One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
hiêu binh mãi mã chinh thảo Đổng Trác
Bàn việc quyên tiền
Có người giúp đỡ nên hành trình từ Dự Châu đến Duyện Châu của Tào Tháo vô cùng thuận lợi.
Mấy ngày sau, Tào Tháo dẫn bọn Đinh Phỉ đến huyện Trần Lưu. Điều khiến Tào Tháo không thể ngờ là, khi đến Minh Nhạn đình cách huyện Trần Lưu tới mười dặm đường, đã được đón tiếp long trọng.
Từ cách rất xa, khi còn đang ngồi trên mình ngựa, Tào Tháo đã trông thấy cờ quạt phấp phới, binh lính chỉnh tề, tất cả quan viên quận huyện đứng thành hai hàng bên quan đạo. Chính giữa là một quan viên trung niên, đầu đội mũ ủy mạo, mình vận triều phục, vai khoác dây xanh, lưng thắt đai ngọc, tướng mạo đôn hậu, vẻ mặt tươi cười - Đó chính là Đông quận Thái thú Trương Mạc.
Trương Mạc tự Mạnh Trác là bằng hữu nhiều năm của Tào Tháo. Suốt thời gian dài đến nay, trước sau ông ta luôn đứng trên cùng chiến tuyến với Tào Tháo trong chuyện đấu tranh giải phóng đảng cố, đánh đổ hoạn quan. Nhất là trong khoảng thời gian Hà Tiến nắm quyền chính, mối thâm giao giữa hai người lại càng thân mật. Sau khi Đổng Trác tiến kinh, Trương Mạc cũng dùng sách lược giả bộ thuận tòng để được hắn tín nhiệm, và cho ra ngoài làm Thái thú Trần Lưu.
Tào Tháo thấy Trương Mạc đem đội ngũ đón tiếp mình long trọng như vậy, được ưu ái quá đâm hoảng, vội xuống ngựa chạy đến:
— Mạnh Trác huynh, lâu nay vẫn được bình an chứ!
Trương Mạc cười ha hả, tiến đến gần bên:
— Đang mong ngóng đệ đến đây. Lão bá phụ mong ngóng thương con, ngày ngày đều đến chỗ ta hỏi han tin tức của đệ đó!
— Gia tộc tiểu đệ may được nhờ ơn huynh quan tâm lo lắng!
— Đệ khách sáo rồi. - Trương Mạc chắp tay đáp lễ.
Tào Tháo nhìn quanh quan viên hai bên:
— Tiểu đệ đâu có tài đức gì, nào dám nhận lễ long trọng thế này.
— Đệ nay đã đến đây, ngu huynh có thêm một cánh tay, chuyện cử nghĩa có thể thành vậy! - Trương Mạc quay sang nói với các quan viên, - Vị này chính là Tào Mạnh Đức năm xưa uy chấn giặc Khăn Vàng!
Ông ta vừa nói xong câu ấy, các quan viên hai bên lũ lượt chắp tay vái dài, vô cùng cung kính.
Tào Tháo vội thi lễ một vòng, ngẩng đầu lên lại thấy đệ đệ Tào Đức cũng đã đến, huynh đệ gặp nhau vô cùng hoan hỷ. Tào Tháo lại giới thiệu Đinh Phỉ, mọi người chẳng ai lên ngựa, cứ cùng Trương Mạc chuyện trò vui vẻ đi vào huyện thành.
— Phải nói rằng Đổng Trác kia cũng khảng khái, lại trao cho ta chức Thái thú này. - Trương Mạc vừa nói vừa cười, tựa như giễu cợt lại dường cảm kích.
— Nếu bảo Đổng Trác một lòng muốn làm bại hoại thiên hạ đại Hán, đệ không tin. Hắn thực sự có tài cầm quân, có gan dùng người, hơn nữa còn có suy nghĩ muốn chấn chỉnh triều cương. - Tào Tháo trịnh trọng nói.
— Ồ? - Câu ấy thực sự khiến Trương Mạc vô cùng bất ngờ.
— Nhưng Đổng Trác không hiểu cục thế thiên hạ. - Tào Tháo lắc đầu than. - Từ thời Hiếu Hoàn hoàng đế trở lại đây, bách tính trong thiên hạ cùng khổ, dân không sống nổi, ngay đến tiên đế cũng ra sức hưởng lạc không lo chính sự trong nước. Loạn Khăn Vàng, dân sinh điêu linh, triều đình đã trừ diệt tiểu nhân, cũng nên chấn hưng đạo khoan nhu, cho dân được nghỉ ngơi an lạc. Trong lúc sinh linh rên xiết trong hoang phế đợi ngày thoát ra, Đổng Trác lại hoành hành tàn bạo, tự ý phế lập, như thế há chẳng phải giết gà lấy trứng ư?
Trương Mạc hiểu ý Tào Tháo, cũng gật đầu nói:
— Người bệnh trầm kha, khó chịu được liều thuốc mạnh. Người đói lâu ngày không thể ăn được đồ cứng. Đó chính là điểm tai hại của kẻ võ phu nắm việc nước.
— Đâu chỉ có vậy? Đáng hận nhất là hắn coi mạng người như cỏ rác, lạm sát kẻ vô tội, dân chúng Hà Nam, Dĩnh Xuyên phải chịu vô số tai họa. - Tào Tháo khẩn thiết nói. - Mạnh Trác huynh, suốt dọc đường từ Lạc Dương về đây, đệ thấy khắp nơi tường xiêu nhà đổ, muôn dân chết chóc đào vong. Đất Trung Nguyên trù phú nhường này, mà đã bị binh mã của Đổng Trác giày xéo thành vùng hoang phế. Nếu để tình trạng này lâu ngày, xã tắc sẽ nguy mất, vì quốc tộ giang sơn đại Hán ta, tất phải diệt trừ tên giặc ấy!
— Đệ còn chưa biết đó thôi, Viên Thiệu ở Bột Hải, Kiều Mạo ở Đông Quận, Viên Di ở Sơn Dương đã chiêu binh mãi mã chuẩn bị cử binh. Còn cả đệ đệ của ta là Trương Siêu ở Quảng Lăng cũng đang trù tính việc quân, mọi người đồng tâm hiệp lực sẽ có thể đại chấn thanh thế, chúng ta cũng phải nhanh chóng hành động. Nhưng... - Trương Mạc dừng bước. - Chẳng sợ hiền đệ chê cười, ngu huynh thực sự không có tài cầm quân, việc binh nhung phải nhờ đệ vất vả nhiều.
— Tiểu đệ tất sẽ tận lực, nhưng khi giương cao cờ nghĩa, huynh vẫn phải đứng ra thống soái.
— Ta!? Thi hành chính sự, giáo hóa, vỗ về bách tính ngu huynh còn tạm, chứ cầm quân đánh trận... - Trương Mạc cười nhăn nhó. - Chỉ e là ta lực bất tòng tâm.
Tào Tháo thấy Trương Mạc tỏ vẻ khó xử, cố nén cười bảo:
— Mạnh Trác huynh hiểu lầm rồi. Tiểu đệ không có ý để huynh xung phong trận tiền đâu. Bởi hiện đệ là kẻ mang tội, là yếu phạm triều đình đang nghiêm lệnh tróc nã. Nếu để đệ làm thống soái binh mã một quận, vô danh vô phận há chẳng thành ra quân thổ phỉ ư? Danh bất chính thì ngôn bất thuận, ngôn bất thuận thì sự khó thành...
— Vậy thì được, ngu huynh sẽ gắng làm việc khó vậy. - Trương Mạc vui vẻ đồng ý nhưng nụ cười trên mặt đã dần tắt. - Có điều chiêu binh cũng là việc khó. Tuy từ khi đáo nhậm đến nay ta đã điều tập quân trong quận, nhưng rốt cuộc vẫn là giật gấu vá vai. Nay chưa nói đến chuyện đánh Đổng Trác, chỉ e Đổng Trác mà đánh tới chúng ta cũng khó lòng tự bảo vệ được. Trần Lưu tuy là quận đứng đầu Duyện Châu nhưng cũng không phải nơi giàu có, nhất là năm xưa khi loạn Khăn Vàng nổi lên, Hoàng Phủ Tung và bộ quân của Trương Giác đã giao chiến mấy bận ở đây, dân sinh điêu đứng, hộ tịch giảm nửa.
— Có thể chiêu tập lưu dân ở Dĩnh Xuyên đến đây.
— Chuyện này ta cũng từng nghĩ tới. - Trương Mạc nói rồi dừng lại không đi nữa, quay sang nhìn Tào Tháo. - Nhưng năm nay mất mùa, tiền lương không đủ sao chiêu tập người được. Một khi lưu dân dồn đến quá đông, ngược lại còn nảy sinh lắm chuyện, gây hại cho quận ta.
— Lẽ nào không thể tìm được nhà cường hào phú hộ nào ở đây để mộ tập tiền lương? - Tào Tháo chẳng cảm thấy có gì khó khăn. - Chưa nói đến tài sản của người khác, ngay số tài hóa của phụ thân đệ cũng đủ để vũ trang hai ba ngàn người. Mạnh Trác huynh quân tử khiêm cung, khách sáo quá rồi. Thực ra không cần đợi đệ đến đây, vẫn có thể bàn việc này với gia phụ trước, chắc hẳn phụ thân đệ sẽ...
Còn chưa nói hết câu, đã thấy Tào Đức đi bên cạnh dường đang kéo tay áo mình và cố ý ho hắng mấy tiếng.
Tào Tháo thấy hơi kỳ lạ, lập tức im bặt. Tào Đức nhân cơ hội tiếp lời:
— Trương quận tướng sự vụ bận rộn, huynh trưởng không nên làm mất thì giờ. Theo ý tiểu đệ, chúng ta lên ngựa mà đi, mau chóng vào thành, đợi sau khi gặp phụ thân bàn bạc kỹ lưỡng, sẽ lại đến quận phủ thương nghị đại sự.
Tào Tháo vốn thông minh nhạy bén, vừa nghe đệ đệ nói vậy, liền biết bên trong hẳn có nội tình, vội lựa lời:
— Tử Tật nói rất có lý, chúng ta chớ mất thì giờ ở đây nữa. Đệ xin đến chỗ phụ thân vấn an trước, sau đó sẽ lại tìm huynh trưởng bàn việc tận trung báo quốc.
Câu ấy nói ra có vẻ khôi hài, khiến Trương Mạc cứ mỉm cười mãi. Mọi người liền ai nấy lên ngựa cùng chạy vào huyện thành. Tào Tháo lặng lẽ đi đến bên ngựa của tiểu đệ, hỏi nhỏ:
— Sao vậy?
Tào Đức cười nhăn nhó nói:
— Việc mộ tập tài hóa, Trương Mạnh Trác từng nói với phụ thân rồi. Cha giờ chỉ mê tiền, không chịu móc hầu bao ra đâu!
Khi nãy Tào Tháo nói bốc tới tận mây xanh, trong khi phụ thân đã làm mất mặt Trương Mạc từ bao giờ, bất giác đỏ mặt, lại lẩm bẩm nói với đệ đệ:
— Phụ thân thương đệ thế, sao đệ không khuyên giải?
— Đệ khuyên không nổi! Huynh thử đi thì biết ngay.
Tào Tháo sau khi vào thành liền đến chỗ người nhà đang tạm ở, vừa nhìn đã thấy ngạc nhiên. Có thể nói Trương Mạc khoản đãi rất chu đáo, bố trí người nhà Tào Tháo ở những chỗ tốt nhất trong huyện Trần Lưu, khu trạch viện ấy tuy không thật tinh xảo, nhưng cũng hơn nhiều khu nhà của Tào gia ở kinh sư. Vì Tào Tháo là kẻ bỏ trốn nên để đề phòng bất trắc, Trương Mạc lại phái sai dịch trong quận phủ đến bảo vệ cho gia quyến, thậm chí còn chia gia binh, nữ tì của mình đến hầu hạ việc ăn ở.
Trông thấy Đinh thị, Tào Ngang, Tào An Dân vây quanh, kẻ gọi phu quân, người gọi phụ thân, bá phụ, nhưng Tào Tháo vẫn không sao vui nổi. Trương Mạc đã chu đáo chăm lo người nhà mình thế này, nhưng phụ thân lại không chịu bỏ ra một xu, thật khiến người ta xấu hổ không chốn dung thân. Tào Tháo trò chuyện với người nhà mấy câu, liền kéo tiểu quản gia Lã Chiêu:
— Phụ thân ta đang ở đâu? Mau dẫn ta tới đó!
Dạo này Tào Tung đã già đi nhiều, tóc hầu như đã bạc trắng. Quân Tây Lương hoành hành cướp bóc, đánh đến Dĩnh Xuyên, lão nhân gia sợ đám cầm thú ấy tiến thêm một bước tấn công tới Bái Quốc, liền vội thu dọn kim ngân tài bảo, bỏ cả tộc nhân chạy đến Trần Lưu lánh nạn. Những vất vả khó nhọc trên đường khỏi cần phải nói, ngay cả nỗi lo về tinh thần cũng không thể chịu nổi. Thứ nhất là sợ quân Lương Châu bất ngờ xuất hiện nguy đến tính mạng, thứ hai là sợ đám gia binh hương dũng đi theo hộ vệ giết người cướp của, thứ ba là sợ Trương Mạc thừa cơ mình gặp nguy mà chiếm hết tài sản. May mà mọi việc đều xứng tâm như ý, khi ấy lão nhân gia mới thở phào nhẹ nhõm.
— Phụ thân, nhi tử bất hiếu đã để cho người phải khổ sở vất vả. - Tào Tháo trông thấy phụ thân, lập tức quỳ xuống dập đầu.
— Trốn được ra là tốt rồi, trốn được ra là tốt rồi! - Tào Tung rất xúc động. - Chỉ cần con đến được đây, ta đã an lòng lắm rồi.
— Phụ thân ở đây có được yên ổn không?
— Ăn uống đều tốt, cũng tạm được. - Tuy Tào Tung nói vậy, nhưng nét mặt vẫn lộ rõ vẻ bất an.
— Đổng Trác chiếm cứ triều đường, tự ý phế lập, quân Tây Lương bạo ngược khắp nơi, xâm phạm dân lành. Lần này nhi tử trốn khỏi Lạc Dương, khi qua đất Dĩnh Xuyên trông thấy tràn cảnh tang thương, thực là bất hạnh cho quốc gia.
— Chớ nghĩ nhiều thế làm gì, con đến đây là tốt rồi. Chúng ta đều được bình an vẫn hơn.
Tào Tháo cảm thấy phụ thân đang cố tình chuyển chủ đề, mới biết rằng cây cung này thực sự rất khó kéo, liền nói thẳng:
— Phụ thân, sau này phụ thân định thế nào?
— Việc này... Dẫu sao Trần Lưu cũng cách Hà Nam không xa, Viên Thiệu ở Hà Bắc chuẩn bị đánh nhau, Bào Tín ở Tế Bắc cũng đang chiêu binh, một khi chiến sự nổ ra thì chỗ này cũng không an toàn. Chúng ta nên về phía đông đến vùng duyên hải Thanh Châu, Từ Châu, hoặc xuống phía nam tới Kinh, Tương qua bên kia sông lánh nạn. Khi đó chúng ta tìm một nơi yên ổn, mua nhà mua đất, đắp lũy xây tường, thuê mướn thôn dân, tầm tang canh cửi, có thể đợi đến khi loạn lạc yên bình.
— Nếu Đổng Trác đắc thắng, đông đến Duyện, Thanh, nam xuống Dương Châu, cho binh lính thả sức gây họa bốn bể, đến khi ấy chúng ta còn biết trốn đâu được nữa? Phụ thân chớ quên, nhi tử đang là kẻ bỏ trốn, họa đến cửu tộc đấy!
— Việc này... - Tào Tung chau mày. - Lo chuyện trước mắt đã.
Tào Tháo vừa nghe vừa lắc đầu:
— Phụ thân đại nhân, nếu ai cũng nghĩ như vậy, dung túng Đổng tặc hoành hành bạo ngược, đến bao giờ thiên hạ mới được thanh bình?
Tào Tung cứng họng không nói lại được câu nào, hồi lâu mới bảo:
— Vậy ý con thế nào?
— Hưng nghĩa binh, diệt nghịch tặc.
— Khẩu khí lớn nhỉ! - Tào Tung trừng mắt nhìn con trai. - Dựa vào sức ngươi, lấy gì để có thể thành được đại sự?
— Há phải chỉ là sức của mình nhi tử? Phụ thân khi nãy đã nói, nay các châu ở phía đông quan ải đều đang chuẩn bị quân giới, chiêu binh mãi mã, một khi chúng nhân đồng tâm hiệp lực, nhi tử liệu rằng Đổng Trác cũng không thể kháng cự. Nhà ta đời đời chịu ơn nước, cũng nên bỏ chút gia tài chiêu mộ binh mã, mặc giáp cầm gươm...
Còn chưa đợi Tào Tháo nói xong, Tào Tung đã cắt ngang:
— Hóa ra ngươi cùng một bụng với Trương Mạc, suy cho cùng vẫn là mưu tính chút gia tài của ta! Đừng nói những câu khoác lác ấy nữa.
Tào Tháo thấy học Tô Tần đi thuyết khách không ổn, liền lấy tà trị tà, đổi mặt tươi cười, học cách vòi vĩnh đòi kẹo hồi nhỏ, ngọt nhạt nói:
— Phụ thân à, nhi tử không phải ngấm ngầm mưu tính gia tài, mà là muốn xác lập sự nghiệp, công thành danh toại để lên ngôi vị công hầu! Việc mở ra đại nghĩa tạm không bàn tới, phụ thân có thể chu toàn cho chút chí hướng này của nhi tử không?
— Lần này không được. - Tào Tung thẳng thừng cự tuyệt.
Tào Tháo vẫn mặt dạn mày dày nói:
— Phụ thân thực là nói mà không giữ lời. Khi xưa ở Lạc Dương, chẳng phải phụ thân đã nói từ nay về sau nhi tử có thể tùy ý hành sự, phụ thân sẽ luôn ủng hộ ư? Sao hôm nay phụ thân lại nuốt lời như thế?
— Nhưng ta đâu nói rằng ngươi có quyền làm tổn hại gia sản.
— Chuyện này sao có thể nói là tổn hại gia sản được? Đó là nghĩa cử.
— Cũng như nhau cả, chẳng phải đều xài tiền sao? Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, chút gia nghiệp này cả tổ phụ ngươi và ta đều phải gian nan lắm mới tích lũy được, sao có thể nói bỏ là bỏ? Nếu khắp nơi đều đã hưng binh, cũng chẳng vì một chỗ này của ngươi mà thiếu, hà tất phải lội vào vũng nước đục ấy. Đó chẳng phải là đổ phí xuống sông xuống biển ư? - Tào Tung cầm cây gậy chống lên liên tục nện xuống đất.
“Đổ phí xuống sông xuống biển? Phụ thân bỏ ra mười ngàn vạn tiền để mua chức Thái úy, thế mà chỉ làm được bảy tháng, đó mới thực sự là đổ phí xuống sông xuống biển!” Tào Tháo bực vậy nhưng không dám nói, nếu đấu khẩu vào lúc này, sẽ càng không có hy vọng thuyết phục được phụ thân, đợi bình tĩnh lại một chút, mới nói:
— Phụ thân đại nhân, xin phụ thân nghĩ lại xem, tiền tài của nhà ta từ đâu mà có?
Tào Tung không cần suy nghĩ đáp liền:
— Dù là nhận tham ô hối lộ mà có, đó cũng là tiền. Thời buổi này, ta không cần nói đạo lý với ngươi, sống tiếp được mới là giỏi đấy.
— Nhi tử cũng chỉ nói đạo lý mong được sống thôi, hơn nữa là mong cả thiên hạ được sống, mong giang sơn đại Hán được sống. - Tào Tháo lại đổi giọng, hy vọng có thể cảm động được phụ thân. - Xin phụ thân nghĩ giùm nhi tử, nay nhi tử cũng đã ba mươi sáu tuổi, đang là kẻ bạch đinh, lẽ nào lần lữa nửa đời rồi lại không nghĩ đến việc tiến thủ? Nhi tử trốn khỏi Lạc Dương, nếu không cử nghĩa, há lại không bị thiên hạ chê cười? Hơn nữa con đường hoạn lộ của Tào thị từ đây sẽ đoạn tuyệt, làm thế chẳng phải nhi tử sẽ hổ thẹn với công ơn khởi gia dựng nghiệp của tổ phụ đại nhân ư?
Dù tranh biện thế nào, về mặt đạo nghĩa Tào Tung luôn bị thua, ông đứng lên đỡ nhi tử dậy, khẩn khoản nói:
— Ngươi bảo ta nghĩ giùm ngươi, vậy ngươi cũng nghĩ hộ ta được không? Ta đã ngần này tuổi rồi, há có thể chịu được khổ sở của ly loạn, cũng chỉ mong dùng số gia sản này dưỡng già đến cuối đời thôi! Sách Thượng thư viết, ngũ phúc(*) thì “khảo chung mệnh” là khó nhất. Người thời loạn ly chẳng bằng chó đời thái bình, ngươi muốn để nắm xương già này còn phải chịu nghèo khổ ư? Ta chỉ mong ngươi bảo vệ ta, nay ngươi muốn làm đại sự, nếu là giúp Trương Mạnh Trác xuất binh ta không phản đối, nhưng còn việc lấy gia sản chiêu binh thì thôi khỏi.
— Đâu phải bỏ ra tất cả, vẫn còn để lại một phần chứ.
— Một xu một hào cũng là tiền.
— Phụ thân mang theo gia sản lớn thế này lưu lạc ở ngoài, chính là mầm chiêu họa. Sống trong đời loạn mà mang nhiều tiền thế sẽ không được yên đâu.
— Không có tiền càng khiến người ta không yên.
— Phụ thân, Đinh Văn Hầu cũng cùng nhi tử tới đây, hắn là kẻ keo kiệt vậy còn cam nguyện theo đại nghĩa. Thế mà phụ thân lại không thể ư? - Tào Tháo rất muốn ôm Tần Chân ra, để nó nói lại câu đêm trước lần nữa.
— Hắn trẻ tuổi không hiểu việc, nếu ta học hắn há lại chẳng hồ đồ ư?
“Phụ thân như vậy chẳng phải là quá hồ đồ sao?” Tào Tháo thấy tình cảm của mình không thể làm phụ thân xúc động, nghĩ ngợi rồi bảo:
— Hiện giờ Trương Mạnh Trác hậu đãi nhà ta, phụ thân không thể khảng khái một chút để báo đáp lại ư?
— Đồ ngốc, muốn lấy được trước tiên phải cho đi, đó là Trương Mạc đã có mưu tính. - Tào Tung vỗ vỗ vai Tào Tháo. - Thôi được rồi! Ta thấy ngươi cũng đừng theo hắn nữa, hãy bảo vệ ta tìm một chỗ yên ổn để đi, rồi mặc những kẻ khác cứ việc đi đánh giết!
Tào Tháo tức đến phát khóc, suốt dọc đường muôn vàn gian khổ đều đã vượt qua, không ngờ lại không thể làm gì được chính phụ thân mình. Còn đang tính toán cách khác, nhưng thực sự lúc này không thể nghĩ ra được gì.
Đúng lúc ấy, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người hét:
— Lão thân gia, ngài thật nhẫn tâm!
Quay đầu lại nhìn, hóa ra tiểu cữu Biện Bỉnh đang hằm hằm giận dữ xông vào.
Tào Tháo trông thấy Biện Bỉnh đến, trong lòng chợt thấy ngượng. Tào Tháo trốn khỏi Lạc Dương, nhưng lại không đưa theo Biện thị, đến nay không rõ sống chết ra sao, giờ biết ăn nói thế nào với Biện Bỉnh đây? Tào Tháo chỉ gượng cười nói:
— A Bỉnh, đệ đến rồi.
Biện Bỉnh chẳng thèm để ý đến Tào Tháo, quay sang Tào Tung kêu to:
— Quốc cừu gia hận lão thân gia đều không ngó ngàng đến ư?
— Quốc cừu gia hận gì chứ! Chuyện trong nhà ta không cần ngươi chen vào.
— Hừ! - Biện Bỉnh khẽ cười vẻ lạnh lùng, rồi chỉ mặt Tào Tung. - Ông thực không biết thế nào là tốt xấu! Đổng Trác chiếm cứ triều đường, ngược đãi bách tính, đó có phải là quốc cừu không? Tỷ tỷ của tôi, lại cả tôn nhi của ông bị khốn ở Lạc Dương, có phải là gia hận không? Ông thật nhẫn tâm, chuyện quốc gia ông không quản thì thôi, dù sao hồi làm quan chỉ biết ôm chân lũ hoạn, cũng chẳng phải quan tốt gì. Con dâu là người ngoài cũng bỏ qua, coi như tỷ tỷ tôi bạc phận, vì đời trước không tu đức nên mới gả đến nhà các người. Nhưng Tào Phi chẳng phải là cốt nhục của Tào gia ông ư? Tôn nhi ông cũng không cần sao? Tình cảm yêu thương khi còn bế tôn nhi ở Lạc Dương của ông giờ đã biến đi đâu hết rồi? Ông là cái thứ gì vậy? Đợi sau này, gặp phải cảnh thân thích không nhận, tử tôn ly tán, lúc ấy ông cứ ôm đống của cải bất nghĩa này mà khóc đi! - Nói rồi quay đầu bỏ ra ngoài.
Tào Tung bị hắn mắng thì không nói được câu nào, vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ trợn tròn mắt nhìn theo Biện Bỉnh đang hiên ngang đi ra. Tào Tháo lúc này đôi đường cùng khó, theo lý mà nói, Biện Bỉnh mắng phụ thân mình, Tào Tháo tuyệt không thể thấy mà làm ngơ. Nhưng hắn nói câu nào cũng lý lẽ đầy đủ, hơn nữa Tào Tháo cũng đang xấu hổ với tỷ đệ Biện thị nên không tiện nói gì. Thấy Biện Bỉnh đi ra rồi, Tào Tháo chỉ còn cách quay sang an ủi phụ thân:
— Phụ thân bớt giận, để nhi tử dạy tên tiểu tử thối tha kia một trận.
Nhưng vừa đuổi theo ra cửa, đã thấy Biện Bỉnh mặt mày tức tối đang đợi mình:
— Tỷ phu, hai chúng ta cũng phải tính sổ với nhau một phen.
Tào Tháo chợt đỏ mặt:
— Đệ nói đi.
— Chuyện thứ nhất là, đệ thích Hoàn nhi muội muội, không phải huynh không biết, nhưng huynh cố tình đưa Hoàn muội đến Lạc Dương chiếm làm của mình, như vậy huynh có lỗi không?
Hoàn nhi vốn mồ côi, xưa kia được Quách Cảnh Đồ nuôi dưỡng. Lúc lão nhân gia lâm chung có ký thác cho Tào Tháo, ngoài mặt là nha hoàn hầu cận Biện thị, nhưng thực tế là tình thân như nghĩa muội. Biện Bỉnh có tình ý với nàng và hai người nhất định sẽ thành đôi là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa. Vậy mà Tào Tháo đã vung đao đoạt tình, dẫn Hoàn nhi về kinh cưỡng nạp làm thiếp, nay lại bỏ mọi người ở Lạc Dương. Đó chính là điểm yếu lớn nhất không thể chối cãi, Tào Tháo chỉ bảo:
— Chuyện Hoàn nhi là ta có lỗi.
— Được. Chuyện thứ hai, huynh dẫn tỷ tỷ của đệ cùng Hoàn nhi về Lạc Dương, nhưng nay bỏ họ lại nơi miệng hùm, một mình trốn đi. Đại trương phu mà không thể bảo vệ thê thiếp, có phải là huynh bất nghĩa không?
— Đó thực sự là việc không thể đừng được...
Trông thấy nắm đấm của Biện Bỉnh đã vung lên, Tào Tháo nhắm mắt lại:
— Đệ đánh đi, ta đáng bị đánh.
Bàn tay đang nắm chặt của Biện Bỉnh lại từ từ hạ xuống, hắn chỉ gằn giọng:
— Từ nhỏ tỷ đệ ta đi hát kiếm sống không nơi nương tựa, nhờ huynh nuôi khôn lớn, ăn cơm của Tào gia, uống nước của Tào gia, hôm nay đánh huynh thì ta sẽ trở thành kẻ bất nghĩa. Hừ! Ngày nào cử binh hãy cho ta cùng tham gia, để xem huynh điều khiển thế nào, có cứu được tỷ tỷ của ta không! - Nói xong, Biện Bỉnh hầm hầm chạy đi.
Tào Tháo nuốt cục nghẹn, quay mình đi lại vào trong an ủi phụ thân. Tào Tung vẻ mặt u ám bảo:
— Thôi được, thôi được. Chẳng qua ngươi cần tiền thôi chứ gì, ta sẽ chia cho ngươi một ít, muốn làm gì thì làm! Khỏi có kẻ lại đến đây chửi, ta đã ngần này tuổi rồi còn phải chịu cảnh này, đúng là...
Tào Tháo cúi người nghe phụ thân ca thán, thầm thấy thú vị: “Tiểu tử kia mắng chửi thật có tác dụng, không biết chừng ngày sau có thể có chỗ cần dùng đến.”
Anh hùng tụ hội
Dù huynh đệ Tào Tháo đã cạn lời thuyết phục, nhưng Tào Tung vẫn chỉ đồng ý đưa ra phần nhỏ số của cải lụa là. Tào Tháo thấy nói nhiều cũng vô ích, liền đem số tiền ấy mua lương thực, sắt thép, cố lập một doanh trại bên ngoài huyện thành, dựng cờ chiêu binh, và mời thợ đến rèn vũ khí.
Nhưng đất Trần Lưu trải mấy lần thiên tai mất mùa, nhân khẩu đã giảm một nửa, gần một tháng trôi qua mà số người đến ứng mộ còn chưa tới hai ngàn. Với binh lực ấy, chưa nói đến chuyện đánh vào kinh sư tru diệt Đổng Trác, mà ngay việc muốn đánh tới đất Hà Nam cũng đã khó. Hết cách, Trương Mạc đành phải chiêu tập sĩ nhân ở Trần Lưu đến, mộ tập gia binh của bọn họ.
Nhưng đám thổ hào hương thân đó chỉ muốn tự bảo vệ mình, chứ không có chí giết giặc. Tuy có gia binh hương dũng nhưng đều chỉ bảo vệ trạch viện của mình, chẳng ai đồng ý trao quân cho Tào Tháo điều khiển. Trương Mạc cũng là người khiêm tốn, không muốn bức việc khó cho người, chỉ khách khí tiễn họ về, hôm sau lại đổi mời toán người khác đến. Nhưng mời đi mời lại, cuối cùng cũng chẳng thu được bao nhiêu.
Hôm ấy, Tào Tháo đang đứng bên lò rèn cùng thợ thuyền rèn đúc binh khí, Trương Mạc lại đích thân dẫn một đám cường hào hương thân đến đại doanh. Chuyện như thế lặp đi lặp lại nhiều, khiến Tào Tháo bắt đầu thấy phiền hà, nên cứ cầm thanh sắt chăm chú quai búa, chẳng thèm ngẩng lên nhìn bọn họ nữa.
Trương Mạc dặn dò các hương thân cứ tự nhiên dạo quanh doanh trại, rồi ngồi xuống bên cạnh Tào Tháo nói nhỏ:
— Mạnh Đức, đệ cũng ra nói mấy câu, nhờ bọn họ giúp đỡ chúng ta.
Tào Tháo vẫn cầm cây búa:
— Có nói cũng vô ích, tốn bao nhiêu nước bọt rồi còn gì?
— Đám hôm nay đến không giống vậy đâu, họ đều từ huyện khác đến: Tế Dương, Phong Khâu, Tương Ấp, còn cả mấy vị đang tạm trú ở đây, đều là những người ta đích thân viết thư mời tới. Chúng ta thử xem sao, dù chỉ một người giúp cũng tốt mà!
— Ở đâu đến mà chả giống nhau, đệ cũng hiểu rồi, ham tiền khó mà bỏ được!
Quả vậy, đám thân hào ấy thấy binh sĩ ít ỏi quân giới thiếu thốn, đều thi nhau lắc đầu, trông ý tứ họ thì biết phen này lại công toi thôi. Trương Mạc không buông xuôi, vẫn đem hết sức ra thuyết phục, kéo mấy người ăn mặc sang trọng đến bên lò lửa, giới thiệu:
— Vị hiền đệ này chính là Tào Mạnh Đức, từng nhậm Kỵ Đô úy, Điển quân hiệu úy, nắm quân trong triều đã lâu, lần này dấy quân ở Trần Lưu ta sẽ giao ông ấy điều khiển.
Nào hay có tiếng một người the thé:
— Thôi đi! Nếu Mạnh Trác huynh cho người này cầm quân, trận này khó mà thắng được.
Tào Tháo nghe xong rất giận, quay lại liếc nhìn kẻ vừa nói, hầm hầm hỏi lại:
— Tiên sinh là ai, dám phán đoán bừa ở đây?
Trương Mạc chợt thấy khó xử, gượng cười bảo:
— Mạnh Đức, vị này là Tôn Tân Thạc ở Bắc Hải, hiện tạm trú tại huyện ta, là khách quý mà ta đặc ý đến tận cửa mời về.
Tôn thị vốn là vọng tộc ở Bắc Hải, Tôn Tân Thạc này cũng có chút danh vọng tại Đông Châu, không những là hào cường địa chủ, mà nghe đồn hắn còn là kẻ trượng nghĩa khinh tài, được xưng là hiệp sĩ một phương.
Tào Tháo chẳng cần biết ông ta là người thế nào, quay đầu tiếp tục quai búa, bảo:
— Tiên sinh nói nếu ta cầm quân không dễ đánh thắng, chẳng hay sao ngài lại đoán vậy?
Tôn Tân Thạc nói vẻ châm chọc:
— Ngài là kẻ cầm quân, há chưa nghe câu: “Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo”(*) ư? Kẻ làm tướng thống lĩnh đại cục, vậy mà ngài lại cùng thợ rèn làm đao ở đây, việc chiến chinh này há có thể xử trí được tốt?
Tào Tháo hừ một tiếng, không thèm nhìn ông ta nữa, chỉ chăm chăm vung búa đánh sắt. Thấy vậy đám hương thân kia lũ lượt tỏ bày cùng Trương Mạc:
— Nếu quận tướng đại nhân bảo vệ hương lý chúng ta tất sẽ giúp sức, nhưng nếu úy lạo quân sĩ tây chinh bọn ta sẽ chẳng dám tương trợ đâu. Huống chi việc quân lữ lại chẳng có cơ chắc thắng, một khi binh bại, đất Duyện Châu cũng không giữ được. Bọn ta đang tính đưa cả gia tộc dời đến Ký Châu tạm lánh binh hỏa, mong quận tướng đại nhân lượng thứ. -
Họ đã nói thế, Trương Mạc cũng không tiện thỉnh cầu, chỉ còn biết lễ độ tiễn họ ra khỏi đại doanh. Tào Tháo vẫn mặc bọn họ đến đi, chỉ chú tâm rèn đao. Bỗng nghe thấy phía sau có giọng hồn hậu hỏi:
— Tào huynh, khi nãy Tôn Tân Thạc cố tình nói thế làm khó huynh, vì sao huynh không đáp?
Tào Tháo khẽ quay đầu, thấy còn một người tầm tuổi trung niên ăn mặc ra dáng hương thân còn chưa đi, hằm hằm bảo:
— Biết rõ là cố tình nói khó, còn đáp làm gì? Được ca tụng là Bắc Hải hiệp sĩ, kỳ thực cũng chỉ là lũ tầm thường. Chớ tưởng việc rèn binh khí là chuyện nhỏ, há không biết câu hay việc nhỏ mới tỏ việc lớn sao. Nếu không bất tất phải tự làm khổ mình! - Nói xong Tào Tháo lại tiếp tục công việc của mình.
Người kia dường không có ý muốn đi, lại hỏi:
— Từ lâu nghe danh Tào huynh, vì sao huynh một mình trốn khỏi Lạc Dương đến Trần Lưu này, lẽ nào chỉ vì huynh với Trương Mạnh Trác vốn có thâm tình?
— Không phải! Trần Lưu gần Hà Nam, từ đây cử binh tiến sang phía tây có thể thẳng đến nơi quân địch, đánh một trận có thể định xong đại sự.
— Tào huynh có nắm chắc phần thắng không?
Tào Tháo nghe hắn hỏi câu ấy, mới buông búa xuống, giọng ôn hòa hơn, từ tốn đáp:
— Việc binh không có cục thế vĩnh cửu, tất nhiên không có cái gọi là tất thắng hay không. Nhưng chúng ta có ba điểm thắng, còn Đổng Trác lại có ba điểm hại, chiến cuộc này coi như đã xong.
— Ồ? - Người ấy vái dài. - Xin được lắng tai nghe!
Tào Tháo xua xua tay, rồi nghiêm mặt nói:
— Đổng Trác vào kinh chưa lâu, chân đứng chưa vững, mấy người cử binh bọn ta đều là hắn tin tưởng cho ra ngoại nhậm, tất có thể bất ngờ tấn công vào nơi không phòng bị, đó là điểm thắng thứ nhất. Nay các vùng ở Đông Châu đại hưng binh mã, phía bắc tới U Châu, phía nam đến Kinh, Tương, quân sĩ có thể huy động chẳng dưới mười vạn, trong khi quân của Đổng Trác còn ít, không đủ chống với đại quân của chúng ta, đó là điểm thắng thứ hai. Đất Hà Nam chịu sự bạo ngược của Đổng Trác, dân không sống nổi, trăm họ nghe tin Quan Đông cử binh, nơi nơi tất sẽ đón tiếp hưởng ứng, đến khi thanh thế vang xa, bách tính khắp gầm trời đều là cừu thù của Đổng tặc, địch còn chưa động thủ đã mất mật trước rồi, đó là điểm thắng thứ ba.
— Vậy ba điểm hại của Đổng Trác là gì? - Người ấy lại hỏi.
— Chư bộ ở Bạch Ba, Tịnh Châu xâm nhiễu Hà Đông, tuy nhất thời bị Đổng Trác đánh bại nhưng nguy hiểm đã kề cận, đó mối lo lớn cho Lạc Dương. Đổng Trác lại xuất binh chống cự chúng ta, như thế cũng ràng buộc bởi đám quân Bạch Ba, đó là điểm hại thứ nhất. Nay Hoàng Phủ Tung trấn thủ Lương Châu, là khởi nguồn binh mã của Đổng Trác, nếu Hoàng Phủ công cắt đứt với Quan Trung, các bộ Lương Châu lập tức nhân tâm hoảng loạn, chẳng đánh cũng tan, đó là điểm hại thứ hai. Thêm nữa, còn nhiều chí sĩ tại triều đang ở Lạc Dương, nếu Đổng Trác xuất binh vẫn phải lo lắng biến cố trong triều, đó là điểm hại thứ ba vậy.
— Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. - Người đó cười nói. - Nếu Tào huynh không chê, tại hạ xin được trợ giúp một tay.
Tào Tháo nhìn kỹ người ấy, thi lễ nói:
— Dám hỏi quý tính đại danh của tiên sinh!
— Tại hạ là Vệ Tư ở Tương Ấp.
Tào Tháo từng được nghe về người này:
— Phải chăng ngài chính là Vệ Tử Hứa năm xưa đã cự tuyệt lời mời của Hà Miêu?
— Chính tại hạ. Hà Miêu kia lạm giữ chức Xa kỵ tướng quân, nhưng chỉ là tiểu nhân tham tài hám của, tuyệt không phải người có thể giúp an xã tắc. Ngày sau người có thể giải nguy cho thiên hạ, tất là Tào huynh vậy. Tại hạ nguyện được hiến gia binh, góp tiền của để chiêu binh, cùng Tào huynh và quận tướng cử đại sự.
— Ôi chao! Đa tạ Vệ huynh!
Tào Tháo định quỳ xuống thi lễ, nhưng Vệ Tư đã đỡ lại.
— Tào huynh không cần đa lễ, tại hạ còn một đề nghị. Đất Trần Lưu e khó chiêu binh, chi bằng hãy dời đến Tương Ấp là quê hương tại hạ, ở đó có nhiều lưu dân Dự Châu, lại thêm tài lực của tại hạ tương trợ, chiêu mấy ngàn quân mã sẽ dễ như trở bàn tay.
Thế rồi toàn bộ những việc ở Trần Lưu phó thác cho Trương Mạc, còn Tào Tháo theo Vệ Tư đến Tương Ấp chiêu binh. Vệ Tư gia tư giàu có lại rất có tiếng tăm, trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã mộ được ba ngàn tráng sĩ, Tào Tháo dẫn đầu bọn họ đúc rèn binh khí, thao luyện đội ngũ, rất có lề lối. Nào hay lại có việc bất ngờ xảy đến: Tào Thuần đã đưa bọn Biện thị, Hoàn nhi trốn khỏi Lạc Dương về đến nơi. Hóa ra sau khi Tào Tháo trốn đi, Đổng Trác muốn giết toàn bộ gia quyến của y, nhưng nhờ bọn Châu Bí, Hà Ngung chu toàn cho. Tào Thuần lại nhân cơ hội, lấy đống châu báu của cải mà Đổng Trác tặng Tào Tháo khi xưa, đem biếu xén khắp nơi, mua chuộc được Tần Nghi Lộc, rồi tiến thêm một bước hối lộ chư tướng. Đám bộ tướng Tây Lương tham tài hám của, lại thêm mấy người từng có giao tình qua cuộc rượu với Tào Tháo lờ đi, nói dối Điền Nghi để bọn họ trốn khỏi Lạc Dương. Phu thê đoàn tụ, huynh đệ tương phùng thực là hoan hỉ.
Mấy ngày sau lại có Đông quận Thái thú Kiều Mạo truyền mật thư thảo Đổng của Tam công tới, đệ đệ Trương Mạc là Quảng Lăng Thái thú Trương Siêu cũng dẫn bộ hạ đến Trần Lưu. Tào Tháo, Vệ Tư liền dẫn binh mã cùng đến Trần Lưu hội hợp. Mới đến Minh Nhạn đình, thấy tinh kỳ san sát, cờ nghĩa dựng cao, hai người ăn mặc theo lối hương dũng cưỡi khoái mã chạy đến nghênh đón. Người cưỡi ngựa đi trước chính là Hạ Hầu Uyên mắt hổ râu rồng. Người đi sau vóc dáng không cao, mày nhỏ râu dài, sắc mặt nhuốm màu đỏ au vì nắng gió, lộ rõ vẻ khỏe khoắn nhanh nhẹn, chính là huynh đệ thân tộc của Tào Tháo - Hạ Hầu Đôn.
Tào Tháo thấy huynh đệ Hạ Hầu đến, xem như đã có tâm phúc, nhưng vẫn tức giận trách bảo:
— Mấy người bỏ quê chạy đi đâu thế, đang khi cần người, thiếu chút nữa khiến ta lo lắng mà chết đấy.
Hạ Hầu Uyên cười nói:
— Đại huynh ta sớm đã liệu rằng huynh sẽ cử binh, rồi thấy bá phụ vội vã rời đi sợ chưa có chuẩn bị, nên mới tìm nơi sắp xếp cho gia quyến, dọc đường lại chiêu mộ hương dũng lưu dân rồi vội vã tới đây. Hiện đã được hơn ngàn người, đang đóng ở Trần Lưu đợi lệnh của huynh để được liều mạng với Đổng tặc, không ngờ huynh còn trách mắng chúng đệ nữa.
Tào Tháo mỉm cười, thấy Hạ Hầu Đôn không nói năng gì chỉ khẽ cười, trong lòng vô cùng cảm kích: “Hạ Hầu Nguyên Nhượng hiểu thấu tâm tư ta, thực đúng là tay chân tâm phúc vậy!”
Mọi người trò chuyện rồi cùng vào thành đến quận phủ gặp Trương Mạc. Trương Mạc lại giới thiệu người huynh đệ là Trương Siêu và công tào của mình là Tang Hồng. Hồi trẻ Tào Tháo từng gặp hai người này ở Lạc Dương, còn cùng đi săn bắn. Khi ấy Trương Siêu, Tang Hồng vẫn chưa đến tuổi đội mũ, vậy mà nay đều đã anh khí hừng hực, là chàng thanh niên tài tuấn.
Trương Mạc lấy mật thư của Tam công mà Đông quận Thái thú Kiều Mạo chuyển đến đưa mọi người xem, chỉ thấy lời lời khẩn thiết, trông đợi nghĩa quân. Trương Siêu xem xong, đưa cho Tào Tháo, cười nói:
— Nay văn võ khắp triều đều bị Đổng Trác giám sát, thư này của Kiều Nguyên Vỹ tất là giả mạo!
— Thư tuy giả, nhưng xét về tình về lý lại là thực. Có thư này rồi, chúng ta càng danh chính ngôn thuận khởi binh. - Tào Tháo không xem, chỉ trao thư lại cho Trương Mạc. - Nay lương thảo chính là việc lớn, không biết người nào có thể cung cấp quân nhu.
— Dân tình ở Ký Châu sung túc, điền sản phì nhiêu. Nay Hàn Văn Tiết làm châu mục, chưa chịu cử binh, nhưng ngồi trấn Nghiệp Thành sẽ chuyên cung cấp quân lương cho chúng ta. - Trương Mạc nói câu ấy ý vị sâu xa.
Tào Tháo bất giác chau mày, thầm nhủ: “Thường nghe Hàn Phức là kẻ nhát gan sợ việc, quả không sai. Nay Ký Châu là nơi giàu nhất Hà Bắc, rõ ràng là sẵn quân để sai phái, nhưng hắn lại chỉ cung cấp quân lương.”
Trương Siêu lại không giữ ý tứ như hai người, cười nói:
— Đừng thấy tên Hàn Văn Tiết được làm sứ quân ngồi giữ đất Ký châu là to, thực ra hắn chỉ là tên nhát gan sợ chết chẳng thể thành được đại sự. Lần này cử binh còn phải suy tôn Viên Bản Sơ lên làm minh chủ. Bốn đời Tam công, không tôn Viên Bản Sơ thì biết tôn ai? Chúng ta chỉ cần để ông ta điều khiển là được.
Nào ngờ câu ấy vừa nói ra, bỗng có giọng nói xa lạ bảo:
— Sai rồi, sai rồi. Cử binh cần vương là trách phận của thần tử, không nên phân biệt tôn ty cao thấp.
Mọi người quay người nhìn xem ai, hóa ra nói câu ấy là một kẻ vóc dáng thấp nhỏ, ăn vận chất phác, tướng mạo quê mùa, chòm râu lưa thưa, đôi mắt nhỏ đen như hạt đậu, buông thõng tay đứng phía sau Vệ Tư. Trương Siêu liếc nhìn người ấy, hỏi vẻ khinh thường:
— Tử Hứa huynh, vị huynh đài vừa nói ấy là ai?
— Ông ấy là khách buôn ở Dĩnh Xuyên, thường qua lại nhà ta. Nay Dự Châu gặp nạn nên đang tạm ở chỗ ta, nghe tin chúng ta cử binh, cũng từng cung hiến lương thảo. - Nói đến đó Vệ Tư quay đầu nhìn ông ta, ngượng ngùng hỏi. - Hí huynh, huynh tên gọi là gì?
Hóa ra Vệ Tư cũng chưa rõ tên người ấy.
— Tại hạ là Hí Chí Tài ở Dĩnh Xuyên. - Người ấy cung kính chắp tay vái một vái.
Trương Siêu biết gã chẳng qua chỉ là lái buôn nhỏ, càng không thèm để mắt tới, nửa cười nửa không, bảo:
— Lái buôn mà lo lắng vì đại nghĩa, đúng là ta chưa từng được nghe.
Nào hay Hí Chí Tài liền nói:
— Năm xưa Đào Chu Công phụ tá Việt vương Câu Tiễn nếm mật nằm gai, có công diệt Ngô; Lã Bất Vi giúp Doanh Chính lập nên đế nghiệp, được phong là Văn Tín hầu; thương nhân Đỗ Ngô đâm chết Vương Mãng giúp trung hưng nhà Hán. Sao quận tướng lại nói chưa từng được nghe?
Trương Siêu bị ông ta hỏi vặn, không thể đáp lại được.
Tào Tháo gặp Hí Chí Tài không chỉ một ngày, nhưng luôn coi ông ta là bộc tòng của Vệ Tư, còn chưa hiểu rõ. Lần này thấy Trương Siêu bị cứng họng khi ông ta hỏi lại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nghiêm mặt nói:
— Hí huynh, đạo buôn bán cũng có kiến thức để sửa trị thiên hạ ư?
— Có chứ. - Hí Chí Tài không hề câu thúc, mạnh dạn bước ra giữa sảnh đường, cười ha hả nói. - Chưa cần nói đến đạo kinh tế lý tài, ngay cả tiếng rao bán hàng nơi thôn quê đều cần ý vị sâu xa.
— Dám hỏi Hí huynh, nếu muốn bán đao bút, nên rao bán thế nào? - Trương Mạc hiếu kỳ hỏi.
Hí Chí Tài nói ngay không cần nghĩ ngợi:
— Lông thỏ mịn màng, dìm xuống nước có thể thoát, dìm vào văn không sống được!
Câu ấy có vẻ như rao bán bút, nhưng thực tế lại bao hàm thâm ý, khuyên người ta phải chính hạnh tu thân, không làm kẻ gian nịnh, để ô danh trong sử sách. Mọi người đều lấy làm ngạc nhiên, Trương Mạc vô cùng kính phục, đứng dậy vái bảo:
— Dám hỏi tiên sinh, nếu là bán nghiên đá thì sao?
— Trương quận tướng đúng là bậc văn sĩ đường đường, mở miệng ra bút nghiên. - Hí Chí tài vội đáp lễ, - Nghiên đá ấy à... Mực mài nghiên nhuộm thì đen, Tà tâm sàm ngữ, chẳng hoen lòng thành.
Hai câu này rõ ràng là rao bán nghiên, nhưng lại ngầm nhắn nhủ đề phòng tiểu nhân nói xấu.
Trương Siêu cũng hỏi:
— Nếu là buôn guốc thì sao?
— Guốc là vật dùng để đi, nay đại binh chưa động mà nói đến vật này e không phải điềm lành...
Hý Chí Tài nói xong thấy sắc mặt Trương Siêu không vui vội ngưng lại, rồi cất tiếng rao rằng:
— Bán guốc bán guốc! Guốc đi ngay ngắn, chẳng mong may mắn.
Câu ấy vẫn là một lời hai ý.
— Guốc không tốt lành, nếu là bán gậy thì sao? - Tào Tháo tiếp lời nói.
Hí Chí Tài lấy làm lạ, quay người nhìn kỹ Tào Tháo hồi lâu, cười nói:
— Gậy, có thể là gậy chống, có thể là binh trượng, có thể giúp người đi đường, cũng có thể hại người mất mạng. Nếu bảo ta phải rao thì... Giúp người không nghiêng, đỡ người không ngã!
Tào Tháo đứng dậy vái bảo:
— Tiên sinh không những tài học hơn người, lại có tấm lòng lương thiện. Thật thất kính, thất kính!
— Tại hạ nào có tài học gì, chẳng qua chỉ là những lời quê mùa mà thôi. - Vừa nói, Hí Chí Tài vừa rút từ trong áo ra một cuốn thẻ tre, - Đây là cuốn Lã lãm của Văn Tín hầu soạn. Lã Bất Vi là tổ tông của đám lái buôn chúng ta, tại hạ lúc thư nhàn cũng đọc qua, cảm thấy học hỏi được rất nhiều.
— Chí Tài huynh, trong sách này có nói đến binh sự không? - Tào Tháo luôn quan tâm vấn đề ấy nhất.
Hí Chí Tài lớn tiếng nói:
— Lã lãm có chép: “Vạn người kéo cung, cùng bắn một đích, chẳng đích nào không trúng; muôn vật hừng hực, cùng hại một sinh linh, chẳng sinh linh nào không thương tổn.” Nay Đổng tặc là kẻ thù của thiên hạ, chư vị cùng cử nghĩa quân chinh thảo quốc tặc, tất sẽ có thành tựu.
Tào Tháo vui mừng, nói:
— Không ngờ trong nhà Tử Hứa huynh còn có những hiền tài thế này, nếu tiên sinh không chê, có thể đến ở trong doanh của ta, nhận làm tham mưu, ta xin lấy lễ quốc sĩ mà đón tiếp.
— Không dám, không dám! - Hí Chí Tài cười nói. - Tại hạ là kẻ lánh nạn, có thể được Tào huynh dùng đến đã là vạn hạnh, xin huynh chớ khiêm nhượng.
Tào Tháo nghe thấy câu ấy liền biết Chí Tài đã bằng lòng, vội vàng vái tạ. Hí Chí Tài đi đến trước mặt nắm chặt tay Tào Tháo nói:
— Lã lãm còn có câu: “Trời không che theo ý mình, đất không chở theo ý mình, nhật nguyệt không soi theo ý mình, tứ thời không vận hành theo ý mình, mà vận hành theo đức, nên vạn vật mới được sinh trưởng.” Do vậy cử binh đại nghĩa cũng phải dựa vào lòng chung của các vị đại nhân. Còn nếu ai nấy theo ý riêng, tự mình mưu tính, Tào huynh dù có một lòng trung thành, cũng chỉ có thể làm hết phận sự, chứ không thể trái lại ý trời.
— Xin được nhận lời chỉ giáo. - Tào Tháo nghe ông ta nói vậy, một lớp tro tàn tựa hồ lại được phủ lên trong lòng.
Đúng lúc ấy, một thân binh bưng mặt hốt hoảng chạy vào bẩm:
— Bên ngoài có người vừa đến, tự xưng là huyện lệnh, mình vận y phục đỏ như hòn than, nóng nảy sốt sắng đòi gặp Tào Mạnh Đức. Tiểu nhân trông có vẻ không phải quan ở đất này, muốn hỏi mấy câu, nào ngờ ông ta liền vung tay đánh. Theo ông ta còn có mấy chục người lưng đeo đao sắc nữa, xem bộ dạng không phải người lương thiện, mới tới đã chực xông vào đây, xin chư vị đại nhân mau ra xem sao!
— Chẳng lẽ là bộ quân Tây Lương truy sát Mạnh Đức tới? - Trương Mạc thầm nghi hoặc, vội dẫn mọi người trong sảnh chạy ra cửa phủ.
Từ xa đã trông thấy toán người kẻ đao người gậy không có vẻ gì lương thiện đứng bên ngoài. Kẻ dẫn đầu cưỡi con ngựa trắng cao lớn, mình mặc cẩm bào đỏ, đầu đội mũ võ nhân, râu tóc đỏ quạch, tướng mạo dữ tợn. Mọi người vội cầm đao rút kiếm định động thủ, Tào Tháo lại bất giác cười lớn bảo:
— Khoan đã, khoan đã! Đó là Kỳ Xuân huyện lệnh Tào Tử Liêm huynh đệ của ta đó!
Người đến chính là Tào Hồng, liền cười ha hả nói:
— Mạnh Đức, đệ nghe nói huynh muốn cử binh, nên từ quan không làm nữa, lại dẫn theo các huynh đệ thủ hạ đến, liệu có đủ cho tình huynh đệ chúng ta không?
Tào Tháo nhìn khắp lượt những người mà Tào Hồng đưa đến, lắc đầu bảo:
— Từ lâu đã nghe đệ làm chức huyện lệnh ấy chẳng màng tới lý lẽ, ngay trộm cướp thổ phỉ cũng vời vào phủ, hôm nay gặp mặt quả là không sai.
— Mẹ kiếp khốn nạn! - Tào Hồng đã làm quan mấy năm, nhưng câu cửa miệng vẫn không thay đổi được. - Thế đạo bây giờ đâu phải lúc nói lý lẽ, nay phải cử binh, bọn chúng mới coi như có đất dụng võ? Chẳng phải tiểu đệ nói khoác đâu, đội quân hơn ngàn người, tiểu đệ vời một tiếng là có ngay, nếu không phải vì từ Giang Hạ đến đây xa quá, mẹ kiếp đệ đã đem người ngựa đến hết đây rồi!
— Không đến lại hay, Trung Nguyên có Đổng Trác đã chịu đủ rồi, không cần thêm thổ phỉ nữa. - Tào Tháo nói đùa.
— Thổ phỉ thì sao? - Tào Hồng nói vẻ không hài lòng. - Kinh Châu là ổ của cường hào địa chủ, chỉ cần có dăm ba trăm người là cắt đất gây sự. Năm xưa Tô Đại, Bối Vũ từng theo huynh đánh trận, nay chẳng phải đều đã thành thổ phỉ ư? Giang Hạ Thái thú Hoàng Tổ của chúng đệ chính là một đại thổ phỉ!
Tào Tháo sợ Tào Hồng nói ra câu nào khó nghe khiến huynh đệ Trương Mạc chê cười, vội giới thiệu mọi người cho Tào Hồng biết, lại gọi huynh đệ Hạ Hầu gia đến cùng trò chuyện. Tào Hồng chỉ nói:
— Chuyện phiếm để nói sau, đệ đã từ xa tới đây thực chẳng dễ gì, có rượu uống không? Hôm nay uống rượu cho đã, mai sẽ liều mạng với Đổng Trác!
Trương Mạc là người thật thà, dễ gần:
— Tất nhiên là có rượu ngon, Tử Liêm huynh đệ mình vận áo đỏ đến, khiến quận Trần Lưu thêm rực rỡ, mọi người cùng uống rượu nào!
Tiệc rượu náo nhiệt đến tận đêm khuya, mọi người hẹn ba ngày nữa sẽ xuất binh. Tan tiệc, Tào Tháo đã ngà ngà say, về đến nhà lập tức đi thẳng vào phòng Biện thị, ôm chặt lấy định hôn.
Biện thị đẩy ra bảo:
— Đồ quỷ! Phi nhi đang ngủ, chàng nhẹ một chút. Hồi trước bỏ thiếp ở lại trốn đi một mình, giờ mới nhớ tới mẫu tử thiếp đấy hả?
— Lúc ta đi, chẳng phải đã nói với nàng rồi ư? Ta biết mẫu tử nàng mệnh lớn lắm! - Tào Tháo ôm ghì lấy Biện thị, chợt thấy nàng đang nước mắt đầm đìa, chợt như tỉnh rượu, ôn tồn hỏi, - Nàng sao thế?
Biện thị lau nước mắt đáp:
— Chàng sao biết được, những ngày ấy thiếp đã phải sống thế nào. Viên Thuật sai thân tín đến Lạc Dương đưa thư cho thiếp bảo rằng chàng chạy được nửa đường đã bị người ta bắt được, e là bị hại rồi. Khi ấy đám gia đinh đã định bỏ đi, may mà thiếp cương quyết mới không loạn. Chàng thực là kẻ phụ tình! - Nói xong nắm tay mà đấm Tào Tháo.
— Phu nhân tha mạng! Chớ đánh chớ đánh! - Tào Tháo nắm tay nàng. - Tỷ đệ nàng đều giống nhau, hôm trước đệ đệ nàng thiếu chút nữa cũng đã đánh ta một trận.
— Đáng đánh! Chàng sang phòng bên mà xem Hoàn nhi, muội ấy thấy A Bỉnh đau buồn như thế, đang tủi phận khóc trong phòng đấy.
Tào Tháo thở dài nói:
— Để Hoàn nhi bình tĩnh lại đã, lâu ngày rồi cũng quên thôi.
Biện thị không khóc nữa:
— Sao chàng không đến chỗ đại tỷ. Đại tỷ vì chàng mà bao năm phải chịu nhiều cay đắng, nuôi Ngang nhi khôn lớn, giờ đây lại thêm ba đứa con của Tần Thiệu phó thác hết cho đại tỷ, sao chàng không quan tâm đến tỷ ấy thêm một chút?
Tào Tháo cũng biết Đinh thị đã vì mình mà phải chịu bao khổ sở, nhưng lại không chịu nổi tính hay ca thán của nàng ấy, chỉ thấy những lúc ở bên Biện thị là bình an nhất, nên cười ngượng bảo:
— Ngày mai ta vào doanh lo công việc, ngày kia chính thức xuất chinh, tối nay ta đến phòng nàng ấy, nàng có bằng lòng không?
— Ai thèm chàng chứ, muốn đi thì đi. Chớ nói là đến chỗ đại tỷ, hay sang chỗ Hoàn Nhi, dù chàng có về Lạc Dương tìm Doãn thị kia thiếp cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhắc đến Doãn thị, Tào Tháo lại thoáng đỏ mặt, nói tránh:
— Nàng ta là hôn tử của Hà Tiến, là quả phụ góa bụa, lại còn đang có mang, chẳng qua là ta động lòng trắc ẩn, cứu mạng người ta. Chẳng phải là đã đưa nàng ấy về nhà rồi sao.
— Đưa về nhà lại thì không thể trộm nhớ ư? Thiếp chẳng tin lời chàng. - Biện thị bĩu môi.
— Nàng cứ tin với không tin đi. - Tào Tháo cốc nhẹ lên trán nàng, - Đợi đến khi ta chết đi, để nàng thành quả phụ, khi ấy nàng mới tin.
— Đừng nói vớ vẩn. - Biện thị đẩy Tào Tháo ra. - Nói chuyện nghiêm túc nào, phụ thân đang không vui, đòi đưa Đức nhi huynh đệ cùng gia quyến dời đến Từ Châu lánh nạn đấy, có thể ngày mai đi rồi.
— Để mọi người đi vậy. - Tào Tháo lộ vẻ buồn bã. Bao năm nay, lão Tào Tung vẫn luôn yêu quý Tào Đức hơn, chứ không thích đứa trưởng tử thích gây chuyện thị phi như mình, - Phụ thân đã nghĩ đâu đấy... cứ để phụ thân ở Từ Châu cho an tâm, đợi ta lập được đại công gây dựng cơ nghiệp rồi sẽ lại đón phụ thân về.
Nhưng Tào Tháo không thể ngờ rằng, lần ấy cũng là lần sinh ly tử biệt của mình với phụ thân và đệ đệ...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3