The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 12: Băng Đường Hồ Lô
goài đồng đã gieo trồng cây giống, còn chút việc vặt vãnh cũng không cần Lô thị phải cả ngày đi coi chừng, một nhà bốn người lúc này toàn bộ ở nhà vội vàng làm việc.
Di Ngọc lắc lư chân nhỏ trong sân ngồi xem Lô Tuấn tước que từ cây trúc, đây là trúc từ sau núi chặt tới, hắn đang cẩn thận đem trúc bổ ra thành từng phiến gọt trơn nhẵn, dùng làm que xuyến chuỗi kẹo hồ lô. Làm Di Ngọc cảm thấy hết sức tò mò chính là trong tay hắn có một cây đao nhỏ thoạt nhìn rất sắc bén lỡn cỡ bàn tay, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn sử dụng thứ này, cái chuôi đao nhỏ này thoạt nhìn là thiết, lưỡi đao mỏng quét sạch trơn, trên chuôi đao còn khắc tinh mịn hoa văn, vừa nhìn cũng biết thứ tốt, bất quá thứ này ở đâu có?
“Cha đưa cho.” Đang cúi đầu chăm chú tước cây Lô Tuấn là như thế trôi chảy trả lời nàng, song vừa mới nói xong đã bị Lô Trí ở một bên hung hăng trợn mắt liếc mắt một cái, đôi mắt nhỏ thần thái thậm chí so với cây đao tinh xảo kia còn muốn sắc bén hơn hai phần.
Lô Tuấn lập tức cảm giác được một cỗ hàn khí hướng về phía chính mình mà đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đại ca mình, lúc này mới phát hiện mình vừa rồi nói gì đó, trên mặt bá một chút biến trắng sau vội vàng quay đầu nhìn lại trong phòng, cho đến khi xác định Lô thị còn trong phòng bếp rửa sơn tra mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng quay đầu lại rồi hướng đến một đôi nhãn cầu sáng trong suốt của tiểu muội, không khỏi há miệng thở dốc, lắp bắp nói: “A, này… Đây là… Đây là cha người khác đưa cho, đúng, đây là cha người khác đưa cho!”
Sự thật chứng minh đầu óc cùng khí lực của Lô Tuấn tương phản nhau, quả thật không trở thành một đứa bé nói dối được, Di Ngọc nếu thật sự giả dạng tin tưởng lời hắn nói sẽ trở thành một kỹ thuật sống hàng ngày, tại niên đại này đây một con dao gia đình bình thường mua không nổi, cha ai sẽ tặng cho con của người khác một cái đao nhỏ khéo léo tinh mỹ có hoa văn? Cha này không phải rất có tiền chính là đầu bị cửa kẹp.
Di Ngọc rối rắm bỏ xuống, vẫn là buông tha cho nhị ca đáng thương của nàng, không phải nàng không hiếu kỳ, nàng thật sự là tò mò muốn chết, nhưng biểu đạt lòng hiếu kỳ của mình điều kiện tiên quyết là có thể chống lại ánh mắt lãnh tới cực điểm như đao tước que tre của Lô gia đại ca, tuy là nhằm vào Lô Tuấn, lại khó tránh đem tại họa đến cho người vô tội như nàng.
“Nhị đệ, không cần đối tiểu muội nói những lời nói kỳ quái, biết không?” Lô Trí rốt cuộc đình chỉ áp bách tinh thần với đệ đệ mình, thản nhiên mở miệng nói.
“Đã biết.” Lô Tuấn được đặc xá, vội vàng gật đầu.
Di Ngọc trong lòng có chút tiếc nuối, vẫn không thể nào hỏi thăm ra một chút chuyện tình của cái người cha chết đi kia. Cái nhà này, người cha chết đi kia đối với ba huynh muội bọn hắn tồn tại một loại cấm kỵ, theo lý thuyết, làm mẫu thân Lô thị hẳn là thường xuyên đối bọn nhỏ nhớ lại giảng thuật bọn hắn chuyện tình phụ thân lúc sinh tiền mới đúng, nhưng mà Lô thị cho tới bây giờ đều không có đề cập qua chuyện của chồng trước nàng, ngay cả nàng ngẫu nhiên nói bóng nói gió một chút với người có đầu óc thẳng tuột như Lô Tuấn vậy mà đối phương thủ khẩu như bình (giữ kín miệng tuyệt đối) kết thúc.
Tuy rằng với tình huống của nàng mà nói, trẻ con lớn như vậy mà không đề cập tới cha thực không bình thường, trước kia thời gian si ngốc không nói, nhưng bây giờ thanh tỉnh cũng chưa bao giờ hỏi tới cha cũng có chút không hợp với lẽ thường, nhưng nàng không định ở trước mặt Lô thị nhắc tới cái người đại khái đã sớm đầu thai chuyển sang kiếp khác hữu duyên vô phận phụ thân, bởi vì theo các loại suy đoán nhìn lại, đối với Lô thị mà nói quan hệ với cái cha kia tuyệt đối không là chuyện khoái hoạt gì nhớ lại, thậm chí là thống khổ, nàng một chút cũng không muốn bởi vì chính mình nhất thời hiếu kỳ làm cho người thương nàng yêu nàng thương tâm.
Tại lúc nàng xuất thần, Lô Trí lại dùng một loại ánh mắt tối nghĩa khó hiểu lén lút quan sát nàng, ở trong lòng hắn, tiểu muội thần trí thanh tỉnh sau trong nhà thật sự không giống với lúc trước, người một nhà trải qua vài năm đều bao phủ sự u ám vì nàng vốn sinh ra đã tiên thiên bất túc*, cho đến khi nàng tốt sau bọn hắn mới không cần âm thầm thương tâm, nương cuối cùng cũng không cần miễn cưỡng cười vui. Đợi ấy năm tiếp theo hắn thi qua viện thí(1), sau khi thi hương(2) điều kiện trong nhà liền sẽ tốt, hắn nhất định phải làm ẫu thân cùng đệ muội đều trải qua cuộc sống hạnh phúc.
*先天不足[xiāntiānbùzú]: tiên thiên bất túc; chỉ người/vật vốn sinh ra đã kém cỏi; cơ sở non yếu (chỉ người hoặc động vật mới sinh đã ốm yếu, thể chất không tốt, cũng chỉ chung sự vật có nguồn gốc yếu kém)
Lô Tuấn tước tốt ba mươi que trúc dài ngắn độ mịn tương tự nhau, Lô Trí vào phòng bếp cẩn thận rửa sạch lúc này mấy người bắt đầu xuyến sơn tra đỏ au đã được rửa sạch sẽ. Đợi cho đem bọn nó xuyến tốt xong, Lô thị mới đốt bếp nhóm lửa chuẩn bị ngao đường, đường này là hôm qua nàng đặc biệt đi chợ một chuyến mua, đem một nửa lon kẹo mạch nha đổ vào trong nồi, theo nhiệt độ tăng lên chậm rãi hóa thành nước dính dính màu hổ phách, cho đến khi mặt đường nổi bong bóng nàng mới lấy thìa múc, xoay người đều đều vảy lên tấm ván gỗ rộng rãi một mặt rộng hai thước dài một thước. Tấm ván gỗ này là nhờ thôn trên một người thợ mộc làm cho, dùng nhiều là gỗ cây Hoa**, mặt ngoài mài thập phần bóng loáng, tối hôm qua còn dùng nước sông ngâm cả đêm, Trên ván gỗ sắp sáu que sơn tra song song với nhau, Lô thị một tay đem nước đường từ trái qua phải từ trên xuống dưới xối lên người chúng nó, một tay xoay tròn mấy xuyến sơn trà cho chúng một tầng áo khoác tinh mịn trong suốt.
**cây Hoa: một loại cây song tử diệp ở vùng Đông Bắc TQ.
Lô Tuấn ở một bên nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng hai ngày nay hắn ăn không ít mứt quả Lô thị làm thử, nhưng chỉ cần vừa nhìn cũng cảm thấy được nước miếng chảy ròng ròng. Di Ngọc thì thỏa mãn nhìn vỏ bọc đường kia dần dần đọng lại, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có, mặc dù là trộm kỹ thuật của cổ nhân, nhưng nàng cuối cùng cũng có thể tự mình giúp cái nhà này làm chút chuyện, cái đó với cảm giác lúc lần đầu tiên nàng kiếm tền cho cô nhi viện mua một số văn phòng phẩm mới là giống nhau.
Đợi cho nước đường hoàn toàn ngưng kết thành tinh thể, Lô thị mới thật cẩn thận bóc bọn nó từ trên bảng xuống, qua tay cắm vào cái kệ chuẩn bị tốt từ trước. Lại nói tiếp cũng khéo, ngày hôm qua Lô thị cho ba huynh muội đặt tên ón ăn bình dân này, Lô Tuấn đặt là cái gì kẹo hồng xuyến, xích trảo xuyến, đường xích trảo linh tinh đều bị Lô thị bác bỏ, cuối cùng vẫn là lời nói của Lô Trí được Lô thị tiếp thu.
“Đồ ăn này bên ngoài được vỏ bọc đường bao lấy tương tự băng đá mùa đông, sáu quả thành một chuỗi như là mấy quả hồ lô nối nhau, không bằng kêu là băng đường hồ lô (3) đi. Lô Trí bình tĩnh mở miệng, Di Ngọc đang cầm một chuỗi băng đường hồ lô cắn cắn thiếu chút nữa bị nghẹn chết, lại nhìn thấy Lô thị gật đầu tỏ vẻ đồng ý sau, nàng không thể không hoài nghi đây có phải hay không là công lao cứu vớt lịch sử, vì tuy rằng bị chế tạo ra trước nhưng băng đường hồ lô vẫn sử dụng tên ban đầu của nó.
Cái giá dùng để ghim kẹo hồ lô cùng trước kia khác nhau, chính là Lô thị lấy cây mây đan chặt chẽ với nhau đứng lên rộng cỡ bốn ngón tay, bên ngoài giống như một chậu rửa mặt lớn lật úp, bên trong nhét vào một ít quần áo cũ nát, bên ngoài bọc một tầng vải bố màu trắng. Đem phần đuôi kẹo hồ lô cắm vào, bên trong có cây mây đan xen kẻ quấn lấy có thể bảo trì chúng nó đứng thẳng không ngã.
Đang là khí trời cuối thu, làm tốt kẹo hồ lô vào lúc chạng vạng xong có thể để qua một đêm cũng không sợ hư, ngày hôm sau chưa đến giờ Dần (3-5h sáng) Lô thị đã ra khỏi giường, kêu Lô Tuấn thu thập đồ vật này nọ liền lên xe ra cửa, tới chạng vạng hai người mới trở về.
Thị trấn tuy rằng đường xa, nhưng sức mua cường đại, người lớn cùng trẻ nhỏ thấy đồ ăn này đều cảm thấy hiếm lạ, hưởng qua lại càng khen không dứt miệng, bởi vậy ba mươi chuỗi kẹo hồ lô đến chiều liền bán xong rồi. Trong rừng sau núi sơn tra cũng không có thiếu, Lô thị cứ như vậy bán tròn bảy ngày kẹo hồ lô mới đem sau núi lấy hết, giá bắt đầu từ năm văn tiền tăng lên hai mươi văn, đến cuối cùng thế nhưng buôn bán lời ba xâu tiền dư, làm cả nhà vui mừng hỏng rồi.
Lô thị buôn bán lời một số tiền phi nghĩa như vậy, cũng không chút nào keo kiệt, lại cho ba đứa bé trong nhà thêm quần áo mới, ngay cả chính nàng cũng làm một bộ. Di Ngọc thêu công cũng đã ra hình ra dạng, đai lưng của hai ca ca đều là nàng tự thêu, tuy rằng hình dạng đơn giản, nhưng vẫn làm cho hai huynh đệ cao hứng không thôi, đến nỗi thổi phồng tiểu muội thật khéo tay.
Di Ngọc vì chính bản thân cuối cùng có thể hơi chút giúp gia đình này mà cảm thấy cao hứng, nếu không có thiên tai nhân họa gì, sơn tra sau núi sang năm lại sản xuất bình thường, như vậy hàng năm nhà bọn họ có thể thu vào nhiều ra ba xâu tiền, Lô thị là một người tính toán tỉ mỉ, cải thiện cuộc sống đồng thời cũng sẽ chú ý tồn trữ, nhưng mà vài năm sau lúc Lô Trí cần tham gia khoa thi, chút tiền ấy hiển nhiên sẽ không đủ rồi.
Di Ngọc trong lòng tính toán tìm loại hoa quả khác thay thế sơn tra tiếp tục làm kẹo hồ lô, vì thế ở lúc Lô Tuấn trở về từ võ quán liền cùng Lô Tuấn chạy tới phía sau núi, chuẩn bị tra xét tốt một phen.
Cuối thu độ ấm khá thấp, Lô thị cũng cho bọn nhỏ đổi lại quần áo tương đối dày, Di Ngọc kiếp trước cũng không phải người sợ lạnh, đến đời này cũng rất dễ nóng lên, đến khi đến nơi cái trán nàng đã muốn ra một tầng tinh mịn mồ hôi, trong núi lại có gió thổi qua, vốn định hơi cởi áo át mẻ một chút nhưng cuối cùng nàng vẫn là thành thành thật thật lấy cổ tay áo lau mồ hôi, tỉnh lược bớt đến lúc đó sinh bệnh lại bắt Lô thị đến trấn trên mua thuốc, nói trở lại, từ lúc nàng đến nơi này, đúng là chưa từng có sinh quá một lần bệnh.
Lô Tuấn lúc này đang leo trên một thân cây già lá đang chuyển vàng, đại khái là muốn lấy mấy cái trứng chim trở về tăng gia. Di Ngọc thì đứng ở đó bẻ một cành sơn tra rậm rạp, một tay véo nhẹ cằm nhỏ của mình quan sát mấy viên sơn tra nhỏ trước mắt, một tay nhẹ nhàng xoa nắn lá cây từ một lùm nhánh cây, tự hỏi năm sau làm sao ấy cây sơn tra dại này ra nhiều một ít trái cây.
“Ss!-” làn da trẻ con thật là nộn (mềm), Di Ngọc không cẩn thận đã bị một xước mang rô sắt nhọn trên cành sơn tra trát phá ngón tay, nháy mắt trên đầu ngón tay liền chảy ra một viên huyết châu đỏ tươi, tuy rằng nàng bởi vì học tập nữ công ngón tay lúc trước có một chút vết chai mỏng, nhưng sau mùa hè liền bắt đầu khôi phục, hiện tại lại càng không thấy một tia thô, ngón tay trắng trắng mềm mềm làm cho Lô thị ngạc nhiên một trận.
Di Ngọc ngón cái đặt dưới vết thương nhẹ nhàng bóp, giọt máu kia liền thuận thế lăn xuống trên cành một đám sơn tra, nàng đem ngón tay rất nhỏ đau đớn ngậm tại miệng, mút hai cái chỉ cảm thấy một mùi hơi hơi ngọt ở kẻ răng, nàng thoáng sửng sốt, trong lòng kỳ quái mùi máu lại mang hương vị ngọt ngào, chẳng lẽ là đặc trưng của trẻ con?
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận mùi máu kỳ quái của mình, trước mắt một màn khiến nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt – cành sơn tra ngắn dần dần dày, nguyên bản sơn tra bị hái sạch thực sự có thể lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mọc ra từng quả sơn tra, trong ba hơi thở, từ một đám cành lá thế nhưng kết xuất hơn mười quả sơn tra to như mắt rồng lớn nhỏ mượt mà lại đỏ tươi ướt át.
Di Ngọc hít sau một hơi, thoáng dùng sức cắn một chút ngón trỏ vẫn đang ngậm trong miệng, cảm giác đau đớn làm cho nàng biết rõ không phải chính mình hoa mắt. Sau đó nàng thật cẩn thận dùng cái tay không bị thương hái một viên sơn tra tới bên miệng cắn xuống – hương vị chua chua ngọt ngọt không phải đang nằm mộng, vị sợ tra tốt nhất ở trong miệng nàng quanh quẩn, mấy xuyến sơn tra lửa đỏ trước mắt tựa hồ cười nhạo bộ dạng đang ngốc ra của nàng.
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả