A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 457 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 111: Bảy Kế Liên Hoàn
am nhân cùng nữ nhân uống rượu, lý do lớn nhất chính là chuốc cho nữ nhân say để đem lên giường, nhưng Tả Đăng Phong không có ý này, bởi vì trong lòng hắn không nghĩ đến, chỉ toàn nghi vấn.
Nam nhân khiến nữ nhân uống say xong sẽ “Kiểm tra thân thể”, vì trong lòng có nghi vấn nền Tả Đăng Phong cùng làm vậy, nhưng hắn không kiểm tra nửa người dưới của Lâm Ngọc Linh, mà chỉ kiểm tra đầu và cổ của nàng.
Sỡ dĩ Tả Đăng Phong nghi ngờ, là vì những lời Lâm Ngọc Linh vừa nói lúc này quá cao thượng, cao thượng đến mức không hợp lý chút nào. Mặc dù hắn đã cứu tính mạng của nàng, còn chăm sóc nàng một tháng, nhưng từng đó chưa đủ để nàng cảm động đến mức hy sinh thân thể bản thân cho Vu Tâm Ngữ nhập vào, việc này nàng làm có chút quá mức.
Không thể không công nhận Lâm Ngọc Linh rất thông minh, sỡ dĩ nàng uống rượu không phải là do tự chủ không mạnh, mà là cố ý uống, cố ý say để đạt mục đích, đó chính là để Tả Đăng Phong trong lúc kích động phát sinh quan hệ với nàng, tâm cơ cực sâu. Nhưng nàng đã sau rồi, sai chính là ở chỗ nữ nhân mặc kệ trong tình cảnh nào cũng không nên trả lời khi uống say.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, Tả Đăng Phong tìm ra được manh mối, sau đó chạy suốt đêm đến Đồ Thư Quán Nam Kinh, lúc này hắn tìm đọc chính là các sách về động vật, sau khi tìm kiếm, đã tìm được một quyển sách về động vật của nhà khoa học phương Tây do người TQ phiên dịch lại, quyển sách có tên “Trí nhớ của động vật họ mèo”, từ quyển sách này hắn đã tìm được đáp án, thì ra trí nhớ của động vậy họ mèo chia làm hai tầng, tần trí nhớ đơn giản và tầng trí nhớ sâu, trí nhớ đơn giản chính là trí nhớ bình thường, những trí nhớ này chính là do khứu giác của động vật họ mèo ghi lại và chỉ lưu giữ trong khoảng hai mươi mấy ngày. Mà trí nhớ tầng sâu của động vật chính là do thị giác và khứu giác ghi lại, loại trí nhớ này có thể giữ nguyên một đời, sỡ dĩ 13 nhận lầm Lâm ngọc Linh là vì nó đã nhớ kỹ hình dáng của Vu Tâm Ngữ, nhưng nó đã quên mất mùi của nàng.
Trở lại nhà nhỏ, Tả Đăng Phong liền rùng mình, run sợ, hắn đang nhớ lại mà sợ, may mà Lâm Ngọc Linh uống say, nếu không sợ là hắn đã phạm sai lầm khiến bản thân phải hối hận cả đời.
Lúc trước kiểm tra thân thể của Lâm Ngọc Linh, Tả Đăng Phong đã phát hiện trên cổ nàng có vài vết sẹo dễ thấy, trước đó Tả Đăng Phong cho rằng những vết sẹo này là do nàng chịu cực hình mà có, thật sự thì cũng có vài vết sẹo là do chịu thương nghiêm trọng mà có, nhưng những vết sẹo này mục đích chính là che dấu vết sẹo nhỏ trên cỏ, vết sẹo này rất nhỏ khó mà nhận ra được, nếu bình thường Tả Đăng Phong cũng khó mà nghi ngờ gì, nhưng nó lại xen kẽ trong những vết sẹo do bị thương nên khiến Tả Đăng Phong nghi ngờ.
Vào lúc này, Tả Đăng Phong đã xác định được, bộ dáng nguyên bản của Lâm Ngọc Linh cũng không phải như thế này, sỡ dĩ nàng nhìn giống hệt Vu Tâm Ngữ là bởi vì nàng đã được sửa lại hình dáng.
Đã phát hiện ra điều này, Tả Đăng Phong liền suy nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra, cẩn thận suy nghĩ lại hắn không khỏi bội phục tâm trí của Đằng Khi, Đằng Khi dùng Dương khí làm Kim Châm trọng thương chính là để dẫn dụ hắn trở về, vì vậy mà khi phát hiện hắn trở về Đằng Khi mới tỏ ra vui vẻ, lúc hẳn bỏ chạy khi đang thi đấu thực sự là để dụ hắn đuổi theo, nhưng mục đích của Đằng Khi cũng không phải là giết hắn, các tay súng bắn tỉa cũng chỉ để che dấu chân tướng thật sự mà Đằng Khi bỏ trốn, mục đích thật sự của Đằng Khi chính là đem hắn dẫn đến toà trấn nhỏ, để hắn phát hiện ra Lâm Ngọc Linh. Đây chính là một cái bẫy được thiết kế tinh vi, mọi người đều bị Đằng Khi lừa, kế hoạch của Đằng Khi ngay cả ba vị tướng quân của NB cũng không biết.
Sỡ dĩ trước đó Tả Đăng Phong không nghi ngờ đây là một cái bẫy, là bởi vì tự bản thân hắn muốn đến trấn nhỏ đó dùng cơm, bây giờ nghĩ lại, Đằng Khi đã liệu trước được hắn nhất định sẽ tìm chỗ nghỉ lại dùng cơm vì đang đói khát, một điểm nhỏ như vậy cũng được Đằng Khi tính toán kĩ càng, nhưng toàn bộ bố cục của Đằng Khi dù kỹ càng đến mấy cũng có lỗ hổng, thứ nhất mấy tử tù trên ba chiếc xe tải kia đều bị bịt miệng, bởi vì nếu không bọn họ sẽ làm lộ việc Lâm Ngọc Linh không phải đồng chí của mình. Hơn nữa, nếu như Lâm Ngọc Linh là tù phạm quan trọng, thì nàng không thể ở trên chiếc xe tải cuối cùng, hơn nữa vì sao Lâm Ngọc Linh sớm không kêu muộn không gọi, mà cố tình đợi cho xe tải lọt vào tầm mắt của hắn mới hét lên đả đảo chủ nghĩa đế quốc NB, mục đích tất nhiên là để hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Sẹo do bị thương cùng với việc bị trúng hai vết đạn đều là khổ nhục kế của Lâm Ngọc Linh, mục đích chính là để hắn tin tưởng nàng là người của Bát Lộ quân. Mặt khác, nàng sỡ dĩ phải giả làm người của Bát Lộ quân là vì lúc này Bát Lộ quân chưa quá phát triển, có rất ít tin tức, nếu như nàng giả làm người của Quốc Dân Đảng, vậy thì hắn sẽ dễ dàng tra ra được lai lịch của nàng. Hơn nửa, giả làm người của Bát Lộ quân mới có thể giải thích được ánh mắt kiên nghị và chấp nhất của nàng, trên thực tế thì kiên nghị và chấp nhất cũng không phải đặc tính mình Bát Lộ quân có, mà trong ánh mắt của đám lính NB cũng có.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong liền rời giường, kiểm tra lại các món ăn mà Lâm Ngọc Linh làm, tổng cộng có sáu món, toàn bộ đều là xào, dùng rất nhiều mỡ, cũng nhiều xì dầu, đây chính là đặc điểm của người đồng bằng, còn ẩm thực của người phương Nam và vùng duyên hải đều là thanh đạm, bởi vì bọn họ quanh năm tiếp xúc với biển lớn, cho nên không thích đồ ăn mặn. Hơn nữa món cá trích đáng lẽ phải chiên, còn củ cải thì phải làm rau trộn, vậy mà Lâm Ngọc Linh đều đem xào, mục đích nàng làm vậy chính là che dấu thói quen ẩm thực của người NB, bởi vì thói quen của người NB chính là thích ăn cá sống và thực vật xào khô.
Đứng suy nghĩ một lúc lâu, Tả Đăng Phong liền trở lại bên cạnh giường, đưa tay sờ sờ hai tay của Lâm Ngọc Linh, phát hiện trên cả hai bàn tay của nàng có vết chai, người TQ dùng vũ khí rất ít khi dùng hai tay cầm, nhưng Ninja NB thì lại có thói quen này, như vậy rất có thể Lâm Ngọc Linh là một vị Ninja NB.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong sờ ngực nàng, phát hiện mặc dù ngực nàng rất tròn và cao, nhưng khi thả ra thì lại trùng xuống sát vào người, điều này chứng tỏ nàng có thói quen buộc ngực, mà buộc ngực chính là thói quen của nữ Ninja NB mới có.
Đến lúc này Tả Đăng Phong đã có thể hoàn toàn xác định, Lâm Ngọc Linh chính là một Ninja NB.
Những việc trong mơ mà Lâm Ngọc Linh kể đều là nói dối, những cảnh vật mà nàng kể đều là những việc mà Đằng Khi đã nhìn thấy ở Thanh Thủy quan, nhưng trong số tình tiết nàng kể có một điểm sai, đó chính là chiếc quan tài ở phía nhà Đông, sau khi Vu Tâm Ngữ chết hắn và 13 đã dùng chiếc quan tài này chôn cất nàng, nhưng những việc này Đằng Khi không hề biết.
Một điểm cuối cùng khiến Tả Đăng Phong tin tưởng Lâm Ngọc Linh chính là người Nhật là lúc ăn cơm tối, Lâm Ngọc Linh từng nói một câu “Lục âm bất tử, lục dương trường sinh”, những lời nàng nói giống hệ với tên Liễu Điền đã giả làm phu xe ngày đó nói, nhưng nếu là người Trung Quốc, hoặc là không biết đến điển cố này còn nếu biết đều sẽ nói “Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh”
Lâm Ngọc Linh chắc chắn là Ninja NB không còn nghi ngờ gì, hơn nữa Tả Đăng Phong còn có thể xác định nàng chính là nữ đại úy mà Đằng Khi dẫn theo khi cướp Thuần Dương Thủ ở Vương Lăng, cũng chính là em gái của hắn.
Tả Đăng Phong cũng không phải suy đoán lung tung, hắn chỉ tự hỏi và tự trả lời, có ba nguyên nhân để xác định Lâm Ngọc Linh chính là em gái của Đằng Khi, thứ nhất, tiếng Trung của Lâm Ngọc Linh cực kỳ tốt, hơn nữa nàng lý giải rất sâu về văn hóa TQ, điều này chứng tỏ lúc ở NB nàng cũng thường nói tiếng Trung, điều này hoàn toàn khớp với việc Đằng Khi rất nhuần nhuyễn tiếng Trung. Thứ hai, kế hoạch của Đằng Khi không thể nào giao cho người ngoài làm, người ngoài khó có thể dám hy sinh lớn như vậy. Thứ ba, người có cùng huyết thống thì đều có chút đặc điểm và tính cách giống nhau, Đằng Khi vì đạt được mục đích của mình mà không tiếc hy sinh cánh tay phải, điều này chứng tỏ hắn có tính tàn nhẫn. Cũng chỉ có người giống với hắn mới dám hủy đi khuôn mặt của chính mình, đeo lên khuôn mặt giả nữ nhân khác.
Tả Đăng Phong liên tục rùng mình, liên tục tự hỏi bản thân, lúc này hắn đang suy tính vì sao Lâm Ngọc Linh không ra tay giết mình khi có cơ hội, rất nhanh hắn đã nghĩ ra nguyên nhân, Đằng Khi cùng với em gái bỏ công sức lớn như vậy không phải đơn giản để giết hắn, mà bọn hắn còn có mục đích, đó chính là lợi dụng hắn để tìm kiếm sau loại động vật thuần dương. Rất có thể bọn hắn đã tìm được một trong sáu loài vật thuần dương, cũng có thể đã gặp khó khăn mà thất bại, cho nên mới muốn lợi dụng hắn. Đạo pháp của Tàn Bào không dưới năm vị Huyền Môn Thái Đẩu, cho nên mới muốn lợi dụng hắn.
Như vậy thì Lâm Ngọc Linh nói muốn ở lại đây chờ hắn, chính là lấy lui làm tiến, chỉ cần hắn mềm lòng, tất nhiên sẽ mang nàng theo, mà bản thân Lâm Ngọc Linh cũng có tu vị linh khí, cùng với hắn đi thám hiểm sẽ không trở thành gánh nặng, cho nên Lâm Ngọc Linh mới muốn kiên trì ở lại nơi này, hắn nhất định sẽ đem nàng cùng đi. Nếu có thể cùng đi với hắn, vậy thì chắc chắn nàng sẽ tìm mọi cách chăm sóc hắn xóa mọi nghi ngờ, đến lúc đó chắc chắn Lâm Ngọc Linh sẽ tìm cơ hội lừa hắn đi tìm kiếm sáu loài động vật thuần dương.
Tả Đăng Phong rất bội phục tầm hiểu biết về văn hóa TQ của Đằng Khi, hắn đem ba mươi sáu kế vận dụng nhuần nhuyễn, kế hoạch này trừ hắn và em gái mình ra thì không có một ai khác biết, đây chính là “Dấu trời vượt biển”. Đưa Lâm Ngọc Linh đến bên cạnh hắn chính là “Mỹ nhân kế”. Dùng dây trói, bị thương cả người, thậm chí không sợ bị trung đạn đúng là “Khổ nhục kế”, sữa chửa dung mạo để giống hệ Vu Tâm Ngữ chính là “Tá thi hoàn hồn”, mượn giấc mơ để khiến hắn động lòng chính là “Giả si không điên”. Lo lắng quan tâm cho hắn nhưng dấu diếm âm mư chính là “Tiếu lý tàng đao”, Lợi dụng hắn tìm kiếm sáu loài vật thuần dương, để Đằng Khi ngồi không mà hưởng, đây chính là kế cuối cùng, “Dĩ dật đãi lao”. Như vậy Đằng Khi đã tổng cộng dùng bảy trong ba mươi sáu kế, hơn nữa còn xen kẽ lần lượt, phải nói là bảy kế liên hoàn.
Trong quá trình tự hỏi, Tả Đăng Phong liên tục rùng mình, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn lại càng bình tĩnh hơn, thật sự phải công nhận Đằng Khi cực kì thông minh, nhưng kế hoạch của hắn bây giờ đã thất bại, lúc này Tả Đăng Phong đang suy nghĩ nên xử lý Lâm Ngọc Linh như thế nào.
Giết? Thả? Bình tĩnh suy nghĩ thì Tả Đăng Phong thật sự khó có thể xuống tay với nàng, bởi vì từ lúc đó đến giờ Lâm Ngọc Linh chưa làm chuyện gì tổn hại đến hắn, mà còn giúp hăn sửa lại áo chào, hơn nửa nhìn vào khuôn mặt giống hệ Vu Tâm Ngữ của nàng, Tả Đăng Phong không thể nào xuống tay được. Nhưng nếu thả nàng đi thì Tả Đăng Phong không cam lòng, thế thì lời cho nàng quá, hơn nữa nếu thả nàng đi, chắc chắn Đằng Khi sẽ nghĩ ra quỷ kế khác để đối phó với hắn, Tả Đăng Phong đành quyết định đem nàng theo, trước khi tìm đủ sáu loài vật thuần dương, nàng chắc chắn sẽ không trở mặt với mình, mặc dù nàng che dấu âm mưu, nhưng trong quá trình tìm kiếm thì nàng là một trợ thủ rất tốt. Hơn nữa, Lâm Ngọc Linh nói rất đúng, xác của Vu Tâm Ngữ sợ rằng đã sớm mục nát, nếu ngày sau thật sự tìm được sáu loài vật thuần âm, thì có thể dùng đến thân xác của nàng cho hồn phách Vu Tâm Ngữ nhập vào.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong liền nở nụ cười, nụ cười trong bóng đêm nhìn cực kỳ quỷ dị
Tàn Bào Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu