Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 114: Lô Thị Kiên Trì
ô thị có thể đơn giản như vậy tha thứ sự tuyệt tình bất đắc dĩ năm đó của Lô Trung Thưc, là hiệu quả của rất nhiều nguyên nhân hợp lại tụ cùng một chỗ, từ mười mấy năm trước Phòng Lô hai nhà gặp biến cố, lúc nàng từ vòng vây của Phòng gia trốn đi, nàng đối với cha nàng cũng từng có oán hận quá, nhất là sau khi Di Ngọc sinh ra lại bị phát hiện là người si ngốc, khi đó hận ý đối với mấy người làm hại mẹ con bọn họ lưu lạc lại càng to ra tới cực điểm.
Nhưng mà tùy đầu óc Di Ngọc trở nên bình thường sau đó, người một nhà càng lúc càng tốt, đủ loại ở quá khứ tuy không thể toàn quên, nhưng nàng cũng không lại chấp vào hận niệm. Con cái bình an, lại đều hiểu chuyện nghe lời, hành vi một người mẹ, sở cầu không gì hơn cái này, chỉ có đôi khi ngẫu nhiên nhìn lại chuyện cũ, nàng mới cảm thấy trong lòng đau đớn.
Lô thị mười tám tuổi mới xuất giá, tuy rằng Lô Trung Thực là một người cha rất nghiêm khắc, nhưng hắn đối đãi với nàng so sánh cùng ba đứa con còn lại quả thật là từ ái nhiều hơn là nghiêm, lại vì nàng mất một cái chân, trong lòng nàng vốn là không có nhiều oán, lại thêm bị hành vi của hắn làm cảm động, tuy không thể đem sự tình hoàn toàn thông suốt, nhưng cũng là nguyện ý chấp nhận người cha này.
“Cha, ngài làm sao tìm được con?” Lô thị tỉnh táo lại sau đó, mới nghĩ đến hỏi vấn đề này.
Trong đôi mắt ửng đỏ của Lô Trung Thực lộ ý cười, “Năm đó sau khi tân hoàng đăng cơ, ta tuy từ quan đi xa, nhưng ở kinh thành vẫn có lưu cửa hàng, ngươi còn nhớ được tiểu tử Lô Chính kia sao, hắn đánh bậy đánh bạ thấy hà bao của cháu gái kia của ta, nhận ra bên trên có dấu hiệu độc hữu của gia tộc chúng ta, sau đó cha được tin tức, liền mang nhị ca và nhị tỷ của ngươi vào kinh điều tra tin tức của các ngươi.”
Chỉ cần có manh mối, với hắn mà nói rất là dễ dàng, nhưng khó là ngay cả chút manh mối đều tìm không ra, mười ba năm trước bởi vì muốn diễn kịch cho An Vương xem, hắn liền không dám lưu nhiều người ở kinh thành, lại không nghĩ tiếp đến tin tức nữ nhi mất tích sau đó, đã là cách lúc xảy ra chuyện qua mất hai tháng.
Lô thị nghe lời nói của hắn, có chút khẩn trương hỏi: “Cha gặp mấy đứa bé rồi sao?”
Lô Trung Thực than thở một hơi, nói: “Ta còn không có gặp qua, bất quá nhị tỷ của ngươi lén lút chạy đi tìm bọn hắn một lần, Lam Nương a, ngươi cùng với cha nói nói, ngươi đều đối với đám nhỏ nói cha thế nào, nhị tỷ ngươi giấu ta đi tìm, lại bị một đôi trai gái này của ngươi bắt nạt phát khóc trở về, chỉ nói là bọn hắn không nhận nàng.”
Lô thị sửng sốt, “Nữ nhi cũng không cùng bọn hắn nói quá nhiều, Tuấn Nhi và Trí Nhi là biết năm đó ngài đưa cho con đoạn tuyệt thư — ách,” nàng có chút lúng túng dừng một chút, “Ngọc Nhi còn lại là căn bản không biết chuyện này, chỉ nghĩ là ngài từ quan về sau chẳng biết đi đâu.”
Lô Trung Thực nhướng mày, “Ngươi nói với hai tiểu tử kia chuyện cha cho ngươi thư đoạn tuyệt?”
Sắc mặt Lô thị có chút cổ quái, “Không phải nữ nhi nói, là, là mới trước đây Lô Trí tự mình lục lọi ra tới.”
Phong thư đoạn tuyệt kia nàng vẫn cất kĩ, cho dù lúc trốn ra khỏi Phòng gia cũng không quên mang ở trên người, tuy nói thư đoạn tuyệt vừa ra, ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng mà người bị thư đoạn tuyệt xóa khỏi gia phải, đuổi ra khỏi nhà được tộc trưởng nguyện ý tự mình mở đàn tế tổ thu hồi thư kia, vậy thì có khả năng vãn hồi, cứ việc năm đó nàng bị thân tình vứt bỏ, cũng chưa bao giờ bỏ qua một tia hi vọng mong manh.
“Ngươi còn giữ thứ đó?” Trong lòng Lô Trung Thực chấn động, hắn biết nếu nữ nhi năm đó hận hắn, khẳng định đã sớm đem vật kia xé thành mảnh vụn, “Như thế vừa lúc, cũng bớt cha lại đi tạo một phần, đợi lát nữa ngươi liền đi đem vật kia tìm ra, buổi tối cùng cha về Trường An đi, sớm ngày mai cha liền lập đàn tế tổ.”
“Cha?” Chuyện thu hồi thư đoạn tuyệt, chỉ có tộc trưởng có thể làm, bộ tộc Lô thị bọn hắn liền tại Lô Trung Thực một thế hệ này dời khỏi Trường An sau đó liền sa sút, hiện nay cũng không biết gia phả bản chính ở trong tay ai.
Lô Trung Thực vuốt râu bạc một chút, nói: “Không cần nhiều lo, năm đó ông chú của người chính là cùng ta đi, sau đó hắn lão nhân gia quy tiên, gia phả liền truyền đến trong tay ta, hiện nay đã tìm được các ngươi, tự nhiên là muốn một lần nữa đưa vào trong gia phả, còn có ba đứa cháu của ta, cốt nhục của Lô gia chúng ta không thể ngoại lưu.”
Từ lúc hắn biết được Lô thị đều cho ba đứa bé đổi thành họ Lô sau đó, tâm tình rất là kích động một trận, hai đứa con trai kia của hắn không chịu nỗ lực, nhưng khuê nữ của hắn lại lập tức liền cho hắn dưỡng được ba đứa cháu ngoan đi ra.
Lô thị nghe hắn nói như vậy, tâm lý lại có loại nói không ra mùi vị, chính nàng là nghĩ về tộc, nhưng mà nàng còn có ba đứa con, nghĩ đến thái độ của Lô Trí đối với nhà mẹ đẻ của nàng, nàng cũng không xác định được bọn hắn biết việc này xong, có nguyện ý trở về bổn gia hay không, nếu như không nguyện ý, nàng không thể đi cưỡng cầu.
“Cha, việc này, còn phải chờ con cùng mấy đứa nhỏ thương lượng thương lượng.” Lô thị cắn răng, vẫn là đem lời trong lòng nói ra.
Sắc mặt Lô Trung Thực nhảy lên, “Ngươi là nương của bọn hắn, việc nhận tổ quy tông vốn là ngươi này người làm nương làm chủ, chẳng lẽ bọn hắn không đồng ý, các ngươi liền không về nhà?”
Tư cách là người đứng đầu của một sĩ tộc thế gia, Lô lão gia tử vốn uy nghiêm thói quen, tuy rằng hắn tâm đau đám con cái, nhưng hắn cũng có kiên trì của hắn, chuyện nhận tổ quy tông này, hắn đã trông mười ba năm, nhiều một ngày, hắn đều đợi không nổi nữa.
Lô thị thấy cha nàng bắt đầu lên cơn, cũng liễm thần sắc, kiên trì nói: “Cha, chỉ có chuyện của ba đứa nhỏ là ta nửa điểm cũng không thể miễn cưỡng.”
“Hừ!” Lô lão gia tử hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nghiêm mặt.
Vừa rồi vẻ mặt của hai cha con đều là ôn hòa, nhưng một câu không hợp liền bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, tính tình của Lô thị so với mấy năm trước đã ôn hòa rất nhiều, nhưng trong khung xương vẫn là bướng bỉnh vô cùng.
Một lúc sau, người thua trận cũng là Lô lão gia tử, “Aiz, được rồi, nhiều như vậy năm không gặp, ngươi còn muốn cho cha sắc mặt xem, không phải là muốn nhìn xem mấy đứa nhỏ nói thế nào sao, vậy cha liền chờ một chút.”
Lô thị thấy hắn trước nhả ra, kinh ngạc rất nhiều nhưng càng nhiều cũng rõ ràng cảm giác được, người phụ thân vốn đã đi thật xa trong ký ức của nàng tựa hồ thật sự đã trở về.
Nghĩ như vậy, thần sắc của nàng cũng hòa hoãn xuống dưới, “Cha yên tâm, ba đứa bé kia của con đều rất rõ lý lẽ, chỉ cần đem sự tình nói rõ ràng cùng bọn hắn, bọn hắn khẳng định sẽ nghĩ suốt.”
Lô lão gia tử còn có thể nói cái gì, chỉ có thể có chút đành chịu gật đầu, hắn thật sự là thua thiệt nữ nhi này quá nhiều, không ngoan tâm lại đi khó xử nàng, chẳng qua là theo hắn biết, đứa cháu lớn kia của hắn tựa hồ đối với bọn hắn tương đối có thành kiến, chỉ sợ đến lúc đó chuyện nhận tổ quy tông này nhất thời sẽ không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Hai người đạt tới nhận thức chung, Lô thị mới có tâm tư hỏi khác, “Đúng rồi, cha ở trong kinh còn lưu cửa hàng sao, năm đó mọi người dời đi sau đó nữ nhi còn tìm một trận, mấy cửa hàng ban đầu của nhà chúng ta không phải đã bán hết lấy tiền mặt thì là trống không.”
Lô Trung Thực cười khổ một tiếng, “Con à, lúc đó cha là muốn đến Giang Nam đi lôi kéo binh mã cho Hoàng Thượng, tự nhiên là muốn một số bạc lớn, đa số sản nghiệp đều đổi thành tiền mặt, ngay cả một gian cửa hàng lưu lại kia cũng thay hình đổi dạng, giấu cơ sở ngầm của An Vương, ngươi làm sao có thể tìm được.”
Lô thị nghe hắn nói như vậy, chỉ nghĩ là bổn gia đã xuống dốc, lại nhớ tới cuộc sống xa hoa lúc trước ở thành Trường An, trong lòng hơi chua xót, nhìn lão nhân đầy đầu bạc trước mắt, ấm giọng nói: “Cha, hiện nay trong tay nữ nhi còn có không ít bạc, đợi lát nữa liền đưa cho ngài, những ngày sau này của chúng ta sẽ càng lúc càng tốt hơn…”
Sắc mặt Lô Trung Thực có chút quái dị nhìn Lô thị đang nhẹ giọng an ủi hắn, tuy rằng trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng có vẻ như khuê nữ này của hắn đang hiểu lầm gì đó, “Lam Nương, ta muốn bạc của ngươi làm gì?”
Lô thị chỉ cho là cha nàng không nghĩ làm cho nàng biết quẫn cảnh của nhà mình, “Ngài đừng giấu con, ngài cùng nữ nhi nói thật, nhà chúng ta có phải chỉ lưu trong kinh một cái cửa hàng, khác đều không có?”
Lô Trung Thực nhướng mày, “Ai nói với ngươi, Lô gia cho dù suy sụp, cũng không có khả năng sa sút đến nông nỗi đó.”
Lô thị ngẩng ra, “Ngài không phải nói năm đó gia sản nhà chúng ta đều bán hết để lấy tiền mặt sao?”
“Ha ha, đứa ngốc, ngươi nghĩ nhà chúng ta chỉ có ra không có vào sao, vậy cần hai ca ca của ngươi làm gì dùng, ngươi cũng không nghĩ nghĩ, nếu là tiền vốn không đủ, cha làm sao còn có thể tìm tin tức của mẹ con ngươi. Ngươi yên tâm, sản nghiệp trong kinh của chúng ta không nhiều, nhưng hôm qua cha mới diện thánh, Hoàng Thượng đã phân cho ta một tòa nhà ở trong kinh, ngoài kinh cũng có phân cho ruộng tốt, tuyệt đối không đói được mẹ con các ngươi.”
Mặt Lô thị đỏ lên, theo sau có chút kinh ngạc nói: “Ngài gặp qua Hoàng Thượng?”
“Ừm, từ sau khi ngươi ra chuyện, cha cũng chỉ về kinh hai lần, một lần là lúc An Vương cướp ngôi, cha mang hai vạn binh mã vây thành Trường An, một lần chính là sáu năm trước, được tin tức các ngươi ở kinh thành, bất quá đáng tiếc tìm sai người, lần thứ ba này trở về cũng là do thực sự tìm được các ngươi, cũng quyết định không đi, cha tuy là có huân vị quốc công ở đây, nhưng chức quan đều đã từ, tự nhiên là muốn hướng Hoàng Thượng muốn cái ý chỉ.”
Lô Trung Thực đối với Lô thị giải thích như vậy, nhưng thật ra là hắn vẫn có chuyện không có nói ra miệng, hắn tuy ở kinh thành chỉ lưu có một hai cái cọc ngầm, nhưng đều là nhất đẳng mật thám, mấy ngày nay liền đem những việc mà Lô gia huynh muội gặp được ở kinh thành tra được bảy tám, thương tiếc hai đứa bé chịu khổ rất nhiều, nhưng càng nhiều cũng là kinh ngạc.
Lô Trí bằng tự lực bản thân tại nơi nhân tài ẩn dật như Quốc Tử Giám đặt vững gót chân, ngắn ngủi ba năm liền âm thầm kết giao không ít thế lực, trong lúc âm thầm chu toàn mấy phái lại âm thầm mưu đồ mấy việc lớn, tuy không phải một mảnh lá cũng không dính thân, nhưng cũng không làm cho người ta bắt được nhược điểm, Di Ngọc tuy chỉ là một tiểu cô nương, nhưng tâm tư càng là tinh tế che giấu kĩ càng, có tài học vượt trội, nam tử so với cũng phải hoảng sợ nhường cho.
Chỉ là bọn hắn tới cùng là không quyền không thế, đã bị lôi kéo đến sự tình nào đó vô pháp thoát thân, hắn lão nhân này nếu là trễ tìm đến một năm nửa năm, không biết hai đứa bé này lại muốn chịu nhiều ít tội.
“Lam Nương, đêm nay ngươi liền cùng cha trở về Trường An, sớm chút tìm mấy đứa nhỏ nói rõ ràng, cũng miễn cho cha ngày đêm đều nhớ nhung việc này.”
Lô thị gật gật đầu, rồi sau đó vỗ trán, “Cha, Tuấn Nhi đang ở trong nhà nha, bây giờ đều giữa trưa còn chưa có trở lại, để con gọi Tiểu Mãn đi tìm hắn.”
“Tốt.” Lô lão gia tử trước khi tới đã được tin tức, biết có đứa cháu còn ở trong nhà, đứa cháu này tuy không giống hai đứa còn lại rất gây chú ý, nhưng nghe nói là cái thích võ, cũng là đúng khẩu vị của hắn.
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả