Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhím Lùn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 437 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Gọng Kìm Của Sự Chiếm Đoạt (2)
hào m.n! Trước hết ình xin lỗi vì thời gian qua đã không ra chap mới vì một vài lí do trọng yếu. Mình viết chap này là làm quà để tạ lỗi với những bạn đã, sắp và theo dõi truyện của mình. Mong rằng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ và góp ý kiến với mình nhé! ^-^ <3
-------------------------------------------------------------------------------------
Luôn Đôn, Anh...
7.30...
- Thưa tiểu thư, đây là tài liệu mà người muốn. Cô còn gì cần sai bảo. - Tên cận vệ cúi người, hơi e rè nhìn về người con gái bí ẩn sau chiếc ghế kia.
- Không. Lui xuống đi....
Giọng nói trong cao, phát ra khiến cho ai ai cũng bị hút vào trong đó. Tiếng bước chân đi xa dần, người con gái lật từng trang tài liệu một, mỗi trang khi lật gương mặt kia như đen dần, ánh mắt đó như một loài thú lóe lên sự thù hận và chiếm đọat. Cầm ly rượu mạnh lắc lư viên đá nhỏ tròn đáng thương đang tan ra. Cô gái ấy cười khẩy độc địa nhìn vào bước ảnh bị treo trên tường, nhìn bức ảnh ấy nhìn vào cũng không thể nhìn rõ mặt vì những vết cào của dao cứa vẫn hằn rõ từng vết như muốn giết trên không còn tồn tại hơi thở.
- Nụ cười đẹp, gương mặt đẹp, gia đình đẹp và cuộc sống đẹp chắc cũng nhàm chán lắm. Hudson Michelle Elizabeth cùng chơi với tôi một bản nhạc nào. Bản nhạc của tử thần - em gái của chị....
Phập...
Con dao nhỏ từ khi nào đã cắm thẳng vào bức ảnh kia như thể một trò chơi đã bắt đầu với những điều không thể lường trước.
----------------------------------------------------------------
Bây giờ không khí trong xe trở nên thật khác lạ, nó và hắn bốn mắt nhìn nhau không rời. Nó thấy rằng thật kì lạ, đôi mắt lục bích trong veo kia có chút tia tàn khốc kia có chút lay động dường như rời khỏi tầm mắt trước mặt, không muốn đối diện với con người này, đối với con trai này.... không đúng hơn là với người đàn ông đã trưởng thành này không nuối tiếc hay níu giữ những gì đã vỡ mà vỡ rồi đừng nhặt lại mảnh ghép vì nhặt lại được thì mảnh ghép cuối cùng cũng không thể nào tìm được nữa.
Nó muốn rời khỏi, muốn trốn chạy hắn nó đang sợ.... thực sự sợ hãi tột độ. Nó mở cửa xe đang định bước ra ngoài nhưng từ cánh tay truyền đến một lực đạo rất mạnh kéo nó lại vào trong theo đó cánh cửa cũng tự động đóng lại. Nếu như bạn không tin hãy thử nghĩ xem cảnh tượng gì đang diễn ra. Hắn sau khi kéo nó vào trong xe đã bá đạo chế trụ cánh môi mềm mại của nó mà cuồng bạo hôn lấy. Khi chạm vào đôi môi mỏng mềm đó, hắn không thể nào kiềm chế được nữa như thể lực hút của đôi môi ấy lớn hơn lực hút của trái đất. Hắn càng ra sức mút mát đôi môi mềm một cách thô bạo khiến cho nó không thể nào chịu nổi vì thiếu không khí. Cánh môi mềm hé mở vì thiếu khí thở, hồng hộc thở nuốt từng ngụm không khí trong lành quý hiếm. Vì nụ hôn ấy gương mặt nó đỏ lựng như trái cà chua không dám ngẩng mặt, nhẹ nhàng lên tiếng với giọng nói yếu ớt, nó nói:
- Trần... Trần Bảo Khánh... anh là dồ hạ lưu, đồ vô liêm sỉ không biết... xấu hổ... tôi... tôi... uhm... ư...
Chưa kết thúc được câu nói ngập ngừng nửa vời nó đã bị hắn hôn tới tấp bá đạo thêm lần nữa khiến đôi môi kia sưng đến đỏ mọng đau nhói. Nó giãy giụa muốn thoát khỏi sự chiếm đoạt tàn khốc của hắn nhưng hắn đã chế trụ ôm trọn lấy vòng eo nhỏ bé của nó mà chặn hết đường lui. Cứ ngỡ sẽ kết thúc tại đây nhưng hình như mọi thứ đã đi quá xa như nó nghĩ. Hắn từng đợt từng đợt xâm lấy đôi môi kia, cậy hàm răng trắng tinh kia, chiếc lưỡi kia đã đưa vào trong nơi mật ngọt của nó. Hắn ra sức mút lấy, lưỡi quấn lưỡi không rời khiến nó vừa thở vừa cố gắng đẩy hắn ra nhưng trong thâm tâm nó sao lại tham lam ham muốn như vậy ở hắn chứ. Nó dần dần tan ra vô lực với sự tấn công cuồng bạo của hắn, nó mềm nhũn toàn bộ sức lực đều bay đi đâu hết, cả thân thể đều dồn vào hắn, tựa vào cơ thể hoàn mỹ của hắn như một điểm tựa ấm áp.
Hắn nhìn nó như vậy, trên đôi môi nở nụ cười thỏa mãn, khóe miệng cong lên một hình cung tuyệt mỹ. Hắn rời khỏi cánh môi kia nhìn người phụ nữ của lòng hắn đang tựa vào hắn mà thở dốc, gương mặt theo đó cũng ửng hồng. Đôi môi kia vừa bị hắn hung hăng hôn mà sưng lên mê người. Chết tiệt! Hắn sao thế này, thật sự bản thân đã không thể nào chịu nổi mà. Hắn đặt nó bên cạnh rồi nổ máy phóng vút về biệt thự Trần gia. Cánh cổng biệt thự rộng lớn mở ra, hắn dừng xe trước cửa vào. Xuống xe. Mở cửa bên nó và bế xốc nó lên trước sự ngỡ ngàng của người hầu ở hai bên đón chào ông chủ của họ. Còn nó từ mệt mỏi chuyển sang ngạc nhiên rồi đến tức giận. Nó giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, đấm thùm thụp mong hắn mang nó thả xuống để nó còn mau chóng rời khỏi. Vả lại còn trước bao nhiêu người thể diện của người thừa kế tập đoàn S.L như nó còn mặt mũi nào chứ.
Hắn thì trong lòng rối rắm, sự chiếm đoạt và lý trí đang thay nhau làm loạn trong lòng hắn khiến hắn khó có thể bình tĩnh. Còn cái cô nhóc này sao cứ láo nháo thế thật bực mình mà.
- Trần Bảo Khánh tôi bảo anh thả tôi xuống, buông tôi ra... tôi thoát khỏi anh tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu. Tôi sẽ kiện anh tội bắt cóc trẻ em đó, thả tôi xuống. Này.... Yaaaaaaaaa.... Mấy người giúp tôi với.... làm ơn đó....
Hắn thật hết cách với nó, sao lại có người lại đi kiện người khác với tội danh là bắt cóc trẻ em chứ mà cái người bị bắt cóc ấy đã qua tuổi bị thành niên rồi. Hắn lắc đầu bế nó lên trên tầng bỏ ngoài tai những lời nói của nó. Còn những người chỉ bụm miệng cười vì thật sự ông chủ của họ chưa bao giờ làm vậy với cô gái nào khác đây là lần đầu họ thấy có một cô gái đáng yêu như thế.
Lên đến phòng mở cánh cửa hắn ném nó lên chiếc giường lớn ở giữa phòng đóng rầm cửa một cái rồi chốt khóa không cho nó thoát. Nó thì bị ném xuống giường thấy cả người ê ẩm nhưng cũng nhanh chóng thấy bình thường, nó bật dậy hướng cánh cửa mà chạy, nó muốn chạy trốn. Nó gặp phải Ma Vương rồi. Nó không muốn, nó không muốn thừa nhận nó yêu hắn đâu. Nhưng lòng người đâu bằng ý trời, hắn nhanh tay bắt lấy nó đem lại giường lần nữa thì bất ngờ nó giơ chân định đá hắn một cước nhưng sao có thể qua mắt một kẻ làm chủ thế giới ngầm như hắn chứ. Né một cách nhẹ nhàng rồi cầm lấy chân nó mà quơ qua quơ lại như đang khiêu vũ.
- Nè nhóc con, khiêu vũ nào!
Nói rồi hắn cầm tay nó đặt ở hông của mình rồi lướt nhẹ nhàng. Nó thì trong lòng bực mình không thôi quyết phải đá bay tên biến thái vô sỉ này, Nghĩ xong nó lướt nhẹ lộn nhẹ một vòng trên không trung rồi giơ chân đá nhằm vào chính bụng hắn. Hắn thì nhìn bé con nhẹ nhàng lả lướt dùng khiêu vũ để đánh hắn như vậy thật tức cười mà, sao lại để ột cô gái như này đánh nhau chứ. Hắn nhanh như cắt vụt mất đã ôm eo nó xoay mấy vòng rồi ngã về phía giường. Hắn nhéo chiếc mũi cao của nó rồi cười nhìn nó.
- Muốn đá tôi ư?! Em tưởng cái danh Vua Bóng Đêm ở thế giới ngầm của anh là hão thôi sao, với mấy cú đá nhỏ nhặt vậy mà đá bay được tôi sao. Tôi biết em đọc được suy nghĩ của người khác bằng cái đôi tai ngoại cảm đó đúng chứ. Còn tôi thì không cần mấy thứ đó mà vẫn biết em nghĩ gì vì em... Hoàng Nguyễn Chi Băng sẽ là người phụ nữ của Trần Bảo Khánh này.
Lời tuyên bố bá đạo ấy như đánh sập bức tường thành duy nhất trong lòng nó, câu nói ấy cứ vang vọng mãi khiến cho nó mơ hồ nghĩ, hắn nói thật hay nói dối, nhìn vào gương mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn khiến nó nhớ đến Linh Chi - người con gái hắn đã từng yêu, nhớ đến những bài báo lá cải tim nó khẽ nhói. Nhói nhiều quá khiến nó giờ quên mất rằng nó có trái tim. À đúng rồi " trái tim lạnh" mà nghệ nhân làm ra tác phẩm ấy không ai khác là hắn mà cũng chính là nó. Nói thế nào giờ nhỉ có lẽ không thể thốt nằng lời nữa.....
- Em nghĩ tôi nói dối??! Haha.. được đã vậy để tôi cho em biết những gì em cần biết. Chúng ta bắt đầu!!!
- Biết... biết cái gì chứ!???? Bắt đầu gì với anh, tôi... tôi muốn về nhà. Tôi muốn về biệt thự của tôi.
Ngắt lời nói đang vang trong căn phòng lên, hắn đã đặt thêm một nụ hôn nữa lên cánh môi kia. Bá đạo mà xâm chiếm lấy từng chút từng chút một, nó giãy giụa sợ hãi trước một loài thú hoang như thể đang động dục ( t/g từ ngữ hơi lỗ mãn và mang nghĩa có chút đen tối ) đang thèm thuồng con mồi trước mắt. Nó nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt hổ phách mà lâu nay nó không nhận lại hút hồn như vậy nhưng ánh mắt ấy sao lại lạnh lùng, cuồng bạo như vậy. Cô sợ... sợ hãi.....
Ban đêm khi ngoài trời đang mưa tầm tã, với những cơn mưa nặng hạt trút xuống không ngừng, đâu đó trong căn phòng kia ở trong ngôi biệt thự đó lại phát ra âm thanh kiều mỵ của người con gái nào đó. Âm thanh đó hòa vào tiếng mưa có lẽ tiếng mưa át hẳn đi có lẽ không biết chừng. Mai lại đến, cứ nghĩ đến mai sẽ là ngày mới nhưng không biết lốc xoáy này sẽ bao giờ ập đến sẽ bao giờ biến mất hay nó chỉ đến để người thân với người thân giết nhau hay là tim đã nguội lạnh nhưng lại tan chảy rồi lại bị khứa đến ứa máu không thốt lên tiếng đau mà chỉ im lặng. Cổ nhân trí kim từng nói: " Hỉ nộ ái ố là kiếp nhân phải gánh, cửu hận mãi trong lòng người "
-------------------------------------------------------------------
Biệt thự Trần gia
3.00
Nó tỉnh giấc, khẽ lay động đôi mi cong vút kia rồi lười biếng mở mắt. Nheo con ngươi lại nó nhìn xung quanh thì hình ảnh đầu tiên đập vào ánh mắt nó là hắn. Hắn đang ôm nó ngủ, ôm chặt tới mức ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận ấm áp đến mức nào. Bây giờ ở Việt Nam là mới đầu mùa xuân vẫn còn lạnh lắm, nó hơi run nhẹ người khẽ kéo chiếc chăn ấm áp lên thì một điều kinh khủng mà nó phải hứng chịu là thân thể nó... hiện tại không mặc gì. Cái gì vậy??? Nó... nó đang lõa thể ư?! Sao có thể??? Nó hốt hoảng suy nghĩ lục lọi lại trong trí nhớ kia.... hôm qua nó và hắn đã.... Ngây người vài phút nó tức tốc muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nó lay nhẹ người thì một cảm giác nhói ở eo truyền tới khiến nó khẽ kêu, quay lại nhìn người đàn ông kia còn đang ngủ say khiến nó thở phào nhẹ nhõm, đi từng bước khập khiễng đến nhà vệ sinh. Nó bật nước nóng rồi tắm sạch nó không muốn mình mang mùi của hắn -cái mùi nam tính đến ngây người ấy. Nó soi gương, nhẹ nhàng sờ vết tím ngần kia ở trước ngực kia, bất giác cười mỉm như hạnh phúc nhưng rồi lại vụt tắt. Nó cười gì vậy, hắn đã làm gì với nó làm ra thế này đây; đáng lẽ lòng nó phải hận phải chán ghét chứ, nhưng tâm lại động lại rung rinh tức khắc. Ngồi sụp xuống nền đá lạnh lẽo, nó bật khóc, công tắc đau đớn bắt đầu khởi động rồi sao?! Thấy tim khẽ đau, hình ảnh hắn với người khác đang bên nhau năm đó vẫn không nguôi ngoai trong lòng nó. Cảm giác của nó rất xáo trộn như máy sinh tố đang xay nước nhưng sao vị nó lại đắng đến mức người ta bật khóc trong âm thầm.
Nó khóc dòng mà tự thiếp đi lúc nào cũng không biết, sáng sớm hắn dậy nhưng bên cạnh không thấy nó hắn bật dậy tìm ở phòng làm việc, phòng để quần áo cũng không thấy. Mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy nó đang ngất xỉu tự bao giờ liền bế nó lên giường sai người lấy nước ấm và nấu cháo cho nó. Đặt nhẹ nó xuống giường liền thấy hàng mi lay động một giọt nước mắt trực rơi xuống, hắn nhìn vậy ánh mắt thoáng buồn nó hận hắn lắm sao khiến nó đến ngất xỉu cũng khóc cũng rơi lệ. Nhẹ hôn lên giọt nước mắt ấy, rồi đến má rồi đến cánh môi hồng ẩm ướt. Nó thấy thân thể mình hình như đang bị vật nặng đè lên, cảm giác khó chịu từ bờ môi khiến nó tỉnh giấc. Nó trừng mắt nhìn hắn... hắn đang hôn nó, giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nó sợ hãi đến nỗi ứa nước mắt. Hắn đang làm gì vậy?! Nó gằn đôi mắt lên cắn mạnh vào môi hắn một cái. Hắn khẽ nhói liền rời cánh môi ngọt lịm của nó rồi lau máu đang chảy từ khóe miệng. Nó lấy chăn che lại thân thể rồi lau đi giọt lệ còn đọng lại trên mặt.
- Anh làm ơn tự trọng một chút.
- Hừ... tự trọng??! Em từ bao giờ lại ra lệnh cho tôi vậy?! Mà thân thể của em tôi đã nhìn thấy hết rồi không cần che. Giờ em là của tôi những thằng khác đừng bao giờ động vào em. - Hắn hừ lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt nó mà bá đạo nói
- Haha, một người như tôi vạn người không sợ sao tôi lại sợ anh, anh làm tôi đến bước đường này thì cũng xong rồi vậy cần gì phải nói những lời ghê tởm như vậy. Từ trước và cho tới giờ tôi không thuộc về ai cũng không mong ai động vào tôi. Anh là cái thá gì mà tôi phải nghe chứ.
Nó lay động con ngươi lục bích nhìn hắn, như khẳng định nó không bao giờ đi vào vết xe đổ nữa. Tim đã lạnh thì mãi mãi không tan, mãi mãi sẽ là kết thúc chứ không phải mãi mãi mong chờ. Chắc chắn sẽ quên được.
- Muốn lấy trứng chọi đá ư??? Trần Bảo Khánh tôi không giỡn chơi như những gì em nghĩ. Đã nói là làm tôi sẽ không bao giờ buông tha cho em đến khi em yêu tôi. Đến khi thân thể em khao khát có tôi không cả đời này em mãi mãi sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay tôi dù là chạy trốn cũng không!!!
- Tư cách?! Tư cách gì anh nghĩ như vậy, trốn không được tôi sẽ chết chết một cách tàn nhẫn chết mà không để anh biết, anh có theo tôi được không?! Bản thân tôi bỏ đi một năm trước đã muốn trốn rồi, trốn anh thật nhanh để tôi không cảm thấy rạn vỡ. Tôi sợ anh, sợ anh yêu tôi rồi tôi sẽ đau. Anh làm ơn đừng tìm tôi đừng trói buộc tôi. Vì tôi hận và chán ghét anh lắm. Anh đối với tôi chỉ là đối tác không có tình yêu. Anh không có giá trị trong lòng tôi, một chút cũng không có.
Nó khẽ lên tiếng nói, mỗi lần nói là một lần nghe thấy mảnh vỡ rơi vào khoảng không rồi tan biến. Nó không khóc được nữa rồi, nếu khóc tâm tư nó sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại nữa. Cảm giác sợ người đó yêu mình cực cực khổ sở cho nó, cảm giác ấy khó tả lắm. Nhưng nghĩ đến anh cùng người khác bên nhau vui vẻ mặn nồng khiến nó chịu không nổi chỉ muốn mắt mình không thấy tai không nghe để không đau lòng. Còn hắn khi nghe câu nói: " Anh không có giá trị trong lòng tôi" sao thực tức cười hắn nắm chặt tay lại rời khỏi căn phòng đó quay lưng với nó mà lòng anh đâu, rồi lệ khẽ rơi. Tong! Nhẹ mà cũng nặng nề không thôi. Lần đầu hắn khóc vì người con gái này. Không đúng đây là lần thứ hai hắn khóc, một năm trước nó biến mất không có chút tin tức hắn đã tụt xuống tận cùng của địa ngục. Hắn khóc gọi tên nó chính trong căn phòng này. Nay lại rơi lệ chính trong phòng này. Ngu ngốc... ngu ngốc... Hắn đâu muốn sự tình thành ra vậy mọi lời nói đều ứ đọng lại cổ họng khiến lòng khó chịu như nó hận hắn nó chán ghét hắn. Vậy thì từ nay mỗi người hai nơi, đến đây là chấm dứt. Hãy quên nhau và bắt đầu cuộc sống khác.
- Chúng ta kết thúc thôi, tình nhân một đêm!
Nó đi ra khỏi căn biệt thự kia cúi chào mọi người. Bước ra ngoài, hít hà không khí trong lành. Nó rời khỏi rồi, đã bước qua anh như chưa từng quen. Vẫy một chiếc taxi, ngồi trên xe nó như đứa mất hồn nhìn ven đường người người tấp nập qua lại hối hả vội vã là thế. Còn riêng nó thì xem như không quen mà cũng đúng đời mà gió thổi rồi cũng ngừng nghĩ gì chứ. Con tim và lý trí đương nhiên sẽ dung hòa tạo nên tình yêu bền vững. Nhưng lý trí luôn có lí lẽ riêng của nó nhưng nếu để con tim dẫn lối ắt dẫn ta vào "ngõ cụt". Và rồi có lúc "lý trí thắng đậm con tim " thì đó là chuyện tình thực dụng nhưng để "con chim nhấn chìm lý trí " thì kẻo một ngày nào ấy " câu chuyên cổ tích tình yêu mộng mơ" này sẽ vỡ mất. Nó vẫn nhớ từng chứ một của câu nói này. Nhưng không hiểu sao lý trí của nó lúc tỉnh táo lại thốt ra tàn nhẫn như vô vàn ngọn giáo đâm thủng trái tim đau khổ của hắn và rồi đến lúc con tim mách bảo thì hắn đã đi xa khỏi tầm với của nó. Khẽ lăn dài hai hàng nước mắt, nó âm thầm chịu đau đớn, không hiểu sao sau những năm tháng đó - những năm tháng cùng mẹ và anh hai chịu tủi nhục thì giờ nó khóc nhiều như vậy. Chiếc xe taxi dừng lại trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy. Chờ cho xe đi khuất bóng nó đứng thẫn thờ trước cổng biệt thự to lớn. Nó sao vậy??? Hay nó sợ bước qua cánh cổng này một Chi Băng lạnh lùng sẽ quanh lại không còn một Chi Băng yếu đuối vì hắn. Cũng có thể nó sẽ quên đi cũng có thể không đâu. Vì sao ư? Vì nó yêu hắn.
" Mày còn là mình không Chi Băng cuộc sống của mày từ bao giờ đã biết ỷ lại vào hắn. Từ bao giờ mày khóc vì hắn vậy. Hay là mày muốn cái thân xác này, con tim này phải đau xé da xé thịt vì con người đó một lần nữa. Mày nên hiểu Trần Bảo Khánh của một năm trước và bây giờ khác xa lắm... dịu dàng là đâu, tự cao tự đại là đâu giờ thì chỉ có một tổng tài lãnh huyết, cao lãnh và coi mày là tình nhân một đêm thôi. Yêu nó cũng có giá là cái trinh tiết của mày. Trưởng thành rồi nên mày đừng nhu nhược nữa. Kết thúc là kết thúc... có giữ lại cũng không còn gì ngoài khói bụi vô hình. "
Lăn dài giọt nước mắt, nó ư ư tiếng nấc trong cổ họng không tài nào phát ra được, lệ tuôn rơi đến đây là hết chẳng hay tiếng trời than hay tiếng chim buồn. Nắng chiếu len lói xuống căn biệt thự trắng đâu đó còn vương vấn mùi hoa oải hương. Dưới tia nắng đầu xuân sau cơn mưa nặng hạt đêm qua, người con gái ấy đang hét lớn... hét cho tâm tư thỏa mong.. cho lòng khỏi nặng.
1 tuần sau....
- Băng à, mày dậy chưa xuống ăn sáng cùng tụi tao. Hơn tuần nay mày không ăn gì chỉ đâm đầu vào công việc như vậy hại sức khỏe của mày lắm. Nghe lời tao mở cửa xuống ăn chút cháo đi, Chi Băng.
Moon cất giọng nhẹ thanh âm dịu dàng nhưng có chút lo lắng, cô biết nó đã khóc suốt tuần qua. Saphia đã đi Hàn giải quyết hợp đồng, Jun và Kai đã đi công tác ở Pháp rồi. Một tuần qua chỉ có cô và chị Sarah là chăm sóc mất ăn mất ngủ vì nó. Nó thì chỉ có công việc... công việc... và công việc là quan trọng ngây đến bản thân biến thành cái dạng gì cũng không biết. Nó mặc kệ cho con bạn thân và người chị yêu quý lo lắng nó chỉ chúi đầu vào tài liệu và hợp đồng. Rồi sẽ ra sao đây??? Moon ảo não suy nghĩ, bỗng...
Cạch!
Nó từ trong phòng bước ra, gương mặt lãnh khí đầy lạnh lùng cung cách tỏa ra hàn khí ngút trời như tảng băng di động từ Bắc Cực mới về. Đôi mắt lục bích luôn mang tia tàn khốc giờ càng tàn khốc hơn. Nhìn thì có vẻ như nó vẫn vậy nhưng thân thể đã gầy hơn trước, gương mặt hốc hác tiều tụy mất đi một phần hồng hào vốn có. Moon thật chẳng ngờ con bạn chí cốt của mình đây ư? Phong thái cao lãnh, lạnh lùng hơn trước có khi tàn nhẫn hơn trước gấp bội. Ánh mắt vô hồn, lãnh khốc khiến người khác không khiếp sợ cũng phải rùng mình. Nó đã thay đổi,.. thay đổi... Một tuần trước khi bước vào nó đã khóc như mưa, khóc đến nỗi ngất xỉu thân thể thì nhiều vết tím xanh đỏ ngần lên khiến cho Moon và Sarah đã biết được chuyện gì xảy ra chỉ là không ngờ nó lại như vậy. Đả kích lớn nhất chính là khiến nó thành ra như vậy. Thật sự không thể ngờ... vạn nhất không thể tin...
- Moon, chị Sarah đâu? Tao có chuyện muốn bàn với hai người ngay bây giờ...
- Được, chúng ta vừa ăn vừa nói. Cứ từ từ.
Cùng nó xuống dưới lầu, kéo ghế ngồi xuống. Moon nhìn nó có phần khó hiểu và vài phần lo lắng. Nó thì đan chéo tay chống cằm nhìn vào hai người họ nghiêm túc nói:
- Em sẽ nhận lời kí hợp đồng tổ chức show diễn thời trang và cuộc họp hội nghị giữa hai tập đoàn. - Ngữ khí lạnh lùng của nó vừa cất lên khiến cho Sarah và Moon không khỏi ngạc nhiên trố mắt nhìn nó hoài nghi.
- Snow à, em có chắc chắn không? Chị nghĩ em có cần cân nhắc lại hợp đồng này không? - Sarah lên tiếng bỏ dĩa xuống chống tay nhìn nó giọng nói có phần nghiêm nghị
- Snow, tao nghĩ phần lớn hợp đồng này có lợi cho bên ta hơn là 60% giá trị nếu thành công thì chúng ta sẽ hưởng còn 40% còn lại là mạo hiểm như trò chơi đỏ đen vậy. Tao nghĩ lợi thì có cái lợi nhưng bất lợi nó cũng nhiều hơn.
- Không bất lợi là bên A chứ không phải bên B, 60% ấy chỉ là giá trị cổ phần bên A sẽ chịu còn 40% ấy bên ta sẽ chịu nói như vậy thì hợp đồng này như mồi câu đưa ta vào tròng để con mồi sập bẫy và... the end
Hai người họ nhìn nó, từ khi nào một Chi Băng băng lãnh với thương trường giờ lại trở nên như vậy. Có lẽ nào...
- Mày đã biết chính xác rằng đây là hợp đồng bên tập đoàn K.J chứ. Là bên Kevin ấy....
- Biết biết chứ sao lại không? Tiền trước mặt không lấy đợi đến khi nào. Ăn đi, phiền quá. Tý mày cùng tao đến đó để kí hợp đồng và chuẩn bị cho buổi tiệc hộ tao. Tao đã hẹn rồi, chị Sarah này em cần chị giúp em một chuyện.
- Hử? Em cứ nói đi, giúp được chị giúp.
- Diễn kịch cùng em. Ok?!
Hai người họ mắt chữ A mồm chữ O nhìn nó, mục đích của nó là gì vậy? Diễn kịch ư?! Cả đời chưa bao giờ lại thấy Snow nói ra từ diễn kịch nhanh gọn như vậy. Rồi cái gì sẽ tới đây...
Trước tòa cao ốc hiện đại
Tập đoàn K.J...
- Give the fashion department make design and animate the design stage for me. Report back to the board meeting 2 hours I'll be whole. ( Hãy giao cho bên bộ phận thời trang hãy thiết kế và tạo hiệu ứng lại bản thiết kế sân khấu này cho tôi. Báo lại với hội đồng quản trị 2 tiếng nữa tôi sẽ họp toàn bộ. )
- Yes. Dear President also what advice does not i? ( Vâng. Thưa chủ tịch còn gì dặn dò không ạ? )
Nó bước lẹ trong đại sảnh cùng với đoàn người của tập đoàn S.L để lên tầng cao nhất của tòa cao ốc này nhưng bước được nửa đại sảnh này, con ngươi nó dao động tức khắc không thôi. Người đang tới trước mặt nó chính là hắn - Trần Bảo Khánh. Nó khẽ nhói, và cũng lùi xuống vài bước nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại, sự bình tĩnh trong nó sao lại nhanh chóng đến vậy. Hay nó lại lo lắng điều gì, nhìn thẳng vào đôi mắt kia nó sợ và cũng căm phẫn. Nỗi đau cùng nỗi ấm ức trong nó vẫn không nguôi.
Lòng người chết cũng không bằng trái tim chết, ánh mắt rơi lệ nhưng cũng không bằng trái tim ứa máu. Vậy họ sẽ ra sao đây? Sẽ hiểu nhau hay giá trị của tình yêu chỉ có giá trị bằng thể xác.
Chạy quá lâu... sẽ mệt
Đứng quá lâu... sẽ mỏi
Vấp quá nhiều... sẽ đau
Đợi quá lâu... sẽ chán
Vì thế:
Đừng chạy theo những gì không thuộc về mình
ĐỪng chờ mong những gì không thấy trước mắt
Vấp ngã hãy biết tự đứng dậy....
Và đừng bao giờ mong chờ những thứ mãi mãi không bao giờ thuộc về mình...
------
- Nợ nhau 1 nụ cười - Để rồi trả nhau bằng vô vàn nước mắt... Nợ nhau 1 lời quan tâm - Để rồi trả nhau bằng hàng nghìn sự vô tâm... Nợ nhau 1 cái nắm tay - Để rồi chỉ một lần thôi buông tay là mãi mãi... Nợ nhau ánh nhìn thân thuộc - Để ngày nào đó nhìn nhau như kẻ xa lạ
Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng - Nhím Lùn