When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138: Ấm Áp (3)
uệ Kiều ôn nhu tựa ở vào trong lòng ta, nói:
“Muội mong nó sau này lớn lên có được trí tuệ như huynh.”
Ta cười nói:
“Người Hán chúng ta có câu, con gái không tài mới là cái phúc.”
Sở Nhi gắt giọng:
“Nếu cứ như theo huynh nói vậy thì tài học như Vân Na tỷ tỷ thì không có phúc à?”
Ta vong tay ôm Sở Nhi vào trong lòng, nói:
“Vậy thì theo muội Vân Na có phúc hay không?”
Ta tay trái ôm Sở Nhi, tay phải ôm Tuệ Kiều, mỉm cười nói:
“Cho dù các nàng có tài hoa như thế nào, đều phải làm lão bà của Long Dận Không, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.”
“A, huynh là một bạo quân!”
Hai cô gái đồng thời sẵng giọng.
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Dận Không, huynh đi thăm Yến Lâm đi, vì chuyện của Mính Nhi, muội ấy suốt ngày hoảng hốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, muội ấy sẽ không chịu nổi được nữa đâu.”
Trong lòng ta ngẩn ra, khẩn trương nói:
“Nàng ở đâu rồi?”
Yến Lâm thất thần đứng trên thảo nguyên, nhìn về một nơi xa xăm nào đó, thậm chí nàng còn không cảm nhận được ta đến, ta vòng tay, ôm nàng vào trong lòng.
Thân hình Yến Lâm run lên, chậm rãi xoay người, trong đôi mắt đẹp toàn là nước mắt.
“Có tìm được Mính Nhi hay không?”
Trong mắt Yến Lâm toàn là hi vọng, mong chờ.
Ta không đành lòng phá vỡ sự kỳ vọng của nàng, chỉ có thể nói dối nàng mà thôi:
“Thải Tuyết đã liên hệ với ta, sau ba tháng nàng ta sẽ trả Mính Nhi.”
Yên Lâm nức nở nói:
“Vì sao nàng ta phải đem Mính Nhi đi?’
Ta thở dài nói:
“Bởi vì... bởi vì bọn họ muốn bức bách ta làm một việc.”
Yến Lâm cầm bàn tay của ta, cố sức lắc lắc:
“Dận Không, cho dù nàng ta yêu cầu huynh cái gì, huynh cũng phải đáp ứng, đừng cho các nàng làm hại tới Mính Nhi.”
Ta mím môi, nặng nề gật đầu:
“Lâm nhi, muội yên tâm, ta sẽ đem con của chúng ta bình an trở về.”
Đối với Yến Lâm, ta chỉ còn có thể dùng phương pháp lừa dối, chỉ có cho nàng hi vọng, mới có thể làm cho nàng không sụp đổ. Trong lòng ta khấn cầu trời xanh, mong những lời của Viên Thiên Trì đều là sự thực, mong là Mính Nhi sớm trở lại bên cạnh chúng ta.
Trong khoảng thời gian này, Dao Như luôn được Tư Hầu và Lệ Cơ chiếu cố, tình hình của nàng đã khá hơn trước rất nhiều, chân tay thỉnh thoảng đã có hành động, theo như lời Tuệ Kiều nói thì nàng rất có khả năng bình phục.
Thay đổi lớn nhất trong chúng nữ phải nói tới Lệ Cơ, hiện giờ nhìn nàng, chẳng ai còn nhớ tới nàng chính là hoàng hậu của Tần quốc ngày xưa, dịu dàng thiện lương, hiểu ý của người khác. Trải qua một lần sinh tử, Lệ Cơ lại khôi phục được bản chất thiện lương như ngày xưa.
Màn đêm buông xuống, trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên một ý niệm hoang dâm, ta muốn Vân Na, Tư Hầu và Lệ Cơ... cùng đến phòng ngủ chung với ta.
Ta đem ý nghĩ này nói cho Tư Hầu và Lệ Cơ, hai nàng tuy rằng xấu hổ ngượng ngùng, nhưng mà cũng đáp ứng.
Khi ta đi tìm Vân Na, thì thấy nàng đang nói với Lang Lạt cái gì đó, thần tình của Vân Na có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Lang Lạt thấy ta, vội vàng hành lễ nói:
“Chủ nhân!”
Ta mỉm cười nói:
“Xảy ra chuyện gì?”
Vân Na nhăn mày nói:
“Nhã Khắc cho người đưa thư tới đây, muốn chúng ta phái kỵ binh vào Âm Sơn hiệp trợ, bao vây tiêu diệt tàn quân của Hải Vu tộc.”
Ta suy nghĩ một chút nói:
“Bảo Đường Muội lĩnh binh đi là được rồi.”
Vân Na lắc đầu nói:
“Đường Muội võ công tuy rằng cao cường, thế nhưng không có kinh nghiệm gì trong việc mang binh đánh giặc, muội phải đích thân đi một chuyến mới ổn.”
Ta nhìn về phương hướng Âm Sơn, thấp giọng nói:
“Hải Vu tộc đã bị bao vây tiêu diệt nhiêu lần, sao vẫn tiếp tục gây sự?”
Vân Na nói:
“Hải Vu tộc nhân tính tình thô bạo, không chảy tới giọt máu cuối cùng họ sẽ không khuất phục.”
Nàng thở dài nói:
“Nhã Khắc đối với Hải Vu tộc đúng là quá mức tàn bạo, trong khoảng thời gian này, số người Hải Vu tộc chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Có câu là tốt quá hoá dở, lạm dụng giết chóc quá độ chỉ làm cho Hải Vu tộc thêm căm phẫn.”
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu:
“Xoa Tháp tộc và Hải Vu tộc đã có thâm cừu nhiều đời, Nhã Khắc mượn cơ hội này đẩy Hải Vu tộc vào tuyệt lộ, chúng ta cũng là đồng lõa trong việc tiêu diệt một tộc người.”
Vân Na nheo đôi mắt đẹp, nhẹ giọng nói:
“Huynh có định thuyết phục hay không?”
Ta lắc đầu nói:
“Chuyện đã tới nước này, sự cừu hận của Hải Vu tộc đối với ta sẽ khó mà thay đổi, nếu muốn diệt trừ tận gốc, chỉ còn cách dùng thủ đoạn cực đoan.”
Vân Na nói:
“Căn cứ vào tin tình báo mà Nhã Khắc báo lại, hiện giờ có hơn hai vạn người Hải Vu tộc đang cư trú, muội dự định mang theo năm nghìn kỵ binh vào tiếp ứng.”
Ta gật đầu:
“Ta cùng đi với muội!”
Vân Na cười nói:
“Huynh phải suy nghĩ kỹ, nếu như theo muội đi thì chuyện ôn nhu đêm nay sẽ bị hoãn.”
Ta cười ha hả nói:
“Theo Hoàn Nhan đại tướng quân lo gì không có ôn nhu để hưởng thụ, chờ trận chiến này xong, chúng ta sẽ đại chiến thêm một lần.”
Vân Na hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, nhưng trên miệng lại nở nụ cười mê người.
Chúng ta tập kết năm nghìn kỵ binh, từ Lục Hải Nguyên xuất phát, dùng tốc độ cao nhất tiến về chân núi phía tây của Âm sơn, dựa theo tốc độ của chúng ta, chỉ mất chừng ba canh giờ là có thể tới.
Bởi vì có Vân Na làm bạn, trong hành trình đã giảm bớt sự khẩn trương, tăng thêm phần lãng mạn.
Dưới ánh trăng lạnh, Âm sơn nhấp nhô trùng điệp, năm nghìn kỵ binh hành quân nghiêm chỉnh, tiếng vó ngựa vang lên rất nhịp nhàng. Lần đầu tiên dẫn quân xuất chinh, trong lòng ta tràn ngập phấn kích và hứng thú.
Vân Na tỉnh táo dị thường, biểu hiện của nàng đã nhắc nhở ta, thân phận bây giờ của nàng không chỉ là thê tử của ta, mà còn là thống lĩnh của năm nghìn kỵ binh.
Cách mục tiêu hai mươi dặm, Vân Na hạ lệnh cho mọi người dừng lại.
Ta thấp giọng nói:
“Có phải là tín hiệu của Nhã Khắc hay không?”
Vân Na gật đầu nói:
“Chúng ta đến sớm hơn dự định, nhưng mà cũng rất nhanh chóng nhập cuộc mà thôi.”
Nàng xoay người nói:
“Lang Lạt!”
Lang Lạt cưỡi ngựa tiến ra, nói:
“Hoàn Nhan tướng quân!”
Vân Na nói:
“Ngươi suất lĩnh một tiểu đội hai mươi người, đi tới cốc khẩu phía trước thăm dò, xem có đội ngũ của Nhã Khắc hay không?”
Lang Lạt lĩnh mệnh dẫn người rời đi.
Ta có chút lo lắng nói:
“Người của Hải Vu tộc có thể bố trí mai phục hay không?”
Vân Na mỉm cười nói:
“Theo như tin tức của Nhã Khắc, chỗ này còn cách nơi ở của Hải Vu tộc hơn hai mươi dặm, cốc khẩu này lại rộng rãi, thế núi hai bên thoai thoải, nếu như người Hải Vu tộc bố trí mai phục ở đây, thì phải cần một lượng nhân lực rất lớn. Cách doanh địa của bọn họ ba dặm có một cửa ải, bố trí phòng vệ ở đó tốt hơn nhiều.”
Ta cười khổ nói:
“Xem ra ta không thể nào trở thành một nhân vật dẫn quân chinh chiến sa trường rồi.”
Vân Na cười nói:
“Không ai có thể tinh thông mọi chuyện, nếu như trận chiến nào cũng phải có huynh chỉ huy, thì sợ rằng có già như Hâm Đức hoàng đế, huynh cũng không thể nào thống nhất Trung Nguyên.”
Ta cười nói:
“Hôm nay ta mới phát hiện, ở phương diện chinh chiến, Hoàn Nhan đại tướng quân vô cùng tỉnh táo và sáng suốt.”
Vân Na cười nói:
“Hôm nay muội mới thấy dụng tâm âm hiểm của huynh.”
Vân Na nhẹ giọng thở dài một hơi nói:
“Đã sinh cả con gái cho huynh rồi, hối hận có được gì đâu?”
Trong đôi mắt đẹp của nàng, nhu tình buông ra như tơ nhện.
Không bao lâu sau Lang Lạt cùng với người phụ trách tiếp ứng của Nhã Khắc đi tới trước mặt chúng ta.
Người nọ cung kính hướng chúng ta hành lễ nói:
“Tiểu nhân Thái Độ tham kiến Vương gia thiên tuế, vương phi thiên tuế.”
Ta thản nhiên gật đầu nói:
“Nhã Khắc an đáp đâu?”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi