Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Chuyện Cũ (1)
o thương thế của Khâu Dật Trần chưa hoàn toàn khôi phục nên ta đành phải để hắn ở lại Khang đô chữa thương, Tiêu Tín và Dực Hổ ở lại chiếu cố cho hắn.
Ngày rời khỏi Khang đô, có vô số bách tính tới tiễn ta, vị trí của ta trong lòng họ càng lúc càng trọng yếu.
Sở nhi đang mang thai nhưng mà nàng ốm nghén rất ghê, mỗi ngày chỉ ăn rất ít cơm, cứ lên xe là ngủ. Ta phải cho đội ngũ đi thật chậm, tránh cho nàng khỏi bị xóc nảy khi đi trên đường.
Hành trình của chúng ta đi rất chậm, hai ngày sau mới tới Trác Thành, quan viên địa phương ở Trác Thành đã sớm chú ý tới tin tức ta trở về, nên suất lĩnh binh sĩ ra ngoành thành mười dặm đón tiếp.
Trác Thành là một trong những châu quận tương đối giàu có của Đại Khang, đây vốn thuộc về Đinh vương Dận Tông, nhưng vì nó quá gần Khang đô, bản thân Đinh vương lại mắc bệnh, nên bị Hâm Đức hoàng đế lấy trở lại, Dận Tông cũng bị chuyển tới Khang đô chữa bệnh, biến cái quận này thành một trong những quận của Khang đô.
Tri Phủ Cầu Tam Thắng là một trong những quan viên có danh tiếng rất tốt, khi Trần Tử Tô sưu tập tư liệu về các quan viên, đã nhắc ta là phải lưu ý tới người này, đây là một nhân tài không thể bỏ qua.
Thấy sắc trời đã tối, hơn nữa ta cũng muốn có cơ hội khảo sát Cầu Tam Thắng, cho nên chúng ta nghỉ lại ở Trác thành.
Đợi khi Sở Nhi ngủ, ta mới ra ngoài, Cầu Tam Thắng vẫn luôn đứng ở trong dịch quán chờ, cung kính nói:
“Thái tử điện hạ, vi thần đã mở tiệc ở Hồng Nhạn thính tẩy trần cho người.”
Ta lắc đầu nói:
“Tiệc rượu thì miễn, ta đã nghe danh Cầu đại nhân xử lý sự việc ở Trác Thành công chính, cho nên ngươi dẫn ta đi xung quanh xem một chút”
Cầu Tam Thắng cười tủm tỉm gật đầu, nói:
“Ở cửa tây của Trác thành có một cái tửu quán tên là ‘Nguyệt Giác Lâu’, phong vị đặc biệt, không bằng chúng ta tới đó.”
Ta mang theo Đường Muội và Xa Hạo thay đổi thường phục cùng với Cầu Tam Thắng đi tới Nguyệt Giác Lâu. Đường ở Trác Thành rất rộng, bách tính giàu có, tuy rằng đã là nửa đêm, thế nhưng vẫn còn rất nhiều tiếng rao bán của tiểu thương.
Ta nảy sinh hứng thú cho nên đi khắp các nơi bán hàng, thỉnh thoảng hỏi thăm dân cư địa phương, khi câu trả lời của họ đều là thỏa mãn, ta mới công nhận Cầu Tam Thắng đúng là có tài trong việc nội chính.
Ta đi vào Nguyệt Giác Lâu, vừa vặn gặp một vị nữ ni đi ngang qua, ta cảm thấy diện mạo của nữ ni này quen quen, khi cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra người này chính là Viên Tuệ của Mộ Vân Trai trên đỉnh Giả Lam Sơn thuộc Tần quốc, Thu Nguyệt Hàn chính là sư thúc của người này.
Viên Tuệ không chú ý tới ta, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm. Đường Muội thấy sắc mặt ta khác thường, thấp giọng nói:
“Công tử, có chuyện gì vậy?”
Ta nói nhỏ:
“Ngươi có cảm thấy vị nữ ni kia quen mặt hay không?”
Đường Muội được ta nhắc nhở, suy nghĩ một chút cả kinh, lên tiếng nói:
“Người đó là Viên Tuệ ở Mộ Vân trai, trước kia thuộc hạ đã từng giao thủ với nàng ta.”
Ta lập tức phái hắn theo sau nữ ni này, Đường Muội lập tức đi theo.
Tiệc rượu mà Cầu Tam Thắng chuẩn bị vô cùng phong phú, rượu và thức ăn đều rất ngon, nhưng lòng ta còn đang bận tâm chuyện Viên Tuệ cho nên không yên lòng.
Rượu quá tam tuần, Đường Muội từ ngoài trở về, ghé vào tai của ta nói:
“Đã biết được nơi ở của Viên Tuệ.”
Ta gật đầu. đứng dậy hướng Cầu Tam Thắng cáo từ.
Cầu Tam Thắng đương nhiên cũng đoán được ta có chuyện cần phải hoàn thành, cho nên hắn không hỏi nhiều, biểu thị muốn phái người hộ vệ cho ta.
Ta cự tuyệt nói:
“Ta vẫn ở trong thành, ngươi không cần bận tâm.”
Cầu Tam Thẳng đành phải thôi.
Rời khỏi Nguyệt Giác Lâu, Đường Muội mới nói:
“Công tử, Viên Tuệ ở Tuyên Thi Am trong thành, cách nơi này khoảng chừng một dặm, vừa rồi nàng ta tới đây hóa duyên.”
Ta nhíu mày nói:
“Trước kia ta ở Hán đô, Thu Nguyệt Hàn biến mất một cách thần bí, không biết là có phải người được Viên Tuệ cứu hay không.”
Đường Muội nói:
“Nàng ta mới tới tiệm thuốc mua một số thảo dược, chắc là chữa cho người có bệnh.”
Ta càng nghĩ càng nghi hoặc, chuyện này phải tra tới tận cùng, thứ nhất là Thu Nguyệt Hàn có ân với ta, đã từng nhiều lần cứu ta, hơn nữa còn tự mình truyền nội công tâm pháp cho ta. Từ một ý nghĩa nào đó, người cũng giống như sư phụ của ta.
Thứ hai là, ta muốn xem Khinh Nhan có giả dối giống như lời U U nói hay không, có phải nàng đã làm chuyện có lỗi với ta hay không.
Ba người chúng ta im lặng đi tới trước Tuyên Thi am, am ni cô này bị chìm trong phố xa sầm uất, trước cửa có hai cây ngô đồng to lớn che trời, che mất phần lớn tấm biển của am ni cô.
Đêm đã về khuya, đại môn Tuyên Thi am đóng chặt, ta do dự một chút, sau đó tiến lên gõ cửa.
Qua hồi lâu, cửa am mở ra, người mở chính là một tiểu ni cô chừng mười ba tuổi, đôi mắt linh động, thấy mấy người chúng ta có vẻ kinh ngạc, tiểu ni cô chớp chớp mắt, nói:
“Các vị thí chủ, đêm đã về khuya, hiện giờ am không cho dâng hương nữa.”
Ta mỉm cười nói:
“Tiểu sư phụ, chúng ta không tới dâng hương, mà tới bái phỏng một người.”
Tiểu ni cô cười nói:
“Cho dù là bái phỏng, cũng phải chờ tới ngày mai, đêm khuya người vắng, thí chủ tiến nhập trong am sợ rằng có điều bất tiện.”
Nàng đưa tay muốn đóng cửa am.
Ta cuống quít ngăn cản, thấp giọng nói:
“Xin hỏi tiểu sư phụ, bên trong có một người có pháp danh là Viên Tuệ sư phụ hay không?”
Tiểu ni cô lắc đầu nói:
“Ở đây không có ai như thí chủ nói.”
Nhìn sắc mặt của vị tiểu ni cô này ta có thể đoán được nàng không nói dối, lẽ nào Viên Tuệ đã thay đổi pháp hiệu khi tới đây?
Đường Muội noi:
“Tiểu sư phụ, lúc nãy ta nhìn rõ là có người vào, người đó trong tay còn cầm một cái cạp lồng.”
Tiểu ni cô cười nói:
“Người mà thí chủ nói chính là Nghi Tuệ sư tỷ, sư tỷ không phải Viên Tuệ như các người nói.”
Ta vui vẻ nói:
“Đúng là chúng ta muốn tìm Nghi Tuệ sư phụ, làm phiền tiểu sư phụ cho gặp.”
Tiểu ni cô nói:
“Đã như vậy, ta đi bẩm báo một tiếng, nhưng mà sư tỷ có đồng ý gặp các người hay không ta không biết đâu nhé.”
Nàng đóng cửa am xong, đột nhiên lại mở ra, cười khanh khách nói:
“Ta quên hỏi, thí chủ xưng hô như thế nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Sư phụ chỉ cần nói với Nghi Tuệ sư phụ là Long Dận Không tới đây bái kiến.”
Tiểu ni cô giật mình, cả kinh nói:
“Ngươi... Ngươi là thái tử điện hạ?”
Ta gật đầu cười.
Lúc này, có một thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Nghi Duyên, mời thái tử vào đi.”
Chẳng biết Viên Tuệ đứng ở cửa lúc nào đang nhìn chúng ta.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi