We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 156: Đánh Cuộc (2)
a giả bộ tàn bạo nói:
“Bổn Thái tử sắc đảm ngập trời, tối nay nhất định phải cho muội đau khổ cầu xin tha thứ.”
A Y Cổ Lệ thẹn thùng đầy mặt, nhẹ giọng nói:
“Ta mà lại sợ huynh sao?”
Trong lòng ta kích động, chuyển thân đặt nàng xuống phía dưới, toàn lực tiến vào cơ thể mềm mại của nàng.
Tứ chi thon dài của A Y Cổ Lệ quấn chặt lấy ta, dịu dàng nói:
“Còn chưa nói xong chuyện chính sự, không được nhúc nhích!”
Ta cười khổ nói:
“Chuyện chính sự nào còn quan trọng hơn chuyện của chúng ta lúc này?”
A Y Cổ Lệ dán khuôn mặt mình lên cổ ta, nhẹ giọng nói:
“Thực ra nếu huynh thu được Cốc Tiêm Tiêm vào hậu cung cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Cho dù Hạ Hầu Nộ Thái không thừa nhận nhưng huynh vẫn là con rể hắn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, với tính cách đa nghi của Hán vương, nhất định sẽ cho là Hạ Hầu Nộ Thái muốn tính kế hại hắn... huynh... ôi...”
Lời của A Y Cổ Lệ bị gián đoạn bởi hành động đột ngột của ta. Nến rốt cục cháy hết, tiếng thở dốc của nàng trong bóng tối càng trở nên dồn dập...
Sáng sớm ngày thứ hai Cao Quang Viễn đã đưa lên cho ta toàn bộ tư liệu về Cốc Tiêm Tiêm. Cốc Tiêm Tiêm có một vị bạn thân chốn khuê phòng, dĩ nhiên chính là nữ nhân thần bí Huyền Anh kia.
Cao Quang Viền thở dài nói:
“Ta biết Huyền Anh lâu như vậy, cũng không biết nàng và Cốc Tiêm Tiêm là bạn tốt.”
Ta cười nói:
“Một người là danh kỹ của Yên quốc, một người là ni cô khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo diệu của cuộc đời, chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị. Hai người các nàng trở thành bằng hữu như thế nào?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta cũng muốn biết, nếu không để ta tìm Huyền Anh tới hỏi.”
Ta lắc đầu nói:
“Hỏi nàng cũng không biết được điều gì. Đúng rồi, Cao đại nhân vì sao lại quen biết Huyền Anh?”
Cao Quang Viễn nói:
“Phụ thân của Huyền Anh từng là người quen của ta, nhưng sau lại bất hạnh gặp tai họa, vợ chồng lần lượt bị mất mạng. Sau khi cha mẹ Huyền Anh chết, chính là ta giúp nàng an táng bọn họ, vì vậy Huyền Anh đối với ta rất cảm kích, đó cũng là chuyện tám năm về trước. Sau khi an táng cha mẹ nàng, Huyền Anh liền đột nhiên mất tích, mãi tới nửa năm trước nàng mới xuất hiện ở Yên đô. Lúc ấy ta mắc một bệnh nan y, tìm nhiều thầy thuốc những vẫn không trị được. Nàng chủ động tìm đến trị liệu, không nghĩ tới trong vòng bảy năm nàng thậm chí học thành một thân y thuật tuyệt diệu như vậy, rất nhanh liền chữa khỏi bệnh cho ta. Cũng nhờ đó ta mới biết vị ni cô cứu ta này chính là bé gái ta đã giúp đỡ ngày xưa.”
Ta gật đầu nói:
“Mang ơn biết báo đáp, Huyền Anh cũng là một cô gái có hiểu biết.”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta biết nàng có kỹ năng pha trà trác tuyệt, cho nên thỉnh thoảng mời nàng đến giúp ta pha trà. Đối với thỉnh cầu của ta, Huyền Anh không từ chối. Chắc hắn là vì báo đáp ân đức năm đó của ta.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Ta đã sớm gặp mặt Huyền Anh, ấn tượng đối với ta của Cốc Tiêm Tiêm có lẽ là biết được từ nàng. Nếu thực sự như thế thì đúng là rất thú vị, chẳng lẽ Huyền Anh bề ngoài lãnh nhược băng sương này cũng nổi lên phàm tâm với ta?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta còn nghe được một chuyện...”
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, chắc hẳn chuyện này cũng khó nói ra.
Ta cười nói:
“Cao đại nhân không cần lo lắng, có chuyện gì cứ nói ra là được.”
Cao Quang Viễn nói:
“Chuyện ước hẹn ba ngày giữa Thái tử và Cốc Tiêm Tiêm hiện này đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong Yên đô. Xem ra Cốc Tiêm Tiêm muốn mượn cơ hội này để nhục mạ Thái tử điện hạ.”
Ta nở nụ cười, Cốc Tiêm Tiêm làm như vậy ngược lại càng làm khơi dậy lòng háo thắng của ta. Nếu như nàng muốn dùng chuyện này để khiến dư luận xôn xao, ta liền cho nàng thua tâm phục khẩu phục.
Cao Quang Viễn đương nhiên không biết ta nghĩ gì, thấp giọng nói:
“Thái tử vẫn còn muốn đánh cuộc với Cốc Tiêm Tiêm sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Tại sao lại không? Ba ngày đúng là quá dài, đêm mai ta liền có thể nghỉ đêm tại khuê phòng của Cốc Tiêm Tiêm.”
Cao Quang Viễn trợn to hai mắt, xem ra hắn cũng không tin ta có thể chiến thắng Cốc Tiêm Tiêm, nhưng bề ngoài lại nịnh nọt nói:
“Chỉ cần là chuyện Thái tử muôn làm, đương nhiên có thể làm dược.’’
Tám phần mười là hắn cho rằng ta muốn Bá Vương Ngạnh Thượng Cung (dùng sức mạnh - ngày nay thường dùng từ cưỡng) với Tiêm Tiêm.
Trong vòng hai ngày ta vẫn không đến Tiên Vũ Lâu gặp Cốc Tiêm Tiêm. Trong mắt mọi người, ta đã bỏ qua trận đánh cuộc này. Hiện giờ chỉ còn lại một ngày, cho dù ta có mị lực hơn người đến mức nào cũng rất khó có thể khiến Cốc Tiêm Tiêm một lòng một dạ yêu ta.
Ta đã chuẩn bị kì càng từ sớm. Đúng như A Y Cổ Lệ nói, Cốc Tiêm Tiêm hẳn là đã sớm động tâm với ta. Nếu như nàng chỉ muốn giễu cợt ta, sẽ không làm cho dư luận xôn xao, mọi người đều biết, bằng trí thông minh của nàng sẽ không đem sinh mạng của mình ra để đánh cuộc. Khả năng lớn nhất là nàng đã thích ta, có lẽ muốn làm giảm nhuệ khí của ta trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng nhất định sẽ thổ lộ cõi lòng với ta.
Sáng sớm, ta một mình đến Tiên Vũ Lâu. Liễu Yên nương và các vị cô nương của Tiên Vũ Lâu đã sớm trông mòn con mắt, lập trường của các nàng đương nhiên là đứng về phía Cốc Tiêm Tiêm. Có thể khiến ta nhận thua trước mặt Cốc Tiêm Tiêm, đối với các nàng cũng là một sự vinh quang lớn.
Ta giao ngựa cho tên dắt ngựa trước cửa, Liễu Yến nương vội vàng nghênh đón, cười duyên nói:
“Thái tử điện hạ, Tiêm Tiêm cô nương đã đợi ngài hai ngày rồi!”
Ta cười nhạt:
“Lão bản nương, Thái tử cùng dân chúng bình thường trong mắt ngươi có gì khác nhau?”
Liễu Yến nương sững sờ.
Ta cười đem một tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho nàng nói:
“Nhớ kỹ, khách nhân cho ngươi tiền mới là khách nhân tôn quý nhất, không cần biết địa vị, tài sản của hắn như thế nào, chỉ cần làm cho khách nhân bỏ tiền ở chỗ này thì ngươi mới là một chủ nhân có tài.”
Liễu Yến nương cười đến hai mắt cũng híp lại thành một đường:
“Thái tử nói đúng, Thái tử nói đúng!”
Ta mỉm cười nói:
“Với ngân phiếu này, ngươi có thể cho ta biết tình hình của Tiêm Tiêm cô nương hai ngày nay chứ?”
Liễu Yến nương nói:
“Kể từ khi Thái tử rời đi, mỗi ngày Tiêm Tiêm cô nương đều dựa vào lan can nhìn xung quanh, chờ đợi Thái tử đến.”
Nàng hạ giọng nói:
“Tiêm Tiêm cô nương chưa từng đối với người nào như vậy cả, theo ta thấy, Tiêm Tiêm cô nương thực sự thích ngài.”
Ta cười ha hả nói:
“Cám ơn Yến nương, tối nay ta lại tặng cho ngươi một hồng bao.”
Hai mắt Liễu Yến nương tỏa sáng, nàng nhẹ giọng nói:
“Đúng rồi, Tiêm Tiêm cô nương đang tiếp đãi một vị khách, là Huyền Anh sư phụ bạn tốt của nàng.”
Xem ra tác dụng của bạc đúng là rất lớn, một tấm ngân phiếu đã làm lập trường của Liễu Yến nương lặng lẽ nghiêng về bên ta.
Ta chậm rãi đi về hướng tiểu lâu của Cốc Tiêm Tiêm. Tỳ nữ xinh đẹp trước của hẳn là cũng biết ta đánh cuộc cùng chủ nhân của nàng, cười vô cùng rực rỡ, dường như đã nhận định ta cuối cùng sẽ thất bại. Nhìn lên tiểu lâu thấy Cốc Tiêm Tiêm cùng Huyền Anh đang sóng vai đứng dựa vào lan can, mỉm cười ngọt ngào nhìn ta.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi