Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 100: Phát Hiện Người Cùng Bị Nạn
i Ngọc từ trong lớp Giáp Thân đi ra, đã là lúc mặt trời không còn, thời tiết cuối hè là hay thay đổi nhất, nàng cúi đầu sửa soạn quần áo một chút, bước nhanh hướng ngoài cửa đi đến.
Lô Trí đã đứng chờ ở ngoài Thư Học Viện, thấy nàng ra tới cũng không nhiều lời, hai huynh muội cùng đi về phía trước một đoạn đường, Di Ngọc mới nói khẽ: “Công chúa Thành Dương tới tìm ta trước, nói là hứa cho ta vị trí nữ quan, ta cự từ.”
Lô Trí gật gật đầu, “Khó trách vừa rồi ta thấy vẻ mặt tức giận của nàng ta, chắc hẳn là không thể đối với ngươi phát hỏa ra tới.”
Di Ngọc trừng mắt nhìn hắn, “Đại ca, về sau lại có chuyện như vậy, ngưới nói sớm với ta, cũng để cho ta có cái chuẩn chị được không?”
Lô Trí trầm mặc một hồi, cho đến khi hai người đi đến giao lộ Hoành Văn, hắn đột nhiên ngừng bước chân, xoay người nhìn Di Ngọc nói: “Chuẩn bị cái gì, chuẩn bị giấu dốt sao, Tiểu Ngọc, ngươi cũng biết học sinh xuất thân từ bình dân như chúng ta, ở trong viện này nếu như nghĩ sống yên ổn ở lại là rất khó, cho dù tính lần này tuần khảo ngươi không có xuất sắc, ngày sau như cũ cũng sẽ bởi vì ta bị người khác bắt được, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
Di Ngọc rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Lô Trí lộ ra thần sắc hổ thẹn, trong lòng nhất thời ngẩn ngơ, vội lên tiếng nói: “Ca, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta cũng là thuận miệng nói nói, chứ không phải đang oán hận ngươi, chỉ là “Không giao không ác” kia sợ là ta không làm được, ngày sau các nàng khi dễ tiểu muội của ngươi, ngươi nhưng là phải đến bảo vệ ta một chút.”
Lô Trí thấy nàng gấp gáp biện giải, thần sắc vừa chuyển, lộ ra một nét thoáng hiện cười khẽ, lập tức đem đầu nâng bước đi về phía trước, Di Ngọc chỉ nghe hắn nói khẽ: “Huynh muội chúng ta, tất nhiên là không cần nhiều lời một ít chuyện kia.”
Sau khi trở về Khôn Viện, Di Ngọc đem sự tình phát sinh lúc trưa chải vuốt một lần liền ném qua một bên, giữa trưa ngủ một giấc, khi xế chiều đi học cả người vẫn là tinh thần.
Nhưng chờ nàng vào đến lớp, đi đến chỗ ngồi của mình, vừa nhìn quét tới, tâm tình cũng hủy hơn phân nửa.
Tất cả xấp giấy trên bàn của nàng không thấy bóng dáng, bút lông trên giá bút cũng không cánh mà bay, ống trúc để nước trong ngã lệch ở trên bàn, mặt bàn có một mảnh nhàn nhạt vết ẩm ướt, xem ra thời gian “Gây án” này chí ít có thể đẩy tới một khắc chung trước kia.
Tức giận là có, nhưng không nhiều để ý, Di ngọc từ trong cổ tay áo lấy khăn ra, đem nước còn đọng trên bàn lau khô, lại từ trong túi sách lấy ra một cái đệm hơi mỏng ra lót trên chiếu, sau đó ngồi xuống.
Nam học sinh ngồi ở hàng trước kia len lén quan sát cử động của nàng trong khoảnh khắc có chút kinh ngạc ngu ngơ, quên mất giấu diếm, bị tầm mắt của nàng bắt ngay chóc, trên gương mặt bình thường như người đi đường Giáp (*) nhất thời lộ ra thần sắc lúng túng, người này nhất thời cũng quên mất quay đầu, rõ ràng đỏ mặt sững sờ nhìn nàng.
(*) Người đi đường Giáp, Ất, Bính, Đinh…: Là cách gọi nhữg nv ko liên quan trong tác phẩm, cũng như sinh hoạt của ng TQ. Giống như ông A, bà B của Việt Nam mình. Gương mặt giống như ng đi đường Giáp là cách nói gương mặt ng này tầm thường vô vi, ko có gì ấn tượng, rất phổ thông dân chúng, ko có gì để ghi nhớ.
Di Ngọc nhìn người học sinh nam đang quay đầu kỹ càng quan sát nàng này, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, một đứa bé trai ngốc như vậy hiển nhiên không phải là kẻ quen làm chuyện xấu, Sở Hiểu Ti cũng thực là biết chọn người, chỉ không biết trò xiếc ném đá giấu tay này muốn chơi đến khi nào, vài thứ trên bàn này của nàng cũng không còn cái gì để cho bọn hắn lại đem giấu, đừng nói ngày mai nàng đi đến trường, cái bàn không có vậy mới kêu buồn cười.
Bên này nàng ở nghĩ ngợi lung tung, dần dần ánh mắt cũng có chút mơ hồ, không có nhìn thấy Sở Hiểu Ti từ ngưỡng cửa đi tới thấy nàng một bộ hình dạng hoàn hảo vô sự, hung hăng trừng mắt nam sinh còn đang phát ngốc nhìn Di Ngọc ở bàn trên kia, chỉ khổ là cái nhìn này của nàng ta trừng lực mười phần, nhưng mà lực xuyên thấu không đủ, cho nên người ta cũng không phát giác.
Hôm nay Sở Hiểu Ti vậy mà không cùng Trưởng Tôn Nhàn đi cùng, tiểu thư ong mật này lại nhìn Di Ngọc vài lần liền ra khỏi lớp, thẳng đến trước lúc chuông vang mới trở về, Di Ngọc chính là ôm sách giáo khoa ngâm nga nội dung mà tuần khảo lần sau khả năng muốn ra, nên cũng không phát hiện biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Sở Hiểu Ti khi nhìn chính mình.
Tiên sinh giảng giải “Hiếu Kinh” chỉnh chỉnh tề tề lẩm bẩm cả một tiết học, cũng làm cho Di Ngọc tránh được lúng túng do không có giấy bút, tan học nàng đem sách giáo khoa cất vào, đang muốn đứng dậy rời đi, trước bàn lại đột nhiên đứng một người.
Ngẩng đầu vừa thấy, Di Ngọc xác định đây là một gương mặt lạ hoắc, liền nghe đối phương mang thái độ hòa khí đối với nàng nói: “Lô tiểu thư, công chúa có mời, ngươi cùng ta tới đi.”
Là Thành Dương? Trong Thư Học Viện này cũng chỉ có một nàng công chúa, làm sao buổi sáng mới gặp qua nàng, lúc này lại muốn tìm nàng đến nữa? Tuy lòng Di Ngọc đầy nghi hoặc, nhưng tới cùng là công chúa gọi đến, cũng không do dự, cầm lấy túi sách liền cùng người này đi.
Sở Hiểu Ti ở phía sau xem bóng lưng bọn hắn, trên mặt lộ ra một tia cười quỷ dị.
Di Ngọc bị người học sinh xa lạ kia kêu đi sau đó, trực tiếp bị đưa đến một gian phòng ở hậu viện chuyên dành cho các tiên sinh nghỉ ngơi, lúc này mấy người tiên sinh đều về nhà ăn cơm, nàng cũng không thấy người nào, học sinh kia dẫn nàng đến nơi sau đó chỉ phân phó nàng chờ, rồi liền đóng cửa đi ra.
Nàng không ở trong phòng được bao lâu, thì nghe thấy một cổ mùi kỳ quái, tiếp đó liền cảm thấy toàn thân vô lực, lúc nàng phát hiện được không ổn thì toàn thân cũng đã mỏi nhừ nằm bò ở trên bàn, trước khi mất đi ý thức còn nghe thấy tiếng mấy người nói chuyện.
“Đại tỷ, nhốt nàng ở chỗ ấy tốt sao?”
“Lời thừa, nhanh chóng nâng nó.”
Di Ngọc xoa xoa huyện thái dương đang choáng váng, chậm rãi mở to mắt, mượn ánh sáng từ một cánh cửa sổ nhỏ trên cao quăng xuống, nhìn chung quanh một vòng hoàn cảnh mà thân mình đang lâm vào, một gian phòng nho nhỏ, bên trong để một cái bàn cũ đã hư hỏng, trong hô hấp tràn ngập hương vị tro bụi, bị sặc hắt hơi một cái, lúc này nàng mới từ trong mê hoặc đi ra, nhớ đến chuyện trước đó, nhất thời cắn răng một trận.
Bọn hắn vẫn là học sinh của Quốc Tử Giám sao, như thế nào loại thủ đoạn hạ lưu này đều dùng ra, mê hương, kia không phải thứ chỉ có đạo phỉ giang hồ mới có sao, thực là nghĩ không đến, nàng còn có may mắn ở bên trong học phủ tối cao nơi kinh đô này hưởng thụ đến một lần loại đặc thù đãi ngộ này.
Không biết lần này lại là chủ ý của ai, người đem nàng lừa đi kia tuy là nói công chúa phân phó, nhưng mà Thành Dương có ngốc như vậy sao, còn tự mình giới thiệu. Lần ra tay này, vừa thu thập nàng lại còn giá họa cho người khác, đáng tiếc cũng vừa ấu trĩ lại vừa ghê tởm. Thực không biết hôm nay nàng đạp cái cứt chó gì, hai lần ba lượt gặp toàn chuyện xui.
“Hu hu hu…”
Một trận tiếng khóc làm cho nàng phục hồi tinh thần lại, nếu như không phải nhìn thấy ánh sáng bên ngoài còn không đến mức tối thui, sợ là nàng sẽ bị tiếng khóc giống như quỷ kêu này dọa đến, nàng chống đỡ cơ thể đứng dậy vòng qua phía trước cái bàn, chỉ thấy dưới bức tường xa ngoài hai bước ngồi một đoàn thân ảnh nho nhỏ, đang khóc nức nở nghẹn ngào.
“Này.” Di Ngọc đi qua, giơ tay đẩy đẩy đối phương.
Từ một đoàn bóng dáng này chậm rãi ngẩng đầu, hiện ra là một tiểu cô nương tuổi cùng nàng không kém nhiều, vẻ mặt tro bụi cùng nước mắt nước mũi trộn cùng một chỗ, dơ dáy bẩn thỉu lại có đáng thương nói không ra.
“Hu… Ngươi,… Ngươi tỉnh rồi sao… Hu hu…” Nói xong liền lại rớt xuống đầu tiếp tục khóc sụt sịt.
Di Ngọc nhíu lông mày lại, cũng không ngại bẩn, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, vươn tay đẩy đẩy nàng, “Đừng khóc, ngươi biết nơi này là nơi nào sao?”
Tiểu cô nương rầm rì lẩm bẩm lau hai hàng nước mắt, ngẩng đầu nhìn Di Ngọc nói, “Hu hu… Là, là Mỹ Vị Cư, nhà kho phía sau…”
Di Ngọc lúc này mới chú ý đến thân quần áo xám trắng của đối phương thật ra là thường phục màu trắng ngà của Toán Học Viện “Ngươi cũng là bị mê choáng rồi nhốt vào tới?”
Nào biết nàng vừa hỏi như vậy, tiểu cô nương lại khóc lên, bên khóc bên y y a a nói, “Không, không phải… Là đại tỷ để cho ta ở chỗ này chờ nàng…”
Sau đó lại là giọng mũi mơ hồ không rõ, một lát sau, Di Ngọc đem lời nói trước sau của nàng ta sắp xếp lại một lần, mới hiểu rõ cái đại khái, tiểu cô nương này từ buổi sáng liền bị tỷ tỷ nàng nhốt đến trong căn phòng nhỏ này, sau đó buổi chiều đại tỷ cùng nhị đệ của nàng ta lại đem Di Ngọc mê choáng đưa tới.
“Hu hu… Đại tỷ ta nói… Không cho phép ta nói với ngươi…”
Di Ngọc buồn cười một trận, tiểu cô nương này cũng thực đủ thành thật, bị tỷ tỷ của nàng ta dụ đến căn phòng nhỏ này nhốt không nói, còn thay nàng bao che nữa.
Thấy nàng không trả lời, Di Ngọc lại đứng lên, cẩn thận ở trong phòng này mò một vòng, ở phía sau một cái bình phong phát hiện một cánh cửa, nàng ra sức đẩy đẩy chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng khóa lạch cạch, hiển nhiên cửa bị người ta khóa lại từ bên ngoài.
Lại tìm nửa ngày, phát hiện trừ trên cao có một cánh cửa sổ nhỏ, trong nhà này duy nhất cửa vào đều bị khóa kỹ từ bên ngoài, nàng đứng ở dưới cửa sổ gọi một trận, cho đến khi cổ họng đều có chút ách cũng không thấy ai lên tiếng trả lời, than thở một hơi lại ngồi trở lại bên cạnh tiểu cô nương kia.
“Này, đại tỷ ngươi là học sinh Thư Học Viện?” Tạm thời làm sao cũng không ra được, nàng trước tiên vẫn là tìm chút thông tin tốt nhất.
“Hức… Uhm…”
“Ngươi tên là gì nha?”
“Ta… Ta gọi là Tiểu Chiêu…” Khóe miệng Di Ngọc giật giật, Tiểu Chiêu, tên này làm sao nghe quen tai như vậy. (DN đang liên tưởng đến TC trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký nhé ^^!)
“Tiểu Chiêu ah, ngươi họ gì?”
“Ta, ta họ Dương.”
“Họ Dương ah, vậy ngươi kêu là Dương Chiêu đúng không, tên thật hay.” Xem tới tỷ đệ đem nàng bắt đến đây là họ Dương.
“Không phải, ta kêu Dương Tiểu Chiêu.” Dương Tiểu Chiêu cô nương bị Di Ngọc nói từng câu dỗ dành nửa ngày, lúc này cũng dần dần thu hồi nước mắt, nâng lên khuôn mắt đáp lại lời.
Di Ngọc xoắn xuýt một chút, quyết định vẫn là tôn trọng tên của tiểu cô nương nhà người ta, “Tiểu Chiêu ah, đại tỷ ngươi có nói lúc nào thì tới đón ngươi sao?” Nói xong liền từ trong tay áo lấy khăn ra, giơ tay nâng lên đầu đối phương, đem vết nước mắt cùng bụi đất trên mặt nàng chậm rãi lau sạch.
Trên mặt Dương Tiểu Chiêu lại lộ ra biểu tình thương tâm, nhỏ giọng rủ rỉ, “Không có, đại tỷ nói ta ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, chờ nàng cao hứng sẽ tới đón ta.”
Di Ngọc nhíu mày, động tác giúp Dương Tiểu Chiêu lau mặt lại nhẹ nhàng một ít, chờ khuôn mặt kia có thể nhìn rõ ràng hình dạng, mới đem khăn lấy trở về. Đây là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, đôi mắt bồ câu long lanh nước, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, rất phù hợp thẩm mỹ quan đương thời.
“Ngươi, ngươi đừng lo lắng, đại tỷ ta tuy không nói lúc nào tới đón ta, nhưng nhị ca của ta luôn luôn ở trước khi trời tối tới thả ta đi ra.”
Di Ngọc sửng sốt, thì ra tiểu cô nương Tiểu Chiêu này không phải là lần đầu tiên bị nhốt, này tới cùng là cái loại ca ca tỷ tỷ gì, có như vậy ăn hiếp người trong nhà sao?
Nàng nhưng mà không lo lắng, bị nhốt ở chỗ này, nhiều lắm đói đói bụng thôi, xem canh giờ hiện nay đã là cách lúc tan học chí ít nửa canh giờ, Lô Trí đón không đến nàng, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp tìm nàng.
“Tiểu Chiêu, tỷ tỷ và ca ca ngươi ăn hiếp ngươi như vậy, ngươi đều không cùng cha mẹ ngươi nói qua sao?”
Thần sắc Dương Tiểu Chiêu tối sầm lại: “Tháng trước phụ thân ta qua đời, nương ta, nương ta bị đại nương đuổi đi.”
Đầu óc Di Ngọc nhất thời kẹt, sau một lúc lâu mới lại tìm được thanh âm của mình, “Thực xin lỗi nha…”
Sau đó hai người không có lại nói chuyện, thời liền như vậy lẳng lặng chảy xuôi, cho đến sắc trời bên ngoài ám xuống, trong phòng dần dần tối đen, cũng không thấy có ai tìm tới.
Dương Tiểu Chiêu chậm rãi hướng bên cạnh Di Ngọc chuyển chuyển, hai người vai kề vai, Di Ngọc có thể phát hiện đến thân thể hơi hơi phát run của đối phương, có chút chần chờ hỏi han: “Ngươi lạnh sao?”
“Ta, ta sợ hãi, bọn hắn có phải hay không là không định tới đón ta?”
Di Ngọc không biết ra sao trả lời nàng, sắc trời tối đi, tâm tình của con người cũng sẽ yếu ớt đi một ít, vừa rồi nàng còn không quá lo lắng, nhưng giờ phút này cũng dần dần lo lắng lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ trên cao, than nhẹ một tiếng, vươn tay giữ lấy bời vai Dương Tiểu Chiêu.
“Yên tâm đi, sẽ có người tới tiếp chúng ta.”
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả