To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 457 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 395: Không Được Tin Tưởng
ả Đăng Phong đã từng gặp dơi, thường chỉ to bằng bàn tay, dơi hút máu trong động đá vôi thì hơi lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ khoảng một gang tay, nhưng đám dơi ngoài cabin kia con nào cũng to cỡ cái sọt đựng đồ của nhà nông, cánh giương ra cả hai mét, cả thân không có lông, mắt đỏ rực, miệng to đỏ lòm đầy răng nanh, nhìn là biết đám này tuyệt đối không ăn sâu, cũng không chỉ hút tí máu mà thỏa mãn, chúng là ăn thịt người.
"Đã từng thấy loại dơi này chưa? " Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu đang đứng ở một cửa sổ khác, hắn không biết đây là dơi ở nước ngoài nên khác, hay là vì bị vi khuẩn làm cho biến hóa.
"Chưa từng thấy, dơi thường không lớn như vậy, bay cũng không nhanh như vậy." Đại Đầu lắc đầu.
Tả Đăng Phong gật đầu, máy bay rất kiên cố, dơi va vào không làm nứt vỡ gì, nhưng Vạn Tiểu Đường lại kéo cần, đưa máy bay bay lên cao.
"Bên ngoài chỉ có mấy con dơi, không ảnh hưởng gì tới chúng ta đâu." Tả Đăng Phong khẽ phát linh khí, đứng vững vàng trên sàn máy bay đang nghiêng dốc hướng lên.
“Tôi sợ chúng bị hút vào trong động cơ." Vạn Tiểu Đường kéo mạnh cần điều khiển.
Đại Đầu vội chạy tới ngồi kế bên ghế lái, giúp Vạn Tiểu Đường khống chế máy bay.
Tả Đăng Phong không giúp được gì, đành trở về chỗ ngồi an tâm chờ, Vạn Tiểu Đường biết trên không không đủ dưỡng khí, động cơ sẽ bị tắt, cô nhất định làm vậy là có tính toán khác, không cần hắn phải nhắc nhở.
"Động cơ bên phải đã dừng, đóng nó lại, ấn vào cái nút màu đỏ thứ hai trên đầu anh." thân máy bay khẽ rung rung, Vạn Tiểu Đường hô to với Đại Đầu.
"Nhấn cả cái nút màu đỏ thứ nhất luôn." Vạn Tiểu Đường lại hô tiếp.
"Vậy máy bay không phải bị tắt hết động cơ sao? " Đại Đầu không hiểu nhìn Vạn Tiểu Đường.
"Cứ đóng lại, bay một lúc, thoát khỏi đàn dơi đã." Vạn Tiểu Đường đáp.
Đại Đầu lập tức đóng động cơ, Vạn Tiểu Đường khống chế máy bay đã mất đi động lực bay về phía trước, Tả Đăng Phong chẳng hiểu gì về lái máy bay, nên đành ngồi im, mặc kệ hai người đằng trước bận rộn.
Bay được một lúc, thoát khỏi đàn dơi, Vạn Tiểu Đường khởi động lại động cơ bay về hướng tây, lúc này động cơ bên phải đã bị hư, chỉ còn một cái động cơ bên trái, nên tốc độ bay rất chậm, thân máy bay cũng khẽ nghiêng.
"Máy bay bị hư rồi, tốt nhất đổi máy bay, nhưng phía dưới là Afghanistan, Afghanistan là một trong những nước nghèo nhất trên thế giới, hạ xuống rất khó tìm được máy bay thích hợp, đi thêm lên nữa là Iran, tôi sợ máy bay không bay nổi tới Iran." Vạn Tiểu Đường quay đầu lại nhìn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Vạn Tiểu Đường, Vạn Tiểu Đường rõ ràng cho thấy muốn nghe ý kiến của hắn, nhưng hắn căn bản chẳng biết gì về vị trí các quốc gia, càng chẳng biết chúng cách nhau bao xa, nên không thể nào cho ý kiến được.
“Tôi không biết gì về máy bay, cũng không biết vị trí địa lý, tôi chỉ có thể bảo đảm dù máy bay trên không trung mất khống chế, tôi cũng có thể đưa người rơi xuống đất an toàn." Tả Đăng Phong nói.
"Anh thấy sao?" Vạn Tiểu Đường quay sang Đại Đầu.
"Cô là cơ trưởng, cô hiểu rõ máy bay nhất, nếu có thể bay được tới Iran, thì tốt nhất là chúng ta tới Iran đổi máy bay." Đại Đầu cũng không quyết định chắc chắn được.
Vạn Tiểu Đường không nói gì nữa, quay lại điều chỉnh cái nút trên bàn điều khiển, hẳn là cô đang cố gắng bay tới Iran.
Dơi tập kích tuy không làm ảnh hưởng gì tới mọi người, nhưng làm cho Tả Đăng Phong ý thức được hành trình lần này đi Ai Cập không phải là nhàn nhã đi chơi, trên đường sẽ có rất nhiều hung hiểm chưa biết, tuyệt đối không thể khinh thường.
Máy bay ì ạch kiên trì bay tới Iran, trời đã vào buổi trưa, trên trời có mưa nhỏ, Vạn Tiểu Đường tìm được một sân bay có quy mô rất lớn, nhìn xuống dưới có thể nhìn thấy rất nhiều máy bay đang đậu lung tung trên những đường băng, có vài chiếc đã bị cháy đen nham nhở.
"Đường băng bị chiếm chỗ hết rồi, không hạ xuống được." Vạn Tiểu Đường rầu rĩ.
"Mở cửa ra, thả tôi xuống." Tả Đăng Phong cõng rương gỗ lên.
"Máy bay do máy vi tính điều khiển, trong lúc bay không mở cửa ra được." Vạn Tiểu Đường lắc đầu, cô biết người tu hành có thể lăng không mà đi, nên cũng không thấy kinh ngạc.
"Đóng cửa buồng lái lại, tôi ra mở cửa máy bay." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói. Máy bay này không thể bay được nữa, dù có bị hư cũng không sao.
"Tả chân nhân, để tôi đến giúp ngài." Đại Đầu đứng dậy.
"Không cần, cậu giúp cô ấy lái máy bay, nhớ kỹ, không nên cách xa tôi hơn mười dặm, đó là phạm vi che chở của tôi." Tả Đăng Phong lôi túi đồ ăn nhét dưới ghế ngồi lên.
"Ngài phải cẩn thận, một khi cửa máy bay bị mở, khí lưu sẽ kéo ngài ra ngoài." Vạn Tiểu Đường ấn nút đóng cửa buồng lái.
“Đây không phải lần đầu tôi nhảy khỏi máy bay." Tả Đăng Phong hơi nghiêng đầu, Thập Tam hiểu ngay, nhảy lên vai hắn.
Tả Đăng Phong xuất chưởng, đánh bay cửa máy bay, theo khí lưu nhảy ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, hạt mưa cũng là màu xanh lục, Tả Đăng Phong không úy kỵ đám mưa này, nên chẳng buồn cản, chỉ vận linh khí nhanh chóng hạ xuống mặt đất.
Sân bay này quy mô rất lớn, có rất nhiều đường băng, Tả Đăng Phong lựa chọn một cái có ít máy bay đậu bên trên nhất để tiến hành thanh lý, thật ra Chuyển Sơn Quyết không thể đẩy được máy bay, nhưng vì máy bay có bánh xe, lăn trên đường băng trơn trượt nên mới đẩy chúng đi được dễ dàng.
Trong lúc thanh lý đường băng, xung quanh chạy tới rất nhiều người chết, Tả Đăng Phong không chút khách khí, phất tay ngưng kết nước mưa thành những mũi mâu, đâm thẳng vào đầu người chết, bánh đậu là cho người chết của nước hắn ăn, không cho quỷ nước ngoài.
Vì lý do an toàn, Tả Đăng Phong chỉ thanh lý một đường băng dài chừng năm dặm, miễn cưỡng đủ cho Vạn Tiểu Đường hạ máy bay.
Vì bên ngoài trời còn đang mưa, nên ba người không vội đổi máy bay, đợi hết mưa rồi mới leo xuống tìm, trong sân bay có mấy chục cái máy bay, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường kiểm tra từng cái, cuối cùng Vạn Tiểu Đường trợn tròn mắt.
"Những máy bay này không dùng ngôn ngữ tiếng Anh quốc tế mà toàn dùng chữ quốc ngữ của mình, mỗi buồng lái lại khác nhau, chẳng có chú thích cách dùng gì cả." Vạn Tiểu Đường rất ngạc nhiên.
"Ý cô là là những máy bay này cô không lái được? " Tả Đăng Phong cau mày.
"Ừ, máy bay tôi dùng toàn là máy bay được sản xuất hồi trước, chỉ sử dụng tiếng Anh, sau này nhiều nước tự nghiên cứu chế tạo ra được máy bay, rất ít nhập khẩu, nên chuyên dùng ngôn ngữ của nước mình, Iran cũng là một trong số đó." Vạn Tiểu Đường lắc đầu.
"Nơi này cách Ai Cập bao xa?" Đại Đầu xen vào.
"Đây là Iran, phải xuyên qua ba nước Iraq, Jordan, Israel này mới tới được Ai Cập." Vạn Tiểu Đường phẩy tay.
"Có cái máy bay nào ở đây dùng tiếng Anh không?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Không, Iran và các nước phương tây quan hệ không tốt lắm, họ chưa bao giờ nhập khẩu máy bay của những nước phương tây, chỉ có hai chiếc của Nga và một chiếc của Nhật, nhưng cũng đều dùng ngôn ngữ của hai nước đó." Vạn Tiểu Đường tiếp tục lắc đầu.
"Cái máy bay của Nhật còn dùng được không?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn không biết tiếng Nga nhưng hắn biết tiếng Nhật.
"Khung máy móc không bị hư hỏng, chỉ cần bổ sung xăng dầu thì hẳn là bay được." Vạn Tiểu Đường chỉ sang hướng tây.
Tả Đăng Phong lập tức đi sang hướng đó.
“Tôi không biết tiếng Nhật." Vạn Tiểu Đường nói to.
"Không sao, tôi biết." Tả Đăng Phong không quay đầu lại, chín mươi năm đối với hắn chỉ là một cái chớp mắt, hắn không quên những từ tiếng Nhật đã được học.
Tả Đăng Phong đi mấy bước, thấy phía sau không có tiếng bước chân, nên quay đầu lại nhìn, thấy Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường đứng tại chỗ, trong ánh mắt tràn đầy căm hận và đề phòng.
"Làm sao ngài biết tiếng Nhật?" Đại Đầu cầm sẵn búa lớn trong tay.
"Người Trung quốc không thể biết tiếng Nhật?" Tả Đăng Phong bất mãn hỏi ngược lại.
"Ngài có gì chứng minh ngài là người Trung quốc?" Vạn Tiểu Đường cầm một khẩu súng lục trong tay.
"Miêu." Thập Tam thấy Vạn Tiểu Đường cầm súng chĩa vào Tả Đăng Phong, lập tức lông dựng hết lên, rít to, chỉ cần Tả Đăng Phong ra hiệu, nó sẽ nhào tới tấn công Vạn Tiểu Đường ngay lập tức.
“Tôi có phải người Trung quốc hay không cũng chẳng cần phải chứng minh với hai người." Tả Đăng Phong trong nháy mắt nổi giận, hắn ghét nhất là bị người khác dùng giọng điệu tra hỏi với mình, kiểu ấy làm hắn nhớ tới hồi bị chúng tăng Ngũ đài sơn và Tất Phùng Xuân bắt và hành hạ ngược đãi.
"Đứng lại, còn bước tiếp tôi sẽ nổ súng." Vạn Tiểu Đường thấy Tả Đăng Phong đi về phía mình, thì kêu to.
"Tả chân nhân, xin ngài giải thích rõ ràng, tại sao ngài biết tiếng Nhật, còn nữa, vì sao ngài lại biết phép thuật Tử Dương quan chúng tôi?" Đại Đầu tuy vẫn gọi hắn là chân nhân, nhưng ngữ khí đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi muốn giết các người dễ như ăn bánh, nhưng tôi không giết các người, có thể tính là giải thích hay không?" Tả Đăng Phong lạnh lùng, cả đời hắn làm việc chẳng cần phải giải thích với ai, hai người này chỉ là tiểu bối mà dám chọc giận hắn, hắn càng nổi giận thì càng chẳng thèm giải thích cái gì với ai.
"Ngài giết chúng tôi, sư phụ của tôi sẽ báo thù cho tôi." Đại Đầu không chút sợ hãi.
"Ngài cũng sẽ không bao giờ về được Trung Quốc." Vạn Tiểu Đường lên tiếng phụ họa.
Tả Đăng Phong ghét nhất là bị người khác uy hiếp, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường đã phạm vào tối kỵ của hắn, Tả Đăng Phong chỉ muốn xông tới tát ỗi người một cái, nhưng hắn nhịn được, người Nhật phá huỷ cả thế giới, những ai người may mắn còn sống sót đều hận họ thấu xương, không thể trách hai người này trở mặt, nhưng cái kiểu ăn nói của hai người hắn thực không thể nào chịu được.
"Thù Mộ Vũ, cậu là Người trong Đạo môn, hẳn phải biết Tả Đăng Phong tôi ở thời Dân quốc đã làm những chuyện gì đúng không?" Tả Đăng Phong cố gắng cưỡng chế lửa giận trong lòng, người của Thần Châu phái đều biết hắn, thì người của Tử Dương hẳn cũng phải biết.
"Tả chân nhân, Tử Dương quan mới chỉ được xây dựng lại ba mươi năm trước, chuyện từ thời Dân quốc chúng tôi không biết." Đại Đầu lắc đầu.
Tả Đăng Phong lắc đầu, Thời Dân quốc Tử Dương quan vẫn là một vùng phế tích, Tử Dương quan không giống Thần Châu phái được liên tục truyền thừa đến nay, họ có một quãng thời gian lịch sử bị ngắt đoạn, xui thay thời hắn sống lại ngay quãng thời gian bị ngắt đoạn đó.
“Tôi và sư phụ cậu là đồng hương, ông ấy không nói với cậu à?" Tả Đăng Phong cố nén lửa giận.
"Không, Tả chân nhân, tôi biết chúng tôi không phải là đối thủ của ngài, nhưng ngài biết tiếng Nhật, dù thế nào cũng phải cho chúng tôi một câu giải thích." Đại Đầu hạ giọng, y không dám chọc giận Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thở dài, Đạo nhân áo tím nói món đồ cần tìm cho Đại Đầu mà không nói cho hắn, chứng tỏ ông ta đề phòng hắn, cộng với thái độ của hai người này ngày hôm nay cho hắn họ vẫn luôn coi hắn là người ngoài, không được chấp nhận, và càng không được tin tưởng.
Nếu theo tính tình và tác phong trước đây của Tả Đăng Phong, hắn sẽ giết sạch cả hai, nhưng lần này hắn không làm như vậy, vì hắn biết mình nếu muốn trở lại Thời Dân quốc nhất định phải mượn máy thời gian của đối phương, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, để còn được gặp lại Vu Tâm Ngữ, hắn đành phải nhịn.
“Tôi biết tiếng Nhật là vì trước đây được một hỗ mang thủy sư thời Thanh dạy cho..."
Tàn Bào Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu