Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 157: Động Tình (2)
hân thể Lãnh Cô Huyên chậm rãi bay lên, bắt đầu xoay tròn trên không trung. Thân thể nàng càng xoay càng nhanh, đến cuối cùng đã thấy nước mưa xung quanh thân thể nàng khôn ngừng xoay tròn, mặc dù ta đứng cách nàng một khoảng những vẫn cảm thấy không khí xung quanh bị hút tới, chân không kìm nỗi bước về phía trước một bước, trường bào tung bay về phía Lãnh Cô Huyên.
Huyền Anh vẫn không nhúc nhích, áo dài màu trắng không bị một chút ảnh hưởng nào từ Lãnh Cô Huyên. Đôi mắt nhìn về phía Lãnh Cô Huyên trên không trung, ánh mắt hư vô mà mờ mịt.
Lãnh Cô Huyên từ trên cao dùng hết sức phóng về phía Huyền Anh. Nước mưa bên cạnh Huyền Anh chợt xoay tròn xung quanh nàng. Từ bên ngoài nhìn vào, dường như Huyền Anh bị bao vây ở trong màn nước.
Một tia chớp xoẹt ngang ở phía chân trời, từng tiếng nổ vang lên liên tục, tiếng sấm át đi thanh âm đánh nhau của các nàng. Sau tiếng sấm, màn nước tản đi. Nước bắn ra bốn phía, văng lên khuôn mặt và người ta không ít, rất đau đớn. Bởi vậy có thể đoán ra được uy lực một kích vừa rồi của hai nàng.
Lãnh Cô Huyên chậm rãi rơi xuống cách Huyền Anh chừng năm trượng, sắc mặt tái nhợt gật đầu nói:
“Tốt! Truyền nhân của Dao Lâm tiên các đúng là không làm cho ta thất vọng.”
Huyền Anh cười nhạt một tiếng, vẫn không nói gì.
Lúc này Lãnh Cô Huyên mới nhìn qua ta ở nơi xa, xoay người lao về hướng chân núi.
Huyền Anh lắc đầu, nhưng ngay sau đó ‘thốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Ta muốn đưa tay đớ nàng.
Huyền Anh đưa tay ngăn cản ta nói:
“Ta không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt...”
Nàng lấy khăn lụa lau máu tươi trên miệng, chậm rãi đi về phía Quan Vụ am.
Ta lo lắng nàng lúc nào cũng có thể ngã xuống, lặng lẽ đi theo phía sau nàng. Thấy Huyền Anh vẫn đi lại như thường ta mới yên tâm.
Trở lại Quan Vụ am, Cốc Tiêm Tiêm ân cần từ trong am ra đón, đỡ lấy bả vai Huyền Anh nói:
“Tỷ tỷ, tỷ không có vấn đề gì chứ?”
Huyền Anh lắc đầu nói:
“Ta không sao, Huyền Tuệ ở đâu?”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Lúc này nàng đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Huyền Anh gật đầu, cùng Cốc Tiêm Tiêm đi tới phòng Huyền Tuệ ở.
Một lúc sau, lại thấy Huyền Anh dìu Huyền Tuệ mang theo tay nải màu xanh đi ra.
Ta ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
“Huyền Anh sư phụ định đi đâu?”
Huyền Anh nói:
“Mặc dù hôm nay Lãnh Cô Huyên bị ta gây thương tích, nhưng chắc chắn sẽ lại tới tìm ta một lần nữa. Bây giờ ta và Huyền Tuệ phải rời đi nơi này.”
Huyền Anh mỉm cười nói:
“Đa tạ Thái tử quan tâm, thầy thuốc có thể tự hiểu bản thân mình, thương thế của Huyền Anh không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể chiếu cố tốt Huyền Tuệ sư muội.”
Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Huyền Anh tỷ tỷ, nếu không tỷ đến Tiên Vũ Lâu nghỉ ngơi vài ngày. Chờ đến khi hoàn toàn khôi phục rồi đi cũng không muộn.”
Huyền Anh nói:
“Ân oán giữa Dao Lâm tiên các và Huyền Minh Giáo là chuyện của chúng ta, ta không muốn mọi người bị liên lụy.”
Nàng nói vói Cốc Tiêm Tiêm:
“Tiêm Tiêm, sau này làm phiền muội giúp ta chiếu cố Quan Vụ am.”
Cốc liêm liêm gật đầu nói:
“Huyền Anh tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ tìm người trông nom quét dọn nơi này.”
Huyền Anh nhẹ giọng nói:
“Huyền Anh cáo từ!”
Nàng dìu Huyền Tuệ không quay đầu lại đi về phía ngoài Quan Vụ am. Ta nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong mưa gió, không kìm lòng được thở dài nói:
“Chỉ mong Lãnh Cô Huyên không nên mang đến phiền phức cho nàng mới tốt.”
Côc Tiêm Tiêm dịu dàng cười nói:
“Người tốt tự nhiên sẽ có trời cao chiếu cố, Huyền Anh tỷ tỷ nhất định sẽ bình an vô sự.”
Ta giúp Cốc Tiêm Tiêm khóa kĩ cửa mỗi gian phòng của Quan Vụ am, lúc đang định khóa sơn môn lại thấy một bóng trắng như u linh xuất hiện ở trước Quan Vụ am, chính là Lãnh Cô Huyên vừa mới rời đi.
Trong lòng ta thầm kêu không ổn, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười, nói:
“Hôm nay thật sự là rất đúng dịp, lại gặp Lãnh giáo chủ tới hai lần.”
Sắc mặt Lãnh Cô Huyên trắng bệch như tờ giấy, giọng nói nặng nề:
“Huyền Anh đâu?”
Giọng nói của nàng hơi run rẩy. Ta lập tức đoán được thương thế của Lãnh Cô Huyên cũng không nhẹ.
Cốc Tiêm Tiêm tức giận nói:
“Là ngươi đả thương Huyền Anh tỷ tỷ sao?”
Ta lặng lẽ kéo góc áo của nàng, rất sợ nàng trong lúc vô ý đắc tội Lãnh Cô Huyên.
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Tiện nhân này dĩ nhiên hèn hạ như vậy, dám đánh lén ta. Hôm nay ta nhất định phải đem nàng chém thành trăm mảnh mới giải được mối hận trong lòng ta.”
Ta mỉm cười nói:
“Lãnh giáo chủ đến chậm một bước, Huyền Anh vừa mới dẫn theo sư muội nàng rời đi rồi.”
Lãnh Cô Huyên gật đầu nhưng cũng không có ý đuổi theo. Xem ra là thương thế trong cơ thể làm nàng buông tha không muốn đuổi theo.
Trong lòng ta mừng thầm, lần này cũng là cơ hội tốt nhất để diệt trừ Lãnh Cô Huyên. Thừa dịp nàng bị thương nặng giết chết nàng, chẳng những có thể rửa sạch được năm lần bảy lượt nàng sỉ nhục ta trước đây, còn có thể bỏ đi được một tai họa ngầm. Quan trọng nhất là, nếu như nàng chết, Thải Tuyết và U U cũng có thể thoát khỏi trói buộc của nàng.
Dường như Lãnh Cô Huyên đã nhận ra ý định của ta, nhìn ta nói:
“Ngươi đang muốn nhân cơ hội diệt trừ ta?”
Ta bị nàng nói thẳng ý định ra, khẽ mỉm cười nói:
“Làm sao Lãnh Giáo Chủ lại nghĩ như vậy, Dận Không vẫn luôn xem Lãnh giáo chủ là đồng bọn tốt nhất.”
Trong lòng ta quyết tâm, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn đối phó vói Lãnh Cô Huyên sợ rằng sẽ rất khó. Âm thầm ngưng tụ nội lực chuẩn bị cho một kích toàn lực.
Lúc này trong rừng trúc đột nhiên truyền ra một tiếng cười bén nhọn quái dị, một giọng âm dương quái khí nói:
“Lãnh Cô Huyên, ngươi không đi đối phó dư nghiệt của Dao Lâm tiên các, lại ở đây câu dẫn một tên mặt trắng nhỏ làm gì?”
Trong lòng ta cả kinh, chẳng lẽ Lãnh Cô Huyên còn có đồng đảng? Lại thấy một gã mặc đồ đen dáng người thon gầy từ trong rừng trúc xuất hiện như quỷ mị, sắc mặt hắn tái nhợt, đầu đầy tóc bạc bay múa trong mưa, môi mỏng như đao gọt.
Mặc dù hắn là một nam tử nhưng lại mang theo một nét âm nhu quỷ dị. Người nay ta đã từng gặp trong Hoàng cung của Hán quốc, ngày đó hắn từng đại chiến một trận với Thu Nguyệt Hàn. Hắn chính là cao thủ của Huyền Minh giáo Mộ Dung Sơ Tình.
Ta âm thầm thở dài. Mắt thấy có thể giết chết Lãnh Cô Huyên, không nghĩ ra lại có thêm một trợ thủ của nàng tới.
Lãnh Cô Huyên lại không cảm thấy chút may mắn nào, nàng lạnh lùng nói:
“Mộ Dung không ở Đại Hán hưởng phúc mà tới đây làm gì?”
Mộ Dung Sơ Tình cười lạnh nói:
“Nếu như ta không đến, làm sao có thể biết được chuyện về tàng bảo đồ của họ Mâu? Ngươi thân là giáo chủ nhưng làm việc lại nghĩ đến lợi ích của bản thân trước tiên, xem ra vị trí này đã không còn thích hợp với ngươi nữa.”
Lãnh Cô Huyên cười nói:
“Mộ Dung trưởng lão rốt cục là đến vì tàng bảo đồ hay là vì vị trí giáo chủ?”
Mộ Dung Sơ Tình nói:
“Hai thứ này dường như cũng không mâu thuẫn với nhau. Lãnh giáo chủ vẫn nên ngoan ngoãn giao ra tàng bảo đồ, có lẽ ta sẽ xem xét ôn nhu hơn với ngươi một chút...”
“Lớn mật!”
Lãnh Cô Huyên nổi giận quát.
Mộ Dung Sơ Tình cười nói:
“Nếu là trước đây, lá gan của ta đương nhiên sẽ không lớn như thế. Nhưng lúc này đã không giống trước đây, ta muốn đối với ngươi như thế nào, liền có thể đối với ngươi như thế vậy.”
Ta nắm tay Cốc Tiêm Tiêm lặng lẽ lui về một bên, ở lại sẽ chỉ thêm nguy hiểm. Chuyện nội bộ của Huyền Minh Giáo vẫn để cho bọ họ tự giải quyết với nhau là tốt rồi, ta lười không muốn để ý tới.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Long Dận Không, ngươi luôn miệng nói chúng ta là đồng bọn, lúc này lại muốn vứt bỏ không quan tâm tới đồng bọn sao?”
Ta thầm mắng trong lòng, Lãnh Cô Huyên hèn hạ này, trước khi chết vẫn còn muốn kéo theo một cái đệm lưng.
Mộ Dung Sơ Tình cười nói:
“Thái tử điện hạ có thể đi, nhưng vị tiểu mỹ nhân này phải ở lại. Lão phu cũng muôn thử một chút cái gọi là người có phúc.”
Cốc Tiêm Tiêm vô ý thức nắm chặt bàn tay ta, trong lòng tất nhiên là sợ ta bỏ nàng ở lại.
Ta thấp giọng nói:
“Nếu như lúc này nàng thừa nhận yêu ta, ta liền lưu lại bảo vệ nàng.”
Khuôn mặt Côc Tiêm Tiêm ửng đỏ, nhẹ giọng mắng:
“Ngài thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, thật là hèn hạ!”
Trong lúc tức giận tình ý tự nhiên lộ ra, hồn nhiên quên mất chúng ta còn đang ở trong hiểm cảnh.
Ta thở dài xoay người lại:
“Đáng tiếc ta chưa từng có thói quen đem nữ nhân của mình đưa cho người khác.”
Cốc Tiêm Tiêm liếc mắt đưa tình, như một con chim nhỏ nép vào vai ta.
Trong đôi mắt Lãnh Cô Huyên lộ ra vẻ an tâm, bất kể quá trình như thế nào, ta cuối cùng vẫn đứng trên cùng trận tuyến với bà ta. Có sự trợ giúp của ta, hi vọng chiến thắng Mộ Dung Sơ Tình của bà ta lại tăng thêm vài phần.
Mộ Dung Sơ Tình gật đầu, đột nhiên vọt về phía ta, hai nắm đấm nhanh chóng trở nên to lớn hơn trong mắt ta. Hắn đã nhìn ra manh mối, muốn đánh bại ta trước khi ta và Lãnh Cô Huyên kịp liên thủ.
Bởi vì Cốc Tiêm Tiêm ở bên cạnh ta, ta dùng một tay đẩy nàng sang một bên, muốn tiếp tục lui về phía sau đã không thể nào kịp, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn dùng hai nắm đấm đón đỡ. Mộ Dung Sơ Tình thực sự hèn hạ tới cực điểm, đường đường là một cao thủ tiền bối mà thậm chí còn đánh lén một hậu bối như ta.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi