Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Nghĩ Cách Cứu Viện (1)
àng nhìn ta một cái rồi quay sang nhìn Hoàn Tiểu Trác, nói:
“Huyền Anh từ trước tới giờ vẫn luôn thẳng thắn như vậy, mong hai vị đừng phiền lòng.”
Hoàn Tiểu Trác dịu dàng cười nói:
“Huyền Anh sư phụ cứ nói chúng ta sẽ chăm chú lắng nghe.”
Huyền Anh nói:
“Mặc dù ta là người xuất gia, thế nhưng tình cảm trong cuộc sống ta vẫn biết hết sức rõ ràng, tình bạn giữa Tiêu tướng quân và Đoạn quốc sư cũng không hề đơn giản như bề ngoài...”
Trong mắt của Hoàn Tiểu Trác lộ ra một tia bối rối, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói:
“Huyền anh sư phụ rốt cuộc là muốn nói gì?”
Huyền Anh nói:
“Chính là bởi vì ngươi có loại quan hệ này, thế cục ở Yên đô vốn đã hỗn loạn nay càng thêm khó có thể phân biệt, những việc sắp xảy ra không ai có thể đoán trước được.”
Ta nở nụ cười, nói:
“Không nghĩ tới Huyền Anh sư phụ đối với chính trị lại có cái nhìn thấu đáo như vậy.”
Huyền Anh mỉm cười nói:
“Ta không hiểu tình hình chính trị, nhưng ta có thể quan sát sắc mặt người khác và biết được nhiều thứ, cho nên ta phát hiện được một ít sự thật mà thôi.”
Ta tán thưởng gật đầu, suy nghĩ của Huyền Anh vượt xa sự tưởng tượng của ta, thân phận của nàng chắc chắn không phải đơn giản chỉ là một người ni cô tu hành.
Ta nhẹ giọng nói:
“Có một câu kẻ hèn này không biết có nên hỏi hay không?”
Huyền Anh cười nhạt nói:
“Khi ngươi nói ra câu này là ngươi đã muốn hỏi ta rồi còn gì.”
Ta cười nói:
“Huyền Anh sư phụ và Cao tướng quốc rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Huyền Anh nói:
“Cao tướng quốc có ơn cứu mạng Huyền Anh. Huyền Anh khi còn nhỏ đã gặp chuyện không may, nếu như không có Cao tướng quốc cứu giúp, bần tăng từ lâu đã rời khỏi thế giới này rồi.”
Không nghĩ tới tên Cao Quang Viễn lại có thể làm ra một việc tốt như thế, thảo nào Huyền Anh lại tình nguyện tới tướng quốc phủ bưng nước pha trà.
Ta uống một hớp trà đắng, nói:
“Huyền Anh sư phụ sau này định đi đâu?”
Huyền Anh mỉm cười nói:
“Tạm thời vẫn chưa muốn đi đâu, nhưng mà thời cuộc bây giờ đang rung chuyển, cho dù đi bất cứ đâu cũng chỉ là tránh né nhất thời mà thôi.”
Hoàn Tiểu Trác nói:
“Đã như vậy, đi và ở lại thì có gì khác nhau?”
Huyền Anh thở dài một hơi, nói:
“Ta vẫn chưa có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sự biến ảo trên thế gian...”
Nàng dừng lại một chút, đôi mắt đẹp nhìn ta, nói:
“Tiêu tướng quân, Đoạn quốc sư, không cần biết các ngươi đang định làm gì, chỉ cần nhớ là làm cho máu chảy thành sông không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, người cầm quyền trong lòng nếu tồn tại một tia nhân từ, thì thiên hạ sẽ bớt được vô số linh hồn bị chết oan.”
Ta gật đầu, đứng dậy chào từ biệt Huyền Anh.
Huyền anh lại lấy hai hộp trà tặng cho ta và Hoàn Tiểu Trác, chúng ta nói lời cảm tạ rồi ly khai.
Đi ra khỏi Quan Vụ Am, ta nhịn không được quay đầu lại nhìn cửa chùa đang chậm rãi đóng lại, thấp giọng nói:
“Cô nương có thấy Huyền Anh có gì đó kỳ quái hay không?”
Hoàn Tiểu Trác nhìn ta, nói:
“Có cái gì kỳ quái, chẳng qua là chơi cờ giỏi hơn người thường thôi mà.”
Ta cười nói:
“Ta hiện tại có chút nghi ngờ cô nương và Huyền Anh quen biết từ trước, hôm nay cô nương chủ động dẫn ta tới gặp nàng ta.”
Hoàn Tiêu Trác trợn mắt lên nhìn ta, nói:
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Ta nhìn thẳng vào nàng, nói:
“Ta cảm thấy hai người dường như rất là giống nhau, nhưng lại không biết rốt cuộc là hay người giống nhau ở chỗ nào?”
Hoàn Tiêu Trác cười nói:
“Đại khái là bởi vì ta cũng có lòng hướng Phật, cho nên ngươi mới có như vậy cảm giác.”
Ta giả vờ khẩn trương nói:
“Cô nương bất cứ giá nào cũng không thể có lòng hướng Phật được, nếu không thì trên thế giới này lại nhiều thêm một nam tử si tình đó.”
Mặt Hoàn Tiều Trác ửng hồng, vội vã chạy xuống chân núi.
Trở lại Lô thị hành quán, Cao Hàm đã ngồi trong quán chờ ta đã lâu. Ta và hắn đi tới thư phòng, đem hộp trà đặt trên kệ sách, ánh mắt của Cao Hàm nhìn vào hộp trà, có chút ngạc nhiên nói:
“Tiêu tướng quân đã đi tới Quan Vụ Am?”
Nhớ đến quan hệ giữa Huyền Anh và Cao Quang Viễn, ta cũng không cần giấu diếm điều gì. Ta gật đầu nói:
“Hôm nay ta đi dạo ở Độ Kiếp Sơn, trùng hợp đi qua chỗ này, cho nên lên thăm viếng Huyền Anh sư phụ.”
Cao Hàm cười nói:
“Xem ra Tiêu tướng quân đích thật là người có duyên, bình thường thì Huyền Anh rất ít khi gặp người khác, cho dù là ta đi thăm viếng, cũng ít khi được đi vào trong am.”
Ta cười nhạt một tiếng, mời Cao Hàm ngồi xuống:
“Cao tướng quân mang đến cho ta tin tức gì thế?”
Cao Hàm nói:
“Phụ thân bảo ta đến thông báo cho Tiêu tướng quân mong công chúa sáng sớm ngày mai vào cung...”
Hắn thấp giọng nói:
“Bên phía công chúa không có vấn đề gì chứ?”
Ta lắc đầu nói:
“Ngươi về nói cho tướng quốc cứ yên tâm, mọi việc bên này ta đã lo hết.”
Cao Hàm đạo:
“Nếu mọi việc ngày mai thuận lợi, đại vương hẳn là sẽ định ra thời gian để cưới công chúa vào cung.”
Ta lạnh lùng nói:
“Có chuyện ta phải nói rõ, ngày nào công chúa chưa được gả, thì ngày đó không vào Yên cung.”
Cao Hàm gật đầu nói:
“Tiêu tướng quân yên tâm, Lô thị hành quán này các ngài muốn ở tới lúc nào cũng được. Nhưng mà ngày mai sau khi vào cung, đại vương có thể sẽ mời các ngài ở lại dịch quán trong thành.”
Ta cười nói:
“Hai ngày này chúng ta sẽ ở lại trong hành quán này, những nơi khác chúng ta không muốn đi.”
Cao Hàm nói:
“Theo tiền lệ thì sẽ có bà đỡ đến nghiệm thân cho công chúa, chuyện này Tiêu tướng quân nên nói trước cho công chúa biết, để tránh khỏi đến lúc đó lại có hiểu lầm.”
Ta gật đầu nói:
“Quy củ trong cung ta cũng biết, công chúa càng biết rõ việc này hơn ta.”
Cao Hàm do dự một chút rồi nói:
“Còn có một việc, sự việc Liên Việt sợ là chúng ta không giúp được gì, cha con Vệ Tử Việt hận hắn thấu xương, phụ thân ta đã đi cầu xin nhưng bị từ chối, ta cũng từng lẻn đi gặp Vệ Hiệu Đình, khi nói việc này ta và hắn thiếu chút nữa là trở mặt...”
Hắn ngừng lại một lát rồi nói thêm:
“Ta và hắn là huynh đệ kết nghĩa!”
Ta nhíu mày nói:
“Đã làm khó các ngươi, tên Liên Việt đào trộm mộ phần tổ tiên Vệ thị, khó trách bọn họ lại tức giận như thế.”
Cao Hàm nói:
“Bọn họ đã quyết định, hoàng hôn ngày mai sẽ đem Liên Việt lăng trì xử tử.”
Lòng ta trầm xuống, không nghĩ tới Liên Việt vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vệ thị.
Cao Hàm thấy mặt ta tối lại, biết là trong lòng ta không dễ chịu gì, nên biết điều rời đi.
Ta đưa hắn đến ngoài cửa. Xa Hạo đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói:
“Lãnh Cô Huyên đã trở về, lúc này ở hậu viên chờ ngài.”
Nhắc đến Lãnh Cô Huyên, trong lòng ta xuất hiện một ý tưởng. Võ công của nàng rất cao cường, nếu như đồng ý giúp đỡ cứu Liên Việt ra cũng không có chút khó khăn nào.
Ta vội vàng đi tới hậu viện.
Lãnh Cô Huyên đang yên lặng ngồi dưới bóng cây, thong thả uống trà, còn U U thì đứng ở phía sau nàng.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi