No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 83: Kinh Gặp Cố Nhân
ừa vào cửa, Lưu Hương Hương liền bước nhanh kéo cánh tay Lô thị vào phòng ngủ của nàng, Di Ngọc cùng Tiểu Mãn đứng ở phòng khách nhìn nhìn rèm cửa được che kín kĩ kĩ càng càng rồi ngơ ngác nhìn nhau.
“Đi, chúng ta đi làm cơm trưa.” Đứng một hồi cũng không nghe thấy buồng trong có chút đồng tĩnh nào, Di Ngọc liền kéo Tiểu Mãn đi phòng bếp.
Chờ đến lúc hai người đem cơm làm xong, Lưu Hương Hương đã rời đi, Di Ngọc vén rèm lên đi vào trong phòng, nhìn thấy Lô thị nghiêm mặt ngồi ở bên giường, liền đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống.
“Nương, có chuyện gì xảy ra sao?”
Lô thị quay đầu nhìn nàng một hồi, mới lo lắng đầy mặt nói, “Sáng hôm nay đại tỷ ngươi gặp hai người ở trên trấn.”
“Ai nha?” Di Ngọc ở trong đầu quét một vòng những người mà mình nhận thức, đoán không ra.
Lô thị cắn răng, bắt lấy tay Di Ngọc, “Là mẹ con Vương thị kia.”
Di Ngọc đột nhiên trừng lớn một đôi tiếu nhãn, phản cầm tay của Lô thị, thất thanh nói: “Không nhận sai?”
Lô thị cứng ngắc lắc lắc đầu, “Khẳng định không nhận sai, đại tỷ ngươi nhận thức được Vương thị, sáng nay trước cửa quán ăn Cẩm Ký nhìn thấy mẹ con ả đang ăn xin.”
Ăn xin? Di Ngọc vội vàng truy hỏi: “Nương, người mau cùng con nói nói, việc này cuối cùng là sao?”
Lô thị tổ chức ngôn ngữ một chút, “Đại tỷ ngươi sáng nay đi cửa hàng may vá, khi về nhà thì đi ngang quán ăn Cẩm Ký thấy bên ngoài có vài người đang vây xem, nhìn đi qua thì thấy trước cửa quán quỳ hai người ăn xin đang hướng chủ quán đòi hỏi bánh ăn, chủ quán kia ngại hai người cản trở việc làm ăn, liền kêu tiểu nhị đuổi người, đại tỷ ngươi trước tiên là nhận ra khẩu âm của bọn họ, sau đó tiểu nhị đem một cái ăn xin trong đó đẩy ra, một cái khác liền gọi ‘Tiểu Mai’ rồi đi đỡ cái ngã xuống đất, đại tỷ ngươi cẩn thận đánh giá diện mạo bọn họ, nhận ra một người đàn bà trong đó cực giống Vương thị! Ngươi nói đôi ăn xin này khẩu âm, diện mạo, tên gọi đều tụ đến cùng chỗ, không phải mẹ con ả thì sẽ là ai!”
Lô nói xong thần sắc đã phảng phất có chút kích động, Di Ngọc lại suy tư một trận, trên đời đích xác không có nhiều chuyện đúng dịp như vậy, hai người ăn xin kia tám phần chính là mẹ con Vương thị.
“Ngọc Nhi, đại tỷ ngươi là sợ, Vương thị kia là nhận được nàng, biết chuyện nàng bán mình vi nô, nếu hai mẹ con ả ở trong trấn này ở lại lâu dài, nói không chừng ngày nào đó liền gặp phải!”
Lưu Hương Hương là lấy thân phận quả phụ xuất giá, nhà chồng Hoàng gia của nàng là dòng họ lâu đời trong trấn này, nếu để cho nhà chồng hiện tại biết nàng là nô thân sửa hộ tịch, sợ là sẽ cưỡng ép bắt nàng hạ đường (*)!
(*) Từ cổ, chỉ việc ly hôn, có thể là chỉ chồng bỏ vợ, cũng có thể chỉ người vợ chủ động xin được rời đi.
Di Ngọc tuy cũng lo lắng sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng giờ phút này nàng so với Lô thị và Lưu Hương Hương mà nói muốn tỉnh táo rất nhiều, ít nhất sẽ không vừa nghe thấy chuyện của hai người kia liền ấm đầu, nàng đem tình huống trước mắt đơn giản nghĩ chút, rồi an ủi Lô thị nói: “Nương, ngài cùng đại tủ đem việc này nhìn quá nghiêm trọng, trước tiên là nói Long Tuyền trấn lớn như vậy, bọn hắn lại là hai kẻ ăn mày, có thấy hay không một mặt còn không nhất định, thực là gặp được, nhận ra, lại ra sao? Các ả nói cái gì thì chính là cái gì sao?”
Lô thị ngây một hồi, mới nhìn lại mới rồi lo lắng, ra sức vỗ bắp đùi một cái, trên mặt thậm chí lộ ra một tia hớn hở, “Đúng vậy, làm gì phải để ý nha! Hiện tại nhưng không so với trước kia, chúng ta bây giờ ở trong trấn này cũng là có mặt mũi, các nàng sao có thể nói cái gì thì là cái đó!”
Lô thị đây là vô cùng bị ảnh hưởng năm đó ở Kháo Sơn thôn bị người oan uổng, nhớ lúc trước, vẻn vẹn chỉ là bị mẹ con Vương thị cấu kết nói dối, lập tức làm cho người toàn thôn đều tin đến tám phần, dù là như vậy, sau đó cũng là bằng cái vật chứng đáng chết kia mới “Chắc chắn” làm cho Vương thị cứng rắng cấp tội danh cho nàng, hiện nay các nàng ở trong trấn này đã có nhân mạch cũng có tiền bạc, nơi nào còn phải sợ hai kẻ không biết ra sao sa sút đến nỗi mò đến tận đây ăn mày.
Lô thị nghĩ thông suốt sau đã không lại nhíu mày, chỉ là trên mặt lại đổi một bộ biểu tình mê mang do dự, “Ngọc Nhi, ngươi nói, lúc ấy nương chỉ hận không đem bọn ả chết hết mới tốt, nhưng mà bây giờ nghe tới tin tức của bọn ả, trong lòng không biết sao ngược lại không có cảm giác gì?”
“…” Di Ngọc không làm sao trả lời vấn đề này của Lô thị, trong lòng của chính nàng cũng có chút không rõ không ràng.
Tính tình Lô thị vừa thẳng vừa cứng rắng nhưng trên thực tế là người không thù dai, đây là Di Ngọc đã sớm phát hiện, chỉ nhìn một cách đơn thuần hai mươi năm trước nàng bị chồng mình đối đãi như vậy, nhưng khi nhắc tới hắn thì trên mặt cũng chỉ là nhớ lại nhiều hơn là thống hận, chuyện xảy ra ở Kháo Sơn thôn kia, trong lòng hai mẹ con đích xác tạo thành bóng râm không nhỏ, nhưng tới cùng là thân thể không có bị quá thương tổn cụ thể, đã qua ba năm, hiện nay bọn hắn hằng ngày trôi qua không lo cơm áo, nàng liền càng không duy trì cái gì tâm lý thù hận.
Bây giờ nghe đến chuyện của mẹ con Vương thị, oán khí trong lòng Lô thị vốn đã bị từng ngày hạnh phúc làm dịu và hao mòn đi rất nhiều, cho nên phản ứng đầu tiên chính là lo lắng hai ả sẽ cho Lưu Hương Hương mang tới phiền toái, mà không phải nghĩ thừa dịp hai ả mắc nạn mà đi trả thù.
Mà Di Ngọc sao, càng nhiều là cảm thấy kinh ngạc cùng nghi ngờ, kinh ngạc là có thể ở lâu như vậy sau lại thấy bọn ả, nghi ngờ là không biết bọn ả trải qua chuyện gì mới rơi vào tình trạng hiện nay.
Hai mẹ con ngồi một chỗ trầm mặc một hồi, mê mang trên mặt Lô thị dần dần tán đi, giơ tay nhéo nhéo sống mũi, đứng dậy kéo Di Ngọc, “Đi, đi ăn cơm thôi, nha đầu Tiểu Mãn kia sợ là ở bên ngoài chờ sốt ruột.”
Di Ngọc cũng thu tâm tư, gật gật đầu tùy nàng cùng đi ra ngoài.
Đến buổi chiều Lưu Hương Hương lại tới, buổi sáng nàng cùng Lô thị thương lượng sau đó quyết định đi trước tìm hiểu chuyện của mẹ con đôi ăn mày kia, lúc này được chút tin tức, gấp muốn tới nói cho Lô thị.
Hai tiểu cô nương lại bị ngăn ở bên ngoài rèm, lòng hiếu kỳ của Tiểu Mãn vốn là không cười, cùng Di Ngọc chào hỏi liền đi ra tìm Lý Nhạc, lưu lại Di Ngọc một người ngồi ở trong phòng khách âm thầm phiền muộn.
Lại nói hai người “Đại nhân” vào phòng ngồi xuống sau, không đợi Lưu Hương Hương mở miệng nói chuyện, Lô thị đã trước đem một phen lý luận của Di Ngọc vào buổi sáng giảng cho nàng, không nghĩ Lưu Hương Hương người ta về nhà lúc ăn cơm trưa cũng đã nghĩ thông suốt, hai người này hoàn toàn đều là bị mẹ con Vương thị đột ngột xuất hiện kinh đến, nhất thời đầu óc không kịp phản ứng quá, hiện nay hiểu được đã không còn kinh sợ như lúc buổi sáng.
Long Tuyền trấn là một trấn lớn gần kinh, không nói giàu đến mức chảy mỡ, nhưng cũng là cơm no áo ấm, ăn mày này nọ là vô cùng hiếm thấy, xuất hiện ra một đôi nhân vật hiếm thấy như vậy, tự nhiên không thiếu được nghị luận, theo tin tức Lưu Hương Hương từ tam cô lục bà (1) nơi đó tìm hiểu tới, mẹ con Vương thị tự xưng là trên đường đến kinh thành thăm viếng gặp cướp đường, mới lưu lạc một đường đến nơi đây, trận lý do thoái thác này nghe lên giống như là thật sự có chuyện như vậy, nhưng Lưu Hương Hương cùng Lô thị vừa nghe liền không tin.
Dù sao là ở cùng một cái thôn xóm vài năm, trong nhà Vương thị có mấy cái thân thích các nàng còn không biết? Nếu là có thân thích ở kinh thành, dựa theo tính tình kia của Vương thị, sợ rằng chỉ hận không được truyền ọi người đều biết mới tốt.
“Can nương, nghe nói trên thân hai người đó giống như đều mang theo không ít thương, năm nay Vương thị phải là không đến bốn mươi đi, trên mặt chỉ thêm chút nếp nhăn, nhưng tóc cũng trắng hơn phân nửa, trên mặt Lý Tiểu Mai giống như còn có một vết sẹo, người nói hai ả làm sao sẽ lưu lạc đến nông nỗi này?”
Lô thị lắc lắc đầu, trong lòng thầm đoán qua mấy loại khả năng, đều không chắc, “Ngươi nói chỉ có hai người bọn ả? Không nhìn thấy Lý Thành Thật kia?”
Lưu Hương Hương lắc đầu, “Không nhìn thấy, Vương thị tự xưng là quả phụ, người nói, người nam nhân kia của ả có phải hay không đã không có?”
Hai người bên này suy đoán lung tung, Di Ngọc ngồi ở trong phòng khách lật sách xem, liền nghe ngoài sân đột nhiên truyền tới từng trận tiếng đập cửa.
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả