A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 457 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 90: Nhà Trọ Hỉ Thần
ịch giả: Cậu Út.
Biên Dịch: Goncopius
Ba ngày sau, Tả Đăng Phong đến huyện Nguyễn Lăng tỉnh Hồ Nam, phái Thần Châu có khả năng ở đây, nói như vậy là vì chính bản thân Tả Đăng Phong cũng không biết vị trí chính xác của phái Thần Châu, chỉ biết đại khái là ở trong khu vực này.
Ngày trước Ngọc Phật từng nói gặp được Cửu Dương Hầu ở trong rừng cây cách phái Thần Châu ba trặm dặm, Thần Châu chính là ở trong địa phận huyện Nguyễn Lăng, cho nên Tả Đăng Phong mới đến nơi này đầu tiên.
Cổ ngữ có nói: Công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khí(*), cho nên trước khi vào núi phải chuẩn bị thật tốt, ba mươi cân gạo dùng vải che mưa gói lại thật chặt, hai cân muối ăn cộng thêm một cái nồi sắt nhỏ. Tả Đăng Phong chuẩn bị gạo cũng không phải vì thói quen mà là gạo dễ mang theo, một cân gạo có thể nấu ra ba cân cơm, ba mươi cân gạo đủ cho hắn ăn được ba mươi ngày. Còn muối ăn là bắt buộc phải mang, trừ những thứ đó ra thì hắn không đem theo bất kì gia vị nấu nướng nào theo cả, hắn đến đây cũng không phải là đi du lịch.
(*):Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới cơ mình
Một con dao găm một thanh khảm đao, dao và đao chỉ để chế biến thức ăn và chặt cây mở đường, không hề có tác dụng phòng thân, nếu như đạo thuật của hắn còn không bảo vệ được chính mình, thì đao cùng với dao càng vô dụng.
Quân NB lúc này còn chưa đánh đến Hồ Nam cho nên dân chúng ở đây vẫn sinh sống yên bình, lúc này đã vào mùa hè, cho nên độ ẩm ở Hồ Nam rất cao, cộng thêm mưa dầm cho nên không khí rất ẩm ướt. Ngoài ra thì Hồ Nam còn rất nhiều núi lớn, khắp nơi đều là rựng rậm heo hút, cho nên muỗi cũng rất nhiều, ngay cả trong huyện thành cũng có muỗi, việc này khiến cho người ở phương Bắc như Tả Đăng Phong khó thích ứng được. Nhưng không thích ứng nhất vẫn là người dân ở đây nói rất nhanh, khẩu âm địa phương rất nặng khiến hắn nghe không hiểu.
Sau khi chuẩn bị xong thức ăn Tả Đăng Phong cũng không vào núi ngay, chạy liên tục một đường khiến hắn và 13 đều rất mệt mỏi, hơn nữa lúc này vẫn còn mưa lớn, cho nên Tả Đăng Phong quyết định vẫn là ăn một bữa thật no và ngủ một giấc thật đã rồi mới vào núi.
Đồ ăn ở nơi này có đủ bốn vị ngọt bùi cay đắng, cả bốn loại đồ ăn này hắn đều thích, nhất là đồ cay, thức ăn ở đây đều có thêm ớt bên trong, ớt đối với người thường sẽ có tác dụng xua đi khí lạnh, nhưng đối với Tả Đăng Phong thì ớt không còn tác dụng gì, bởi vì sau khi đạt đến cảnh giới Chí Tôn thì linh khí trong cơ thể tự vận chuyển, không dám nói bách độc bất xâm nhưng bách bệnh bất sinh vẫn là có.
Tả Đăng Phong không tin vào tiền giấy, cho nên trên người chỉ mang theo vàng và tiền Đại Dương, tiền Đại Dương là thông dụng cả nước, vào chạng vạng tối Tả Đăng Phong mới tìm được nhà trọ duy nhất trong huyện thành, nhà trọ này có cái tên thật vui vẻ “ Nhà trọ Hỉ Thần”. Vào chạng vạng tối thì lão chủ khách sạn đốt lên một loại thảo dược tỏa ra mùi giống cỏ khô, loại thảo dược này có tác dụng xua đuổi muỗi rất tốt.
Tả Đăng Phong ở trong một căn phòng có giường chung, từ nam đến bắc dài hơn hai mươi mét, rộng năm sáu thước. Vì huyện Nguyễn Lăng rất nhỏ, cho nên nhà trọ ở nơi này chỉ là loại phòng giường chung giá rẻ. Nhưng nơi này khá hẻo lánh, cho nên khách ở trọ rất ít, thành ra giống như một mình Tả Đăng Phong được ở phòng lớn vậy.
-13, mày từng gặp mười hai loài vật kia chứ?
Tả Đăng Phong nằm trên giường hỏi 13.
13 nghe xong cũng không có mở mắt, mấy ngày nay nó cũng chịu khổ không ít. Tả Đăng Phong thấy vậy cũng không hỏi nữa, nằm nghiêng nghĩ ngợi về con đường khó khăn sau này, diện tích TQ rộng lớn, tám bộ lạc năm đó cũng đều ở những nơi xa xôi hẻo lánh, Tả Đăng Phong đoán nếu muốn tìm được sáu loài vật thuần âm thì ngắn nhất cũng phải mất năm năm.
5 năm khá là dài, nhưng Tả Đăng Phong không hề sợ dài, bởi vì ít nhất trong đoạn thời gian này Tả Đăng Phong vẫn có điểm tựa tinh thần. Bởi vì trong lòng Tả Đăng Phong vẫn luôn sợ hãi, không phải hắn sợ hãi những khó khăn tương lai gặp phải, mà là hắn sợ hãi sau khi tìm đủ sáu loài vật thuần âm vẫn không thể cứu sống lại Vu Tâm Ngữ, hơn nữa hắn rất rõ ràng khả năng này là rất lớn.
Kim Châm với Ngọc Phật đều là cao nhân Đạo Môn, thật tế thì hai người họ cũng không tin hắn có thể cứu sống lại Vu Tâm Ngữ, nếu không thì ngày đó Ngọc Phật cũng không nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập thương hại và đồng tình, Tả Đăng Phong đã hai mươi sáu tuổi, hắn đủ để đọc hiểu ánh mắt của Ngọc Phật, nhưng hắn nguyện không tin tưởng Ngọc Phật, với hắn thì có hy vọng vẫn còn tốt hơn không có hy vọng, cho nên chỉ cần còn một tia hy vọng thì hắn cũng sẽ không buông tha.
-Anh nhất sẽ cố hết sức, mặc cho kết quả như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không để em phải oán trách taanh
Tả Đăng Phong tự nói. Vu Tâm Ngữ đã từ bỏ mạng sống vì hắn, nếu như hắn có thể cứu sống này, nhất định nàng sẽ rất cảm động. Còn nếu thất bại, hắn cũng có thể thanh thản trong lòng vì đã dốc hết sức lực, sau này xuống suối vàng hắn có mặt mũi để gặp nàng.
Ngọc Phật đã từng hỏi hắn nếu như không thể cứu sống Vu Tâm Ngữ thì hắn sẽ làm gì? Tả Đăng Phong đã trả lời “Nếu không thể để nàng đi cùng với ta vậy thì ta sẽ đi cùng với nàng” Câu nói này đã thể hiện hết ý nghĩ trong lòng hắn, nếu như không thể cùng nhau sống trên trần gian, vật thì cả hai sẽ cùng ở âm phủ. Tả Đăng Phong luôn một lòng suy nghĩ như vậy, nếu quả thực sáu loài vật thuần âm không thể cứu sống Vu Tâm Ngữ, vậy hắn sẽ tự đoạn kinh mạch, tán công tự sát, quyết không sống trên đời nữa.
Bên ngoài mưa rơi lất phất, bên trong khách sạn vắng vẻ, Tả Đăng Phong vẫn nằm ở một góc tối, áo bào trên người càng rách rưới hơn trước. Tả Đăng Phong luôn mong ước một ngày Vu Tâm Ngữ sẽ làm cho hắn một cái áo mới, nhưng hắn hiểu rất có thể chiếc áo choàng này sẽ cùng hắn đi đến nơi cuối cùng cuộc đời.
Chạng vạng sáng thì mưa nhỏ dần, 13 cũng tỉnh ngủ.
-13, trước đây mày đã từng gặp mười hai loài động vật kia chưa?
Tả Đăng Phong liền cất tiếng hỏi.
13 nghe xong liền gật gật đầu.
-Đã gặp toàn bộ?
Tả Đăng Phong liền hỏi lại kỹ càng.
13 lại gật đầu lần nữa.
-Thật tốt quá!
Tả Đăng Phong liền vui vẻ ngồi dậy, nếu như 13 đã từng gặp tất cả mười hai loài động vật đó, vậy thì nhiên nó sẽ có thể nhận ra chúng.
-Nếu gặp lại chúng lần nữa thì mày có thể nhận ra chứ?
Tả Đăng Phong vui mừng hỏi.
13 nghe xong hơi chần chừ một lát rồi mới gật gật đầu.
-Con khỉ đã lớn như thế thì con trâu còn lớn đến đâu chứ?
Tả Đăng Phong liền muốn ước lượng thân hình của sáu loài vật kia.
13 nghe xong liền đi một đoạn trên giường, đi được một khoảng nó liền dừng lại, lúc này Tả Đăng Phong nhìn khoảng cách mà nó vừa đi, so sánh với trâu bình thường cũng không khác mấy.
-Thỏ thì từng nào?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 liền đi lui lại, lần này chỉ đi vài bước nó đã dừng.
-Nhỏ vậy sao?
Tả Đăng Phong ngạc nhiên, dựa theo khoảng cách mà 13 vừa đi thì con thỏ quá nhỏ so với con khỉ của Ngọc Phật.
13 nhìn Tả Đăng Phong gật đầu.
Tả Đăng Phong liền cảm thấy khó, nhỏ như thế chắc chắn rất khó tìm.
-Rắn thì lớn từng nào?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
13 vừa nghe liền bắt đầu di chuyển, đi thẳng mãi đến tận cửa mới dừng lại, lúc này cửa phòng đã đóng, nếu không chắc nó còn tiếp tục đi tới.
-Lớn đến vậy sao!
Tả Đăng Phong trợn mắt nói, phòng này dài đến hơn hai mươi mấy thước, vậy mà con rắn kia còn có thể dài hơn, vậy thì cái đầu của nó phải to đến mức nào chứ?
13 cũng không biết an ủi, chỉ xoay người nhìn Tả Đăng Phong gật đầu.
-Rồng, rồng thì lớn như thế nào?
Tả Đăng Phong liền hỏi, thực tế thì hắn không cần tìm rồng, lần này hỏi chỉ là muốn thử xem nó lớn như thế nào thôi.
Lúc này 13 chỉ đi chừng mười lăm mét đã dừng lại.
-Rồng còn nhỏ hơn rắn?
Tả Đăng Phong ngạc nhiên hỏi.
13 liền gật đầu, trước đó hắn còn cảm thấy may mắn là mình không cần tìm rồng, nhưng bây giờ xem ra thì tìm rồng còn dễ hơn tìm rắn.
-Dê thì lớn từng nào?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 liền đi vài bước, xem ra dê này cũng không khác với dê thường lắm.
-Gà thì sao?
Tả Đăng Phong liền tiếp tục hỏi.
13 liền đi ra một đoạn, dựa theo đó thì Tả Đăng Phong đoán được gà này dài hơn hai trượng, cái đầu cũng khá lớn, cái đầu lớn như thế chắc chắn không phải gà bình thường rồi.
-Lợn thì từng nào?
Tả Đăng Phong liền hỏi câu cuối.
13 nghe xong liền tiếp tục đi một đoạn, lúc này xem ra lợn cũng dài hơn mười thước, cũng là một tên to xác.
Sau khi 13 diễn tả xong thì Tả Đăng Phong liền có kết luận, rắn cùng với lợn thuộc loại động vật biến dị lớn, thỏ thì thuộc loài vật nhỏ, còn các loài khác thì không khác với bình thường lắm.
-Con gà kia có màu gì? Mà thôi mày đi ngủ đi.
Tả Đăng Phong liền khoát tay, thị lực của mèo không phân biệt được rõ màu sắc, nếu có hỏi thì cũng như không.
13 nghe xong cũng không tiếp tục ngủ, nó vốn thích hoạt động vào ban đêm.
Đúng lúc này thì có tiếp đập cửa, sau đó cửa liền bị mở ra, lão chủ nhà trọ nhìn Tả Đăng Phong tuôn một tràng, căn bản Tả Đăng Phong không hiểu hắn nói gì, nhưng dựa theo vẻ mặt thì có thể đoán là hắn muốn Tả Đăng Phong chuyển sang căn phòng khác.
Tả Đăng Phong liền lắc đầu, cố gắng nói từng chữ, ý là “Nơi này rất tốt, không cần đổi”.
Lão chủ không biết làm gì đành cầm theo ngọn đèn ra ngoài, không lâu sau Tả Đăng Phong liền nghe được rất nhiều tiếng bước chân, lúc đầu hắn nghỉ là quân lính đến nhưng tiếng bước chân không phải do đi đường tạo ra mà là nhiều người cùng nhảy tạo nên, xen lẫn còn có tiếng chuông.
Trong lúc Tả Đăng Phong đang khó hiểu thì bên ngoài có tiếng nói “nhà trọ Hỉ Thần, đại cát đại lợi”, câu này là dùng tiếng Hán nói, cho nên Tả Đăng Phong nghe hiểu, lúc này hắn đã hiểu nhà trọ này là gì, ở Hồ Nam tương Tây có phong tục cản thi, nhà trọ này chắc chắn là nơi cho người chết ở.
Tàn Bào Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu