Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 30: Nửa Đêm Kinh Hồn
au khi Lý Tiểu Mai rời đi một lúc lâu, mẹ con hai người đều không có nói chuyện, cho đến khi than củi trong chậu sắp hết, bốn phía dần dần khí lạnh lại ùa lên, lúc này Lô thị mới chậm rãi hoàn hồn, nhưng thấy Di Ngọc nhíu chặt lông mày, treo trên khuôn mặt trẻ con, lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười nhiều hơn lo lắng.
Lô thị chậm rãi mở miệng: “Ngọc nhi, nương như thế liên lụy ngươi.”
Di Ngọc vội nói: “Nương nói cái gì đó, sao lại liên lụy con.”
Lô thị than thở một hơi, nói: “Nếu không phải ta ngày đó hành vi quá khích, chắc hẳn cũng sẽ không làm cho Vương thị hận thù, thì sao có thể hợp tác với người lạ như Vương bà mối tới hãm hại ta?”
Di Ngọc lắc đầu, bình thản nói: “Nương tưởng ngày đó ngài lời lẽ tốt đẹp đuổi đi, thì người ta liền không tìm chúng ta phiền toái sao, con xem hai người đó đều là hẹp hòi, Vương thị càng là ngay từ đầu đã không thích gia đình chúng ta, người có đối với nàng tốt cũng sẽ chẳng thấm vào đâu, Lý Tiểu Mai không phải là như vậy sao, chúng ta đối với nàng cũng tính là tận tình tận nghĩa, nhưng nàng lại lấy oán trả ơn như thường.”
Lô thị nghe nàng mở miệng một tiếng đều nói thành ngữ, lời nói lại trật tự rõ ràng, cũng không thấy lạ, con gái của mình thông minh cũng không phải là ngày đầu biết được, tình hình như thế này, hai đứa con trai cũng không ở bên người, nàng lại là đương sự của cái tai họa này, đều nói người trong cuộc thì u mê, hiện nay nàng như thế nào cũng nghĩ không ra kế sách ứng đối, thế là liền hỏi: “Ngọc nhi, ngươi nói, chúng ta hai mẹ con bây giờ phải làm sao mới tốt, nương là không có nửa điểm chủ ý, aizzz.”
Di Ngọc bị nàng hỏi, liền nghĩ đến mấy cái kế sách lúc trước nghĩ ra, nhưng mà sau khi nghe Lý Tiểu Mai nói sau, mấy cái kế này liền bị nàng bác bỏ, Vương bà mối kia quả thật là thông minh lanh lợi, chiếu theo lời ả, Trương trưởng trấn một khi biết tình hình bây giờ tất nhiên sẽ bắt Lô thị vào cửa, không vì gì khác, chỉ cần riêng chuyện của Lô Trí, nếu hắn buông tay, chờ Lô Trí thực sự nhặt được cái công thành danh toại trở về, khó tránh không cùng hắn gây thù, ngược lại cưới Lô thị liền không lo về sau, còn có thêm một đứa con trai có bản sự, chuyện như thế phàm là có đầu óc đều biết làm sao lựa chọn, Trương trưởng trấn có khả năng làm đến hiện tại này phó quang cảnh thì nhất định là kẻ thông minh lanh lợi, cộng thêm có Vương bà mối ở giữa làm khó dễ, nếu nghĩ hắn là hiền lành, không phải một chữ khó, mà căn bản là không thể.
Lô thị thấy Di Ngọc không trả lời, cũng biết sự tình khó xử, thầm nghĩ chính mình lại là hốt hoảng nên chạy bừa, đem vấn đề khó khăn này ném cho con gái còn chưa đủ chín tuổi của mình, cho dù ngày thường biểu hiện của nàng có thông minh thì cũng chỉ là đứa bé, sao hiểu được cái ngoắc nghéo ngoằn ngoèo của người lớn.
“Ngọc Nhi, đừng lại nhíu mày, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa.” Lô thị duỗi tay nhẹ nhàng đem Di Ngọc đang ngồi bên giường ôm trong ngực.
Di Ngọc vui đầu vào trước ngực Lô thị, ngửi đạm đạm khí ấm trên người nàng, hơn nửa ngày mới lại ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt Lô thị đang trông mong nhìn nàng, nói: “Nương, ngài sẽ không gả cho Trương trưởng trấn kia, phải hay không?”
Lô thị gật đầu, “Nương dù chết cũng sẽ không tái giá, nhưng mà, hiện nay không thể theo ý chúng ta.”
Di Ngọc hít sâu một hơi, rời khỏi ôm ấp của Lô thị, đôi bàn tay giữ chặt mu bàn tay của Lô thị, nghiêm túc nói: “Nương, không bằng chúng ta đi đi!”
“Đi?” Lô thị nhất thời không nghe ra ý tứ trong lời của nàng, hỏi ngược lại.
Di Ngọc gật đầu nói: “Đúng, chúng ta đi, rời đi nơi này, bọn hắn tìm không thấy chúng ta, tự nhiên liền không có chuyện gì.”
Trên mặt Lô thị lúc này mới nổi lên thần sắc kinh sợ: “Ngươi là nói, chúng ta chạy đi?” Thấy Di Ngọc lại gật đầu, lúc này nàng lại lắc đầu nói: “Chạy trốn đi đâu, trong nhà còn có đất vườn nhà cửa, chúng ta đi, lại không thể đem này nọ đi.”
“Nương, thời điểm này ngài còn bận tâm mấy cái đó sao, bên kia chính là nói đầu xuân liền tới tiếp người, cũng không còn mấy ngày, chúng ta đem cái gì có thể bán lặng lẽ xử trí, sau đó liền rời đi, bằng không ngài còn thực chờ gả người ta sao.” Tư tưởng Di Ngọc không giống người thời đại này, luôn tử thủ phòng ốc điền sản để sống, rời xa nơi chôn nhau cắt rốn cũng vạn bất đắc dĩ mới làm, giống như Lô thị năm đó rời nhà đi, cũng là do bị ép không thể không làm, nàng lại ỷ có mấy phần bản lãnh đặc thù, tự nhiên cũng không sợ đổi cái hoàn cảnh sống không nổi. Huống hồ trước mắt cũng đâm lao phải theo lao, chỉ có tránh đi cơn bão này mới xem như tránh được một kiếp, rời đi chỉ sợ là biện pháp duy nhất.
Lô thị nghe nàng nói xong, liền không trả lời, Di Ngọc cũng không bức bách, biết nàng nhất thời không bỏ được điền sản, nghĩ đến năm đó Lô thị chân ướt chân ráo đến, hẳn là chịu không ít khổ sau này Di Ngọc đến thì mới yên ổn.
“Nương, nương thực là không nguyện ý gả người này.” Lô thị nói câu này, trong lòng cũng hổ thẹn vô cùng, nàng hiện nay biết nếu như mình kiên trì không gả cũng chỉ có thể mang con gái rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, rồi lại không biết phải qua bao nhiêu ngày đau khổ, nàng đã nếm qua khổ, nhưng trong lòng đau con gái mình, nhất thời không cầm được chủ ý.
“Nương, ngài không nguyện ý gả, liền không gả, chúng ta rời đi, được sao? Tiểu Ngọc cũng không muốn ở lại chỗ này.” Thấy thần sắc Lô thị lơi lỏng, nàng lại nói: “Nương, ngài còn nhớ được huynh đệ của người thiếp kia sao, chỉ bằng điểm này, cũng biết Trương trưởng trấn kia không phải cái dễ đối phó, nếu ngài thực sự gả đi, các ca ca lại không ở nhà, ngài cũng con không biết sẽ lại chịu cái tội gì a.” Lời nói này cũng nửa thật nửa giả, nếu Lô Trí thực sự công thành danh toại hồi hương, ai còn dám khi dễ mẹ con hai người, nhưng mà Lô thị tâm loạn nhất thời cũng không nghĩ sâu, nghe được Di Ngọc sợ hãi cùng lo lắng, lại nghĩ tới vật ngoài thân này nọ cũng không so với bình an của hai mẹ con trọng yếu, trong lòng nhéo một cái, liền gật đầu đáp ứng.
“Vậy được, chúng ta liền rời đi. Nhưng mà cứ như vậy, điền sản cùng nhà cửa trong nhà cũng không động được, nếu như bị người phát hiện chúng ta lại không thể đi, chúng ta cần bán của cải lấy tiền mặt, đặt mua lộ phí, đi tới kinh đô–” nói đến hai chữ “Kinh đô” Lô thị ngừng một chút, làm như do dự quá một lúc mới lại nói tiếp, “Trước đến phụ cận kinh đô tìm thôn trấn an cư, sau đó lại đi tìm đại ca ngươi.” Nói xong nàng làm như sợ Di Ngọc không rõ, lại bổ sung nói: “Đại ca ngươi sắp tới phải thi, chúng ta không thể đi cho hắn lo lắng, chờ hắn thi xong sẽ ở lại kinh đô nghỉ ngơi một lúc, chúng ta lại đi tìm hắn, được không?”
“Được.” Hai người như vậy nghĩ lại đều không suy xét tới Lô Trí một khi không nhập được kỳ thi mùa xuân, sớm trở về lại sẽ ra sao, cũng may Lô Trí là cái không chịu thua kém, trong lúc đó quả thật bị người có tuệ nhãn nhận thức.
Sau khi hai mẹ con lập kế hoạch xong, Lô thị chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, cảm giác khó chịu trong lồng ngực cũng nhạt đi hơn phân nửa, lập tức liền cùng Di Ngọc tính toán của cải.
Hai người tính toán ngày mai dậy sớm đi thị trấn tìm tiệm cầm đồ bán của cải lấy chút tiền mặt, chuẩn bị thỏa đáng ngày sau liền có thể rời đi, lại không biết được một đạo bóng đen ngồi tại cửa sổ nhà các nàng, đem đối thoại của các nàng nghe bảy tám phần.
Có lẽ là việc trong lòng được giải, hai người tuy đêm qua không ngủ tốt cho lắm, nhưng khi dậy sớm tinh thần cũng là sảng khoái, bữa sáng cũng không ăn gì chỉ mang theo chút lương khô nước trong, thừa dịp tất cả thôn xóm chưa tỉnh táo, phía đông bong bóng cá (mặt trời) chưa lộ, hai mẹ con liền lên xe bò lặng lẽ ra khỏi thôn xóm.
Mãi đến buổi trưa mới lại thỏa đáng trở về, đi qua đường làng khó tránh bị người chỉ trỏ, các nàng vốn muốn rời đi, cũng không quá để ý ánh mắt người khác, về đến Lô gia liền gắt gao khó cửa lại, Di Ngọc đi nhóm củi nấu nước, còn Lô thị đi thu xếp bọc hành lý.
“Tiểu Ngọc, y phục mùa đông toàn đem theo có tốt không? Đệm chăn này cũng mang theo hai cái, còn có–” Di Ngọc đang nhóm lửa, lại thấy Lô thị nhấc lên rèm nhà bếp đi vào, sắc mặt tuy có chút thâm quầng cũng không giống hôm qua tái nhợt.
“Nương, ngài xem rồi mang, chúng ta cũng không phải đi bộ, chỉ cần xe bò có thể chở được, ngài liền mang theo là được.”
Lô thị nhẹ nhàng tự đánh cái trán, nói: “Xe đầu tóc ta này.” Nói xong nàng liền xoay người đi ra.
Hai người ăn xong cơm trưa, liền bắt đầu chuẩn bị lương khô, Lô thị trực tiếp làm tám cái bánh nướng áp chảo (pancake) to như nắp nồi, bên trong còn có phân nửa cỏ bồ công an hái trong vườn, hương vị tốt lắm, lại đem nước đổ đầy năm cái ống trúc, cùng nhau đều bỏ vào trong tú.
Đến chạng vạng mới chuẩn bị xong toàn bộ, chỉ chờ nửa đêm về sáng hai người lặng lẽ rời đi là được, Lô thị sợ Di Ngọc ban đêm chạy đi mệt mỏi buồn ngủ, liền bắt nàng lên trên giường ngủ một lúc, chính mình xem sắc trời ngoài cửa, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Di Ngọc là bị một trận dồn dập tiếng đập cửa đánh thức, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy Lô thị ngồi ở đầu giường đang định đứng dậy, liền thấp gọi nàng một tiếng.
Lô thị quay đầu thấy nàng tỉnh lại, đáp một tiếng xong, khẽ nói: “Ngươi trước dậy thay đổi quần áo, nương đi xem là ai.”
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, tựa hồ còn pha tạp vài tiếng người nói chuyện, nhìn qua cửa sổ còn có thể lờ mờ phân biệt ra mấy đốm lửa, Lô thị khẩn trương vén rèm đi ra khỏi phòng ngủ.
Di Ngọc đã từ trong buồn ngủ tỉnh lại, nháy mắt cảm giác được không khí quái dị đêm nay, trong không khi có bất an lưu động làm nàng lo âu, mắt ngó thấy Lô thị đi ra ngoài, nàng liền giày cũng không kịp mang, từ trên giường bước xuống dưới mấy bước nhảy đến sau lưng Lô thị, đem cửa giữ chặt một phen.
“Sao vậy?” Lô thị nhỏ giọng hỏi, người bên ngoài động tĩnh càng lúc càng lớn, trong lòng nàng cũng bắt đầu mơ hồ cảm thấy bất an.
Di Ngọc lại không trả lời, thân thể nho nhỏ hướng phía trước lách qua nương nàng, đứng sau cửa nhà chính, nhìn xuyên qua khe cửa xem bên ngoài, ngay sau đó, nàng liền che miệng lui về sau hai bước, Lô thị nghi ngờ tiến đến chỗ khe cửa nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy vài người xa lạ do ánh lửa chiếu rọi xuống, trước cửa rõ ràng là cái mặt dày kinh tởm đầy nếp nhăn của Vương bà mối, đứng bên cạnh mụ là Vương thị, hai người cùng nhau đem cửa lớn Lô gia đập ra tiếng, từ bên cạnh hai ả nhìn lại là hai gã đàn ông tay cầm cây đuốc đứng trong sân nhỏ, có thêm ba người khác trong đó ở giữa là một người mặc thâm y màu xanh áo khoác ngoài màu cam, tay hắn vuốt vuốt hàm râu hình chữ bát (八) trên môi, đang đứng trước cửa nhìn.
Đột nhiên Vương bà mối đem mặt để sát vào khe cửa, dọa Lô thị kích động rút lui mấy bước chạm vào thân Di Ngọc, lúc này đã nghe ngoài cửa truyền tới tiếng giọng thấp đối thoại.
“Quế Hương, các nàng không phải đã chạy đi?”
“Không thể, trâu còn ở trong sân, tối hôm qua ta rõ ràng nghe thấy các nàng nói qua canh bốn đêm nay đánh xe bò đi.”
“Vậy tiếp tục gõ cửa, ra sức gõ cửa.”
Hai người nói xong lại một trận gõ cửa vang lên, Di Ngọc sống hai đời tới nay cũng chưa từng tự mình trải qua loại trường hợp này, chỉ có thể thử thách tâm lý cưỡng chế thái độ chấn kinh, khoảnh khắc này liền rõ ràng, hẳn là đêm qua mẹ con nàng nói chuyện bị nghe lén, trong lòng nói một tiếng xui xẻo sau đó liền phục hồi tinh thần lại kéo nhẹ Lô thị trở về phòng.
“Nương, bọn hắn là đến bắt chúng ta.” Di Ngọc có mấy phần trấn định, vào phòng liền nhỏ giọng nói với Lô thị.
Lô thị là kích động, tại gian phòng tối om này chỉ có thể lờ mờ thấy được trên mặt nàng mấy phần khổ sở, nửa ngày không nghe được nàng nói gì, cho đến lúc một tiếng đàn ông quát chói tai vang lên, lúc này nàng luống cuống tay chân nhảy đến trước giường, đối Di Ngọc khẽ quát nói: “Nhanh, cầm túi, chúng ta từ cửa sổ nhà bếp nhảy ra ngoài.”
Vừa suy nghĩ trên tay nàng liền cầm đến bao bọc trên giường, cửa lớn bên ngoài liền đột ngột bị người phá vào, lập tức không kịp cho nàng phản ứng, Vương thị đã vén rèm đi tới, phía sau còn đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi cầm đuốc.
“Ô, thu thập hành lý thế này là muốn đi đâu a?” Thanh âm chanh chua của Vương thị vang lên, ánh mắt quét qua túi túi hành lý để ở đầu giường.
Đến mức này, Lô thị cũng bất chấp sợ hãi, duỗi tay kéo Di Ngọc đến sau lưng mình, cổ họng mãnh liệt nói: “Ta cũng muốn hỏi ngươi, này nửa đêm, ngươi tới nhà ta làm cái gì.”
“Nhị Nương, ngươi đúng là người hay quên chuyện nha, không phải nói mấy ngày sau liền nghênh ngươi đến Trương trấn sao, Trương lão gia sợ ngươi chờ sốt ruột, đây không phải sớm mệnh chúng ta tới đón ngươi vào cửa sao.” Vương bà mối từ phía sau Vương thị đi ra, chỉ là lời nói của mụ cũng là trắng trợn nói láo, nào có người nửa đêm nhào vào nhà dân đi tiếp tân nương tử.
“Ngươi là cái hắc tâm bà tử, chính là ngươi thiết kế hại ta đến tận đây!” Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, đêm qua Lô thị từ Lý Tiểu Mai biết được chính mình bị vu cáo hãm hại đến bây giờ toàn là kế của ác nhân trước mắt này, nếu không phải sau lưng còn Di Ngọc, nàng thực hận không nhịn được nhào lên cắn mụ hai cái giải hận mới tốt.
“Xem ngươi nói, không phải ngươi cầu ta sao, trái lại hiện tại luôn miệng nói ta hại ngươi, aizzz, đầu năm nay làm mai mối cũng không dễ dàng, sợ nhất gặp người như trước trước mắt trở mặt, cũng may Trương lão gia của chúng ta là người có thể diện, sao có thể để ngươi lường gạt.” Nói xong mụ liền kéo Vương thị lui qua một bên, Di Ngọc cắn môi từ sau lưng Lô thị thò đầu ra, đầu tiên liền nhìn thấy một gã vén rèm đi tới.
Chính là người lúc nãy nàng nhìn thấy trong sân người thấp bé để râu cá trê, xét tuổi tác xem cũng hơn ba mươi, không phải Trương trưởng trấn năm nau đã quá năm mươi.
“Ở chỗ này lời thừa cái gì, anh rể ta cưới nàng là cho nàng mặt mũi, lúc trước đã đáp ứng, hiện tại lại muốn tìm cái chết phải không, người đàn bà chết tiệt, mang đi!” Người này chính là huynh trưởng tiểu thiếp của Trương trưởng trấn, tên gọi Trịnh Lập là tên lưu manh du côn, hôm nay vừa thấy cũng là hình người dạng chó.
Giọng nói còn chưa rơi xuống, liền có hai tên gia đinh áo xám xông tới, nhìn thấy hai mẹ con Lô thị liền nhào lên.
“Đừng tới đây!” Lô thị một bên kêu lên một bên áp chế Di Ngọc phía sau đang rục rịch ngóc đầu dậy, thân thể cứng rắng không cho nàng chui đi ra, Di Ngọc bất an bị gắt gao kiềm lại, nửa điểm cũng không tránh được, trong lòng nôn nóng, liền hô lớn: “Các ngươi dám! Không sợ đại ca ta trở về cho các ngươi đẹp mặt!”
Hai cái gia đình do dự không biết có nên tiếp tục tiến lên không, lúc này mới chú ý đến phía sau Lô thị giấu một cô bé, hàng lông mày ngắn ngủn nhíu lại, giễu cợt nói: “Ngươi nói chính là nhà ngươi cái “Cử nhân” lão gia hay sao? Ha, chờ nương ngươi vào cửa Trương gia, sợ hắn gặp ta còn phải gọi một tiếng cậu đi!”
Người này mấy năm gần đây dựa thế tạo tốt phe cánh, muội muội hắn lại cực kỳ được Trương trưởng trấn sủng, hại chết vợ cả cũng không bị Trương lão gia bốc hỏa, tự nhiên không khỏi dưỡng ra mấy phần tính nết không sợ trời không sợ đất, lúc trước khi hắn làm du côn thì càng là độc ác, nơi nào lại đem uy hiếp của cô bé như Di Ngọc để vào mắt. Tại trong lòng hắn Lô Trí liền tính cho dù có được cái cử nhân trở về cũng bất quá cùng anh rể hắn cân bằng, trên vai vế lại thua mình một bậc, mà hắn lại còn hận Lô thị cướp vị trí vợ cả mà em gái hắn vẫn muốn mà không được, lại biết Trương trưởng trấn cưới Lô thị bất quá là lưu cái hương khói, làm sao lại cùng hai mẹ con nàng có cái gì tốt sắc mặt.
“Còn ngây ra làm cái gì, tiền bạc tháng này còn có muốn không, mang đi!”
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả