If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 457 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 125: Kim Tháp Cổ Thành.(1)
ính khí Đỗ Thu Đình rất bướng bĩnh, hắn sẽ không chịu bị uy hiếp.
Ngọc Phật nhíu mày nói.
- Vậy phải xem lấy cái gì để uy hiếp đã, nếu lấy môn nhân hay đồ đệ bảo bối để uy hiếp hắn, vậy hắn có thể không nghe sao?
Tả Đăng Phong liền nói.
- Nói có lý.
Ngọc Phật gật đầu nói.
- Cảm giác thân bất do kỷ nhất định rất khó chịu, cho nên chúng ta cũng không nên trách hắn.
Tả Đăng Phong lại nói.
- Cậu hình như không phải người rộng lượng, làm sao lại khoan dung với hắn như vậy?
Ngọc Phật cười hỏi.
- Hắn có ơn với tôi, tôi không thể quên ân tình của người khác được. Thôi không nói chuyện này nữa, nơi này có đường, phía trước không xa nhất định có thành trì.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ con đường nhỏ trong rừng, đường rất khúc khủy, rộng không quá ba thước, rõ ràng là do người thường xuyên giẫm đạp thành.
- Nếu là Cự Nhân mặt sói chắc chắn sẽ không cố định đi một con đường.
Ngọc Phật nghi ngờ nói.
- Cũng không chắc, dù sau chúng vẫn có suy nghĩ, đúng rồi, nãy giờ ngươi có phát hiện đi một đoạn xa như thế mà không nhìn thấy một Cự Nhân mẹ nào không?
Tả Đăng Phong gọi 13 lại, trời tối, hắn sợ 13 chạy lạc mất.
- Có thể chúng tập trung sống ở một khu vực nào đó.
Ngọc Phật gật đầu nói.
Đường nhỏ này uốn lượn ở sườn núi, Từ Tây sang Đông, phía trước cách trở bởi ngọn núi, Tả Đăng Phong lưỡng lự một chút liền chọn đi về phía Tây, vòng qua ngọn núi, trước mắt ánh sáng rộng mở, một khu vực bằng phẳng rộng lớn xuất hiện trước mắt. Khu vực này bị mấy ngọn núi vây quanh, căn cứ mấy ngọn núi tính thì chu vi cũng khoảng năm sáu mươi dặm, nơi này đa số là cỏ dại, cây cối không cao, bây giờ trời đã tối, trong bóng đêm chập choạng Tả Đăng Phong mơ hồ nhìn thấy ở ba mươi dặm về phía Bắc có một khu kiến trúc, bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa buổi tối tầm mắt không tốt, khó nhìn, nên không thể nhìn chính xác hình dáng của khu kiến trúc, chỉ thấy thấp thoáng.
- Phía trước có thành trì.
Ngọc Phật dõi mắt nhìn về phía xa, nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, men theo đường nhỏ tiến về trước, khu vực này khuất gió, lại bằng phẳng, nhìn cũng biết năm đó chắc chắn là một khu ruộng tốt đất đai màu mỡ. Trong lúc đi bộ, Tả Đăng Phong luôn chú ý vào số cây to không nhiều dọc đường, nơi này năm xưa chắc chắn là khu vực để trồng trọt, sẽ không trồng đại thụ che nắng, số cây đại thụ này chắc là sau này mới mọc, có thể thông qua số tuổi của những cây đại thụ này để tính toán đại khái thời gian số ruộng tốt này bị bỏ hoang phế, từ đó tính thêm một bước người dân ở đây từ khi nào từ bỏ trồng trọt.
- Ngọc chân nhân, cô thấy mấy cây đại thụ này khoảng bao nhiêu tuổi?
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ về một cây đại thụ cách đó không xa.
- Sau này đừng gọi như vậy nữa, cứ gọi thẳng tên của tôi đi.
Ngọc Phật vung phất trần lên, dễ dàng chặt đứt đại thụ, cúi đầu quan sát số vòng tuổi của nó.
Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày, hắn cảm giác mình đã làm một việc cực kỳ ngu xuẩn, lúc trước sở dĩ hắn nói suy đoán của mình về Kim Châm cho Ngọc Phật nghe cũng không phải là bội nhọ Kim Châm, càng không phải là khoe bản thân thông minh, hắn sợ là một ngày nào đó Kim Châm sẽ nói cho Ngọc Phật nghe, vì vậy nên mới đi trước giúp nàng thông hiểu, bây giờ xem ra hiệu quả không tốt rồi. Thực tế thì nữ nhân đều thích đàn ông thông minh, sỡ dĩ tìm người thật thà, là bởi vì các nàng không tìm thấy người thông minh hơn mình, nên mới tìm người ngốc, ngốc cũng tốt mà, không biết tính toán, lừa dối, gây rắc rối ình.
- Cô là Huyền Môn Thái Đầu thành danh đã lâu, không gọi chân nhân thì gọi bằng gì chứ?
Tả Đăng Phong giả ngu nói.
- Thành danh đã lâu? Tôi già lắm sao?
Ngọc Phật nhíu mày hỏi.
Tả Đăng Phong nghe xong chỉ biết cười trừ, hắn không biết trả lời vấn đề này thế nào, nói nàng trẻ thì giống đang tán tỉnh, nhưng hắn không thể nói dối là nàng già được, im lặng là vàng.
Ngọc Phật liếc hắn một cái, tiếp tục quan sát vòng tuổi của câu đại thụ.
- Chỉ có tám mươi mấy tuổi.
Một lát sau, Ngọc Phật đứng lên nói.
- Tám mươi mấy tuổi?
Tả Đăng Phong nghe xong rất khó hiểu, nếu cây này chỉ sinh trưởng được tám mươi mấy năm, như vậy chứng tỏ người dân ở đây cách đây tám mươi mấy năm vẫn còn trồng trọt.
- Xem ra tám mươi mấy năm trước ở đây vẫn có người trồng trọt.
Ngọc Phật gật đầu nói.
- Đi thôi!
Tả Đăng Phong suy nghĩ một lát xoay người tiến về trước, dựa theo suy đoán trước đó của hắn, thì toàn bộ dân cư ở đây đều biến dị, nhưng bây giờ xem ra các đây tám mươi mấy năm vẫn có người cày cấy ở đây.
Đi thêm vài dặm, hai người dừng lại, đưa mắt nhìn một mảnh ruộng ngô trước mắt.
Ngô chia làm hai loại, Tiểu Mễ và Cao Lương, một loại thân thấp còn một loại thân cao, đúng là lương thực chủ yếu của Trung Quốc cổ đại, cho đến bây giờ nhiều nơi trong nước vẫn gieo trồng, đám ruộng ngô trước mắt thuộc giống Tiểu Mễ, thân thấp bé, nhưng Tả Đăng Phong và Ngọc Phật không kinh ngạc vì giống cây nông nghiệp, mà là kinh ngạc là ai tạo ra đám ruộng ngô này.
- Mùa thu thu hoạch, tính toán thì mới không quá 3 tháng.
Ngọc Phật cúi xuống kiểm tra ruộng ngô.
- Đây là bỏ hoang, không giống do người gieo trồng.
Tả Đăng Phong ngồi xuống bên cạnh Ngọc Phật, có rất nhiều bụi cỏ dại xen kẽ trong ruộng ngô, điều này chứng tỏ ruộng ngô đã đến mùa thu hoạch nhưng không ai chăm sóc.
- Cậu nói rất đúng, nhưng dù là bỏ hoang vẫn có người gieo trồng, có người thu hoạch đã chứng tỏ nơi này có người.
Ngọc Phật liền đưa ra kết luận của mình.
Tả Đăng Phong nghe xong gật đầu đứng dậy. Ngọc Phật là nữ nhân trẻ tuổi, Tả Đăng Phong có thể ngửi thấy rõ ràng mùi vị nữ nhân trên người nàng, điều này làm nội tâm hắn dần loạn, hắn cũng không phải thái giám, cũng có phản ứng của đàn ông, nhưng là hắn cố gắng kìm nén và đề phòng.
- Biết thu hoạch chứng tỏ hiểu gieo trồng, như vậy có thể kết luận bọn họ không dám thường xuyên đến đây.
Tả Đăng Phong liền nói, hít sâu mấy hơi để bình ổn tâm tình lại.
Ngọc Phật gật đầu đứng dậy, tiến về phía trước. Lúc này Tả Đăng Phong vẫn chưa bình tĩnh lại được, cùng sóng vai đi với Ngọc Phật khó tránh thân thể va chạm, mà đi ở trước thì mất lịch sử. Đi ở phía sau, khó tránh việc nhìn thấy dáng người và bóng lưng nàng, người tu đạo không cần mặc nhiều quần áo, Ngọc Phật đúng là nữ nhân, chỉ mặc một lớp đạo bào trên người, trong lúc di chuyển bờ mông ẩn hiện, Tả Đăng Phong vốn muốn di chuyển ánh mắt sang nơi khác nhưng không nhịn được đành cúi đầu. Đến lúc này Tả Đăng Phong mới hiểu vì sao đàn ông khi vợ chết thì đều tái giá, bởi vì bản tính động vật trong người khó có thể kìm nén được.
Tàn Bào Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu