Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138: Ấm Áp (2)
ách Lặc Nhật cười nói:
“Người Tinh Tuyệt Quốc chúng ta am hiểu nhất là chế biến thức ăn từ thịt dê, bò, trâu, trù nghệ của ta ở trong nước cũng chỉ tính là hàng phổ thông mà thôi.”
Hắn không biết thân phận của ta, nên móc ra một thỏi bạc đặt ở trước mặt A Y Cổ Lệ nói:
“A Y Cổ Lệ cô nương, đây là tiền công của cô.”
A Y Cổ Lệ cuống quít khoát tay áo nói:
“Đâu có nhiều tiền như vậy, bá bá giữ lại đi, coi như là trả tiền cơm hôm nay.”
Cách Lặc Nhật cười nói:
“Cô nương thêu cho ta nhiều bức họa như vậy, số ngân lượng này có khi còn chưa đủ, bữa cơm này ta mời.”
Hóa ra A Y Cổ Lệ thêu thùa đem bán, ta không ngờ tính tự lập của nàng lại cao như vậy, sự yêu thích của ta với nàng lại tăng thêm vài phần.
Cách Lặc Nhật nói:
“Ta không làm lỡ bữa cơm của mọi người, muốn gì cứ gọi thêm nha.”
Hắn định xoay người rời đi, thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, Cách Lặc Nhật cuống quít xông ra ngoài.
Ta nhìn Đường Muội, bảo hắn ra xem có chuyện gì không.
Đường Muội nhanh chóng trở về, cười nói:
“Không có chuyện gì lớn, chỉ có một tên nô lệ của Hải Vu tộc xung đột với điếm tiểu nhị.”
Ta nhíu mày nói:
“Nô lệ Hải Vu tộc?”
Đường Muội giải thích:
“Nhã Khắc bao vây tiễu trừ Hải Vu tộc bắt được không ít tù binh, hắn dẫn tới Tuyên Thành bán họ làm nô, cũng bởi vì giá cả tương đối rẻ nên trở thành đối tượng cho mọi ngươi tranh nhau.”
Ta cười nhạt nói:
“Nhã Khắc an đáp đúng là biết cách làm giàu, hình như gần đây hắn kiếm được không ít ngân lượng thì phải?”
Xa Hạo nói:
“Hải Vu tộc mặc dù có mạo phạm chúng ta, nhưng mà Nhã Khắc lại dùng phương thức này xử lý đúng là không ổn, nếu như tiếp tục thế này người Hải Vu tộc sẽ phản kháng càng lúc càng mạnh, đồng thời nó còn ảnh hưởng tới những bộ tộc khác ở trong Âm Sơn.”
Ta trầm ngâm nói:
“Ngươi nói không sai, lần này tới Lục Hải Nguyên, ta sẽ nói với hắn một chút.”
Đường Muội hơi cảm thấy kinh, ngạc nói:
“Công tử muốn đi Lục Hải Nguyên?”
Ta gật đầu nói:
“Tuệ Kiều và Vân Na các nàng đều ở đó, từ lúc trở về tới giờ ta còn chưa gặp mặt bọn họ. Hơn nữa Trần tiên sinh cũng lập tức đi sứ Bắc Hồ, ta cũng nhân tiện tiễn người một đoạn đường.”
Đường Muội nói:
“Trần tiên sinh đi sứ có cần thuộc hạ đi cùng không?”
Ta lắc đầu nói:
“Ta dự định làm cho Đột Tạ đi cùng với tiên sinh.”
Đường Muội nói:
“Đột Tạ là người cơ cảnh, hơn nữa lại là người Hồ, theo Trần tiên sinh đi thì rất là phù hợp.”
A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:
“Long đại ca nếu như đến Lục Hải Nguyên có thể mang theo muội được không.”
Ta cười nói:
“Sao vậy? Sao muội muốn tới đó?”
A Y Cổ Lệ nói:
“Muội nghe nói Lục Hải Nguyên phong cảnh rất đẹp cho nên muốn đi xem.”
Nàng cúi đầu xuống, trốn tránh cái nhìn của ta.
Trong lòng ta cười thầm, nàng tám phần mười là muốn đi theo ta bên người.
Ta gật đầu, nói:
“Được rồi, tới đó giải sầu cũng tốt.”
Hoàng hôn ngày thứ hai chúng ta tới được Lục Hải Nguyên, Vân Na suất lĩnh đám kỵ sĩ ra đón, nàng mặc khải giáp sáng choang, anh khí bừng bừng.
Ở trước mặt mọi người, Vân Na đương nhiên không thể chủ động bày tỏ tình cảm với ta được, nhưng mà đôi mắt nhu tình của nàng đã để lộ tâm sự trong lòng mình.
Ta cười nói:
“Hoàn Nhan đại tướng quân, sao tướng quân không ở nhà chăm con gái của chúng ta.”
Vân Na kiều mị nhìn ta một cái nói:
“Lần này muội tới đây không phải là để đón huynh, mà là đón Sở Nhi muội tử.”
Sở Nhi vén màn xe mỉm cười nói:
“Đã làm Vân Na tỷ tỷ cực khổ.”
Vân Na cười duyên nói:
“Tỷ cực khổ so thế nào được với sự cực khổ của Sở Nhi sau này.”
Sở nhi khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ nói:
“Tỷ tỷ vừa gặp mặt đã trêu muội rồi.”
Vân Na nói:
“Mấy tỷ muội chúng ta biết muội mang thai ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.”
Sở nhi nhẹ nhàng cắn cắn môi, trong lòng ngọt ngào tới cực điểm.
Hai đội ngũ của chúng ta hợp lại, cùng nhau tiến về phía nông trường.
Ta và Vân Na sánh vai nhau đi trong đội ngũ. Vân Na nói:
“Mấy ngày nay ai cũng mong huynh tới đây.”
Ta cười nói:
“Nàng đã nhớ ta như vậy, vậy thì tối hôm nay ta phải bù đắp cho các nàng thật tốt.”
Vân Na khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng phì nói:
“Đã làm thái tử rồi, vậy mà vẫn không nghiêm chỉnh.”
Ta thấp giọng cười nói:
“Vậy thì nàng thích ta nghiêm chỉnh, hay thích ta không nghiêm chỉnh?”
Vân Na nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng cười nói:
“Huynh thế nào muội cũng thích.”
Trong lòng ta kích động, nếu như không phải có mọi người ở đây, ta nhất định ôm Vân Na vào lòng, hôn cuồng nhiệt một phen.
Vân Na nói:
“Được rồi, muội vẫn còn chưa nói cho huynh biết, sáng nay Tuệ Kiều đã tỉnh.”
Ta vui vẻ nói:
“Thật không? Là con trai hay con gái?”
Vân Na thấp giọng nói:
“Là con gái...”
Ta không che dấu được sự thất vọng trong lòng, miễn cường cười nói:
“Rất tốt, rất tốt...”
Vân Na nói:
“Huynh cỏ phải là không vui hay không?”
Ta lắc đầu nói:
“Ta chỉ là kỳ quái sao những người con của chúng ta lại toàn là con gái?”
Vân Na an ủi ta nói:
“Có thể Sở Nhi sẽ sinh cho huynh một người con trai.”
Ta cười nhạt nói:
“Chỉ hy vọng là như thế.”
Trong lòng ta chợt nhớ tới Khúc Nặc, trong bụng nàng cũng mang cốt nhục của ta, nếu như tính ngày tháng, thì cũng chỉ còn một thời gian nữa là sinh.
Không biết khi sinh ra sẽ là con trai hay con gái, hiện giờ trong lòng nàng vẫn còn nghĩ rằng đó là cốt nhục của Yến Nguyên Tông, chuyện này ta không biết nên giải thích thế nào cho phải.
Vân Na thấy sắc mặt của ta, còn tưởng là ta không hài lòng vì lại sinh ra một người con gái, nhẹ giọng dặn dò:
“Sau khi sinh Tuệ Kiều rất yếu, huynh ngàn vạn lần đừng có biểu hiện sự không hài lòng gì ở trước mặt nàng.”
Ta gật đầu nói:
“Muội yên tâm, cho dù là trai hay gái, sự yêu thương của ta với các nàng đều không thay đổi.”
Ta cười cười nhìn Vân Na nói:
“Xem ra Hoàn Nhan đại tướng quân lại phải vì ta mà tiếp tục cố gắng.”
Vân Na phì nói:
“Trong đầu của huynh toàn là việc này, đúng là hoang dâm vô đạo mà.”
Ta ha hả phá lên cười.
Khi tới mục trường, ta lập tức đi thăm Tuệ Kiều, nàng mới sinh không lâu, sức khỏe vẫn còn rất yếu, đôi môi tái nhợt, khi ta cầm bàn tay của nàng, thấy vẫn còn hơi lạnh. Ta vòng tay, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Cực khổ cho nàng rồi.”
Tuệ Kiều yếu ớt nói:
“Dận Không, xem con gái của chúng ta đi...”
Ta nhìn sang bên cạnh nàng, thấy con gái của chúng ta đang ngủ, mái tóc đen cuộn lại trên cái đầu đỏ ửng, giống như một đóa hoa bách hợp.
Sự tiếc nuối trong lòng ta bị sự ấm áp thay thế, ta nhẹ giọng nói:
“Thật đáng yêu, về sau nó sẽ mỹ lệ như Tuệ Kiều của chúng ta.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi