"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147: Đối Chọi (3)
huyện này ta vẫn chưa nghe nói tới, lẽ nào Yên vương trong thời khắc mấu chốt chuẩn bị vứt bỏ liên minh Khang – Tần, ngược lại hướng về liên minh Hán - Tề - Tấn? Nếu như đúng là như vậy, thì hành trình lần này của ta chẳng phải là nguy cơ trùng trùng hay sao?
Ta thấp giọng nói:
“Sứ thần của Hán quốc là ai vậy?”
Cao Quang Viễn nói:
“Hán quổc Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ, Quốc Sư Đoạn Tinh!”
Ta hít một hơi lạnh, Lý Mộ Vũ đúng là một đối thủ tương đối mạnh, khi còn ở Hán quốc, hắn đã làm cho ta phải chịu những phiền phức vô cùng, tới nay ta vẫn còn nhớ rõ.
Đoạn Tinh chính là Hoàn Tiểu Trác, mê hồn thuật của nàng cao siêu vô cùng, quan hệ với ta lại chẳng rõ địch ta, nếu như nàng dùng phương pháp này không chế tâm thần của Yên vương Lý Triệu Cơ, vậy chẳng phải là phiền phức càng thêm phiền phức hay sao?
Cao Quang Viễn có chút kỳ quái nói:
“Tiêu tướng quân quen biết bọn họ?”
Ta mỉm cười nói:
“Đối với Lý Mộ Vũ nghe tiếng đã lâu, Đoạn Tinh thì ta chưa từng nghe nói qua.”
Cao Quang Viễn nói:
“Một thiếu nữ còn trẻ mà được Hán Thành Đế - Hạng Bác Đào tín nhiệm như vậy, tất có nàng chỗ hơn người.”
Ta gật đầu nói:
“Yên vương có thể thay đổi lập trường hay không?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta cũng lo lắng điểm này, hôm nay đại vương hủy bỏ buổi triều chỉ để tiếp đãi hai sứ thần của Hán quốc, chuyện này sợ rằng có chút phức tạp.”
Ta cả giận nói:
“Yên vương thực sự quá đáng, không chút nào quan tâm tới thân phận liên minh của chúng ta, trong khi đó lại làm ra chuyện bên nặng, bên nhẹ.”
Cao Quang Viễn cười lạnh nói:
“Trước khác nay khác, tính tình Yên vương từ trước đến nay không quả quyết, gặp chuyện do dự, cho dù hắn có thay đổi chủ ý thì cũng phải còn lâu.”
Ta đi qua lại vài bước, tình thế phát triển nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, xem ra đại hôn sớm cử hành bao nhiêu thì khả năng khống chế cục diện của chúng ta càng lớn hơn bấy nhiêu:
“Cao tướng quốc có thể cho ta biết ngày cử hành đại hôn hay không?”
Cao Quang Viễn nói:
“Chờ chút nữa ta vào cung sẽ gặp đại vương đàm luận việc này.”
Hắn có chút sầu lo nói:
“Hai vị sứ thần của Hán quốc tới đây, đúng là chuyện ngoài dự liệu, ta lo lắng chính là đại vương bị lời nói của bọn họ tác động, trong thời khắc mấu chốt ngả vào trận doanh của họ.”
Ta gật đầu nói:
“Đối với Yên vương mà nói nhanh chóng kết thúc trận chiến tranh này cũng chưa hẳn là một chuyện tốt, thế nhưng hắn cũng nhận rõ, Hán quốc mời hắn gia nhập liên minh, chẳng qua chỉ là cướp đoạt mà thôi.”
Cao Quang Viễn cười lạnh nói:
“Hán Thành Đế đương nhiên nhận ra được, Đại Khang muốn thu được lợi ích từ trong trận chiến này, bây giờ hắn chủ động bày tỏ với Yên quốc, chẳng qua chỉ muốn nhằm vào Đại Khang mà thôi.”
Ta nhìn về phía Cao Quang Viễn nói từng câu từng chữ:
“Cao tướng quốc sẽ không thay đổi lập trường vốn có chứ?”
Cao Quang Viễn mỉm cười nói:
“Tên đã lên dây, không phát không được, số phận của Cao mỗ vốn đã đứng chung với hai vị tướng quân từ lâu rồi.”
Ta mỉm cười, Cao Quang Viễn đối với tình thế đúng là có nhận thức sâu sắc, hiểu được lợi ích của mình mới là người thông minh.
Ta thấp giọng nói:
“Tại hạ còn có một chuyện muốn nhờ.”
Cao Quang Viễn nói:
“Tiêu tướng quân có việc gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, tất nhiên sẽ dùng hết sức.”
“Làm phiền tướng quốc an bài cho ta một cơ hội, ta muốn cùng Đại Hán quốc sư Đoạn Tinh gặp mặt một lần.”
Cao Quang Viễn nheo hai mắt lại nhìn ta một cái, sâu xa khó hiểu cười cười.
Ta có chút kỳ quái nói:
“Cao tướng quốc sao lại cười?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta phát hiện Tiêu tướng quân đối với người khác không thẳng thắn, nếu ta không có đoán sai, tướng quân và vị Đoạn quốc sư kia tất nhiên có quen biết, sao lúc nãy lại nói không quen biết nàng?”
Ta nở nụ cười:
“Cao tướng quốc mắt sáng như đuốc, tại hạ và vị Đoạn Tinh kia từng có gặp mặt một lần. Nhưng mà chuyện đó đã nhiều năm, không biết nàng còn nhớ được ta hay không.”
Cao Quang Viễn thâm ý nói:
“Tiêu tướng quân là một người chỉ cần gặp mặt là có thể nhớ được”
Ta một mình quay trở về Lô thị hành quán, khi vừa tới nơi đúng kịp bữa trưa. Xa Hạo lặng lẽ kéo ta đến một bên, thấp giọng nói:
“Lãnh Cô Huyên sáng sớm đã đi khỏi đây, cho tới bây giờ vẫn chưa về.”
Ta cười nhạt nói:
“Không cần quan tâm tới nàng ta, nàng ta có chuyện riêng muốn làm, khi chúng ta cần, nàng ta sẽ trở lại.”
Ta đem tình hình ở vương phủ nói lại cho hắn một lần, hai mi của Xa Hạo nhíu chặt, tràn ngập sầu lo nói:
“Nếu như Yên vương đột nhiên phản chiến, thì chúng ta sẽ ở trong tình thế bất lợi, hay là công tử mau chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này trước.”
Ta cười lạnh nói:
“Tình thế còn chưa rõ ràng, ta cũng chưa cần phải rời đi, hơn nữa Yên vương Lý Triệu Cơ cũng không phải đứa ngốc, hắn có thể nhận ra mục đích thực sự của Hán Thành Đế là gì.”
Lúc này lại có võ sĩ tới đây thông báo nói:
“Khởi bẩm hai vị thống lĩnh, Hữu tướng quốc của Yên quốc là Vệ Tử Việt đăng môn cầu kiến.”
Ta ngơ ngác, Yên quốc có tả hữu tướng quốc, Tả tướng quốc Cao Quang Viễn, hữu tướng quốc Vệ Tử Việt. Các quốc gia đều lấy tả làm đầu, cho nên địa vị trong triều của Vệ Tử Việt cao hơn so với Cao Quang Viễn, nhưng mà Vệ Tử Việt này còn có một thân phận khác, Vệ thị bộ tộc là khai quốc công thần lớn nhất của Yên quốc, họ có thế lực rất lớn.
Ta sớm biết Vệ Tử Việt còn có một nguyên nhản khác, đó là khi còn ở Tần quốc, Liên Việt đã từng nói cho ta biết, hắn đã từng đào trộm phần mộ tổ tiên của Vệ Tử Việt.
Vệ Tử Việt lần này đến đây là phụng mệnh lệnh của Yên vương Lý Triệu Cơ, tự mình hướng công chúa xin lỗi việc tối qua, xem ra Cao Quang Viễn vẫn chưa đem yêu cầu của ta truyền đạt cho Yên vương.
Vệ Tử Việt đã trên năm mươi tuổi, nhưng mà do chăm sóc tốt, nên bề ngoài của hắn chỉ chừng hơn ba mươi một chút, thân thể béo mập, bước đi có chút không vững, thấp thoáng đã nhận ra sự già yếu.
Ta đem tin tức mà Vệ Tử Việt mang tới thông báo cho A Y Cổ Lệ, thế nhưng A Y Cổ Lệ không muốn gặp Vệ Tử Việt, cho nên ta đành phải cùng Xa Hạo tiếp kiến Vệ Tử Việt ở đại sảnh.
Ta cười nói:
“Vệ tướng quốc, công chúa bởi vì đi đương mệt nhọc nên thân thể không khỏe, sợ rằng hôm nay không thể gặp người rồi.”
Ánh mắt của Vệ Tử Việt nhìn ta đầy vẻ dối trá, hắn tươi cười nói:
“Công chúa nếu thân thể không khỏe, Vệ mỗ đương nhiên không miễn cưỡng, hôm nay tại hạ đăng môn đến thăm, là được đại vương nhờ vã, hướng chư vị biểu thị sự áy náy tối qua.”
Xa Hạo cười lạnh nói:
“Vệ đại nhân có gì giải thích?”
Vệ Tử Việt nói:
“Tối hôm qua hoàng cung có kẻ thù bên ngoài lẻn vào, đại vương đã hạ lệnh phong tỏa nội thành, cho nên mới chậm trễ các vị quý khách, mong hai vị thống lĩnh không lấy làm phiền lòng.”
Hắn những nói câu này chẳng qua chỉ là mượn cớ, chúng ta đã tới đây một khoảng thời gian rồi, hơn nữa nếu thực sự có trộm, sao cha con Cao Quang Viễn không nói cho chúng ta biết?
Ta mỉm cười nói:
“Vệ tướng quốc nếu như đã đại biểu cho Yên vương mà đến, chuyện này cũng đã giải thích rõ, ta đương nhiên không tức giận làm gì.”
Vệ Tử Việt cười nói:
“Hai vị thống lĩnh vừa nhìn đã biết là người thông tình đạt lý, khoan dung rộng rãi hơn người, chuyện này mong rằng hai vị có thể hướng công chúa giải thích rõ.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi