tướng quân không phí tên lính nào mà vẫn ngồi trấn được Ký Châu.
— Mau nói ra xem. - Viên Thiệu mắt sáng lên, tỏ vẻ nghiêm túc không để lộ nét vui mừng.
Bàng Kỷ đứng dậy bước đi mấy bước, vân vê chòm ria mép vểnh lên, nói:
— Hàn Phức là kẻ nhu nhược, xác cọp gan cừu, thực không xứng ngồi trấn Ký Châu. Nay có bộ tướng Ký Châu là Khúc Nghĩa mưu phản, Hàn Phức đến An Bình thảo phạt chưa thắng, đó là nội ưu (nỗi lo bên trong). Chúng ta chỉ cần tạo cho ông ta một ngoại hoạn (hoạn nạn bên ngoài) nữa, Hàn Phức tất sẽ mất sạch can đảm. Đến lúc ấy ta lại sai người dùng lý lẽ mà thuyết phục, tất có thể khiến ông ta hai tay dâng Ký Châu lên vậy.
— Vậy cái ngoại hoạn kia nên tạo thế nào đây?
— Dụ Công Tôn Toản xuất binh.
Tào Tháo nghe Bàng Kỷ nói ra cái tên Công Tôn Toản, trong lòng cảm thấy thực đáng ghét.
Công Tôn Toản tự Bá Khuê, người Lệnh Chi, Liêu Tây, vốn xuất thân tiểu lại, từng theo học Lư Thực, sau khi được xét hiếu liêm liền làm chức Liêu Đông trưởng sử. Đất U châu hay bị Tiên Ti, Ô Hoàn xâm nhiễu, Công Tôn Toản dũng mãnh hơn người, cưỡi con ngựa trắng, tay cầm mâu dài, nhiều lần chiến đấu với người Hồ, đánh cho Tiên Ti, Ô Hoàn nghe tiếng đã kinh hồn táng đởm, do vậy được thăng làm huyện lệnh Trác Huyện. Sau đó Trương Thuần, Trương Cử ở Ngư Dương tạo phản, họa tới cả quân Ô Hoàn, Công Tôn Toản dẹp loạn có công, được tấn thăng lên làm Trung lang tướng, phong Đô Đình hầu. Nhưng sau việc ấy ông ta với U Châu mục Lưu Ngu dần nảy sinh mâu thuẫn. Với người Tiên Ti, Ô Hoàn, Lưu Ngu chủ trương lung lạc vỗ về, còn Công Tôn Toản lại chủ định giết chóc uy hiếp, một người không ngừng chiêu hàng, một kẻ không thôi tiến đánh. Hai bên chỉ vì việc công mà thiếu chút nữa không dung tha nhau. Công Tôn Toản dẫn hơn một vạn quân đồn trú ở Bắc Bình làm theo ý mình, không theo sự điều khiển của Lưu Ngu. Sau đó, Đổng Trác tiến kinh, để chiếm chức Thái úy, đã từ xa tôn Lưu Ngu làm Đại tư mã, Công Tôn Toản cũng nhân đà nước lên thuyền lên tấn thăng làm Phấn Vũ tướng quân, gia phong Kế hầu. Tào Tháo là Phấn Vũ tướng quân do Viên Thiệu tự biểu tấu thăng cho, còn Công Tôn Toản là Phấn Vũ tướng quân mà Đổng Trác lấy danh nghĩa triều đình sách phong. Mỗi khi nghĩ đến kẻ có quan chức giống mình vả lại còn danh chính ngôn thuận, trong lòng Tào Tháo lại có cảm giác bất an.
Bàng Kỷ cười ha hả, nói tiếp:
— Tướng quân nên sai người đưa thư cho Công Tôn Toản, dụ ông ta từ phía nam lên đoạt Ký Châu. Công Tôn Toản nổi tiếng thiện chiến, chỉ cần ông ta đến, Hàn Phức nội ưu ngoại hoạn tất sẽ lo sợ, đến khi ấy chúng ta lại sai người nói rõ lợi hại, vạch đường họa phúc, tại hạ đồ rằng Hàn Phức tất sẽ khiêm tốn mà dâng nhường. Như vậy chúng ta có thể nắm được vị trí ấy.
— Kế ấy xem qua tưởng là tuyệt diệu, nhưng sẽ có hậu hoạn. - Lưu Huân đứng dậy. Ông ta là Tư mã của Viên Thiệu khi còn làm Trung quân hiệu úy ở Tây viên, sau đó dẫn tàn binh trốn khỏi Lạc Dương theo Viên Thiệu, được nhận mệnh làm Hổ nha Đô úy, có thể nói là bộ hạ tâm phúc cũ của Viên Thiệu. - Công Tôn Toản kiêu dũng thiện chiến, người Hồ còn không địch nổi mà ví là “Bạch Mã tướng quân”, đội kỵ binh tinh nhuệ mà ông ta dẫn theo được ví như “Bạch Mã nghĩa tòng”. Nếu mời người đó đến đây, tuy có thể lấy được Ký Châu cũng chẳng được yên ổn, ấy là trừ sói mà mời hổ đến vậy!
— Nếu không đoạt Ký Châu, lương thảo không đủ, đi một bước cũng khó. Duy chỉ kế ấy là có thể nhanh chóng lấy được Ký Châu để an lòng quân sĩ. - Bàng Kỷ vừa nói vừa khoanh tay, nói châm chọc. - Thân là chiến tướng, tự biết mặc giáp cầm gươm, dũng mãnh chống giặc, thế mà ngài lại làm tăng khí thế của kẻ khác, mất uy phong của quân ta, đúng là chí đoản đấy!
— Ngươi...
— Thôi nào, thôi nào! - Viên Thiệu vội cắt lời Lưu Huân. - Tử Huỳnh chớ lo, lời Nguyên Đồ nói rất có lý. Cục diện trước mắt, chỉ có thể lựa cơ mà làm, để có lương thảo, trước hết hãy lấy Ký Châu đã, còn lại tính sau.
Viên Thiệu đã nói vậy, Lưu Huân đành nén giận ngồi xuống. Bàng Kỷ dương dương đắc ý nói:
— Để đảm bảo ổn thỏa, tướng quân còn phải lôi kéo Khúc Nghĩa về làm bộ hạ, cùng mưu tính Hàn Phức.
— Được lắm. - Viên Thiệu liên tục gật đầu, vẻ mặt trước sau vẫn giữ nét nghiêm trang, lại nhìn khắp lượt mọi người. - Sau khi Công Tôn Toản khởi binh, ai bằng lòng đi du thuyết Hàn Phức, để hắn nhường lại Ký châu?
— Thuộc hạ nguyện xin đi. - Từ mé tây có một người đứng lên, chính là Tuân Thầm ở Dĩnh Xuyên - người mới đến.
Viên Thiệu rất coi trọng danh tiếng Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, thấy ông ta chủ động xin đi, đặc ý đứng dậy chắp tay nói:
— Hữu Nhược hiền đệ, vậy phiền đệ rồi.
Tào Tháo ngồi phía đối diện thấy rõ, Hứa Du nhếch miệng cười liếc nhìn Tuân Thầm, rồi nói thêm:
— Việc này một người e không ổn, tại hạ tiến cử Trương Cảnh Minh cùng đi.
Trương Đạo còn chưa kịp biểu lộ gì, đã lại nghe tiếng nói sang sảng cất lên:
— Tại hạ cũng nguyện xin đi cùng nhị vị tiên sinh. - Người vừa nói là Cao Cán - ngoại điệt của Viên Thiệu.
— Tốt tốt tốt, - Viên Thiệu thấy ngoại điệt cũng đứng dậy, vô cùng vui mừng, - Vậy Tuân Thầm, Trương Đạo, Cao Cán ba người cùng đi du thuyết Hàn Phức, luân phiên nhau nói, ta không tin Hàn Phức còn có thể ngồi yên ở Ký Châu.
— Rõ. - Ba người đồng thanh đáp.
Cơn buồn ngủ vẫn đang giày vò Tào Tháo, vả lại đoạt Ký Châu hay không cũng chẳng liên quan đến đại sự của y, việc nên làm nhất bây giờ là nhanh chóng giải tán, về doanh ngủ một giấc thật thoải mái. Nào hay Viên Thiệu trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi:
— Tử Huỳnh, việc quân đồn binh ở Chương Hà thế nào rồi?
Trương Dương và Ư Phu La chính thức tỏ ý muốn theo Viên Thiệu, nhưng còn chưa chuyển đến đồn trú cùng. Nay Viên Thiệu thiếu lương, lập trường hai kẻ ấy dường lại bắt đầu dao động rồi.
Lưu Huân chắp tay nói:
— Bộ quân của Trương Dương không nói làm gì, nhưng Ư Phu La thì không chịu an phận, tướng quân nên mau dời đến Diên Tân cùng đóng quân.
Viên Thiệu vuốt vuốt chòm râu, lộ rõ vẻ khó xử:
— Nay lương thảo cho quân ta còn chẳng đủ, nếu lại lưu hai bộ quân này ở bên, e sẽ có tranh giành, nảy sinh họa hoạn.
— Tướng quân, xưa kia đức Quang Vũ đơn thương độc mã vào hàng doanh, thành tâm thành ý mong nghĩa quân Đồng Mã quên mình phục vụ. Nay cớ gì lại nghi hoặc hai người ấy? - Lưu Huân đứng dậy quỳ lạy, - Nếu tướng quân có thể vào doanh họ rồi bàn bạc, nói rõ chí khuông phù xã tắc, tại hạ liệu rằng Trương Dương, Ư Phu La tất sẽ thành tâm quy phụ, không còn sinh nghi nữa.
Tào Tháo cười thầm: “Lưu Tử Huỳnh nhìn lầm người rồi! Viên Thiệu là hậu duệ bốn đời Tam công, tự kiêu tự phụ, há dễ chịu nhún mình đến doanh trướng của người Hung Nô?”
Quả nhiên, sắc mặt Viên Thiệu thoáng vẻ giận, nhưng lại lập tức tan biến. Bàng Kỷ từ đầu chí cuối vẫn mở to cặp mắt ti hí, nhìn nét mặt Viên Thiệu, thấy ông ta không vui, vội nói chen vào:
— Tướng quân không thể theo kế dở ấy. Hung Nô trước nay không có tín nghĩa, Trương Dương cũng chưa có thâm giao, hai người này nuôi giữ lòng riêng, nếu cưỡi ngựa đến doanh e sẽ bị chúng bắt giữ. Nếu có mảy may sai sót, đại sự thiên hạ biết trông vào ai?
Lý lẽ chứng cứ cái cóc khô, Tào Tháo thiếu chút nữa phì cười, nhưng chợt thấy đầu như ong lên, mắt nhòe đi. Cả ngày nay chưa được nghỉ, còn phải đội mũ mặc giáp, lại thêm đại trướng Diên Tân dựng bên Hoàng Hà, gió lạnh thốc thẳng vào trong, nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ bị nhiễm phong hàn mất.
— Thế này đi, Tử Huỳnh. - Viên Thiệu đưa tay ra hiệu ông ta đứng lên, - Ông đã có đề nghị ấy, vậy hãy thay ta đến doanh trại Chương Hà trước, hội ngộ với Ư Phu La, truyền đạt ý ta, để hắn yên lặng chờ lương tiền, không sinh chí khác.
Lưu Huân chau mày:
— Thế e không thỏa đáng... lấy sao mai thay mặt trời không phải kế lâu dài, hơn nữa e Ư Phu La sẽ nghi ngờ tại hạ dò thám quân tình.
— Không đâu, ai chẳng biết ông là bộ hạ của ta khi ở Lạc Dương, ông đến trước truyền đạt ý ta là tốt nhất. Chớ tự hạ thấp mình, việc khó như vậy không ông thì ai có thể làm được? - Viên Thiệu không cho Lưu Huân được từ chối.
Lưu Huân khó xử quá, do dự giây lát rồi nói:
— Có điều này vốn không tiện nói ra, lão mẫu của mạt tướng hiện đang bệnh nặng, không thể cứu chữa được nữa. Lần này nếu mạt tướng đi Chương Hà lâu ngày, e không còn cơ hội gặp mặt lão mẫu. Xin tướng quân chuẩn cho mạt tướng tạm nghỉ mấy hôm, về thăm lão mẫu xong sẽ đến Chương Hà.
— Tử Huỳnh đúng là hiếu tử... - Viên Thiệu than thở nói, - Được rồi! Cho ông kỳ hạn nửa tháng, đợi sau khi tận hiếu, sẽ đến Chương Hà.
— Đa tạ tướng quân đã chu toàn cho. - Lưu Huân lại bái tạ lần nữa.
Xoảng! Tào Tháo bỗng ngã ngửa ra sau, giáp trụ va đập kêu loảng xoảng.
— Mạnh Đức! Sao thế? - Viên Thiệu hốt hoảng rời chỗ ngồi chạy lại đỡ, những người thân cận khác cũng xúm lại.
Tào Tháo dụi dụi đôi mắt đã hoa cả lên, hít một hơi dài, nói:
— Không sao... Có lẽ hôm qua luyện quân vô tình bị cảm phong hàn, hình như lại không hợp thủy thổ chỗ này. Khi nãy thấy đầu óc quay cuồng, ngã ra không còn biết gì nữa. - Đó chỉ là mở mắt nói bừa, rành rành là vì vui mừng có thêm con trai, suốt đêm không ngủ ngồi uống rượu với huynh đệ Hạ Hầu mà ra thế.
Nay với Viên Thiệu, Tào Tháo cứ theo mệnh mà làm, lại thêm là bằng hữu cũ đã hơn mười năm, tình cảm người thường không thể sánh được. Viên Thiệu nghe Tào Tháo nói vì luyện quân mà ốm, rất lấy làm cảm động:
— Ôi chao, Mạnh Đức, quân vụ tuy gấp, đệ cũng nên bảo trọng mới được... Đệ không cần vội về doanh, hãy vào trong ngọa trướng của ta tạm nghỉ đã.
— Thế sao được... - Tào Tháo xua tay chối từ.
— Huynh đệ chúng ta có gì mà không được? - Viên Thiệu vỗ vỗ ngực, - Việc doanh của đệ, tạm để Hạ Hầu Nguyên Nhượng thay. Hiện trong doanh không có thầy lang, đệ hãy ngủ một giấc cho thư thái, đợi ta tìm thầy lang về sẽ chữa trị cho đệ.
— Không sao đâu. - Tào Tháo đỏ mặt, - Bệnh của đệ, đệ biết. Nghỉ ngơi một lát là khỏi thôi. Vốn chẳng có bệnh tật gì lớn.
— Đi mau đi, chuyện Ký Châu, đệ không cần lo lắng. - Viên Thiệu ân cần dặn dò.
— Vậy xin cảm phiền. - Tào Tháo vừa nói vừa chắp tay vái chào một lượt, rồi để hai tên tiểu tốt đỡ ra khỏi đại trướng, tai còn nghe mọi người vẫn bàn luận phía sau. Có người nói, trong quân không thể không có thầy lang, có người bảo, thầy lang, lương thảo đều rất quan trọng...
Kỳ thực Tào Tháo chỉ cố ý ngã một cú, vì cả đêm không ngủ giờ đây rất mệt mỏi, nên muốn nhờ cú ngã này để trốn đi. Tuy đã ra khỏi đại trướng, nhưng trước mặt mấy thân binh của Viên Thiệu, cũng không dám để lộ, vừa đi chầm chậm, vừa rên hừ hừ tỏ vẻ đau đớn.
— Mạnh Đức công, không có gì đáng ngại chứ? Tại hạ cũng biết chút y thuật, sẽ bắt mạch cho ngài, được chứ. - Một giọng ấm áp vang lên phía sau.
Tào Tháo ngoảnh nhìn, hóa ra một người trẻ tuổi từ trong đại trướng theo ra. Người này trông chưa đầy ba chục tuổi, mình cao bảy thước, bước đi chắc chắn, mắt thanh mày tú, mặt trắng râu dài, khí chất cao nhã tự tại. Khi nãy ở trong đại trướng, Tào Tháo thấy hắn luôn đứng sau lưng Tuân Thầm, chẳng quen biết nhau, cũng không tiện đường đột hỏi. Lúc này thấy hắn quan tâm đến mình, vội khách sáo nói:
— Không dám phiền các hạ, tại hạ nghỉ ngơi một lát là được rồi.
Người ấy gật gật đầu, dường có lời muốn nói, liền gọi hai thân binh bảo:
— Để ta đỡ Tào tướng quân, các ngươi quay về bảo vệ đại trướng đi.
— Rõ. - Hai tên lính tuân mệnh.
Người ấy tự đỡ Tào Tháo vào ngọa trướng, vừa đi vừa nói:
— Tướng quân vì thiên hạ mà liều mình, tại hạ vẫn luôn ngưỡng mộ, hôm nay được tương kiến, quả là hết lòng tận trung khiến người ta phải kính ngưỡng.
Tào Tháo nóng bừng mặt, vội khiêm tốn nói:
— Để các hạ phải chê cười rồi... Dám hỏi quý tính đại danh của các hạ?
— Tại hạ là Tuân Úc ở Dĩnh Xuyên.
— Ồ? - Chả trách ông ta luôn đứng bên Tuân Thầm, hóa ra là người họ Tuân ở Dĩnh Xuyên. Tào Tháo lại hỏi, - Các hạ với Tuân Hữu Nhược có quan hệ thế nào?
— Hữu Nhược chính là tứ ca của tại hạ.
Tào Tháo gật gật đầu, chợt nhớ lại năm xưa Hà Tiến có trưng vời Tuân Du, liền hỏi:
— Hồi trước, ở mạc phủ của Đại tướng quân, ta từng quen Tuân Công Đạt, ông ấy hẳn cũng là tộc huynh của các hạ?
Nào hay, Tuân Úc mỉm cười nói:
— Công Đạt là điệt tử của tại hạ.
— Thật đắc tội, đắc tội.
— Cũng không trách ngài nhận lầm, tại hạ tuy là tộc thúc của Công Đạt, nhưng còn nhỏ hơn nó hai tuổi.
Tuân thị vốn là đại tộc ở Dĩnh Xuyên, lãnh tụ sĩ lâm có nhiều người thuộc các chi của dòng tộc. Tổ phụ của Tuân Úc là Tuân Thục nổi danh hiền đức, có tất cả tám người con: Tuân Kiệm, Tuân Cổn, Tuân Tĩnh, Tuân Đảo, Tuân Sân, Tuân Sảng, Tuân Túc, Tuân Phu, đều có tiếng hiền đức, được người đời gọi là “bát long”. Tuân Úc là con út của Tuân Cổn, do vậy tuổi còn nhỏ nhưng ở hàng trên. Chuyện ấy trong các gia tộc lớn không có gì là lạ.
— Ôi, Tuân thị ở Dĩnh Xuyên là vọng tộc một phương, hiền danh vang khắp, quả nhiên danh bất hư truyền. - Tào Tháo không ngớt khen ngợi.
Tuân Úc xua tay nói:
— Ngài quá khen rồi, nay chúng tôi đều thành những kẻ không nhà mà về nữa rồi.
— Đổng tặc cướp bóc Dĩnh Xuyên, hủy hoại không biết bao nhiêu nhà dân.
— Trước đây Đổng Trác vì muốn thu phục lòng người, cũng từng vời tại hạ nhận chức Thủ cung lệnh. Nhưng vì sợ bị hại, tại hạ chỉ xin chức quan ngoại nhậm, trở về Dĩnh Xuyên, khuyên mọi người dời lên Hà Bắc. Thất thúc của tại hạ danh vang bốn cõi, nhất quyết không đi, cuối cùng đã bị Đổng Trác bắt đi.
Thất thúc của Tuân Úc chính là Tuân Sảng tiếng tăm vời vợi.
— Gần đây nghe đâu, lão nhân gia đã quy tiên, linh tẩm không được về quê, thật đáng thương thay.
Tào Tháo cũng thấy thương tiếc, bèn nói lấy lệ:
— Các hạ và huynh trưởng được Viên Bản Sơ trọng dụng, ngày sau đánh phá Quan Trung, lại dời linh tẩm về là được.
Tuân Úc liên tục lắc đầu, tựa hồ ý tứ sâu xa, nhưng cũng không nói gì.
— Phải rồi, - Tào Tháo bỗng nhớ ra, - Hình như Hà Bá Cầu từng nói với ta về các hạ.
— Ồ? Mạnh Đức công cũng quen biết Hà Ngung ư? - Tuân Úc rất vui mừng, - Bá Cầu huynh là chỗ thâm giao với huynh đệ tại hạ đấy!
Quan hệ giữa hai người vụt chốc đã gần gũi hơn nhiều. Vừa đi vừa trò chuyện, hai người đã vào đến ngọa trướng của Viên Thiệu. Thấy trong trướng bài trí trang nhã, đồ vật sang trọng, giường nằm gấm lụa, phía sau có bình phong, bên cạnh còn có đồ cổ ngọc bích, sách vở điển tịch, trên kỷ án có một cuốn Tử Hư phú của Tư Mã Tương Như đang mở.
Tào Tháo không ngăn được lắc đầu:
— Cầm quân bên ngoài, còn mang theo những thứ vớ vẩn này, đúng là... - Vừa nói đến đó, chợt thấy lỡ lời, Tào Tháo vội ngưng lại.
Tuân Úc cũng không để ý, phụ họa theo:
— Tử Hư ấy... cũng chẳng có gì! Văn vẻ mà không thực, rốt cuộc là không. Viên Bản Sơ làm việc phù hoa, đã không phải tài trị thế, cũng chẳng có tài dẹp loạn. Tiếc rằng huynh đệ tại hạ đã phó thác mình không đúng chỗ...
Tim Tào Tháo chợt đập loạn: “Tiểu tử này thật mạnh miệng! Hắn đã không thích Viên Thiệu, liệu sau này ta có thể dùng không?”
— Tướng quân, ngài sao vậy?
— Không sao. - Tào Tháo lấy lại tinh thần, - Giường lụa gấm này đẹp quá. - Vừa nói vừa cởi mũ bỏ giáp nằm xuống, nhưng đôi chân vẫn khách sáo để ra phía ngoài.
Tuân Úc sờ lên mặt giường, cảm thán:
— Lê dân sao biết được lụa gấm mềm mại thế nào!
Câu ấy rất hợp ý Tào Tháo:
— Khi xưa ta làm Tế Nam tướng, nỗi khổ của bách tính thực không nói hết được, nay chiến loạn rối bời, e còn khổ hơn nữa.
Tuân Úc giật mình:
— Ngài cũng từng nhậm Tế Nam tướng?
— Phải. - Tào Tháo nằm đáp, - Ta nhân có công dẹp loạn Khăn Vàng, được ban chức Tế Nam tướng.
— Gia phụ cũng từng nhận chức Tế Nam tướng vậy!
— Thật trùng hợp! - Tào Tháo cảm thấy Tuân Úc rất gần gũi, - Còn nữa, trong doanh của ta còn một người tên Hí Chí Tài cũng là người Dĩnh Xuyên, các hạ có biết người ấy không?
— Hí Chí Tài? - Tuân Úc cười, bất chợt lắc lư đầu nói, - Lã lãm có câu rằng...
— Đúng! Đúng! Chính ông ta, các hạ làm giống thật đấy! - Tào Tháo cười mãi không thôi.
— Tướng quân đúng là cao nhân. Hí Chí Tài ấy là bậc trí sĩ ở Dĩnh Xuyên, không ưa quan trường, lấy chuyện buôn bán giấu mình, phải đợi được giá mới bán. Người này có thể mưu tính giúp chủ, cuối cùng sẽ bảo ngài phải đi thôi. - Tuân Úc cảm khái hồi lâu.
Hai người lúc mới gặp mặt còn khách khí, nhưng sau hồi lâu trò chuyện, cảm thấy nhiều điểm hợp nhau, đầu tiên nói đến Tuân Du, rồi lại nhắc Hà Ngung, rồi việc làm quan ở Tế Nam, quan hệ với Hí Chí Tài.
Hai bên càng nói càng trở nên gần gũi, dần dà chỉ gọi tên tự, cao đàm khoát luận thế cục thiên hạ. Vụt chốc quá nửa canh giờ đã trôi qua, Tuân Úc vội đứng dậy:
— Ôi chao! Làm ngài không được nghỉ rồi, tại hạ phải mau chóng về đại trướng, e là mọi người cũng đã giải tán rồi.
Tào Tháo cười nhạt bảo:
— Chưa giải tán được đâu, bất luận việc gì Bản Sơ cũng phải hỏi hết lượt mọi người, có thêm nửa canh giờ nữa cũng chưa chắc giải tán được.
— Mạnh Đức công thật hài hước. Tiểu đệ xin đi đã, hôm khác sẽ qua doanh thăm hỏi huynh và Hí Chí Tài. - Nói rồi, Tuân Úc cười mà đi ra.
Tào Tháo nằm đăm chiêu trên giường, sau một hồi chuyện trò với Tuân Úc khiến cơn buồn ngủ đã biến mất tăm: “Tuân Văn Nhược này đúng là thú vị, bàn quốc sự rất có kiến giải, lại có danh vọng ở Dĩnh Xuyên, chẳng biết liệu có thể lôi kéo người này đến bên mình được không?”
Tào Tháo với tay lấy cuốn Tử Hư phú trên kỷ án, đọc được hai dòng liền vứt trở lại: Tư Mã Tương Như viết bài này khi chưa đắc chí, tuy là hư hư thực thực, nhưng cũng có chút kiến giải. Nhưng sau khi gặp được Hiếu Vũ đế Lưu Triệt, lại chỉ có thể viết được thứ văn chương chết tiệt như Thượng Lâm phú để chương hiển(*) công đức Vũ đế... Ừ? Chương hiển công đức à... Gọi con trai ta là Tào Chương đi...
— Tào thúc phụ có ở trong không? Nghe nói ngài bị ốm, ta đến đây thăm. - Bỗng một giọng nói non nớt vọng vào.
Hóa ra là đứa con nhỏ của Viên Thiệu là Viên Thượng đang nói với bọn thân binh ở ngoài cửa. Tào Tháo vội nhắm mắt vờ ngủ, đang gửi thân dưới dậu người ta, dù là đứa trẻ cũng phải đề phòng!
Hiềm khích nhen nhóm
Nghiệp Huyện là thành trì kiên cố nhất Hà Bắc, tường cao ba trượng, hào rộng ngòi sâu, lại thêm nhân khẩu trong ngoài thành đều dồi dào, buôn bán đông đúc, lương thảo đủ đầy, thực chẳng kém gì Lạc Dương trước đây. Vậy mà Hàn Phức lại dễ dàng đem tòa đại thành này cùng toàn bộ đất Ký Châu cung kính nhường cho Viên Thiệu.
Kế của Bàng Kỷ quả nhiên công hiệu, chỉ một phong thư đưa đến Bắc Bình, Công Tôn Toản đã mừng vui quá đỗi, lập tức lấy danh cử binh thảo Đổng, tiến thẳng đến Ký Châu. Hàn Phức nhất thời tâm trí rối loạn, đúng lúc ấy ba vị thuyết khách Viên Thiệu sai đi theo đúng kế hoạch tới. Tuân Thầm miệng lưỡi dẻo quẹo trình bày rõ lợi hại, đưa Viên Thiệu lên thành anh hùng cứu thế trời cao giáng xuống. Cao Cán thiếu niên anh hào, đem những chuyện nguy khốn đáng sợ ra để dọa dẫm. Trương Đạo lôi việc uống máu ăn thề, bảo đảm Viên Thiệu không có ý làm hại. Ba người ai nấy thi triển tài nghệ, nói đến mức kiến trong lỗ cũng phải bò ra, khiến Hàn Phức hoa mắt chóng mặt, hồ đồ bằng lòng thoái vị nhượng hiền, còn coi ba kẻ ấy như thượng khách.
Lúc Viên Thiệu tiến vào đóng giữ, dù bị bọn Ký Châu trưởng sử Cảnh Vũ, Biệt giá Mẫn Thuần, Trị trung Lý Lệ ngáng trở, vẫn qua được cửa ải tuy kinh sợ nhưng không nguy hiểm gì ấy.
Tháng Bảy năm Sơ Bình thứ hai (năm 191), Viên Thiệu chính thức vào làm chủ Ký Châu, tự lĩnh chức châu mục. Từ khi vào thành, Viên Thiệu lập tức tiễu trừ bọn Cảnh Vũ, khiến chức vị của Hàn Phức trở thành hữu danh vô thực, củng cố bộ hạ, hơn nữa lại trưng vời hiền tài. Điền Phong ở Cự Lộc, Thư Thụ ở Quảng Bình lũ lượt tìm đến. Cường hào đệ nhất ở Ký Châu là Thẩm Phối, trong tay có ngàn mẫu ruộng, cũng chủ động đến bái yết. Huynh đệ Tân Bình vọng tộc ở Dĩnh Xuyên từ xa cũng tới. Hiền lại Quách Đồ nổi tiếng dẫn hương thân đến nhờ. Ngay phản tướng ở Ký Châu là Khúc Nghĩa cũng dẫn quân quy hàng. Thời gian ngắn ngủi, trong tay Viên Thiệu đã nắm mấy vạn tinh binh, lương thảo sung túc, thanh thế rúng động một vùng Hà Bắc. Thương thay Công Tôn Toản bị người lợi dụng, nhưng nhất thời không tìm được cớ gì để khiêu khích Viên Thiệu, đành phải ôm hận quay về.
Với Tào Tháo mà nói, ngoài việc được Viên Thiệu ngày càng tín nhiệm, thì chưa có thêm điểm tốt nào, vẫn ngày ngày bận rộn cho tráng chí xung thiên của người khác, thận trọng qua ngày bằng việc luyện binh và hội họp.
— Tướng quân tuổi còn trẻ đã đăng triều, ắt danh vang thiên hạ. Nhân chuyện phế lập, tất trung nghĩa phấn phát! - Người đang nói là Thư Thụ, ông ta chí khí mạnh mẽ, giọng nói sang sảng. Quận phủ ở Nghiệp Thành một trời một vực với doanh trướng ở Diên Tân, sảnh đường to cao, cửa lớn mở rộng, sân trời thoáng đãng, khiến câu nói của Thư Thụ càng thêm khí thế hùng vĩ, dư âm vang vọng. - Tướng quân một mình một ngựa chạy đi, Đổng Trác phải lo sợ. Vượt Hoàng Hà mà lên phía bắc, Bột Hải phải cúi đầu. Chấn chỉnh quân sĩ một quận, trấn áp được cả quân đội Ký Châu, uy vang Hà Sóc, tiếng lừng thiên hạ. Tuy Khăn Vàng giảo hoạt, Hắc Sơn hống hách, cất quân sang đông, Thanh Châu có thể định được, quay đầu thảo phạt Hắc Sơn, Trương Yên tất sẽ diệt được. Dẫn quân lên phía bắc, Công Tôn tất mất, uy hiếp Nhung Địch, Hung Nô tất theo. Cắt ngang đại hà lên bắc, hợp vùng đất của bốn châu, thu chọn tài khí anh hùng, tập hợp đội quân trăm vạn, nghênh đại giá ở Tây kinh, hưng tông miếu ở Lạc Ấp. Hiệu lệnh thiên hạ, thảo phạt những nơi chưa phục, lấy điều ấy mà giao tranh, ai có thể địch được? Chỉ mấy năm thôi, công nghiệp này chẳng khó!
— Nói hay lắm! - Những người có mặt không ai không nghiêng đầu ghé tai, hết lời tán dương.
— Những điều Thư tiên sinh nói, chính là sở nguyện bình sinh của Thiệu này. - Viên Thiệu khẽ gật đầu, suy nghĩ giây lâu lại nói, - Nay ta sẽ nhận mệnh cho ngài làm Phấn Vũ tướng quân, giám sát các lộ binh mã ở Ký Châu!
Câu ấy vừa dứt, sảnh đường không còn náo nhiệt như khi nãy nữa. Bọn Điền Phong, Thẩm Phối gật đầu tán đồng. Bọn Bàng Kỷ, Tân Bình lại cúi đầu tỏ vẻ không vui. Thư Thụ được sủng ái lại kinh hãi:
— Tại hạ mới đến đã được nhận trọng trách này, thực là xấu hổ.
— Những điều Thư tướng quân nói, chính là đạo của Tề Hoàn, Tấn Văn. - Không đợi người khác có ý kiến, Viên Thiệu đã đổi cách xưng hô gọi ông ta là tướng quân. - Từ lâu Thiệu đã mang ý này, tất phải có trọng dụng. Xin tướng quân chớ nên chối từ.
Lúc ấy Tào Tháo cũng có mặt, hơn nữa lại ở vị trí hàng đầu, rất được Viên Thiệu coi trọng. Nhưng hố ngăn cách giữa Tào Tháo và Viên Thiệu ngày càng sâu: “Ngoài miệng là tướng quân, nhưng thực không biết những tấu biểu ông soạn được đệ đến đâu!”
Bỗng một giọng nói cứng rắn vang lên:
— Chúa công, tại hạ có sách lược bẩm tấu.
Thực có thể nói là một chim vào rừng trăm chim khác im tiếng, Quách Đồ đã đứng dậy. Quách công vốn xuất thân kế lại ở Dĩnh Xuyên, tuy có tài làm việc nhưng cũng gần giống khốc lại. Kỳ thực tuổi tác ông ta chẳng có gì là cao, nhưng những vết nhăn trên trán đã hằn sâu như dao khắc, khuôn mặt khô gầy, đôi mắt sáng rực có thần, mũi khoằm như mũi chim ưng, lại thêm bộ râu dài, khiến người ta có cảm giác thâm sâu khó dò. Tào Tháo cũng không thích người này, luôn cảm thấy Quách Đồ là kẻ hà khắc thâm trầm, tựa hồ trong lòng đang ẩn giấu thứ ma quỷ đáng sợ.
— Nay tuy đã được Ký Châu, nhưng đứng chân chưa vững, còn việc lớn không thể trì hoãn. - Ông ta chậm rãi bước ra giữa sảnh đường, - Thanh Châu Thứ sử Tiêu Hòa vốn ưa hư danh, chỉ giỏi đàm luận. Lần trước các lộ binh mã hội minh, ông ta chưa kịp theo thì dư đảng Khăn Vàng đã đánh vào thành ấp. Tiêu Hòa không lo cảnh giới quân sự, lại nghe lời đồng cốt, cầu đảo thần linh, đủ thấy bất tài! Trước tiên chúa công hãy lấy Thanh Châu để củng cố vị thế, lại có thể giữ được Ký Châu không bị nguy ở mặt đông.
Viên Thiệu còn chưa tỏ thái độ, Điền Phong lại đứng dậy thi lễ:
— Lời Công Tắc nói rất đúng, dư đảng Khăn Vàng ở Thanh Châu mà chạy vào địa phận của chúng ta đúng là đáng sợ. Nhưng... - Ông ta đổi giọng, - Thanh Châu đã có bộ quân của Tiêu Hòa, lại có quân Khăn Vàng, cứ theo ý tại hạ, chúng ta vượt núi non phía tây mà lấy Tịnh Châu. Một là có thể gọi lộ quân của Trương Dương tiếp ứng, hai là giặc Bạch Ba là đám ô hợp không bằng quân Hắc Sơn. Nếu được đất Tịnh Châu, có thể theo hướng Bắc tiến lên Quan Trung, rồi tiến thêm một bước để bắt Đổng Trác.
Tào Tháo để ý nhìn kỹ Viên Thiệu, chỉ thấy cơ mặt thoáng giật giật, liền nhận ra ông ta đang nghĩ gì: Nay Viên Thiệu đang như mặt trời giữa trưa, sao còn lo chuyện Đổng Trác nữa. Một khi lấy được Quan Trung sẽ phải tôn phụng hoàng đế, tới khi ấy sẽ không còn cơ hội làm bậc tôn quý nữa. Nhân lúc này, non cao cách trở, hoàng đế ở xa, ngồi trấn Hà Bắc, giữ quân tự vệ mới là việc cần thiết, kế của Quách Đồ rõ ràng thực tế hơn suy nghĩ của Điền Phong.
Một khi Tào Tháo đã nhận ra, những kẻ giỏi xét lời nói nhìn sắc mặt như Bàng Kỷ tất nhiên càng thấy rõ hơn, ông ta vội nói chen vào:
— Chuyện đông tiến hay tây tiến đều không vội, theo ý tại hạ ổn định vững chắc Ký Châu mới là việc khẩn. Lần trước Công Tôn Toản phải về tay không, e là hắn sẽ không cam lòng. Chúa công nên dùng trọng binh giữ vững mặt bắc, phòng U Châu sinh biến... sau đó sẽ dần tính việc lấy Thanh Châu.
Thiếu chút nữa Tào Tháo kêu lên vì thích thú: “Chỉ có tên siểm nịnh Bàng Kỷ mới nghĩ ra được những câu màu mè hay ho như thế. Đầu tiên bảo đông tiến tây tiến đều không vội, nói một hồi những đạo lý to tát, cuối cùng lại quay về “dần tính việc lấy Thanh Châu”. Thế có khác nào ngầm công nhận kế của Quách Đồ! Thật là láu cá!”
Viên Thiệu nói vẻ nghiêm túc:
— Một người nói đánh phía đông, một người nói tiến về tây, một người nói giữ vững phía bắc. Ta thấy việc này chưa cần vội thương nghị. Trước hết hãy làm xong các việc ở Ký Châu rồi hãy bàn tiếp.
— Rõ.
Ba người ai về chỗ nấy.
Viên Thiệu quay lại nhìn Tào Tháo:
— Mạnh Đức, nếu Công Tôn Toản đến thì chống thế nào?
Tào Tháo ngưng vẻ tươi cười, nghiêm trang nói:
— Quân của Công Tôn Toản lấy kỵ binh làm chủ, đột kích sẽ có lợi, nhưng dàn trận lại không đủ. Tướng quân nên làm cung nỏ, sửa sang phòng bị, dùng quân nhàn đợi quân mệt mỏi, lấy trận thế chỉnh tề để phá quân tản mạn. Giao chiến như thế, tại hạ liệu quân của Công Tôn tất bại.
— Hay lắm! - Viên Thiệu dường vô cùng cảm khái, - Lần trước Tôn Văn Đài đánh Quan Trung, phá được Đổng Trác, thiên hạ đều cho là giỏi. Ta thấy Mạnh Đức thật không kém gì Tôn Kiên.
Biết rõ Viên Thiệu khen ngợi hơi quá, Tào Tháo vẫn cố tỏ vẻ hãnh diện.
— Chúa công, ngài có biết vì sao Tôn Kiên đánh vào Lạc Dương rồi mau chóng hồi quân không? - Bàng Kỷ lại chủ động tiếp lời nói.
— Quan Trung hiểm trở, tiến vào nhưng không giữ được, tất phải lui rồi. - Trong lòng Viên Thiệu cũng rất chua chát, bản thân là chủ soái nghĩa quân tiến thẳng đến mũi nhọn quân địch mà không thể thắng, lại để tên Thái thú Trường Sa mãi tận phương nam bộc lộ uy phong.
— Tại hạ nghe nói, Tôn Kiên mò được ngọc tỷ truyền quốc ở giếng hoang trong tông miếu! - Câu này của Bàng Kỷ vừa thốt ra mọi người xung quanh lập tức lộ vẻ kinh ngạc, đó thực là tin bí mật khiến người ta phải lo sợ.
Ngọc tỷ truyền quốc là bảo vật của đế vương các đời. Tương truyền nó vốn được làm từ ngọc phác ở núi Kinh Sơn nước Sở thời Xuân Thu, đó là ngọc do Biện Hòa dâng lên, nên được gọi là Hòa thị bích (Ngọc bích họ Hòa). Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, mới đem mài giũa thành ngọc tỷ truyền quốc. Trên ngọc tỷ có tám chữ triện do Lý Tư viết là: “Thụ mệnh ư thiên, Ký thọ vĩnh xương”,(*) do tay thợ giỏi là Tôn Thọ chạm khắc.
Khi nhà Tần bị diệt, Tử Anh dâng lên Hán Cao tổ Lưu Bang, từ đó quy về nhà Hán, truyền đến thời Ai Bình, Vương Mãng thoán vị, thái hậu Vương Chính Quân cầm ngọc tỷ ném tên nghịch thần, làm vỡ một góc, sau phải lấy vàng bịt lại, vì vậy dân gian còn gọi là “Kim tương ngọc” (Vàng vá ngọc). Canh Thủy đế diệt Vương Mãng, Xích Mi vương Lưu Bồn Tử lại diệt Canh Thủy, qua mấy lần chuyển tay cuối cùng quy về Quang Vũ đế Lưu Tú. Từ khi Quang Vũ trung hưng đến nay, ngọc tỷ cùng hoàng vị nối nhau truyền thừa, tận đến khi Hà Tiến mưu diệt hoạn quan thất bại bị Thập thường thị giết, cung đình xảy ra đại loạn, ngọc tỷ truyền quốc không cánh mà bay. Hôm nay nghe Bàng Kỷ nói vậy, mới biết ngọc tỷ này đã rơi vào tay Tôn Kiên.
Mắt Viên Thiệu chợt sáng lên, rồi lại buồn bã nói:
— Tôn Văn Đài đi chuyến này, ngọc tỷ kia tám phần là rơi vào tay Công Lộ rồi.
Hiện huynh đệ Viên gia đã trở nên vô cùng xa cách. Viên Thiệu tính lập Lưu Ngu lên làm vua, Viên Thuật đã công khai phản đối. Sau đó nhân khi Viên Thiệu lương thảo không đủ, Viên Thuật sai Tôn Kiên vào thẳng Quan Trung. Gần đây lại nghe, Viên Thuật và Công Tôn Toản thư từ qua lại móc nối với nhau, công nhiên gọi Viên Thiệu là kẻ do tì nữ sinh ra, không phải dòng đích của Viên gia, huynh đệ đồng tộc mà không còn chút tình thủ túc nào nữa.
Bàng Kỷ xưa nay xét lời nhìn mặt nói năng thận trọng, nhưng lần này lại vô cùng thẳng thắn:
— Không phải muốn ly gián tình cốt nhục của tướng quân, mà tại hạ thấy Viên Công Lộ có cái tâm của Vương Mãng. Lần trước nói nào là “chí ở diệt Trác, không biết ai khác”, tại hạ thấy hắn là muốn mình làm hoàng đế.
Lúc này mọi người đều không dám nói gì, e nói bừa sẽ gây ra nghi kỵ. Nào hay Bàng Kỷ đã hiểu rõ tính khí của Viên Thiệu, nên Viên Thiệu không hề phủ nhận:
— Vì giang sơn xã tắc nhà Hán, ta cũng không thể ôm sai giữ hỏng mà quan tâm đến nghĩa thủ túc. - Nói xong cúi đầu thở dài, khiến mọi người đều cảm thấy ông ta đang khó nghĩ.
Đúng là giả dối... Tào Tháo thầm cười nhạt, suy cho cùng mình với huynh đệ họ cũng có giao tình, lúc này cần có thái độ rõ ràng với Viên Thiệu, vội nói:
— Hành động của tướng quân đúng là lo giữ đại cục. Nhớ năm xưa hạ quan cùng ngài và Công Lộ đều có thâm giao, thấy rõ nhân đức của tướng quân ngày càng hậu trọng, Công Lộ chẳng thể so bì. Hạ quan nghĩ mọi người cũng đều cho là như thế?
Tội ly gián thân tộc người ta quyết không thể để một mình gánh cả, Tào Tháo cố ý đem lời đẩy cho tất cả những ai có mặt. Mọi người đương nhiên chẳng dám bảo sai, vội lũ lượt tán đồng, Viên Thiệu cũng đã an tâm, khi đó mới nói vào chủ đề chính:
— Con người Tôn Văn Đài, vốn xuất thân tiểu lại tầm thường, tiểu nhân đắc thế vốn không ân nghĩa, vì hiềm khích mà giết Vương Duệ ở Kinh Châu, lấy tiền tài mà diệt Trương Tư ở Nam Dương...
Tào Tháo nghe vậy thấy không thuận tai, thầm nhủ: “Tuy nói Tôn Kiên xuất thân tiểu lại, so ra ông hơn hắn gấp trăm lần, nhưng cũng không tới mức chê bai người ta không đáng một xu thế chứ? Dùng gia thế xuất thân để lấy lòng người, sẽ không tránh khỏi có chút thiên lệch, huống chi nghe nói Tôn Văn Đài cũng là hậu duệ của Tôn Vũ Tử!”
— Cho nên ta có ý đuổi Tôn Kiên ra khỏi Dự Châu, không cho hắn làm bừa ở đây nữa! - Ý tứ của Viên Thiệu đã rõ, không để Viên Thuật, Tôn Kiên chiếm lĩnh đất Trung Nguyên mà tiến tới sẽ uy hiếp Hà Bắc, - Người nào có thể lĩnh quân đi lấy Dự Châu? - Vừa nói ánh mắt Viên Thiệu vừa quét về phía Tào Tháo.
Trong giây lát, Tào Tháo vô cùng vui sướng, thầm nghĩ: “Ông ta hoàn toàn an lòng ở mình rồi, hy vọng mình có thể lĩnh quân đi! Chả trách khi nãy mang mình ra so với Tôn Kiên, lại hỏi kỹ cách đối địch với Công Tôn Toản, hóa ra muốn sai mình đi đánh, cơ hội cho mình tự giữ một vùng đến rồi... Xem nào, liệu có đánh được Dự Châu không? Một là Tôn Văn Đài không phải hạng xoàng, khúc xương này không dễ nhằn. Hai là có Viên Công Lộ hậu thuẫn, dẫu sao hắn với Viên Thiệu vẫn là huynh đệ, nếu có một ngày họ hòa hảo, há mình lại không bị oán hận? Nếu mình lĩnh quân đi chiếm một nơi, không nghe lời Viên Thiệu nữa... Như thế chả khác nào trước sau đều có kẻ địch... Cơ hội này tuy tốt, nhưng vẫn chưa thể đi được!”
— Người nào có thể cầm quân đi lấy Dự Châu? - Viên Thiệu hỏi lại lần nữa, vẫn cứ nhìn vào Tào Tháo, ánh mắt vô cùng ôn hòa, khẩn thiết.
— Tướng quân. - Tào Tháo đứng dậy thi lễ, - Tại hạ xin tiến cử một người có thể đảm đương việc này.
Viên Thiệu rất ngạc nhiên:
— Người... người nào?
— Châu Nhân Minh có thể đi được.
Châu Ngu không giống Tào Tháo, ngồi ở phía cuối trong số các tướng mé tây, nghe thấy Tào Tháo nói đến tên mình, chợt giật bắn. Tào Tháo chậm rãi giải thích:
— Hiện huynh trưởng của Châu Ngu là Châu Hân làm Đan Dương Thái thú, Châu Ngang làm Cửu Giang Thái thú. Nếu Nhân Minh đi đánh có thể mượn sức hai huynh ở Dương Châu cùng đánh Tôn Kiên, thực là lựa chọn có một không hai.
— Hay, hay, hay! - Lần này Viên Thiệu không thể giữ vẻ nghiêm trang được nữa, liên tục khen hay. Trong mắt ông ta, Tào Tháo thực là cánh tay đắc lực hiếm có, chỗ nào cũng đều lưu tâm giúp mình, suy nghĩ lo lắng vô cùng chu toàn. Sai Châu Ngu đi trước, không những có thể lấy được Dự Châu, mà quan hệ với Dương Châu cũng chốc lát được kéo lại gần. - Nhân Minh, chức Kinh Châu Thứ sử của Tôn Kiên chẳng qua là ngụy chức do Công Lộ tự ý lập ra. Nay ta chính thức nhận mệnh cho ông làm Dự Châu Thứ sử, lĩnh quân đi lấy Dương Thành, đuổi đánh Tôn Kiên.
Hiện Châu Ngu chỉ là biệt bộ tư mã, vụt chốc được làm Dự Châu Thứ sử, hơn nữa còn được xuống phía nam gần hai huynh trưởng, đúng là khó mà mong được, vội đứng dậy chắp tay, nói:
— Tướng quân an tâm, mạt tướng nhất định giành lấy Dương Châu cho ngài.
— Chớ vội, ta lại giúp ông bắn một mũi tên. - Viên Thiệu cầm bức thư ở trên án lên, - Đổng Trác là kẻ vô mưu, đã nhận mệnh cho Lưu Biểu làm Kinh Châu Thứ sử. Lưu Cảnh Thăng kia được xưng tụng là “bát tuấn” (tám người tài), há lại ô hợp cùng giặc? Nay ông ta đã đứng vững ở Tương Dương, được Khoái Lương, Khoái Việt tương trợ vừa ổn định Kinh Châu, lại có hào cường ở Tương Dương là Sái Mạo tương trợ...
Vừa nghe tên Sái Mạo, Tào Tháo bỗng lập tức ngẩng đầu. Sái Mạo vốn là bằng hữu cùng chơi với Tào Tháo từ nhỏ, giờ đây lại cũng bảo vệ cho Lưu Biểu. Viên Thiệu tay cầm bức thư vẫn đang dặn dò:
— Ta và Lưu Biểu xưa nay luôn giao hảo với nhau, có bức thư này, hãy đưa đến Tương Dương, xin ông ta chế ngự phía sau quân địch trong lúc ông xuất binh. Ông mang theo giữ lấy, đợi thời cơ mà dùng.
— Đa tạ tướng quân! - Châu Ngu cung kính đón lấy cất đi.
Trong lúc họ bàn bạc việc ấy, hai người Điền Phong, Thư Thụ sắc mặt luôn có vẻ lo lắng, quay sang nhìn nhau, cuối cùng Điền Phong đứng dậy nói:
— Tướng quân, hành sự như thế tuy hay nhưng lại gây oán với bốn châu Thanh, Tịnh, U, Dự, phải chăng chúng ta tạo ra nhiều kẻ địch quá?
— Nguyên Hạo huynh lo xa quá! - Không đợi Viên Thiệu cất lời, Bàng Kỷ đã nói hộ, - Nay tướng quân binh lực hùng mạnh nhất ở mạn bắc, tất mong có nhiều đường để đi, đâu phải làm cùng một lúc. Huống chi tại hạ đứng bên xem, với tài của tướng quân, dù có cùng lúc xử trí cũng có thể làm được hết mà chẳng phải lo lắng gì!
Bàng Kỷ vẫn không quên nịnh nọt. Hai câu ấy đã chẹn Điền Phong cứng họng, nhưng Viên Thiệu lại nhận ngay, nghiêm cẩn mỉm cười, nói:
— Nguyên Đồ quá khen rồi...
— Cấp báo! - Một tên tiểu hiệu quỳ mọp ngoài sảnh, - Lưu Đô úy đã trở về.
Vẻ mặt Viên Thiệu nhất thời u ám. Lần trước ở Diên Tân, Lưu Huân nhận mệnh đi ổn định quân của Trương Dương và Ư Phu La. Bộ quân của Trương Dương vốn thành tâm thành ý quy thuận. Nhưng Ư Phu La là thiền vu Hung Nô, thấy Viên Thiệu sai thuộc hạ đến bàn bạc, cảm thấy bị hạ thấp nên nghi ngờ, vì thế mới sai quân bắt giữ Trương Dương cùng chạy đến Lê Dương. Lưu Huân không thể hoàn thành nhiệm vụ, lại gặp mẫu tang, nên chưa quay về Nghiệp Thành phụng mệnh, mà gấp rút về nhà lo việc tang, khiến Viên Thiệu vô cùng giận dữ.
— Ông ta về sớm quá nhỉ! - Viên Thiệu nói mỉa một câu.
Tào Tháo khuyên:
— Tử Huỳnh theo tướng quân đã nhiều năm. Trước đây ở Tây viên đã tận lực vì ngài, mong tướng quân không trách cứ nặng nề.
Điền Phong cũng chắp tay nói:
— Vì lo tang mẹ mà chậm trễ, đó cũng là việc hiếu tử nên làm.
Bàng Kỷ giọng châm chọc:
— Đúng rồi! Lưu Tử Huỳnh là hiếu tử, trung hiếu không thể lưỡng toàn.
Đó không gọi là khuyên giải, mà là lửa đổ thêm dầu vậy. Trước thì bảo người ta là hiếu tử, sau lại nói trung hiếu không thể lưỡng toàn, vậy chẳng phải ngầm nói Lưu Huân bất trung!
Điền Phong lập tức nổi xung:
— Ngươi nói vậy là sao?
— Nguyên Hạo huynh, huynh nói Lưu Huân là hiếu tử đó chứ! Tiểu đệ chỉ tán đồng câu của huynh thôi. - Bàng Kỷ ngụy biện.
— Vậy câu sau của ngươi là có ý gì? - Trương Đạo tiếp lời.
Thư Thụ ngăn lại bảo:
— Nguyên Đồ là nhất thời lỡ lời thôi... Lần sau nói năng nhất định phải thỏa đáng mới được.
— Sao ta lỡ lời được? - Bàng Kỷ ỷ thế chẳng sợ gì, còn nổi xung với Thư Thụ.
— Ngươi!? - Thư Thụ giận tím mặt.
Thế rồi loạn hết cả lên, đám mưu sĩ Thư Thụ, Điền Phong, Quách Đồ, Trương Đạo, Tuân Thầm, Hứa Du, Thẩm Phối, Tân Bình tranh cãi ầm ĩ, kẻ bênh đèn, người khen đuốc, đôi co đến là náo nhiệt. Chúng tướng khuyên giải không được, ngay cả Viên Thiệu bảo thôi họ cũng chẳng nghe.
Choang...!
Bỗng một tiếng động lớn vang lên - cây bội kiếm rơi xuống nền gạch, khiến mọi người đều sợ hãi giật mình, lập tức im bặt. Quay mặt lại nhìn, chỉ thấy một tên bộ thuộc trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn đứng sau Quách Đồ đang cúi người nhặt kiếm, vừa nhặt vừa xin lỗi:
— Chư vị thứ lỗi, tại hạ nhất thời sơ ý làm rơi kiếm! Xin lỗi, xin lỗi...
Tào Tháo cười thầm: “Tên tiểu tử này đúng là cố ý.”
Viên Thiệu chau mày xua xua tay:
— Giải tán đi! Giải tán đi! Đại sự đã thương nghị xong, chuyện của Tử Huỳnh, ta nói riêng với ông ta là được.
Mọi người đứng dậy lũ lượt cáo lui. Vừa ra khỏi sảnh đường, Tào Tháo đi nhanh đuổi theo người trẻ tuổi vừa rơi kiếm khi nãy, vỗ vai hắn nói:
— Ngươi đứng lại đã.
Người ấy quay lại thấy Tào Tháo, vội cười:
— Tào tướng quân có điều gì dặn dò?
— Ngươi tên là gì?
— Tại hạ là Quách Gia.
— Phụng Hiếu, mau đi nào! Chúng ta còn phải đi tuyển chọn mấy chân Đô úy đấy! - Quách Đồ ở phía trước quay đầu lại giục.
— Ồ, đây rồi, đây rồi... Tào tướng quân, hôm khác xin được tái ngộ. - Nói xong, hắn vén áo vội chạy đi.
Tào Tháo ngửa mặt cười: “Quách Gia tự Phụng Hiếu... Quách thị ở Dĩnh Xuyên... cũng khá thú vị đấy...” Đang cười, lại thấy Hổ nha Đô úy Lưu Huân mình mặc hiếu phục, vẻ mặt buồn rầu đang đi đến.
Tào Tháo đổi vui làm buồn, gọi:
— Tử Huỳnh, lệnh đường qua đời rồi ư?
Lưu Huân cảm thán:
— Thật đắc tội, đắc tội... Việc của chúa công, chưa làm được tốt, vội về nhà lão mẫu lại đã qua đời, tại hạ thật là kẻ bất trung bất hiếu.
— Chớ nói vậy, hôm khác chúng ta lại nói chuyện, Bản Sơ đang đợi ông đấy. - Tào Tháo vừa nói vừa chỉ về phía sảnh đường, - Ông ấy đang nóng giận, hãy chú ý chút nhé.
— Đa tạ, đa tạ. - Lưu Huân chắp tay rồi đi.
Dù Viên Thiệu có tức giận hay không, hôm nay vẫn là ngày Tào Tháo thấy vui nhất kể từ khi theo Viên Thiệu. Y đã nhìn ra hy vọng có thể rời khỏi sự khống chế của Viên thị. Ra khỏi Nghiệp Thành, Tào Tháo dẫn theo Lâu Dị, Vương Tất phóng ngựa chạy đến bên sông Chương Hà dạo chơi ngắm cảnh một hồi, rồi mới chậm rãi về doanh.
Bên ngoài cửa viên môn, Tào Hồng và Hạ Hầu Uyên đang cầm cờ lệnh thao luyện binh mã. Trong doanh, Biện Bỉnh đang cùng mấy người sửa sang binh khí. Bên trong đại trướng, Hí Chí Tài đang chơi cờ cùng Hạ Hầu Đôn, Nhậm Tuấn.
— Hứng thú quá nhỉ! - Tào Tháo cười hỉ hả.
Nhậm Tuấn vẻ mặt khổ sở nói:
— Hí tiên sinh thật là cao tay, hai chúng tôi hợp lực vẫn không phải đối thủ.
— Các ông sao đọ được chứ? Ha ha ha...
Hạ Hầu Đôn nhướng mắt nhìn hỏi:
— Mạnh Đức có chuyện vui ư?
— Hôm nay Viên Bản Sơ muốn sai ta đi đánh Dự Châu.
— Ngài bằng lòng rồi? - Hí Chí Tài ngẩng phắt đầu lên.
— Không, ta tiến cử Châu Nhân Minh.
— Không là tốt, - Hí Chí Tài thở phào, lại cúi đầu nhìn bàn cờ, - Dự Châu là đất Trung Nguyên, làm ăn buôn bán thì không tệ, nhưng đánh nhau lại không được. Đó là đất chết, giống ở khu trung tâm của bàn cờ, bốn mặt đều có chiến chinh, y như nước Hàn thời Xuân Thu. Huống chi ngày nay Trung Nguyên bị Đổng Trác xâm phạm, cuộc sống nhân dân điêu tàn chẳng làm ra được gì. Chỗ ấy không tới được... ít nhất là hiện tại chưa phải lúc.
Tào Tháo cười nói:
— Nhưng có một sẽ có hai, Viên Bản Sơ nhất định sẽ trọng dụng ta.
— Ngay ấy còn xa lắm. - Hí Chí Tài cầm một quân cờ lên nghĩ ngợi, đi xong một nước lại nói, - Hôm nay chúa công về muộn rồi.
— Ta tới bên Chương Hà dạo chơi một vòng. - Tào Tháo phủi phủi bụi trên y phục rồi cười nói, - Nếu có ngày lấy Nghiệp Thành, thì sẽ lấy nước Chương Hà mà đổ vào.
— Có người vui vẻ sẽ có kẻ buồn bã... Ngài về muộn quá rồi, khi nãy Tuân Văn Nhược có đến trướng tại hạ, chuyện trò một vài công chuyện, giờ đã đi rồi.
— Ồ? - Tào Tháo thấy hơi bất ngờ, - Có chuyện gì không?
Hí Chí Tài vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ:
— Viên Thiệu giết Lưu Huân rồi.
— Sao!? - Tào Tháo đưa tay kéo rèm trướng, - Lưu Tử Huỳnh là bộ hạ cũ đã theo Viên Thiệu nhiều năm, ông ta há lại nhẫn tâm như thế!
— Tuân Úc nói, ban đầu hai người còn nói chuyện lễ độ, càng sau nói càng khó nghe, tranh cãi ngay tại sảnh đường. Bàng Kỷ lại chạy vào nói mấy lời sàm ngôn, Viên Thiệu bèn giết luôn Lưu Huân.
— Các vị ở trong thành không ai dám bảo lãnh ư? - Tào Tháo nghi hoặc.
— Nghe nói Trương Cảnh Minh khuyên can mấy câu, Viên Bản Sơ đã không nghe còn mắng ông ấy một trận. - Hí Chí Tài vẻ mặt tựa hơi cười, cứ như đã chiếm ưu thế trên bàn cờ, - Tuân Úc nhờ tại hạ báo với ngài, hy vọng sau này ngài sẽ lưu tâm hơn, không nên khinh dị mà rước phiền, cũng không nên tùy tiện qua lại với người khác.
— Văn Nhược đúng là tốt bụng! - Tào Tháo gật gật đầu mãi, - Ta với Bản Sơ tuy là bằng hữu nhưng lại không thân cận bằng Tử Huỳnh, ngay cả Tử Huỳnh ông ta cũng giết, vậy ta thực sự phải thận trọng.
— Văn Nhược nói với tại hạ rất nhiều, kiến thức của ông ta quả thực phi phàm. - Hí Chí Tài gật gật đầu, - Ông ta nói nhất định phải cẩn thận, nay là lúc Viên Bản Sơ cần phải giết người.
— Ồ?
— Xin mời tướng quân ngồi, tại hạ xin được thay Văn Nhược giải thích. - Cuối cùng Hí Chí Tài đã bỏ quân cờ xuống, quay sang thuật lại lời Tuân Úc, - Viên Bản Sơ là nhân sĩ ở Nhữ Nam, nhưng nay đến Hà Bắc, bộ hạ có mới có cũ, vô vàn chi phái. Hứa Du, Trương Đạo, cả ngài nữa đều là bè đảng cũ ngày trước. Quách Đồ, Tuân Thầm, huynh đệ Tân Bình là phái Dĩnh Xuyên. Thẩm Phối, Điền Phong, Thư Thụ là phái bản thổ Ký Châu. Ba phái này gộp lại tất sẽ thi thố cao thấp dưới trên. Có câu, rồng mạnh không trấn nổi rắn dưới đất, nay đang ở Ký Châu, tất nhiên cần được sự trọng vọng của sĩ nhân đất này. Vì thế Viên Thiệu muốn đổi hết tướng lĩnh khi xưa, chuyển sang dùng người ở Hà Bắc. Giết Lưu Huân một là lập uy, hai là lấy lại binh quyền trao cho tướng lĩnh bản địa.
Tào Tháo chợt tỉnh ngộ:
— Chả trách hôm nay ông ta đã nhận mệnh cho Thư Thụ làm giám quân.
Hí Chí Tài lại nói:
— Con người Viên Thiệu tâm tư kín đáo, ông ta buộc phải dùng người Ký Châu, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng nếu vẫn dùng người cũ nắm quyền, sẽ không tránh khỏi việc họ cậy công cao tự ngạo, đuôi lớn khó vung. Vì thế phái Dĩnh Xuyên trở thành biện pháp giải quyết, ông ta dùng Quách Đồ tuyển chọn tướng lĩnh, dựng uy tín cho phái này. Cuối cùng hình thành hai phái thế lực ngang nhau, còn những người cũ sẽ dần nhạt đi, chỉ giữ lại những kẻ tâm phúc như Bàng Kỷ thôi.
— Hừ! Bàng Nguyên Đồ đúng là tên nịnh bợ.
— Các phái tranh giành, loại ấy là kẻ giết người không dao, phụ tử tướng quân rõ hơn ai hết. - Ông ta nhìn Tào Tháo vẻ đầy ẩn ý, - Người cũ bị xa cách là điều chắc chắn, nhưng tướng quân sẽ không bị ảnh hưởng gì. Bởi với tài cầm quân của ngài, Viên Thiệu tất phải giao việc ngoại nhậm, để giúp ông ta mở mang cương thổ. Điều ngài cần chú ý đúng như lời Tuân Úc nói, là không được khinh dị kết giao với bất kỳ người của phái nào, nhằm tránh kẻ khác dị nghị.
— Tuân Văn Nhược tâm cơ sâu xa, với ta thật không bạc.
— Đó là vì tướng quân trung nghĩa anh minh. - Hí Chí Tài liên tục gật đầu, - Lã lãm có nói: “Lấy phú quý mà được người thì dễ, lấy bần tiện mà được người mới khó”. Tướng quân tuy ở dưới người khác, nhưng vẫn có người ngưỡng vọng, đủ thấy ngài mạnh hơn Viên Thiệu. - Chí Tài cũng không quên khích lệ Tào Tháo.
— Bụi gai góc không phải chỗ cho chim phượng hoàng đậu. - Tào Tháo bước đến bên trướng, - Xem ra còn phải nghĩ cách rời đi nhanh nhất có thể.
— Tại hạ nghĩ ngày Viên Thiệu sai ngài ra ngoại nhậm không còn xa nữa, nhưng ngài muôn vàn không thể lên mạn bắc.
— Vì sao?
Hí Chí Tài dường đã nói xong chuyện quan trọng nhất, ánh mắt trở lại với bàn cờ:
— Viên Thiệu ngồi trấn Ký Châu, binh cường mã tráng, nay lại được cường hào đất này nể trọng. Ở U Châu có Lưu Ngu trung hậu, không giỏi mưu mô, Công Tôn Toản cùng binh mãi võ. Ở Tịnh Châu có giặc Bạch Ba chỉ mưu việc cướp đoạt, không có mắt nhìn xa. Ở Thanh Châu có Tiêu Hòa vô cùng nhu nhược, không có phép trị binh. Chỉ cần Viên Thiệu sửa sang việc văn, sẵn sàng việc võ, tiêu diệt Hắc Sơn, chẳng đến bốn năm năm, đất Hà Bắc sẽ quy về ông ta hết. Nếu tướng quân lĩnh binh lên mạn bắc, tuy có thể chiếm được mấy thành nhưng không đủ để tự bảo vệ, cuối cùng sẽ bị vây khốn, đại sự khó mà thành được. Cho nên chỉ có thể mở mang những vùng từ Hoàng Hà trở về phía nam!
— Vậy nên là nơi nào? - Tào Tháo vẫn chưa nghĩ thông.
Lúc ấy Đinh Phỉ chợt đi vào, trong tay nâng chiếc hộp được bọc kín:
— Mạnh Đức, đây là của Bào Tín sai người đưa đến Trần Lưu, phu nhân cho người chuyển tới đây.
Tào Tháo vội đón lấy, xé ấn niêm phong mở ra, bên trong chỉ có mảnh thư lụa.
— Một phong thư mà phải phiền hà thế này, hẳn là có gì bí mật. - Tào Tháo vội giở đọc, chỉ thấy Bào Tín viết mấy câu ngắn gọn:
“Viên Thiệu làm minh chủ, vì quyền đoạt lợi, sẽ tự gây loạn, là một Đổng Trác khác nảy nòi ra. Nếu đè nén, sức không đủ khống chế, chỉ thêm mắc họa. Chỉ có thể mưu lấy phía nam Hoàng Hà, để đợi sinh biến.”
— Thực là mắt nhìn của anh hùng tất gần giống nhau... mưu lấy phía nam Hoàng Hà... - Tào Tháo dường đã hiểu rõ, ngẩng đầu lên nhìn Hí Chí Tài.
— Năm xưa lúc tướng quân mới bước vào con đường sĩ hoạn, nay Trương Mạc, Bào Tín đều ở đó... - Quân cờ trong tay Hí Chí Tài đã đi xong một nước, - Không sai... chính là Duyện Châu!
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3