The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ết tình nghĩa với Đồng minh thảo Đổng
Đi đâu về đâu
Dù có nằm mơ Tào Tháo cũng không ngờ rằng, sau khi trải qua kiếp nạn trở về Toan Táo, lại thấy các ông mục thú đang tụ tập yến ẩm cao đàm khoát luận toàn những thứ vô bổ như chuyện hợp tung thất bại thời Chiến Quốc. Vẻ mặt ai nấy hoan hỉ vui cười, chẳng hề có chút cảm giác lo cho dân cho nước gì.
Tào Tháo lặng lẽ tiến vào đại trướng mà không ai phát hiện ra.
Đông Quận Thái thú Kiều Mạo đích thân rót đầy chén rượu cho Lưu Đại, Viên Di, Trương Siêu, lại gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:
— Chúng ta nói tiếp chuyện hồi nãy. Khi Công Tôn Diễn làm tướng nước Ngụy, cho đuổi Trương Nghi, khiến năm nước hợp tung với nhau, tôn Sở Hoài Vương làm trưởng, Ngụy, Triệu, Hàn, Yên, Sở liên hợp đánh Tần, nhưng vẫn bị nước Tần đánh bại...
Ông ta nói được nửa chừng, vô tình ngẩng đầu nhìn lên, khi đó mới thấy Tào Tháo mặt đầy bụi đất. Mọi người thấy Kiều Mạo mặt biến sắc, theo ánh nhìn của ông ta, mới thấy Tào Tháo. Bọn họ đều cho rằng Tào Tháo đã chiến tử ở bên bờ Biện Thủy rồi đấy.
Tào Tháo vừa thấy những gương mặt đạo mạo đường bệ ấy, lòng căm hận và cơn phẫn nộ chợt dồn lên nghẹn họng, liền cười nhạt, rồi bảo:
— Công Vĩ huynh có biết chuyện hợp tung vì sao thất bại không? Đó là do năm nước ai ôm chí nấy, không lo tiến quân, bạo Tần nhân đó mới xen vào được!
Khuôn mặt Kiều Mạo hết đỏ lại chuyển sang tái, ngồi ngây hồi lâu mới gượng cười, nói:
— Mạnh Đức, cuối cùng đệ cũng về được đến đây. Đại nạn không chết, có thể bảo toàn tính mạng, thực là may mắn, không uổng công chúng ta ngày đêm mong nhớ. Lại đây nào! Ngu huynh kính đệ một chén. - Nói rồi cầm chén rượu của mình đưa lại trước mặt Tào Tháo.
Tào Tháo hận là không thể cho ông ta một bạt tai, nhưng cảm thấy ngũ tạng sục sôi, liền cầm chén rượu ngửa cổ dốc cạn, cố nén lửa giận trong lòng, hạ giọng nói:
— Vệ Tử Hứa chiến tử ở Biện Thủy, quân mã của ta với Bào Tín tử thương gần hết, nếu không nhờ nửa đường gặp được Nhậm Tuấn - Nhậm Bá Đạt cứu giúp, e ta cũng chẳng về được đến đây, chứ nói gì tới việc toàn mạng mà về? Nỗi mong nhớ ngày đêm của chư quân càng không dám nhận!
Lưu Đại nghe ra ý châm chọc, sợ Tào Tháo nổi nóng, vội ấp úng bảo:
— Thắng thua là chuyện thường của binh gia, Mạnh Đức hà tất phải thấp thỏm lo lắng trong lòng? Hãy nghỉ ngơi vài ngày, ngày khác bọn ta sẽ xuất quân tương trợ, quyết một trận tử chiến với Đổng tặc.
— Dám hỏi Lưu sứ quân, ngày khác mà ngài nói cụ thể là ngày nào?
Lưu Đại không đáp lại được, những người khác cũng chẳng dám nói thêm, ai nấy cúi đầu uống rượu.
— Trong lúc chư quân đang uống rượu, e là Đổng Trác đã bức thánh giá đến Trường An. Quan Trung có núi non hiểm trở, càng khó đánh được, các ngài minh triết bảo thân như vậy, lẽ nào là chờ đợi thiên lôi đánh chết Đổng Trác? - Tào Tháo lại nhìn khắp lượt, nói tiếp, - Nếu chư quân còn nhận mình là quan viên đại Hán, xin hãy nghe một câu của ta, mau chóng gửi thư nhờ Viên đại nhân dẫn quân từ Hà Nội đến gần Mạnh Tân, còn các vị tức tốc khởi binh đánh lấy Thành Cao, chiếm Ngao Thương, phong tỏa hai ải Hoàn Viên và Thái Cốc, chiếm hết những nơi hiểm yếu của Hà Nam. Để Viên Công Lộ dẫn quân từ Nam Dương qua Đan Thủy, Tích Huyện vào Vũ Quan, làm chấn động đất Tam Phụ. Tào mỗ ta cũng không phiền các vị phải dấn thân trước sĩ tốt, những chuyện nguy hiểm ta sẽ làm. Đến lúc ấy, các vị ở thành cao hào sâu, không giao chiến với giặc, chỉ cần bố trí nghi binh khắp các yếu đạo từ Hà Nam đến Quan Trung, tỏ vẻ khí thế ầm ầm, quân ô hợp của Đổng Trác thấy vậy tất sẽ sợ hãi, đợi chúng sinh biến, chúng ta lấy thuận diệt nghịch, lập tức có thể định được. Nay các vị giương cao cờ đại nghĩa, nhưng lại chậm trễ không chịu tiến, ở đây tụ tập rượu chè, bách tính chẳng dám trông mong, ta thực lấy làm xấu hổ cho chư quân!
Bọn Kiều Mạo đầu cúi ngày càng thấp, chỉ biết mặt dạn mày dày uống rượu.
— Thế nào? Chư quân liệu có theo kế này mà hành sự không? - Tào Tháo thấy bọn họ không phản ứng gì, hỏi lại.
Kiều Mạo bỗng ngẩng đầu uống cạn chén rượu, đổi giọng khinh miệt nói:
— Mạnh Đức, ông tự phụ có tài dụng binh, kết quả chưa đến Toàn Môn đã bị đánh tan. Với đại tài của ông mà còn như vậy, ta làm gì có bản lĩnh đánh chiếm Thành Cao? Chư vị nói xem có phải thế không?
Lần này Lưu Đại phối hợp ăn ý, tiếp lời cười bảo:
— Mạnh Đức, trước lúc ông xuất binh, ta đã khuyên can. Nhưng ông không chịu nghe thịnh tình của ta, dẫn quân tiến bừa, rốt cuộc đến nỗi đại bại. Tổn binh hao tướng là lỗi của ai, bọn ta đã không nói thì thôi. Ông không cần bàn việc tiến binh thêm nữa, hãy tạm về doanh nghỉ ngơi, đợi lệnh của Xa kỵ tướng quân.
— Đúng vậy, đúng vậy. - Viên Di cũng nói, - Nay quân lương thường khi không đủ, việc tiến quân cần phải bàn bạc với người trên đã...
— Bàn bạc với người trên ư? Các ông chỉ biết nói suông liệu có thể nói cho Đổng Trác phải chết được không? - Tào Tháo không muốn cãi lý nữa, chỉ thẳng mặt cả đám cười nhạt nói, - Một lũ trẻ ranh không đáng để bàn mưu! - Rồi bỏ lại những khuôn mặt tái xanh vì bị mắng chửi, Tào Tháo quay lưng bước ra khỏi đại trướng.
Trước trướng trung quân, Bào Tín đang phủ phục trước cỗ xe ngựa không vách, nhổ từng mũi tên ra khỏi thi thể đệ đệ. Tối ấy, sau khi Tào Tháo chạy đi, mọi người vẫn tiếp tục đánh, Bào Thao cùng thân binh bị vây khốn trên núi, liền dựa vào địa thế hiểm yếu trên cao lấy đá ném xuống quân Tây Lương, giết được vô số quân địch. Từ Vinh thấy không thể đánh được, tức giận giậm chân, lệnh cho sĩ tốt bất cứ giá nào cùng nhất tề vây quanh núi bắn tên. Bào tam lang dũng mãnh không sợ đã bị muôn ngàn mũi tên bắn vào người mà chết như vậy.
Giờ đây Bào Thao nằm đó, tên ghim khắp người không khác nào con nhím, thậm chí chẳng nằm thẳng được. Mũi tên nhổ ra từ người Bào Thao gần như bỏ đầy một đấu. Cách đó không xa, thi thể Bào Trung mới chiến tử cách đây mấy hôm vẫn còn để kia. Ba người huynh đệ kề vai sát cánh tới đây, thế mà nay chỉ còn Bào Tín cô đơn một mình.
— Huynh cũng chớ nên quá đau buồn. - Tào Tháo nói nhỏ an ủi Bào Tín.
Bào Tín quay đầu nhìn Tào Tháo, hai con mắt đã xưng húp như quả cà chua:
— Đại ca bị Kiển Thạc hại chết, nay hai đệ đệ cũng chẳng còn, chỉ may mắn được vinh dự là kẻ trượng phu da ngựa bọc thây... Ba huynh đệ đều bỏ mình vì nước, Bào gia ta không phải hổ với giang sơn đại Hán rồi! Huynh đệ chúng ta không có gì phải hổ thẹn cả! Ta thấy thiên hạ cũng loạn đến nơi, nhà lớn sắp đổ, một cây gỗ khó mà chống được, ta cũng không nhất thiết phải lội theo xuống vũng nước đục ấy. Ngày mai... Không, lát nữa! Lát nữa, ta sẽ đưa các đệ đệ đi, trở về quê nhà an táng cẩn thận. Từ nay về sau, ta sẽ giữ Tế Bắc của ta, bảo vệ cho bách tính phương ấy của ta, chuyện trong thiên hạ mặc xác đám vô dụng kia muốn làm gì thì làm...
Thấy Bào Tín lòng đã lạnh, Tào Tháo muốn an ủi mấy câu, nhưng thấy hai thi thể máu me đang bày ngay trước mặt, có thể nói gì được đây? Tào Tháo chỉ biết vỗ vỗ vai Bào Tín bảo:
— Huynh hãy bảo trọng, nếu đại sự không thành, ta không còn nơi nào dung thân, khi đó sẽ đến Tế Bắc tìm huynh.
Bào Tín chăm chú nhìn thi thể hai tiểu đệ, gật gật đầu.
Tào Tháo cúi đầu buồn bã về doanh, lại thấy Trương Mạc dẫn mấy người cũng đang lau thi thể Vệ Tư, trong lòng càng thêm u ám, dấn bước vào trướng. Hạ Hầu Đôn và Nhậm Tuấn đang ngồi lặng không nói, mặt mũi ai nấy cũng đều đượm buồn. Nay chỉ còn vài trăm binh lính, những người Nhậm Tuấn đưa về lại không chọn được mấy người có thể đánh trận. Biện Bỉnh, Đinh Phỉ, Lâu Dị đều bị thương, thực không thể tiếp tục duy trì cục diện như vậy được. Tào Tháo vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy Hí Chí Tài đang cầm cuốn Lã thị Xuân Thu ngồi bên bàn, vội thi lễ nói:
— Tháo này thực bất tài, không nghe lời tiên sinh, mới có trận thua này, thật xấu hổ, xấu hổ!
Hí Chí Tài vì chuyện Tào Tháo không nghe lời mình nói vốn tức lồng lộn, nhưng nay thấy Tào Tháo vẻ mặt ngượng ngùng, liền gấp sách an ủi:
— Lã lãm có nói: “Trong họa có phúc, trong phúc có họa, duy thánh nhân biết được điều ấy, chúng nhân sao hay hết được.” Tướng quân được bài học lần này, chưa chắc đã là chuyện không hay, nhưng từ nay về sau, hy vọng ngài có thể cẩn thận khi hành sự.
— Tháo này biết rồi. - Tào Tháo ngồi lặng im, đầu óc trống rỗng, - Nhưng hiện giờ phải làm sao? Lẽ nào lại để mặc Đổng Trác muốn làm gì thì làm?
Hí Chí Tài cười nhạt một tiếng:
— Tướng quân thực là người trung hậu, thân mình chưa bảo vệ được, còn một lòng lo lắng cho triều đình ư? Ngài hiện giờ chẳng còn binh mã, lại đã cạn tình cạn nghĩa với bọn Kiều Mạo. Chỗ này tất đã thành nơi hang hùm miệng sói, ngài không sợ người ta cướp lương thảo, ăn thịt ngài ư?
— Điều ấy ta biết. - Tào Tháo cúi nhìn xuống, - Nhưng rời khỏi nơi này, ta còn biết đi đâu? Vô danh vô phận, không mảnh đất cắm dùi.
— Hiện giờ tướng quân có ba đường có thể đi.
— Xin được lắng tai nghe.
— Đường thứ nhất, giải tán quân mã, lập tức về Từ Châu tìm lệnh tôn đại nhân, phụ tử đoàn tụ giữ vững điền trạch để đợi thiên thời.
— Ta có chí báo quốc, há có thể lặng lẽ không làm gì như vậy? - Tào Tháo liếc ngang nhìn Hí Chí Tài.
— Được, vậy đường thứ hai, dẫn tàn quân quay về Trần Lưu, chấp nhận làm bộ tướng cho Trương Mạnh Trác, ngài có bằng lòng không? - Hí Chí Tài cười hỏi.
Tào Tháo lắc lắc đầu.
— Sở dĩ tại hạ giúp ngài, chính vì biết rõ ngài không chịu theo hai đường đó. Vậy chỉ còn một đường có thể đi.
— Xin tiên sinh nói ngay cho! - Tào Tháo đã thấy phấn chấn.
— Dẫn quân sang theo Viên Thiệu.
— Hừ! Thế chẳng phải là làm tay chân cho kẻ khác ư? - Tào Tháo quay đầu nhìn.
— Sai rồi, sai rồi! Xin hỏi tướng quân, hiện giờ căn cơ của ngài ở đâu?
Tào Tháo nghĩ ngợi, quê nhà huyện Tiều đã bị tàn phá, Trần Lưu chẳng qua chỉ là nơi ở tạm, lắc đầu nói:
— Cây không cội, nước không nguồn, không có căn cơ nào cả.
Hí Chí Tài lại cười bảo:
— Lã lãm có viết: “Có kẻ nói dây tơ hồng không rễ. Đâu phải tơ hồng không rễ, mà rễ không phải của nó, rễ nó chính là phục linh.” Ngài hiện cũng như dây tơ hồng kia, nhìn thì tựa như không rễ, nhưng thực ra là có, đó chính là Viên Thiệu.
— Tại sao ngài lại nghĩ như vậy?
— Dù có sách mệnh hay không, nay Viên Bản Sơ cũng là Xa kỵ tướng quân, danh nghĩa là chủ soái thảo phạt Đổng Trác, bốn đời Tam công mọi người đều ngưỡng vọng. Ngài tuy cũng có một ít binh mã nhưng vẫn là bộ thuộc của người ta. Điểm này ngài cũng phải thừa nhận.
Mấy câu của Hí Chí Tài khiến Tào Tháo thấy vô cùng chua chát, nhưng y vẫn gật đầu:
— Được rồi, ta thừa nhận.
— Lúc ngài mới tới huyện Toan Táo, Viên Thiệu từng sai Hứa Du đến lôi kéo ngài, còn phong danh hiệu là Phấn Vũ tướng quân. Sở dĩ ông ta phong cho ngài chức này, chính là muốn chia cắt ngài với Trương Mạc, hy vọng ngài sẽ đứng về phía ông ta, nhưng ngài vẫn chưa sang.
Tào Tháo gật gật đầu:
— Trương Mạnh Trác giúp đỡ cả gia tộc ta, sao bỏ ông ta mà đi được.
— Hiện ngài chạy sang chỗ Viên Thiệu cũng chưa muộn.
— Việc ta đi làm bộ hạ cho Viên Thiệu và về Trần Lưu làm bộ hạ Trương Mạc há chẳng giống nhau ư?
— Sai rồi! - Hí Chí Tài quả quyết, - Rất khác nhau. Không phải ngài chạy theo Viên Thiệu, mà là theo Xa kỵ tướng quân của đại Hán. Theo ông ta, tức là ngài không thuộc bất cứ thế lực địa phương nào, chỉ thuộc triều đình đại Hán. Xét cả tình lẫn lý, chẳng qua vì chiến sự bất lợi, quay về bên chủ soái mà thôi.
Nghe ông ta phân tích như thế, Tào Tháo cũng sáng ra được nhiều:
— Vậy sau khi theo ông ta thì sao?
— Sau đó? Ngài muốn thế nào? - Hí Chí Tài nhìn Tào Tháo rồi mỉm cười ranh mãnh.
Tào Tháo lấy làm lạ, có những suy nghĩ trong lòng không thể nói ra được. Hí Chí Tài đứng dậy, ho hắng vài tiếng, nói đầy ẩn ý:
— Có sức thì làm, không thể thì ngừng. Nếu vua chẳng ra vua, bề tôi sao có thể chịu yên phận bề tôi. Huống hồ là một Xa kỵ tướng quân chưa được sách mệnh chính thức.
Hợp nhau thì ở, không hợp thì đi! Tào Tháo đã hiểu ra ý tứ của Hí Chí Tài, mạch suy tư lập tức nghĩ theo hướng đó: “Ta tạm náu mình dưới trướng Viên Thiệu có gì không được? Vả cũng để xem hắn án binh bất động là có mưu đồ gì. Nếu thực sự là mưu đồ có lợi, ta sẽ gắng sức giúp đỡ. Ngày sau nếu có thể chiếm được đất một thành, rồi mưu tính tiền đồ cho mình cũng chưa muộn...” Nghĩ đến đó, Tào Tháo thấy đã có tia hy vọng, nhưng vẫn giả bộ than thở, đưa mắt nhìn Nhậm Tuấn bên cạnh nói dò:
— Hài... Trời chẳng chiều lòng người, xem ra từ nay về sau, chúng ta đều là người của Viên Bản Sơ rồi.
— Viên Bản Sơ gì chứ? - Nhậm Tuấn lập tức phản bác, - Tại hạ không thấy Viên Thiệu kia ra sức chiến đấu ở Biện Thủy, nên tại hạ chỉ theo Tào Mạnh Đức ngài.
Tào Tháo cảm động tới mức nếu có tiểu muội sẽ gả ngay cho Nhậm Tuấn, gắng nén niềm hạnh phúc trong lòng, cảm thán:
— Thật làm khó các vị, giờ này vẫn còn mong đợi nhiều ở nơi ta.
Hạ Hầu Đôn nãy giờ vẫn cúi đầu mân mê cây bội kiếm, lúc này mới nói chen vào:
— Mạnh Đức, ngoài Trương Mạc và Bào Tín, ở những châu quận khác huynh còn bằng hữu nào không? Nếu chúng ta đã theo Viên Thiệu, cũng không thể đi người không tới. Chí ít huynh cũng là Phấn Vũ tướng quân, tuyệt không thể để hắn coi thường! Chúng ta phải tìm nơi trưng mộ thêm quân.
— Cao kiến! - Hí Chí Tài giơ ngón tay cái tán thưởng, - Câu này của Nguyên Nhượng rất đích đáng. Nếu có quân, chúng ta sẽ thành quân chủ lực dưới trướng Viên Bản Sơ, hắn sẽ không dám coi thường nữa.
Tào Tháo cúi đầu nhớ lại con đường sĩ hoạn mình từng đi qua, ánh mắt chợt bừng sáng:
— Trần Ôn tự Nguyên Đễ hiện nhận chức Thứ sử Dương Châu. Khi còn cùng làm Nghị lang ta và ông ấy giao hảo rất tốt, sao chúng ta không tìm ông ấy xin quân? Chỉ cần xuống phía nam một chuyến, tuy hơi xa một chút.
— Ai nói phải xuống phía nam? - Tào Hồng bỗng bước vào trướng, - Ta cũng đang muốn xuống phía nam. Ở Giang Hạ ta vẫn còn hơn ngàn huynh đệ!
— Ta cũng quên đệ còn một cánh quân nữa. - Nỗi u ám trong lòng Tào Tháo bỗng được quét sạch, - Hay lắm! Ngày mai chúng ta cùng rời Toan Táo tiến xuống phía nam, ta và Nguyên Nhượng đến Dương Châu mộ binh, Tử Liêm đến Kỳ Xuân chiêu tập bộ hạ cũ.
— Ở đây còn mấy trăm tàn binh nữa, nên làm thế nào? - Nhậm Tuấn hỏi.
Tào Tháo mỉm cười nói:
— Bá Đạt, ngài không ngại dẫn mấy trăm người này cùng bách tính và lương thảo đến Hà Nội trước, để làm tiền trạm giúp ta chứ.
— Như thế chẳng phải là biếu không cho Viên Thiệu ư?
Tào Tháo vỗ vai Nhậm Tuấn:
— Ngài chưa hiểu Viên Bản Sơ đâu. Người này vô cùng tinh khôn, không dễ kết thân. Nay ta chưa tới, vậy mà đã đưa lương thảo tới cho hắn trước, hắn chẳng vui lòng ư? Hơn nữa trước nay Viên Thiệu chuộng thể diện, ngài dẫn bách tính mang theo gia quyến chạy đến theo hắn, cũng là cách tô điểm thêm bộ mặt Xa kỵ tướng quân của hắn! Trước tiên hãy để Viên Thiệu được cả danh lẫn lợi, đợi khi ta đến, Viên Thiệu sẽ phải lấy lễ thượng khách để nghênh tiếp ta.
Nhậm Tuấn liên tục gật đầu:
— Đúng là diệu kế...
— Nay ta chỉ lo một việc. - Tào Tháo quay đầu nhìn Hí Chí Tài, - Từ đây đến Dương Châu ít nhất cũng phải ba bốn tháng. Trong lúc chúng ta xuống phía nam, không biết Viên Thiệu có điều binh mã các nơi cử binh tiến sang phía tây, cùng tiêu diệt Đổng Trác không?
— Ngài đánh giá đám người này cao quá đấy! - Hí Chí Tài cười nhạt bảo, - Chớ nói là ba bốn tháng, đến ba bốn năm cũng đừng có mơ!
Tào Tháo đã thấy an tâm, nhưng rồi lại bất an: “Chẳng phải ta vẫn luôn đau đáu việc cứu dân khỏi cơn nước lửa ư? Sao lại sợ người khác tiến lên trước mình cần vương giết giặc? Thôi được rồi, chớ tự làm khó mình nữa, có những việc không cần suy nghĩ quá sâu xa, cứ tới đâu tính tới đó là được...”
Tiến xuống Dương Châu
Thuở xưa từ thời Đường Nghiêu, thiên hạ bị nạn hồng thủy, đều nhờ Đại Vũ trị thủy cứu dân. Để quy hoạch khu vực khảo sát ruộng đất, Đại Vũ đã dựa theo thổ nhưỡng mà chia thiên hạ thành chín châu, lại định loại kỹ hơn. Trong chín châu ấy, Dương Châu nhân vì ẩm thấp nóng nực, đất đai lầy lội, được định vào loại hạ hạ đẳng, là một trong những vùng kém nhất chín châu. Vì thế thời Tiền Hán, Hoài Nam vương Lưu An thảo phạt Nam Hải vương, còn chưa gặp quân địch, số quân bệnh chết đã đến quá nửa. Chuyện cấy cày cuốc xới của bách tính lại càng chẳng thu được kết quả là bao.
Nhưng đến khi Vương Mãng soán ngôi nhà Hán, dân ở trung nguyên vì tránh loạn đã lũ lượt kéo đến Dương Châu khai hoang. Đến thời Hiếu Cảnh hoàng đế, Lư Giang Thái thú Vương Cảnh sửa sang lại đập Thược Bi, dẫn nước tưới cho hàng vạn mẫu ruộng. Thời Hiếu Thuận hoàng đế, Cối Kê Thái thú Mã Trăn bắt đầu xây Kính Hồ, lại khai khẩn được hơn chín ngàn mẫu ruộng. Từ đó về sau Dương Châu ngày một sung túc, đất đai ngày một màu mỡ, lại thêm nghề chài lưới, săn bắt, hái lượm, hoa quả dồi dào, cuộc sống dân sinh đã không khác gì trung thổ.
Trị sở của Thứ sử Dương Châu ở Lịch Dương, huyện này thuộc quận Cửu Giang, ngay bờ bắc Trường Giang. Trần Ôn gặp lại Tào Tháo vô cùng phấn khởi, cùng nhớ lại chuyện xưa cùng làm Nghị lang trong triều, còn bỏ ra nửa ngày nhàn nhã, cưỡi ngựa dẫn theo bọn Tào Tháo ra bờ sông du lãm. Tào Tháo tuy đã ba mươi sáu tuổi nhưng đây là lần đầu được đến Dương Châu. Xuất phát từ Toan Táo, đi qua Dự Châu, Tào Tháo chỉ thấy cảnh tan hoang của trung nguyên, nhưng xuống đến Giang, Hoài cảnh vật lại hoàn toàn đổi khác. Lúc này đứng trước Trường Giang, ngắm nhìn núi non gấm vóc, đất đai phì nhiêu ở bờ bên kia, Tào Tháo lại thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ, thấp thoáng cảm thấy chuyện bạo ngược tàn hại bách tính của Đổng Trác tựa chỉ là cơn ác mộng hư ảo.
— Mạnh Đức, huynh thấy cảnh tượng dòng đại giang này thế nào? - Trần Ôn vui cười hỏi.
— Ngu huynh thực không dám nhìn.
— Vì sao thế?
— Ta sợ là nhìn rồi sẽ lưu luyến quên về, quên cả đại nghĩa quốc gia. - Tào Tháo quay mặt, lại nhìn về phương bắc, - Giang Nam tuy đẹp nhưng đương kim thiên tử còn đang chịu nguy nan, đất trung nguyên còn trong cơn nước lửa, chuyện ấy há không khiến người ta phải nóng lòng?
Tâm tình vui vẻ của Trần Ôn cũng bị mấy câu của Tào Tháo làm cho tan biến, bất giác than thở:
— Há chỉ riêng đất trung nguyên, ngay cả đất dưới chân chúng ta cũng không còn yên nữa rồi.
— Nguyên Đễ, sao lại nói như vậy?
— Huynh còn chưa biết đâu, vị hậu tướng quân kia từ khi đến Nam Dương, khí phách lớn rồi! - Người mà Trần Ôn nói tới là Viên Thuật, - Ông ta lấy danh nghĩa thảo tặc giữ quân tự vệ, còn đòi tiền tài lương thảo từ các quận Kinh, Dương ở Giang Bắc. Riêng chỗ ta đây, hắn đã đến đòi hai lần rồi.
— Viên Công Lộ này cũng là người kiêu căng ngạo mạn, so với Viên Bản Sơ thì đức hạnh và tài học đều kém hơn...
— Nhưng dã tâm lại chẳng kém đâu. - Trần Ôn lập tức cắt ngang lời Tào Tháo, - Huynh đến đây chẳng phải là để kiếm quân ư? Thực không giấu gì, ta cũng đã có ý chiêu binh.
— Nguyên Đễ cũng muốn khởi binh cần vương? - Tào Tháo vui mừng hẳn lên.
Gương mặt trắng trẻo của Trần Ôn chợt lộ vẻ khó nói:
— Ta chỉ là để tự vệ... Vạn nhất Viên Công Lộ kia đánh đến Dương Châu, cũng phải có binh mã để bảo vệ bách tính ở nam bắc sông này chứ.
Tào Tháo khẽ cười, bảo:
— Câu này của huynh nói ra thật phi lý, Viên Thuật kia có quyền gì mà dám công phạt châu quận? Cầm quân thảo nghịch là vì đại nghĩa, nhưng nếu lại gà nhà đá nhau há chẳng phải là gây chuyện ư? Ta nghĩ hắn chẳng dám đâu.
— Hắn đã dám rồi đấy! - Trần Ôn thấy Tào Tháo có vẻ bất ngờ, - Hai tháng nay huynh bôn ba trên đường còn chưa rõ đó thôi, Trường Sa Thái thú Tôn Kiên đã khởi binh, vượt Trường Giang lên phía bắc hội hợp với Viên Thuật tại Lỗ Dương. Trên đường đi qua, Tôn Kiên đã giết Kinh Châu Thứ sử Vương Duệ, Nam Dương Thái thú Trương Tư rồi.
— Sao cơ!? - Tào Tháo cảm giác cơ thể chợt như tê dại, - Vì sao Tôn Văn Đài vô cớ giết người? Kinh Châu Thứ sử Vương Duệ có công dẹp loạn rất được bách tính trông mong.
— Trước đây, Khu Tinh, Linh Lăng, Quách Thạch ở Trường Sa làm loạn, Tôn Kiên và Vương Duệ nhận mệnh đem quân dẹp loạn, tuy đều đắc thắng nhưng hai người bọn họ tranh công bất hòa, gièm pha thờ ơ, các sĩ liêu ở Kinh Châu không ai không biết. E là Tôn Kiên đã có ý muốn giết từ lâu, lần này vừa hay nhân cơ hội trả mối hờn xưa.
— Vậy còn Trương Tư? Trương Tử Nghị và bọn Hàn Phức, Lưu Đại, đều được Châu Bí không tiếc mạng mình mới bảo lãnh cho được ra ngoại nhậm. Ông ta ở Nam Dương chiêu binh mãi mã hiệp trợ Viên Công Lộ thảo Đổng. Nghĩa sĩ như vậy, Tôn Kiên sao có thể nói giết là giết được?
— Đó là một tính toán sai lầm. - Trần Ôn cười nhạt bảo, - Viên Thuật xuống phía nam cử binh thảo Đổng, đóng quân ở Lỗ Dương, lương thảo đều nhờ quận Nam Dương cung cấp. Lúc đầu Trương Tư còn toàn tâm toàn ý giúp sức, nhưng sau thấy binh lực của Viên Thuật ngày một đông, sợ Viên Thuật quay lại cắn mình trước, mới ngầm cắt giảm quân lương tăng cường quản chế. Viên Thuật bèn mượn tay Tôn Kiên trừ Trương Tư, vậy là đất Nam Dương không còn ai quản nổi hắn nữa, Kinh Châu, Giang Bắc hắn đều đã nắm được trong tay.
— Cắt đất tụ binh? - Tào Tháo chớp chớp mắt nói, - Viên Công Lộ kia đúng là có tài bắt gà trộm chó. Các vị mục thú ở phương bắc dù có hiềm khích tranh giành, nhưng cũng chưa tới mức gây ra việc gì lớn. Không ngờ hắn ở đây, mượn đao giết người, đã hại mất hai vị đại nhân.
— Còn có những chuyện huynh không ngờ được đâu. Sau khi Tôn Kiên giết chết Trương Tư, Viên Thuật nhận mệnh Tôn Kiên làm Phá Lỗ tướng quân, kiêm lĩnh Dự Châu Thứ sử.
— Gớm đấy, chức Hậu tướng quân của hắn chẳng kém gì Xa kỵ tướng quân ở phía bắc đâu. - Tào Tháo nói móc một câu, rồi chợt thấy có điều bất ổn, - Dự Châu Thứ sử ư? Dự Châu Thứ sử chẳng phải là Khổng Trụ sao?
— Viên Thuật bảo Khổng Trụ là chức do Đổng Trác nhận mệnh, không được tính là thực.
— Vớ vẩn! - Tào Tháo nhổ một bãi nước bọt xuống sông, - Khổng Công Tự là quan do Đổng Trác nhận mệnh, lẽ nào chức Hậu tướng quân của Viên Thuật hắn cũng không phải?
— Huynh xem, tâm cơ của Viên Công Lộ kia có đáng sợ không. Dự Châu không nằm trong tay, nên hắn đồng ý cho Tôn Kiên một chức hữu danh vô thực, mục đích là để xúi Tôn Kiên mau mau lên phía bắc. Nhưng nếu Khổng Trụ, Trương Tư không được tính là quan viên, vậy phàm những người được Đổng Trác cho ra ngoại nhậm cũng có thể không được tính là quan, như thế cũng tức là...
— Tất cả các vùng trong thiên hạ, hắn có thể tùy ý cướp, tùy ý giết. - Tào Tháo nói toạc một câu.
— Vì thế huynh xem, Dương Châu này của ta há có thể là nơi thái bình? Không biết chừng một ngày nào đó cơn sóng dữ ấy sẽ thuận dòng xô đến. - Trần Ôn phóng tầm mắt nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, - Mạnh Đức, huynh câu nào cũng nói muốn thảo phạt tặc thần, phục hưng Hán thất, nhưng nay thiên hạ đâu đâu cũng có Đổng Trác, hơn nữa dụng tâm của chúng so với tên võ phu Tây Lương kia còn hiểm ác tàn độc hơn nhiều. Như tên Viên Công Lộ lòng mang chí khác, hay gã Tôn Văn Đài kiêu ngạo hống hách, hai kẻ đó liên hợp với nhau, e là sẽ còn làm mưa làm gió hơn nhiều. Huynh từ xa xôi ngàn dặm đến đây xin quân, ta sẽ cho huynh quân. Nhưng ta hy vọng huynh trở về hãy suy nghĩ kỹ xem, dù huynh có quét sạch Đổng tặc, liệu thiên hạ có thể trở lại như trước kia không? Không được như xưa, vậy chúng ta phải làm thế nào?
Tào Tháo trầm mặc hồi lâu, đột nhiên gằn giọng thốt lên một câu:
— Làm thế nào... Hừ! Quét hết hung tàn, giết sạch lũ Đổng Trác ấy!
Trên đường trở về huyện thành, Trần Ôn không muốn lại nhắc đến chuyện phiền lòng nữa, bèn cùng Tào Tháo cưỡi ngựa đi chầm chậm bên nhau, kể lại chuyện ngày xưa. Hạ Hầu Đôn đi cạnh chỉ dỏng tai lắng nghe, chẳng nói chen câu nào, còn Hạ Hầu Uyên và Lâu Dị thấy chẳng hứng thú gì, hai người dong ngựa lên trên tiến vào thành trước.
Vào cửa Đông thành Lịch Dương, rồi vòng qua hai con phố là đến nha môn. Hạ Hầu Uyên và Lâu Dị thấy đã gần tới chẳng buồn xuống ngựa, định chạy thẳng về nha môn.
Nào hay mới vòng qua một con phố, chợt từ phía tây có đoàn người tiến đến, đi đầu là vị trưởng giả tuổi chừng trên dưới sáu mươi, râu tóc bạc trắng, lưng đã hơi còng, cưỡi trên lưng con ngựa cao to, ăn mặc quý phái, tướng mạo hiền hòa, trông kiểu cách có lẽ là một hương thân, bên cạnh còn hơn chục kẻ bộc tòng đi bộ theo.
Đường xá trong thành đâu phải chỗ phi ngựa? Hạ Hầu Uyên lại không để ý, vừa dong ngựa vừa ngoái đầu nói cười với Lâu Dị, đến khi trông thấy toán người kia đi lại, muốn dừng ngựa cũng không còn kịp nữa. Tính tình lỗ mãng của Hạ Hầu Uyên chợt phát tác, cứ thúc mạnh vào mông ngựa cho nó chạy xuyên qua toán người kia.
Thế rồi cảnh tượng loạn hết cả lên, hai tên bộc tòng tránh không kịp đâm sầm vào ngựa của vị trưởng giả, rồi ngã lăn quay xuống đất. Lại thêm Hạ Hầu Uyên cưỡi chiến mã, ngựa thường không thể so được, nên khi va chạm đã khiến ngựa của vị trưởng giả kia loạng choạng, ông ta lại không kịp đề phòng, người nghiêng nghiêng ngả ngả rồi ngã bổ nhào từ trên lưng ngựa xuống đất. Hạ Hầu Uyên vốn chẳng để tâm gì đến mấy người bị xô ngã, tới liếc nhìn cũng không thèm liếc, chỉ ra sức phóng ngựa, không quay đầu lại. Hạ Hầu Uyên chạy rồi, trên phố lập tức náo loạn. Đám bộc tòng, kẻ thì chạy tới đỡ người bị ngã, kẻ lại giữ chặt con ngựa đang hoảng hốt, còn bốn năm tên đứng phía cuối liền nhanh tay chặn Lâu Dị đang chạy lại.
Lâu Dị lúc ấy giận quá, Hạ Hầu Uyên gây họa rồi bỏ chạy đi, để mình hắn ở lại giải quyết hậu quả. Nhưng chuyện này đúng sai đã rõ không thể cãi được, Lâu Dị vội xuống ngựa chắp tay xin lỗi:
— Thất lễ, thất lễ! Vị bằng hữu kia của ta có việc khẩn cấp, trong lúc vô ý đã xô phải chủ nhân của các vị, mong các vị lượng thứ.
— Chỉ một câu thất lễ là xong ư? Ngươi có biết lão gia của chúng ta là ai không? - Một tên bộc tòng lấy giọng hét to, - Mọi người xông lên, cho hắn một trận, rồi giao cho quan phủ trị tội.
Đám bộc tòng nghe lệnh lập tức vén tay áo xông lên, người giơ nắm đấm kẻ đá chân cùng xông vào Lâu Dị.
Lâu Dị vốn làm lính đã lâu, chẳng coi thứ quyền cước của bọn chúng ra gì, nhưng biết rõ mình đuối lý, nên không muốn đánh trả, mà chỉ né tránh. Nào ngờ đám bộc tòng đó được đằng chân lân đằng đầu, thấy bốn năm người không làm gì được mình Lâu Dị, lại càng không chịu ngừng tay, còn vừa đánh vừa chửi bằng thổ ngữ Dương Châu.
Lửa giận trong người Lâu Dị bốc lên, vừa tránh né vừa tay trái tóm lấy cánh tay, còn tay phải nắm lấy thắt lưng một tên bộc tòng rồi lấy sức nhấc bổng hắn lên quá đầu, ném mạnh vào giữa đám người. Một loạt tiếng kêu la loạn hết cả lên, bốn năm tên gia nô ngã sõng soài ra đất. Lâu Dị vỗ vỗ tay cười bảo:
— Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đúng là không coi nam tử hán miền bắc ta ra gì.
Một tên bộc tòng nằm trên đất đau quá tru tréo toáng lên, ngẩng đầu trông thấy quản gia đang giục mọi người khiêng ông chủ đi, liền kêu to:
— Vương đại ca, huynh nhìn xem! Các huynh đệ bị ăn đòn rồi. Tên tiểu tử này còn loạn ngôn, khinh thường phương nam chúng ta không có người. Đại ca lại không quan tâm, thật khốn kiếp, chẳng có nghĩa khí gì cả!
Gã vừa nói thế, tên quản gia nhất thời hầm hầm tức giận, cởi phăng áo ngoài, nhảy vọt đến trước mặt Lâu Dị:
— Tên to xác, ngươi coi thường người khác vậy sao. Cho là phương nam chúng ta không có hảo hán ư? Ta với ngươi tỉ thí một trận!
Lâu Dị nhìn kỹ hắn. Thấy nam tử mang dáng vẻ quản gia này khoảng trên dưới ba chục tuổi, vai rộng eo tròn, tay to chân lớn, mặt trắng râu ngắn, cặp mắt to trợn tròn hung dữ, vóc dáng thấp hơn mình khoảng nửa cái đầu, liền cười nói:
— Tên mọi miền nam ngươi, khẩu khí thật lớn.
— Tên ngọng miền bắc kia, hãy cẩn thận! - Vừa nói, nắm đấm to tựa cái đấu của hắn đã vù vù đánh lại.
Lâu Dị giật mình, không ngờ hắn ra tay nhanh đến thế, vội ngửa mặt tránh né. Ngay lập tức hắn lại thêm một bước xông thẳng tới. Lâu Dị lui vội về sau bốn năm bước, chới với giây lát mới né được. Rồi hắn cũng không nhường nữa, nhanh như tên bắn lao tới, động tác không nhanh cũng không chậm, ứng phó theo chiêu thức. Hai bên cứ kẻ đánh qua người đánh lại, bất phân thắng bại như thế.
Khi ấy Tào Tháo cũng đã đến, từ xa trông thấy Lâu Dị đang đánh nhau với một nam tử mặt trắng. Tào Tháo biết Lâu Dị không dễ động thủ với người khác bao giờ, nên không quát ngừng lại, chỉ quay đầu cười bảo Trần Ôn:
— Nguyên Đễ, xem ra người của ta lại làm đệ thêm phiền rồi. Đệ mau xem kia, sức lực của Lâu Dị ta biết vì hắn đã theo ta kinh qua không ít chiến trận. Kẻ ăn mặc dáng vẻ quản gia kia có thể đánh ngang ngửa với hắn, cũng đủ biết bản lĩnh thế nào.
Trần Ôn thấy Tào Tháo không hỏi đúng sai, chỉ chăm chú quan sát, thì mỉm miệng cười, rồi quay nhìn xem hai tên đang giao đấu, chợt không ngăn được ngạc nhiên vội quát:
— Vương Tất! Lâu Dị! Các ngươi không đánh nữa!
Hóa ra tên mặt trắng ấy tên gọi Vương Tất. Nghe Trần Ôn bảo ngừng tay, hắn vội lui lại một bước kêu to:
— Đại nhân chúng tôi đến tìm ngài, bị bằng hữu của tên cuồng đồ này phóng ngựa đâm vào, xin Trần sứ quân đứng ra phân xử.
— Đệ biết tên kia ư? - Tào Tháo cảm thấy rất bất ngờ.
Trần Ôn cũng không để ý tới câu hỏi của Tào Tháo, vội hỏi Vương Tất:
— Đại nhân nhà ngươi có bị thương không, ông ấy hiện giờ ở đâu?
— Tại hạ đã sai gia nhân khiêng lão gia vào phủ của ngài nghỉ ngơi rồi.
Trần Ôn ngoảnh đầu trách cứ Tào Tháo:
— Huynh gây họa cho ta rồi, bọn chúng xô phải Cửu Giang Thái thú Lưu Mạc, chúng ta mau vào phủ xem sao!
Tào Tháo vừa nghe thấy đã ngây người: Cửu Giang Thái thú Lưu Mạc này chính là hậu duệ dòng đích của Quang Vũ đế, là em ruột của đương kim Lang Nha vương Lưu Dung, có thể nói là trọng thần trong tôn thất. Nghĩ đến đó, đầu óc ù lên, Tào Tháo vội cùng Trần Ôn ruổi ngựa chạy về phủ. Tùy tòng gia nô hai bên kéo nhau rầm rập chạy theo sau, Vương Tất và Lâu Dị vẫn không chịu buông ra, cùng túm cổ áo nhau đi theo phía sau cùng.
Trần Ôn dẫn Tào Tháo vào cửa phủ, lập tức đi sang hậu viện vào trong sảnh đường, chỉ thấy lão Lưu Mạc đang ngả lưng trên sập, cặp mắt khép hờ.
— Lưu lão quận tướng, thực là thất lễ, kẻ xô vào ngài khi nãy là cấp dưới của bằng hữu thuộc hạ. Thuộc hạ xin được thay y tạ lỗi với ngài. - Trần Ôn vừa nói vừa vái một vái dài sát đất, - Ngài thân phận đường đường thế này mà gặp phải chuyện đó... thực là tội chết, tội chết! Ngài có bị thương không ạ?
— Không hề gì. Chỉ là bị dọa cho kinh hãi một chút thôi. - Lưu Mạc thở dài, khi trò chuyện vẫn mang vẻ mặt hiền từ khách khí, - Đám trẻ tuổi có chút kiêu căng phóng túng cũng là chuyện hiểu được.
— Tại hạ Tào Tháo, dạy bảo bộ hạ không nghiêm để chúng xô phải lão ngài, tội thực đáng muôn chết!
Ánh mắt Lưu Mạc chợt sáng lên:
— Ngài là Tào Mạnh Đức?
— Chính là tại hạ.
Lưu Mạc gượng ngồi dậy:
— Lão hủ từng nghe, quân của các vị mục thú kéo đến Hà Nam, nhưng duy có Tào Mạnh Đức dám dẫn quân đánh sang tây, tuy bại nhưng cũng vinh, không ngờ lại chính là ngài!
— Ha ha... Lão ngài quá khen rồi! - Lần đầu tiên được nghe đại thần tôn thất khen ngợi, trong lòng Tào Tháo thấy vô cùng hứng khởi, vừa định nói thêm mấy câu khách sáo, đã nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
Lâu Dị và Vương Tất, tay đánh chân đá, đã lôi nhau đến nơi.
— Ngừng tay cả đi! - Trần Ôn kêu lên, - Đã tới chốn này, còn dám đánh nhau ư? Các ngươi không coi bản Thứ sử ta ra gì có phải không. Rốt cuộc là chuyện gì, nói!
Hai người quỳ dưới đất, mỗi người một ý, mãi nửa ngày mới nói rõ đầu đuôi. Lưu Mạc ngửa mặt cười lớn:
— Hai người các ngươi hành sự cũng quá lỗ mãng. Việc này vốn cả hai đều vô can, sao đến nỗi phải động chân động tay. Vương Tất, quỳ sang một bên, lát nữa nghe ta trị tội.
— Dạ! - Vương Tất ngoan ngoãn ra ngoài quỳ xuống.
Tào Tháo thấy Lưu Mạc trừng phạt thủ hạ, cũng làm ra vẻ nổi giận với người của mình:
— Lâu Dị! Ngươi cũng ra bên kia quỳ xuống.
Thấy Vương Tất và Lâu Dị quỳ cạnh nhau không dám động đậy. Lúc này Trần Ôn mới thở phào, ngồi xuống nói:
— Lão đại nhân, hôm nay ngài mặc tiện phục cưỡi ngựa đến tìm thuộc hạ, không biết có điều gì dạy bảo?
Lưu Mạc vuốt vuốt chòm râu đốm bạc:
— Ta đặc ý đến từ biệt sứ quân đây.
— Từ biệt? - Trần Ôn rất bất ngờ, - Ngài định đi đâu?
— Ta định đến Trường An bệ kiến đương kim hoàng thượng.
Vừa nghe ông ta nói câu ấy, những người có mặt đều kinh hãi.
— Đương kim thiên tử tuy do Đổng Trác lập nên, nhưng dẫu sao vẫn là huyết thống của tiên đế. Nay đại quân rầm rập mà không tiến vào được, các vị mục thú chần chừ không đánh, ai nấy đều đã manh nha chí khác, như thế lâu ngày sẽ sinh đại họa. - Nói đến đó, mắt ông ta lộ vẻ sợ hãi, tựa hồ nhìn thấy điều gì đó vô cùng kinh hoàng, - Thứ cho lão phu nói câu này có vẻ nghiêm trọng, không biết đất chín châu sau này sẽ có bao kẻ xưng đế, bao người xưng vương.
Lời dự báo chẳng lành ấy vốn chỉ nghe thôi đã hoảng, lại được thốt ra từ miệng vị tôn thất Lưu gia càng khiến người ta thấy bất an, Trần Ôn và Tào Tháo không ai dám nói chen câu nào.
— Cho nên lão phu muốn đích thân đến Trường An một chuyến. Thứ nhất là muốn xem đương kim thiên tử có được bình an không, thứ hai là... - Lưu Mạc nhìn chằm chằm vào Tào Tháo nói, - Hy vọng có thể gặp được Đổng Trác, xem liệu có thể dùng lý lẽ nói với con người ấy được không. Nếu được, ta muốn khuyên hắn trả chính sự cho thiên tử, sẽ xá miễn cho hắn tội giết vua trước đây.
— Lẽ nào lại để mặc tên nghịch thần Đổng Trác bạo ngược?
— Mạnh Đức, không phải ai cũng một lòng trung với triều đình như ngài. - Vừa nói Lưu Mạc vừa cúi đầu, bỗng giọt nước mắt già nua rơi xuống, chòm râu đốm bạc rung rung, - Thảo Đổng tặc... thảo Đổng tặc... đánh đến hôm nay ta thấy lũ tặc nhân ngày càng nhiều. Hoàng quyền đã mất, chính lệnh không được thi hành, ít ra ở chỗ Đổng Trác còn có bề tôi nghe lệnh triều đình, còn vùng Quan Đông thì sao? Nay còn kẻ nào để hoàng đế vào mắt mình nữa?
Tào Tháo, Trần Ôn đều nín lặng.
— Ta luôn không hiểu, đám mục thú kia, có kẻ nào không phải môn đệ nhà thế gia? Kẻ nào không nhận mấy đời hoàng ân của triều đình đại Hán? Sao đến lúc này chúng đều quên hết ơn vua? - Lưu Mạc lau nước mắt, - Nghĩ lại Viên Công Lộ kia, bốn đời Tam công phú quý vô biên, Lưu gia chúng ta có lỗi gì với hắn? Vậy mà hắn đến Nam Dương, ngoài mặt là thảo nghịch, thực tế lại giữ quân tự bảo vệ mình, mấy hôm trước còn đòi lương thảo tiền bạc ở chỗ Trần vương Lưu Sủng, như thế là muốn làm gì?
Tào Tháo cười nhạt nói:
— Viên Công Lộ đúng là mơ tưởng hão huyền. Tại hạ có may mắn được gặp mặt Trần vương một lần. Đại vương bản tính thẳng thắn kiêu dũng, chắc chắn không sợ một kẻ như Viên Thuật.
Trần vương Lưu Sủng kiêu dũng, rất giỏi bắn cung, yêu thương bách tính, lại được Trần Quốc tướng Lạc Tuấn phụ tá, có công lớn trong việc bình định loạn Khăn Vàng, là người có thực lực mạnh nhất trong các vương chư hầu. Sau khi nghĩa quân thảo Đổng hội thề với nhau, Lưu Sủng tự xưng là Phụ Hán Đại tướng quân, ngồi trấn ở Hạ Dương để trợ thanh thế, cũng có thể coi là một bộ quân thảo phạt Đổng Trác. Lại thêm Trần Quốc nằm phía tây nam Dự Châu, nên Trần vương Lưu Sủng cũng là chướng ngại ngăn trở rất lớn trước thế lực không ngừng lớn mạnh của Viên Thuật.
— Trần vương tuy kiêu dũng có thể bảo vệ được phong quốc, nhưng ta đã ngần này tuổi rồi. - Vừa nói Lưu Mạc vừa vuốt chòm râu, - Thực không thể giữ được đất Cửu Giang nữa. Ta định dâng biểu lên triều đình, xin Châu Ngang ở Cối Kê nhận chức Cửu Giang Thái thú thay ta. Châu thị là vọng tộc ở Cối Kê, huynh trưởng của Châu Ngang là Châu Hân hiện là Đan Dương Thái thú, còn tiểu đệ là Châu Ngu hiện phục vụ trong quân ở Hà Nội. Hy vọng dựa vào sức của ba huynh đệ họ có thể kiềm chế được Viên Công Lộ làm bừa.
— Xin lão đại nhân an lòng. - Trần Ôn cương nghị nói, - Thuộc hạ cũng sẽ giữ đất an dân, tuyệt không để hắn hống hách ở đây. Còn về lão đại nhân, ngài không cần phải đi... Tây kinh là chốn hiểm địa chẳng nên coi thường.
Lưu Mạc cười nhăn nhó:
— Ý ta đã quyết, sợ gì hiểm địa. Bất luận thế nào, ta cũng phải gặp được hoàng thượng. Tình thế hiện nay, phải có người trong tôn thất dám đứng ra mới được. Ta muốn thử khuyên giải Đổng Trác, nói đôi câu quang minh chính đại, để sinh linh trong thiên hạ khỏi lầm than. Còn nếu là nói riêng thì... để hoàng quyền đại thống của Lưu gia chúng ta không đến nỗi phải rơi vào tay kẻ ngoại nhân.
Tào Tháo cúi đầu thầm nhủ: “Lão nhân gia, ngài nghĩ giản đơn quá, nghĩ thì dễ làm mới khó. Ngài bảo Đổng Trác trả lại triều chính rồi về Lương Châu liệu được không? Bảo những kẻ đang nắm trọng binh trong tay giải tán quân mã, quay về trị dân liệu được không? Thiên hạ loạn lạc dường đã trở thành việc không thể tránh được rồi...” Tào Tháo muốn khuyên Lưu Mạc mấy câu, nhưng trông ông ấy râu tóc đã bạc, mặt mũi tiều tụy, lưng đã hơi gù. Một người đã già như vậy, đi lên Tây kinh, dấn thân vào chốn hiểm địa, cũng là vì giang sơn đại Hán mà dốc chút sức lực cuối cùng. Nghĩ đến đó, Tào Tháo lại thêm vài phần kính phục.
Lưu Mạc trầm mặc giây lát, lại bảo:
— Mạnh Đức, hẳn lần này ngài đến đây là để xin quân?
Tào Tháo gật gật đầu, ngượng ngùng nói:
— Sau trận Huỳnh Dương, binh lính tử thương gần hết, tại hạ không biết làm sao, đành đến đây xin Nguyên Đễ giúp đỡ.
— Diệt được Đổng Trác đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không thể diệt... cũng nên nghĩ cách giữ đất an dân để đợi Tây kinh sinh biến. Chu Á Phu ra sức chống sóng dữ cố nhiên là trung, nhưng Đậu Dung bảo vệ được riêng đất Hà Tây cũng là trung vậy. - Lưu Mạc nhìn thẳng vào Tào Tháo, - Các nơi binh mã đông đảo, duy chỉ có ngài dám xuất binh đánh trận, cũng đủ thấy sự trung nghĩa của ngài hơn hẳn kẻ khác. Nếu lão hủ có thể may mắn không chết mà đến được kinh sư, tất sẽ tiến cử ngài lên trước thiên tử.
— Lão ngài ưu ái quá, khiến tại hạ thực là lo sợ. - Tào Tháo vội thi lễ.
— Lại đây. - Lưu Mạc bỗng vẫy tay gọi Vương Tất, - Tại sao ngươi động thủ đánh người?
Vương Tất quỳ lết đến trước mặt Lưu Mạc:
— Tại hạ thấy năm huynh đệ bị tên tiểu tử này đánh ngã, nên...
Lâu Dị chợt nói chen vào:
— Ta đã nhường nhịn, vậy mà năm tên bọn chúng vẫn vây đánh không tha, bị đòn là do chúng tự chuốc lấy thôi.
— Ngươi ngậm miệng! - Tào Tháo lập tức trách mắng.
Lưu Mạc giơ tay ra hiệu Tào Tháo không cần nổi nóng, lại bảo:
— Vương Tất, ngươi tận mắt chứng kiến rồi, có đúng là năm tên bọn chúng lấy nhiều nạt ít, bám riết người ta không tha, đúng không?
— Tiểu nhân có thấy thế ạ! - Vương Tất gật gật đầu, - Nhưng các huynh đệ nói nếu tiểu nhân không ra tay thì không có nghĩa khí.
— Nghĩa khí? - Lưu Mạc bật cười, - Ngươi kể lại chuyện ngày xưa, vì sao lại làm nô bộc ở nhà ta?
— Năm ấy tiểu nhân ra tay giúp bằng hữu đánh chết người, phải trốn chạy bên ngoài, may được lão đại nhân thu nạp.
— Ngươi xem xem, chuyện hôm nay với tội lỗi của ngươi năm xưa có khác nhau không? Thật không khôn ra được chút nào... - Lưu Mạc nói vẻ nghiêm túc, - Nghĩa khí có thể lớn hơn cả đúng sai sao? Vương Tất ơi là Vương Tất, ta đã dạy ngươi thế nào? Kết giao bằng hữu, hành xử nghĩa khí cũng phải có con mắt tinh tường. Có người được bằng hữu giúp đỡ, có người vì bằng hữu mà mắc lụy, lại có người vì sai lầm trong kết giao bằng hữu mà mất mạng, ngươi nhất thiết phải nhìn đúng người rồi mới nói nghĩa khí được!
Tào Tháo bất giác cười thầm ông già này cố ý nói vẻ nguy hiểm cho người nghe phải lưu tâm. Vương Tất không dám đáp, chỉ nói:
— Tiểu nhân xin cẩn lĩnh lời giáo huấn của lão gia!
Lưu Mạc đưa tay vuốt râu, nói:
— Ngươi đã theo ta bao nhiêu năm rồi?
Vương Tất nói:
— Tiểu nhân đã theo hầu lão gia năm năm rồi ạ.
— Năm năm, nhanh thật... - Lưu Mạc gật gật đầu, - Ngươi võ nghệ đầy mình, mà làm nô bộc dưới tay ta năm năm, cũng thật là làm khó ngươi.
— Lão gia có ơn tái sinh tiểu nhân.
Lưu Mạc chỉ chỉ vào Tào Tháo:
— Ngươi hãy dập đầu trước Tào tướng quân đi, sau này hãy theo ông ấy.
— Lão gia không cần tiểu nhân nữa sao? - Vương Tất vô cùng kinh ngạc.
— Ta không thể cần ngươi được. - Lưu Mạc vỗ vỗ vai Vương Tất, - Ngươi là kẻ võ biền, há có thể ở mãi bên lão già gần đất xa trời như ta? Đại trượng phu nên lập công dựng nghiệp, ngươi hãy tòng quân theo Tào tướng quân! Mau dập đầu!
Vương Tất lĩnh mệnh, quay sang Tào Tháo nghiêm cẩn dập đầu. Tào Tháo không biết làm sao cho phải, vội đưa tay đỡ dậy:
— Lão đại nhân, thế này...
— Ta sắp phải đi Trường An, hà tất chiếm suông một kẻ hữu dụng thế này? Vương Tất võ nghệ cao cường, lại thông chữ nghĩa, Mạnh Đức ngài thu nạp làm bộ hạ, cân nhắc mà cho làm thân binh, cũng tiện đem theo hộ vệ bên mình, muôn vàn chớ chối từ.
— Vậy... đa tạ lão đại nhân ban ơn! - Tào Tháo vái tạ, lại nhìn kỹ Vương Tất một lượt, thấy Vương Tất tướng mạo thuần hậu, vai rộng eo tròn, rất xứng cùng Lâu Dị làm một cặp hộ vệ.
Trần Ôn cười nói:
— Chúc mừng Mạnh Đức huynh được thêm một cánh tay, ta nghĩ kỹ rồi, sẽ chia cho huynh ba ngàn binh mã. Ngoài ra, còn phải dựa uy danh lão đại nhân, nhờ ngài viết một bức thư gửi Đan Dương Thái thú Châu Hân, bảo ông ta cũng chia ít quân cho Mạnh Đức.
Lưu Mạc lắc đầu nói:
— Thư ta có thể viết, nhưng chỉ e Mạnh Đức đến đây xin quân không phải kế hay.
— Đại nhân vì sao lại nói vậy?
— Nay Dương Châu còn yên, bắc phương lại loạn lạc, sợ rằng người nam không sẵn lòng lên phía bắc. Nếu chúng đã không muốn đi, xin Mạnh Đức chớ cưỡng ép làm khó. - Lưu Mạc thở dài, - Sĩ đại phu tranh quyền, có liên quan gì tới bách tính chứ? Xưa kia Sở Vương vấn đỉnh(*), ở đức chứ không ở chiến. Bách tính chỉ muốn được sống những ngày yên ổn, ai có thể cho họ được sống yên ổn, người đó mới thực là bậc quân vương. Kẻ lạm binh hiếu chiến chẳng có gì là cao minh cả.
Tào Tháo không ngăn được thầm nghĩ trong lòng: “Việc chinh chiến có nên tiếp tục không? Hay là tìm một nơi làm chỗ đứng chân, tiếp đó giữ đất yên dân? Con đường mà ta phải đi rốt cuộc là đâu...”
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3