I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 115: Tấm Thiệp Trắng Cuối Cùng
ên kia cha con Lô lão gia tử và Lô thị đã nhận nhau, cùng một thời gian trong lúc đó Di Ngọc vừa mới ăn cơm trưa xong, đang rầu rĩ trở về Khôn Viện, không phải việc học sổ thuật làm cho nàng nhức đầu, cũng không phải vì đến bây giờ vẫn thường thường lại có đồng học tới cửa nhờ nàng giới thiệu với Lô Trí, mà là bởi vì vừa rồi vú giá canh cửa chuyển giao cho nàng một món đồ.
Ở trên bàn đặt một cái hộp gỗ đàn hương dài khoảng năm tấc (~50cm) còn tản mát ra mùi hương nhàn nhạt, trong hộp đoan đoan chính chính nằm một tấm gỗ mỏng trắng tinh rộng hẹp chừng hai tấc, so với các loại giấy tầm thường hơi dày hơn một ít, nước sơn bốn phía có màu vàng, bên trên dùng kiểu chữ cực kỳ phiêu dật viết hai hàng chữ, một hàng là “Quốc Tử Giám thư viện Lô Di Ngọc”, một hàng là “Giờ Mậu mười lăm tháng tám Ngụy Vương phủ.”
Nàng vươn ra hai ngón tay đem tấm gỗ hơi mỏng này cầm ra ngoài, lại xem một hồi, mơ tưởng thuyết phục chính mình đây không phải là tấm thiệp dư buổi tiệc trung thu trong truyền thuyết kia của phủ Ngụy Vương, nhưng sự thật lại đúng như thế, thứ trong tay này xem thế nào cũng giống như tấm thiệp dự tiệc đụng vào là phỏng tay xôn xao mấy ngày nay.
“Aiz ~.” Nàng nhịn không được lại than thở một hơi, dạ yến cái gì, nàng thật sự là đã mẫn cảm.
“Tiểu thư, ngươi sao vậy?” Trần Khúc đứng ở một bên thấy Di Ngọc nhìn chằm chằm vào tấm gỗ trong tay ít nhất cũng đã một khắc chung, một hồi thì nhíu mày, một hồi lại thở dài, nàng nhìn không được liền ra tiếng dò hỏi.
“Không có gì.” Di Ngọc đem tấm gỗ màu trắng kia thả lại trong hộp gỗ đàn hương, cất vào trong túi tay á, “Tiểu Khúc, ta đi ra ngoài.” (Cái hộp lấn cấn gần 50cm mà nhét vào trong túi tay áo, cho dù tay áo có to banh chành mình vẫn thấy vô lý quá ==”)
Nàng cảm thấy vẫn là hỏi hỏi Lô Trí tốt nhất, ngày mai chính là mười lăm tháng tám, trước khi khai tiệc một ngày, nàng lại không hiểu ra sao nhận được tấm thiệp này, thấy thế nào cũng đều không giống như là chuyện tốt.
Đến Kiền Viện nhờ thủ vệ sai người hầu vào trong gọi người, Di Ngọc đứng ở ngoài cửa viện chờ đợi, cúi đầu nhìn mặt đường bằng đá xanh trên mặt đất, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về chuyện tấm thiệp này.
“Lô tiểu thư.”
Di Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Hà đang đứng cách trước người mình ba bước, gật đầu đáp: “Đỗ công tử.” Từ sau khi xảy ra việc bị nhốt ở phòng tối, Đỗ Hà này vẫn đều đối với nàng rất khách khí, tuy có mấy phần tỏ ra từ trước đến nay rất quen thuộc nhưng cũng không làm cho người khác thấy chán ghét.
“Ngươi đây là đang chờ Lô công tử ư?”
“Ân.”
“Ta đang có một chuyện muốn tìm Lô tiểu thư, gần nhất ta viết chữ hơi có chút không thuận, nghĩ đến lần trước ở trên lớp lão sư tán thưởng bài vở của ngươi, nghĩ mượn tới quan sát một phen, có thể chứ?
Tươi cười của Đỗ Hà rất là ôn hòa, diện mạo tuy không bằng Đỗ Nhược Cẩn chung linh tuấn tú (1), nhưng trên thân cũng có ba phần khí chất của ca ca hắn, khi cười càng là tăng đến năm phần.
Di Ngọc chỉ là nghĩ nghĩ, liền đáp ứng, bất quá là mượn một phần bài học để xem, mỗi ngày nàng đều ít nhất luyện đện năm ba tờ, cũng không phải là thứ gì trân quý.
Thấy nàng đồng ý, Đỗ Hà liền không nhiều lưu, xoay người vào Kiền Viện, vừa lúc cùng với Lô Trí đang đi ra từ bên trong chạm mặt, hai người chỉ gật đầu thi lễ liền sai thân mà qua.
“Làm sao vậy?” Sau khi ăn cơm trưa trở về viện, hắn vốn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, vừa mới cởi áo chưa kịp nằm xuống, tiểu muội của hắn liền tìm tới đây.
Di Ngọc vươn tay nắm tay áo của Lô Trí, kéo hắn đến một góc tường hẻo lánh ở phụ cận mới mở miệng.
“Ca, tấm thiệp đỏ của ngươi trông như thế nào?” Nàng vẫn là tồn tâm lý may mắn, tấm thiệp trong cái hộp kia bất quá là ai đó mượn cơ hội trêu cợt nàng thôi.
Lô Trí trực tiếp từ trong túi nơi tay áo rút ra một tờ giấy có màu đỏ nhạt đưa cho nàng, Di Ngọc cầm lấy cẩn thận xem, trên mặt dần dần có ý cười, tấm thiệp đỏ này tuy rằng làm hoa lệ, viền vàng viền bạc cũng khảm không ít, nhưng là so với tấm gỗ mà nàng nhận được không có chỗ nào tương tự, ngay cả chữ viết bên trên cũng không quá giống nhau.
Di Ngọc cười hì hì, đem tấm thiệp đưa lại cho hắn, “Cầm, không có gì, ta đi về nha.” Nàng nói đúng thôi, yến hội lần này trọng yếu như vậy, làm sao lâm thời lại phát một cái đi ra, nếu là nàng tin, đến lúc đó chạy đến vương phủ đi dự tiệc, không chừng bởi vì tấm thiệp giả kia làm cho người ta tưởng nàng trà trộn vào lại bị người ta bắt lấy.
Nàng xoay người muốn đi, lại bị Lô Trí một tay nắm trở về, “Sao làm chuyện gì cũng không rõ không ràng, nói nói, vì sao khi không muốn xem tấm thiệp?”
Di Ngọc than nhẹ một tiếng, một bên nói thầm một bên từ trong túi tay áo lấy chiếc hộp đàn hương kia ra đưa cho Lô Trí, “Cũng không có gì, chính là có người nhờ vú già chuyển thứ này cho ta, làm còn rất giống nha, ta thiếu chút liền tin, ngươi nói này là chủ ý của ai nha, lộng tấm thiệp giả cho ta, giữa lúc —”
Lời nói thừa lại của nàng còn chưa ra khỏi miệng liền bị Lô Trí đánh gãy, “Đây là thiệp trắng mà lần này vương phủ phát xuống, là thực.” Bọn hắn bên này có ba người nhận được thiệp trắng, chữ viết trên tấm thiệp này hắn vừa xem liền biết thật giả.
Di Ngọc khẽ nhếch cái miệng nhỏ, một chút mới rặn đi ra hai chữ, “Thực sao?”
Lô Trí gật đầu, lập tức cau mày nói: “Tại sao lúc này lại phát thiệp trắng, vẫn là phát cho ngươi, tuy nói đã phát xuống hai mươi ba tấm thiệp trắng cũng có ba người nữ tử, nhưng đó đều là mấy tài nữ có danh ở trong thành Trường An, làm sao cũng không tới phiên ngươi a.”
Di Ngọc nghe lời nói phía trước còn gật đầu, đến phía sau cũng nhẹ nhàng trợn trắng mắt, nàng đương nhiên biết luận cũng không luận tới phiên nàng, nhưng mà cũng không cần nói trực tiếp như vậy đi ra nha.
Thế là nàng nhịn không được tính toán nói: “Đại ca, trừ phi là trong thư viện này còn có một cái kêu Lô Di Ngọc, bằng không sợ liền chính là ta tiểu muội của ngươi a.”
Lô Trí cũng không để ý nàng quái thanh quái khí, đem tấm thiệp bỏ lại trong hộp đưa cho nàng, “Cất kỹ, ngày mai cùng với ta đi dự tiệc.”
“Hả?”
Lông mày Lô Trí nhíu lại, “Sao vậy, không muốn đi?”
“Tự nhiên là không muốn đi, ngươi nói mấy người dự bữa tiệc này không phải đều là do Ngụy Vượng đích thân tuyển sao, làm sao khi không đem ta tính vào luôn.”
Ánh mắt Lô Trí chợt lóe, giải thích nói: “Cũng không hoàn toàn, một vài người sớm mười ngày trước nhận thiệp hẳn đều là điện hạ thân tuyển, đại đa số đều là năm ngày trước nhận được thiệp, giống như ngươi này loại trước một ngày mới nhận được thiệp ta cũng là lần đầu tiên nghe nói… Được rồi, thiệp cũng nhận nghĩ nhiều như vậy cũng không dùng.”
“Ta vẫn là cảm thấy không thích hợp.” Di Ngọc cong miệng, dịu dàng nói: “Đại ca, không đi không được sao, liền xem như ta không nhận được được không?”
Đối mặt với nàng khó được hơi hiển làm nũng, mí mắt Lô Trí đều không chớp, nhàn nhạt xem nàng, hỏi ngược lại: “Ngươi nói được hay không?”
Sắc mặt Di Ngọc nhất thời suy sụp, nàng đương nhiên biết không đi không được, buổi tiệc của một nàng công chúa đều không đẩy được, hiện nay lại là yến hội của một hoàng tử đắc thế tổ chức, hơn nữa chuyên môn chỉ danh chỉ họ chính thức đưa cho nàng thiệp mời.
“Được rồi.” Lô Trí vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt đang nhăn nhăn của nàng, “Bồi đại ca cùng nhau đi không được sao, tiệc trung thu này năm trước ta cũng đi qua một lần, vẫn là rất có ý tứ, đến lúc đó ngươi cũng không cần làm gì, Ngụy vương phủ không phải như yến hội của Cao Dương, không người dám càn rỡ.”
Di Ngọc đem việc này ở trong đầu nghĩ một vòng, bắt không được đầu mối, nghe Lô Trí an ủi nàng như vậy, lại nghĩ đến chuyện giữa trưa hôm qua ở quán trà, trong lòng nhất thời kiên định, lập tức đối với hắn nói: “Đã khẳng định phải đi, đại ca liền đem kế hoạch công việc ngày hôm qua các ngươi bàn nói với ta đi, đến lúc đó ta cũng có thể giúp đỡ chút.”
Đâu biết hắn lại lắc đầu nói: “Không cần, ngươi đến nơi đó chỉ cần ngắm trăng ngắm cảnh là được, tiệc trung thu không có nhiều quy củ như vậy, không khí thật sự là nhẹ nhàng, cũng không có ai cưỡng cầu ngươi làm cái gì.”
Di Ngọc không nghĩ đến hắn sẽ cự tuyệt, trong lòng ngờ vực đồng thời cũng có một chút không thoải mái, cảm thấy chính mình giống như bị hắn bài trừ ở bên ngoài.
Bất quá chút không thoải mái này cũng chỉ là nhoáng lên một cái liền mất, chuyện của Lô Trí nàng luôn luôn không can thiệp quá nhiều, nếu như hắn có chỗ nào cần trợ giúp nàng sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu như hắn cự tuyệt nàng trợ giúp thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.
“Đã biết.”
Thấy nàng đáp ứng, trên mặt Lô Trí cũng có ý cười, Di Ngọc lại không biết vì sao trong lòng lờ mờ phảng phất có loại dự cảm kỳ quái, bữa tiệc này nhất định sẽ không nhẹ nhàng như đại ca nàng nói.
Chạng vạng, vú già canh cửa ở Khôn Viện tiến đến gõ cửa, giữa trưa Di Ngọc mới nhận thiệp lúc này thấy vú già liền muốn nhíu mày, sợ bà ấy lại đem tới thứ gì ly kỳ cổ quái cho nàng.
“Lô tiểu thư, ở cửa sau có người tìm.”
“Có nói là người nào không?”
“Không nói, là người ở phòng gác cửa truyền lời.”
“Uhm, bây giờ ta liền đi.”
Di Ngọc ra cửa còn đang đoán là ai đến, nhanh đi đến ngưỡng cửa lại thấy Kiền Viện ở hướng đối diện đi tới một người, chờ đến gần thấy rõ mặt mũi, hai người nhìn nhau, đồng thời há mồm nói: “Có người tìm ngươi?”
Hỏi xong đều là sửng sốt, rồi sau đó cùng nhau xoay người ra cửa lớn, màn đêm buông xuống, dưới ánh sáng của bốn ngọn đèn lồng trên cửa, hai người vừa nhìn liền thấy bóng dáng đứng bên cạnh xe ngựa ở con phố đối diện, vội vàng nghênh đi lên.
“Nương!”
“Nương, sao ngài lại tới đây?”
Người đứng cạnh xe ngựa chính là Lô thị vừa mới từ Long Tuyền trấn đuổi tới, gần nửa tháng không gặp mặt, nàng một bên ứng lời hai đứa con, một bên vươn tay kéo hai người đến nơi có ánh sáng gần đó trên dưới quan sát một phen.
“Nương tìm các ngươi có chuyện — Ngọc Nhi, ta xem ngươi làm sao gầy nhiều như vậy?” Lô thị cau mày, duỗi tay sờ khuôn mặt của nữ nhi.
Di Ngọc bởi vì mười ngày trước trải qua trận hiểm cảnh kia, hai ngày liên tục uống thuốc đắng, sau đó mấy ngày ăn cơm cũng có chút ăn không vô, lúc này tại ban đêm, xem ra thật sự là rất mảnh khảnh, bất quá toàn bộ câu chuyện trong đó nửa điểm Lô thị cũng không biết.
“Nương, con đều có mười mấy ngày không gặp ngài, đương nhiên sẽ gầy, xem tới hẳn là làm cho đại ca vẽ một bức tranh giống hết nương, làm cho nữ nhi mang theo bên mình, cũng đỡ phải nhớ ngài đến nỗi ăn cơm đều không ăn nỗi.” Di Ngọc có chút tủi thân nói, vươn tay ôm eo nương nàng, đem khuôn mặt chôn ở trước ngực nàng, đối với Lô thị trước giờ nàng đều ít có làm nũng hay chơi xấu.
Lời nói này tuy rằng là khoa trương, nhưng Lô thị nghe lại là dễ chịu, mặt mày đều là cười, một tay nhẹ nhàng khẽ vuốt trên lưng nàng, trong miệng lại trêu ghẹo nói: “Thì ra ngươi đói bụng gầy còm đều là do nương sai.”
“Còn không phải sao.”
Hai mẹ con dính thành một cục, Lô Trí đứng ở một bên há miệng mấy lần đều không có cơ hội chen vào lời nói, thế là ho nhẹ một tiếng đánh gãy các nàng thân mật, “Nương, chuyện gì làm cho ngài muộn như vậy lại đi đến đây?”
Tươi cười trên mặt Lô thị ngừng lại, nhẹ vỗ lưng Di Ngọc hai cái đẩy nàng ra, ở trên mặt hai người đảo qua lại, “Chúng ta lên xe nói đi.”
“Ân.”
Một tay Lô Trí vén lên màn xe, một tay còn lại định trước tiên dìu Lô thị đi lên, dư quang ở trong xe nhìn qua, hai mắt đột nhiên nheo lại. Toa xe của tất cả các xe ngựa ở trong Long Tuyền trấn đều không thể so với toa xe này, rất là rộng rãi, hai góc trong xe riêng biệt treo một cái đèn hơi phiếm ra ánh sáng vàng, bên trong có một người đang ngồi, là một lão giả sáu mươi đầy đầu tóc bạc.
“Đại ca?” Di Ngọc đứng ở một bên xe ngựa, nên không có nhìn thấy động tĩnh trong xe, thấy Lô Trí dừng lại không động, ra tiếng hô.
Lô thị lại có chút khẩn trương nhìn biểu tình của con trai mình, thấy hắn vừa buông tay đem màn xe để xuống, vội kéo lấy cánh tay hắn một phen, “Trí Nhi, chúng ta lên xe trước, được không?”
Lô Trí quay đầu nhìn khuôn mặt dưới bóng đêm có chút mơ hồ không rõ của nương hắn, trong mắt hiện lên một vài tình tự không biết tên, “Được.” Hắn vươn tay ra một lần nữa vén rèm, sau đó dìu Lô thị vào trong.
Tiếp theo xoay người đối với Di Ngọc đang định há mồm hỏi han nói: “Lên xe lại nói.”
Lô thị vốn là nghĩ bất luận mấy đứa nhỏ có nhận hay không nhận cha nàng, nàng đều là muốn nhận, chính là lúc này bị Lô Trí hỏi, lại có chút chân tay luống cuống.
Ấp a ấp úng nửa ngày mới đáp: “Trí Nhi, chuyện năm đó ông ngoại ngươi cũng là bị bức bất đắc dĩ, ngươi, ngươi,…” Một cái chữ “Ngươi” đều liên tiếp nói mấy lần, thanh âm dần dần nhỏ xuống.
“Ý tứ của nương là, ngài quyết định trở về?”
Lô thị ngẩng đầu nhìn thoáng qua cha nàng, Lô Trung Thực nhất thời không khống chế được, trừng mắt, rất có vẻ nếu nàng dám không nhận hắn liền phát cáu, lại không nghĩ Lô thị bị hắn trừng như vậy nhất thời liền lên cơn. Nàng vốn không phải kiểu người giấu được lời nói, bởi vì quá để ý con cái, lúc này lại lâm vào cảnh giới hai đầu khó xử giữa phụ thân và con trai, đang cảm thấy nhức đầu, cha nàng lại dùng ánh mắt uy hiếp nàng, thế là lập tức ngẩng đầu, nói với Lô Trí: “Nương nghe theo ngươi.”
Lô Trung Thực thiếu chút bị nàng làm tức được thở không nổi, lúc ấy giữa trưa hắn đã gặp trước Lô Tuấn, đứa nhỏ kia vừa nghe xong hắn giải thích, cũng chỉ nói một câu — “Ta nghe theo đại ca ta.”
Trên mặt Lô Trí nhất thời lộ ra một tia cười thản nhiên, quay đầu nhìn Lô lão gia tử.
Nhưng tia cười này rơi ở trong mắt Lô Trung Thực lại không có mùi vị như vậy, lại rất có ý tứ khiêu khích bên trong, nhất thời khuôn mặt của hắn hướng về phía đêm đen mà đi, trầm giọng nói: “Cái nhà này của các ngươi có quy tắc không vậy, làm nương còn phải nghe lời con sao!”
Ngày thường Lô lão gia tử nếu như ở trong nhà phát cáu như vậy, con cái và bọn hạ nhân đều đã quỵ hết trên đất, nhưng thiên thiên hôm nay ba người trong toa xe này đều không sợ hắn, một người mang vẻ mặt cười nhạt nhìn hắn, một người quay mặt đi, người còn lại cúi đầu không nói tiếng nào.
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả