A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 145: Tuổi Vừa Khéo
huyện Trình Giảo Kim là con trai nuôi của Lô Trung Thực mọi người đều biết, tuy rằng quan hệ giữa Lô gia và Lô Trung Thực cần phải giấu đi, nhưng Lô Trí lại không kiêng dè mà vẫn cùng Trình gia qua lại.
Sau khi Lô Trung Thực tìm được bốn mẹ con liền đem quan hệ của bọn họ nới với Trình Giảo Kim, về việc này cả nhà Di Ngọc đều biết, Trình Giảo Kim xem như cũng kín miệng, đã đem chuyện này giấu kín với một đôi trai gái của hắn.
Lô Trí thuận lợi dẫn Di Ngọc vào trong Trình phủ, ngay cả việc đưa danh thiếp cũng giảm đi, người gác cửa vừa nhìn thấy hắn thì đã cười gọi tiếng “Lô công tử”, sau đó một kẻ thì dẫn đường, hai kẻ khác thì chạy đi bẩm cáo lão gia tiểu thư nhà mình.
So với sự tinh tế độc đáo của phủ Trưởng Tôn và sự trang trọng nghiêm chỉnh của vương phủ, thì chỉ có hai chữ để hình dung Trình phủ, chính là rất lớn.
Lô Trí và Di Ngọc bị dẫn đi ít nhất cũng một khắc chung mới đi vào đến một cái phòng khách trong viện, sau khi hạ nhân bưng trà đưa nước xong thì lập tức quy củ đứng ở bên ngoài phòng.
Di Ngọc nhỏ giọng nói: “Nhà của Tiểu Phượng tỷ thật lớn.”
Lô Trí nhìn nàng cười nói: “Lần đầu tiên khi Lô Tuấn đến nhà bọn họ cũng nói như vậy.”
Di Ngọc còn chưa kịp nói tiếp, đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân thùng thùng, vừa quay đầu liền thấy một cái bóng dáng màu đỏ vụt đi vào, vọt tới trước mặt nàng vươn tay đem nàng kéo từ trên ghế lên.
“Tiểu Ngọc, muội tới tìm ta cũng không nói trước một tiếng, ta đang chuẩn bị ra cửa, suýt nữa bỏ qua mất rồi!”
Tay của Di Ngọc bị Trình Tiểu Phượng nắm lắc qua lắc lại, đối với sự nhiệt tình này của nàng Di Ngọc cũng không có thấy không thoải mái, mà từ trên xuống dưới đánh giá một thân nam trang đỏ rực của nàng một trận.
“Tỷ phải đi đâu sao, vậy bọn muội thật là tới được không đúng lúc.”
Trình Tiểu Phượng lắc đầu, lại ấn nàng xuống trên ghế, “Không sao, không sao, vốn dĩ ta không rất muốn đi.”
Lô Trí ở bên cạnh hỏi: “Chuẩn bị đi đâu?”
Không chờ nàng trả lời, thì Trình Tiểu Hổ bởi vì chạy so với nàng chậm nên rớt ở phía sau vừa đi vào phòng tiếp lời: “Đi nhạc phường Minh Huệ.”
Lông mày Lô Trí nhếch nhẹ, “Thi xã Nhĩ Dung?”
Trình Tiểu Phượng bĩu môi, “Đúng vậy, nếu không phải vì nương của ta uy hiếp không cho ta ăn cơm trưa thì ta mới không có đi đâu.”
Trình Tiểu Phượng cũng là thành viên của thi xã Nhĩ Dung, cứ qua một thời gian thì thi xã Nhĩ Dung lại tổ chức tụ họp thành viên, hình thức và địa điểm mỗi lần đều không giống nhau, thành viên được mời cũng không giống nhau, cho nên lần trước khi lần đầu tiên Di Ngọc tham gia tiệc trà xã giao thì không có gặp Trình Tiểu Phượng, mà lần này bọn họ tụ họp ở nhạc phường, cũng không có mời Di Ngọc.
Nghe nàng nói như vậy, hai huynh muội đều không nói tiếp, hộp thức ăn mà bọn họ xách tới để ở trên cái bàn trà cạnh Di Ngọc, Trình Tiểu Phượng vừa nói chuyện, vừa vươn tay đi mở hộp, “Hai người không biết đâu, ta đều sắp đói chết — oa, bánh khoai mì.”
Trình Tiểu Phượng vừa kêu, Trình Tiểu Hổ lập tức chồm tới, giành trước lấy một miếng nhét vào trong miệng, lập tức bị Trình Tiểu Phượng giẫm chân một cái, thế nhưng vẫn tiếp tục cầm lấy một miếng khác rồi trốn ra sau lưng Lô Trí.
Trình Tiểu Hổ nhai bánh trong miệng, ồm ồm kêu lên: “Tỷ không đi thì đi nói với nương đi, hại đệ ngay cả bữa sáng cũng không có được ăn, Tiểu Ngọc, bánh ngọt này của hai người ở kinh thành không có bán, lần trước từ nhà hai người trở về, ta đi tìm mua đến mấy ngày lận đó.”
Trình Tiểu Phượng không thích Trưởng Tôn Nhàn, nên đối với thi xã Nhĩ Dung cũng không có nhiệt tình gì, lại nói nàng và Trưởng Tôn Nhàn không hợp cũng là từ một lần tụ họp của thi xã Nhĩ Dung bắt đầu, một người ghét bỏ đối phương giả thần tiên, một kẻ chán ghét đối phương thô lỗ, dù sao là nhìn làm sao cũng không thuận mắt.
Bởi vậy lần tụ họp nào cũng đều là có thể không đi liền không đi, có thể kéo liền kéo, bất quá sau đó bị Trình phu nhân bắt được mấy lần, đều tự thân áp giải nàng đến hiện trường, hôm nay Lô Trí và Di Ngọc tới cũng xem như là tới quá khéo.
Sáng sớm nay vì Trình Tiểu Phượng không muốn đi, nên tỷ đệ Trình gia bị Trình phu nhân cấm không cho ăn sáng, bây giờ đã gần giữa trưa nên sớm đã đói bụng reo vang, hai người ngồi ở phòng khách, hai ba ngụm liền đem bánh khoai mi lẫn nước trà ăn sạch sẽ.
Khi Trình phu nhân vào đến nơi, nghe thấy chính là tiếng nấc cục của Trình Tiểu Hổ, bà đến đây là do tìm Trình Tiểu Phượng mà tới, chẳng qua nghe bọn hạ nhân nói khách đến là huynh muội Lô gia, thế là cũng chậm dần bước chân.
Trình Tiểu Phượng vừa đem một ngụm nước nuốt xuống, ngước mắt thấy nương của nàng đi vào, vội vàng đứng lên, cười nói: “Nương, A Trí và Tiểu Ngọc tới tìm bọn con, nên con không đi nha, đúng rồi, nương còn chưa gặp qua Tiểu Ngọc đi.”
Lô Trí và Di Ngọc đã đứng dậy hành lễ với Trình phu nhân, Trình Tiểu Phượng tiến lên kéo Tiểu Ngọc qua rồi đối với nương của nàng giới thiệu một lần.
Tướng mạo của Trình phu nhân tầm thường, nhưng toàn thân đều đầy một cổ khí chất giỏi giang, ăn mặc tuy rằng không rất tinh quý nhưng ngắn gọn hào phóng, bà vươn tay kéo Di Ngọc qua rồi từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, khen: “Diện mạo thực là đẹp, tiểu tử Lô Tuấn kia đúng là nửa điểm cũng không nói láo.”
Di Ngọc đối với trình độ lanh mồm lanh miệng của Lô Tuấn đã có chút chết lặng, nghe lời nói này của bà, sắc mặt không biến mà vẫn cười, Trình phu nhân cũng xem như là mợ của nàng, hai người đối với quan hệ của lẫn nhau đều biết rõ trong lòng.
Ngược lại là Trình Tiểu Phượng và Trình Tiểu Hổ hai người thấy khuôn mặt thân thiết tươi tắn của nương bọn họ thì có chút bất ngờ, Trình phu nhân đang hướng Di Ngọc hỏi vài câu việc nhà thì ngoài cửa lại có một người đi vào.
Di Ngọc hé mắt vừa thấy thì nhất thời có chút muốn cười, đó là một người đàn ông trung niên so với Lô Trí còn muốn cao hơn một nửa cái đầu, mặt rộng mũi vuông, râu quai nón trên mặt làm cho cả người hắn nhiều ra hai phần khí thế thổ phỉ, đôi lông mày lại có chút thẳng đứng quá đáng, nhưng sau khi tầm mắt tiếp xúc đến nàng thì lông mày lại hơi hơi vểnh thành hình chữ bát (八), một đôi mắt hổ trừng trừng, cực kỳ giống như là một con cọp to đùng hóa thành hình người.
Nếu như đổi thành một người nhát gan bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì khẳng định là sẽ hết hơi, nhưng Di Ngọc từng nghe Lô Trung Thực và Lô thị nói qua, diện mạo của bản thân rất giống với bà ngoại lúc còn trẻ, mà Trình Giảo Kim khi còn niên thiếu từng sống ở Lô gia, nhất định là gặp qua Lô lão phu nhân, lúc này gặp nàng thì hắn có chút kinh ngạc cũng là tự nhiên.
“Giống, thực giống…” Trình Giảo Kim nói thầm nho nhỏ hai câu, mới đem sắc mặt chỉnh lại, Trình phu nhân kéo Di Ngọc giới thiệu với hắn, hắn cười ha ha, vươn tay đang định sờ sờ đầu nàng, nhưng vươn đến một nửa thì giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt quái lại, ho nhẹ một tiếng rồi đem tay lấy trở về.
Trình Tiểu Phượng sợ nương của nàng vẫn muốn bắt nàng đi thi xã Nhĩ Dung tụ họp, nên lúc này thấy cha nàng đến, tức thì vội sáp đến phía trước, nói: “Cha, A Trí và Tiểu Ngọc tới, con ở trong nhà tiếp đãi bọn họ được không?”
Trình Giảo Kim quơ tay lên xem như chuẩn, Trình Tiểu Phượng có chút đắc ý hướng nương của nàng cười cười, Trình phu nhân tự nhiên là biết tính toán trong lòng nàng, cười liếc nàng một cái xem như cam chịu.
Trình Tiểu Phượng được đặc xá nên tâm tình thật tốt, lại không biết rằng nếu đổi lại là người khác tới cửa, thì nương của nàng nhất định là vẫn muốn đem nàng đuổi ra khỏi nhà, chỉ vì người tới là huynh muội Lô gia nên nàng mới có may mắn trốn qua lần này.
Trình Giảo Kim đang muốn kêu Lô Trí qua nói chuyện thì Trình phu nhân nhanh chóng nói xen vào: “Lão gia, bây giờ đều buổi trưa rồi, mấy đứa nhỏ chắc hẳn đều đói, có chuyện gì chờ ăn cơm lại nói.”
“Ừ, phu nhân đi dặn dò hạ nhân làm bàn thức ăn ngon, lại đem loại rượu ngon kia của ta lấy hai vò đi ra.” Trình Giảo Kim sờ râu ứng tiếng nói.
***
Cơm trưa rất là thịnh soạn, thức ăn dọn tràn đầy cả một bàn, đầu bếp của Trình phủ nấu ăn rất ngon, nhất là thịt nướng cực kỳ thơm ngon, Trình phu nhân thấy Di Ngọc gắp nhiều mấy đũa, liền sai hạ nhân đem nguyên đĩa thịt nước để ở trước mặt của nàng, hại Trình Tiểu Hổ có chút oán niệm nhìn chằm chằm nàng gần hết bữa cơm.
Sau khi ăn cơm Trình Giảo Kim uống lên một vò rượu, khi hơi có chút hồng mặt liền mang Lô Trí đi đến thư phòng, Trình phu nhân sớm sai hạ nhân đem hoa viên bày trí lại một trận, sau đó dẫn một đôi trai gái của bà và Di Ngọc đi qua.
Di Ngọc ngồi ở trên thảm nhung mềm mại, trong tay đang cầm trà hoa, thường thường ứng mấy câu hỏi han của Trình phu nhân ngồi đối diện.
“Tiểu Ngọc, ngày thường con thường thích làm cái gì?”
“Đọc sách, viết chữ, rảnh rỗi cũng sẽ làm nữ công.” Nghe nàng nói như vậy, trên mặt Trình phu nhân lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Năm nay con cũng có mười hai đi.”
“Dạ.”
Trình phu nhân cười, liếc Trình Tiểu Hổ một cái, “Vậy thì so với Tiểu Hổ nhà ta nhỏ hơn một ít, tuổi tác vừa vặn.”
Mí mắt Di Ngọc khẽ nhảy, nghe ra ý của bà ấy không ở trong lời, nàng ghé mắt đối diện với vẻ mặt có chút mờ mịt của Trình Tiểu Hổ, trong lòng bỗng thấy buồn cười, lại nghe Trình phu nhân hỏi:
“Nhà con hiện nay ở tại trấn Long Tuyền?”
“Dạ, ba năm trước mới dọn đến.”
Trình Tiểu Hổ hãy còn không biết nương hắn đang tìm hiểu cái gì, xen vào nói: “Tiểu Ngọc, lần trước ở nhà muội hái xích trảo, ta mang về kêu đầu bếp làm thành điểm tâm ăn rất ngon, trong nhà của muội có thu hoạch trái cây chưa, nếu như chưa thì lưu chút cho ta đi, đúng rồi, còn có lần trước Lô đại ca mang đến trường loại bánh có nhân màu đỏ nữa, lần sau muội lại làm cho ta ăn có được không?”
“Được chứ.” Quả khô Kiền Hưng mấy ngày nữa sẽ tới cửa lấy trái cây, quý này thu hoạch rất tốt, hái mười mấy cân đưa cho bọn họ cũng không có gì, dâu tây ở vườn rau cũng còn dư một ít.
Trình phu nhân khẽ trừng mắt nhìn hắn, “Xem bộ dạng thèm ăn của ngươi.”
Trình tiểu béo nhất thời phồng mặt lên, Trình Tiểu Phượng khó được giúp tiểu đệ của nàng nói một câu: “Cũng trách không được Tiểu Hổ thèm ăn, thức ăn ở nhà Tiểu Ngọc thật sự là hiếm lạ, như lần trước bọn con mang chút xích trảo kia về nha, ở kinh thành này cũng chỉ có một nhà cửa hàng điểm tâm có bán sẵn loại điểm tâm làm từ nó.”
Nghe lời nói của nàng, Trình phu nhân cười sau đó cũng không lại nói Trình Tiểu Hổ gì nữa, con trai bảo bối duy nhất của bà là đứa nhỏ yêu ăn quà vặt, Trình phu nhân thương yêu có thêm nên tự nhiên là đối với những thứ ăn vặt trong kinh thành này đều biết kỹ càng, mấy ngày trước đây hai tỷ đệ mang chút quả đỏ trở về, sau khi biết đây là loại trái cây làm ra loại kẹo hồ lô một một xâu nhỏ hai lượng bạc, thì bà mới đối với tình huống kinh tế của Lô gia có đổi mới.
Trước khi biết quan hệ của hai nhà, Lô Tuấn và Lô Trí cũng đến nhà của bà mấy lần, khi đó chỉ nghĩ là bạn bè bình thường của hai đứa nhỏ nên cũng không có nghe ngóng gì nhiều.
Sau này bà nghe Trình Giảo Kim nói về quan hệ với bốn người nhà Lô gia, thì mới tận lực lưu ý đến chuyện của gia đình này, càng hiểu rõ càng là kinh ngạc, bà đối với chuyện một người đàn bà như Lô thị mang ba đứa bé sống đến bây giờ rất là thán phục, nhất là có một đứa con trai và một đứa con gái cực kỳ không chịu thua kém tự dựa vào bản lãnh mà vào Quốc Tử Giám đi học, điều đó thực sự làm cho bà kính nể.
Trình Tiểu Phượng cũng không có chú ý đến nương nàng đang vọng Di Ngọc xuất thần, nàng nhích đến bên cạnh Di Ngọc ngồi ngồi, thấp giọng nói: “Tiểu Ngọc, đợi chút nữa ta mang muội đi cưỡi ngựa, chịu không?”
Cái miệng nhỏ của Di Ngọc khẽ nhếch, lắc đầu nói: “Muội không đi.”
“Sợ cái gì nha, có tỷ ở đây cam đoan muội sẽ không té từ trên ngựa xuống đâu, ngựa trong nhà tỷ rất là ôn hòa, tỷ sẽ giúp muội chọn một con thật hiền.”
Di Ngọc vẫn là lắc đầu, “Tiểu Phượng tỷ, nương và đại ca của muội đều nói không uội cưỡi ngựa.”
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả