Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 457 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 11: Cùng Đi Vu Sơn
uổi tối lộng gió, sáng sớm lặng gió, nhưng lại có tuyết rơi.
Tuyết rơi khiến cho dự định về nhà của Tả Đăng Phong biến mất, tâm tình của Tả Đăng Phong lúc này không tốt, không muốn rời giường, Vu Tâm Ngữ thì đã mặc quần áo chỉnh tề đi đốt lò sưởi.
- Anh muốn ăn gì để em làm.
Đốt lò sưởi lên, Vu Tâm Ngữ bước đến.
- Em làm à?
Tả Đăng Phong vẫn chưa ngồi dậy.
- Em có thể học mà.
Vu Tâm Ngữ biết tâm trạng của Tả Đăng Phong không tốt cho lắm, nên giọng của nàng mềm mỏng đi.
- Thôi đi, đợi lát nữa anh làm cho, mà sao con thỏ kia lại còn ở đây?
Tả Đăng Phong tức giận hỏi. Tuy rằng tuyết rơi không phải là do nguyên nhân của ai đó, nhưng hắn vẫn buồn bực, mặc dù là không biết giận ai đây.
- 13 muốn ăn
Vu Tâm Ngữ khẽ giọng nói
- Ừ đem con thỏ đó băm nhỏ ra cho nó đi.
Tả Đăng Phong xoay người qua, thấy Thập Tam đã nhai đầu con thỏ, trông có vẻ rất đói bụng, nếu mà 13 lấy tính khí đùa giỡn của nó để đùa thì hắn không chừng sẽ nhảy xuống chụp cổ nó để ném ra ngoài đường, Kế hoạch tốt thế cuối cùng lại bị tan tành, nên bây giờ hắn nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy, vội xoay người đi vào phòng chính, sau đó có tiếng dao bếp vang lại.
- Đã cho nó rồi, nước nóng mới nấu, dậy rửa mặt đi.
Vu Tâm Ngữ lại mở cửa đi đến.
- Để anh nằm thêm tí nữa.
Tả Đăng Phong thở dài.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì ngồi ở bên mép giường chả nói gì.
- Anh nghĩ gì thế?
Rất lâu sau, Vu Tâm Ngữ khẽ nói.
- Tuyến rơi liên tục, không biết mẹ của anh ở nhà thế nào?
Tả Đang Phong thở dài.
- 2 chị không phải đều ở cùng thôn sao, các chị ấy sẽ chiếu cố ẹ.
Vu Tâm Ngữ an ủi.
Tả Đăng Phong nghe vậy không nói gì, thở gấp một lần nữa rồi trở mình.
Vu Tâm Ngữ thấy hắn không nói gì, cũng không biết an ủi gì, chỉ có thể ngồi bên hắn.Vu Tâm Ngữ đi ra ngoài bỏ thêm vài thanh củi, rồi trở vào..
- Là em sai, anh mau ngồi dậy đi.
Hơn 1 tiếng trầm mặc, Vu Tâm Ngữ mở miệng.
- Để anh nằm thêm đi, em đói bụng thì hâm cơm tối qua mà ăn.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, người gặp chuyện tốt tinh thần tốt, còn buồn thỉ muốn ngủ nhiều, Tả Đăng Phong ở trường hợp thứ hai.
Sau khi Tả Đăng Phong nói xong, Vu Tâm Ngữ cũng không có trả lời, chốc lát sau Tả Đăng Phong lại nghe tiếng đóng cửa.
- Là em sai, anh đừng giận nữa, dậy đi.
Vu Tâm Ngữ thở gấp.
- Em không sai, không liên quan gì tới em đâu?
Tả Đăng Phong nói xong rồi chùm trăn xoay mình. Khi xoay người trở lại, phát hiện Vu Tâm Ngữ đã cởi dây lưng ra.
- Em làm gì thế?
Tả Đăng Phong kinh ngạc ngồi dậy.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng không trả lời, mà đem cái quần bông cởi xuống tới gối, rồi đem cái quần lót của mình cởi cả, không đợi Tả Đăng Phong phản ứng, đập vào mắt hắn đã là một mảnh trắng như tuyết.
Tả Đăng Phong bây giờ đã 24 tuổi, chuyện nam nữ sớm đã rành, nên ý tưởng muốn cùng Vu Tâm Ngữ cùng giường chung gối đã có từ lâu, nhưng mà hắn vẫn nhịn được, cho nên Vu Tâm Ngữ mới đau khổ, mà Tả Đăng Phong lại không muốn để nàng ủy khuất, vẫn muốn mang Vu Tâm Ngữ về nhà ra mắt mẹ để xác định danh phận rồi tiến hành lễ cưới.
- Em làm gì thế?
Tả Đăng Phong dùng hết sức đem ánh mắt rời đi, nhưng mà hắn cố thế nào thì cũng không thể đem ánh mắt rời đi khỏi hai cái mảnh tròn tròn trắng tuyết đang di chuyển kia, rồi thằng em lại có phản ứng, lồng ngực khô nóng, hô hấp dồn dập khó khăn.
- Sớm biết như thế, em đãlàm từ lâu rồi, anh mau xuống giường đi.
Vu Tâm Ngữ không quay đầu lại, mà chậm rãi khom người xuống.
Lưng khom xuống, độ cong cùng độ trắng càng rõ nét, cái đường cong mượt mà ấy càng làm cho nòng nọc củaTả Đăng Phong chạy lên não, phải nâng tay vén mềm xoay người xuống giường.
Xường giường, cảm giát mát lạnh từ hai chân truyền đen, làm cho Tả Đăng Phong lấy lại một chút lý trí, tiến lên cầm quần lót của Vu Tâm Ngữ lên, cảm giác mềm nhẵn truyền lên đầu ngón tay, làm cho Tả Đăng Phong lần thứ hai nòng nọc lên não, nỗ lực đem quần lót cầm lên, liền dập tát, rồi đột nhiên hắn lại có ý tưởng muốn đem cái quần lót ấy cởi ra hết.
- Em làm như thế là đúng hay sai?
Lý trí Tả Đăng Phong trong chớp mắt lại mất đi, Vu Tâm Ngữ thấp giọng hỏi.
- Ai chỉ em làm như thế?
Tả Đăng Phong hồi tỉnh, rồi đem hai cái quần kia đưa cho nàng.
- Em nhìn tháy người khác ở bên ngoài đều làm thế.
Vu Tâm Ngữ có chút khẩn trương, nhưng không có tí ngượng ngùng gì.
- Em nhìn mấy cái này ở đâu?
Tả Đăng Phong gắng kiềm chế tâm tình của mình, để tránh kích động.
- Mấy năm trước em đi dưới chân núi để lấy ngô, ở trong ruộng ngô nhìn thấy.
Vu Tâm Ngữ đưa tay về hướng Tây Nam, động tác này làm cho thân thể của nàng khẽ nhích, bởi vậy lại làm cho cái day lưng của nàng lại tuột xuống.
- Không có chuyên gì em xem làm gì?
Tả Đăng Phong nhịn không được cười, rồi đưa tay lên đem cái quần ngoài của Vu Tâm Ngữ buộc đai lưng lại cho nàng. Giờ khắc này Tả Đăng Phong rất cảm động, Vu Tâm Ngữ làm điều này để nói lên nàng thông cảm ình, nàng chỉ cần nghĩ như thế là đã đủ, nhìn cái mông của nàng thì Tả Đăng Phong rất muốn xuất thủ nhưng đành phải kìm hãm
- Em đâu cô ý đâu, là vô tình thấy thôi mà. Chúng ta cũng làm thử đi.
Vu Tâm Ngữ lại cởi dây lưng ra rồi xoay người lại.
- Cái tư thế này không đúng cho lắm.
Tả Đăng Phong vừa cảm động lại thấy mắc cười, Vu Tâm Ngữ ở trong núi sâu lâu năm, không ai dạy cho nàng cả, ngẫu nhiên nhìn thấy đôi uyên ương trong núi thì tưởng tư thế đó là đúng.
- Sao lại không đúng? Bọn họ làm thế mà.
Vu Tâm Ngữ lại hạ thấp cái eo xuống.
- Cũng không phải là không đúng mà tư thế này không thích hợp cho chúng ta.
Tả Đăng Phong bế Vu Tâm Ngữ lên giường.
Vu Tâm Ngữ chủ động cởi quần, sau đó nhìn chằm chằm Tạ Đăng Phong để nhìn xem hắn sẽ làm gì tiếp theo. Tả Đăng Phong chả do dự liền đem quần áo cởi đi, rồi giúp Vu Tâm Ngữ cởi áo.
Vu Tâm Ngữ không rành chuyện nhân sinh, nên quần áo bị cởi sạnh, cũng không che lại, Tả Đăng Phong nhìn kỹ, tuy gần đây Vu Tăm Ngữ ăn uống rất tốt, nhưng mà nàng vẫn rất gầy, hai bên vương quai xanh rất rõ ràng, làn da trắng tinh, bầu ngực không lớn lắm. Trước đó Tả Đăng Phong từng thấy con gái nông thôn nuôi con bằng sữa mẹ. các bầu ngực ấy trong ấn tượng của hắn đều là thâm và xệ. Nhưng Vu Tâm Ngữ lại khác, tinh xảo hoàn hảo, đỏ đỏ xinh xinh nhỏ nhắn, rất thuận mắt.
Rất lâu sau, Tả Đăng Phong giúp Vu Tâm Ngữ đưa tay chụp lấy hai bầu vú, cảm giác mịn màng từ nơi ấy truyền đến tay, Vu Tâm Ngữ hơi run run, dừng lại trong giây lát rồi 2 tay của Tả Đăng Phon rơi khỏi nơi đó, ở trong mắt hắn thì nơi đó chính là thuộc về con của hắn, chứ không phải thuộc về hắn.
- Em nên làm gì đây?
2 mắt Vu Tâm Ngữ sáng ngời, vẫn chưa biết ngượng ngùng nhắm lại.
- Nhắm mắt lại.
Tả Đăng Phong thấp giọng nói. Vu Tâm Ngữ nhìn hắn làm hắn khẩn trương vô cùng, trong mơ hồ hắn tiếp cận đến địa phương ướt át của nàng.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy lập tức nhắm mắt lại, lúc này 2 tay của Tả Đăng Phong đã đi đến bụng nàng, cái bụng phẳng lì và cái eo thon của nàng làm hắn cảm giác được Vu Tâm Ngữ đúng là trời ban cho hắn, hắn muốn nàng là nữ nhân của hắn.
Vu Tâm Ngữ lúc trước từng mấy lần châm củi đốt cho nên gian phòng độ khá ấm, nếu Vu Tâm Ngữ không chủ động che mặt thì Tả Đăng Phong cũng không có làm như thế, trong mắt hắn nữ nhân này sẽ theo hắn suốt đời, hắn muốn nhìn kỹ nàng một chút.
Hai tay lại lập tức đi xuống, Tả Đăng Phong kéo mền trùm mình và Vu Tâm Ngữ lại, Vu Tâm Ngữ tuy không xấu hổ, nhưng hắn lại thẹn thùng, đây là chuyện không thể nhìn là được mà chỉ có thể cảm thụ.
Đi tới bộ vị quan trọng, Tả Đăng Phong có một cảm nhận được chút thưa mà mềm, tư mật mà tinh xảo phân hợp, giờ khắc này Tả Đăng Phong cảm giác trong lòng là đem bộ vị hoàn mỹ và thần bí kia trở thành của hắn.
Đến phút này, Tả Đăng Phong không còn kiềm chế bản thân nữa, giơ roi thúc ngựa, tầm hoa mịch kính.
Cổ nhân lấy ‘Xuân phong đắc ý mã tề dật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa (1)” để chỉ tâm tình vui vẻ, nhưng mà Tả Đăng Phong tâm tình quá kích động, còn chưa nhìn thấy hoa thì đã té ngựa.
(1)Câu thơ này xuất hiện trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường. Ý thơ có hai vế: Xuân phong đắc ý mã đề tật. Nhất nhận khán tận Trường An hoa. (Ngọn gió xuân mát rượi, ta leo lên ngựa phóng đi. Trong ngày đi xem tất cả những vườn hoa ở kinh thành Trường An.) Ý chỉ khi con người có được những thành tựu hoặc thành công trong công việc hay cuộc sống thì sẽ có cảm giác đắc ý, vui vẻ.
- Đây là cái gì thế?
Vu Tâm Ngữ cảm nhận được có một thứ lạ lạ, liền mở to mắt sờ thử vật phía dưới.
- Đừng động, để anh giúp em lau chùi.
Tả Đăng Phong lúng túng lấy cái khăn lông của mình ra lau chùi cho Vu Tâm Ngữ
- Không sao cả, em biết anh không cố ý, anh mau đi đi, em chờ anh
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong xấu hổ, vội vàng an ủi.
- Đi đâu?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì chỉ về phía nhà vệ sinh.
- Nha đầu ngốc, không phải là… Được rồi, không nghe em nói đâu, nằm xuông đi.
Tả Đăng Phong buông khăn mặt xuống rồi ôm Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ đã từng thấy người khác hôn môi cho nên cũng chả kinh ngạc gì, nhưng mà căn bản không biết nó ra sao. Tả Đăng Phong đã mở được môi, nhưng Vu Tâm Ngữ lại thủy chung ngậm chặt răng, Dù vậy cẩm giác lần đầu hôn, vẫn rất ngọt ngào, đòng thời trong lòng Tả Đăng phong lại có một nghi vấn, không thấy nàng ấy đánh răng, nhưng hơi thở sao lại tươi mát thế. ( Chắc là dùng Lít tơ rin r` )
Lần thứ hai xâm nhập, Vu Tâm Ngữ mở hàng răng trắng tiếp đón, 2 người gặp nhau, nhu nhu thấm tâm, tướng bại trận lên cao trào lần thứ hai.
Chiến trường quét tước không sạch sẽ ai ngờ lại có chỗ hữu dụng, quân lại có thể thuận lợi vào thành, làm cả hai tiến tới hợp nhất, Tả Đăng Phong trước nay chưa bao giờ thấy ấm áp cùng xiết chặc như thế, cùng lúc đó miệng của Vu Tâm Ngữ phát ra những tiếng kêu hừ nhẹ, trên mặt lộ ra chút đau đớn, làm cho hắn không đành lòng, nhưng mà bản năng lại cứ tiếp tục đưa đẩy tiến tới.
Phút giây do dự qua đi, vẫn là bản năng chiếm ưu thế, Vu Tâm Ngữ tuy là hai 23 tuổi, nhưng lại chẳng rành chuyên mây mưa, nhưng với với cái âm hộ co chặt, rất nhanh Tả Đăng Phong đã đầu hàng.
- Có đau không?
Chiến trường vẫn đang do Tả Đăng Phong thu dọn, máu hồng tuy ít, nhưng Tả Đăng Phong không hề hoài nghi, cảm giác chặt chẽ đã minh chứng tất cả.
- Không có đau lắm.
Vu Tâm Ngữ hơi ngượng ngùng, lúc nãy sở dĩ nàng phóng khoáng là bởi vì tư tương của nàng cũng không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng phong kiến.
- Anh sẽ cưới em.
Tả Đăng Phong trù trừ cả nửa ngày cũng không biết nói gì để biểu đạt tâm tình của mình, đến cuối cùng mới nói một câu như vậy, ở trong mắt hắn nam nhân nếu đã XXX với nữ nhân thì cũng nên chịu trách nhiệm.
- Em biết, anh cảm thấy vui được chút nào chưa?
Vu Tâm Ngữ mỉm cười mở miệng.
- Hắc hắc, tốt rồi.
Tả Đăng Phong cười hắc hắc nói. Mây mưa xong làm cảm giác uất ức của hắn biến mất.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thản nhiên cười, thấy được nụ cười kiều mị của Vu Tâm Ngữ thì Tả Đăng Phong lại có ý tưởng, hắn cười xấu xa lại bò lên trận địa.
Lúc này thời gian rất dài, ngay từ đầu Vu Tâm Ngữ vẫn bị đọng, đến cuối cùng thỉnh thoảng nàng lại nâng hông, vặn eo lên để hùa theo với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong thấy thế thì không khỏi âm thầm vui mừng.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong âm thầm vui mừng thì Vu Tâm Ngữ lấy tay đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, nàng vịn tay vào tường, kiều đồn nâng lên:
- Hay là chúng ta làm như vậy?
- Em thích như vậy sao?
Hành động của Vu Tâm Ngữ làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy kinh ngạc.
- Lửa ở dưới giường nóng quá nên nằm không được.
Câu trả lời của Vu Tâm Ngữ làm cho Tả Đăng Phong cười khổ không thôi. Thì ra lúc nãy nàng nâng mông vặn eo cũng không phải là hùa theo mình mà là do giường nóng quá, bất quá tư thế nguyên thủy này lại làm cho Tả Đăng Phong có một cảm giác mới lại, một khi thử, thực là ưa thích.
Sau 3 lần XXX, Tả Đăng Phong xuống giường làm cơm, 2 người ăn cơm trưa xong cũng không có việc gì làm, lại trở về XXX tiếp, làm từ chiều cho đến khuya, Tả Đăng Phong cũng không nhớ được bản thân đã bao nhiêu lần lên bờ xuống ruộng nữa.
Sáng sớm hôm sau, Vu Tâm Ngữ dậy sớm để thu thập đồ đạc, sau đó thúc dục Tả Đăng Phong dậy.
- Hôm nay không về đâu.
Tả Đăng Phong nằm ở trên giường hữu khí vô lực.
- Sao vậy?
Tinh thần của Vu Tâm Ngữ thì tốt hơn.
- Cả người anh mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt a.
Tàn Bào Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu