Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhím Lùn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 437 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: " Vậy Hãy Thử Yêu Anh Một Lần Thôi!? "
ếu như có ai đó có thể cứu nó ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn bây giờ thì có lẽ đó là điều may mắn. Vì điều đang xảy ra trước nó thật không thể ngờ, một người con trai đang ôm ấp đứa con gái khác một cách thân mật còn người con gái kia thì tấm thân phải nói là mặc như không mặc gì phản ứng còn thái quá hơn người con trai biết đó là ai không? Đương nhiên rồi là hắn và người mẫu danh tiếng Ellie Nguyễn người sẽ đại diện cho show diễn lần này. Hừ! Buồn cười thật không ngờ có ngày nó sẽ phải nhìn thấy cảnh người đàn ông nó yêu lại ôm ấp một đứa con gái ngay trước mặt nó không hề hổ thẹn với lòng như hắn. Nó hiểu chứ, dù trong lòng nó có nghĩ một trăm hay một vạn lần nó yêu hắn thì ai nghe ai tin cho nó vì nó đã chọn con người quay lưng với hắn thì kết thúc sẽ do nó chịu hết mà thôi.
Trấn tĩnh lại lòng mình, lại giả tạo khoác lên dáng vẻ lạnh khí chất kiêu ngạo ấy nó nhìn hắn nhưng ánh mắt ấy lại không còn dao động nữa mà là lạnh lẽo, cô đơn. Có chút sững người, cũng có chút không khỏi suy nghĩ hắn nhìn nó. Với vô vàn những câu hỏi tự suy diễn ra chẳng hạn như: Thái độ của em là gì vậy? Tôi làm vậy em cũng không cảm thấy gì sao? Hay những gì tôi nghĩ về em là hoàn toàn sai?... NÓ như một cuốn bách khoa câu hỏi chỉ dành riêng cho hắn. Lẽ nào điều hắn nghĩ về nó hoàn toàn sai hay sao? Một tuần không gặp nó, hãy nhìn xem từ trên xuống dưới đã thay đổi không còn phong cách bụi bặm và chất như trước nữa mà thay vào đó là chiếc váy bó cúp ngực màu trắng khoác thêm bên ngoài là chiếc áo da hàng hiệu màu đen, điểm thêm là chiếc vòng cổ đính viên emerald ( ngọc lục bảo) rực rỡ nhưng không quá lố. Chân nó mang một đôi bốt cao gót tầm 8 phân cổ thấp buộc dây màu đen nốt. Mái tóc hạt dẻ được uốn lọn ngắn ngang lưng len lói là hight light màu hồng nhạt. Gương mặt tự nhiên, đôi mắt được đánh phiếm hồng, lông mi cong vút khẽ lay động, chân mày chữ tú thanh thoát, cánh môi mềm đỏ mọng ướt át, gò má cao hơi ửng hồng khiến cho những người ở đó nhìn nó với ánh mắt ngước mộ và yêu mến.
Nó cười khẩy, rồi quay sang bên thư ký khẽ thì thầm; được vài giây sau cô ta liền rời khỏi. Nó quay lại nhìn hắn đang định cất tiếng nói thì một giọng chanh chua, hấp tấp liền cắt ngang...
- Cô là ai? Sao dám chặn đường chúng tôi? Biết tôi là ai không?
Nó rời tầm mắt nhìn sang người con gái bên cạnh hắn, chuyển rời từ trên xuống dưới nó lại cười mỉa. Nhẹ đưa tay gỡ tai phone xuống, liếc mắt nhìn gương mặt kia, bất giác lên tiếng:
- We?! Block?!! Roads are wide, the blind she was not? If you still want me cause I do not blame her heavy hand. ( Chúng tôi?! Chặn đường?!! Đường rất rộng, bộ cô có bị đui không? Nếu còn muốn gây sự với tôi thì đừng trách tôi ra tay nặng với cô. )
Nó cất giọng nói trong veo kia, nó nhìn ả một cách tỉ mỉ rồi phân tích: ả ta là người mẫu sao? Nực cười. Gương mặt đích thực đã sử dụng dao kéo chuyên dụng rồi khó trách không thể nhận ra cái dạng gì nữa -> cũng nói là có thể xếp hàng trung bình, trang điểm lòe loẹt diêm dúa; ăn mặc như lõa thể cho bàn dân thiên hạ nó thấy chiếc váy màu đen bó sát hở một bên vai ngắn tới nỗi thử hỏi xem những người đằng sau sẽ nghĩ gì. Tính cách õng ẹo, giả dối, coi trời bằng vung, khinh thường người khác xem như mình là nhất và độc chiếm cũng như thủ đoạn. ( t/g: chị ấy đánh giá khủng bố thế? Nhìn người 1 lần mà được như chị thì sướng cái cuộc đời:))) ).
- Mày... Anh Khánh, con nhỏ đó ăn hiếp em.. hức... hức anh phải làm chủ cho em. Anh Khánh.... hức hức...
Lại giọng nói ấy, nó có chút bực mình và vô cùng khó chịu... nó nhìn ả rồi nhìn hắn cười như không cười thể hiện sự khinh bỉ đối với hắn.
- The face of a man, after all nothing more than a little mask. Thick eyebrows face shape. Artificially so doing, tears or blood in which more real. More real to people not born nor contempt contempt. ( Gương mặt của loài người, rốt cuộc chẳng là gì nhiều ít hơn một cái mặt nạ. Mặt dày mày dạng. Giả tạo như vậy làm gì, giọt nước mắt hay giọt máu rơi cái nào thực hơn. Chi bằng sống thực hơn để người đời không khinh cũng không miệt. )
- Mày...
Ả tức lòi ruột, ả chưa bao giờ bị người khác nói như vậy cả. Nó là người đầu, bị phỉ nhổ nhạo bán ả chỉ có nó là nói được trước nhiều người như thế. Ả không phục, không phục chút nào.
- Thưa chủ tịch Hoàng, xin bớt giận chẳng phải chúng ta có mặt ở đây để bàn về kế hoạch cho show diễn và kí hợp đồng sao. Hà cớ phải nhiều lời. Mong rằng chúng ta không bỏ lỡ thời gian quý báu. - Nữ thư ký phía sau hắn lên tiếng, lời lẽ gọn gàng vắn tắt không dài dòng khó hiểu.
- She is voiced what the Mar here. Shut. If the people who know the time is gold so why let a blind boy appeared, speaking disrespectfully like. ( Cô là cái thá gì mà lên tiếng ở đây. Im miệng. Nếu các người đã biết thời gian là vàng vậy tại sao lại để ột đứa mù xuất hiện, nói năng vô lễ như thế. )
Nó gằn giọng nói lên, trong từng chữ đều có phần bực mình. Lời lẽ đay nghiến có phần mỉa mai lạnh lùng của nó khiến ai ở đó cũng giật mình rồi sợ run. Ai cũng nghe tiếng rằng Chủ tịch tập đoàn S.L là người lạnh lùng kín tiếng, máu lạnh cũng không kém gì chỉ không ngờ lại là nữ mà một người phụ nữ mới bước qua tuổi trưởng thành không lâu, sắc xảo lạnh lùng và quyến rũ.
- Forgive me frankly, to talk about the group of people where Tran Gia that 'fox in the forest brought gold' like that. But do not expect this kind of person has 'a step up cloud' s cold. Carefully 'climb fell sick' that 'sparrow b es a phoenix'.( Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, để nói về tập đoàn Trần Gia các người đâu đến nỗi ' đưa hồ ly vào rừng vàng ' như thế chứ. Nhưng không ngờ loại người này cũng có ' một bước lên mây ' cơ đấy. Cẩn thận ' trèo cao ngã đau ' đó 'chim sẻ biến thành phượng hoàng '. )
- Sorry, but her words were a bit too then. Huli??!! She was just a representative sample of what makes this lady Chi Bang be so angry. She thought the contract was playing star!? ( Xin lỗi nhưng những lời nói của cô đã hơi quá rồi. Hồ ly??!! Cô ta chỉ là một người mẫu đại diện đâu khiến cho tiểu thư Chi Băng đây phải tức giận như vậy. Cô nghĩ hợp đồng là chơi sao!? ) - Hắn nhìn nó chằm chằm nó giọng có chút chua xót.
- I'm not angry. I want you to think back on the representative sample, I personally do not think a person like that could work with me. Yes. Do not nhuu he asked for me THIS AGREEMENT HAS NO VALUE. ( Tôi không tức giận. Tôi muốn anh nên nghĩ lại về việc người mẫu đại diện, bản thân tôi không nghĩ một người như thế có thể làm việc với tôi. Đúng. ĐÚng nhưu anh hỏi, đối với tôi HỢP ĐỒNG NÀY KHÔNG CÓ GIÁ TRỊ. )
Những ai ở đây cũng đều nhìn chằm chằm nó, nó đang nói gì vậy? Hợp đồng này ngay cả Trần Chủ tịch là hắn cũng đắn đo suy nghĩ xem có nên hợp tác không vậy mà nó lại có thể đánh giá hợp đồng này ngang với con người hắn. QUả thật kiêu ngạo và không tầm thường. Còn hắn thì trố mắt nhìn nó, sự ngạc nhiên đánh úp tất cả những gì hắn nghĩ. Nó đánh giá hắn qua một bản hợp đồng ư?! Vậy đáp án hắn mong đợi nay còn đâu? Nó đeo lại tai nghe rồi nhìn hắn, một cái nhìn nhanh thôi nhưng cũng đã khiến hắn cảm nhận được một cách thân thuộc. Quay người rời khỏi đó nó không dám chần chừ thêm, phải quyết đoán thì mọi việc mới đúng quỹ đạo. CÒn do dự dù chỉ 1 giây thì đừng nói cảnh cáo mà giết người nó cũng có thể làm được hết. Chỉ là hắn ở đây! Hắn nhìn theo bóng nó thì một cỗ nuối tiếc trong hắn dâng lên. CHỉ muốn nói một câu anh nhớ, anh rất nhớ em nhưng sự tình sao lại ra nông nỗi này. Hắn đâu có như nó nghĩ, không phải sự thật. Nhưng có muốn biện hộ hay giải thích thì ai nghe đây. Hắn muốn nó đừng quay lưng nữa nhưng khó quá vậy?
----------------------------------
Có người nói sống là để yêu, câu ấy có đúng không? Hiểu theo nghĩa nào cũng được, tình yêu là một từ đa nghĩ; nó đẹp và mạnh mẽ hơn những thứ tình cảm khác. Nhưng nó cũng là thứ tình cảm phải hi sinh nhiều, mất đi nhiều thứ. Đôi lúc bản thân lại thấy thật quá tầm thường đi. Xem một bộ phim dã sử đi, nhân vật chính ấy sẽ chỉ nói vỏn vẹn một câu: " Ta yêu nàng nhưng ta đã lấy người khác ". Khi chàng trai ấy vừa dứt lời thì thật nực cười có khi sẽ phá lên cười mất, bạn nghĩ đó là yêu à? Đúng là đáng thương một tình yêu chỉ đem lại lợi ích cho phía kia còn phía còn lại thì đau đớn chịu thay, đây không phải yêu mà là một sự bố thí mới đúng. Ban cho người khác một chút tình cảm rồi nói "yêu" và gọi nó là tình yêu thì đúng là nực cười tới bật khóc ấy chứ.
Vậy hãy nghĩ thử xem yêu thì gắn liền với gì? Đau ư? Hận ư? Hay có khi là chết cũng không biết chừng. Người ngoài cuộc sẽ nói đó là ngu ngốc... Bạn đã bao giờ nghĩ thử mình đang làm gì không hay là bạn chỉ chui vào một xó nào khác rồi cất tiếng nấc cụt rồi ư ư khóc. Đó gọi là cách giải quyết đáng nhận sự thương hại thì đúng hơn. Vậy bạn nghĩ bạn đúng khi trốn chạy người đó sao, trong khi bản thân giả tạo nói câu yêu trong lòng rồi lại chối.
Gấp cuốn tiểu thuyết kia lại, nó lại đọc xong thêm một quyển nữa. Tính ra giờ đã đọc được 10 cuốn từ khi xa hắn rồi. Nhưng mọi thứ như thể phụ họa cho người đàn ông đó vậy, nó không hiểu yêu? Yêu là vậy ư? Hay chỉ là sự bố thí của người khác thật? Nó ngồi trên xe nhìn ra ngoài, bầu trời hôm nay không cao cũng không nắng như mấy hôm trước nữa mà thay vào đó là âm u,mây đen kéo đến từng đợt.. sắp mưa rồi! Ý nghĩ ấy xoẹt qua trong đầu nó, nhẹ thôi nhưng khiến nó ảo não. Nó thích nắng và cũng không ghét mưa, chỉ ghét bão giông mà thôi. Nắng làm ấm lòng người, khiến cho con tim đá của nó ấm thêm chút, khiến nó vui theo nó cười nhưng mưa thì khác, mưa làm lòng người trầm lặng, khiến người người nghĩ về một số chuyện, khiến cho giọt nước mắt tràn mi nhưng cũng khiến họ không thấy đau đớn vì đã được gội sạch. Chiếc xe dần vào trong căn biệt thự rộng lớn, nó xuống xe rồi tiến vào trong nhà. Đang định bước lên phòng thì giọng nói của Sarah vang lên:
- Em thực sự nghĩ nó sẽ là cách hay chứ?! Em nghĩ rằng người đó là người chảy chung dòng máu với em nhưng lại sẽ hại em ư?
- Thông tin vẫn sẽ là thông tin. Có thật hay không thì kiểm chứng là được nhưng kiểm chứng ở đây là máu là nước mắt. Vở kịch này diễn sao cho đạt cho đúng kế hoạch của bà ta thì sao em không thử chứ.
- Nhưng đó là người thân của em... em nên...
- Gia đình hạnh phúc phút chốc tan vỡ chỉ vì người đàn bà đó cũng chính người em gọi là cha đó đã lười dối mẹ em. Cưới bà chỉ muốn hưởng lấy vinh hoa phú quý và giờ thì ngồi tù một mình gánh chịu tội danh mà suốt mười mấy năm qua người ông ta ngoại tình ấy mới là người đứng sau. Bà ta sống được là vì em đã tha một lần, nhưng con gái bà ta cả hai người con thì không thể, bà ta dám lên kế hoạch với em thì GIẾT cũng không thỏa mãn. Máu có nhuốm hết sông Hoàng Hà cũng không thể dung thứ.
RẦM!
Nó đấm mạnh vào thành cầu thang khiến nó vỡ vụn, ánh mắt nó gằn lên những tia máu giận dữ. Nỗi hận thù ấy không bao giờ xóa nhòa trong nó, muốn lấy tính mạng những người thân của nó ra làm cho đùa ư!? Xem thường tôi quá đó... Cứ chờ xem... Vở kịch này chưa đến hồi kết thì chuyện này không dừng lại...
Những người làm trong nhà ai cũng vô cảm trước hành động đó, vì họ đã quá quen vì chủ nhân đã giúp họ thì đương nhiên giúp chủ nhân là điều đương nhiên ( t/g: mình sẽ g.thích sự việc mà Chi Băng vừa nói ở cuối chap. Còn những người làm họ là những sát thủ được nó huấn luyện để bảo vệ biệt thự này. ). Sarah nhìn theo bóng lưng nó thì chỉ thở dài một tiếng. Con bé ngốc đó chỉ vì báo thù mà yêu cũng chẳng dám, không biết nó có hiểu cho thằng Khánh không nữa? Haizzzz... cứ làm mọi thứ rắc rối lên thế mấy đứa nhỏ này? ( t/g: chuyện của chị chưa lo xong đã lo cho người khác. Rỗi hơi )...
16.00
Tại phòng của nó....
Nó lay nhẹ hàng mi dài, xoay nhẹ người. Nó hé hờ đôi mắt, tay cầm chiếc điện thoại nhìn... giờ mới 16.00 theo giờ Việt Nam. Tới tận giờ nó dù đã sống ở Việt Nam nhưng chưa bao giờ nó có thể thích ứng được với thời gian ở đây. Bước xuống giường, bước nhanh vào nhà tắm. Nửa tiếng sau nó bước ra trên người vẫn còn chiếc khăn tắm quấn trên người. Nó mở tủ lấy ra một bộ quần áo rồi thay ra. Xong xuôi tất cả nó đứng trước gương chỉnh lại trang phục một chút. Nó mặc trên mình chiếc áo croptop màu đen dài tới khuỷu tay cùng chiếc quần skinny jeans nữ màu trắng. Bên ngoài nó còn khoác thêm chiếc áo khoác bò cá tính, mái tóc hạt dẻ được buộc cao lên kết hợp với đôi giày cao gót 5 phân màu hồng nhạt. Nó cầm chiếc túi xách hàng hiệu đeo lên vai rồi bước ra khỏi phòng. Bước xuống nhà là một cảnh hỗn độn bừa bãi không thể nào tưởng tượng được. Nhỏ đang ăn vặt vứt một đống bim bim, kẹo bánh, nước tứ tung.....
- Hey, mày dậy rồi à? Ăn cơm đi rồi đi chơi với tao. - Nhỏ vừa ăn vừa xem ti vi không nhìn nó mà chỉ nói
- Tao không ăn đâu. Đi có việc. Cứ đi chơi đi mai chuẩn bị show diễn tối còn tiệc nữa.
Nó đi thẳng ra cửa không thèm ngoái lại, đi thẳng ra cổng.
- Ế... Ế... mày không đi xe sao? Ơ cái con này.... Thật tình.
Nhỏ ngán ngẩm lắc đầu lại xuống xem phim, rồi chốc chốc lại cười phá lên.
Hoàng hôn buông xuống, chiều tà nền trời hồng ửng lên bao trùm hết lên cả thành phố thủ đô này. Giờ này ở Hà Thành là giờ cao điểm các công ty, cơ quan đã bắt đầu ào ra đường để về nhà. Cuộc sống đúng thật hối hả vội vã quá! Nó đi bộ ra khỏi con đường của khu thượng lưu ra đến con đường lớn, thật sự không thể ngờ đâu, người người đang qua lại đông gấp đôi ở Los Angeles. Nó vừa đi vừa không ngừng nhìn hàng cây xanh ven đường, nhìn những đứa trẻ con đang lon ton cầm quả bóng mà vui sướng bên ba và mẹ khiến nó có cảm giác buồn. Sống ở Hà Nội được gần 2 tháng rồi nên đối với nó không còn lạ gì với đường xá. Nó nghe từ Moon là cứ chiều 16.00 sẽ có một chuyến xe buýt không người trở quanh Hà Nội để ngắm cảnh. Nó cũng tò mò lắm, là một người đội lốt lạnh lùng thì bản chất nghịch ngợm, bảo thủ của nó cũng dần mất hẳn cũng chẳng còn hiện hĩu như lúc nhỏ nữa. Đứng trước bến chờ nó lướt nhẹ màn hình rồi đeo headphone vào, như cảm nhận được những ánh nhìn tò mò luôn nhìn nó, tâm trạng mệt nhọc của nó cũng chả thèm để ý làm gì. Gió thổi nhẹ qua tán cây đung đưa nhè nhẹ, cuốn bay chiếc lá khô theo chiều gió. Tiếng còi xe thổi không ngớt, vội vã người dừng người đi như không như có.
Đợi khoảng 10' thì một chiếc xe buýt vắng tới, nó nhìn qua một lượt rồi đi lên. Nó ngồi xuống chiếc ghế phía bên phải gần cửa sổ để dễ nhìn mọi vật chung quanh. Thả nhẹ mình xuống nó dựa đầu vào cửa kính, gỡ chiếc headphone kia nó bất giác hỏi bác tài:
- Bác tài ơi, xe này sẽ dừng ở bến nào vậy?
- Xe này không dừng ở bến nào cả cô bé. Nó sẽ đưa cháu đi khắp Hà Thành Thăng Long này.
- Đi khắp?
- Đúng. Đi ước chừng 1 tiếng là sẽ quay lại bến cháu vừa đứng thôi.- Bác tài cười nhẹ rồi lại chuyên tâm lái xe
Nó cũng không hỏi thêm lại đeo headphone vào, đầu hơi dựa vào kính xe. Đôi mắt luôn nhìn ra phía xa, không có điểm dừng cho chuyến xe này. Chiếc xe này sẽ đi về đâu, sẽ dừng ở đâu? Tính ra nó có một tiếng để bản thân được quên đi vài thứ không cần tồn tại. Nhưng nó đâu biết có một người đang theo dõi nó ở phía sau. Ánh nhìn ấy không thể nào rời khỏi được tấm lưng gầy gò kia, một ánh nhìn chua xót đau đớn. Còn ai vào đây ngoài hắn chứ. Hắn đang cần muốn xả stress nên đã đi dạo quanh con đường này cũng vô tình thấy nó ở trên chiếc xe này nên đã lên lặng lẽ đi lên. Nhìn nó mãi, hắn thấy nhớ cũng thấy đau; tâm trạng của hắn giờ xáo trộn quá. Làm sao để cho hắn nói ra, bộc bạch hết những tâm tư đau khổ, dằn vặt của hắn đây? Nó thì cứ ngồi trân trân như thế, đôi mắt lục bích kia chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nó nhìn mặt trời đang dần khuất.... không biết hắn đang làm gì? Đang ở đâu? Hay là bên người sáng nay... nghĩ vậy nó tự cười mình.
" Mày sao vậy? Lại khóc lóc mít ướt như thế chứ. Mày đã hứa với lòng là không được tin một thằng đàn ông nào hết. Những người đó chỉ là vùng đầm lầy đau đớn khiến cho phụ nữ tự gánh tự chịu những hậu quả mà bản thân không gây ra. Khóc lóc thì làm được gì... chỉ làm lòng mềm yếu và cả tin rồi tự chế giễu cái lòng tự trọng chẳng để gọi tự trọng nữa cơ. "
Nghĩ vậy thôi chứ, nó vẫn cứ cúi đầu khóc; mà mỗi lúc một to, khóc cho thỏa lòng thỏa dạ đi mới thôi. Nó khóc thút thít, tiếng nấc cứ như thế vang lên không ngừng, huhu mà thấy não nề vô cùng. Cái người đang ngồi sau nó thì càng ngày lòng càng nóng như lửa chẳng hiểu mô tê tại sao nó khóc muốn gần nhưng sợ nhận lấy trốn tránh. Thời gian như ngừng lại, chỉ dành riêng cho hai người họ một người khóc một người nhìn, một người đau một người thấu, một người hiểu lầm một người im lặng. Nó cân bằng tất cả cho họ.
Một tiếng trôi qua thật nhanh, chớp mắt trời đã tối rất nhanh. CHiếc xe buýt kia dừng lại đúng bến nó vừa đứng chờ. Nó chào bác tài một cách lễ phép rồi bước xuống xe, cầm điện thoại nhìn thời gian. Haizzzz giờ là 17.30, còn sớm quá nó không muốn về nhà tẹo nào. Nó bước từng bước một men theo đường gạch thẳng lát trên đường, nó bước từng bước một chậm rãi và từ từ như thuở còn nhỏ bên Anh, nó vẫn thường làm vậy nhưng đó là năm đó còn giờ thì ai ở bên.
- Có vẻ tính cách của em hình như tôi chưa được thấy hết, bảo bối.
Giọng nói nam tính, trầm thấp khẽ lên tiếng trong không gian hơi se lạnh đầu xuân. Nó khựng lại vài giây, xoay người rời ánh mắt chuyển qua hướng phát ra giọng nói. Một hình dáng quen thuộc tới mức có quên cũng khiến nó nhớ như in, thân hình cao lớn nhưng không quá lực lưỡng, gương mặt tuấn tú phi phàm khiến ai nhìn cũng say mê, đôi mắt hổ phách đầy oai phong, khí chất cao lãnh lạnh lùng tỏa ra từ hắn khiến dù cho già hay trẻ cũng đều chú ý. Ánh mắt đang vui tươi bâng quơ vừa rồi nay còn đâu thay vào đó là ánh mắt phủ một tầng nước như sắp trực trào khỏi bờ. Nó định quay đi hướng khác vì nó sắp khóc rồi. Nó không muốn hắn nhìn thấy nhưng vừa mới đi cánh tay nó đã bị lực đạo mạnh mẽ từ phía sau kéo vào lòng. Nó ngạc nhiên tới nỗi gương mặt đã quay lại nhìn hắn thì nhận được nụ hôn mãnh liệt từ hắn. Đôi mắt mở to rồi trực trào rơi giọt nước rồi nhắm vào. Sau vài phút, hắn buông nó rồi giữ chặt bờ vai kia nhìn thẳng vào mắt nó rồi nói:
- Tại sao em lại trốn tránh anh? Bộ anh đáng sợ tới mức khiến em phải bỏ chạy như thế ư?
- Không... không phải...
- Vậy vì cái gì? Tại sao cứ nhìn theo hướng phiến diện vậy?!
- Đúng tôi nhìn theo hướng phiến diện đó, tôi sợ anh đó thì sao. Hãy thử nghĩ nó như phim trường đi tôi chỉ là vai phản diện mà thôi anh là nhân vật chính làm sao tôi có thể với tới. Càng gần thì càng ngày càng xa. Anh làm sao hiểu được tôi đang nghĩ gì chứ.
- Phản diện??? EM trong lòng tôi không bao giờ phản diện mà là nhân vật quan trọng nhất trong lòng anh. Em sợ anh vì sao?
- VÌ TÔI YÊU ANH NÊN TO LO SỢ MỘT NGÀY NÀO ĐÓ TÔI SẼ KHÔNG THỂ NÀO BƯỚC QUA ĐƯỢC RANH GIỚI GIỮA YÊU VÀ HẬN. ANH CÓ HIỂU KHÔNG CHỨ?
Thật là giờ nó đã òa khóc rồi đó. Nó sợ lắm rồi! Sợ yêu cũng sợ mất vậy thì được cái gì chứ. Hắn sao không hiểu cho nó chứ.
- Vậy hãy thử yêu anh một lần thôi có được không, Chi Băng!?
-------------------------------------------------------
T/g: ở phần giữa lúc Snow nói chuyện với Sarah về kế hoạch trả thù của nó, thì có nhắc đến hai người con nhưng nó không biết rằng người con gái cả kia lên kế hoạch trả thù nó. Mọi người cứ xem diễn biến tiếp theo của truyện hẳn sẽ biết mình sẽ chỉ nói vắn tắt thôi nếu ai hiểu được thì hiểu còn chi tiết sẽ có ở những chap tiếp theo nhé! XIn cảm ơn ^-^
Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng - Nhím Lùn