We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 457 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 445: Cương Thi Vương
uổi trưa uống không ít, Tả Đăng Phong lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã chạng vạng, Thập Tam và Lão Đại đã sớm tỉnh giấc, đang nằm ì trên giường nhìn hắn.
Bữa tối là thịt dê và sủi cảo, do Đại Đầu và một vị phu nhân của đạo nhân áo tím đưa tới. Người phụ nữ này tuổi chừng ba mươi, cao chừng 1m75, còn cao hơn Ngọc Phất, dung mạo cũng đẹp hơn, khí chất cao nhã. Phu nhân chưởng giáo tới đưa cơm cho thấy Tử Dương quan rất tôn trọng hắn, nếu chỉ có một mình Đại Đầu đưa cơm thì hơi có chút thất lễ.
Đại Đầu mang tới một cái đùi dê cho Thập Tam và Lão Đại, cho thấy Tử Dương quan rất am hiểu đạo đãi khách.
"Thù Mộ Vũ, có biết món đồ cuối cùng cần tìm là gì hay không?" Tả Đăng Phong chỉ ăn mấy viên sủi cảo rồi buông đũa xuống.
"Kết quả nghiên cứu cụ thể chưa có, chỉ tiếc con Hạn Bạt đã bị Mã Quý mang đi mất, nếu không có thể phát huy được tác dụng. "Đại Đầu bật đèn điện, xung quanh Tử Dương quan có rất nhiều tấm năng lượng mặt trời, có thể duy trì sinh hoạt cần thiết hàng ngày.
"Có ý gì, nói tỉ mỉ." Tả Đăng Phong nhìn y.
"Hiện nay đã đủ đồ để giải độc và thúc cây cối sinh trưởng, nếu bắn chúng vào trong tầng khí quyển, trên lý thuyết sẽ giết sạch vi khuẩn, sau đó khiến cây cối lại sinh sôi, nhưng những người và động vật nhiễm bệnh đều nhờ vào vi khuẩn ở duy trì tính mạng của mình, nếu vi khuẩn chết, họ cũng sẽ chết theo ngay. Cái chúng ta cần hiện giờ là một thứ có thể giúp tăng cường thể chất cho họ, tương tự như a-đrê-na-lin, sau khi vi khuẩn chết, họ có thể tự mình sống được, trên người Hạn Bạt có thể có được chất này." Sợ mình nói khó hiểu, Đại Đầu nói rất chậm.
Tả Đăng Phong gật đầu, giết vi khuẩn trước, rồi mới thúc cây cối sinh sôi, nhưng khi vi khuẩn chết, người và động vật bị vi khuẩn cảm hoá cũng sẽ chết theo, nói cách khác thứ tự trước sau là không thể thay đổi, vẫn phải giết vi khuẩn trước.
"Hạn Bạt và cương thi có tính chất đại khái giống nhau, có thể nghiên cứu với cương thi, sau đó suy luận xem trong cơ thể Hạn Bạt có thứ các người cần hay không." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói.
"Cương thi tìm không khó, hồi chiều chúng tôi đã tìm một được một con, sau khi thử máu, phát hiện trong cơ thể nó cũng có chất làm tăng cường sức sống, nhưng trong chất này có rất nhiều Thi độc, không dùng được." Đại Đầu lắc đầu.
"Nói tiếp." Tả Đăng Phong gật đầu, cương thi chết rồi còn có thể di động, dựa theo huyền học giải thích là vì trong cơ thể có thi khí, nếu dùng khoa học để kiểm nghiệm thì chính là trong cơ thể chúng nó có một chất nào đó kỳ lạ, chính chất kỳ lạ này làm cho chúng sau khi chết rồi lại có sức mạnh và tốc độ hơn hẳn người thường.
"Nếu muốn sử dụng chất này thì phải tách được thi độc ra, nhưng chất này và Thi độc đã chặt chẽ kết hợp, không tách ra được, trong cơ thể Hạn Bạt cũng có Thi độc, nên dù tìm được Hạn Bạt cũng chưa chắc dùng được, ngoài phi tìm được cương thi cấp bậc cao nhất." Đại Đầu nói tiếp.
Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu, cương thi cấp bậc cao nhất chính là Thi Hống lông vàng. Ttheo kinh điển đạo gia ( thái bình yếu thuật ) ghi chép: "Người chết được ba năm, da thịt không hư thối, hấp thụ tinh túy của ánh trăng, da thịt co lại vào trong xương, bên ngoài cốt xuất hiện gân hồng, sau đó mọc lông trắng, sau năm trăm năm lông trắng sẽ chuyển thành đen, sau một ngàn năm lông đen chuyển thành đỏ, sau 1,500 năm lông đỏ bchuyển thành vàng, sau 2,500 năm hai bên sườn sẽ mọc ra hai cánh, gọi là Thi Hống lông vàng, chính là vương giả của âm vật, ban ngày có thể hóa thành con người đi lại, có sức mạnh hàng long phục hổ, tiên gia có gặp cũng phải đi vòng." Vật này là dị vật ngàn năm khó gặp, đừng nói không tìm được, dù có tìm được cũng tuyệt đối đánh không lại, nếu Tử Dương quan muốn hắn đi tìm Thi Hống lông vàng, đó chẳng khác nào bảo hắn hoàn thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
"Tả chân nhân, con đường này chắc chắn không đi được, họ vẫn còn đang cố tìm cách khác, mong ngài đừng hiểu lầm." Đại Đầu thấy ánh mắt Tả Đăng Phong thay đổi, vội giải thích.
“Tôi không còn sống được bao lâu, các người nhanh lên." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Tôi hiểu, Tả chân nhân, ngài nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước." Đại Đầu thấy bầu không khí không ổn, vội đứng dậy chào.
Tả Đăng Phong khẽ gật đầu, Đại Đầu mở cửa rời khỏi.
Đại Đầu đi rồi Tả Đăng Phong tắt đèn, trong màn đêm nhắm mắt trầm tư. Hiện chỉ còn thiếu chất để giúp con người và động vật nâng cao thể chất, chất này không thể là một trong Ngũ hành, mà chỉ có ở trong cơ thể người sống và động vật, vật có sức sống mạnh nhất đương nhiên là loài cương thi, chúng nó chết rồi nhưng không thối rữa, sức lực cực mạnh, điều này có được nhờ oán khí của bản thân và âm khí của môi trườn gbe6n ngoài kết hợp với nhau sinh ra thi khí, bên trong thi khí có bao hàm một loại chất nào đó có thể tăng cao thể chất bản chân, nhưng trong thi khí có Thi độc, không tách Thi độc ra được thì không sử dụng được chất này, chỉ có thi khí trong cơ thể Thi Hống lông vàng là không có Thi độc, nói chính xác là Thi độc đã bị bản thân trong những tháng năm dài đằng đẵng đó từ từ áp chế, như vậy nhìn từ góc độ sức đề kháng của cơ thể, quả thực chỉ có Thi Hống lông vàng là sự lựa chọn tốt nhất.
Ở Bắc cực, chỉ có khu vực có Hạn Bạt là không có dã thú bị vi khuẩn cảm hoá, hơn nữa xung quanh nó còn có cây cối sinh trưởng, cho thấy thi khí của Hạn Bạt áp chế được vi khuẩn, thi khí của kim mao Hống lợi hại hơn Hạn Bạt rất nhiều, tác dụng của nó cũng lớn hơn hẳn, do đó đứng dưới góc độ khắc chế vi khuẩn thì Thi Hống lông vàng cũng là sự chọn lựa tốt nhất.
Tuy Thi Hống lông vàng là sự chọn lựa tốt nhất, nhưng nó cũng là lựa chọn xấu nhất, vì nó chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, tất nhiên rất khó tìm, huống chi dù đã tìm được Thi Hống lông vàng cũng không có cách chế phục được nó, cao thủ tử khí đỉnh cao đối phó Hạn Bạt có thể thắng không khó, nhưng đối phó với Thi Hống lông vàng thì chỉ là lấy trứng chọi đá, vì hai bên căn bản không cùng thực lực.
Tả Đăng Phong khẽ cười, con đường này quả thực đi không thông, đừng nói không tìm được, dù có tìm được cũng chắc chắn đánh không lại, người Tử Dương quan chắc chắn cũng biết điểm này, nên đương nhiên sẽ không bao giờ bảo hắn đi tìm Thi Hống.
Nhưng Tả Đăng Phong cũng hy vọng Tử Dương quan không tìm được chất đó ở cơ thể khác, nếu họ tìm ra được thứ muốn tìm trong cơ thể một loài vật bình thường, có thể thong dong đi cứu vớt thiên hạ, vậy có nghĩa hắn đã mất đi cơ hội lập công, khó khăn càng cao, công lao lại càng lớn, nếu Tử Dương quan hết cách, chỉ còn cách nhờ hắn đi tìm Thi Hống, thì nếu một khi thành công, công lao sẽ rất to lớn, khả năng trở về Dân quốc sẽ trở thành rất cao.
Nhưnghắn cũng không thể vì tham công mà đi chịu chết, con người phải biết tự mình biết mình, tu vi tử khí đỉnh cao chắc chắn đánh không lại Thi Hống, cương thi là âm vật, Hạn Bạt là dương tính, mà Thi Hống thì lại cân bằng âm dương, Huyền Âm chân khí hay Thuần Dương chân khí đều không thể gây thương tích gì được với nó, đầu to cỡ nào chỉ nên đội mũ to cỡ ấy, đội cái mũ quá to này không chừng sẽ làm gãy cổ.
Tả Đăng Phong không ngừng trằn trọc, một đêm không ngủ, ngày thứ hai, không có động tĩnh, ngày thứ ba vẫn không có động tĩnh gì, mấy ngày liền đều là Đại Đầu tới đưa cơm, đưa cơm xong là về ngay, Tả Đăng Phong cũng không hỏi, lão béo nói tới ngày thứ hai sẽ có kết quả cụ thể, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì cho thấy họ biết Thi Hống là không thể bắt được, nên đang cố gắng đi tìm khả năng khác.
Thời gian kéo càng dài, Tả Đăng Phong càng tin chắc, họ chỉ còn cách nhờ hắn đi mạo hiểm mà thôi. Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi ích, mời người làm việc thế nào phải dành cho thù lao tương xứng với thế ấy, chuyện càng nguy hiểm thù lao phải càng phong phú, đây là quy tắc vô hình ai cũng biết.
Nhưng thời gian kéo ra càng dài, Tả Đăng Phong trong lòng cũng lại càng thấp thỏm, nguyên nhân rất đơn giản, hắn đánh không lại Thi Hống.
Nửa tháng liền không hề có tin tức gì, Tả Đăng Phong vẫn ở lại trong phòng gác cổng, ngoài Đại Đầu mỗi ngày đưa cơm thì chỉ có Vạn Tiểu Đường tới một lần, nói chuyện phiếm với hắn vài câu.
Thời gian đối với với Tả Đăng Phong là cực kỳ quý giá, lãng phí thời gian dài như vậy làm hắn cực kỳ đau lòng, nhưng hắn không hối thúc, Tử Dương quan ai cũng biết Quan Khí Thuật, ai cũng biết hắn chẳng còn sống được mấy ngày.
Nửa tháng này Thập Tam và Lão Đại thường xuyên ra ngoài, vì Tả Đăng Phong đã dặn nên chúng không hề đi tới khu vực sau núi, mà chỉ loanh quanh ở khu vực Tây Nam, hai đứa ở chung vô cùng hòa hợp, Thập Tam không còn ủ rũ vì đã hết linh khí, Lão Đại cũng quên mất nỗi đau vì mất đi độc vật, quên đi quá khứ là bản năng của con người và động vật, là một cách tự bảo vệ mình, quên được quá khứ thì sẽ không thấy đau khổ.
Mấy ngày sau, Đạo nhân áo tím lúc chạng vạng tối rời khỏi Tử Dương quan, trưa hôm sau trở về, mang về hai vị cao thủ tử khí, tuy không gặp mặt, nhưng Tả Đăng Phong tự biết đã tới giờ xuất phát.
Ba giờ chiều, Đạo nhân áo tím tới gặp hắn, biểu hiện nghiêm nghị.
"Tả chân nhân, máy thời gian quả thực không thể dùng được nữa, vì không thể hiệu chỉnh thời gian chính xác, nó bị lệch tới một trăm năm." Đạo nhân áo tím đi thẳng vào vấn đề.
"Vợ tôi ở tử khí phúc địa có trải qua chín mươi năm giống ở đây không?" Tả Đăng Phong đưa tay mời Đạo nhân áo tím ngồi.
"Có." Đạo nhân áo tím trầm ngâm một lúc rồi đáp, khái niệm thời gian trong tử khí phúc địa và bên ngoài không giống nhau, nhưng thời gian vẫn có trôi qua.
"Nếu tôi trở lại quá khứ, người vợ đã chết ở tử khí phúc địa và chúng nó có còn ở lại đây hay không? " Tả Đăng Phong chỉ Thập Tam và Lão Đại.
"Có, chỉ cần cậu ra tay thay đổi lịch sử, chúng sẽ biến mất theo." Đạo nhân áo tím trả lời.
"Rất tốt." Tả Đăng Phong nhíu mày, chướng ngại tâm lý duy nhất chính là sợ sẽ bỏ lại Vu Tâm Ngữ hiện giờ và hai con vật này, câu trả lời của Đạo nhân áo tím đã xóa tan lo lắng đó của hắn.
"Máy thời gian bị hư, tỷ lệ thành công không tới ba phần mười, hơn nữa chúng tôi còn không thể khống chế sự khác biệt về thời gian." Đạo nhân áo tím chậm rãi nói.
"Chỉ cần có một thành cơ hội tôi cũng sẽ đánh cược." Tả Đăng Phong nhả ra từng chữ.
"Tả chân nhân, cậu có biết chúng tôi cần gì không?" Đạo nhân áo tím đốt thuốc lá.
"Có manh mối Thi Hống rồi?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Thứ này thành hình cực kỳ khó khăn, cả đất nước vạn dặm không có nổi hai con, hơn 1,500 năm trước Trung thổ đã từng xuất hiện một con, hiện giờ Trung thổ không có thứ này." Đạo nhân áo tím lắc đầu.
Tả Đăng Phong gật đầu, không nói gì.
"Tả chân nhân, cậu phải đi một chuyến sang Nhật..."
Tàn Bào Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu