If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 457 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 162: Âm Hồn Ở Nhà Cổ.
ái miễn tử kim bài này có lẽ là do người bên ngoài mang đến.
Ngọc Phật liền tiếp lời.
-Khả năng này không lớn, có thể nhất là người sống quanh nơi này.
Tả Đăng Phong đưa kim bài cho Ngọc Phật cầm, đưa tay gài lại đạo bào.
-Qua kim bài này có tìm được manh mối gì không?
Ngọc Phật tiếp tục quan sát tấm miễn tử kim bài hỏi.
-Không có manh mối giá trị nào, chỉ có thể biết là khu vực này rất có thể có con người sinh sống, sẽ không như Hồ Nam Hồ Bắc, cả ngàn dặm không có ai sinh sống.
Tả Đăng Phong nhấc rương gỗ lên.
Ngọc Phật liền gật đầu, lấy khăn tay đưa sang cho Tả Đăng Phong lau đầu, Tả Đăng Phong chỉ cười xua tay, Ngọc Phật cười khổ cất lại.
-Vẫn đi về trước chứ.
Thiết Hài thấy hai người đã nói chuyện xong, liền hỏi leo.
-Vẫn tiếp tục.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
Trong vòng một ngày, ba người không ngừng tìm kiếm, chỉ đi chưa được hai trăm dặm, chạng vạng tối, Ngọc Phật liền hô lớn gọi hai người đến, nàng phát hiện ra một sơn thôn, sơn thôn nằm ở chỗ cao chận núi, quy mô khá lớn, có hơn trăm phòng ở, như vậy ít nhất có hơn một trăm hộ.
-Vào thôn nghỉ tạm đi.
Tả Đăng Phong quan sát một lúc rồi nói, ban đêm trong núi rất rét lạnh, hắn không muốn để Ngọc Phật vì đi theo mình mà phải chịu lạnh.
-Cũng tốt!
Ngọc Phật gật đầu nói.
-Cũng tốt!
Thiết Hài bắt chước nói.
Thống nhất ý kiến xong, ba người xuyên qua rừng cây đi về hướng sơn thôn, ở phía trước thôn có một mảnh đất rộng lớn, lúc này thời tiết giá rét cho nên trên đất không có gieo trồng thứ gì. Nhưng dựa theo tình hình căn tác có thể biết thôn dân ở đây cũng không quá lạc hậu, ít nhất bọn họ biết cách làm ruộng, ở phía đông thôn có một con đường mòn kéo dài ra ngoài, đây có lẽ là con đường người dân trong thôn dùng để đi ra ngoài.
Thôn trại xuất hiện người bên ngoài, người trong thôn ồn ào kéo ra xem, quần áo của họ khá đẹp, nữ nhân mặc đồ đỏ chấm xanh, trên đầu đeo trang sức vàng bạc, còn nam nhân thì quần áo chủ yếu là màu xanh, trên đầu đội mũ màu xanh lục dệt thủ công.
-Cuộc sống của họ xem ra rất sung túc.
Ngọc Phật quan sát đám thôn dân đang tụ tập ở cửa, trang sức của đám nữ nhân đa số đều làm từ kim loại quý, chủ yếu là vàng.
-Nơi này sở dĩ gọi là Kim Sa Giang là bởi vì ở đây sản xuất ra Kim Sa.
Tả Đăng Phong gật đầu nói, mặc dù thôn dân tập trung rất đông, nhưng không có tiếng ồn ào, chứng tỏ không có trẻ con đến.
-Bọn họ làm gì cứ nhìn chúng ta chằm chằm vậy?
Thiết Hài hỏi.
-Do tò mò thôi!
Tả Đăng Phong cười nói, một nữ đạo sĩ cõng trên lưng chăn nệm, một lão hòa thượng đeo trên người một cái rương lớn, thêm con mèo nặng tầm bảy tám chục cân, ai nhìn thấy mà không tò mò chứ.
Trong lúc ba người nói chuyện, một lão phu nhân tầm sáu mươi tuổi đầu tóc bạc trắng đã đi từ trong thôn ra, thôn dân nhìn thấy liền nhanh chóng nhường đường để bà qua.
Bà lão xuyên qua đám người đến trước mặt ba người, mặc dù người này đã già, nhưng đi lại vững chãi, sống lưng vẫn thẳng, không có vẻ già yếu chút nào, vẻ mặt uy nghiêm, không giận mà uy, bà lão vừa xuất hiện Tả Đăng Phong đã đoán được ở thôn này vẫn còn là xã hội Mẫu hệ, nếu không đã không tới lượt nữ nhân làm chủ.
-A Di Đà Phật! Lão nạp xin chào!
Thiết Hài xin ăn đã quen, nên liền hành lễ trước.
-Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo xin chào!
Ngọc Phật cũng lễ phép chắp tay một cái.
Lúc này Tả Đăng Phong cảm thấy không được tự nhiên, hòa thượng và đạo sĩ đều có lễ nghi chào hỏi cố định của riêng mình, chỉ hắn không có, chỉ đành chắp tay.
Nhưng đối phương cũng không đáp lễ, mà là nói ra một câu thổ ngữ, một người đàn ông trung niên đi ra từ trong đám người nghe xong liền nhìn ba người nói.
-Thôn dân chúng ta không tiếp đón người ngoài, các người hãy đi đi!
-Chúng tôi chỉ nghỉ lại một đêm, sẽ trả cho các người vàng!
Tả Đăng Phong lấy một nén vàng đưa ra.
-Chúng ta không cần, mời các người đi đi.
Người đàn ông trung niên phiên dịch lại lời bà lão nói.
-Chúng tôi đã đi một ngày đường, rất mệt mỏi, chúng tôi không phải kẻ xấu.
Tả Đăng Phong lại đưa nén vàng đến.
-Hãy đi nhanh đi, chúng tôi không đón tiếp người ngoài, nếu không đi mau thì đừng trách chúng tôi nặng tay.
Lão bà lại lên tiếng, người đàn ông phiên dịch lại.
-Đm, các người nói muốn nặng tay với ai, nói cho lão bà kia, đem căn phòng tốt nhất dọn sạch cho lão tử đây, tiếp tục nói nhiều đừng trách lão tử giết sạch các ngươi.
Tả Đăng Phong bất ngờ tức giận, dùng lễ và tài vật đều không được thì chỉ còn cách dùng vũ lực thôi.
Người đàn ông trung niên vừa nghe xong mặt liền lộ vẻ tức giận, nhanh chóng phiên dịch lại cho bà lão nghe, xong khi người đàn ông phiên dịch xong, bà lão cũng nổi giận, hét lớn một tiếng, nam nữ già trẻ cả thôn lập tức bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.
-Ta chết, châu chấu đòi đá xe sao!
Tả Đăng Phong liền cau chặt lông mày, tiến lên một bước muốn ra tay.
-Đủ rồi, cần gì chấp nhặt như thế.
Ngọc Phật nhíu mày kéo Tả Đăng Phong lại, cuối cùng nàng cũng được chứng kiến tà tính của Tả Đăng Phong, nói trở mặt liền trở mặt.
-Tôi chỉ nể mặt người tốt, không nể kẻ ác.
Tả Đăng Phong lắc người tránh khỏi tay Ngọc Phật, lắc người tiến lên, quyền đánh kẻ già, chân đá phụ nữ, thường nói kẻ đi xa nhà rất cực, đi ra ngoài không ai có thể đem nhà theo, nếu có lòng tốt cho họ nghĩ lại thì họ sẽ rất acmr kích, cần gì phải hung ác để rồi tự chuốc khổ chứ.
Động tác của Tả Đăng Phong rất nhanh, đám người miền núi này sao có thể là đối thủ của hắn, cả đám nếu không ngã gục thì miệng cũng gặm bùn, chỉ một thóang, toàn bộ đã bỏ chạy chối chết, nhưng Tả Đăng Phong vẫn chưa hết giận, đuổi theo tung thêm vài cước.
-Đủ rồi, đủ rồi, đều đã chạy hết, anh đừng đuổi theo nữa.
Ngọc Phật không nhìn nổi nữa, tiến lên ngăn cản.
-Ngươi lập tức nói cho bà lão kia tập hợp toàn bộ thôn dân lại, lão tử có chuyện cần thông báo, nếu thiếu một người, lão tử đây lập tức đốt hết nhà các ngươi.
Tả Đăng Phong liền bắt người đàn ông phiên dịch lại, người này biết được tiếng bên ngoài, chắc là người khuân vác cho người bên ngoài lên núi.
Đối phương nghe xong liền gật đầu liên tục, vội vàng chạy đi.
Tả Đăng Phong xả giận xong, xoay người liền phát hiện Ngọc Phật và Thiết Hài đang ngạc nhiên nhìn mình.
-A Di Đà Phật! Cậu làm vậy là không đúng!
Thiết Hài bước lên trước nói.
-Không có gì là không đúng cả, là do thái độ của họ không tốt.
Tả Đăng Phong liền nói.
-Anh tập hợp bọn họ làm gì?
Ngọc Phật nhíu mày hỏi.
-Dạy cho họ một bài học, để bọn họ có thêm kinh nghiệm.
Tả Đăng Phong cười nói.
Tả Đăng Phong cười, Ngọc Phật cũng cười theo, một người đàn ông đối với người khác thì hung ác mà đối với mình lại cười đúng là người đàn ông mà nàng muốn có.
Người đàn ông kia chắc chắn sẽ chuyển lại lời của Tả Đăng Phong, hắn không dám không làm, đám thôn dân cũng không dám không tập hợp, nếu không thì không còn nhà nữa, xã hội bây giờ kẻ có năng lực nhất đúng là người xấu, Tả Đăng Phong chính là kẻ xấu, cho nên toàn bộ ba trăm nhân khẩu của thôn đều đến đủ, ngay cả kẻ bệnh nặng trên giường cũng được khiêng đến, ngay cả em bé mới sinh cũng có mặt.
-Nói đi.
Ngọc Phật cười nói.
-Người xưa có nói, có bạn bè từ xa đến chính là...
Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút nói, nhưng vừa nói một câu đã bị tiếng cười của Ngọc Phật cắt ngang.
-Vì sao không phiên dịch.
Tả Đăng Phong liếc người đàn ông phiên dịch hỏi.
-Nghe không hiểu.
Người phiên dịch hoảng sợ nói.
-Nếu nghe không hiểu thì phải nói sớm chứ. An bài chỗ ở cho chúng ta, sáng mai chúng ta sẽ lên đường, tiền đáng trả vẫn sẽ trả.
Tả Đăng lấy nén vàng nhét vào tay người đàn ông trung niên, nói.
Lần này thì người đàn ông nghe hiểu, lập tức phiên dịch cho bà lão kia nghe, vừa nãy Tả Đăng Phong thấy nàng tuổi cao nên đã tha cho bà ta, vì vậy bà ta liền gật đầu.
Vài phút sau, thôn dân dẫn ba người đến một căn nhà gỗ, phòng ở rất rộng, cũng rất lâu đời, cửa chính ở hướng Nam, không có tường bao, người đàn ông trung niên dẫn ba người đến nơi này xong liền vội vàng rời đi như đang chạy trốn vậy.
-A Di Đà Phật!
Thiết Hài đi tới trước cửa phòng, chắp tay niệm Phật hiệu.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phật liếc nhìn nhau, cả hai cùng nhíu mày, cả ba đều là cao thủ độ qua Thiên Kiếp, nên rất nhạy bén nhận ra căn phòng này không sạch sẽ.
-Chúng ta đã đến mức âm hồn thấy sẽ tự động tránh, vì sao âm hồn ở đây vẫn không chịu tránh đi.
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
-Bên trong có ba đạo âm hồn, tất cả đều là nữ quỷ treo cổ, quỷ treo cổ không thể rời khỏi xà nhà.
Ngọc Phật vạch cỏ dại ra hai bên tiến lên trước đẩy cửa vào, bên trong thật nhiều lỗ hổng, chỉ có duy nhất một chiếc giường gỗ ở góc Tây Bắc, trên giường phủ một tấm vài màu đỏ, ngoài ra trong phòng không còn gì khác, ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện xà nhà rất thấp, một chiếc xà dọc và ba chiếc xà ngang.
-13, đàng hoàng ở lại đó.
Tả Đăng Phong dặn dò 13 không được tự tiện hành động.
-A Di Đà Phật! lão nạp sẽ siêu độ chúng.
Thiết Hài sau khi vào nhà liền thả rương gỗ xuống, nói.
-Đừng vội!
Ngọc Phật xua tay lắc đầu, quay lại đi xung quanh phòng, bây giờ trời đã tối, không trăng không sao, nếu đổi lại người khác đi vào tòa nhà quỷ quái trong thôn này thì đã sợ mất mật rồi, nhưng trong mắt ba người thì âm hồn là thứ đồ bỏ đi trong bỏ đi rồi, căn bản không cần nhắc đến, đừng nói người, ngay cả 13 cũng không thèm liếc mắt để ý đến chúng.
-Đúng là ba nữ nhân trẻ tuổi, đều treo cổ trên xà nhà.
Ngọc Phật đưa tay chỉ đạo xà ngang gần chiếc giường gỗ.
-Một sơn thôn như thế này, sao lại có ba nữ nhân cùng treo cổ trong một căn phòng chứ?
Tả Đăng Phong ngẩng đầu quan sát xà ngang.
-Không biết nữa, gọi đến hỏi thử đi.
Ngọc Phật đến cách xà ngang phía Tây ba bước thì đứng lại, lấy từ trong người ra hai ông trúc rất nhỏ, bên trong một ống trúc có cây bút lông rất nhỏ và vài tờ giấy phù còn trống, ống trúc còn lại là một ít chu sa.
-Vì sao ngươi luôn dùng ống trúc đựng những thứ này.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật đang nhanh chóng vẽ phù chú, hỏi.
-Cây trúc ở Hồ Nam rất nhiều, có thể bắt gặp ở mọi nơi, hơn nữa cây trúc tinh khiết, có thể an tâm không làm hỏng thuộc tính.
Ngọc Phật chỉ dùng một trang giấy phù, còn lại đều cất vào bên trong ống trúc, sau đó dùng một tiểu ấn nhỏ ấn lên trên lá bùa.
-Đây là thứ gì?
Tả Đăng Phong chỉ vào tiểu ấn màu đỏ Ngọc Phật đang câm trên tay, hỏi.
-Chính là tứ đẳng pháp ấn của Chính Nhất Đạo Sĩ, Chính Nhất Đạo Sĩ chúng ta chia làm năm cấp, một, mỗi một cấp đều có pháp ấn khác nhau, chỉ khi được công nhân là đạo sĩ mới có tư cách vẽ bùa niệm chú, cũng chỉ phù chú có đóng dấu mới là phù chú thật.
Ngọc Phật liền cất tiểu ấn vào người.
-Vì sao giấy vẽ bùa của cô đơn giản hơn so với Đỗ chân nhân?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
-Trương chân nhân của Long Hổ Sơn, Cát chân nhân của Các Tạo Sơn và Đỗ Thu Đình, ca ba người đều là đạo sĩ cấp năm, chính là cấp bậc cao nhất, cho nên thứ mà bọn họ dùng là Kim Hoàng Phù.
Ngọc Phật liền giải thích.
-Vẽ phù chú còn quy củ gì nữa?
Tả Đăng Phong hỏi đến cùng.
-Đạo sĩ cấp ba trở xuống không có tư cách dùng chu sa màu đỏ, thứ bọn họ dùng là than mực từ Tùng Trúc, nước để hòa mực nhất định phải là sương sớm hoặc nước giết, sương sớm từ trời rơi xuống dùng để viết Dương Phù, còn nước giếng dùng để viết Âm Phù, bút lông khổng thể dùng lông cừu hay sói để làm, mà phải dùng trúc ti ( có lẽ là đầu trúc tước thành tơ), nếu dùng bút làm từ lông cừu hay sói thì phù chú viết ra sẽ không có tác dụng cao nhất.
Ngọc Phật cười đáp.
-Thật hay giả vậy, làm sao lại có nhiều quy củ vậy chứ.
Tả Đăng Phong cười nói.
-Những thứ này không phải bình thường có thể nghe, anh không được nghi ngờ tôi.
Ngọc Phật tức giận trừng Tả Đăng Phong một cái, quay sang đốt lá bùa, ngâm đọc thần chú.
-Thái Thanh Giám Chân minh, thất phách cởi Ngũ Hành, tam hồn oán bất diệt, khí ngưng hiện âm hình, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật định...
Tàn Bào Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu